Tôi Là Em Gái Tổng Tài (His Sister)
Chương 15: Trong mắt anh
Chiếc xe lớn dừng trước một con hẻm nhỏ vắng vẻ, xung quanh là các ngôi nhà cũ đã đang được đập bỏ. Phải, đây là một khu ổ chuột đang trong giai đoạn giải tỏa. Chỉ còn lại một quán ăn thân thuộc nằm ngay cuối con hẻm nhỏ trước mặt cô. Hảo An sải bước thản nhiên đi vào.
- Về trước đi, việc ở đây cứ giao cho tôi. – Dương Nhật Hạ đoạt lấy chìa khóa từ tay người đàn ông kia, rồi quay đầu tự nhiên đi theo Hảo An.
- Cậu tuyệt đối không thể động vào cô gái này. – Người đàn ông cố ý nhấn mạnh.
- Dương Thiên Hàn không thiếu, chẳng lẽ không thể chia cho tôi một ít? – Dương Nhật Hạ nhếch môi với người đàn ông kia, rồi quay đầu lại đi mất hút vào trong căn hẻm.
Hảo An trong lòng Dương Thiên Hàn là như thế nào thì anh không biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn, người đầu tiên có thể ngồi xe riêng của Dương Thiên Hàn là cô. Và người thứ hai không phận sự mà có thể bước vào tập đoàn – nơi Dương Thiên Hàn làm việc cũng là cô. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ biết, người phụ nữ này đang dần chiếm ưu thế trong mắt Dương Thiên Hàn. Dương Nhật Hạ vừa nghĩ đã bắt đầu nhếch môi.
- Sao? Đã hối hận chưa? – Hảo An nghe thấy bước chân, thích thú quay đầu lại hỏi.
Quả thật vừa thấy nơi này, anh thật sự rất ngạc nhiên. Nhưng không hề hối hận, ngược lại càng cảm thấy tò mò.
Dương Nhật Hạ cho tay vào túi quần, nhìn người con gái đứng cách mình không quá xa, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất tự tin và đáng yêu. Khuôn mặt trắng hồng kia nếu cười lên không phải sẽ rất tuyệt sao? Có điều sao cô ấy chỉ cười mỉm thôi vậy? Khoảng khắc này chợt như ngừng lại trong một lúc, Dương Nhật Hạ càng nhìn càng bối rối. Cúi mặt vò đầu một chút, chắc là do ánh sáng ở đây không tốt nên anh mới hoa mắt như vậy. Nếu cô ta mà dễ thương thì các cụ già cũng có thể thi hoa hậu.
- Còn không mau đi vào. – Anh nhanh chân lướt nhanh qua người Hảo An. Đi một mạch tiến sâu vào trong hẻm.
Hảo An nghiêng đầu khó hiểu, cậu ta biết đường không mà đi trước như vậy? Thoáng chốc chỉ còn thấy được dáng người cao ráo của cậu thiếu niên kia. Hảo An vội vàng chạy theo sau, quả thật chân dài làm chi rồi bước nhanh để làm khổ những người như cô vậy chứ?
Dương Nhật Hạ thông thạo con hẻm này tới mức khiến Hảo An cũng phải há hốc miệng mồm. Xem chừng là đã đến đây rất nhiều lần, nhưng một người ăn sung mặc sướng như cậu ta thì đến cái nơi hoang tàn làm gì? Chẳng lẽ cậu ta chơi đá? Ôi thôi chết cô rồi, lỡ như cậu ta làm hại gì cô thì sao? Sao lúc đầu cô lại đề nghị tới đây cơ chứ, lại còn tưởng bở sẽ hù cho cậu ta một trận khiếp vía. Mà chắc không phải đâu nhỉ? Nhìn cậu ta cũng đàng hoàng mà, đâu đến nỗi như một tên nghiện thuốc.
Dương Nhật Hạ vừa lúc đó dừng bước, quay sang nhìn chằm chằm Hảo An, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hơi nguy hiểm.
Hảo An mím môi, toàn thân cứng đờ lại. Có lẽ nào suy nghĩ của cô là hoàn toàn đúng rồi sao?
Anh nheo mắt nhìn Hảo An, bước từng bước lại gần phía cô. Dáng người cao to che khuất đi một phần ánh sáng.
- Cậu không được qua đây. – Hảo An mím môi, vẻ mặt căng thẳng.
- Sao? – Dương Nhật Hạ khó hiểu, nheo đôi mắt nhìn cô.
Và thế là………………….
Dương Nhật Hạ vừa tiến tới đứng trước mặt Hảo An.
Cô liền tát cho một cái rõ mạnh.
Anh quay sang nhìn cô, khuôn mặt không vì thế mà biểu lộ tí cảm xúc tức giận nào. Hảo An trợn mặt, lẽ nào một cái chưa đủ? Bặm chặt môi, lấy tay hướng thẳng về mặt anh. Nếu vậy thì một cái nữa sẽ đủ để cậu không giở trò với tôi đúng không?
Dương Nhật Hạ vốn không để cô có cơ hội lần hai. Nắm tay cánh tay đang hướng tới mình, lôi mạnh cô đi theo.
Hảo An lúc này mới biết sợ là gì, trong ba mươi sáu kế, tẩu thoát là thượng sách. Hảo An nghĩ vậy, dùng hết lực vụt mạnh tay rồi chạy.
Dương Nhật Hạ không hiểu chuyện gì liền rượt theo Hảo An, nhưng với kinh nghiệm chạy của cậu, Hảo An làm sao thoát nổi đây? Anh lắc đầu nhếch môi.
Cô chạy được một đoạn rồi dừng lại, thở dốc. Cơn đói làm sức lực kiệt quệ đi, làm sao mà có thể chạy được nửa. Chỉ vừa nghỉ chân, Dương Nhật Hạ đã bế xốc cô lên. Không cho cô có cơ hội vận động.
Hảo An la hét vang cả con hẻm, dẫy dụa. Dương Nhật Hạ vẫn tiếp tục đi. Rốt cuộc câu ta ăn gì mà khỏe vậy? Đời cô tới đây là hết rồi a.
Hảo An vẫn không ngừng run rẩy, cho đến khi Dương Nhật Hạ dừng ngay trước một căn nhà nhỏ, tuy nằm trong hẻm góc, nhưng bố trí lại rất nhẹ nhàng, không quá tồi tàn như cảnh vật xung quanh. Anh nhẹ nhàng bỏ cô xuống.
Hảo An lúc này mới hoàn hồn trở lại. Vừa nhìn cảnh thấy căn nhà đã bắt đầu kinh ngạc quay sang người con trai đứng kế bên mình.
Anh rất nhanh bước vào trong. Hảo An đi theo sau.
Đây là một quán ăn nhỏ được bố trí giống như một căn nhà nhỏ, khách ăn ở đây sẽ tận hưởng một không gian yên tĩnh, có cảm giác thân thuộc như đang ở chính nhà mình. Và nó chỉ là một quán nhỏ, giá cả lại bình dân, nên Hảo An rất thường hay lui tới chỗ này.
Vừa vào trong, bà chủ đã nhận ra khách quen, chạy ra, khuôn mặt mừng rỡ chạy ra đón tiếp:
- Hảo An dạo này không thấy cháu, phần ăn vẫn như cũ chứ?
Hảo An đói tới muốn xỉu, vừa cào trong, mùi hương của thị bò đã lan tỏa, lấp đầy khứu giác của cô rồi. Cô mỉm cười tươi rói:
- Vâng, phiền bà làm nhanh giúp cháu.
- Được được.
Bà chủ miệng cười vui vẻ. Quay sang thấy Dương Nhật Hạ cũng ngồi chúng bàn với Hảo An, liền gật đầu, nói:
- Ồ hai đứa biết nhau sao?
Hảo An ngước nhìn, không biết trả lời sao đành mỉm cười. Bà chủ nhìn phản ứng cứ cho là mình nói đúng rồi liền nói tiếp:
- Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Nhật Hạ lại ăn phần giống cháu như thế, thì ra là có quen biết.
- Sao?.............. À vâng – Hảo An ngỡ như nghe nhầm, cậu ta hay ăn phần giống cô? Cậu ta tới đây thường nên mới rành đường như vậy? Vậy ra không phải nghiện thuốc à? Nhưng người nhiều tiền như cậu ta thì tới đây ăn làm gì?
Ngồi trầm ngâm được một lúc, Hảo An càng không khỏi được tò mò, liền hỏi:
- Cậu/ Cô.
Cùng lúc cả hai được lên tiếng. Hảo An thấy khó sử, Dương Nhật Hạ lên tiếng trước:
- Cô nói trước đi.
- À không cậu muốn nói gì? – Hảo An nhanh chóng đáp trả.
- Không sao cứ nói trước đi.
Giọng điêu của cậu ta cứ làm cho người khác phải sợ sợ thế nào. Nhưng thà là cứ hỏi, chứ cứ ôm tò mò thì cô không chịu được:
- Người nhiều tiền như cậu, tại sao lại tớ đây ăn?
- Ngon.
Thức ăn vừa được bày trên bàn, Dương Nhật Hạ vừa trả lời xong không do dự gấp ăn trước.
- Vậy còn cô, chẳng lẽ Dương tổng không lo cho cô nổi. Đến mức phải ăn ở trong xó như vậy à? – Dương Nhật Hạ cũng tiếp câu. Điều mà anh tò mò cũng chính là điểm này, người của Dương Thiên Hàn mà lại lui tới những chỗ này? Không phải quá lạ rồi hay sao?
Hảo An chép môi, nhìn cậu nhóc này chắc là nhỏ tuổi hơn cô rồi, nhưng sao mồm miệng thì cay độc thế?
- Nếu có tiền thì tới tổng thống tôi cũng không cần, đừng nói là Dương Thiên Hàn. – Cô thở dài.
Dương Nhật Hạ vừa uống một ngụm nước, bị câu nói của cô mà sặc tới đỏ mặt. Ho sặc sụa.
Hảo An cũng không có tâm trạng để xin lỗi. Bao lâu rồi cô chưa trở về nơi này? Mới chỉ nửa tháng thôi mà. Sao thời gian trôi chậm như vậy? Ánh mắt ảm đạm lộ rõ sự u sầu.
Dương Nhật Hạ vừa thoát khỏi cơn sặc nước, lập tức quay sang nhìn Hảo An. Ánh nắng xế chiều từ bên ngoài chiếu nhè nhẹ lên khuôn mặt thanh tú kia càng tôn lên nét buồn trên gương mặt, để lộ một phần nào đó yếu đuối mà vốn dĩ đã được cô che đậy rất kĩ càng. Ánh hoàng hôn rực rỡ, tuyệt đẹp. Nhưng gương mặt kia lại đang rầu rĩ như muốn nhuộm buồn lên cả một ánh hoàng hôn! Nhật Hạ đắm chìn hoàn toàn vào vẻ mặt ấy, lần đầu tiên anh nhìn một người con gái lâu như thế. Nhưng khi Hảo An quay sang, anh lập tức giật mình, cúi đầu xuống ăn vội. Cô ta rõ là đang muốn cám dỗ anh mà thôi, phải lập tức tỉnh táo lại. Lấy lại giọng một chút, anh làm mặt thản nhiên, nói:
- Nếu làm cho Dương Thiên Hàn không đủ thì qua làm cho tôi. – Anh thong thả nhai.
Hảo An cũng đang nhai dở miếng thịt bò, nhưng không tức giận, cũng tới lúc cô nên tập quen dần với những lời nói xúc phạm tới bản thân thôi. Bởi vì trước đây cô cũng đã xúc phạm những công việc này mà, có thể cái này gọi là quả báo cũng nên.
- Tôi bị khinh bỉ với một mình Dương Thiên Hàn là đủ rồi, không muốn thêm.
Dương Nhật Hạ chỉ nói đùa, nhưng khi nghe câu từ chối của Hảo An, trong lòng chốc lại cảm thấy không vui. Chỉ là do lần đầu bị từ chối nên mới như vậy. Dương Nhật Hạ nhủ thầm. Nhưng sự thật là cậu cảm thấy rất tệ.
- Cậu không ăn sao? – Hảo An ăn rất nhanh đã hết phần của mình, nhìn cậu thiếu niên đối diện, phần ăn của cậu vẫn còn nguyên.
Dương Nhật Hạ phục cô thật sự, cái miệng bé tí như vậy mà ăn nhanh không thể tả nổi. Thấy Hảo An nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thèm thuồng, thật sự rất dễ thương. Nhưng trông thế nào cũng cảm thấy buồn cười, anh vội bụm miệng, rồi nói:
- Muốn ăn không? – Nhích một phần của mình để lại gần Hảo An.
Cô đương nhiên là muốn chứ, ăn một phần không đủ a. Nhưng thế nào lại đi giành ăn với thằng nhóc cơ chứ.
- Nhóc con như cậu mà đòi chia cho ai, mau ăn đi. Mà cậu tên gì? Để tôi dễ gọi.
Dương Nhật Hạ hơi khựng lại một chút. Ngước lên nhìn Hảo An, hỏi:
- Cô…..không biết tôi sao?
- Lần đầu gặp mà. – Hảo An ngạc nhiên, quả thật trươc giờ đã gặp cậu ta đâu.
Dương Nhật Hạ cứng đờ, con nhỏ này, thế nào biết Dương Thiên Hàn mà lại không biết Dương Nhật Hạ hay vậy? Nhưng mà không biết cũng tốt, anh hết cứng người thì lại nhếch môi:
- Cô bao nhiêu.
- Mười tám.
- Tên gì?
- Hảo An.
- Tôi hai mươi. – Anh nở một nụ cười nham hiểm trên gương mặt.
Hảo An sửng sốt, khuôn mặt vị thành niên mà lại hai mươi sao? Không đùa chứ? Cô hoàn toàn đơ người, ánh mắt không chớp. Nhưng mà cô là người hỏi, thế tại sao lại bị trả lời vậy?
Dương Nhật Hạ xém chút phì cười thành tiếng, không ngờ cô gái này lại cả tin như vậy. Anh gấp một miếng thịt bò đưa lên tận miệng Hảo An.
Hảo An nhìn một chút, không suy nghĩ gì liền ăn nhanh miếng thịt bò thơm ngon này. Cô rất thích thịt bò a. Nuốt thêm một miếng cô sẽ cảm nhận được bụng mình đang được lấp đầy, cảm giác thật sự rất thích.
Dương Nhật Hạ nhìn cô từ đầu tới tận lúc ăn xong miếng thịt, khuôn mặt rầu rĩ kia lại có thể biến thành gương mặt hạnh phúc chỉ cần một miếng thịt. Anh đưa cho cô phần đồ ăn của mình.
Lần này Hảo An không ngần ngại nửa, lập tức ăn. Đừng nói cô là người không biết khách sáo, cô ghét nhất cái gọi là khách sáo, rõ ràng là người ta muốn đưa tiền thì cứ nhận, đằng này lại e ngại không dám, còn cô, cho gì cũng nhận, chỉ cần là cho, cô tuyệt đối không từ chối.
Hảo An rất nhanh đã ăn xong phần cơm của Dương Nhật Hạ mỉm cười chân thành với người con trai kia, rồi đứng dậy:
- Tôi đi vệ sinh một lát.
Hảo An vừa quay lưng đi, Dương Nhật Hạ cũng đứng dậy đi theo. Cô quay sang nheo mắt nhìn:
- Cậu theo tôi làm gì?
- Tôi đi vệ sinh. – Dương Nhật Hạ nói rất tỉnh bơ.
Hảo An lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
Khu vệ sinh chia thành hai khu vực riêng, Hảo An rẻ trái, Nhật Hạ rẻ phải.
Cô nhìn khuôn mặt của mình trong gương một lát, rồi dùng nước rửa sạch mặt. Bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên. Thoát ra khỏi cơn đói, cô như thoát ra khỏi chốn địa ngục tối tăm vậy.
- Hóa ra là không trang điểm à? – Dương Nhật Hạ tự nhiên bước vào trong, khóa cửa ra vào lại.
Hảo An nghe thấy tiếng, lập tức quay lại, ngạc nhiên.
- Sao cậu lại vào được đây?......... À không, cậu vào đây làm gì? – Với kiểu người như Dương Nhật Hạ thì vào đâu mà chẳng được.
- Vậy mà lúc đầu còn tưởng có đánh phấn nữa chứ. – Dương Nhật Hạ tiến lại gần Hảo An, quan sát cô một lúc lâu.
- Này bỏ ra, tôi không đùa đâu. – Ngữ khí của Hảo An mạnh mẽ trở, hiện tại cô đang rất thừa năng lượng, không như khi nãy để anh muốn làm gì thì làm đâu.
- Không ngờ khỏe lại thì hung hăng như thế này. – Dương Nhật Hạ gật đầu, giống như đã tìm hiểu được một điểm mới. Anh hôn nhẹ lên nơi gò má của Hảo An một cái. Khuôn mặt của Hảo An thật sự rất mềm mại, anh thoát ra vẫn còn chút lưu luyến.
Hảo An đẩy mạnh anh ra. Đôi mắt trừng lớn lên.
- Được rồi, tôi đã là gì em đâu mà phản ứng như thế. Chỉ là không phải em cũng nên trả công phần ăn của tôi sao?
- Cái đó cậu cho tôi. – Cô vẫn lớn tiếng tức giận, cô là đồ trang trí thích thì ngắm, mến thì chạm à.
Dương Nhật Hạ thở dài một tiếng, rồi xoa đầu trấn an cô:
- Được rồi, đi tới chỗ này, tôi cho em đánh tôi thoải mái, coi như trả lại, được không? – Anh nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa con nít dỗi.
- Chỗ nào?
Ở trung tâm điện thoại lớn nằm ngay đường chính. Người đàn ông vừa bước vô cửa, các nhân viên đều đứng ngay ngắn trật tự, chỉ cần một cuộc gọi, cả khu vực này đã không còn bóng khách, chỉ tiếp đãi một người duy nhất, chính là Dương Thiên Hàn.
Anh đi xung quanh xem các mẫu điện thoại. Một nữ nhân viên đã được trang điểm chinh chu ngay từ trước nhẹ nhàng tiến lại, nở một nụ cười quyến rũ.
- Dương tổng anh muốn mua cho ai? – Nữ nhân viên vừa đứng sát Dương Thiên Hàn đã rất thích thú, dòm ngó người đàn ông đẹp chết người kia.
- Loại nào thích hợp với nữ? - Dương Thiên Hàn đứng xăm xoi từng chiếc, Hảo An hợp với loại nào?
- Loại này thì thế nào, kiểu dáng khá nhỏ nhắn, dễ thương lại rất vừa tay. – Cô chu đáo giới thiệu.
Dương Thiên Hàn ngắm chiếc điện thoại một cách kĩ càng, là chiếc điện thoại màu đen, tôn lên vẻ quí phái của nó.
- Có màu trắng không? – Hảo An rất thích màu trắng, có thể nói mọi thứ ở cô đều không thể qua mắt anh. Thích cái gì là lộ cả ra mặt. Dương Thiên Hàn vừa nhìn tủ trưng bày vừa nhếch môi.
- Có chứ. – Nữ nhân viên ra hiệu cho người khác lấy.
- Không biết cô gái nào may mắn được Dương tổng đây đích thân đi lựa. – Cô nhân viên đứng kế bên Dương Thiên Hàn, giả ngơ ngó nhìn điện thoại trong tủ. Thân hình càng ngày càng sát lại gần Dương Thiên Hàn.
Dương Thiên Hàn khuôn mặt cười đểu, quàng tay qua ôm lấy eo cô nhân viên xinh đẹp đang cố câu dẫn mình, mùi nước hoa đắt tiền bay thẳng vào mũi, có điều anh vẫn thích mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của Hảo An.
- Nữ nhân thì tôi không thiếu, nhưng tôi chỉ đích thân đi mua một chiếc điện thoại. – Anh cố ý nhấn mạnh chữ ‘một’ trong câu nói của mình, tay bắt đầu sờ nhẹ lên vùng cổ.
Cô ta tất nhiên không ngốc như ai kia, vừa nghe lập tức đã hiểu. Rõ ràng anh ta cố tình nói anh ta không hề thiếu gái, nhưng trong mắt chỉ có một người thôi sao? Liền tức đến đỏ mặt, ho khan một tiếng rồi tháo lui.
Chiếc điện thoại màu trắng vừa đến tay thì Dương Thiên Hàn đã rất ưng ý.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen hốt hoảng chạy vô trong nhãn hiệu điện thoại.
- Dương Nhật Hạ đang ở cùng Hảo An. – Ông ta nói với giọng hấp tấp.
- Sao? – Sắc mặt hài lòng của Dương Thiên Hàn lập tức biến mất.
- Về trước đi, việc ở đây cứ giao cho tôi. – Dương Nhật Hạ đoạt lấy chìa khóa từ tay người đàn ông kia, rồi quay đầu tự nhiên đi theo Hảo An.
- Cậu tuyệt đối không thể động vào cô gái này. – Người đàn ông cố ý nhấn mạnh.
- Dương Thiên Hàn không thiếu, chẳng lẽ không thể chia cho tôi một ít? – Dương Nhật Hạ nhếch môi với người đàn ông kia, rồi quay đầu lại đi mất hút vào trong căn hẻm.
Hảo An trong lòng Dương Thiên Hàn là như thế nào thì anh không biết. Nhưng có một điều anh chắc chắn, người đầu tiên có thể ngồi xe riêng của Dương Thiên Hàn là cô. Và người thứ hai không phận sự mà có thể bước vào tập đoàn – nơi Dương Thiên Hàn làm việc cũng là cô. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ biết, người phụ nữ này đang dần chiếm ưu thế trong mắt Dương Thiên Hàn. Dương Nhật Hạ vừa nghĩ đã bắt đầu nhếch môi.
- Sao? Đã hối hận chưa? – Hảo An nghe thấy bước chân, thích thú quay đầu lại hỏi.
Quả thật vừa thấy nơi này, anh thật sự rất ngạc nhiên. Nhưng không hề hối hận, ngược lại càng cảm thấy tò mò.
Dương Nhật Hạ cho tay vào túi quần, nhìn người con gái đứng cách mình không quá xa, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất tự tin và đáng yêu. Khuôn mặt trắng hồng kia nếu cười lên không phải sẽ rất tuyệt sao? Có điều sao cô ấy chỉ cười mỉm thôi vậy? Khoảng khắc này chợt như ngừng lại trong một lúc, Dương Nhật Hạ càng nhìn càng bối rối. Cúi mặt vò đầu một chút, chắc là do ánh sáng ở đây không tốt nên anh mới hoa mắt như vậy. Nếu cô ta mà dễ thương thì các cụ già cũng có thể thi hoa hậu.
- Còn không mau đi vào. – Anh nhanh chân lướt nhanh qua người Hảo An. Đi một mạch tiến sâu vào trong hẻm.
Hảo An nghiêng đầu khó hiểu, cậu ta biết đường không mà đi trước như vậy? Thoáng chốc chỉ còn thấy được dáng người cao ráo của cậu thiếu niên kia. Hảo An vội vàng chạy theo sau, quả thật chân dài làm chi rồi bước nhanh để làm khổ những người như cô vậy chứ?
Dương Nhật Hạ thông thạo con hẻm này tới mức khiến Hảo An cũng phải há hốc miệng mồm. Xem chừng là đã đến đây rất nhiều lần, nhưng một người ăn sung mặc sướng như cậu ta thì đến cái nơi hoang tàn làm gì? Chẳng lẽ cậu ta chơi đá? Ôi thôi chết cô rồi, lỡ như cậu ta làm hại gì cô thì sao? Sao lúc đầu cô lại đề nghị tới đây cơ chứ, lại còn tưởng bở sẽ hù cho cậu ta một trận khiếp vía. Mà chắc không phải đâu nhỉ? Nhìn cậu ta cũng đàng hoàng mà, đâu đến nỗi như một tên nghiện thuốc.
Dương Nhật Hạ vừa lúc đó dừng bước, quay sang nhìn chằm chằm Hảo An, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hơi nguy hiểm.
Hảo An mím môi, toàn thân cứng đờ lại. Có lẽ nào suy nghĩ của cô là hoàn toàn đúng rồi sao?
Anh nheo mắt nhìn Hảo An, bước từng bước lại gần phía cô. Dáng người cao to che khuất đi một phần ánh sáng.
- Cậu không được qua đây. – Hảo An mím môi, vẻ mặt căng thẳng.
- Sao? – Dương Nhật Hạ khó hiểu, nheo đôi mắt nhìn cô.
Và thế là………………….
Dương Nhật Hạ vừa tiến tới đứng trước mặt Hảo An.
Cô liền tát cho một cái rõ mạnh.
Anh quay sang nhìn cô, khuôn mặt không vì thế mà biểu lộ tí cảm xúc tức giận nào. Hảo An trợn mặt, lẽ nào một cái chưa đủ? Bặm chặt môi, lấy tay hướng thẳng về mặt anh. Nếu vậy thì một cái nữa sẽ đủ để cậu không giở trò với tôi đúng không?
Dương Nhật Hạ vốn không để cô có cơ hội lần hai. Nắm tay cánh tay đang hướng tới mình, lôi mạnh cô đi theo.
Hảo An lúc này mới biết sợ là gì, trong ba mươi sáu kế, tẩu thoát là thượng sách. Hảo An nghĩ vậy, dùng hết lực vụt mạnh tay rồi chạy.
Dương Nhật Hạ không hiểu chuyện gì liền rượt theo Hảo An, nhưng với kinh nghiệm chạy của cậu, Hảo An làm sao thoát nổi đây? Anh lắc đầu nhếch môi.
Cô chạy được một đoạn rồi dừng lại, thở dốc. Cơn đói làm sức lực kiệt quệ đi, làm sao mà có thể chạy được nửa. Chỉ vừa nghỉ chân, Dương Nhật Hạ đã bế xốc cô lên. Không cho cô có cơ hội vận động.
Hảo An la hét vang cả con hẻm, dẫy dụa. Dương Nhật Hạ vẫn tiếp tục đi. Rốt cuộc câu ta ăn gì mà khỏe vậy? Đời cô tới đây là hết rồi a.
Hảo An vẫn không ngừng run rẩy, cho đến khi Dương Nhật Hạ dừng ngay trước một căn nhà nhỏ, tuy nằm trong hẻm góc, nhưng bố trí lại rất nhẹ nhàng, không quá tồi tàn như cảnh vật xung quanh. Anh nhẹ nhàng bỏ cô xuống.
Hảo An lúc này mới hoàn hồn trở lại. Vừa nhìn cảnh thấy căn nhà đã bắt đầu kinh ngạc quay sang người con trai đứng kế bên mình.
Anh rất nhanh bước vào trong. Hảo An đi theo sau.
Đây là một quán ăn nhỏ được bố trí giống như một căn nhà nhỏ, khách ăn ở đây sẽ tận hưởng một không gian yên tĩnh, có cảm giác thân thuộc như đang ở chính nhà mình. Và nó chỉ là một quán nhỏ, giá cả lại bình dân, nên Hảo An rất thường hay lui tới chỗ này.
Vừa vào trong, bà chủ đã nhận ra khách quen, chạy ra, khuôn mặt mừng rỡ chạy ra đón tiếp:
- Hảo An dạo này không thấy cháu, phần ăn vẫn như cũ chứ?
Hảo An đói tới muốn xỉu, vừa cào trong, mùi hương của thị bò đã lan tỏa, lấp đầy khứu giác của cô rồi. Cô mỉm cười tươi rói:
- Vâng, phiền bà làm nhanh giúp cháu.
- Được được.
Bà chủ miệng cười vui vẻ. Quay sang thấy Dương Nhật Hạ cũng ngồi chúng bàn với Hảo An, liền gật đầu, nói:
- Ồ hai đứa biết nhau sao?
Hảo An ngước nhìn, không biết trả lời sao đành mỉm cười. Bà chủ nhìn phản ứng cứ cho là mình nói đúng rồi liền nói tiếp:
- Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Nhật Hạ lại ăn phần giống cháu như thế, thì ra là có quen biết.
- Sao?.............. À vâng – Hảo An ngỡ như nghe nhầm, cậu ta hay ăn phần giống cô? Cậu ta tới đây thường nên mới rành đường như vậy? Vậy ra không phải nghiện thuốc à? Nhưng người nhiều tiền như cậu ta thì tới đây ăn làm gì?
Ngồi trầm ngâm được một lúc, Hảo An càng không khỏi được tò mò, liền hỏi:
- Cậu/ Cô.
Cùng lúc cả hai được lên tiếng. Hảo An thấy khó sử, Dương Nhật Hạ lên tiếng trước:
- Cô nói trước đi.
- À không cậu muốn nói gì? – Hảo An nhanh chóng đáp trả.
- Không sao cứ nói trước đi.
Giọng điêu của cậu ta cứ làm cho người khác phải sợ sợ thế nào. Nhưng thà là cứ hỏi, chứ cứ ôm tò mò thì cô không chịu được:
- Người nhiều tiền như cậu, tại sao lại tớ đây ăn?
- Ngon.
Thức ăn vừa được bày trên bàn, Dương Nhật Hạ vừa trả lời xong không do dự gấp ăn trước.
- Vậy còn cô, chẳng lẽ Dương tổng không lo cho cô nổi. Đến mức phải ăn ở trong xó như vậy à? – Dương Nhật Hạ cũng tiếp câu. Điều mà anh tò mò cũng chính là điểm này, người của Dương Thiên Hàn mà lại lui tới những chỗ này? Không phải quá lạ rồi hay sao?
Hảo An chép môi, nhìn cậu nhóc này chắc là nhỏ tuổi hơn cô rồi, nhưng sao mồm miệng thì cay độc thế?
- Nếu có tiền thì tới tổng thống tôi cũng không cần, đừng nói là Dương Thiên Hàn. – Cô thở dài.
Dương Nhật Hạ vừa uống một ngụm nước, bị câu nói của cô mà sặc tới đỏ mặt. Ho sặc sụa.
Hảo An cũng không có tâm trạng để xin lỗi. Bao lâu rồi cô chưa trở về nơi này? Mới chỉ nửa tháng thôi mà. Sao thời gian trôi chậm như vậy? Ánh mắt ảm đạm lộ rõ sự u sầu.
Dương Nhật Hạ vừa thoát khỏi cơn sặc nước, lập tức quay sang nhìn Hảo An. Ánh nắng xế chiều từ bên ngoài chiếu nhè nhẹ lên khuôn mặt thanh tú kia càng tôn lên nét buồn trên gương mặt, để lộ một phần nào đó yếu đuối mà vốn dĩ đã được cô che đậy rất kĩ càng. Ánh hoàng hôn rực rỡ, tuyệt đẹp. Nhưng gương mặt kia lại đang rầu rĩ như muốn nhuộm buồn lên cả một ánh hoàng hôn! Nhật Hạ đắm chìn hoàn toàn vào vẻ mặt ấy, lần đầu tiên anh nhìn một người con gái lâu như thế. Nhưng khi Hảo An quay sang, anh lập tức giật mình, cúi đầu xuống ăn vội. Cô ta rõ là đang muốn cám dỗ anh mà thôi, phải lập tức tỉnh táo lại. Lấy lại giọng một chút, anh làm mặt thản nhiên, nói:
- Nếu làm cho Dương Thiên Hàn không đủ thì qua làm cho tôi. – Anh thong thả nhai.
Hảo An cũng đang nhai dở miếng thịt bò, nhưng không tức giận, cũng tới lúc cô nên tập quen dần với những lời nói xúc phạm tới bản thân thôi. Bởi vì trước đây cô cũng đã xúc phạm những công việc này mà, có thể cái này gọi là quả báo cũng nên.
- Tôi bị khinh bỉ với một mình Dương Thiên Hàn là đủ rồi, không muốn thêm.
Dương Nhật Hạ chỉ nói đùa, nhưng khi nghe câu từ chối của Hảo An, trong lòng chốc lại cảm thấy không vui. Chỉ là do lần đầu bị từ chối nên mới như vậy. Dương Nhật Hạ nhủ thầm. Nhưng sự thật là cậu cảm thấy rất tệ.
- Cậu không ăn sao? – Hảo An ăn rất nhanh đã hết phần của mình, nhìn cậu thiếu niên đối diện, phần ăn của cậu vẫn còn nguyên.
Dương Nhật Hạ phục cô thật sự, cái miệng bé tí như vậy mà ăn nhanh không thể tả nổi. Thấy Hảo An nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thèm thuồng, thật sự rất dễ thương. Nhưng trông thế nào cũng cảm thấy buồn cười, anh vội bụm miệng, rồi nói:
- Muốn ăn không? – Nhích một phần của mình để lại gần Hảo An.
Cô đương nhiên là muốn chứ, ăn một phần không đủ a. Nhưng thế nào lại đi giành ăn với thằng nhóc cơ chứ.
- Nhóc con như cậu mà đòi chia cho ai, mau ăn đi. Mà cậu tên gì? Để tôi dễ gọi.
Dương Nhật Hạ hơi khựng lại một chút. Ngước lên nhìn Hảo An, hỏi:
- Cô…..không biết tôi sao?
- Lần đầu gặp mà. – Hảo An ngạc nhiên, quả thật trươc giờ đã gặp cậu ta đâu.
Dương Nhật Hạ cứng đờ, con nhỏ này, thế nào biết Dương Thiên Hàn mà lại không biết Dương Nhật Hạ hay vậy? Nhưng mà không biết cũng tốt, anh hết cứng người thì lại nhếch môi:
- Cô bao nhiêu.
- Mười tám.
- Tên gì?
- Hảo An.
- Tôi hai mươi. – Anh nở một nụ cười nham hiểm trên gương mặt.
Hảo An sửng sốt, khuôn mặt vị thành niên mà lại hai mươi sao? Không đùa chứ? Cô hoàn toàn đơ người, ánh mắt không chớp. Nhưng mà cô là người hỏi, thế tại sao lại bị trả lời vậy?
Dương Nhật Hạ xém chút phì cười thành tiếng, không ngờ cô gái này lại cả tin như vậy. Anh gấp một miếng thịt bò đưa lên tận miệng Hảo An.
Hảo An nhìn một chút, không suy nghĩ gì liền ăn nhanh miếng thịt bò thơm ngon này. Cô rất thích thịt bò a. Nuốt thêm một miếng cô sẽ cảm nhận được bụng mình đang được lấp đầy, cảm giác thật sự rất thích.
Dương Nhật Hạ nhìn cô từ đầu tới tận lúc ăn xong miếng thịt, khuôn mặt rầu rĩ kia lại có thể biến thành gương mặt hạnh phúc chỉ cần một miếng thịt. Anh đưa cho cô phần đồ ăn của mình.
Lần này Hảo An không ngần ngại nửa, lập tức ăn. Đừng nói cô là người không biết khách sáo, cô ghét nhất cái gọi là khách sáo, rõ ràng là người ta muốn đưa tiền thì cứ nhận, đằng này lại e ngại không dám, còn cô, cho gì cũng nhận, chỉ cần là cho, cô tuyệt đối không từ chối.
Hảo An rất nhanh đã ăn xong phần cơm của Dương Nhật Hạ mỉm cười chân thành với người con trai kia, rồi đứng dậy:
- Tôi đi vệ sinh một lát.
Hảo An vừa quay lưng đi, Dương Nhật Hạ cũng đứng dậy đi theo. Cô quay sang nheo mắt nhìn:
- Cậu theo tôi làm gì?
- Tôi đi vệ sinh. – Dương Nhật Hạ nói rất tỉnh bơ.
Hảo An lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
Khu vệ sinh chia thành hai khu vực riêng, Hảo An rẻ trái, Nhật Hạ rẻ phải.
Cô nhìn khuôn mặt của mình trong gương một lát, rồi dùng nước rửa sạch mặt. Bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên. Thoát ra khỏi cơn đói, cô như thoát ra khỏi chốn địa ngục tối tăm vậy.
- Hóa ra là không trang điểm à? – Dương Nhật Hạ tự nhiên bước vào trong, khóa cửa ra vào lại.
Hảo An nghe thấy tiếng, lập tức quay lại, ngạc nhiên.
- Sao cậu lại vào được đây?......... À không, cậu vào đây làm gì? – Với kiểu người như Dương Nhật Hạ thì vào đâu mà chẳng được.
- Vậy mà lúc đầu còn tưởng có đánh phấn nữa chứ. – Dương Nhật Hạ tiến lại gần Hảo An, quan sát cô một lúc lâu.
- Này bỏ ra, tôi không đùa đâu. – Ngữ khí của Hảo An mạnh mẽ trở, hiện tại cô đang rất thừa năng lượng, không như khi nãy để anh muốn làm gì thì làm đâu.
- Không ngờ khỏe lại thì hung hăng như thế này. – Dương Nhật Hạ gật đầu, giống như đã tìm hiểu được một điểm mới. Anh hôn nhẹ lên nơi gò má của Hảo An một cái. Khuôn mặt của Hảo An thật sự rất mềm mại, anh thoát ra vẫn còn chút lưu luyến.
Hảo An đẩy mạnh anh ra. Đôi mắt trừng lớn lên.
- Được rồi, tôi đã là gì em đâu mà phản ứng như thế. Chỉ là không phải em cũng nên trả công phần ăn của tôi sao?
- Cái đó cậu cho tôi. – Cô vẫn lớn tiếng tức giận, cô là đồ trang trí thích thì ngắm, mến thì chạm à.
Dương Nhật Hạ thở dài một tiếng, rồi xoa đầu trấn an cô:
- Được rồi, đi tới chỗ này, tôi cho em đánh tôi thoải mái, coi như trả lại, được không? – Anh nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa con nít dỗi.
- Chỗ nào?
Ở trung tâm điện thoại lớn nằm ngay đường chính. Người đàn ông vừa bước vô cửa, các nhân viên đều đứng ngay ngắn trật tự, chỉ cần một cuộc gọi, cả khu vực này đã không còn bóng khách, chỉ tiếp đãi một người duy nhất, chính là Dương Thiên Hàn.
Anh đi xung quanh xem các mẫu điện thoại. Một nữ nhân viên đã được trang điểm chinh chu ngay từ trước nhẹ nhàng tiến lại, nở một nụ cười quyến rũ.
- Dương tổng anh muốn mua cho ai? – Nữ nhân viên vừa đứng sát Dương Thiên Hàn đã rất thích thú, dòm ngó người đàn ông đẹp chết người kia.
- Loại nào thích hợp với nữ? - Dương Thiên Hàn đứng xăm xoi từng chiếc, Hảo An hợp với loại nào?
- Loại này thì thế nào, kiểu dáng khá nhỏ nhắn, dễ thương lại rất vừa tay. – Cô chu đáo giới thiệu.
Dương Thiên Hàn ngắm chiếc điện thoại một cách kĩ càng, là chiếc điện thoại màu đen, tôn lên vẻ quí phái của nó.
- Có màu trắng không? – Hảo An rất thích màu trắng, có thể nói mọi thứ ở cô đều không thể qua mắt anh. Thích cái gì là lộ cả ra mặt. Dương Thiên Hàn vừa nhìn tủ trưng bày vừa nhếch môi.
- Có chứ. – Nữ nhân viên ra hiệu cho người khác lấy.
- Không biết cô gái nào may mắn được Dương tổng đây đích thân đi lựa. – Cô nhân viên đứng kế bên Dương Thiên Hàn, giả ngơ ngó nhìn điện thoại trong tủ. Thân hình càng ngày càng sát lại gần Dương Thiên Hàn.
Dương Thiên Hàn khuôn mặt cười đểu, quàng tay qua ôm lấy eo cô nhân viên xinh đẹp đang cố câu dẫn mình, mùi nước hoa đắt tiền bay thẳng vào mũi, có điều anh vẫn thích mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể của Hảo An.
- Nữ nhân thì tôi không thiếu, nhưng tôi chỉ đích thân đi mua một chiếc điện thoại. – Anh cố ý nhấn mạnh chữ ‘một’ trong câu nói của mình, tay bắt đầu sờ nhẹ lên vùng cổ.
Cô ta tất nhiên không ngốc như ai kia, vừa nghe lập tức đã hiểu. Rõ ràng anh ta cố tình nói anh ta không hề thiếu gái, nhưng trong mắt chỉ có một người thôi sao? Liền tức đến đỏ mặt, ho khan một tiếng rồi tháo lui.
Chiếc điện thoại màu trắng vừa đến tay thì Dương Thiên Hàn đã rất ưng ý.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen hốt hoảng chạy vô trong nhãn hiệu điện thoại.
- Dương Nhật Hạ đang ở cùng Hảo An. – Ông ta nói với giọng hấp tấp.
- Sao? – Sắc mặt hài lòng của Dương Thiên Hàn lập tức biến mất.
Tác giả :
Lust