Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly
Chương 42: Tình đầu mộng mơ
- Thì sao?
- Em không biết. - Nói xong nó đỏ mặt quay qua phía khác.
- Sao lại không biết?
- Lòng em phân vân... - Lại cúi mặt.
Lòng tôi lại nặng xuống, tại sao lần nào cũng tạch hết vậy. Cố bình tĩnh lại, biết rằng mình không được suy nghĩ lung tung nếu không lại có chuyện xảy ra. Hai bên im lặng một lúc.
- Vậy..vậy lúc mà Vũ tỏ tình với em thì em thích anh à? - Tôi lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.
- A, anh Vũ kể cho anh à? - Nó cúi đầu xuống nói nhỏ, ngại vô đối.
- À, ừm. Em trả lời đi.
- D..dạ đúng. Anh đừng hỏi nữa. - Trong tâm Mỹ Hương anh Vĩ đâu bao giờ hỏi nhiều thứ không có ý tứ như vậy đâu chứ.
- A. - Tôi đập tay vào mặt, sao lúc đó không nói luôn đi, ấp úng rồi nói người mà mình không quen, làm vụt mất cơ hội a. - Sao em lúc đó không nói cho Vũ biết luôn mà lại dấu.
- Tại..em sợ 2 anh bất hòa.
- Haizz, nếu em nói ngay lúc đó thì tốt rồi. Anh cũng hiểu, nhưng mà giữa 2 tụi anh sẽ không bao giờ bất hòa được. Giữa tụi anh vốn không có khoảng cách nào cả, thế nên cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Wow, thân vậy luôn hả? - Chợt mắt sáng lên.
- Cứ coi là vậy đi. Giữa 2 tụi anh có một bí mật, trước khi anh đi xa anh sẽ nói cho em biết. Thôi giờ em đi nghỉ đi, nhớ làm thủ tục cho anh ra viện nha.
- A, anh đi đâu mà xa?
- Anh không biết nữa, hehe. Thôi em đi di. - Tình huống hơi căng thẳng thế này thì nên cho em nó và mình một cái thang để xuống.
- Dạ, thôi em đi. Anh nghỉ ngơi cho khỏe.
Khi cô nàng vừa đi, tôi thở dài một hơi. Vận mộc khí lưu thông khắp cơ thể để chữa thương. Nhắm mắt tĩnh thần, vài tiếng sau thì cánh tay cũng đã lành. Cũng đi lại bình thường rồi, bây giờ có lẽ..cũng là lúc chơi hết mình rồi. Đợi cả một buổi dài, thì Mỹ Hương mới làm cho tôi thủ tục xuất viện, vừa ra tới cổng thì thấy ngay em ấy.
- Sao mà anh tháo bột tay ra rồi, anh bị gãy tay mà? - Nó tới hỏi liền.
- Ặc, làm gì có gãy? Chắc ông bác sĩ lầm đó, coi nè. - Vừa nói vừa dùng tay trái nhấc cục gạch lên quăng lên chụp lại cho nhỏ coi.
Mỹ Hương không tin là ông bác sĩ kia nhầm lẫn, vì ổng là một bác sĩ giỏi hạng nhất trong bệnh viện làm sao có khả năng xảy ra một sai lầm nhỏ bé như thế được, nhưng rõ ràng tay anh Vĩ cũng đâu có gãy. Chỉ có một khả năng là anh ấy tự lành vết thương cực nhanh, nghĩ tới những việc trước đây, từ lần đầu gặp cho tới những ngày sau đó, hình như... Cô nàng tự dưng trong đầu nghĩ ra một giả thuyết điên rồ, rất khó tin.
- Chắc có lẽ vậy. À mà anh giờ đi đâu, cho em địa chỉ nhà anh đi.
- Giờ mình đi chơi đi. Em dẫn anh đi đâu đó dạo chơi cho vui nè. - Đánh trống lảng ngay, hỏi như thế ai biết mà trả lời.
- A, anh lại.. - Đang nói bị tôi kéo đi luôn.
Đi trên đường cứ chém gió đủ kiểu, đi uống trà sữa, tất nhiên là cô nàng trả tiền rồi, tôi cũng không mang tiền, tôi cũng không để ý mấy thứ này, có gì sau này mình trả lại là được. Sau đó đến tối là ra công viên ngồi, tôi ngồi bên cạnh cô nàng, có lẽ rất hiếm tôi tiếp xúc với các cô gái, nên giờ cũng không biết nói gì, cô nàng thì cứ chỉ lên trời, chỉ sao, chỉ trăng. Có lẽ với cô bé thì có những thứ thơ mộng mới đáng nói hoặc là nó cũng đang đánh trống lãng.
- A, em nhớ rồi. Hồi sáng em có lượm được cây sáo này, của anh hả? - Nó lấy trong cái túi sách ra một cây sáo.
- A, cảm ơn em. Ủa? Em có chảy máu lên cây sáo không vậy?
- Ơ, không! Sao anh hỏi vậy?
- À không có gì, không có gì haha. - Trong lòng tự đặt một câu hỏi : kỳ lạ, tại sao nhỏ này lại cầm được trong khi mình lúc đó kéo muốn liệt tay luôn mà nó không nhúc nhích.
- Anh thật kỳ lạ. Mà cây sáo này đẹp quá, anh mua ở đâu vậy. Quá đẹp, hihi.
- À em có lượm được cục đá ở gần cây sáo không?
- Không có, đá thì đầy đường em lượm làm gì? Anh bị tông xe rồi có bình thường không vậy? - Nó làm bộ đưa tay lên sờ trán tôi.
Tôi thầm luyến tiếc trong lòng, cục đá cứng như vậy chắc chắn không phải ở trái đất rồi. Đem về nghiên cứu chơi, đôi lúc cũng có tác dụng.
- Ahaha, anh đùa em thôi.
Sau đó không khí lại trở nên im ắng. Tình cảnh giữa 2 đứa thật kỳ lạ, không nghĩ ra cái gì để nói là cứ như vậy.
- A hay là anh thổi cho em nghe vài bài đi.
- Ừm, được. Bài Thần Thoại nhé. - Chỉ biết mỗi bài này chứ mấy.
- Được, em chưa nghe bao giờ thôi.
Giai điệu vang lên, trầm lắng, lại buồn mang mác, mang đến cho lòng người một cảm xúc nặng chĩu, da diết, ưu thương, cứ như là cách xa cả ngàn năm vậy. Lời bài ca như vô thức vang lên trong hư không não nề, tựa như có mà không có...
Ta đứng đây, chờ đợi để mở ra điều bí ẩn sau cuối
Mặc kệ sao băng kia chợt rơi hay gió kia chợt thổi..
Để cuối cùng đã có thể ôm trọn nàng trong vòng tay của ta.
Và ngỡ ngàng lắng nghe hai trái tim đã chung nhịp đập từ bao giờ..
Hãy để ta chân thành mà thốt nên lời yêu vạn kiếp không đổi..
Đợi chờ nàng qua bao nhiêu năm tháng, dẫu ngàn năm rồi lại ngàn năm trôi mất..
Mặc kệ ngoài kia đã bao mùa tiết đông lạnh giá đi qua..
Ta cũng không bao giờ buông bàn tay lạnh căm này..
Hãy nắm lấy tay thiếp thật chặt và nhẹ nhàng khép lại đôi mắt mỏi mệt..
Hãy để thời gian trở lại, mang ta về những ngày nồng nàn yêu dấu
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất.
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Mỗi đêm khi bóng tối tràn về, ta cứ bận lòng nghĩ suy rồi chìm vào mớ đau khổ không cuối.
Ta từ lâu đã quen mỉm cười với sự cô đơn đến lặng người,
Nhưng chỉ lần này, hãy để hai bàn tay mười ngón xen nhau thật chặt.
Hãy tin tưởng anh, tin tưởng sự chờ đợi lần này
Dẫu có bao nhiêu lần vì đau đớn mà chùn bước, cũng quyết không từ..
Chỉ có nàng, chỉ duy nhất mình nàng có thể dịu dàng kề cận sự giá băng này..
Hãy nắm lấy tay thiếp thật chặt và nhẹ nhàng khép lại đôi mắt mỏi mệt..
Hãy để thời gian trở lại, mang ta về những ngày nồng nàn yêu dấu
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất .
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Hãy để tình yêu như những mầm đóa hoa thắm tươi
Dần rộn nở trong trái tim lặng căm này..
Mặc kệ không gian lẫn thời gian, chúng ta mãi chẳng bao giờ biết cúi đầu hay từ bỏ giấc mơ này
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất .
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Hãy để tình yêu như những mầm đóa hoa thắm tươi
Dần rộn nở trong trái tim lặng căm này..
Thời gian dẫu có trôi qua bao nhiêu năm tháng, thì lời hứa mãi vẫn vẹn nguyên trong chúng ta
Tình yêu này sẽ mãi trường tồn cùng năm tháng
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Tình yêu này giống như một hằng số duy nhất trên đời
Mãi trường tồn thành câu chuyện thần thoại..
Chúc thiên hạ hữu tình nhân đều là thần thoại...
Thổi xong thì tôi im lặng, có lẽ cảm xúc đã dâng lên. Trong mắt là một màu ưu tư, sầu muộn khó tả. Mỹ Hương cũng tỉnh:
- Anh thổi hay quá, bài này cũng hay nữa. Làm em tự dưng cũng buồn buồn. - Đến cả cô nàng cũng xìu xuống. Có lẽ là cảm xúc của tôi qua những giai điệu của cây sáo kỳ lạ này đã ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.
Tôi hít một hơi dài rồi nhìn Mỹ Hương. Mặt không có cảm xúc gì:
- Anh thích em.. Làm bạn gái anh nha. - Tự dưng cảm xúc nó không kiềm chế được, nói toạch ra.
- A..không..không! Chúng..chúng ta mới..mới chỉ gặp nhau..nhau có mấy lần thôi..thôi mà. - Giọng con nhỏ cũng run run rồi, mặt thì hơi đỏ.
- Vậy trong lòng em có những ai? Mà em bao là đang phân vân?
- Không..không phải như anh nghĩ đâu! Em làm gì có! - Nó sợ tôi hiểu nhầm là thích nhiều người một lúc nên vội giải thích! Lúc này nhìn nó đáng yêu vãi, cứ như một bé gà con lon ton vậy, dễ thương!
- Cô gái ngốc, đừng lo! Có cái gì trong lòng cứ nói thật ra đi cho nhẹ nè. Anh sẽ chia sẽ với em, anh hứa sẽ không bao giờ cười hay nghĩ xấu về em. - Đưa tay lên làm bộ dáng thề thốt.
- Nhưng..nhưng mà cái này! Nó thật kỳ lạ. Tại sao trong lòng em lại có thể vừa thích người này, vừa thích người kia được chứ? Em không hiểu!
- Hai người luôn hả? Có anh không? - Hỏi nghiêm túc.
- C..có!
- Người còn lại là ai?
- Phải nói hả anh? - Rụt rè.
- Ừm, nói đi. Yên tâm, anh không phản ứng gì đâu. Anh sẽ cho em lời khuyên. - Mỉm cười và giả tạo, dm có thằng nào thích vậy đâu.
- Dạ, là..là anh.... - Sau đó lại ngừng, không nói nữa.
Tôi muốn hét lên, sao em lầy quá vậy. Chờ đợi một hi vọng...
- Là ai? Em cứ nói thẳng đi, việc gì phải ấp úng. - Thúc dục một tí, đau tim lắm khi phải chờ đợi.
- Anh Vũ. - Cuối cùng nó cũng nói ra rồi cúi hẳn đầu xuống. Nếu như bên cạnh có một chiếc hố chắc cô nàng đã nhảy xuống rồi, nói ra điều này ngại chết a.
Cảm xúc dường như tràn bờ, chợt có một cảm xúc tự hào nho nhỏ. Mỉm cười thỏa mãn, khá lâng lâng. Tôi nhắm mắt lại cố hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Haha, em có thích ai đi chăng nữa thì cũng là thích anh mà thôi. Cơ hội này anh sẽ không bỏ qua như lần trước.
Cô nàng chờ mãi không thấy tôi nói gì thì ngẫng mặt lên, thấy tôi đang cười vui vẻ. Cô nàng không khỏi rùng mình một cái lùi ra xa tôi một chút, nó lại suy nghĩ đến giả thuyết kia.
- Anh Vĩ! Anh sao vậy? - Nó lay lay tôi.
- A! Không có gì! Nhất thời vui quá thôi.
- Hihi! Sao vui?
- À..à thì ai mà được mỹ nhân như em thương nhớ mà chả vui, haha.
- Thiệt không? - Long lanh.
- Thiệt mà, hehe. Làm bạn gái anh nhé. - Không cần chờ ẻm nói gì. Tôi trực tiếp ôm lại luôn.
- Anh..thả em ra. - Mỹ Hương đánh đánh, đẩy đẩy ra. Tôi lại càng ôm chặc hơn, đây cũng là lần đầu tiên tôi ôm một người con gái nên cảm xúc đúng là thật mới lạ, có chút mềm mại, có chút mùi hương nhè nhẹ.
- Đồng ý anh thả ra. Không thì thôi. - Tôi lại tiếp tục cảm nhận mùi hương ấy.
- Anh bắt nạt em,huhu. - Cô nàng đỏ mắt rồi. Trong lòng tôi cũng bỗng dưng xụ lại, chẳng lẽ mình làm gì sai? Thấy nó khóc tôi lại không đành lòng, định buông tay ra thì em ấy nói:
- Em đồng ý! Em đồng ý! - Mặt nó đỏ gấc, cũng ôm đáp trả.
Như một chiếc bong bóng nước tràn đầy bị vỡ, hồn vía của tôi bây giờ đã bay lên mây.
- Hehe! Cái gì? Anh nghe chưa rõ. - Ôm chặt hơn nữa.
- Em đồng ý! - Vùi đầu vào ngực tôi.
- Nhỏ quá.
- Em đồng ý.
- Chưa nghe rõ...
.......... Lầy tầm 5 lần .........
Sau đó thì 4 mắt nhìn nhau, tự dưng thấy một cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ, chỉ muốn giây phút này dừng lại mãi mãi. Mọi sát niệm cũng dần tiêu tan, nếu như được ở bên em mỗi ngày chắc tôi sẽ không bị kích thích mỗi khi đánh người nữa. Rồi tôi vô ý thức chủ động hôn em, "first kiss" thật ngọt ngào a. Tiếp theo đó chỉ còn lại là khoảnh khắc yên bình, lặng lẽ giữa 2 chúng tôi bên một chiếc ghế đá, xung quanh lúc đó dường như cũng không có ai. Cả hai đều nhìn lên bầu trời sao, không nói gì mà cũng không biết nói gì cả, tôi sợ sẽ phá vỡ không gian nơi đây.
- Anh Vũ ơi! - Đột nhiên Mỹ Hương lên tiếng.
- Ơi! - Nghe em gọi mình, tôi hồn nhiên trả lời em một cách tự động. Sau đó mới biết là mình vừa hố rồi, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt và biểu cảm của em, tôi muốn nhìn xem tâm trạng và suy nghĩ của em bây giờ.
Cô nàng mỉm cười ôm tôi:
- Em yêu anh! - Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhỏm, chắc là nó gọi nhầm tên thôi, nên cũng không để ý nữa.
- Anh cũng thế. - Hôn nhẹ vào trán nàng. Đây là lần đầu tiên mà tôi tiếp xúc được với con gái nhiều đến như vậy, cũng có chút ngượng ngùng nhưng mà cảm xúc hạnh phúc che lấp gần hết rồi. Tình đầu của mỗi người rất đẹp và hồn nhiên pha chút ngây thơ...
- Anh..anh có thể giải thích cho em một chút được không? - Thủ thỉ, dựa đầu vào vai tôi.
- Giải thích gì?
- Tại sao hai anh lại là một người? - Cô nàng vẫn nhỏ giọng.
- Em biết rồi hả? - Thật không ngờ đúng là biết rồi. Mà thôi cái này bình thường thì nên giấu đi nhưng mà với bạn bè tôi còn không giấu thì giấu người yêu làm gì.
- Mới biết lúc nãy, hihi. - Mặc dù là đã đoán ra nhưng trong lòng cô nàng không khỏi rùng mình một phát, cái quái gì đang xảy ra?
- Sao em nghĩ ra được điều đó?
- Em nghi ngờ từ lúc lần đầu anh gặp em rồi, lúc đó giọng nói 2 người giống hệt nhau, nhưng sau đó giọng anh khác nhưng mà rõ ràng là sau đó mới thay đổi. Sau đó thì anh bảo là 2 người là bạn tốt của nhau nhưng chỉ có một trong 2 người xuất hiện, chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc cả. Thêm vào đó năm xưa cái lúc ở quán Đorêmon em nhờ anh Vũ rủ anh đi chơi nhưng anh Vũ không buồn mà ngược lại còn vui vẻ, đây rõ ràng là mâu thuẫn. Tiếp đó là sáng nay anh nhập viện, máu chảy rất nhiều, chính mắt em thấy, bác sĩ cũng chuẩn đoán anh gãy tay, nhưng giờ anh lại khỏe khoắn như chưa có chuyện gì xảy ra, nên em nghĩ anh..anh không phải là người bình thường. Hồi nãy anh biết em phân vân giữa 2 người thì anh cũng tủm tỉm cười, rõ ràng tự bán đứng mình còn gì, em chưa yêu nhưng không phải là "hai lúa" chuyện tình cảm đâu ai thích chia sẽ cho người khác, nhưng mà tóm lại là tới đây chỉ mới là giả thuyết, em căn bản không tin vào mấy thứ này, nhưng mà anh đã hỏi vậy chắc phải rồi, khó tin quá. Còn anh? - Nhỏ giọng.
Tôi gật gù, thì ra là như thế. Bị mất mặt trước Tuyết Trang thì cũng thôi đi, cô nàng đó vốn có sở trường, không ngờ lần này lại thua một cô bé đơn thuần như thế... Thật là ngại quá, xem ra từ nay về sau nên kiềm chế cảm xúc của mình, không được để chúng hiện rõ ra trên mặt, nếu không thì nghĩ gì cũng bị người ta biết thì thôi chứ, làm người như thế rõ thật thất bại. Trong lòng lại sáng lên một câu hỏi :"Lẽ nào bọn con gái đứa nào cũng ghê gớm như vậy?" Rồi tự phủ định, nhất định không phải, chỉ có Tuyết Trang mới là ngoại lệ thôi, ai cô nàng cũng đoán được, còn Mỹ Hương thì xem ra chỉ vì quan tâm nên mới suy nghĩ nhiều ra thôi, nếu không đàn ông cả thế giới làm sao sống nổi! Chuẩn bị tinh thần một chút rồi tôi mới mỉm cười hỏi:
- Em còn nhớ câu chuyện giữa một cô gái nhà quyền quý cứu được một con cáo mà anh kể cho em khi xưa chứ?
- A, lẽ nào ý anh..anh là con cáo?
- Giống giống vậy đó. Hehe, được không? Anh không phải người thường. Vậy em còn dám yêu anh không?
- Anh này! Dám trêu em hả? - Nhéo hông tôi... Ặc, cũng đau phết. - Người ta trả lời ngay lúc đó rồi còn gì. - Chu mỏ ra, quay mặt sang phía khác làm bộ hờn dỗi.
- Haha, được rồi. - Tôi lại..không cẩn thận hôn vào má em ấy một phát nữa. Có người yêu thật thích...
- Trước giờ em vẫn không hiểu tại sao em lại không thể quên được 2 người. Giờ thì hiểu rồi ha, có phải anh sữ dụng phép thuật nào hay không?
- Làm gì có! Không được nói bậy nghe. - Cưng nghĩ anh mà bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy sao? Nhéo má phát.
- Mà thôi không nói vấn đề này nữa! Anh thổi cho em nghe bài kia một lần nữa đi. Em ghiền rồi nha, hihi.
- Ok! - Tiếp đó giai điệu lại vang lên một lần nữa, không thể không công nhận là thổi sáo bằng cây sáo ngọc kỳ lạ này lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác như vậy.
......
Không có bữa tiệc nào không tàn, tôi nắm tay em đi bộ từng bước tiễn em tới tận nhà của em(nhà giàu nên cần gì thuê trọ, thích ở đâu mua nhà ở đấy), cho em địa chỉ trọ minh và số điện thoại.
- Bye anh yêu! Hihi.
- Ừm.
- À mà cuối tuần này có một liveshow ca nhạc của một ca sĩ em rất thích. Anh đi với em nha.
- Ok, tới lúc đó gọi cho anh.
Hôm nay là một ngày đặc biệt tôi, mang theo tâm trạng lâng lâng của mình mò về trọ. Có thêm một người để quan tâm, có thể một người để tin tưởng trên đời này. Tưởng như vừa gặp đã yêu nhưng cảm xúc 2 đứa cũng là dồn nén mấy năm trời rồi. Đi trên đường thì thấy từ con chó hoang cho tới mấy thằng xăm mình băm trợn đều trở nên đáng yêu lạ thường vào ngày hôm nay, vô tới phòng trọ thấy thằng Cường đang ngồi ăn mỳ tôm, chắc lại mới đi làm về đây mà. Lại vỗ vai nó:
- Hôm nay lại ăn mì tôm à, haha. Tao đã bảo đừng có ăn nữa rồi cơ mà, vài bữa nữa tao cho mày lên thiên đường luôn con ơi.
- Dm mày, để im bố ăn. Có tin bố úp tô mỳ vào mặt mày không? Thiên đường gì? Giờ đéo có tiền đàng sầu thấy mợ nè, nhắn tin với gái hoài, đang chờ cơ hội mà không có tiền rủ đi chơi đây nè.
- Tiền hả? Giờ thích làm phó giám đốc không? Tao cân nhắc cho, hè hè. - Cười nham hiểm.
- Xạo chó! Có "cục cưng" bố mày tin nhé! Tiền mày nhiều thế sao không kiếm cái gì kinh doanh đê, đi lang thang hoài.
- Thì đây! Tao chuẩn bị kinh doanh đây! Thích làm phó cho anh không hả? Mày yên tâm, chỉ cần mày từ chối một phát thì tao không ép mày! Sau này không hỏi lại nữa. - Làm bộ mặt nghiêm túc, đang vui vẻ nên có hứng chơi đùa với thằng cờ hó này.
- Tao mà thèm...*lè lưỡi*...cút.
- Nhớ đó, mai tao tìm đứa khác. Lương chắc tầm một tháng của ít nhất 30 triệu, chà chà. Cũng khá rồi! Đứa nào phụ chắc một năm nó cũng đủ mua nhà. Tiếc rằng mày không có số này, haizz.- Giả vờ thở dài, quay mặt đi vào phòng vệ sinh.
- Khoan đã! Có gì từ từ, mày nói thật hả? - Nó kéo tôi lại.
- Ừm, nhưng mà người ta không thèm. Thôi đi, giờ tao đi tắm phát đã, khà khà. Mai còn đi chơi với gấu. - Lại bỏ đi.
- Ê mày, từ từ nào! Hehe, tụi mình là anh em tốt mà. Không cho tao thì cho ai, tao thừa biết mày chỉ giả vờ thôi, ok. Tao làm, nhưng mà nói trước tao không có trình độ gì đâu đó. Tao có một sở trường là đếm tiền, hehe.
- Thôi, dẹp! Tao tự ái rồi, cút đi. Tao tìm đứa khác có thành ý hơn. - Trong lòng thầm cười ha hả, tao chơi chết mày, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, hahaha.
- Ôi! Anh Vũ đẹp trai, ga lăng, học giỏi, thiên tài, nhân hậu, thanh lịch, tháo vát .v.v.v Cho em xin lỗi nha! Hehe.. - Đệt, không ngờ thằng cờ hó này còn có một mặt hèn mọn như vậy, những lời này nghe quen quen, bất chợt tôi lại nghỉ đến một người, là một thằng khốn khiếp đê tiện, gặp lại hắn nhất định đánh đập một phen.
- Được rồi! Nể mày có tâm, thật lòng xin lỗi, lại còn nói chính xác như vậy! Thôi, anh tha cho mày lần này đó! Ăn tiếp đi, tao đi tắm. Vài bữa nữa tao tìm hiểu một chút rồi nói mày sau.
Tiếp theo mấy ngày là những chuỗi ngày màu hồng, sáng chở gấu đi ăn, chiều đi chơi, tối đi dạo(mới yêu với lại tình đầu nó chả hồng? thằng nào bảo không ca đấm phát chết luôn). Định mấy bữa nữa rảnh dẫn ẻm qua chùa thăm cô bé kia một cái, rồi lại để cho phát minh của mình phổ biến ra thị trường, rồi chuyên tâm vào tìm đường vô cái Võ Lâm cảnh xem như thế nào. Tối hôm nay là tối chủ nhật, Mỹ Hương bảo là có liveshow của ca sĩ Nguyên Hóa Izi gì gì đó, bảo dẫn đi nghe, quảng cáo rằng là hát hay lắm.
Ăn mặc nó chỉnh tề một tí, buộc mái tóc trắng lên, hôm nay đi chơi với gấu thì phải đẹp trai nhất, không thể để trạng thái 1 được. Đi bộ sang nhà cô nàng, rủ cô nàng vừa đi vừa ngắm cảnh luôn, mặc dù cô nàng có xe nhưng mà tôi không thích đi thì nàng cũng không đi, từ ngày biến dị thì tôi tự tin rằng mình chạy hết tốc lực còn nhanh hơn oto nhiều nên không cần phải đi xe cho rườm rà. Nắm tay nhau vừa đi vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, gần tới khu vực liveshow thì thấy rất nhiều tấm quảng cáo áp phích in hình một nam ca sĩ rất điển trai, tên là Nguyên Hóa Izi, tôi nhìn vào thằng này cứ thấy quen quen thế nào ấy, nhưng lại không biết là ai. Tự dưng bên kia đường gần cổng vào liveshow có mấy đứa con gái gọi qua đây, thì ra là mấy đứa hôm nọ.
Lời tác giả: Chào các vị, có lẽ truyện này có thể kéo dài thêm một chút nữa. Hehe, hi vọng ra phần 2 các bạn vẫn ủng hộ mình. Nhân vật chính vẫn là Vũ, những nhân vật phụ vẫn như vậy. Không có thay đổi gì hết.
- Em không biết. - Nói xong nó đỏ mặt quay qua phía khác.
- Sao lại không biết?
- Lòng em phân vân... - Lại cúi mặt.
Lòng tôi lại nặng xuống, tại sao lần nào cũng tạch hết vậy. Cố bình tĩnh lại, biết rằng mình không được suy nghĩ lung tung nếu không lại có chuyện xảy ra. Hai bên im lặng một lúc.
- Vậy..vậy lúc mà Vũ tỏ tình với em thì em thích anh à? - Tôi lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.
- A, anh Vũ kể cho anh à? - Nó cúi đầu xuống nói nhỏ, ngại vô đối.
- À, ừm. Em trả lời đi.
- D..dạ đúng. Anh đừng hỏi nữa. - Trong tâm Mỹ Hương anh Vĩ đâu bao giờ hỏi nhiều thứ không có ý tứ như vậy đâu chứ.
- A. - Tôi đập tay vào mặt, sao lúc đó không nói luôn đi, ấp úng rồi nói người mà mình không quen, làm vụt mất cơ hội a. - Sao em lúc đó không nói cho Vũ biết luôn mà lại dấu.
- Tại..em sợ 2 anh bất hòa.
- Haizz, nếu em nói ngay lúc đó thì tốt rồi. Anh cũng hiểu, nhưng mà giữa 2 tụi anh sẽ không bao giờ bất hòa được. Giữa tụi anh vốn không có khoảng cách nào cả, thế nên cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Wow, thân vậy luôn hả? - Chợt mắt sáng lên.
- Cứ coi là vậy đi. Giữa 2 tụi anh có một bí mật, trước khi anh đi xa anh sẽ nói cho em biết. Thôi giờ em đi nghỉ đi, nhớ làm thủ tục cho anh ra viện nha.
- A, anh đi đâu mà xa?
- Anh không biết nữa, hehe. Thôi em đi di. - Tình huống hơi căng thẳng thế này thì nên cho em nó và mình một cái thang để xuống.
- Dạ, thôi em đi. Anh nghỉ ngơi cho khỏe.
Khi cô nàng vừa đi, tôi thở dài một hơi. Vận mộc khí lưu thông khắp cơ thể để chữa thương. Nhắm mắt tĩnh thần, vài tiếng sau thì cánh tay cũng đã lành. Cũng đi lại bình thường rồi, bây giờ có lẽ..cũng là lúc chơi hết mình rồi. Đợi cả một buổi dài, thì Mỹ Hương mới làm cho tôi thủ tục xuất viện, vừa ra tới cổng thì thấy ngay em ấy.
- Sao mà anh tháo bột tay ra rồi, anh bị gãy tay mà? - Nó tới hỏi liền.
- Ặc, làm gì có gãy? Chắc ông bác sĩ lầm đó, coi nè. - Vừa nói vừa dùng tay trái nhấc cục gạch lên quăng lên chụp lại cho nhỏ coi.
Mỹ Hương không tin là ông bác sĩ kia nhầm lẫn, vì ổng là một bác sĩ giỏi hạng nhất trong bệnh viện làm sao có khả năng xảy ra một sai lầm nhỏ bé như thế được, nhưng rõ ràng tay anh Vĩ cũng đâu có gãy. Chỉ có một khả năng là anh ấy tự lành vết thương cực nhanh, nghĩ tới những việc trước đây, từ lần đầu gặp cho tới những ngày sau đó, hình như... Cô nàng tự dưng trong đầu nghĩ ra một giả thuyết điên rồ, rất khó tin.
- Chắc có lẽ vậy. À mà anh giờ đi đâu, cho em địa chỉ nhà anh đi.
- Giờ mình đi chơi đi. Em dẫn anh đi đâu đó dạo chơi cho vui nè. - Đánh trống lảng ngay, hỏi như thế ai biết mà trả lời.
- A, anh lại.. - Đang nói bị tôi kéo đi luôn.
Đi trên đường cứ chém gió đủ kiểu, đi uống trà sữa, tất nhiên là cô nàng trả tiền rồi, tôi cũng không mang tiền, tôi cũng không để ý mấy thứ này, có gì sau này mình trả lại là được. Sau đó đến tối là ra công viên ngồi, tôi ngồi bên cạnh cô nàng, có lẽ rất hiếm tôi tiếp xúc với các cô gái, nên giờ cũng không biết nói gì, cô nàng thì cứ chỉ lên trời, chỉ sao, chỉ trăng. Có lẽ với cô bé thì có những thứ thơ mộng mới đáng nói hoặc là nó cũng đang đánh trống lãng.
- A, em nhớ rồi. Hồi sáng em có lượm được cây sáo này, của anh hả? - Nó lấy trong cái túi sách ra một cây sáo.
- A, cảm ơn em. Ủa? Em có chảy máu lên cây sáo không vậy?
- Ơ, không! Sao anh hỏi vậy?
- À không có gì, không có gì haha. - Trong lòng tự đặt một câu hỏi : kỳ lạ, tại sao nhỏ này lại cầm được trong khi mình lúc đó kéo muốn liệt tay luôn mà nó không nhúc nhích.
- Anh thật kỳ lạ. Mà cây sáo này đẹp quá, anh mua ở đâu vậy. Quá đẹp, hihi.
- À em có lượm được cục đá ở gần cây sáo không?
- Không có, đá thì đầy đường em lượm làm gì? Anh bị tông xe rồi có bình thường không vậy? - Nó làm bộ đưa tay lên sờ trán tôi.
Tôi thầm luyến tiếc trong lòng, cục đá cứng như vậy chắc chắn không phải ở trái đất rồi. Đem về nghiên cứu chơi, đôi lúc cũng có tác dụng.
- Ahaha, anh đùa em thôi.
Sau đó không khí lại trở nên im ắng. Tình cảnh giữa 2 đứa thật kỳ lạ, không nghĩ ra cái gì để nói là cứ như vậy.
- A hay là anh thổi cho em nghe vài bài đi.
- Ừm, được. Bài Thần Thoại nhé. - Chỉ biết mỗi bài này chứ mấy.
- Được, em chưa nghe bao giờ thôi.
Giai điệu vang lên, trầm lắng, lại buồn mang mác, mang đến cho lòng người một cảm xúc nặng chĩu, da diết, ưu thương, cứ như là cách xa cả ngàn năm vậy. Lời bài ca như vô thức vang lên trong hư không não nề, tựa như có mà không có...
Ta đứng đây, chờ đợi để mở ra điều bí ẩn sau cuối
Mặc kệ sao băng kia chợt rơi hay gió kia chợt thổi..
Để cuối cùng đã có thể ôm trọn nàng trong vòng tay của ta.
Và ngỡ ngàng lắng nghe hai trái tim đã chung nhịp đập từ bao giờ..
Hãy để ta chân thành mà thốt nên lời yêu vạn kiếp không đổi..
Đợi chờ nàng qua bao nhiêu năm tháng, dẫu ngàn năm rồi lại ngàn năm trôi mất..
Mặc kệ ngoài kia đã bao mùa tiết đông lạnh giá đi qua..
Ta cũng không bao giờ buông bàn tay lạnh căm này..
Hãy nắm lấy tay thiếp thật chặt và nhẹ nhàng khép lại đôi mắt mỏi mệt..
Hãy để thời gian trở lại, mang ta về những ngày nồng nàn yêu dấu
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất.
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Mỗi đêm khi bóng tối tràn về, ta cứ bận lòng nghĩ suy rồi chìm vào mớ đau khổ không cuối.
Ta từ lâu đã quen mỉm cười với sự cô đơn đến lặng người,
Nhưng chỉ lần này, hãy để hai bàn tay mười ngón xen nhau thật chặt.
Hãy tin tưởng anh, tin tưởng sự chờ đợi lần này
Dẫu có bao nhiêu lần vì đau đớn mà chùn bước, cũng quyết không từ..
Chỉ có nàng, chỉ duy nhất mình nàng có thể dịu dàng kề cận sự giá băng này..
Hãy nắm lấy tay thiếp thật chặt và nhẹ nhàng khép lại đôi mắt mỏi mệt..
Hãy để thời gian trở lại, mang ta về những ngày nồng nàn yêu dấu
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất .
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Hãy để tình yêu như những mầm đóa hoa thắm tươi
Dần rộn nở trong trái tim lặng căm này..
Mặc kệ không gian lẫn thời gian, chúng ta mãi chẳng bao giờ biết cúi đầu hay từ bỏ giấc mơ này
Một thời yêu nhau đậm sâu đã thề nguyền hai chữ suốt kiếp lại lầm lỡ đánh mất .
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Hãy để tình yêu như những mầm đóa hoa thắm tươi
Dần rộn nở trong trái tim lặng căm này..
Thời gian dẫu có trôi qua bao nhiêu năm tháng, thì lời hứa mãi vẫn vẹn nguyên trong chúng ta
Tình yêu này sẽ mãi trường tồn cùng năm tháng
Mà có lẽ chính vì quá yêu, nên mới vì tiếng ái không thể nói ra mà khổ đau
Tình yêu này giống như một hằng số duy nhất trên đời
Mãi trường tồn thành câu chuyện thần thoại..
Chúc thiên hạ hữu tình nhân đều là thần thoại...
Thổi xong thì tôi im lặng, có lẽ cảm xúc đã dâng lên. Trong mắt là một màu ưu tư, sầu muộn khó tả. Mỹ Hương cũng tỉnh:
- Anh thổi hay quá, bài này cũng hay nữa. Làm em tự dưng cũng buồn buồn. - Đến cả cô nàng cũng xìu xuống. Có lẽ là cảm xúc của tôi qua những giai điệu của cây sáo kỳ lạ này đã ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.
Tôi hít một hơi dài rồi nhìn Mỹ Hương. Mặt không có cảm xúc gì:
- Anh thích em.. Làm bạn gái anh nha. - Tự dưng cảm xúc nó không kiềm chế được, nói toạch ra.
- A..không..không! Chúng..chúng ta mới..mới chỉ gặp nhau..nhau có mấy lần thôi..thôi mà. - Giọng con nhỏ cũng run run rồi, mặt thì hơi đỏ.
- Vậy trong lòng em có những ai? Mà em bao là đang phân vân?
- Không..không phải như anh nghĩ đâu! Em làm gì có! - Nó sợ tôi hiểu nhầm là thích nhiều người một lúc nên vội giải thích! Lúc này nhìn nó đáng yêu vãi, cứ như một bé gà con lon ton vậy, dễ thương!
- Cô gái ngốc, đừng lo! Có cái gì trong lòng cứ nói thật ra đi cho nhẹ nè. Anh sẽ chia sẽ với em, anh hứa sẽ không bao giờ cười hay nghĩ xấu về em. - Đưa tay lên làm bộ dáng thề thốt.
- Nhưng..nhưng mà cái này! Nó thật kỳ lạ. Tại sao trong lòng em lại có thể vừa thích người này, vừa thích người kia được chứ? Em không hiểu!
- Hai người luôn hả? Có anh không? - Hỏi nghiêm túc.
- C..có!
- Người còn lại là ai?
- Phải nói hả anh? - Rụt rè.
- Ừm, nói đi. Yên tâm, anh không phản ứng gì đâu. Anh sẽ cho em lời khuyên. - Mỉm cười và giả tạo, dm có thằng nào thích vậy đâu.
- Dạ, là..là anh.... - Sau đó lại ngừng, không nói nữa.
Tôi muốn hét lên, sao em lầy quá vậy. Chờ đợi một hi vọng...
- Là ai? Em cứ nói thẳng đi, việc gì phải ấp úng. - Thúc dục một tí, đau tim lắm khi phải chờ đợi.
- Anh Vũ. - Cuối cùng nó cũng nói ra rồi cúi hẳn đầu xuống. Nếu như bên cạnh có một chiếc hố chắc cô nàng đã nhảy xuống rồi, nói ra điều này ngại chết a.
Cảm xúc dường như tràn bờ, chợt có một cảm xúc tự hào nho nhỏ. Mỉm cười thỏa mãn, khá lâng lâng. Tôi nhắm mắt lại cố hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Haha, em có thích ai đi chăng nữa thì cũng là thích anh mà thôi. Cơ hội này anh sẽ không bỏ qua như lần trước.
Cô nàng chờ mãi không thấy tôi nói gì thì ngẫng mặt lên, thấy tôi đang cười vui vẻ. Cô nàng không khỏi rùng mình một cái lùi ra xa tôi một chút, nó lại suy nghĩ đến giả thuyết kia.
- Anh Vĩ! Anh sao vậy? - Nó lay lay tôi.
- A! Không có gì! Nhất thời vui quá thôi.
- Hihi! Sao vui?
- À..à thì ai mà được mỹ nhân như em thương nhớ mà chả vui, haha.
- Thiệt không? - Long lanh.
- Thiệt mà, hehe. Làm bạn gái anh nhé. - Không cần chờ ẻm nói gì. Tôi trực tiếp ôm lại luôn.
- Anh..thả em ra. - Mỹ Hương đánh đánh, đẩy đẩy ra. Tôi lại càng ôm chặc hơn, đây cũng là lần đầu tiên tôi ôm một người con gái nên cảm xúc đúng là thật mới lạ, có chút mềm mại, có chút mùi hương nhè nhẹ.
- Đồng ý anh thả ra. Không thì thôi. - Tôi lại tiếp tục cảm nhận mùi hương ấy.
- Anh bắt nạt em,huhu. - Cô nàng đỏ mắt rồi. Trong lòng tôi cũng bỗng dưng xụ lại, chẳng lẽ mình làm gì sai? Thấy nó khóc tôi lại không đành lòng, định buông tay ra thì em ấy nói:
- Em đồng ý! Em đồng ý! - Mặt nó đỏ gấc, cũng ôm đáp trả.
Như một chiếc bong bóng nước tràn đầy bị vỡ, hồn vía của tôi bây giờ đã bay lên mây.
- Hehe! Cái gì? Anh nghe chưa rõ. - Ôm chặt hơn nữa.
- Em đồng ý! - Vùi đầu vào ngực tôi.
- Nhỏ quá.
- Em đồng ý.
- Chưa nghe rõ...
.......... Lầy tầm 5 lần .........
Sau đó thì 4 mắt nhìn nhau, tự dưng thấy một cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ, chỉ muốn giây phút này dừng lại mãi mãi. Mọi sát niệm cũng dần tiêu tan, nếu như được ở bên em mỗi ngày chắc tôi sẽ không bị kích thích mỗi khi đánh người nữa. Rồi tôi vô ý thức chủ động hôn em, "first kiss" thật ngọt ngào a. Tiếp theo đó chỉ còn lại là khoảnh khắc yên bình, lặng lẽ giữa 2 chúng tôi bên một chiếc ghế đá, xung quanh lúc đó dường như cũng không có ai. Cả hai đều nhìn lên bầu trời sao, không nói gì mà cũng không biết nói gì cả, tôi sợ sẽ phá vỡ không gian nơi đây.
- Anh Vũ ơi! - Đột nhiên Mỹ Hương lên tiếng.
- Ơi! - Nghe em gọi mình, tôi hồn nhiên trả lời em một cách tự động. Sau đó mới biết là mình vừa hố rồi, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt và biểu cảm của em, tôi muốn nhìn xem tâm trạng và suy nghĩ của em bây giờ.
Cô nàng mỉm cười ôm tôi:
- Em yêu anh! - Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhỏm, chắc là nó gọi nhầm tên thôi, nên cũng không để ý nữa.
- Anh cũng thế. - Hôn nhẹ vào trán nàng. Đây là lần đầu tiên mà tôi tiếp xúc được với con gái nhiều đến như vậy, cũng có chút ngượng ngùng nhưng mà cảm xúc hạnh phúc che lấp gần hết rồi. Tình đầu của mỗi người rất đẹp và hồn nhiên pha chút ngây thơ...
- Anh..anh có thể giải thích cho em một chút được không? - Thủ thỉ, dựa đầu vào vai tôi.
- Giải thích gì?
- Tại sao hai anh lại là một người? - Cô nàng vẫn nhỏ giọng.
- Em biết rồi hả? - Thật không ngờ đúng là biết rồi. Mà thôi cái này bình thường thì nên giấu đi nhưng mà với bạn bè tôi còn không giấu thì giấu người yêu làm gì.
- Mới biết lúc nãy, hihi. - Mặc dù là đã đoán ra nhưng trong lòng cô nàng không khỏi rùng mình một phát, cái quái gì đang xảy ra?
- Sao em nghĩ ra được điều đó?
- Em nghi ngờ từ lúc lần đầu anh gặp em rồi, lúc đó giọng nói 2 người giống hệt nhau, nhưng sau đó giọng anh khác nhưng mà rõ ràng là sau đó mới thay đổi. Sau đó thì anh bảo là 2 người là bạn tốt của nhau nhưng chỉ có một trong 2 người xuất hiện, chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc cả. Thêm vào đó năm xưa cái lúc ở quán Đorêmon em nhờ anh Vũ rủ anh đi chơi nhưng anh Vũ không buồn mà ngược lại còn vui vẻ, đây rõ ràng là mâu thuẫn. Tiếp đó là sáng nay anh nhập viện, máu chảy rất nhiều, chính mắt em thấy, bác sĩ cũng chuẩn đoán anh gãy tay, nhưng giờ anh lại khỏe khoắn như chưa có chuyện gì xảy ra, nên em nghĩ anh..anh không phải là người bình thường. Hồi nãy anh biết em phân vân giữa 2 người thì anh cũng tủm tỉm cười, rõ ràng tự bán đứng mình còn gì, em chưa yêu nhưng không phải là "hai lúa" chuyện tình cảm đâu ai thích chia sẽ cho người khác, nhưng mà tóm lại là tới đây chỉ mới là giả thuyết, em căn bản không tin vào mấy thứ này, nhưng mà anh đã hỏi vậy chắc phải rồi, khó tin quá. Còn anh? - Nhỏ giọng.
Tôi gật gù, thì ra là như thế. Bị mất mặt trước Tuyết Trang thì cũng thôi đi, cô nàng đó vốn có sở trường, không ngờ lần này lại thua một cô bé đơn thuần như thế... Thật là ngại quá, xem ra từ nay về sau nên kiềm chế cảm xúc của mình, không được để chúng hiện rõ ra trên mặt, nếu không thì nghĩ gì cũng bị người ta biết thì thôi chứ, làm người như thế rõ thật thất bại. Trong lòng lại sáng lên một câu hỏi :"Lẽ nào bọn con gái đứa nào cũng ghê gớm như vậy?" Rồi tự phủ định, nhất định không phải, chỉ có Tuyết Trang mới là ngoại lệ thôi, ai cô nàng cũng đoán được, còn Mỹ Hương thì xem ra chỉ vì quan tâm nên mới suy nghĩ nhiều ra thôi, nếu không đàn ông cả thế giới làm sao sống nổi! Chuẩn bị tinh thần một chút rồi tôi mới mỉm cười hỏi:
- Em còn nhớ câu chuyện giữa một cô gái nhà quyền quý cứu được một con cáo mà anh kể cho em khi xưa chứ?
- A, lẽ nào ý anh..anh là con cáo?
- Giống giống vậy đó. Hehe, được không? Anh không phải người thường. Vậy em còn dám yêu anh không?
- Anh này! Dám trêu em hả? - Nhéo hông tôi... Ặc, cũng đau phết. - Người ta trả lời ngay lúc đó rồi còn gì. - Chu mỏ ra, quay mặt sang phía khác làm bộ hờn dỗi.
- Haha, được rồi. - Tôi lại..không cẩn thận hôn vào má em ấy một phát nữa. Có người yêu thật thích...
- Trước giờ em vẫn không hiểu tại sao em lại không thể quên được 2 người. Giờ thì hiểu rồi ha, có phải anh sữ dụng phép thuật nào hay không?
- Làm gì có! Không được nói bậy nghe. - Cưng nghĩ anh mà bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy sao? Nhéo má phát.
- Mà thôi không nói vấn đề này nữa! Anh thổi cho em nghe bài kia một lần nữa đi. Em ghiền rồi nha, hihi.
- Ok! - Tiếp đó giai điệu lại vang lên một lần nữa, không thể không công nhận là thổi sáo bằng cây sáo ngọc kỳ lạ này lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác như vậy.
......
Không có bữa tiệc nào không tàn, tôi nắm tay em đi bộ từng bước tiễn em tới tận nhà của em(nhà giàu nên cần gì thuê trọ, thích ở đâu mua nhà ở đấy), cho em địa chỉ trọ minh và số điện thoại.
- Bye anh yêu! Hihi.
- Ừm.
- À mà cuối tuần này có một liveshow ca nhạc của một ca sĩ em rất thích. Anh đi với em nha.
- Ok, tới lúc đó gọi cho anh.
Hôm nay là một ngày đặc biệt tôi, mang theo tâm trạng lâng lâng của mình mò về trọ. Có thêm một người để quan tâm, có thể một người để tin tưởng trên đời này. Tưởng như vừa gặp đã yêu nhưng cảm xúc 2 đứa cũng là dồn nén mấy năm trời rồi. Đi trên đường thì thấy từ con chó hoang cho tới mấy thằng xăm mình băm trợn đều trở nên đáng yêu lạ thường vào ngày hôm nay, vô tới phòng trọ thấy thằng Cường đang ngồi ăn mỳ tôm, chắc lại mới đi làm về đây mà. Lại vỗ vai nó:
- Hôm nay lại ăn mì tôm à, haha. Tao đã bảo đừng có ăn nữa rồi cơ mà, vài bữa nữa tao cho mày lên thiên đường luôn con ơi.
- Dm mày, để im bố ăn. Có tin bố úp tô mỳ vào mặt mày không? Thiên đường gì? Giờ đéo có tiền đàng sầu thấy mợ nè, nhắn tin với gái hoài, đang chờ cơ hội mà không có tiền rủ đi chơi đây nè.
- Tiền hả? Giờ thích làm phó giám đốc không? Tao cân nhắc cho, hè hè. - Cười nham hiểm.
- Xạo chó! Có "cục cưng" bố mày tin nhé! Tiền mày nhiều thế sao không kiếm cái gì kinh doanh đê, đi lang thang hoài.
- Thì đây! Tao chuẩn bị kinh doanh đây! Thích làm phó cho anh không hả? Mày yên tâm, chỉ cần mày từ chối một phát thì tao không ép mày! Sau này không hỏi lại nữa. - Làm bộ mặt nghiêm túc, đang vui vẻ nên có hứng chơi đùa với thằng cờ hó này.
- Tao mà thèm...*lè lưỡi*...cút.
- Nhớ đó, mai tao tìm đứa khác. Lương chắc tầm một tháng của ít nhất 30 triệu, chà chà. Cũng khá rồi! Đứa nào phụ chắc một năm nó cũng đủ mua nhà. Tiếc rằng mày không có số này, haizz.- Giả vờ thở dài, quay mặt đi vào phòng vệ sinh.
- Khoan đã! Có gì từ từ, mày nói thật hả? - Nó kéo tôi lại.
- Ừm, nhưng mà người ta không thèm. Thôi đi, giờ tao đi tắm phát đã, khà khà. Mai còn đi chơi với gấu. - Lại bỏ đi.
- Ê mày, từ từ nào! Hehe, tụi mình là anh em tốt mà. Không cho tao thì cho ai, tao thừa biết mày chỉ giả vờ thôi, ok. Tao làm, nhưng mà nói trước tao không có trình độ gì đâu đó. Tao có một sở trường là đếm tiền, hehe.
- Thôi, dẹp! Tao tự ái rồi, cút đi. Tao tìm đứa khác có thành ý hơn. - Trong lòng thầm cười ha hả, tao chơi chết mày, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, hahaha.
- Ôi! Anh Vũ đẹp trai, ga lăng, học giỏi, thiên tài, nhân hậu, thanh lịch, tháo vát .v.v.v Cho em xin lỗi nha! Hehe.. - Đệt, không ngờ thằng cờ hó này còn có một mặt hèn mọn như vậy, những lời này nghe quen quen, bất chợt tôi lại nghỉ đến một người, là một thằng khốn khiếp đê tiện, gặp lại hắn nhất định đánh đập một phen.
- Được rồi! Nể mày có tâm, thật lòng xin lỗi, lại còn nói chính xác như vậy! Thôi, anh tha cho mày lần này đó! Ăn tiếp đi, tao đi tắm. Vài bữa nữa tao tìm hiểu một chút rồi nói mày sau.
Tiếp theo mấy ngày là những chuỗi ngày màu hồng, sáng chở gấu đi ăn, chiều đi chơi, tối đi dạo(mới yêu với lại tình đầu nó chả hồng? thằng nào bảo không ca đấm phát chết luôn). Định mấy bữa nữa rảnh dẫn ẻm qua chùa thăm cô bé kia một cái, rồi lại để cho phát minh của mình phổ biến ra thị trường, rồi chuyên tâm vào tìm đường vô cái Võ Lâm cảnh xem như thế nào. Tối hôm nay là tối chủ nhật, Mỹ Hương bảo là có liveshow của ca sĩ Nguyên Hóa Izi gì gì đó, bảo dẫn đi nghe, quảng cáo rằng là hát hay lắm.
Ăn mặc nó chỉnh tề một tí, buộc mái tóc trắng lên, hôm nay đi chơi với gấu thì phải đẹp trai nhất, không thể để trạng thái 1 được. Đi bộ sang nhà cô nàng, rủ cô nàng vừa đi vừa ngắm cảnh luôn, mặc dù cô nàng có xe nhưng mà tôi không thích đi thì nàng cũng không đi, từ ngày biến dị thì tôi tự tin rằng mình chạy hết tốc lực còn nhanh hơn oto nhiều nên không cần phải đi xe cho rườm rà. Nắm tay nhau vừa đi vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, gần tới khu vực liveshow thì thấy rất nhiều tấm quảng cáo áp phích in hình một nam ca sĩ rất điển trai, tên là Nguyên Hóa Izi, tôi nhìn vào thằng này cứ thấy quen quen thế nào ấy, nhưng lại không biết là ai. Tự dưng bên kia đường gần cổng vào liveshow có mấy đứa con gái gọi qua đây, thì ra là mấy đứa hôm nọ.
Lời tác giả: Chào các vị, có lẽ truyện này có thể kéo dài thêm một chút nữa. Hehe, hi vọng ra phần 2 các bạn vẫn ủng hộ mình. Nhân vật chính vẫn là Vũ, những nhân vật phụ vẫn như vậy. Không có thay đổi gì hết.
Tác giả :
Kai