Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly
Chương 41: Cục đá và cây sáo kỳ lạ
Lúc này tôi mới cố lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Vừa đứng dậy thì bỗng dưng thấy cơ thể hơi mất thăng bằng té xuống cái hố bên cạnh, theo phản xạ đưa tay ra chống, nhung lúc chống không biết tay trái đập vào thứ gì mà cứng ngắc, một cảm giác đau đớn truyền đến từ tay trái.
Thôi xong, gãy tay rồi. Từ lúc biến dị đến giờ tôi rất ít khi bị thương, mỗi lần bị thương chỉ là da thịt mà thôi, có đứt, có trúng đạn, có chảy máu nhưng dù là đạn hay kiếm chém cũng không hề là tổn thương đến xương một tí nào mà giờ mới va đập có một tí đã gãy xương. Chẳng lẽ nói là thứ mình va đập là cứng rắn vô cùng, còn hơn sắt thép kim cương?
Cố nén đau dùng tây phải chống thân thể ngồi dậy, giờ mắt tôi có thể nhìn rõ ràng trong tối nên cũng không cần đèn. Rõ..rõ ràng là thứ đập vào tay trái mình..lại..lại là một cục đá. Không thể tin vào mắt mình nữa, nhìn cục đá không khác nào một cục đá vô hại ngoài đường kia, tôi định thử cầm nó lên xem nó là thứ quái gì? Vừa cầm lên thì trong lòng tôi trầm xuống, không ngờ là..cục đá xù xì như thế này mà lại nặng khủng khiếp như vậy, ít nhất là 1 tấn, tôi chỉ mới nhấc nó lên được một cm thì đã thấy không thể tiếp tục.
Vội vàng muốn thả xuống thì dị biến lại xảy ra, máu tươi dính đầy trên người tôi nãy giờ do đánh nhau với lão già biến thái kia không ngờ lại từ từ bị tảng đá kia "hút". Hút đến triệt để, đến cả chiếc áo dính máu cũng bị hút sạch còn hơn "dùng Omo" nữa, "trắng như mới mua luôn".... Lẽ nào đây là cục đá Dracula, chuyên hút máu người? Sau khi hút hết máu dính trên người tôi thì cục đá bỗng dưng nhẹ hẳn, cuối cùng nhẹ bằng một cục đá bình thường. WTF, đây là thứ quỷ quái gì, hút máu đã rồi thay đổi trọng lượng sao? Nhất định đây không phải là một cục đá bình thường, tôi định ném thử vào nhà tên Thành xem thế nào? Vì nghi ngờ lão già kia bị cục đá rơi bể đầu mà chết...
Dồn chút sức lực cuối cùng, tôi ném thẳng... *viu* *rầm* *oành* *oành* *Đơ mặt* Đây chỉ mà cố hết sức dùng một chút lực tàn còn lại thôi mà cũng ném vỡ tường cái biệt thự rồi...nếu còn khỏe nguyên ném thì sẽ như thế nào? Ặc, thứ tốt, chạy lại lượm lên. Không ngờ cục đá còn nguyên vẹn, không xước một tí nào, xem ra..lão già chắc chắn bị cục đá này rơi bể đầu chết rồi. Ôi may quá, nếu mà nó không rơi xuống..à mà không, đừng nói không rơi xuống, cho dù rơi chậm một giây thì chắc mình cũng *lên bảng đếm số* vô hạn rồi. Không biết thứ này là gì nhỉ? Thiên thạch à? Có lẽ thế, nhưng sao thiên thạch mà nhỏ xíu vậy, chỉ vừa một nắm tay?
A!! Nhớ tới lúc đó nghe có 2 tiếng ồn lận mà, vội nhìn xung quanh thì thấy cách cái hố có cục đá 15m còn có một chiếc hố khác, cũng tương tự nhưng to hơn một xíu. Lẽ nào là một cục khác to hơn, hehe phát tài rồi, sau này đánh nhau với ai không cần phải dùng tay dùng chân rồi, ghét ai cứ cầm đá mà chọi vỡ mồm tụi nó ra. Cố gắng lết thân xác tàn tạ tới gần cái hố thứ 2, cũng tại vừa rồi dùng hết sức ném cục đá đi cộng thêm đánh nhau với lão già bây giờ vẫn có thể duy trì được trạng thái 2 nhưng mà đã sớm kiệt sức rồi, cũng may quá trình thoát lực bị hoãn lại một chút, hơi chậm, có lẽ 3 ngày sau mới hoàn toàn trở về trạng thái 1, tí nữa về trọ giải trạng thái 2 nghỉ dưỡng một tí là không sao nữa rồi.
Nhìn vào cái hố thứ 2, tôi ngạc nhiên, sâu vỡi, sâu tới 20m, lẽ nào đây là một cục đá "khỏe hơn"? Đá "ông nội", đá "ông cố"? Haha, cố kiềm nén niềm vui, những cục đá này cứng có lẽ là nhất thế giới này rồi, bán đi có khi còn đắt hơn kim cương, haha. Tôi cũng không ngu mà nhảy xuống, lỡ đâu chân đập vào cục đá thì có phải là gãy chân không chứ hả? Có tấm gương tay trái rồi còn gì. Từ từ mà leo xuống, leo thật chậm, cứ sợ chạm mạnh vào cục đá là lại có chuyện, rồi cũng chạm chân vào được đấy, lúc này xung quanh tối thui nhưng mà vẫn nhìn được một chút, nhưng mà lại không hề có cục đá nào trong đó hết, tôi hơi thất vọng, có nhìn kỹ một hồi cũng không thấy cục đá nào... Vừa định leo lên lại bằng một tay thì hình như chân đạp phải một vật gì đó.
Như có tật giật mình tôi rút chân lại thật nhanh khi vừa chạm vật đó, sợ..lỡ đâu... Nhìn kỹ lại vật đó thì, nó có hình ống, lòi ra trên bề mặt có tầm 3cm, phần còn lại lún trong lòng đất, lẽ nào đây là vật rơi cùng với cục đá sao? Xem ra là cứng hơn cả cục đá, nếu không cũng không rơi sâu như thế này. Tôi thử kéo nó lên nhưng mà..nó lại không nhúc nhích một chút nào, hình như là nó nặng quá.. Nặng hơn cả cục đá nữa thì phải, chẳng lẽ bỏ đây? Bỏ thì vài bữa bọn công an qua khám hiện trường dùng cần cẩu xúc nó đi thì sao? A, đào? Giờ mình có nên đào thứ này lên không nhỉ? À mà không được, nó nặng nhưng thế đào ra rồi chắc gì cầm được. Hết cách rồi sao? Không biết nó với cục đá kia là thứ gì rơi từ đâu xuống mà nặng kinh khủng, ở trái đất chắc chắn không có hai thứ này.
Bỗng dưng đầu chợt lóe sáng, hình như..hình như lúc nãy mình cũng không cầm nổi cục đá nhưng sau khi nó hút hết máu trên người mình thì nó nhẹ như thường thì phải? Tôi vội cắn ngón trỏ tay phải, vảy ra một ít máu nhỏ vào cho cái thứ này xem nó có hút hay không? Đúng như dự đoán, giọt máu vừa rơi trên cái thứ này liền biến mất, để cho chắc nhỏ thêm tầm 1 phút nữa. Rồi tay phải cầm vào thứ đó, kéo lên, lỡ dồn quá nhiều sức mà không ngờ nó lại nhẹ như thế làm tôi bật ra phía sau té ngữa. Không ngờ đúng là nhẹ lại thật, nhìn lại kỹ thì đây giống... OMG, không thể nào tin nổi..không thể tin được..đây..đây..đây là một cái sáo..sáo ngọc. Không thể nào? Nếu nói cục đá kia là từ vũ trụ rơi xuống lẽ nào cây sao này cũng rơi từ vũ trụ xuống? Hay là nói người ngoài hành tinh..thổi sao chăng?
Nhưng mà đây rõ ràng là loại sáo 8 lỗ phổ biến ở trái đất mà? Càng nghĩ càng khó hiểu, nếu là ở trái đất thì làm sao có một loại sáo nào nặng không biết bao nhiêu tấn thế này được? Ai mà cầm nổi cơ chứ? Ở trái đất thời hiện đại ai làm ra được một cây sao "hút máu" đây? Chết cha, sao giờ mức độ thoát lực lại tăng dần lên rồi, không được, mình phải về trọ nghỉ ngơi, tính toán thì đây là một ổ của trùm giang hồ, thế nên công an không tiện can thiệp vào nhưng tới mai có thể công an sẽ tới. Không thể cứ ngây ngốc ở đây mãi được, bị bắt thì không thể nào? Nhưng mà mình tự hứa sẽ không ra tay đánh người nữa, trù khi cấp bách, nếu không kích thích tính tình điên khùng kia thì đúng là nguy hiểm. Vội cắm cây sáo vào vách hố rồi leo lên từ từ, không ngờ cây sáo này cắm vào đắt chẳng khác nào cắm vào sốp, không hề mất tí sức nào.
Leo lên tới mặt đất thì có ánh trăng, tôi cũng nhìn rõ thêm một chút về cây sáo này. Làm bằng ngọc xanh lục hơi trong suốt, có thể nói là tuyệt đẹp, đẹp như thế này ở trái đất chắc chắn là không có loại ngọc nào tương tự hết, hết thảy đều thua xa.. Đầu cây sáo còn có buộc một sợi dây màu đỏ yêu dị, đầu sợ dây thì có đính một đông tiền nhỏ màu..ơ..đây là màu gì? Nhìn giống như là bầu trời đầy sao về đêm vậy? Ặc, thoát lực lại tăng càng nhanh rồi, không xong. Giờ là 5h30 sáng rồi, vì đây là ổ của bọn trùm giang hồ nên xung quanh cũng không có ai dám ở, nên cũng chả có ai nhìn thấy quá trình tôi giết tàn sát đám du côn hay là cảnh tôi và lão già giao chiêu...Còn cỡ 15 phút nữa là mình kiệt sức mất nằm thẳng cẳng mất, vội nhắm đầu về hướng trọ tôi mà tăng tốc chạy. Lần này chỉ biết có phương hướng cứ cắm đầu mà chạy thôi, dù sao thời gian còn lại ít, không có cách nào suy nghĩ nhiều.
Gọi taxi thì được nhưng mà tôi không biết cách, sống ở thành phố bao nhiêu lâu rồi mà nhiều thứ cứ như là 2 lúa vậy. Chạy được 15 phút thì cũng còn cách trọ 30km, chết tiệt, mẹ nó chứ, lẽ nào nằm một đống để người ta thấy mình từ một người này biến thành một người khác. Không được, tuy kiệt sức rồi nhưng ráng mà tăng tốc thêm chạy vào ngõ ngách nào đó vắng người cũng được. Giờ nào còn tâm trí để ý có cái gì xung quanh nữa đâu, chỉ cần là đường thì chạy, khi chạy băng qua một cái ngã tư thì *đùng* tôi bị 2 chiếc xe máy đi song song đâm vào, văng ra tận 5m. Muốn chửi DMM lắm nhưng mà hết sức rồi, tôi bất tỉnh luôn. Bên kia có một đám người bu lại xem, những người tông tôi(tác giả giải thích: nói là "những" vì mấy đứa này đi hàng 2 hàng 3, vừa đi vừa nói chuyện mà Vũ chạy ngang qua quá nhanh nên đâm trúng luôn). Đám này là một đám nữ sinh năm nhất của trường một trường đại học quốc tế ở Sài Gòn.
Tụi nó hoảng hốt, chạy lại xem người vừa bị đâm, thấy người kia nằm bất động đó, máu cũng chảy tè le. Một đứa khóc run:
- Huhu, đâm chết người rồi tụi mày ơi. Giờ..giờ mình làm sao bây giờ, tao..tao không muốn đi tù đâu.
- Chết rồi, có khi tụi mình bị đuổi học nữa đó. Ê "trứng gà con", mày nhờ bố mày thữ xem có được không? Đen quá, mới sáng sớm..sớm đã có chuyện rồi. Cũng tại người này, chạy qua đường gì mà chạy như điên vậy không biến, không thấy đèn cho người đi bộ đang đỏ hay sao?
- Ê "trứng gà con", mày bị sao vậy? Nói vài lời..lời đi chứ. Ê, Ê. - Có một đứa con gái trong bọn đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô gái có biệt danh là "trứng gà con".
Cô gái "trứng gà con" gần như bật khóc, trong ánh mắt có chút gì đó đau thương. Rồi cô nàng cũng khóc, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu:
- Mau..mau cho một xe cấp cứu loại VIP qua đường..abc. - Cô nàng chạy tới ôm tôi, kiểm tra các thứ. Cuối cùng òa lên khóc:
- Òa, huhu. Chắc anh sẽ không sao đâu?
- Người..người quen mày hả? - Mấy đứa nhóc này sớm đã run gần chết rồi.
- Anh tao.. - Mắt càng đỏ. Vừa nói tới đó chiếc xe cấp cứu phóng tới, tụi nó vội đỡ tôi lên xe rồi chạy xe máy theo coi thế nào. Trước khi đi "trứng gà con" thấy có dưới đất có cây sáo ngọc, cầm theo luôn. (cái này giải thích cho bạn nào thắc mắc là sao lúc trước Vũ dùng hết sức cũng không thể nhúc nhích cây sáo này mà Mỹ Hương có thể cầm được, đơn giản là vì cây sáo này đã nhận chủ, trọng lượng của nó do chủ điều khiển, cái này Vũ hiện tại chưa thể làm được nhưng sau này sẽ giải thích rõ hơn).
Vô tới bệnh viện thì tôi được đưa tới phòng cấp cứu, đám con gái đứng chờ ở hành lang lo lắng đủ đường, tất nhiên chỉ có mỗi cô gái có biệt danh "trứng gà con" mới thật lòng lo lắng, mấy đứa còn lại thì sợ lỡ như tôi bị gì thì bọn nó cũng liên lụy.
- Không biết có sao không nữa? Tao..tao không biết gì đâu, tao lúc đó đi cẩn thận mà, anh đó..anh đó lao ra, mặc dù đèn đường đi bộ..đi bộ vẫn đỏ. Chắc không phải..không phải tao đâu đúng không? - Cô gái này với "trứng gà con" mới là người "bị" tôi đâm, còn những cô gái khác là chỉ đi theo cùng bạn, không liên quan gì.
- Tao không biết nữa, nhưng mà tao cũng thấy rõ ràng là thằng đó nó chạy qua đường mà như ăn cướp, cái này tự chịu, làm sao trách mày với "trứng gà con" được.
- Ừ đúng đó, anh này cũng thật ra, ra đường mà chạy không ngó trước ngó lui như vậy thì không bây giờ thì ngày mai cũng bị đâm, à mà không phải, cũng đâm người ta mà thôi. - Có mấy đứa con gái bên cạnh an ủi.
- Mày nói gì đi, "trứng gà con", "trứng gà con"? Mày vẫn còn lo lắng à? Mày biết anh chàng đó à?
Cô gái bị hỏi cũng chỉ "ừm" một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.
- Mày với anh chàng đó là thế nào? Tao nhớ mày kể mày chỉ có một người chị thôi mà?
- Đúng đó, có phải gấu không?
- Không phải mà, mấy đứa bây cấm nói bậy. Hức..hức.
- Tao nghi ngờ lắm mày, có khi vì anh chàng này mà mấy anh khác tán nó toàn từ chối. Quan tâm người ta quá luôn.
Mấy đứa con gái bàn tán, lo lắng, chê trách đủ thể loại. Rồi bác sĩ cũng đi ra, Mỹ Hương chạy lại hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ ơi, anh cháu có sao không bác sĩ?
- Ầy, không có gì đáng ngại, chỉ bị gảy tay với thiếu máu mà thôi. Chắc mai sẽ tỉnh, mấy cháu có thể vào thăm, nhớ đừng làm ồn để bệnh nhân nghỉ ngơi.
- Dạ, cháu cảm ơn bác sĩ.
- Haha, không có gì. Cho bác gửi lời hỏi thăm ba cháu.
- Dạ, da. Cháu biết rồi. - Mặc dù nói thế nhưng Mỹ Hương vẫn không biết được ông bác sĩ này là ai. Sao lại biết mình với ba mình, nhưng vì có thứ khác đáng để cô nàng quan tâm hơn nên cứ ầm ờ cho qua.
Cả bọn đi vào phòng, Mỹ Hương nhìn thấy tôi đang nằm trên giường mà có vẻ cũng không có gì nghiêm trọng mới yên tâm. Vừa hay lúc đó tôi tỉnh dậy, chưa vội mở mắt, tôi kiểm tra lại cơ thể mình thì chỉ thấy tay trái bị gãy xương, cơ thể hơi mệt một tí do hôm qua nôn khá nhiều máu. Không sao rồi, chỉ cần dùng mộc khí chữa thương một tí là xong. Mở mắt ra thì thì thấy..thấy mình đang ở một phòng bệnh trong bệnh viện thì phải? Chắc người ta đưa vào, không ngờ mình vẫn ở trạng thái 2. Có lẽ khi bị thương thì cơ thể tự động duy trì ở trạng thái 2 để chữa thương. Tôi ngồi dậy, ngạc nhiên, mấy đứa con gái kia cũng vừa bước vào luôn.
- Ặc, ổng tỉnh rồi tụi mày ơi. Không phải bác sĩ bảo ngày mai mới tỉnh sao?
- A anh Vĩ, anh có sao không? - Mỹ Hương chạy lại chỗ tôi.
- Ơ..ơ, sao em ở đây? Anh không có gì đâu, em đừng lo.
- Dạ, tụi em chào anh.. - Mấy đứa kia thấy tôi quen Mỹ Hương thì lại chào một tiếng.
- Ừm, chào mấy em. - Mỉm cười chào lại một cái.
- Em xin lỗi, là..là em đụng trúng anh. - Mỹ Hương có vẻ thẹn thẹn cúi đầu xuống, một bộ dáng xin lỗi.
- Lại là em đụng à? Hahahaha, định mệnh, định mệnh rồi. - Chợt nghĩ đến một chuyện thú vị, tôi cười vui vẻ.
Mấy đứa xung quanh không hiểu gì hết, anh kia sao lại cười chứ? Bị xe tông mà vẫn còn cười? Bị tông nên điên rồi sao?
- Anh..anh cười cái gì? Định mệnh gì chứ? - Mỹ Hương cũng lớn rồi, không còn ngây ngáo như trước nữa.
- Anh cười vì hai chúng ta thật là có duyên nha.
- Duyên gì? Người ta..người ta làm gì có duyên với anh chứ. - Nó tự dưng nghĩ lung tung cái gì đó rồi đỏ mặt.
Bọn con gái thì trong đầu nghĩ :"À, thì ra là anh chàng này theo đuôi trứng gà con, mà nhìn cách quan tâm của nó với anh chàng này thì chắc cũng sắp đổ rồi.Trời ơi, chuyện lạ có thật, nó đối với mấy đứa con trai lạnh lùng lắm mà...", rồi cả đám như đi xem hài Hoài Linh, xếp hàng xung quanh chuẩn bị coi trò hay tiếp theo.
- Haha, không phải sao? Lần đầu em gặp anh cũng là em đụng anh còn gì? Cũng là em đưa anh vào bệnh viện, hahaha.
- Anh..là anh tự lao vào xe người ta mà. - Lúc này mặt nó không tự giác càng đỏ hơn, rõ ràng là ngượng.
- Haha, thì coi như lần này anh cũng tự lao vào xe em mà, giống nhau không. Anh tưởng mình không còn gặp được em nữa chứ, hahaha.
Mấy đứa kia cười khúc khích, chẳng lẽ anh chàng này là kẻ tự ngược đãi mình, thích lao đầu vào xe người khác hay sao? Hay là đứng một góc me, thấy gái xinh là giả vào lao vào, nếu như vậy thật thì xem ra đây cũng không phải là người tốt gì. Có gì phải nhắc nhở trứng gà con một tí mới được.
- Em cũng nhớ anh lắm. Đó giờ anh sống ở đây hả?
- Ừm.
- Thôi anh nghỉ ngơi đi tí có gì mình nói chuyện sau, em tiễn mấy bạn về đã.
Mấy đứa kia thì tôi cũng không quen, nên tụi nó vào đây thăm, à mà nói chính xác hơn là vào đây kiểm tra. Nếu đã xác định tôi không có vấn đề gì thì thôi, tụi nó cũng chả có lý do gì để ở lại nữa, yên tâm ra về thôi. Trong đầu cũng không khỏi có những ý tưởng mờ ám. Mấy đứa nó ra ngoài phòng xong đóng cửa lại, một cô gái nói với Mỹ Hương:
- Ê trứng gà con, mày với ông anh kia là như thế nào đó? Người yêu hả?
- Đúng đó, đúng đó. Khai ra mau, hihi. - Giờ đứa nào đứa nấy tâm trạng hớn hở như tù nhân vừa mãn hạn, đứa nào cũng tươi rói, tâm vừa quăng được một gánh nặng.
- Tụi mày nói bậy quá, coi chừng ảnh nghe bây giờ. Không hay đâu..không phải như tụi mày nghĩ đâu.
- Hihi, nghi ngờ lắm đó nha. Hay là anh chàng kia là cái đuôi của mày? Mày thì tụi tao lạ gì nữa, lên đây học mới có mấy tháng mà đã 13 anh ngấp nghé rồi, thật là ghen tị.
- Không có, tao theo ảnh ảnh còn không thèm nữa mà. Hì hì, thôi tụi mày về đi, tao nói với ảnh mấy câu rồi về. - Nhân tiện đùa một tí.
- Ghê vậy luôn á, mà thôi tụi tao về đây, mày nhớ cẩn thận đó, tao nghi anh chàng này hình như không phải người tốt đâu. - Có đứa hảo tâm nhắc nhở.
- Được rồi, được rồi. Tụi mày về đi, tí lên lớp học nhớ xin thầy cho tao nghỉ một buổi nghe. Đại lý do nào đi. Thôi nghen!!! Bye!!
- Bye, trứng gà con!!!
Đợi tụi nó đi hết rồi Mỹ Hương mới vào lại phòng, nhìn thấy tôi đang nhìn nó mỉm cười. Cô nàng cũng ngạc nhiên hỏi:
- Anh nhìn em cười gì?
- Sao mấy đứa gọi em là trứng gà con vậy?
- Hả? Anh nghe hết rồi sao? Phòng cách âm mà? - Đỏ chín luôn, sợ tôi nghe được mấy câu không nên nghe.
- Ừm, haha. Anh nghe nói em theo anh hả?
- Làm..làm gì có? Em chỉ đùa với mấy đứa bạn thôi.
- Thôi được rôi! Em làm thủ tục cho anh xuất viện đi.
- Thôi anh nghỉ ngơi đi. Khỏe rồi tính.
- Tí nữa anh đi. Mặc kệ bệnh viện đấy. - Mỉm cười. Giờ mình phải về nhà giải phóng tinh thần một chút, nhất là phải kiềm chế ham muốn đánh giết như điên kia. Không thể để chuyện này lập lại được, lần này có cục đá, lần sau thì chắc gì đã có.
- Thôi được rồi. Anh thấy khỏe là được. Cho em xin số điện thoại đi.
- Ặc, làm gì? - Có một số mà 2 thân phận. Chơi làm sao, chỉ cần không lộ Cửu ra thì có làm gì phạm pháp cũng không ai tìm được, ngu gì lộ.
- Anh không muốn thì thôi! Người ta không thèm, hứ. - Dỗi kìa...
- Thật ra là anh không có sài điện thoại. Mà anh hỏi thật nè, em có thích anh không? - Mặc dù đã qua lâu rồi nhưng tình cảm của tôi vẫn còn đó, cũng chưa từng thích thêm một người nào khác, ngày xưa ngại chứ giờ thì ngại gì nữa.
- Anh..anh hỏi gì kỳ vậy?
- Trả lời đi, có hay không?
- A, anh ép em hả? Được rồi, lúc trước em có..có thích anh.
- Còn giờ?
- Giờ thì...
Tác giả:Sắp hết truyện rồi nha mấy bạn, chỉ còn vài chương nữa thôi! Ehehe, mình sẽ viết tiếp câu truyện bằng một cái tên khác và nhân vật chính sẽ ở Võ Lâm Cảnh và sau đó có thể là...thế giới thần thoại kia(tiên hiệp). Mình đã thay đổi kịch bản...bạn nào có ý kiến xin hãy góp ý cho mình.http://fb.com/kai2552.ms/
Thôi xong, gãy tay rồi. Từ lúc biến dị đến giờ tôi rất ít khi bị thương, mỗi lần bị thương chỉ là da thịt mà thôi, có đứt, có trúng đạn, có chảy máu nhưng dù là đạn hay kiếm chém cũng không hề là tổn thương đến xương một tí nào mà giờ mới va đập có một tí đã gãy xương. Chẳng lẽ nói là thứ mình va đập là cứng rắn vô cùng, còn hơn sắt thép kim cương?
Cố nén đau dùng tây phải chống thân thể ngồi dậy, giờ mắt tôi có thể nhìn rõ ràng trong tối nên cũng không cần đèn. Rõ..rõ ràng là thứ đập vào tay trái mình..lại..lại là một cục đá. Không thể tin vào mắt mình nữa, nhìn cục đá không khác nào một cục đá vô hại ngoài đường kia, tôi định thử cầm nó lên xem nó là thứ quái gì? Vừa cầm lên thì trong lòng tôi trầm xuống, không ngờ là..cục đá xù xì như thế này mà lại nặng khủng khiếp như vậy, ít nhất là 1 tấn, tôi chỉ mới nhấc nó lên được một cm thì đã thấy không thể tiếp tục.
Vội vàng muốn thả xuống thì dị biến lại xảy ra, máu tươi dính đầy trên người tôi nãy giờ do đánh nhau với lão già biến thái kia không ngờ lại từ từ bị tảng đá kia "hút". Hút đến triệt để, đến cả chiếc áo dính máu cũng bị hút sạch còn hơn "dùng Omo" nữa, "trắng như mới mua luôn".... Lẽ nào đây là cục đá Dracula, chuyên hút máu người? Sau khi hút hết máu dính trên người tôi thì cục đá bỗng dưng nhẹ hẳn, cuối cùng nhẹ bằng một cục đá bình thường. WTF, đây là thứ quỷ quái gì, hút máu đã rồi thay đổi trọng lượng sao? Nhất định đây không phải là một cục đá bình thường, tôi định ném thử vào nhà tên Thành xem thế nào? Vì nghi ngờ lão già kia bị cục đá rơi bể đầu mà chết...
Dồn chút sức lực cuối cùng, tôi ném thẳng... *viu* *rầm* *oành* *oành* *Đơ mặt* Đây chỉ mà cố hết sức dùng một chút lực tàn còn lại thôi mà cũng ném vỡ tường cái biệt thự rồi...nếu còn khỏe nguyên ném thì sẽ như thế nào? Ặc, thứ tốt, chạy lại lượm lên. Không ngờ cục đá còn nguyên vẹn, không xước một tí nào, xem ra..lão già chắc chắn bị cục đá này rơi bể đầu chết rồi. Ôi may quá, nếu mà nó không rơi xuống..à mà không, đừng nói không rơi xuống, cho dù rơi chậm một giây thì chắc mình cũng *lên bảng đếm số* vô hạn rồi. Không biết thứ này là gì nhỉ? Thiên thạch à? Có lẽ thế, nhưng sao thiên thạch mà nhỏ xíu vậy, chỉ vừa một nắm tay?
A!! Nhớ tới lúc đó nghe có 2 tiếng ồn lận mà, vội nhìn xung quanh thì thấy cách cái hố có cục đá 15m còn có một chiếc hố khác, cũng tương tự nhưng to hơn một xíu. Lẽ nào là một cục khác to hơn, hehe phát tài rồi, sau này đánh nhau với ai không cần phải dùng tay dùng chân rồi, ghét ai cứ cầm đá mà chọi vỡ mồm tụi nó ra. Cố gắng lết thân xác tàn tạ tới gần cái hố thứ 2, cũng tại vừa rồi dùng hết sức ném cục đá đi cộng thêm đánh nhau với lão già bây giờ vẫn có thể duy trì được trạng thái 2 nhưng mà đã sớm kiệt sức rồi, cũng may quá trình thoát lực bị hoãn lại một chút, hơi chậm, có lẽ 3 ngày sau mới hoàn toàn trở về trạng thái 1, tí nữa về trọ giải trạng thái 2 nghỉ dưỡng một tí là không sao nữa rồi.
Nhìn vào cái hố thứ 2, tôi ngạc nhiên, sâu vỡi, sâu tới 20m, lẽ nào đây là một cục đá "khỏe hơn"? Đá "ông nội", đá "ông cố"? Haha, cố kiềm nén niềm vui, những cục đá này cứng có lẽ là nhất thế giới này rồi, bán đi có khi còn đắt hơn kim cương, haha. Tôi cũng không ngu mà nhảy xuống, lỡ đâu chân đập vào cục đá thì có phải là gãy chân không chứ hả? Có tấm gương tay trái rồi còn gì. Từ từ mà leo xuống, leo thật chậm, cứ sợ chạm mạnh vào cục đá là lại có chuyện, rồi cũng chạm chân vào được đấy, lúc này xung quanh tối thui nhưng mà vẫn nhìn được một chút, nhưng mà lại không hề có cục đá nào trong đó hết, tôi hơi thất vọng, có nhìn kỹ một hồi cũng không thấy cục đá nào... Vừa định leo lên lại bằng một tay thì hình như chân đạp phải một vật gì đó.
Như có tật giật mình tôi rút chân lại thật nhanh khi vừa chạm vật đó, sợ..lỡ đâu... Nhìn kỹ lại vật đó thì, nó có hình ống, lòi ra trên bề mặt có tầm 3cm, phần còn lại lún trong lòng đất, lẽ nào đây là vật rơi cùng với cục đá sao? Xem ra là cứng hơn cả cục đá, nếu không cũng không rơi sâu như thế này. Tôi thử kéo nó lên nhưng mà..nó lại không nhúc nhích một chút nào, hình như là nó nặng quá.. Nặng hơn cả cục đá nữa thì phải, chẳng lẽ bỏ đây? Bỏ thì vài bữa bọn công an qua khám hiện trường dùng cần cẩu xúc nó đi thì sao? A, đào? Giờ mình có nên đào thứ này lên không nhỉ? À mà không được, nó nặng nhưng thế đào ra rồi chắc gì cầm được. Hết cách rồi sao? Không biết nó với cục đá kia là thứ gì rơi từ đâu xuống mà nặng kinh khủng, ở trái đất chắc chắn không có hai thứ này.
Bỗng dưng đầu chợt lóe sáng, hình như..hình như lúc nãy mình cũng không cầm nổi cục đá nhưng sau khi nó hút hết máu trên người mình thì nó nhẹ như thường thì phải? Tôi vội cắn ngón trỏ tay phải, vảy ra một ít máu nhỏ vào cho cái thứ này xem nó có hút hay không? Đúng như dự đoán, giọt máu vừa rơi trên cái thứ này liền biến mất, để cho chắc nhỏ thêm tầm 1 phút nữa. Rồi tay phải cầm vào thứ đó, kéo lên, lỡ dồn quá nhiều sức mà không ngờ nó lại nhẹ như thế làm tôi bật ra phía sau té ngữa. Không ngờ đúng là nhẹ lại thật, nhìn lại kỹ thì đây giống... OMG, không thể nào tin nổi..không thể tin được..đây..đây..đây là một cái sáo..sáo ngọc. Không thể nào? Nếu nói cục đá kia là từ vũ trụ rơi xuống lẽ nào cây sao này cũng rơi từ vũ trụ xuống? Hay là nói người ngoài hành tinh..thổi sao chăng?
Nhưng mà đây rõ ràng là loại sáo 8 lỗ phổ biến ở trái đất mà? Càng nghĩ càng khó hiểu, nếu là ở trái đất thì làm sao có một loại sáo nào nặng không biết bao nhiêu tấn thế này được? Ai mà cầm nổi cơ chứ? Ở trái đất thời hiện đại ai làm ra được một cây sao "hút máu" đây? Chết cha, sao giờ mức độ thoát lực lại tăng dần lên rồi, không được, mình phải về trọ nghỉ ngơi, tính toán thì đây là một ổ của trùm giang hồ, thế nên công an không tiện can thiệp vào nhưng tới mai có thể công an sẽ tới. Không thể cứ ngây ngốc ở đây mãi được, bị bắt thì không thể nào? Nhưng mà mình tự hứa sẽ không ra tay đánh người nữa, trù khi cấp bách, nếu không kích thích tính tình điên khùng kia thì đúng là nguy hiểm. Vội cắm cây sáo vào vách hố rồi leo lên từ từ, không ngờ cây sáo này cắm vào đắt chẳng khác nào cắm vào sốp, không hề mất tí sức nào.
Leo lên tới mặt đất thì có ánh trăng, tôi cũng nhìn rõ thêm một chút về cây sáo này. Làm bằng ngọc xanh lục hơi trong suốt, có thể nói là tuyệt đẹp, đẹp như thế này ở trái đất chắc chắn là không có loại ngọc nào tương tự hết, hết thảy đều thua xa.. Đầu cây sáo còn có buộc một sợi dây màu đỏ yêu dị, đầu sợ dây thì có đính một đông tiền nhỏ màu..ơ..đây là màu gì? Nhìn giống như là bầu trời đầy sao về đêm vậy? Ặc, thoát lực lại tăng càng nhanh rồi, không xong. Giờ là 5h30 sáng rồi, vì đây là ổ của bọn trùm giang hồ nên xung quanh cũng không có ai dám ở, nên cũng chả có ai nhìn thấy quá trình tôi giết tàn sát đám du côn hay là cảnh tôi và lão già giao chiêu...Còn cỡ 15 phút nữa là mình kiệt sức mất nằm thẳng cẳng mất, vội nhắm đầu về hướng trọ tôi mà tăng tốc chạy. Lần này chỉ biết có phương hướng cứ cắm đầu mà chạy thôi, dù sao thời gian còn lại ít, không có cách nào suy nghĩ nhiều.
Gọi taxi thì được nhưng mà tôi không biết cách, sống ở thành phố bao nhiêu lâu rồi mà nhiều thứ cứ như là 2 lúa vậy. Chạy được 15 phút thì cũng còn cách trọ 30km, chết tiệt, mẹ nó chứ, lẽ nào nằm một đống để người ta thấy mình từ một người này biến thành một người khác. Không được, tuy kiệt sức rồi nhưng ráng mà tăng tốc thêm chạy vào ngõ ngách nào đó vắng người cũng được. Giờ nào còn tâm trí để ý có cái gì xung quanh nữa đâu, chỉ cần là đường thì chạy, khi chạy băng qua một cái ngã tư thì *đùng* tôi bị 2 chiếc xe máy đi song song đâm vào, văng ra tận 5m. Muốn chửi DMM lắm nhưng mà hết sức rồi, tôi bất tỉnh luôn. Bên kia có một đám người bu lại xem, những người tông tôi(tác giả giải thích: nói là "những" vì mấy đứa này đi hàng 2 hàng 3, vừa đi vừa nói chuyện mà Vũ chạy ngang qua quá nhanh nên đâm trúng luôn). Đám này là một đám nữ sinh năm nhất của trường một trường đại học quốc tế ở Sài Gòn.
Tụi nó hoảng hốt, chạy lại xem người vừa bị đâm, thấy người kia nằm bất động đó, máu cũng chảy tè le. Một đứa khóc run:
- Huhu, đâm chết người rồi tụi mày ơi. Giờ..giờ mình làm sao bây giờ, tao..tao không muốn đi tù đâu.
- Chết rồi, có khi tụi mình bị đuổi học nữa đó. Ê "trứng gà con", mày nhờ bố mày thữ xem có được không? Đen quá, mới sáng sớm..sớm đã có chuyện rồi. Cũng tại người này, chạy qua đường gì mà chạy như điên vậy không biến, không thấy đèn cho người đi bộ đang đỏ hay sao?
- Ê "trứng gà con", mày bị sao vậy? Nói vài lời..lời đi chứ. Ê, Ê. - Có một đứa con gái trong bọn đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô gái có biệt danh là "trứng gà con".
Cô gái "trứng gà con" gần như bật khóc, trong ánh mắt có chút gì đó đau thương. Rồi cô nàng cũng khóc, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu:
- Mau..mau cho một xe cấp cứu loại VIP qua đường..abc. - Cô nàng chạy tới ôm tôi, kiểm tra các thứ. Cuối cùng òa lên khóc:
- Òa, huhu. Chắc anh sẽ không sao đâu?
- Người..người quen mày hả? - Mấy đứa nhóc này sớm đã run gần chết rồi.
- Anh tao.. - Mắt càng đỏ. Vừa nói tới đó chiếc xe cấp cứu phóng tới, tụi nó vội đỡ tôi lên xe rồi chạy xe máy theo coi thế nào. Trước khi đi "trứng gà con" thấy có dưới đất có cây sáo ngọc, cầm theo luôn. (cái này giải thích cho bạn nào thắc mắc là sao lúc trước Vũ dùng hết sức cũng không thể nhúc nhích cây sáo này mà Mỹ Hương có thể cầm được, đơn giản là vì cây sáo này đã nhận chủ, trọng lượng của nó do chủ điều khiển, cái này Vũ hiện tại chưa thể làm được nhưng sau này sẽ giải thích rõ hơn).
Vô tới bệnh viện thì tôi được đưa tới phòng cấp cứu, đám con gái đứng chờ ở hành lang lo lắng đủ đường, tất nhiên chỉ có mỗi cô gái có biệt danh "trứng gà con" mới thật lòng lo lắng, mấy đứa còn lại thì sợ lỡ như tôi bị gì thì bọn nó cũng liên lụy.
- Không biết có sao không nữa? Tao..tao không biết gì đâu, tao lúc đó đi cẩn thận mà, anh đó..anh đó lao ra, mặc dù đèn đường đi bộ..đi bộ vẫn đỏ. Chắc không phải..không phải tao đâu đúng không? - Cô gái này với "trứng gà con" mới là người "bị" tôi đâm, còn những cô gái khác là chỉ đi theo cùng bạn, không liên quan gì.
- Tao không biết nữa, nhưng mà tao cũng thấy rõ ràng là thằng đó nó chạy qua đường mà như ăn cướp, cái này tự chịu, làm sao trách mày với "trứng gà con" được.
- Ừ đúng đó, anh này cũng thật ra, ra đường mà chạy không ngó trước ngó lui như vậy thì không bây giờ thì ngày mai cũng bị đâm, à mà không phải, cũng đâm người ta mà thôi. - Có mấy đứa con gái bên cạnh an ủi.
- Mày nói gì đi, "trứng gà con", "trứng gà con"? Mày vẫn còn lo lắng à? Mày biết anh chàng đó à?
Cô gái bị hỏi cũng chỉ "ừm" một tiếng rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.
- Mày với anh chàng đó là thế nào? Tao nhớ mày kể mày chỉ có một người chị thôi mà?
- Đúng đó, có phải gấu không?
- Không phải mà, mấy đứa bây cấm nói bậy. Hức..hức.
- Tao nghi ngờ lắm mày, có khi vì anh chàng này mà mấy anh khác tán nó toàn từ chối. Quan tâm người ta quá luôn.
Mấy đứa con gái bàn tán, lo lắng, chê trách đủ thể loại. Rồi bác sĩ cũng đi ra, Mỹ Hương chạy lại hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ ơi, anh cháu có sao không bác sĩ?
- Ầy, không có gì đáng ngại, chỉ bị gảy tay với thiếu máu mà thôi. Chắc mai sẽ tỉnh, mấy cháu có thể vào thăm, nhớ đừng làm ồn để bệnh nhân nghỉ ngơi.
- Dạ, cháu cảm ơn bác sĩ.
- Haha, không có gì. Cho bác gửi lời hỏi thăm ba cháu.
- Dạ, da. Cháu biết rồi. - Mặc dù nói thế nhưng Mỹ Hương vẫn không biết được ông bác sĩ này là ai. Sao lại biết mình với ba mình, nhưng vì có thứ khác đáng để cô nàng quan tâm hơn nên cứ ầm ờ cho qua.
Cả bọn đi vào phòng, Mỹ Hương nhìn thấy tôi đang nằm trên giường mà có vẻ cũng không có gì nghiêm trọng mới yên tâm. Vừa hay lúc đó tôi tỉnh dậy, chưa vội mở mắt, tôi kiểm tra lại cơ thể mình thì chỉ thấy tay trái bị gãy xương, cơ thể hơi mệt một tí do hôm qua nôn khá nhiều máu. Không sao rồi, chỉ cần dùng mộc khí chữa thương một tí là xong. Mở mắt ra thì thì thấy..thấy mình đang ở một phòng bệnh trong bệnh viện thì phải? Chắc người ta đưa vào, không ngờ mình vẫn ở trạng thái 2. Có lẽ khi bị thương thì cơ thể tự động duy trì ở trạng thái 2 để chữa thương. Tôi ngồi dậy, ngạc nhiên, mấy đứa con gái kia cũng vừa bước vào luôn.
- Ặc, ổng tỉnh rồi tụi mày ơi. Không phải bác sĩ bảo ngày mai mới tỉnh sao?
- A anh Vĩ, anh có sao không? - Mỹ Hương chạy lại chỗ tôi.
- Ơ..ơ, sao em ở đây? Anh không có gì đâu, em đừng lo.
- Dạ, tụi em chào anh.. - Mấy đứa kia thấy tôi quen Mỹ Hương thì lại chào một tiếng.
- Ừm, chào mấy em. - Mỉm cười chào lại một cái.
- Em xin lỗi, là..là em đụng trúng anh. - Mỹ Hương có vẻ thẹn thẹn cúi đầu xuống, một bộ dáng xin lỗi.
- Lại là em đụng à? Hahahaha, định mệnh, định mệnh rồi. - Chợt nghĩ đến một chuyện thú vị, tôi cười vui vẻ.
Mấy đứa xung quanh không hiểu gì hết, anh kia sao lại cười chứ? Bị xe tông mà vẫn còn cười? Bị tông nên điên rồi sao?
- Anh..anh cười cái gì? Định mệnh gì chứ? - Mỹ Hương cũng lớn rồi, không còn ngây ngáo như trước nữa.
- Anh cười vì hai chúng ta thật là có duyên nha.
- Duyên gì? Người ta..người ta làm gì có duyên với anh chứ. - Nó tự dưng nghĩ lung tung cái gì đó rồi đỏ mặt.
Bọn con gái thì trong đầu nghĩ :"À, thì ra là anh chàng này theo đuôi trứng gà con, mà nhìn cách quan tâm của nó với anh chàng này thì chắc cũng sắp đổ rồi.Trời ơi, chuyện lạ có thật, nó đối với mấy đứa con trai lạnh lùng lắm mà...", rồi cả đám như đi xem hài Hoài Linh, xếp hàng xung quanh chuẩn bị coi trò hay tiếp theo.
- Haha, không phải sao? Lần đầu em gặp anh cũng là em đụng anh còn gì? Cũng là em đưa anh vào bệnh viện, hahaha.
- Anh..là anh tự lao vào xe người ta mà. - Lúc này mặt nó không tự giác càng đỏ hơn, rõ ràng là ngượng.
- Haha, thì coi như lần này anh cũng tự lao vào xe em mà, giống nhau không. Anh tưởng mình không còn gặp được em nữa chứ, hahaha.
Mấy đứa kia cười khúc khích, chẳng lẽ anh chàng này là kẻ tự ngược đãi mình, thích lao đầu vào xe người khác hay sao? Hay là đứng một góc me, thấy gái xinh là giả vào lao vào, nếu như vậy thật thì xem ra đây cũng không phải là người tốt gì. Có gì phải nhắc nhở trứng gà con một tí mới được.
- Em cũng nhớ anh lắm. Đó giờ anh sống ở đây hả?
- Ừm.
- Thôi anh nghỉ ngơi đi tí có gì mình nói chuyện sau, em tiễn mấy bạn về đã.
Mấy đứa kia thì tôi cũng không quen, nên tụi nó vào đây thăm, à mà nói chính xác hơn là vào đây kiểm tra. Nếu đã xác định tôi không có vấn đề gì thì thôi, tụi nó cũng chả có lý do gì để ở lại nữa, yên tâm ra về thôi. Trong đầu cũng không khỏi có những ý tưởng mờ ám. Mấy đứa nó ra ngoài phòng xong đóng cửa lại, một cô gái nói với Mỹ Hương:
- Ê trứng gà con, mày với ông anh kia là như thế nào đó? Người yêu hả?
- Đúng đó, đúng đó. Khai ra mau, hihi. - Giờ đứa nào đứa nấy tâm trạng hớn hở như tù nhân vừa mãn hạn, đứa nào cũng tươi rói, tâm vừa quăng được một gánh nặng.
- Tụi mày nói bậy quá, coi chừng ảnh nghe bây giờ. Không hay đâu..không phải như tụi mày nghĩ đâu.
- Hihi, nghi ngờ lắm đó nha. Hay là anh chàng kia là cái đuôi của mày? Mày thì tụi tao lạ gì nữa, lên đây học mới có mấy tháng mà đã 13 anh ngấp nghé rồi, thật là ghen tị.
- Không có, tao theo ảnh ảnh còn không thèm nữa mà. Hì hì, thôi tụi mày về đi, tao nói với ảnh mấy câu rồi về. - Nhân tiện đùa một tí.
- Ghê vậy luôn á, mà thôi tụi tao về đây, mày nhớ cẩn thận đó, tao nghi anh chàng này hình như không phải người tốt đâu. - Có đứa hảo tâm nhắc nhở.
- Được rồi, được rồi. Tụi mày về đi, tí lên lớp học nhớ xin thầy cho tao nghỉ một buổi nghe. Đại lý do nào đi. Thôi nghen!!! Bye!!
- Bye, trứng gà con!!!
Đợi tụi nó đi hết rồi Mỹ Hương mới vào lại phòng, nhìn thấy tôi đang nhìn nó mỉm cười. Cô nàng cũng ngạc nhiên hỏi:
- Anh nhìn em cười gì?
- Sao mấy đứa gọi em là trứng gà con vậy?
- Hả? Anh nghe hết rồi sao? Phòng cách âm mà? - Đỏ chín luôn, sợ tôi nghe được mấy câu không nên nghe.
- Ừm, haha. Anh nghe nói em theo anh hả?
- Làm..làm gì có? Em chỉ đùa với mấy đứa bạn thôi.
- Thôi được rôi! Em làm thủ tục cho anh xuất viện đi.
- Thôi anh nghỉ ngơi đi. Khỏe rồi tính.
- Tí nữa anh đi. Mặc kệ bệnh viện đấy. - Mỉm cười. Giờ mình phải về nhà giải phóng tinh thần một chút, nhất là phải kiềm chế ham muốn đánh giết như điên kia. Không thể để chuyện này lập lại được, lần này có cục đá, lần sau thì chắc gì đã có.
- Thôi được rồi. Anh thấy khỏe là được. Cho em xin số điện thoại đi.
- Ặc, làm gì? - Có một số mà 2 thân phận. Chơi làm sao, chỉ cần không lộ Cửu ra thì có làm gì phạm pháp cũng không ai tìm được, ngu gì lộ.
- Anh không muốn thì thôi! Người ta không thèm, hứ. - Dỗi kìa...
- Thật ra là anh không có sài điện thoại. Mà anh hỏi thật nè, em có thích anh không? - Mặc dù đã qua lâu rồi nhưng tình cảm của tôi vẫn còn đó, cũng chưa từng thích thêm một người nào khác, ngày xưa ngại chứ giờ thì ngại gì nữa.
- Anh..anh hỏi gì kỳ vậy?
- Trả lời đi, có hay không?
- A, anh ép em hả? Được rồi, lúc trước em có..có thích anh.
- Còn giờ?
- Giờ thì...
Tác giả:Sắp hết truyện rồi nha mấy bạn, chỉ còn vài chương nữa thôi! Ehehe, mình sẽ viết tiếp câu truyện bằng một cái tên khác và nhân vật chính sẽ ở Võ Lâm Cảnh và sau đó có thể là...thế giới thần thoại kia(tiên hiệp). Mình đã thay đổi kịch bản...bạn nào có ý kiến xin hãy góp ý cho mình.http://fb.com/kai2552.ms/
Tác giả :
Kai