Tôi Không Thích Kiếm Tiền!
Chương 1 Đánh ghen
Lệ Lâm Lâm sớm biết hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng phần đặc biệt này có chút ngoài dự đoán của mọi người.
“Này dì, tôi thật sự không phải tiểu tam mà dì tìm." Lệ Lâm Lâm trốn sau lưng diễn viên đóng vai hoàng tử, trên người vẫn còn mặc trang phục công chúa do khi nãy tập kịch.
Cảnh tượng trên sân khấu giống như cảnh diều hâu bắt gà con, mẹ kế và hoàng tử thay phiên nhau bảo vệ nàng Bạch Tuyết phía sau, còn người có cách ăn mặc và trang điểm giống “diều hâu" thì không ngừng tiến lên chỉ thẳng mặt gà con, Lệ Lâm Lâm: “Cô còn chối! Tôi đã hỏi rõ ràng trước khi tới đây. Người xinh đẹp nhất trong câu lạc bộ kịch của Đại học Đế Đô không phải cô thì là ai?"
Lệ Lâm Lâm: “…"
Nói đúng như vậy thì sau cô phản bác được đây.
Chỉ có thể nói, tuy não thím không được tốt lắm nhưng mắt thẩm mỹ vẫn còn dùng được.
“Thật sự không phải. Dì à, dì quậy lâu như vậy nhưng vẫn không nói bạn trai dì là ai!" Lệ Lâm Lâm ló đầu từ sau lưng hoàng tử hét lên một câu.
Bà cô này vừa tiến vào hội trường, cô còn tưởng bà ấy sẽ diễn một màn kịch cẩu huyết đại loại như “Cho cô một trăm triệu, sau đó rời khỏi con trai tôi!", không nghĩ đến bà ấy vào đây tìm tiểu tam.
Hơn nữa, tiểu tam không ai khác chính là Lệ Lâm Lâm.
Cô từ trên xuống dưới có chỗ nào giống tiểu tam?
“Cô còn muốn giả bộ ngây thơ với tôi?" Phu nhân nhà giàu nửa ngày cũng không tóm được Lệ Lâm Lâm nên có chút kiệt sức. Bà ta đỡ chiếc mũ nhỏ sắp rơi, đeo găng tay trắng vào, nhếch miệng cười lạnh: “Bạn trai tôi là giảng viên khoa máy tính trường cô, Quý Tử Phong, cô có nghe qua chưa? Còn muốn tiếp tục diễn với tôi? Dựa vào mình trẻ tuổi xinh đẹp liền muốn làm tiểu tam, thầy cô ngày thường dạy các cô như vậy à? Còn nữa, đừng gọi tôi là dì, ai là dì của cô? Đừng nhận loạn người thân ở đây."
Sau khi phu nhân nhà giàu nói xong, toàn bộ sinh viên trong hội trường đều bị nói đến mức mơ hồ, Lệ Lâm Lâm ngây người một lúc mới bắt lấy trọng điểm mà phản kích: “Quý Tử Phong? Ai nói với dì anh ta là bạn trai tôi? Hoàn toàn bịa đặt! Tôi muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý!"
Lệ Lâm Lâm nói hết sức chân thành, khiến đối phương sửng sốt một chút: “Không hổ là nữ chính, diễn xuất không tồi. Lúc cô đùa giỡn với Quý Tử Phong, cô cũng nghĩ như vậy sao?"
“Ai đùa giỡn? Tôi không có để ý anh ta!" Lệ Lâm Lâm thật sự tức giận khi người phụ nữ này ghép cô cùng một chỗ với Quý Tử Phong, cô cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Dì cứ đợi đấy."
“Được, tôi đang đợi đây." Phu nhân nhà giàu tỏ vẻ không sợ hãi mà chế giễu một tiếng, dáng vẻ như rửa mắt mong chờ nhìn Lệ Lâm Lâm. Tưởng cô sẽ gọi người tới, lại thấy Lệ Lâm Lâm lấy ra một cuốn tạp chí trong chiếc cặp sách bên cạnh sân khấu.
“Thấy không, đây mới là bạn trai tương lai của tôi." Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đem bìa sách tới trước mặt người phụ nữ.
Phu nhân nhà giàu trên tay cầm cây quạt nhỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn tờ tạp chí kinh tế và tài chính cô đưa tới. Trang bìa là một nam nhân trẻ tuổi, khoác trên người bộ âu phục đen tiêu chuẩn, dáng người tao nhã kèm theo khí thế của một doanh nhân. Mặt cậu ta hơi nghiêng về phía máy ảnh, khiến cho từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt như phóng đại trước mắt. Đôi mắt rất đẹp nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc.
Phu nhân nhà giàu bị vẻ đẹp của người đàn ông thu hút, sau đó liền cười nhạo cô một cách khoa trương: “Cười chết tôi, cô biết người này là ai không?"
Bà ta nhìn Lệ Lâm Lâm phía đối diện, ánh mắt như nhìn đứa con nít không hiểu chuyện.
Lệ Lâm Lâm đứng thẳng lưng nói: “Đương nhiên tôi biết, anh ấy là Trần Nhất Nhiên của tập đoàn Hoa Sang."
Phu nhân nhà giàu ngạc nhiên nhìn cô, cong khóe môi: “Đứa nhỏ này cũng có chút kiến thức, cô nói cậu ta là bạn trai tương lai cô?"
Khi bà ta nói điều này, không tự chủ lại cười một tiếng: “Không thể nào, chuyện này thật buồn cười. Tổng giám đốc Trần là nhân vật nào, đến chồng tôi không phải muốn gặp là gặp được. Vậy mà cô nhận là bạn trai? Nực cười ha ha ha."
“…" Lệ Lâm Lâm đang cầm tạp chí, nhanh chóng thu tay lại: “Dì này, dì có chồng rồi sao? Vậy tại sao lại có bạn trai? Dì đang phản bội hôn nhân của mình à?"
“…" Nụ cười trên mặt phu nhân nhà giàu khựng lại trong giây lát, sau đó bà ta giả vờ đáp lại cô một cách tự nhiên: “Chúng tôi là người có tiền, lừa dối nhau chút thì đã sao? Chỉ chơi vui mà thôi."
Lệ Lâm Lâm: “…"
À
“Lúc dì đùa giỡn với Quý Tử Phong, dì cũng nghĩ như vậy đúng không?" Cô đem những lời này trả lại nguyên vẹn cho bà ta.
Phu nhân nhà giàu giựt giựt khóe miệng, nhìn cô: “A! Cô gái, miệng lưỡi quả nhiên lợi hại. Cô cũng tự tin như vậy khi làm tiểu tam đúng không? Tôi nói cho cô biết, tiền cô và Quý Tử Phong ăn chơi đều do bà đây chu cấp, tất cả đều xài tiền của tôi, cô xem hôm nay tôi có lột da cô ra hay không!"
Lời vừa thốt ra, trên sân khấu lại xuất hiện cảnh diều hâu bắt gà con. Lệ Lâm Lâm một bên tìm chỗ trốn, một bên hét lên với phu nhân nhà giàu: “Tôi nói dì này, dì không hiểu tiếng người sao? Tôi không phải bạn gái của Quý Tử Phong, bạn gái anh ta là Thẩm Khiết, toàn bộ đoàn kịch đều biết chuyện này!"
Phu nhân nhà giàu tưởng sắp bắt được cô thì chợt ngừng lại: “Thẩm Khiết? Cô không phải người đẹp nhất câu lạc bộ kịch?"
Bà ta nhìn chằm chằm Lệ Lâm Lâm, như muốn xem thử cô có nói dối không.
Từ lúc phu nhân nhà giàu bước vào sân khấu, bà ta đã chú ý đến cô gái này, cô gái lớn lên xinh đẹp với đôi môi hồng hào và hàm răng trắng. Vẻ ngoài đang hóa trang như Bạch Tuyết thì Lệ Lâm Lâm thật sự giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Lệ lâm Lâm chải nhẹ mái tóc xoăn đen của cô, ho khan một tiếng: “Khụ, chuyện này tôi không ý kiến, nhưng rõ ràng tình báo của dì và dì có mắt thẩm mỹ không giống nhau."
“…" Phu nhân nhà giàu khẽ híp mắt, lấy điện thoại trong túi xách ra. Bà ta vẫn còn giữ bức ảnh, nhưng người chụp có chút mờ, hơn nữa hôm nay có buổi tập kịch, vì thế mọi người đều hóa trang nên khó nhận ra.
Ngay khi vị phu nhân nhà giàu muốn phóng to ảnh để nhìn kĩ, Thẩm Khiết và Quý Tử Phong đan tay trong tay từ bên ngoài đi đến.
Lệ Lâm Lâm liếc mắt nhìn thấy, tay chỉ vào bọn họ hét lớn: “Chị đại, Quý Tử Phong và Thẩm Khiết đang tới!"
Phu nhân nhà giàu quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bạn trai mình Quý Tử Phong. Quý Tử Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến người phụ nữ này lại xuất hiện ở câu lạc bộ kịch, chớp mắt cả khuôn mặt liền bị dọa đến tái nhợt. Phu nhân nhà giàu giương mắt nhìn bạn trai mình cùng Thẩm Khiết nắm tay, đôi lông mài tinh xảo khẽ nhướng: “Quý Tử Phong, gan của cậu lớn thật!"
Toàn thân Quý Tử Phong đổ mồ hôi lạnh, hất tay Thẩm Khiết ra rồi bỏ chạy.
Phu nhân nhà giàu cười lạnh một tiếng, tay cầm điện thoại bấm một dãy số: “Bắt người lại cho tôi."
Bà ta nói ngắn gọn liền tắt máy, chân bước về phía cửa chính hội trường.
Bên này, Thẩm Khiết không biết chuyện gì đang xảy ra, cả người đều trong trạng thái mờ mịt. Phu nhân nhà giàu bước đến chỗ cô ta, ánh mắt đánh giá Thẩm Khiết vài lần, ung dung mỉm cười: “Xin chào cô Thẩm, tôi là bạn gái của Quý Tử Phong. Nói chính xác hơn, Quý Tử Phong do tôi bao nuôi."
Cả người Thẩm Khiết như bị sét đánh.
Các thành viên trong câu lạc bộ bỏ qua buổi tập, đứng xem bát quái một cách thích thú. Lệ Lâm Lâm trên tay cầm cuốn tạp chí cũng ngồi một bên xem kịch hay. Thẩm Khiết mỗi ngày đều khoe với bọn cô rằng bạn trai cô ta rất đẹp trai, giàu có và đối xử rất tốt với cô ta. Không nghĩ tới, Quý Tử Phong lại được vị phu nhân kia bao nuôi thành tiểu bạch kiểm*.
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ mấy anh chàng đẹp trai, thư sinh, trắng trẻo. Ngoài ra nó còn để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền.
Phu nhân nhà giàu nhìn Thẩm Khiết trước mặt, thoải mái cười một tiếng: “Quý Tử Phong ở trên giường hầu hạ cô thấy thoải mái không? Tất cả kỹ thuật của cậu ta đều do một tay tôi dạy đấy."
Toàn hội trường rơi vào im lặng, quần chúng xem bát quái cảm thấy mình thiếu chút nữa bị nghẹn.
Kích thích như vậy? Đây là cuộc sống của hội người giàu sao?
Thẩm Khiết sắc mặt ngày càng tái đi, hai chân dường như đứng không vững, còn có chút run. Lệ Lâm Lâm vốn đang bị kích thích bởi câu chuyện, nên khi điện thoại trong cặp vang lên cô không đành lòng dời mắt, tay theo tiếng chuông mà tìm kiếm điện thoại: “Alo."
“Lâm Lâm, sao cậu còn chưa tới, chuyến bay của anh trai mình sắp hạ cánh rồi!"
Giọng nói nôn nóng của Trần Hi đã kéo Lệ Lâm Lâm trở về hiện thực, nội tâm cô liên tục gào thét.
Xong rồi xong rồi! Hôm nay Trần Nhất Nhiên về nước, cô phải tới sân bay đón anh!
“Mình bên này có chút việc, sẽ lập tức qua tới, chờ mình!" Lệ Lâm Lâm ngắt điện thoại, váy công chúa cũng không kịp thay đã vội vã chạy ra ngoài.
Sân bay quốc tế thành phố A.
Trần Hi đứng một mình ở cửa đón, không ngừng nhìn xung quanh. Máy bay Trần Nhất Nhiên đang ngồi chuẩn bị hạ cánh, mọi người lần lượt đi ra, nhưng Lệ Lâm Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Trần Nhất Nhiên công tác ở nước ngoài gần hai tháng, Lệ Lâm Lâm ngày nào cũng mong chờ Trần Nhất Nhiên trở về nước. Vậy mà thời điểm này lại không thấy cô đâu.
“Lâm Lâm, cậu tới đâu rồi?" Khi Trần Hi vừa gửi tin nhắn đi, chợt nghe thấy một giọng nói dễ nghe gọi tên mình.
“Hi Hi." Trần Nhất Nhiên trong bộ vest được chuẩn bị chỉnh chu bước ra khỏi sân bay, theo sau còn có một số chàng trai mặc trang phục giống nhau. Toàn thân bọn họ toát ra khí thế mạnh mẽ khiến các hành khách tự động nhường đường.
Bởi vì thời tiết hiện giờ rất lạnh, Trần Nhất Nhiên mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, vạt áo phía sau không nhanh không chậm di chuyển theo từng bước chân anh.
Có một số hành khách không nhịn được mà dừng lại quan sát anh, Trần Hi thậm chí còn nghe được trong đám người có tiếng cô gái hưng phấn hét lên.
Trần Hi lấy lại tinh thần, vui vẻ chạy lên: “Anh Nhất Nhiên, anh đã về!"
“Ừ." Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Trần Nhất Nhiên hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng. Anh giơ tay xoa đầu Trần Hi, mắt khẽ nhìn xung quanh: “Lệ Lâm Lâm đâu? Không phải em nói em và em ấy tới đây đón anh sao?"
Trần Hi ở trong lầm thầm thúc giục Lệ Lâm Lâm: “Lâm Lâm tạm thời có một số việc ở trường học, sẽ đến trễ một chút. Cậu ấy nói sẽ nhanh tới đây, chúng ta chờ cậu ấy đi."
Trợ lí đứng phía sau Trần Nhất Nhiên tiến lên một bước, nói thầm bên cạnh: “Tổng giám đốc, hội đồng quản trị vẫn đang đợi."
Trần Nhất Nhiên đưa tay liếc nhìn đồng hồ, suy tư một chút liền nói với Trần Hi: “Công ty còn có một cuộc họp quan trọng, nhân viên đang đợi anh về."
“A…Vậy à." Trần Hi nhàn nhạt đáp, có chút không vui.
Trần Nhất Nhiên lại xoa đầu cô, mở miệng nói: “Em đứng đây đợi Lâm Lâm đi, anh về công ty họp trước, có thời gian sẽ mời các em ăn cơm."
“Vâng."
Trần Hi nhìn đám người Trần Nhất Nhiên rời khỏi sân bay, lấy điện thoại di động ra gửi một tin cho Lệ Lâm Lâm: “Cậu không cần tới, anh mình đi rồi. [mỉm cười]"
Lệ Lâm Lâm trực tiếp gọi điện thoại: “Hi Hi, cậu giúp mình cản anh ấy lại, mình sẽ tới ngay!"
Trần Hi nở nụ cười: “Mình làm sao cản được anh ấy? Trước đây anh mình muốn đi du học, cũng đâu phải mình không ngăn cản."
Lệ Lâm Lâm: “…"
Cô ngắt điện thoại không lâu, taxi dừng ở khu vực trả khách của sân bay. Trên người mặc chiếc đầm lớn hấp tấp xuống xe, vừa vào liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa sân bay chặn lại.
Mọi người đi qua đều tò mò nhìn Lệ Lâm Lâm, một số người còn chụp cô bằng điện thoại của họ. Trần Hi bị sự náo nhiệt bên này thu hút, hiếu kì tiến lại gần: “Lâm Lâm? Cậu sao lại mặc đồ này tới đây?"
Đám người nghe thấy cái tên “Lâm Lâm", lập tức trở nên ồn ào: “Là Lệ Lâm Lâm sao?"
“Lâm Lâm, anh rất thích em. Em có thể chụp ảnh chung với anh được không?"
“Em gái hôm nay tới tham gia hoạt động gì sao? Kiểu trang điểm công chúa của em rất đáng yêu!"
Lệ Lâm Lâm lấy tay che mặt, khom người đi về phía Trần Hi. Mọi người cũng vội vàng đuổi theo, trong nháy mắt chỗ này liền trở nên hỗn loạn.
Trần Hi nhanh chóng đem Lệ Lâm Lâm ra phía sau lưng, dùng cả cơ thể chặn đám người này lại: “Xin tránh đường một chút, đừng chen lấn, đừng chen lấn!"
“Này dì, tôi thật sự không phải tiểu tam mà dì tìm." Lệ Lâm Lâm trốn sau lưng diễn viên đóng vai hoàng tử, trên người vẫn còn mặc trang phục công chúa do khi nãy tập kịch.
Cảnh tượng trên sân khấu giống như cảnh diều hâu bắt gà con, mẹ kế và hoàng tử thay phiên nhau bảo vệ nàng Bạch Tuyết phía sau, còn người có cách ăn mặc và trang điểm giống “diều hâu" thì không ngừng tiến lên chỉ thẳng mặt gà con, Lệ Lâm Lâm: “Cô còn chối! Tôi đã hỏi rõ ràng trước khi tới đây. Người xinh đẹp nhất trong câu lạc bộ kịch của Đại học Đế Đô không phải cô thì là ai?"
Lệ Lâm Lâm: “…"
Nói đúng như vậy thì sau cô phản bác được đây.
Chỉ có thể nói, tuy não thím không được tốt lắm nhưng mắt thẩm mỹ vẫn còn dùng được.
“Thật sự không phải. Dì à, dì quậy lâu như vậy nhưng vẫn không nói bạn trai dì là ai!" Lệ Lâm Lâm ló đầu từ sau lưng hoàng tử hét lên một câu.
Bà cô này vừa tiến vào hội trường, cô còn tưởng bà ấy sẽ diễn một màn kịch cẩu huyết đại loại như “Cho cô một trăm triệu, sau đó rời khỏi con trai tôi!", không nghĩ đến bà ấy vào đây tìm tiểu tam.
Hơn nữa, tiểu tam không ai khác chính là Lệ Lâm Lâm.
Cô từ trên xuống dưới có chỗ nào giống tiểu tam?
“Cô còn muốn giả bộ ngây thơ với tôi?" Phu nhân nhà giàu nửa ngày cũng không tóm được Lệ Lâm Lâm nên có chút kiệt sức. Bà ta đỡ chiếc mũ nhỏ sắp rơi, đeo găng tay trắng vào, nhếch miệng cười lạnh: “Bạn trai tôi là giảng viên khoa máy tính trường cô, Quý Tử Phong, cô có nghe qua chưa? Còn muốn tiếp tục diễn với tôi? Dựa vào mình trẻ tuổi xinh đẹp liền muốn làm tiểu tam, thầy cô ngày thường dạy các cô như vậy à? Còn nữa, đừng gọi tôi là dì, ai là dì của cô? Đừng nhận loạn người thân ở đây."
Sau khi phu nhân nhà giàu nói xong, toàn bộ sinh viên trong hội trường đều bị nói đến mức mơ hồ, Lệ Lâm Lâm ngây người một lúc mới bắt lấy trọng điểm mà phản kích: “Quý Tử Phong? Ai nói với dì anh ta là bạn trai tôi? Hoàn toàn bịa đặt! Tôi muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý!"
Lệ Lâm Lâm nói hết sức chân thành, khiến đối phương sửng sốt một chút: “Không hổ là nữ chính, diễn xuất không tồi. Lúc cô đùa giỡn với Quý Tử Phong, cô cũng nghĩ như vậy sao?"
“Ai đùa giỡn? Tôi không có để ý anh ta!" Lệ Lâm Lâm thật sự tức giận khi người phụ nữ này ghép cô cùng một chỗ với Quý Tử Phong, cô cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Dì cứ đợi đấy."
“Được, tôi đang đợi đây." Phu nhân nhà giàu tỏ vẻ không sợ hãi mà chế giễu một tiếng, dáng vẻ như rửa mắt mong chờ nhìn Lệ Lâm Lâm. Tưởng cô sẽ gọi người tới, lại thấy Lệ Lâm Lâm lấy ra một cuốn tạp chí trong chiếc cặp sách bên cạnh sân khấu.
“Thấy không, đây mới là bạn trai tương lai của tôi." Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đem bìa sách tới trước mặt người phụ nữ.
Phu nhân nhà giàu trên tay cầm cây quạt nhỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn tờ tạp chí kinh tế và tài chính cô đưa tới. Trang bìa là một nam nhân trẻ tuổi, khoác trên người bộ âu phục đen tiêu chuẩn, dáng người tao nhã kèm theo khí thế của một doanh nhân. Mặt cậu ta hơi nghiêng về phía máy ảnh, khiến cho từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt như phóng đại trước mắt. Đôi mắt rất đẹp nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc.
Phu nhân nhà giàu bị vẻ đẹp của người đàn ông thu hút, sau đó liền cười nhạo cô một cách khoa trương: “Cười chết tôi, cô biết người này là ai không?"
Bà ta nhìn Lệ Lâm Lâm phía đối diện, ánh mắt như nhìn đứa con nít không hiểu chuyện.
Lệ Lâm Lâm đứng thẳng lưng nói: “Đương nhiên tôi biết, anh ấy là Trần Nhất Nhiên của tập đoàn Hoa Sang."
Phu nhân nhà giàu ngạc nhiên nhìn cô, cong khóe môi: “Đứa nhỏ này cũng có chút kiến thức, cô nói cậu ta là bạn trai tương lai cô?"
Khi bà ta nói điều này, không tự chủ lại cười một tiếng: “Không thể nào, chuyện này thật buồn cười. Tổng giám đốc Trần là nhân vật nào, đến chồng tôi không phải muốn gặp là gặp được. Vậy mà cô nhận là bạn trai? Nực cười ha ha ha."
“…" Lệ Lâm Lâm đang cầm tạp chí, nhanh chóng thu tay lại: “Dì này, dì có chồng rồi sao? Vậy tại sao lại có bạn trai? Dì đang phản bội hôn nhân của mình à?"
“…" Nụ cười trên mặt phu nhân nhà giàu khựng lại trong giây lát, sau đó bà ta giả vờ đáp lại cô một cách tự nhiên: “Chúng tôi là người có tiền, lừa dối nhau chút thì đã sao? Chỉ chơi vui mà thôi."
Lệ Lâm Lâm: “…"
À
“Lúc dì đùa giỡn với Quý Tử Phong, dì cũng nghĩ như vậy đúng không?" Cô đem những lời này trả lại nguyên vẹn cho bà ta.
Phu nhân nhà giàu giựt giựt khóe miệng, nhìn cô: “A! Cô gái, miệng lưỡi quả nhiên lợi hại. Cô cũng tự tin như vậy khi làm tiểu tam đúng không? Tôi nói cho cô biết, tiền cô và Quý Tử Phong ăn chơi đều do bà đây chu cấp, tất cả đều xài tiền của tôi, cô xem hôm nay tôi có lột da cô ra hay không!"
Lời vừa thốt ra, trên sân khấu lại xuất hiện cảnh diều hâu bắt gà con. Lệ Lâm Lâm một bên tìm chỗ trốn, một bên hét lên với phu nhân nhà giàu: “Tôi nói dì này, dì không hiểu tiếng người sao? Tôi không phải bạn gái của Quý Tử Phong, bạn gái anh ta là Thẩm Khiết, toàn bộ đoàn kịch đều biết chuyện này!"
Phu nhân nhà giàu tưởng sắp bắt được cô thì chợt ngừng lại: “Thẩm Khiết? Cô không phải người đẹp nhất câu lạc bộ kịch?"
Bà ta nhìn chằm chằm Lệ Lâm Lâm, như muốn xem thử cô có nói dối không.
Từ lúc phu nhân nhà giàu bước vào sân khấu, bà ta đã chú ý đến cô gái này, cô gái lớn lên xinh đẹp với đôi môi hồng hào và hàm răng trắng. Vẻ ngoài đang hóa trang như Bạch Tuyết thì Lệ Lâm Lâm thật sự giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Lệ lâm Lâm chải nhẹ mái tóc xoăn đen của cô, ho khan một tiếng: “Khụ, chuyện này tôi không ý kiến, nhưng rõ ràng tình báo của dì và dì có mắt thẩm mỹ không giống nhau."
“…" Phu nhân nhà giàu khẽ híp mắt, lấy điện thoại trong túi xách ra. Bà ta vẫn còn giữ bức ảnh, nhưng người chụp có chút mờ, hơn nữa hôm nay có buổi tập kịch, vì thế mọi người đều hóa trang nên khó nhận ra.
Ngay khi vị phu nhân nhà giàu muốn phóng to ảnh để nhìn kĩ, Thẩm Khiết và Quý Tử Phong đan tay trong tay từ bên ngoài đi đến.
Lệ Lâm Lâm liếc mắt nhìn thấy, tay chỉ vào bọn họ hét lớn: “Chị đại, Quý Tử Phong và Thẩm Khiết đang tới!"
Phu nhân nhà giàu quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bạn trai mình Quý Tử Phong. Quý Tử Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến người phụ nữ này lại xuất hiện ở câu lạc bộ kịch, chớp mắt cả khuôn mặt liền bị dọa đến tái nhợt. Phu nhân nhà giàu giương mắt nhìn bạn trai mình cùng Thẩm Khiết nắm tay, đôi lông mài tinh xảo khẽ nhướng: “Quý Tử Phong, gan của cậu lớn thật!"
Toàn thân Quý Tử Phong đổ mồ hôi lạnh, hất tay Thẩm Khiết ra rồi bỏ chạy.
Phu nhân nhà giàu cười lạnh một tiếng, tay cầm điện thoại bấm một dãy số: “Bắt người lại cho tôi."
Bà ta nói ngắn gọn liền tắt máy, chân bước về phía cửa chính hội trường.
Bên này, Thẩm Khiết không biết chuyện gì đang xảy ra, cả người đều trong trạng thái mờ mịt. Phu nhân nhà giàu bước đến chỗ cô ta, ánh mắt đánh giá Thẩm Khiết vài lần, ung dung mỉm cười: “Xin chào cô Thẩm, tôi là bạn gái của Quý Tử Phong. Nói chính xác hơn, Quý Tử Phong do tôi bao nuôi."
Cả người Thẩm Khiết như bị sét đánh.
Các thành viên trong câu lạc bộ bỏ qua buổi tập, đứng xem bát quái một cách thích thú. Lệ Lâm Lâm trên tay cầm cuốn tạp chí cũng ngồi một bên xem kịch hay. Thẩm Khiết mỗi ngày đều khoe với bọn cô rằng bạn trai cô ta rất đẹp trai, giàu có và đối xử rất tốt với cô ta. Không nghĩ tới, Quý Tử Phong lại được vị phu nhân kia bao nuôi thành tiểu bạch kiểm*.
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ mấy anh chàng đẹp trai, thư sinh, trắng trẻo. Ngoài ra nó còn để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền.
Phu nhân nhà giàu nhìn Thẩm Khiết trước mặt, thoải mái cười một tiếng: “Quý Tử Phong ở trên giường hầu hạ cô thấy thoải mái không? Tất cả kỹ thuật của cậu ta đều do một tay tôi dạy đấy."
Toàn hội trường rơi vào im lặng, quần chúng xem bát quái cảm thấy mình thiếu chút nữa bị nghẹn.
Kích thích như vậy? Đây là cuộc sống của hội người giàu sao?
Thẩm Khiết sắc mặt ngày càng tái đi, hai chân dường như đứng không vững, còn có chút run. Lệ Lâm Lâm vốn đang bị kích thích bởi câu chuyện, nên khi điện thoại trong cặp vang lên cô không đành lòng dời mắt, tay theo tiếng chuông mà tìm kiếm điện thoại: “Alo."
“Lâm Lâm, sao cậu còn chưa tới, chuyến bay của anh trai mình sắp hạ cánh rồi!"
Giọng nói nôn nóng của Trần Hi đã kéo Lệ Lâm Lâm trở về hiện thực, nội tâm cô liên tục gào thét.
Xong rồi xong rồi! Hôm nay Trần Nhất Nhiên về nước, cô phải tới sân bay đón anh!
“Mình bên này có chút việc, sẽ lập tức qua tới, chờ mình!" Lệ Lâm Lâm ngắt điện thoại, váy công chúa cũng không kịp thay đã vội vã chạy ra ngoài.
Sân bay quốc tế thành phố A.
Trần Hi đứng một mình ở cửa đón, không ngừng nhìn xung quanh. Máy bay Trần Nhất Nhiên đang ngồi chuẩn bị hạ cánh, mọi người lần lượt đi ra, nhưng Lệ Lâm Lâm vẫn chưa xuất hiện.
Trần Nhất Nhiên công tác ở nước ngoài gần hai tháng, Lệ Lâm Lâm ngày nào cũng mong chờ Trần Nhất Nhiên trở về nước. Vậy mà thời điểm này lại không thấy cô đâu.
“Lâm Lâm, cậu tới đâu rồi?" Khi Trần Hi vừa gửi tin nhắn đi, chợt nghe thấy một giọng nói dễ nghe gọi tên mình.
“Hi Hi." Trần Nhất Nhiên trong bộ vest được chuẩn bị chỉnh chu bước ra khỏi sân bay, theo sau còn có một số chàng trai mặc trang phục giống nhau. Toàn thân bọn họ toát ra khí thế mạnh mẽ khiến các hành khách tự động nhường đường.
Bởi vì thời tiết hiện giờ rất lạnh, Trần Nhất Nhiên mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, vạt áo phía sau không nhanh không chậm di chuyển theo từng bước chân anh.
Có một số hành khách không nhịn được mà dừng lại quan sát anh, Trần Hi thậm chí còn nghe được trong đám người có tiếng cô gái hưng phấn hét lên.
Trần Hi lấy lại tinh thần, vui vẻ chạy lên: “Anh Nhất Nhiên, anh đã về!"
“Ừ." Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Trần Nhất Nhiên hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng. Anh giơ tay xoa đầu Trần Hi, mắt khẽ nhìn xung quanh: “Lệ Lâm Lâm đâu? Không phải em nói em và em ấy tới đây đón anh sao?"
Trần Hi ở trong lầm thầm thúc giục Lệ Lâm Lâm: “Lâm Lâm tạm thời có một số việc ở trường học, sẽ đến trễ một chút. Cậu ấy nói sẽ nhanh tới đây, chúng ta chờ cậu ấy đi."
Trợ lí đứng phía sau Trần Nhất Nhiên tiến lên một bước, nói thầm bên cạnh: “Tổng giám đốc, hội đồng quản trị vẫn đang đợi."
Trần Nhất Nhiên đưa tay liếc nhìn đồng hồ, suy tư một chút liền nói với Trần Hi: “Công ty còn có một cuộc họp quan trọng, nhân viên đang đợi anh về."
“A…Vậy à." Trần Hi nhàn nhạt đáp, có chút không vui.
Trần Nhất Nhiên lại xoa đầu cô, mở miệng nói: “Em đứng đây đợi Lâm Lâm đi, anh về công ty họp trước, có thời gian sẽ mời các em ăn cơm."
“Vâng."
Trần Hi nhìn đám người Trần Nhất Nhiên rời khỏi sân bay, lấy điện thoại di động ra gửi một tin cho Lệ Lâm Lâm: “Cậu không cần tới, anh mình đi rồi. [mỉm cười]"
Lệ Lâm Lâm trực tiếp gọi điện thoại: “Hi Hi, cậu giúp mình cản anh ấy lại, mình sẽ tới ngay!"
Trần Hi nở nụ cười: “Mình làm sao cản được anh ấy? Trước đây anh mình muốn đi du học, cũng đâu phải mình không ngăn cản."
Lệ Lâm Lâm: “…"
Cô ngắt điện thoại không lâu, taxi dừng ở khu vực trả khách của sân bay. Trên người mặc chiếc đầm lớn hấp tấp xuống xe, vừa vào liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa sân bay chặn lại.
Mọi người đi qua đều tò mò nhìn Lệ Lâm Lâm, một số người còn chụp cô bằng điện thoại của họ. Trần Hi bị sự náo nhiệt bên này thu hút, hiếu kì tiến lại gần: “Lâm Lâm? Cậu sao lại mặc đồ này tới đây?"
Đám người nghe thấy cái tên “Lâm Lâm", lập tức trở nên ồn ào: “Là Lệ Lâm Lâm sao?"
“Lâm Lâm, anh rất thích em. Em có thể chụp ảnh chung với anh được không?"
“Em gái hôm nay tới tham gia hoạt động gì sao? Kiểu trang điểm công chúa của em rất đáng yêu!"
Lệ Lâm Lâm lấy tay che mặt, khom người đi về phía Trần Hi. Mọi người cũng vội vàng đuổi theo, trong nháy mắt chỗ này liền trở nên hỗn loạn.
Trần Hi nhanh chóng đem Lệ Lâm Lâm ra phía sau lưng, dùng cả cơ thể chặn đám người này lại: “Xin tránh đường một chút, đừng chen lấn, đừng chen lấn!"
Tác giả :
Bản Lật Tử