Tôi Không Phải Fan Của Cậu
Chương 59: Bất ngờ
- Đi chơi? - Cô tròn mắt hỏi hắn.
- Ừ. - Hắn nhẹ nhàng.
- Cậu định cúp học à?
- Ừ. Được mà.
- Cậu có bị ốm không? - Cô sờ lên trán hắn.
- Haizzz. Không mà. Chỉ là tôi muốn có nhiều thời gian bên cậu thôi.
- Cậu nghĩ với bộ dạng điển trai này của cậu thì ra ngoài đường sẽ không ai nhận ra cậu sao?
- Không sao. Tôi cải trang chút là được mà.
- Thôi đi. Rồi ngay mai trên mạng sẽ có hàng nghìn bài báo với nhan đề trưởng nhóm TFBOYS Vương Tuấn Khải hẹn hò ấy, sau đó tôi sẽ bị fan của cậu đòi tẩy chay luôn quá.
- Mặc kệ điều đó.
- Vương Tuấn Khải. - Cô gắt.
- Đi. - Hắn kéo tay cô.
- Được rồi. Cậu định đi đâu?
- Là đồi hoa bồ công anh ấy. - Hắn đáp.
- Đi bằng gì?
- Đi bộ.
- Cái gì? Đầu óc cậu có vấn đề à?
- Không.
- Thôi được rồi. Ra ngoài để tôi thay đồ.
- Không cần đâu. Cậu cứ thay đi, tôi không nhìn đâu.
- Vương Tuấn Khải. - Cô nhấn giọng.
- Tôi đùa vậy thôi mà.
- Ra ngoài. - Cô chỉ ra hướng cửa phòng.
Hắn chỉ cười, bước ra khỏi phòng.
Cô thay đồ nhanh chóng, rồi xuống dưới nhà. Hắn ngồi ở ghế sofa, đợi cô.
- Đi được rồi á. - Cô gọi.
Hắn đứng lên, chào bà và chị giúp việc, theo cô ra sân. Thấy cô cắm chìa khóa vào chiếc xe mô tô màu đen dựng ở sân, hắn ngạc nhiên:
- Cậu định làm gì vậy?
- Đi chơi mà.
- Đi bằng cái này hả?
Cô quay lại nhìn gương mặt ngạc nhiên của hắn, phì cười:
- Ừ.
- Cậu biết đi sao? - Hắn hỏi.
- Đương nhiên.
- Nhưng để cậu lai tôi có phải hơi kì không?
- Vậy chẳng lẽ để cậu lai?
- Đúng rồi. - Hắn đáp.
- Cậu biết đi à? - Cô lặp lại câu hỏi của hắn khi nãy.
- Một chút. - Hắn ngồi lên xe, đội mũ, cứ như đó là xe của hắn.
- Cậu biết đi thật à?
- Một chút thôi. Cậu lên đi.
Cô đội mũ, ngồi sau hắn. Hắn nhấn ga, chiếc xe lao ra đường. Không phải là tốc độ thần chết như cô hay đi nhưng cũng khá nhanh. Cô thắc mắc trong đầu không biết lí do tại sao hắn lại có thể.
Còn hắn dường như đọc được suy nghĩ của cô. Hắn không giải thích lí do cho cô. Hắn chỉ hình dung ra khung cảnh có một cô bé 12 tuổi chỉ vào trong màn hình TV đang chiếu cảnh người con trai lai người con gái trên chiếc mô tô trên con đường trải nắng vàng, và nói với cậu bé ngồi xem cùng rằng: “ Sau này khi có bạn trai, tớ cũng muốn giống như họ“.
- Như vậy thì không ai nhận ra rồi phải không? - Hắn hỏi cô.
- Chắc là vậy rồi. - Cô đáp.
- Mà không biết giới báo chí sẽ ngạc nhiên như thế nào khi biết trưởng nhóm đẹp trai của chúng ta điều khiển xe mô tô khi chưa đủ tuổi nhỉ?
- Tin hot nhất trong ngày. - Hắn đùa theo cô.
- Chiếc xe của tôi sẽ trở nên nổi tiếng đó. - Cô nói.
- Tôi nghĩ là họ sẽ tò mò về danh tính của cô gái ngồi sau tôi hơn cơ.
- Chắc là lúc đó tôi phải đi mai danh ẩn tích quá. Không thể sống nổi với fangirl của cậu mà.
- Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi sẽ công khai người con gái tôi yêu. Rồi sau đó không cần biết mọi chuyện ra sao cả.
- Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à Tuấn Khải?
- Con trai ai cũng vậy mà, dù là ai đều muốn tự tin cầm tay cô gái mình yêu đi giữa đám đông.
- Đồ khùng. - Cô miệng chửi hắn nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Hắn không đáp, chỉ im lặng mỉm cười. Ước muốn của hắn cũng chỉ đơn giản vậy thôi mà.
-------------------------------------
Tác giả lảm nhảm:
- Lâu lắm mới ngoi lên, chao xì mọi người nha. Xin lỗi vì thời gian mất tích, ẩn danh không up chap của mình nạ. Sorry, sorry. Có bạn nào còn hóng chuyện của tớ không ạ? ( ảo tưởng tí:)) Lịch up chap rất thất thường nên tớ không thông báo được ạ, tại mấy lần thất hứa rồi.
- Ừ. - Hắn nhẹ nhàng.
- Cậu định cúp học à?
- Ừ. Được mà.
- Cậu có bị ốm không? - Cô sờ lên trán hắn.
- Haizzz. Không mà. Chỉ là tôi muốn có nhiều thời gian bên cậu thôi.
- Cậu nghĩ với bộ dạng điển trai này của cậu thì ra ngoài đường sẽ không ai nhận ra cậu sao?
- Không sao. Tôi cải trang chút là được mà.
- Thôi đi. Rồi ngay mai trên mạng sẽ có hàng nghìn bài báo với nhan đề trưởng nhóm TFBOYS Vương Tuấn Khải hẹn hò ấy, sau đó tôi sẽ bị fan của cậu đòi tẩy chay luôn quá.
- Mặc kệ điều đó.
- Vương Tuấn Khải. - Cô gắt.
- Đi. - Hắn kéo tay cô.
- Được rồi. Cậu định đi đâu?
- Là đồi hoa bồ công anh ấy. - Hắn đáp.
- Đi bằng gì?
- Đi bộ.
- Cái gì? Đầu óc cậu có vấn đề à?
- Không.
- Thôi được rồi. Ra ngoài để tôi thay đồ.
- Không cần đâu. Cậu cứ thay đi, tôi không nhìn đâu.
- Vương Tuấn Khải. - Cô nhấn giọng.
- Tôi đùa vậy thôi mà.
- Ra ngoài. - Cô chỉ ra hướng cửa phòng.
Hắn chỉ cười, bước ra khỏi phòng.
Cô thay đồ nhanh chóng, rồi xuống dưới nhà. Hắn ngồi ở ghế sofa, đợi cô.
- Đi được rồi á. - Cô gọi.
Hắn đứng lên, chào bà và chị giúp việc, theo cô ra sân. Thấy cô cắm chìa khóa vào chiếc xe mô tô màu đen dựng ở sân, hắn ngạc nhiên:
- Cậu định làm gì vậy?
- Đi chơi mà.
- Đi bằng cái này hả?
Cô quay lại nhìn gương mặt ngạc nhiên của hắn, phì cười:
- Ừ.
- Cậu biết đi sao? - Hắn hỏi.
- Đương nhiên.
- Nhưng để cậu lai tôi có phải hơi kì không?
- Vậy chẳng lẽ để cậu lai?
- Đúng rồi. - Hắn đáp.
- Cậu biết đi à? - Cô lặp lại câu hỏi của hắn khi nãy.
- Một chút. - Hắn ngồi lên xe, đội mũ, cứ như đó là xe của hắn.
- Cậu biết đi thật à?
- Một chút thôi. Cậu lên đi.
Cô đội mũ, ngồi sau hắn. Hắn nhấn ga, chiếc xe lao ra đường. Không phải là tốc độ thần chết như cô hay đi nhưng cũng khá nhanh. Cô thắc mắc trong đầu không biết lí do tại sao hắn lại có thể.
Còn hắn dường như đọc được suy nghĩ của cô. Hắn không giải thích lí do cho cô. Hắn chỉ hình dung ra khung cảnh có một cô bé 12 tuổi chỉ vào trong màn hình TV đang chiếu cảnh người con trai lai người con gái trên chiếc mô tô trên con đường trải nắng vàng, và nói với cậu bé ngồi xem cùng rằng: “ Sau này khi có bạn trai, tớ cũng muốn giống như họ“.
- Như vậy thì không ai nhận ra rồi phải không? - Hắn hỏi cô.
- Chắc là vậy rồi. - Cô đáp.
- Mà không biết giới báo chí sẽ ngạc nhiên như thế nào khi biết trưởng nhóm đẹp trai của chúng ta điều khiển xe mô tô khi chưa đủ tuổi nhỉ?
- Tin hot nhất trong ngày. - Hắn đùa theo cô.
- Chiếc xe của tôi sẽ trở nên nổi tiếng đó. - Cô nói.
- Tôi nghĩ là họ sẽ tò mò về danh tính của cô gái ngồi sau tôi hơn cơ.
- Chắc là lúc đó tôi phải đi mai danh ẩn tích quá. Không thể sống nổi với fangirl của cậu mà.
- Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi sẽ công khai người con gái tôi yêu. Rồi sau đó không cần biết mọi chuyện ra sao cả.
- Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à Tuấn Khải?
- Con trai ai cũng vậy mà, dù là ai đều muốn tự tin cầm tay cô gái mình yêu đi giữa đám đông.
- Đồ khùng. - Cô miệng chửi hắn nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Hắn không đáp, chỉ im lặng mỉm cười. Ước muốn của hắn cũng chỉ đơn giản vậy thôi mà.
-------------------------------------
Tác giả lảm nhảm:
- Lâu lắm mới ngoi lên, chao xì mọi người nha. Xin lỗi vì thời gian mất tích, ẩn danh không up chap của mình nạ. Sorry, sorry. Có bạn nào còn hóng chuyện của tớ không ạ? ( ảo tưởng tí:)) Lịch up chap rất thất thường nên tớ không thông báo được ạ, tại mấy lần thất hứa rồi.
Tác giả :
Kenlly