Tôi Không Phải Fan Của Cậu
Chương 38: Nhiệm vụ (1)
Trở về nhà là lúc gần , Băng Di trưa mà đã đi ngay lên phòng. Cô nằm dài trên chiếc giường ái, yêu dấu. Có lẽ do cơ thể đã quá mệt mỏi, giấc ngủ nhanh chóng đến với cô.
Nhưng chợt cô giật mình đôi mắt mở to nhìn xung quanh, mồ hôi túa ra. Cô vùng dậy rồi lại nằm vật xuống giường, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.
Là cơn ác mộng đó. Lại là nó. Nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cái đêm đáng ghét đã cướp đi người bạn của cô. Tiếng súng, tiếng người kêu lên đau đớn rồi tiếng kim loại va vào nhau, thật ghê rợn. Cô còn nhớ như in khuôn mặt của kẻ đã giương súng bắn vào cô, nhưng người trúng đạn lại là Triều Anh. Cô còn nhớ cảnh Triều Anh gục dần trên tay cô. Cô còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của Triều Anh. Cô còn nhớ vị mặt chát của những giọt nước mắt vì mất đi người mình yêu quý. Cô còn nhớ lời hứa đầy thù hận trước Triều Anh. Cô nhớ tất cả những gì đã xảy ra đêm hôm đó. Nó như đoạn phim đầy máu và nước mắt thu vào trong trí nhớ của cô. Phải rồi, cô phải nhất định phải nhớ nó chứ. Nhớ để mà nuôi dưỡng những thứ cảm xúc gọi là hận thù đang âm ỉ cháy trong lòng cô, để có thể giết hết tất cả những kẻ có mặt trong đêm đó, để trả thù cho Triều Anh.
Băng Di dù mệt nhưng vẫn cố gượng dậy, đi vào phòng tắm. Cô cứ để nguyên quần áo, xối nước từ vòi sen vào người mình. Nước dội từ đầu, rồi xuống đến toàn thân. Nước thấm dần vào người cô, đánh thức tâm hồn mạnh mẽ của cô dậy. Cô thấy mình thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều. Dường như mọi suy nghĩ tồi tệ đã bị dòng nước cuốn đi hết.
Cô tắt vòi sen, lấy bộ quần áo mới ở trên móc mặc vào, thay cho bộ quần áo cũ đã ướt đẫm nước. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô chẳng còn đau khổ hơn mệt mỏi nữa. Có phải là dòng nước kia quá hiệu nghiệm để cuốn đi mọi mệt mỏi, ưu phiền trong người cô hay là do con người mạnh mẽ kia đã thực sự đã sống dậy trong cô. Với cô thì cái gì cũng vậy, chỉ cần nó làm cô thoải mái, vui vẻ hơn là được...
10h tối, ngày hôm đó.
Băng Di lấy trong tủ quần áo ra một bộ quần áo màu đen bó sát. Cô thay đồ, rồi khoác bên ngoài chiếc áo khoác jacket màu đen, kết hợp với đôi boot đen đế trệt. Mái tóc buộc cao lên, để rõ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Cô mở điện thoại, vào file ảnh. Trong file có một album chỉ có duy nhất một tấm ảnh với tiêu đề R&R. Đó là tên chữ cái đầu tiên trong mật danh của cô ( Regina ) và Triều Anh ( Ryan) . Tấm ảnh chụp hai người con gái, một người có khuôn mặt thánh thiện, trong sáng đang tươi cười, còn một người vẫn đang vùi đầu trong quyển truyện trinh thám, không chút biểu cảm. Tấm ảnh này được chụp ở phòng cô tại Thượng Hải. Khi đó Triều Anh đã nghịch ngợm lấy máy điện thoại của cô ra để chụp selfie cả hai người, nhưng chỉ có cô ấy là mặt tươi roi rói, còn cô thì cắm đầu vào quyển truyện trinh thám ở phía sau. Đó là tấm ảnh đầu tiên và cùng là tấm ảnh cuối cùng của hai người. Bởi vậy cô rất trân trọng nó, thường lấy nó ra ngắm. Những lúc như vậy cô có cảm giác Triều Anh vẫn đang vui vẻ ở cạnh mình, vẫn đang vu vơ hát mấy câu hát đâu đâu.
Cô chăm chăm nhìn vào bức ảnh, tay như muốn bóp nát cái điện thoại.
" Triều Anh, nhất định tớ sẽ trả thù cho cậu. "
Rồi Băng Di cất điện thoại vào túi áo khoác, rời khỏi phòng.
Cô nhẹ nhàng đi xuống dưới sân nhà. Chiếc moto đen bóng loáng vẫn dựng ở đó. Cô tra khóa vào ổ, lên ga và phóng ra ngoài đêm đen dày đặc.
Chiếc moto lao vun vút trên những con đường ở Trùng Khánh. Gió táp vào người cô, lạnh vô cùng. Cảnh vật bên đường chỉ như lướt ngang qua. Băng Di dường như chưa thỏa mãn với tốc độ hiện tại của chiếc xe, cô nhấn ga, cho xe chạy hết cỡ. Trên những đoạn đường đông người mà cô vẫn dám đi với tốc độ tối đa như vậy thì cũng giống như cô đang đùa giỡn với tử thần. Nhưng không sao, cô vốn rất thích những trò mạo hiểm mà, đem tính mạng của bản thân ra đặt cược vốn là một sở thích khó bỏ của cô.
Chiếc moto dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn. Băng Di xuống xe, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bốn tên vệ sĩ như ra lệnh.
Nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, chúng vội vàng dùng bộ đàm báo cho mấy kẻ bên trong mở cổng. Cánh công tự động mở sang hai bên, đợi cho Băng Di lao chiếc moto thẳng vào bên trong rồi tự động đóng lại.
Cô rút chìa khóa xe, cầm vung vung trên tay, bước vào trong biệt thự. Phòng khách xa hoa, sáng trưng ánh đèn nhưng không có một ai. Cô tiếp tục đi lên tầng.
Băng Di mở cửa phòng 127, đoán mọi người đã có đủ mặt bên trong và chỉ thiếu mình cô nên cô nói:
- Xin lỗi. Tôi đến muộn. Có bỏ lỡ chuyện gì không nhỉ?
Quanh chiếc bàn lớn, theo thứ tự là vòng cung Kin, Zero , Sherry rồi đến J.A ngồi đối diện với ba người kia. Người ngồi phía đầu bàn là John - người quản lý của bọn cô và cũng là cánh tay đắc lực của cha nuôi. Ông ta quay ra nhìn cô:
- Không sao. Chúng ta chưa bắt đầu.
Băng Di gật đầu rồi đi lại chỗ trống còn lại của cái bàn, chỗ đó là cạnh J.A. Cô kéo ghế ngồi xuống, cũng chẳng thèm để ý đến ai.
John thấy đã đầy đủ người, ông ta bắt đầu khái quát về tình hình hiện giờ của thế giới ngầm. Dù sao đây cũng là lần trở lại đầy ngoạn mục của Death nên cũng cần chuẩn bị kĩ lưỡng một chút:
- Trong thế giới ngầm bây giờ đã xuất hiện thêm rất nhiều các sát thủ tiềm năng, đặc biệt là trong Org.G. Vậy nên các người phải tuyệt đối thận trọng khi hành động.
Băng Di nghe nhắc đến Org.G thì tay siết chặt lại, lòng căm thù lại được một lần cuộn trào trong lòng cô. Cô hỏi John:
- Org. G có thêm người mới à? Có tìm hiểu được không?
John biết lý do tại sao Băng Di lại vội vàng khi nhắc đến Org. G nên trả lời ngay:
- Theo như thông tin thu thập được thì là hai người, một nam một nữ. Nữ có biệt danh là Nữ thần báo tử vì tất cả những người đã chạm mặt cô gái này đều phải chết. Còn nam được gọi là Lãng tử gió, bởi các chiêu thức anh ta sử dụng rất nhanh, tựa như gió thoảng vậy.
- Trong hai người họ có ai dùng kiếm không? Băng Di hỏi liền.
- Có. Là tên con trai.
John nghe cô hỏi mà có chút thắc mắc. Sao phải hỏi vũ khí mà bọn chúng sử dụng nhỉ? Trước đây cô chưa bao giờ hỏi những câu dạng như vậy. Nhưng hiểu rõ tính cách của Băng Di là ghét nhất những người hỏi cô quá nhiều nên cũng chỉ im lặng.
- Ok.
Băng Di nghe câu trả lời của John mà cười thầm trong bụng. Nữ thần báo tử, Lãng tử gió? Nghe thì hay thật đấy nhưng không biết lúc đối mặt thì có hay ho thật không. Cô bắt đầu thấy háo hức lần trở lại này rồi đây. Mà còn có cả kẻ dùng kiếm nữa này. Ha ha. Vui rồi đây!
Zero ngồi từ nãy chỉ tội đau người, nghe hai con người kia nói chuyện mà trong lòng cũng thấy chán. Anh ta khó chịu hỏi:
- Được rồi. Nhiệm vụ là gì?
Kin xen ngang, chủ ý là khích đểu Zero. Vì anh ta và Zero vốn không ưa gì nhau nếu không nói thẳng ra là kẻ thù của nhau.
- Bình tĩnh đi Zero. Nóng vội chỉ tổ hỏng việc thôi.
Zero nóng mặt, đập bàn quát Kin:
- Mày có ý gì?
- Hai người đừng gây sự với nhau như vậy chứ. Dù sao cũng là cùnh tổ chức đấy. Sherry vội can ngăn.
Kin và Zero biết mình không nên làm vậy nên cũng thôi, không tranh cãi gì nữa.
John thấy tình hình yên ổn nên bắt đầu giao nhiệm vụ. Ông ta giao cho ba người là Kin, J.A và Sherry trước:
- Ba người lo vụ Zack Cơ.
Rồi mới quay sang nói với Băng Di:
- Cô và Zero xử lý người này, tìm ra chỗ cất giấu bản báo cáo số 3.
Ông ta đưa ảnh cho Băng Di xem. Trong ảnh là chân dung một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đang cười rất tươi. Nhìn ảnh khó mà đoán được bà ta bao nhiêu tuổi vì trên khuôn mặt bà không có một dấu hiệu gì của sự lão hóa cả.
Zero giành tấm ảnh trên tay Băng Di. Anh ta nhìn chăm chú vào bức ảnh rồi bỗng cười, nụ cười có gì hàm ý.
Chỉ có hai người là Kin và J.A đang vô cùng khó chịu. Bởi lẽ do cô làm chung nhiệm vụ với Zero. Kin thì do không ưa Zero nên không muốn Băng Di làm chung nhiệm vụ với anh ta. Nhưng còn J.A? Là anh ta ghen. Anh ta không muốn người mình yêu làm chung nhiệm vụ với người khác.
Riêng Sherry thì có phần vui vẻ hơn nhiều. Vì lại được làm chung nhiệm vụ với J.A. Nhưng cũng ghen tức vì thấy J.A chỉ quan tâm tới Regina đang ngồi ở bên cạnh.
- Bắt đầu nhiệm vụ đi . Nhớ cẩn thận đấy nhé. John nhắc nhở.
Năm người rời phòng, đi ra ngoài rồi chia nhóm như nhiệm vụ đã giao. Kin, J.A và Sherry đi trước, trong khi Băng Di nói chuyện với Zero:
- Tôi còn phải lấy vũ khí nữa. Anh ở đây đợi đi.
Zero không nói gì chỉ âm thầm đi xuống dưới nhà, ngồi chờ.
Băng Di đi vòng sang khu C của căn biệt thự. Cô mở cửa, vào căn phòng để vũ khí hạng ba. Cô tra hai khẩu súng và vài băng đạn vào bao, mấy con dao dắt dưới boot và giấu trong người. Coi như đã xong phần chuẩn bị, cô quay lại khu A.
Đến phòng khách thấy Zero đang nhìn vào màn hình điện thoại, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cô ngồi xuống ghế là sofa đối diện, hỏi:
- Thông tin à?
- Ừ.
Nói rồi, anh ta đưa điện thoại của mình cho Băng Di xem. Cô lướt nhanh qua toàn bộ số thông tin về người phụ nữ đó rồi trả cho Zero.
Cô đứng dậy trước giục Zero:
- Đi thôi.
Băng Di đi phía trước, Zero chậm rãi đi phía sau. Hai người đi ra gara lấy con xe moto em yêu. Băng Di vẫn đi chiếc moto đen bóng nhoáng. Còn Zero đi chiếc moto đen đỏ hạng sang.
Cánh cổng tự động mở ra, hai chiếc moto lao vụt ra ngoài, như muốn đâm thủng trời đêm đang bao phủ bên ngoài.
Nhưng chợt cô giật mình đôi mắt mở to nhìn xung quanh, mồ hôi túa ra. Cô vùng dậy rồi lại nằm vật xuống giường, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.
Là cơn ác mộng đó. Lại là nó. Nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cái đêm đáng ghét đã cướp đi người bạn của cô. Tiếng súng, tiếng người kêu lên đau đớn rồi tiếng kim loại va vào nhau, thật ghê rợn. Cô còn nhớ như in khuôn mặt của kẻ đã giương súng bắn vào cô, nhưng người trúng đạn lại là Triều Anh. Cô còn nhớ cảnh Triều Anh gục dần trên tay cô. Cô còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của Triều Anh. Cô còn nhớ vị mặt chát của những giọt nước mắt vì mất đi người mình yêu quý. Cô còn nhớ lời hứa đầy thù hận trước Triều Anh. Cô nhớ tất cả những gì đã xảy ra đêm hôm đó. Nó như đoạn phim đầy máu và nước mắt thu vào trong trí nhớ của cô. Phải rồi, cô phải nhất định phải nhớ nó chứ. Nhớ để mà nuôi dưỡng những thứ cảm xúc gọi là hận thù đang âm ỉ cháy trong lòng cô, để có thể giết hết tất cả những kẻ có mặt trong đêm đó, để trả thù cho Triều Anh.
Băng Di dù mệt nhưng vẫn cố gượng dậy, đi vào phòng tắm. Cô cứ để nguyên quần áo, xối nước từ vòi sen vào người mình. Nước dội từ đầu, rồi xuống đến toàn thân. Nước thấm dần vào người cô, đánh thức tâm hồn mạnh mẽ của cô dậy. Cô thấy mình thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều. Dường như mọi suy nghĩ tồi tệ đã bị dòng nước cuốn đi hết.
Cô tắt vòi sen, lấy bộ quần áo mới ở trên móc mặc vào, thay cho bộ quần áo cũ đã ướt đẫm nước. Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô chẳng còn đau khổ hơn mệt mỏi nữa. Có phải là dòng nước kia quá hiệu nghiệm để cuốn đi mọi mệt mỏi, ưu phiền trong người cô hay là do con người mạnh mẽ kia đã thực sự đã sống dậy trong cô. Với cô thì cái gì cũng vậy, chỉ cần nó làm cô thoải mái, vui vẻ hơn là được...
10h tối, ngày hôm đó.
Băng Di lấy trong tủ quần áo ra một bộ quần áo màu đen bó sát. Cô thay đồ, rồi khoác bên ngoài chiếc áo khoác jacket màu đen, kết hợp với đôi boot đen đế trệt. Mái tóc buộc cao lên, để rõ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Cô mở điện thoại, vào file ảnh. Trong file có một album chỉ có duy nhất một tấm ảnh với tiêu đề R&R. Đó là tên chữ cái đầu tiên trong mật danh của cô ( Regina ) và Triều Anh ( Ryan) . Tấm ảnh chụp hai người con gái, một người có khuôn mặt thánh thiện, trong sáng đang tươi cười, còn một người vẫn đang vùi đầu trong quyển truyện trinh thám, không chút biểu cảm. Tấm ảnh này được chụp ở phòng cô tại Thượng Hải. Khi đó Triều Anh đã nghịch ngợm lấy máy điện thoại của cô ra để chụp selfie cả hai người, nhưng chỉ có cô ấy là mặt tươi roi rói, còn cô thì cắm đầu vào quyển truyện trinh thám ở phía sau. Đó là tấm ảnh đầu tiên và cùng là tấm ảnh cuối cùng của hai người. Bởi vậy cô rất trân trọng nó, thường lấy nó ra ngắm. Những lúc như vậy cô có cảm giác Triều Anh vẫn đang vui vẻ ở cạnh mình, vẫn đang vu vơ hát mấy câu hát đâu đâu.
Cô chăm chăm nhìn vào bức ảnh, tay như muốn bóp nát cái điện thoại.
" Triều Anh, nhất định tớ sẽ trả thù cho cậu. "
Rồi Băng Di cất điện thoại vào túi áo khoác, rời khỏi phòng.
Cô nhẹ nhàng đi xuống dưới sân nhà. Chiếc moto đen bóng loáng vẫn dựng ở đó. Cô tra khóa vào ổ, lên ga và phóng ra ngoài đêm đen dày đặc.
Chiếc moto lao vun vút trên những con đường ở Trùng Khánh. Gió táp vào người cô, lạnh vô cùng. Cảnh vật bên đường chỉ như lướt ngang qua. Băng Di dường như chưa thỏa mãn với tốc độ hiện tại của chiếc xe, cô nhấn ga, cho xe chạy hết cỡ. Trên những đoạn đường đông người mà cô vẫn dám đi với tốc độ tối đa như vậy thì cũng giống như cô đang đùa giỡn với tử thần. Nhưng không sao, cô vốn rất thích những trò mạo hiểm mà, đem tính mạng của bản thân ra đặt cược vốn là một sở thích khó bỏ của cô.
Chiếc moto dừng lại trước cổng căn biệt thự rộng lớn. Băng Di xuống xe, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn bốn tên vệ sĩ như ra lệnh.
Nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, chúng vội vàng dùng bộ đàm báo cho mấy kẻ bên trong mở cổng. Cánh công tự động mở sang hai bên, đợi cho Băng Di lao chiếc moto thẳng vào bên trong rồi tự động đóng lại.
Cô rút chìa khóa xe, cầm vung vung trên tay, bước vào trong biệt thự. Phòng khách xa hoa, sáng trưng ánh đèn nhưng không có một ai. Cô tiếp tục đi lên tầng.
Băng Di mở cửa phòng 127, đoán mọi người đã có đủ mặt bên trong và chỉ thiếu mình cô nên cô nói:
- Xin lỗi. Tôi đến muộn. Có bỏ lỡ chuyện gì không nhỉ?
Quanh chiếc bàn lớn, theo thứ tự là vòng cung Kin, Zero , Sherry rồi đến J.A ngồi đối diện với ba người kia. Người ngồi phía đầu bàn là John - người quản lý của bọn cô và cũng là cánh tay đắc lực của cha nuôi. Ông ta quay ra nhìn cô:
- Không sao. Chúng ta chưa bắt đầu.
Băng Di gật đầu rồi đi lại chỗ trống còn lại của cái bàn, chỗ đó là cạnh J.A. Cô kéo ghế ngồi xuống, cũng chẳng thèm để ý đến ai.
John thấy đã đầy đủ người, ông ta bắt đầu khái quát về tình hình hiện giờ của thế giới ngầm. Dù sao đây cũng là lần trở lại đầy ngoạn mục của Death nên cũng cần chuẩn bị kĩ lưỡng một chút:
- Trong thế giới ngầm bây giờ đã xuất hiện thêm rất nhiều các sát thủ tiềm năng, đặc biệt là trong Org.G. Vậy nên các người phải tuyệt đối thận trọng khi hành động.
Băng Di nghe nhắc đến Org.G thì tay siết chặt lại, lòng căm thù lại được một lần cuộn trào trong lòng cô. Cô hỏi John:
- Org. G có thêm người mới à? Có tìm hiểu được không?
John biết lý do tại sao Băng Di lại vội vàng khi nhắc đến Org. G nên trả lời ngay:
- Theo như thông tin thu thập được thì là hai người, một nam một nữ. Nữ có biệt danh là Nữ thần báo tử vì tất cả những người đã chạm mặt cô gái này đều phải chết. Còn nam được gọi là Lãng tử gió, bởi các chiêu thức anh ta sử dụng rất nhanh, tựa như gió thoảng vậy.
- Trong hai người họ có ai dùng kiếm không? Băng Di hỏi liền.
- Có. Là tên con trai.
John nghe cô hỏi mà có chút thắc mắc. Sao phải hỏi vũ khí mà bọn chúng sử dụng nhỉ? Trước đây cô chưa bao giờ hỏi những câu dạng như vậy. Nhưng hiểu rõ tính cách của Băng Di là ghét nhất những người hỏi cô quá nhiều nên cũng chỉ im lặng.
- Ok.
Băng Di nghe câu trả lời của John mà cười thầm trong bụng. Nữ thần báo tử, Lãng tử gió? Nghe thì hay thật đấy nhưng không biết lúc đối mặt thì có hay ho thật không. Cô bắt đầu thấy háo hức lần trở lại này rồi đây. Mà còn có cả kẻ dùng kiếm nữa này. Ha ha. Vui rồi đây!
Zero ngồi từ nãy chỉ tội đau người, nghe hai con người kia nói chuyện mà trong lòng cũng thấy chán. Anh ta khó chịu hỏi:
- Được rồi. Nhiệm vụ là gì?
Kin xen ngang, chủ ý là khích đểu Zero. Vì anh ta và Zero vốn không ưa gì nhau nếu không nói thẳng ra là kẻ thù của nhau.
- Bình tĩnh đi Zero. Nóng vội chỉ tổ hỏng việc thôi.
Zero nóng mặt, đập bàn quát Kin:
- Mày có ý gì?
- Hai người đừng gây sự với nhau như vậy chứ. Dù sao cũng là cùnh tổ chức đấy. Sherry vội can ngăn.
Kin và Zero biết mình không nên làm vậy nên cũng thôi, không tranh cãi gì nữa.
John thấy tình hình yên ổn nên bắt đầu giao nhiệm vụ. Ông ta giao cho ba người là Kin, J.A và Sherry trước:
- Ba người lo vụ Zack Cơ.
Rồi mới quay sang nói với Băng Di:
- Cô và Zero xử lý người này, tìm ra chỗ cất giấu bản báo cáo số 3.
Ông ta đưa ảnh cho Băng Di xem. Trong ảnh là chân dung một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đang cười rất tươi. Nhìn ảnh khó mà đoán được bà ta bao nhiêu tuổi vì trên khuôn mặt bà không có một dấu hiệu gì của sự lão hóa cả.
Zero giành tấm ảnh trên tay Băng Di. Anh ta nhìn chăm chú vào bức ảnh rồi bỗng cười, nụ cười có gì hàm ý.
Chỉ có hai người là Kin và J.A đang vô cùng khó chịu. Bởi lẽ do cô làm chung nhiệm vụ với Zero. Kin thì do không ưa Zero nên không muốn Băng Di làm chung nhiệm vụ với anh ta. Nhưng còn J.A? Là anh ta ghen. Anh ta không muốn người mình yêu làm chung nhiệm vụ với người khác.
Riêng Sherry thì có phần vui vẻ hơn nhiều. Vì lại được làm chung nhiệm vụ với J.A. Nhưng cũng ghen tức vì thấy J.A chỉ quan tâm tới Regina đang ngồi ở bên cạnh.
- Bắt đầu nhiệm vụ đi . Nhớ cẩn thận đấy nhé. John nhắc nhở.
Năm người rời phòng, đi ra ngoài rồi chia nhóm như nhiệm vụ đã giao. Kin, J.A và Sherry đi trước, trong khi Băng Di nói chuyện với Zero:
- Tôi còn phải lấy vũ khí nữa. Anh ở đây đợi đi.
Zero không nói gì chỉ âm thầm đi xuống dưới nhà, ngồi chờ.
Băng Di đi vòng sang khu C của căn biệt thự. Cô mở cửa, vào căn phòng để vũ khí hạng ba. Cô tra hai khẩu súng và vài băng đạn vào bao, mấy con dao dắt dưới boot và giấu trong người. Coi như đã xong phần chuẩn bị, cô quay lại khu A.
Đến phòng khách thấy Zero đang nhìn vào màn hình điện thoại, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cô ngồi xuống ghế là sofa đối diện, hỏi:
- Thông tin à?
- Ừ.
Nói rồi, anh ta đưa điện thoại của mình cho Băng Di xem. Cô lướt nhanh qua toàn bộ số thông tin về người phụ nữ đó rồi trả cho Zero.
Cô đứng dậy trước giục Zero:
- Đi thôi.
Băng Di đi phía trước, Zero chậm rãi đi phía sau. Hai người đi ra gara lấy con xe moto em yêu. Băng Di vẫn đi chiếc moto đen bóng nhoáng. Còn Zero đi chiếc moto đen đỏ hạng sang.
Cánh cổng tự động mở ra, hai chiếc moto lao vụt ra ngoài, như muốn đâm thủng trời đêm đang bao phủ bên ngoài.
Tác giả :
Kenlly