Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ
Chương 1: Tôi không nghĩ đến việc kế thừa
Bệnh viện nhân dân An Huy.
“Xin nhường cho xin nhường cho, xin nhường cho xin nhường cho!"
Trần Bình ôm một bé gái đang bất tỉnh, chạy thẳng vào bệnh viện, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh cứu con gái tôi!"
Mấy y tá cùng bác sĩ nhanh chóng chạy đến, vội vàng nhận đứa bé trong ngực Trần Bình đưa vào phòng cấp cứu.
“Ai, anh không thể đi vào!"
Mấy ý tá mặc đồ màu xanh dương, đeo khẩu trang, ngăn cản Trần Bình đang muốn theo vào.
Ngay lúc này, một loạt âm thanh giày cao gót đập xuống nền gạch men sứ truyền đến từ phía sau lưng, “cộc cộc cộc".
“Trần Bình!"
Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo tức giận!
Chát!
Một cái tát mạnh mẽ dán lên mặt Trần Bình.
Trước mặt Trần Bình, là gương mặt giận dữ của Giang Uyển, một đôi mắt đẹp ngấn lệ “Con gái của tôi mà xảy ra chuyện gì không hay, tôi nhất định không tha cho anh!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra được sự tức giận cùng cực.
Thấy một màn này, nhiều người bệnh cùng người thân trong bệnh viện cảm thấy sợ hãi.
Trần Bình xấu hổ và giận dữ vô cùng, cũng không giải thích.
“Hừ!"
Giang Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ và khinh thường ở trong mắt, người ngoài cũng nhìn ra được.
Mà Trần Bình giống như đứa trẻ làm sai, đứng ở một bên, buồn bực không dám nói câu nào.
Anh chỉ dám lén lút nhìn người phụ nữ cách mình hai ba bước, đó là vợ anh.
Một người cùng anh ký kết hiệp ước ly hôn, một người phụ nữ bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng anh ly hôn.
Giang Uyển rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, đường cong quyến rũ, trí thức lễ nghĩa đều có, từng là hoa khôi giảng đường đại học, ngoài ý muốn lại thích Trần Bình, kết hôn chớp nhoáng, còn có cô con gái Mễ Lạp.
Thế nhưng, cuộc sống sau hôn nhân lại không như ý, Trần Bình công việc không thuận lợi, kinh doanh thất bại, con gái bị bệnh tim bẩm sinh, tiêu hết tiền hai người dành dụm, hiện tại anh đang sống dựa vào việc đi giao đồ ăn.
Mà Giang Uyển, lại là phó tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của một công ty niêm yết, bố mẹ vợ là công nhân viên chức, một người là trưởng ban, một người là giáo viên đã về hưu.
Có thể nói, Trần Bình ở nhà họ Giang địa vị rất thấp, hai năm gần đây còn không có cảm giác tồn tại trong trong nhà.
Cũng vì Trần Bình, nhà Giang Uyển xảy ra mâu thuẫn rất lớn, bố mẹ cũng không giúp đỡ gì.
Bọn họ rất nghiêm túc nói cho hai vợ chồng, trừ phi hai người ly hôn, họ mới có thể giúp đỡ tiền viện phí của cháu ngoại, hơn nữa sau khi ly hôn, đứa bé sẽ về với nhà họ Giang.
Việc này, kéo dài đã một năm.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Trần Bình thấy con gái được đẩy ra, muốn đi lên, lại nhìn thấy Giang Uyển đang lại gần.
Anh dừng chân, đứng xa xa nhìn con gái đáng yêu của mình.
Mễ Lạp vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn, mang máy thở, mắt to như viên bảo thạch đen, lẩm bẩm nói: “Ba ba…"
Trần Bình đi đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc ở thái dương cho con, cười nói: “Ba ở đây."
“Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa, là Mễ Lạp không ngoan, bắt ba ba cho con đi chơi trò chơi."
Mễ Lạp mới ba tuổi, thanh âm mềm mại yếu ớt thay Trần Bình nói chuyện.
Giang Uyển cười cười đáp: “Được rồi, mẹ nghe Mễ Lạp, không cùng ba ba cãi nhau."
“Trần Bình, nộp tiền viện phí."
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của Trần Bình với con gái.
Anh nhìn vào mắt Giang Uyển, đối phương chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, cùng con gái vào phòng bệnh.
Vội vàng chạy đến chỗ nộp viện phí, Trần Bình lấy ra tờ chi phiếu.
“Xin lỗi, tôi không có tiền trả lại." Y tá lạnh nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn lướt qua.
Hóa ra là Trần Bình.
Một kẻ không có tiền, vẫn để cho vợ mình trả tiền thuốc men.
Rõ ràng có thể cầu xin mẹ vợ cùng bố vợ, nhưng anh ta lại không đi.
Loại đàn ông sĩ diện này, rác rưởi!
“Không có tiền?" Mặt Trần Bình nhăn lại.
Anh nghiêm mặt lại, chỉ có thể hèn mọn khom lung cong gối nói: “Y tá, có thể để thư thả cho vài ngày được không?"
Y ta kia lạnh lùng nhìn Trần Bình: “Không có tiền, phải hỏi vợ anh chứ, dù sao cũng là loại bám váy phụ nữ."
“Cô!" Sắc mặt Trần Bình trầm xuống.
Hai tay y tá kia khoanh lại trước ngực, hừ một tiếng: “Ngày mai, không nộp tiền, thì làm thủ tục xuất viện đi."
Sau đó, cô ta đi qua, không thèm phản ứng nữa, cùng loại đàn ông này nói nhiều hơn một câu, cô ta cảm thấy thật ghê tởm.
Không có tiền thì bị người ta ức hiếp sao?
Trần Bình không cam lòng, tức giận nắm chặt tay lại.
Vừa mới quay người, anh liền nhìn thấy Giang Uyển lạnh lùng đứng đằng sau, gương mặt lạnh nhạt mang theo chút oán hận.
“Uyển nhi, cô yên tâm, tôi sẽ xoay sở được tiền." Trần Bình miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Tiền mình cùng Giang Uyển tích góp, tất cả đã tiêu hết.
Giang Uyển nước mắt tràn mi, nắm chặt tay lại nói: “Trần Bình, anh có phải đàn ông không, anh phải đi cầu xin ba mẹ tôi."
“Tôi…"
Trần Bình ngẩn cả người, một đống lời mắc nghẹn ở cổ họng.
Ha hả.
Giang Uyển thay đổi sắc mắt thu lại nước mắt, tự giễu nói: “Tôi chỉ biết, anh vĩnh viễn vẫn như vậy, chẳng lẽ lòng tự trọng của anh so với mạng sống của Mễ Lạp còn cao hơn sao?"
Dường như nhìn thấu Trần Bình, Giang Uyển quay lung, để lại cho Trần Bình cái bóng lạnh lùng.
Bất đắc dĩ thở dài, Trần Bình nhận được một đơn hàng đang chờ.
Anh chỉ có thể vội vàng cùng con gái nói mấy câu, rồi đi luôn.
Trước khi đi, Giang Uyển cuối cùng nói cho Trần Bình: “Trần Bình, cuối tuần là sinh nhật ba tôi, nếu anh không muốn ly hôn, phải nghĩ cách cầu xin cha mẹ tôi."
Không có cách nào lựa chọn đường sống, Trần Bình biết, đây là sự kiên nhẫn cuối cùng mà Giang Uyển cho anh.
Vừa mới chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, lại bị một giọng đàn ông ngăn anh lại: “Ây, đây không phải Trần Bình sao, vội vã đi đâu vậy?"
Ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông đẹp trai đang tức giận đứng ở trước mặt Trần Bình, mặc một thân âu phục được cắt may khéo léo, trong tay còn cầm một cái giỏ hoa quả cùng một con búp bê.
“Tào Quân! Ai cho cậu tới đây?" Sắc mặt Trần Bình ngay lập tức trầm xuống.
Tào Quân, là bạn đại học của anh, nhưng từ khi anh cùng Giang Uyển kết hôn, hai người bọn họ thành kẻ thù sống chết.
Tào Quân cũng thích Giang Uyển.
“Là tôi bảo anh ấy tới."
Giang Uyển lúc này đi tới, trực tiếp đi qua Trần Bình, trên mặt mang theo sự hối lỗi tươi cười: “Anh Tào, thật ngại quá, lại mang tới phiền phức cho anh."
Tào Quân nhìn đến Giang Uyển, trên mặt châm chọc chuyển sang tươi cười, nói: “Không có việc gì, anh cũng chỉ là chú của Mễ Lạp thôi, cái này là cho Mễ Lạp, hiện tại anh đi nộp tiền viện phí."
Dứt lời, đắc ý nhìn qua Trần Bình, trong ánh mắt lộ ra tia khinh thường.
Trần Bình nắm chặt tay, mặt lạnh lùng hỏi Giang Uyển: “Vì sao lại hỏi vay tiền gã ta?"
“Anh có tiền sao? Chẳng lẽ anh muốn để người ta ngày mai đuổi Mễ Lạp ra khỏi viện?" Giang Uyển sắc mặt lạnh lùng trừng mắt với Trần Bình, trực tiếp quay đầu đuổi theo Tào Quân, cùng anh ta nói nói cười cười.
Trần Bình thấy một màn như vậy, mắt như muốn nứt ra, lòng tự trọng bị đả kích rất mạnh.
Tiền tiền tiền!
Đều là tiền!
Trần Bình đứng ở cửa bệnh viện, đứng lại nửa ngày, mới thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh, rồi sau đó cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại: “Hạo Tử, đang ở đâu, chúng ta gặp mặt chút."
Vào phòng cho thuê, Trần Bình gặp mặt Lưu Hạo, Lưu Hạo có chút gầy, đưa cho Trần Bình một tờ chi phiếu, nói: “Đây là 6 tỉ, anh cầm trước đi."
Trần Bình nhận tờ chi phiếu kia, tay run nhè nhẹ: “Hạo tử, cảm ơn, cảm ơn!"
“Cảm ơn cái gì, hai chúng ta còn phần ai với ai chứ." Lưu Hạo cười ha hả nói.
“Tôi không đồng ý!"
Phích một tiếng, cửa phòng thuê bị đẩy ra, một cô gái cao ráo, mang theo khí thế to lớn vào trong phòng: “Lưu Hạo, đó là tiền ăn hỏi của gia đình mình, anh dựa vào cái gì cho anh ta!"
Cô gái này là bạn gái của Lưu Hạo, tên Từ Vinh, gương mặt chỉ được bảy điểm, tính cách có chút kiêu căng, hơn nữa nhà còn có chút thế lực.
“Dung dung, Mễ Lạp đang nằm viện, Trần Bình cần tiền gấp." Lưu Hạo kéo tay Từ Vinh giải thích.
Từ Vinh trực tiếp bỏ tay anh ta ra, nhìn Trần Bình cười khẩy, nói: “Ây, Trần Bình, đây là lần thứ mấy anh tìm Lưu Hạo nhà tôi vay tiền? Anh còn không biết xấu hổ đi tìm anh ấy!"
“Từ Vinh!" Lưu Hạo trầm giọng nói, kéo kéo ống tay áo cô.
Từ Vinh cũng mặc kệ, trực tiếp chỉ vào mũi Lưu Hạo mắng: “Họ Lưu kia, hôm nay nếu anh cho mượn tiền, tôi nhất định sẽ chia tay với anh! Hai chúng ta cũng sẽ không kết hôn nữa!"
Mắt thấy hai người bọn họ muốn đánh nhau, Trần Bình để tờ chi phiếu lên bàn, đứng dậy gật đầu đầy có lỗi: “Thật ngại quá, cái kia, Hạo tử, lần sau tôi sẽ đi uống rượu mừng của hai người, tôi đi trước."
“Không tiễn!" Từ Vinh lạnh lùng nói.
Không đợi Lưu Hạo đuổi theo, Trần Bình bỏ chạy ra khỏi phòng thuê.
Phía sau, phanh một tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh Từ Vinh cùng Lưu Hạo cãi nhau.
Đi đến đầu đường, Trần Bình ngồi xổm trên mặt đất, cầm điện thoại trong tay, hút thuốc lá, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng là tội lỗi, không có tiền nửa bước đi cũng khó.
Như đã hạ quyết tâm, Trần Bình gọi đến một dãy số anh đã bảy năm chưa gọi qua.
Điện thoại được kết nối.
“Ôi, cậu chủ, là ngài sao cậu chủ? Ngài gọi điện thoại cho tôi sao." Điện thoại vừa thông, bên đầu kia điện thoại có một giọng nói mang theo xúc động, mang theo đau lòng, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Trần Bình bất đắc dĩ đích thở dài, nói: “Ông Kiều, tôi thiếu tiền, có thể chuyển cho tôi mười tỉ hay không?"
“Ai, cậu chủ, ngài đang nói gì vậy, đừng nói 10 tỉ, cho dù là 100 tỉ tôi cũng chuyển cho ngài."
Đầu kia điện thoại ông già một giây trước còn xúc động, một giây sau có chút khó xử nói: “Nhưng cậu chủ, dựa theo định ước của cậu với ông chủ, cậu muốn sử dụng tiền tài và quan hệ của dòng họ, cần trở về kế thừa sản nghiệp dòng họ, nếu không ngài đến công ty một chuyến, chúng ta cùng nói chuyện?"
Trần Bình hơi suy nghĩ, nói: “Đi đi, tôi tới một chuyến."
“Ai, được, cậu chủ, tôi phái xe đến đón ngài!" Ông Kiều xúc động nói.
“Không cần, tôi chính mình đi tới là được." Trần Bình nói, sau đó chợt hỏi: “Đúng rồi, công ty nào?"
“Tập đoàn Thịnh Đỉnh, tôi chờ ngài ở phòng giám đốc." Ông Kiều bảo.
Trần Bình tắt điện thoại, nhìn vào đám đông như nước chảy trước mặt.
Được rồi, ngả bài, Trần Bình thật ra là phú nhị đại.
Tài sản gia đình trải rộng toàn cầu, khoảng 70% sản nghiệp đều là của nhà mình.
Bảy năm nay, Trần Bình vì muốn trốn tránh thừa kế gia nghiệp, mới chạy đi trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.
Chính là hôm nay, anh đối với sự thật lại thỏa hiệp.
Không cố gắng, không có tiền, sẽ trở về kế thừa gia sản bạc tỷ.
Rất nhanh, Trần Bình cưỡi xe điện đi tới tòa nhà của tập đoàn Thịnh Điển.
Đó là một toàn nhà cao 300 mét, đứng thứ bảy trong danh sách 500 công ty lớn nhất thế giới, đứng thứ bảy!
Tất nhiên, 500 công ty kia, đều là nhà họ Trần chính mình mở ra hoặc là đầu tư cổ phần.
Vừa mới vào đại sảnh, Trần Bình đã bị một cô gái quát dừng lại.
“Này, này, này, ai cho anh vào đây, đi ra ngoài đi ra ngoài, người không rõ danh tính không được vào đây! Gọi điện thoại bảo người ta xuống dưới lấy!"
Một nữ nhân viên mặc bộ váy màu đen, ngăn cản Trần Bình, mở miệng chính là dạy dỗ người ta.
Cô gái này, bộ dáng xinh đẹp mười phần, dáng người cũng là vòng nào ra vòng nấy gợi cảm vô cùng, đôi chân dài, trắng như ngà voi khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.
“Nhìn cái gì vậy? Thật là buồn nôn, đồ lưu manh! Nhanh chóng ra ngoài cho tôi!"
Tô Lệ Lệ chán ghét trừng mắt nhìn Trần Bình, cô đã nhìn thấy rất nhiều người giao thức ăn như vậy rồi.
“Xin nhường cho xin nhường cho, xin nhường cho xin nhường cho!"
Trần Bình ôm một bé gái đang bất tỉnh, chạy thẳng vào bệnh viện, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh cứu con gái tôi!"
Mấy y tá cùng bác sĩ nhanh chóng chạy đến, vội vàng nhận đứa bé trong ngực Trần Bình đưa vào phòng cấp cứu.
“Ai, anh không thể đi vào!"
Mấy ý tá mặc đồ màu xanh dương, đeo khẩu trang, ngăn cản Trần Bình đang muốn theo vào.
Ngay lúc này, một loạt âm thanh giày cao gót đập xuống nền gạch men sứ truyền đến từ phía sau lưng, “cộc cộc cộc".
“Trần Bình!"
Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo tức giận!
Chát!
Một cái tát mạnh mẽ dán lên mặt Trần Bình.
Trước mặt Trần Bình, là gương mặt giận dữ của Giang Uyển, một đôi mắt đẹp ngấn lệ “Con gái của tôi mà xảy ra chuyện gì không hay, tôi nhất định không tha cho anh!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra được sự tức giận cùng cực.
Thấy một màn này, nhiều người bệnh cùng người thân trong bệnh viện cảm thấy sợ hãi.
Trần Bình xấu hổ và giận dữ vô cùng, cũng không giải thích.
“Hừ!"
Giang Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ và khinh thường ở trong mắt, người ngoài cũng nhìn ra được.
Mà Trần Bình giống như đứa trẻ làm sai, đứng ở một bên, buồn bực không dám nói câu nào.
Anh chỉ dám lén lút nhìn người phụ nữ cách mình hai ba bước, đó là vợ anh.
Một người cùng anh ký kết hiệp ước ly hôn, một người phụ nữ bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng anh ly hôn.
Giang Uyển rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, đường cong quyến rũ, trí thức lễ nghĩa đều có, từng là hoa khôi giảng đường đại học, ngoài ý muốn lại thích Trần Bình, kết hôn chớp nhoáng, còn có cô con gái Mễ Lạp.
Thế nhưng, cuộc sống sau hôn nhân lại không như ý, Trần Bình công việc không thuận lợi, kinh doanh thất bại, con gái bị bệnh tim bẩm sinh, tiêu hết tiền hai người dành dụm, hiện tại anh đang sống dựa vào việc đi giao đồ ăn.
Mà Giang Uyển, lại là phó tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của một công ty niêm yết, bố mẹ vợ là công nhân viên chức, một người là trưởng ban, một người là giáo viên đã về hưu.
Có thể nói, Trần Bình ở nhà họ Giang địa vị rất thấp, hai năm gần đây còn không có cảm giác tồn tại trong trong nhà.
Cũng vì Trần Bình, nhà Giang Uyển xảy ra mâu thuẫn rất lớn, bố mẹ cũng không giúp đỡ gì.
Bọn họ rất nghiêm túc nói cho hai vợ chồng, trừ phi hai người ly hôn, họ mới có thể giúp đỡ tiền viện phí của cháu ngoại, hơn nữa sau khi ly hôn, đứa bé sẽ về với nhà họ Giang.
Việc này, kéo dài đã một năm.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Trần Bình thấy con gái được đẩy ra, muốn đi lên, lại nhìn thấy Giang Uyển đang lại gần.
Anh dừng chân, đứng xa xa nhìn con gái đáng yêu của mình.
Mễ Lạp vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn, mang máy thở, mắt to như viên bảo thạch đen, lẩm bẩm nói: “Ba ba…"
Trần Bình đi đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc ở thái dương cho con, cười nói: “Ba ở đây."
“Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa, là Mễ Lạp không ngoan, bắt ba ba cho con đi chơi trò chơi."
Mễ Lạp mới ba tuổi, thanh âm mềm mại yếu ớt thay Trần Bình nói chuyện.
Giang Uyển cười cười đáp: “Được rồi, mẹ nghe Mễ Lạp, không cùng ba ba cãi nhau."
“Trần Bình, nộp tiền viện phí."
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của Trần Bình với con gái.
Anh nhìn vào mắt Giang Uyển, đối phương chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, cùng con gái vào phòng bệnh.
Vội vàng chạy đến chỗ nộp viện phí, Trần Bình lấy ra tờ chi phiếu.
“Xin lỗi, tôi không có tiền trả lại." Y tá lạnh nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn lướt qua.
Hóa ra là Trần Bình.
Một kẻ không có tiền, vẫn để cho vợ mình trả tiền thuốc men.
Rõ ràng có thể cầu xin mẹ vợ cùng bố vợ, nhưng anh ta lại không đi.
Loại đàn ông sĩ diện này, rác rưởi!
“Không có tiền?" Mặt Trần Bình nhăn lại.
Anh nghiêm mặt lại, chỉ có thể hèn mọn khom lung cong gối nói: “Y tá, có thể để thư thả cho vài ngày được không?"
Y ta kia lạnh lùng nhìn Trần Bình: “Không có tiền, phải hỏi vợ anh chứ, dù sao cũng là loại bám váy phụ nữ."
“Cô!" Sắc mặt Trần Bình trầm xuống.
Hai tay y tá kia khoanh lại trước ngực, hừ một tiếng: “Ngày mai, không nộp tiền, thì làm thủ tục xuất viện đi."
Sau đó, cô ta đi qua, không thèm phản ứng nữa, cùng loại đàn ông này nói nhiều hơn một câu, cô ta cảm thấy thật ghê tởm.
Không có tiền thì bị người ta ức hiếp sao?
Trần Bình không cam lòng, tức giận nắm chặt tay lại.
Vừa mới quay người, anh liền nhìn thấy Giang Uyển lạnh lùng đứng đằng sau, gương mặt lạnh nhạt mang theo chút oán hận.
“Uyển nhi, cô yên tâm, tôi sẽ xoay sở được tiền." Trần Bình miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Tiền mình cùng Giang Uyển tích góp, tất cả đã tiêu hết.
Giang Uyển nước mắt tràn mi, nắm chặt tay lại nói: “Trần Bình, anh có phải đàn ông không, anh phải đi cầu xin ba mẹ tôi."
“Tôi…"
Trần Bình ngẩn cả người, một đống lời mắc nghẹn ở cổ họng.
Ha hả.
Giang Uyển thay đổi sắc mắt thu lại nước mắt, tự giễu nói: “Tôi chỉ biết, anh vĩnh viễn vẫn như vậy, chẳng lẽ lòng tự trọng của anh so với mạng sống của Mễ Lạp còn cao hơn sao?"
Dường như nhìn thấu Trần Bình, Giang Uyển quay lung, để lại cho Trần Bình cái bóng lạnh lùng.
Bất đắc dĩ thở dài, Trần Bình nhận được một đơn hàng đang chờ.
Anh chỉ có thể vội vàng cùng con gái nói mấy câu, rồi đi luôn.
Trước khi đi, Giang Uyển cuối cùng nói cho Trần Bình: “Trần Bình, cuối tuần là sinh nhật ba tôi, nếu anh không muốn ly hôn, phải nghĩ cách cầu xin cha mẹ tôi."
Không có cách nào lựa chọn đường sống, Trần Bình biết, đây là sự kiên nhẫn cuối cùng mà Giang Uyển cho anh.
Vừa mới chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, lại bị một giọng đàn ông ngăn anh lại: “Ây, đây không phải Trần Bình sao, vội vã đi đâu vậy?"
Ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông đẹp trai đang tức giận đứng ở trước mặt Trần Bình, mặc một thân âu phục được cắt may khéo léo, trong tay còn cầm một cái giỏ hoa quả cùng một con búp bê.
“Tào Quân! Ai cho cậu tới đây?" Sắc mặt Trần Bình ngay lập tức trầm xuống.
Tào Quân, là bạn đại học của anh, nhưng từ khi anh cùng Giang Uyển kết hôn, hai người bọn họ thành kẻ thù sống chết.
Tào Quân cũng thích Giang Uyển.
“Là tôi bảo anh ấy tới."
Giang Uyển lúc này đi tới, trực tiếp đi qua Trần Bình, trên mặt mang theo sự hối lỗi tươi cười: “Anh Tào, thật ngại quá, lại mang tới phiền phức cho anh."
Tào Quân nhìn đến Giang Uyển, trên mặt châm chọc chuyển sang tươi cười, nói: “Không có việc gì, anh cũng chỉ là chú của Mễ Lạp thôi, cái này là cho Mễ Lạp, hiện tại anh đi nộp tiền viện phí."
Dứt lời, đắc ý nhìn qua Trần Bình, trong ánh mắt lộ ra tia khinh thường.
Trần Bình nắm chặt tay, mặt lạnh lùng hỏi Giang Uyển: “Vì sao lại hỏi vay tiền gã ta?"
“Anh có tiền sao? Chẳng lẽ anh muốn để người ta ngày mai đuổi Mễ Lạp ra khỏi viện?" Giang Uyển sắc mặt lạnh lùng trừng mắt với Trần Bình, trực tiếp quay đầu đuổi theo Tào Quân, cùng anh ta nói nói cười cười.
Trần Bình thấy một màn như vậy, mắt như muốn nứt ra, lòng tự trọng bị đả kích rất mạnh.
Tiền tiền tiền!
Đều là tiền!
Trần Bình đứng ở cửa bệnh viện, đứng lại nửa ngày, mới thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh, rồi sau đó cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại: “Hạo Tử, đang ở đâu, chúng ta gặp mặt chút."
Vào phòng cho thuê, Trần Bình gặp mặt Lưu Hạo, Lưu Hạo có chút gầy, đưa cho Trần Bình một tờ chi phiếu, nói: “Đây là 6 tỉ, anh cầm trước đi."
Trần Bình nhận tờ chi phiếu kia, tay run nhè nhẹ: “Hạo tử, cảm ơn, cảm ơn!"
“Cảm ơn cái gì, hai chúng ta còn phần ai với ai chứ." Lưu Hạo cười ha hả nói.
“Tôi không đồng ý!"
Phích một tiếng, cửa phòng thuê bị đẩy ra, một cô gái cao ráo, mang theo khí thế to lớn vào trong phòng: “Lưu Hạo, đó là tiền ăn hỏi của gia đình mình, anh dựa vào cái gì cho anh ta!"
Cô gái này là bạn gái của Lưu Hạo, tên Từ Vinh, gương mặt chỉ được bảy điểm, tính cách có chút kiêu căng, hơn nữa nhà còn có chút thế lực.
“Dung dung, Mễ Lạp đang nằm viện, Trần Bình cần tiền gấp." Lưu Hạo kéo tay Từ Vinh giải thích.
Từ Vinh trực tiếp bỏ tay anh ta ra, nhìn Trần Bình cười khẩy, nói: “Ây, Trần Bình, đây là lần thứ mấy anh tìm Lưu Hạo nhà tôi vay tiền? Anh còn không biết xấu hổ đi tìm anh ấy!"
“Từ Vinh!" Lưu Hạo trầm giọng nói, kéo kéo ống tay áo cô.
Từ Vinh cũng mặc kệ, trực tiếp chỉ vào mũi Lưu Hạo mắng: “Họ Lưu kia, hôm nay nếu anh cho mượn tiền, tôi nhất định sẽ chia tay với anh! Hai chúng ta cũng sẽ không kết hôn nữa!"
Mắt thấy hai người bọn họ muốn đánh nhau, Trần Bình để tờ chi phiếu lên bàn, đứng dậy gật đầu đầy có lỗi: “Thật ngại quá, cái kia, Hạo tử, lần sau tôi sẽ đi uống rượu mừng của hai người, tôi đi trước."
“Không tiễn!" Từ Vinh lạnh lùng nói.
Không đợi Lưu Hạo đuổi theo, Trần Bình bỏ chạy ra khỏi phòng thuê.
Phía sau, phanh một tiếng đóng cửa, sau đó là âm thanh Từ Vinh cùng Lưu Hạo cãi nhau.
Đi đến đầu đường, Trần Bình ngồi xổm trên mặt đất, cầm điện thoại trong tay, hút thuốc lá, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng là tội lỗi, không có tiền nửa bước đi cũng khó.
Như đã hạ quyết tâm, Trần Bình gọi đến một dãy số anh đã bảy năm chưa gọi qua.
Điện thoại được kết nối.
“Ôi, cậu chủ, là ngài sao cậu chủ? Ngài gọi điện thoại cho tôi sao." Điện thoại vừa thông, bên đầu kia điện thoại có một giọng nói mang theo xúc động, mang theo đau lòng, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
Trần Bình bất đắc dĩ đích thở dài, nói: “Ông Kiều, tôi thiếu tiền, có thể chuyển cho tôi mười tỉ hay không?"
“Ai, cậu chủ, ngài đang nói gì vậy, đừng nói 10 tỉ, cho dù là 100 tỉ tôi cũng chuyển cho ngài."
Đầu kia điện thoại ông già một giây trước còn xúc động, một giây sau có chút khó xử nói: “Nhưng cậu chủ, dựa theo định ước của cậu với ông chủ, cậu muốn sử dụng tiền tài và quan hệ của dòng họ, cần trở về kế thừa sản nghiệp dòng họ, nếu không ngài đến công ty một chuyến, chúng ta cùng nói chuyện?"
Trần Bình hơi suy nghĩ, nói: “Đi đi, tôi tới một chuyến."
“Ai, được, cậu chủ, tôi phái xe đến đón ngài!" Ông Kiều xúc động nói.
“Không cần, tôi chính mình đi tới là được." Trần Bình nói, sau đó chợt hỏi: “Đúng rồi, công ty nào?"
“Tập đoàn Thịnh Đỉnh, tôi chờ ngài ở phòng giám đốc." Ông Kiều bảo.
Trần Bình tắt điện thoại, nhìn vào đám đông như nước chảy trước mặt.
Được rồi, ngả bài, Trần Bình thật ra là phú nhị đại.
Tài sản gia đình trải rộng toàn cầu, khoảng 70% sản nghiệp đều là của nhà mình.
Bảy năm nay, Trần Bình vì muốn trốn tránh thừa kế gia nghiệp, mới chạy đi trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.
Chính là hôm nay, anh đối với sự thật lại thỏa hiệp.
Không cố gắng, không có tiền, sẽ trở về kế thừa gia sản bạc tỷ.
Rất nhanh, Trần Bình cưỡi xe điện đi tới tòa nhà của tập đoàn Thịnh Điển.
Đó là một toàn nhà cao 300 mét, đứng thứ bảy trong danh sách 500 công ty lớn nhất thế giới, đứng thứ bảy!
Tất nhiên, 500 công ty kia, đều là nhà họ Trần chính mình mở ra hoặc là đầu tư cổ phần.
Vừa mới vào đại sảnh, Trần Bình đã bị một cô gái quát dừng lại.
“Này, này, này, ai cho anh vào đây, đi ra ngoài đi ra ngoài, người không rõ danh tính không được vào đây! Gọi điện thoại bảo người ta xuống dưới lấy!"
Một nữ nhân viên mặc bộ váy màu đen, ngăn cản Trần Bình, mở miệng chính là dạy dỗ người ta.
Cô gái này, bộ dáng xinh đẹp mười phần, dáng người cũng là vòng nào ra vòng nấy gợi cảm vô cùng, đôi chân dài, trắng như ngà voi khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào.
“Nhìn cái gì vậy? Thật là buồn nôn, đồ lưu manh! Nhanh chóng ra ngoài cho tôi!"
Tô Lệ Lệ chán ghét trừng mắt nhìn Trần Bình, cô đã nhìn thấy rất nhiều người giao thức ăn như vậy rồi.
Tác giả :
Một Ông Lão Biết Hút Thuốc