Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!
Chương 16
Một lần hôn liền nghiện, chuyện này thực không hay.
Triệu Vũ tự nhủ.
Từ ngày hai người hôn nhau, Lý An Sinh liền như bị ma nhập, cứ hễ có cơ hội là cậu ta lại sáp tới hôn Triệu Vũ mấy cái. Kỳ thực, Triệu Vũ cũng không phải là không thích hôn Lý An Sinh, chỉ là Lý An Sinh người này thông minh y như một tên trộm, chỉ cần tiếp xúc mấy lần đã học được cách vươn đầu lưỡi, cuối cùng đem anh Vũ cao to vạm vỡ hôn đến mày váng mắt hoa, mất mặt vô cùng. Đến nước này thì cho dù thần kinh Triệu Vũ có thô hơn nữa cũng nhận ra có điều bất ổn. Anh em huynh đệ nhà người ta, tình cảm có tốt cũng chỉ dừng lại ở mức giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chứ làm gì có ai suốt ngày dính lấy một chỗ hôn môi? Thế nhưng, mỗi lần anh ta nghiêm túc yêu cầu Lý An Sinh không được làm thế, anh ta lại thấy không vui khi nhìn đến khuôn mặt trắng nhỏ cùng đôi mắt đen nhánh của đối phương.
Triệu Vũ cả ngày chỉ mải nghĩ mấy chuyện này, cho nên cảm giác thời gian trôi qua nhanh như nước chảy mây trôi, thấm thoắt đã đến ngày sắp sửa đón Tết.
Tết, anh ta sẽ không thể cả ngày ở cùng Lý An Sinh. Tại vì thân thích nhà anh ta rất nhiều, đa phần đều là dựa vào cha anh ta để làm ăn buôn bán, cho nên, năm mới đến đồng nghĩa với việc tiệc tùng đến. Lại nói, trong bữa tiệc đầu tiên của năm mới, mẹ Triệu bất ngờ quan tâm đến chuyện học hành của con trai, ngay tại bàn rượu mở điện thoại ra xem tin nhắn của cô giáo. Xem xem bà liền đọc lên “Kính gửi phụ huynh học sinh Triệu Vũ, điểm kiểm tra số học cuối học kì của Triệu Vũ là 61 điểm…"
Tất cả mọi người lặng thinh.
Mẹ Triệu đặt điện thoại xuống, vui đến gió xuân đầy mặt, hô lớn “Cục cưng, có tiến bộ! Đạt được cả điểm tiêu chuẩn!"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triệu Vũ ngồi im cho mẹ lôi lôi kéo kéo, trên mặt miễn cưỡng lưu lại mấy dấu son môi. Anh ta thật lòng không muốn nói với mẹ mình rằng bản thân đã là học sinh cấp ba, số học cao nhất là 160 điểm, cho nên phải được 96 điểm thì mới coi là đạt tiêu chuẩn! Mặc dù cả bàn ăn ai cũng biết sự thật này, thế nhưng tiếng vỗ tay hoan hô, cổ vũ vẫn chân thành đến mức khiến cho mọi nhân viên phục vụ đều tưởng là nhà này có con đỗ vào đại học Thanh Hoa, vội vàng bưng đến một khay hoa quả làm quà! Cứ thế, bữa tiệc nào cũng có một bầu không khí hết sức vi diệu. Triệu Vũ được đám họ hàng thân thích tung hô như một nhân tài chuyển thế. Mặc dù hơn phân nửa là để nịnh hót cha Triệu, thế nhưng Triệu Vũ nghe nhiều, cũng không tránh khỏi có chút lâng lâng. Mà mục đích của các vị cô dì chú bác này chính là khiến anh ta vui, cậu chủ Triệu vui, trước mặt cục trưởng Triệu nói giúp bọn họ dăm ba câu, thì tự nhiên bọn họ cũng vui.
Triệu Vũ cứ thế, mơ mơ hồ hồ trải qua những ngày đầu năm mới. Mãi anh ta mới giật mình nhận ra, cả kì nghỉ bản thân chưa gặp Lý An Sinh lần nào, thế là vội vàng gọi điện rủ đối phương qua nhà mình chơi, giọng điệu còn cố ý thả nhẹ mấy phần vì sợ Lý An Sinh lại giận mình do đã lỡ quên cậu ta.
Thế nhưng Lý An Sinh lại sắc mặt như thường, nửa điểm dấu hiệu tức giận cũng không có. Bởi vì chưa qua mười lăm thì chưa hết Tết, cho nên lúc đến cậu ta còn xách theo một giỏ trái cây. Giỏ trái cây tuy tươi ngon nhưng cũng không có gì gọi là đặc biệt. Nói trắng ra thì đối với những người quen nhận đồ đắt đỏ xa hoa như nhà họ Triệu thì còn chẳng đáng để vào mắt. Nhưng mẹ Triệu đã sớm được con trai dặn đi dặn lại cho nên lúc mở cửa vẫn giả bộ ngạc nhiên nói “Ôi chao, là An Sinh sao, sao tới còn phải mang quà cáp làm gì."
Mặc dù bình thường Lý An Sinh rất ít nói, nhưng khi đối diện với người nhà Triệu Vũ, cậu ta vẫn hết sức hòa nhã, biểu lộ đúng chuẩn bộ dáng con nhà người ta đáp “Con chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ ạ."
Mẹ Triệu nhận giỏ trái cây giục “Mau vào đi con."
Triệu Vũ từ sớm đã không đợi được nữa, đứng ở cửa thấy Lý An Sinh thay giày xong liền lập tức dẫn người đi vào. Hôm nay cha Triệu không có xã giao, đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe vậy thì ngẩng lên gật đầu với Lý An Sinh.
Lý An Sinh gượng ngùng hô con chào chú. Bình thường cha Triệu bận rộn xã giao, Lý An Sinh rất hiếm khi thấy ông. Sở dĩ, Lý An Sinh có thể tự nhiên đối đãi với mẹ Triệu là bởi vì bà vừa đơn thuần vừa dịu dàng, giống như một cô gái chưa lớn, chỉ cần người khác khen bà đẹp bà liền có thể vui vẻ cả ngày. Thế nhưng cha Triệu thì khác. Ông lăn lộn trong chốn quan trường đã nhiều năm, cái nhìn của ông khiến Lý An Sinh lạnh cả gáy. Cha Triệu chiều con, không có nghĩa đối với ai ông cũng dung túng, không kiêng không nể. Lý An Sinh lần nào gặp ông cũng đều có cảm giác như những suy nghĩ tăm tối trong lòng mình đều bị đối phương nắm rõ.
Triệu Vũ không vui, hướng về phía cha mình kêu lên “Cha, cha hung dữ như vậy là sao?"
Cha Triệu nhìn con trai, cả mặt tràn đầy dịu dàng “Cha đâu có hung dữ gì đâu?" Nói rồi, ông đứng dậy, móc ra một bao lì xì đỏ đưa cho Lý An Sinh “Năm mới vui vẻ, sau này qua chơi với Triệu Vũ nhiều nhé."
Lý An Sinh mất tự nhiên quay sang nhìn Triệu Vũ bằng ánh mắt cầu cứu. Triệu Vũ trái lại, thẳng tay nhận lấy lì xì nhét vào túi áo Lý An Sinh, rồi đẩy người đi vào phòng mình. Cửa phòng vừa khóa, Lý An Sinh đã móc lì xì ra nói “Em không nhận được đâu."
“Cậu còn khách sáo với tôi!" Triệu Vũ hừ một tiếng “Tiền mừng tuổi ông đây còn được hơn mười ngàn, ba tôi mới cho cậu được bao nhiêu chứ."
Lý An Sinh mở ra nhìn, năm trăm. Những năm đó, tiền lì xì còn chưa bị thương mại hóa, bình thường người lớn chỉ cho trẻ con từ năm mươi đến một trăm đồng là nhiều, cha Triệu cho năm trăm thế này là đã quá khách khí rồi. Thế nhưng, Triệu Vũ lại có vẻ không hài lòng, nhíu mày nói “Gì chứ, ít vậy thôi sao? Cha tôi đúng là càng già càng hồ đồ."
Lý An Sinh kiên trì “Anh, em thật sự không thể nhận cái này đâu."
Triệu Vũ ngoài mặt nói được được được, nhưng qua một lúc lại nhân lúc Lý An Sinh không ở đó, len lén nhét thêm hai trăm đồng rồi bỏ vào cặp sách cậu ta, nhưng chuyện này chúng ta tạm thôi không nhắc tới. Triệu Vũ nhìn Lý An Sinh không có gì bất thường, không giống như đang giận dỗi, liền vui vẻ trở lại, hỏi “Ay dô, năm mới cậu làm gì thế? Năm nay tôi quả thực mệt chết đi được, ngày nào cũng phải theo cha đi ăn ăn uống uống, mà mấy người bọn họ, tôi lại chả quen ai."
Lý An Sinh nhìn cậu trai đầy mắt viết hai chữ tự do, đôi mắt đen huyền chậm rãi dâng lên ý cười “Em không làm gì cả, ở nhà làm bài thôi."
Triệu Vũ thấy người cười, quên luôn cả trả lời, ngốc nghếch nhếch nhếch khóe miệng, thế nhưng răng nanh còn chưa kịp lộ ra đã bị đối phương đánh lén. Lý An Sinh một tay đỡ gáy Triệu Vũ, không tự chủ được mà vừa xoa nhẹ mái tóc đen mềm vừa cẩn thận hôn môi. Nụ hôn của cậu ta không mang tính khiêu khích, chỉ dịu dàng như nước nhỏ giọt, không hề thích hợp với tính cách âm trầm của cậu ta chút nào. Nói thật, từ ngày hai người bắt đầu thân thiết, Triệu Vũ cảm giác như sự u ám trên người Lý An Sinh đang dần dần biến mất, giống như một con mèo đen cao ngạo bị thuần chủng, đôi lúc còn có thể lộ ra sự ngọt ngào bức người.
Triệu Vũ bị hôn đến thở dốc, hỏi Lý An Sinh “Chúng ta như này là bình thường sao? Ý tôi là… Chúng ta… Hai thằng con trai." Anh ta dừng một chút, cuối cùng chọn từ nói “Đồng tính luyến ái, là từ này đúng không?"
Lý An Sinh nặng nề nhìn anh ta “Anh nghĩ chúng ta có thể coi như thế sao?"
“Tôi nghĩ?" Triệu Vũ ngồi thẳng lên lấy hơi “Cậu nói tôi nghe xem, cái gì gọi là có thể coi như?"
Lý An Sinh lần nữa khôi phục lạnh lùng “Anh thích em không?"
Triệu Vũ mặt đần ra “Ông mà ghét cậu thì ông còn chơi với cậu sao? Thần kinh chắc?"
“Không phải là thích như kiểu bạn bè, mà là thích… Giống như anh thích Tưởng Điềm Điềm ấy."
Triệu Vũ muốn nói anh ta vốn dĩ chưa từng thích Tưởng Điềm Điềm, thế nhưng, vẫn là hiểu được ý tứ của Lý An Sinh. Nói thẳng ra thì chính là không phải cái thích giữa anh em huynh đệ mà là thích giữa nam và nữ, thích theo kiểu nắm tay nắm chân, hôn hít các kiểu. Mà khoan? Không phải bọn họ đều đã nắm tay hôn môi rồi đấy ư? Thế rốt cuộc có được coi như là thích rồi hay không?
Lý An Sinh nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt quấn quýt tự hỏi của Triệu Vũ, thầm nghĩ quả nhiên. Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, cho nên cậu ta cũng không đến mức quá thất vọng như trong tưởng tượng. Cậu ta buông Triệu Vũ ra, đứng lên quan sát bàn học của đối phương, làm như không có chuyện gì đổi đề tài nói “Cuối kì anh thi thế nào?"
Thực ra, cậu ta hoàn toàn không cần hỏi. Bởi vì bảng điểm đã đặt sẵn trên bàn Triệu Vũ. Cậu ta cầm lên nhìn, vẻ mặt tràn đầy biểu cảm thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng, nhất là đối với điểm môn số học mà mẹ Triệu cho là “tiến bộ lớn" kia thì lại càng là ảo não thở dài.
Triệu Vũ ở sau lưng Lý An Sinh có chút lo lắng “Cậu giận đấy à?"
Lý An Sinh thực tế không giận đáp “Không. Em dễ giận như vậy ư?"
Triệu Vũ ồ một tiếng, lung tung chuyển động trong phòng. Được hai lần, anh ta quay đầu lại nhìn Lý An Sinh. Thấy đối phương vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu bảng điểm cuối kì mà không hề có dấu hiệu để ý đến mình, anh Vũ lại bắt đầu có chút mất tự nhiên. Anh ta ho khan một tiếng, đặt mông ngồi xuống cạnh Lý An Sinh. Im lặng, im lặng. Anh Vũ liền bất ngờ lấy dũng khí hỏi “Vậy cậu thích tôi không?"
Lý An Sinh ngẩn người, quay qua nhìn Triệu Vũ. Anh Vũ một mặt không biết sợ, hai mắt lấp lánh theo dõi cậu ta, từ mày kiếm cho đến con ngươi đều tràn ngập dòng chữ “Ông đây đẹp trai, tốt tính như vậy mà cậu còn không thích thì cậu chính là đồ mù". Lý An Sinh bật cười “Thích đến không chịu nổi."
Triệu Vũ không vui “Nhóc con, cậu trêu ai đấy?"
Lý An Sinh nhịn nửa ngày, vẫn là cười ra tiếng “Không trêu ai cả." Cậu ta ngừng một chút, rồi phất phất tờ giấy trong tay “Anh, bao giờ đi học chúng ta lại bổ túc lại nhé."
Triệu Vũ còn đang nghiền ngẫm câu trả lời lấy lệ của Lý An Sinh, nghe thế thì kêu lên một tiếng.
Tiết học của giáo viên dễ trốn, chứ của Lý An Sinh thì… Ngày nào anh ta cũng phải gặp mặt Lý An Sinh, mà Lý An Sinh thì chỉ cần vừa thấy đã cằn nhằn ép người học học học, đến nỗi Triệu Vũ đã phải kiếm cớ tránh mặt cậu ta một tuần liền mà vẫn vô dụng. Cuối cùng, anh Vũ giận dữ một trận, cả hai mới đạt thành hiệp nghị học ba năm bảy, nghỉ hai tư sáu chủ nhật. Khụ, nói trắng ra là anh Vũ bó tay chịu trói. Chứ ngoài miệng, anh ta vẫn giải thích như sau: Người ta là chị Vũ đó, có thể không nhượng bộ sao?
Nhị Cẩu khi nghe được việc này, thái độ cực kì thô bỉ hỏi “Anh Vũ, anh làm thế là coi cậu ta là chị dâu thật đấy à?"
Anh Vũ trừng mắt xắn tay áo “Ai nói cậu ta không phải chị dâu thật? Lẽ não mấy tên các cậu vẫn nghĩ cậu ta là giả?"
Nhị Cẩu hốt hoảng bỏ chạy.
Lại nói, Lý An Sinh bổ túc cho Triệu Vũ quả nhiên là có hiệu quả. Tuy rằng Triệu Vũ học bữa được bữa cái, thi thoảng còn viện lí do trốn học, nhưng thành tích của anh ta vẫn là có tiến bộ rõ rệt. Tới kì thi cuối kì năm lớp mười, ngoại trừ số học, thì hầu như các môn khác đều đã đạt điểm tiêu chuẩn. Tuy là việc này không có tính cố định, thế nhưng đạt tiêu chuẩn thì vẫn cứ là đạt tiêu chuẩn, được chưa? Huống hồ, số học anh Vũ còn được hẳn một phần hai số điểm tối đa là tám mươi điểm tròn, khiến mẹ Triệu vui đến mức không ngừng tán thưởng “Cục cưng của mẹ thật giỏi, có thể lấy được điểm cao thế này! Tận tám mươi lận!". Cứ thế cho đến khi Triệu Vũ rốt cuộc không nỡ nhìn mẹ mình ra đường mất mặt nữa, giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì bà mới thôi.
Lớp mười một phải chọn ban. Triệu Vũ biết Lý An Sinh giỏi toán lý hóa gần như là biến thái, không cần nghĩ cũng biết đối phương sẽ chọn ban này. Bản thân cũng vì thế mà nỗ lực học tốt những môn ấy. Thế nhưng đối với Triệu Vũ mà nói, mấy môn như lịch sử chính trị còn có thể dựa vào học thuộc cùng đoán ý mà gánh vác một phần, chứ mấy môn như kiểu khoa học tự nhiên thì… Cái nền tảng gần như là số không kia của anh ta quả thực khiến người người đau lòng đến rơi lệ, nếu như chỉ dùng một chữ “thảm" thì làm sao có thể diễn tả hết đây?
Triệu Vũ hạ quyết tâm phải học tốt tự nhiên, kết quả còn chưa đợi anh ta học qua được một cấp toán lí hóa, Lý An Sinh đã cầm giấy phân ban đặt lên trước mặt anh ta, bên trên thình lình điền hai chữ “xã hội".
Triệu Vũ trợn mắt há mồm, lật lật nửa ngày mới dám tin vào mắt mình kêu lên “Cậu điên rồi hả? Cậu học xã hội để làm cái gì?"
Lý An Sinh vô cùng bình tĩnh “Để học cùng anh."
Những năm ấy, những ngành liên quan đến xã hội cũng khan hiếm y như bây giờ, môi trường chuyên ngành thì lại càng thiếu thốn, quả thực là một đả kích hết sức nặng nề cho những người không có bối cảnh như Lý An Sinh, đặc biệt là khi Lý An Sinh lại còn vốn dĩ có lợi thế về toán lí hóa. Chủ nhiệm lớp Lý An Sinh từng vì thế mà khuyên nhủ cậu ta không ít lần. Nhưng Lý An Sinh lại cứ như một con thiêu thân thà chết cũng không quay đầu. Kẻ chưa từng phải lo đến tương lai như Triệu Vũ tất nhiên không biết những chuyện này, thế nhưng, anh ta biết, Lý An Sinh mặc dù rất thích đồ thị parabol cong lượn, cuối cùng vẫn chấp nhận vì anh ta mà đi học thuộc triết học Mác – Lenin. Trái tim cứng rắn như sắt thép của đại ca trường học đều sắp mềm thành bọt biển, liền vội vã sử dụng kĩ năng hôn môi vừa học được hôn Lý An Sinh đến sưng cả môi “Bảo bối, sao tôi lại thích cậu như vậy chứ?"
Triệu Vũ vốn đã vui, sau khi thấy vành tai đỏ ửng của Lý An Sinh thì lại càng vui hơn. Anh ta giống như phát hiện ra một mảnh đất mới, từ đó về sau liền bảo bối bảo bối không lúc nào rời miệng. Thế nhưng đây cũng là chuyện về sau.
Triệu Vũ tự nhủ.
Từ ngày hai người hôn nhau, Lý An Sinh liền như bị ma nhập, cứ hễ có cơ hội là cậu ta lại sáp tới hôn Triệu Vũ mấy cái. Kỳ thực, Triệu Vũ cũng không phải là không thích hôn Lý An Sinh, chỉ là Lý An Sinh người này thông minh y như một tên trộm, chỉ cần tiếp xúc mấy lần đã học được cách vươn đầu lưỡi, cuối cùng đem anh Vũ cao to vạm vỡ hôn đến mày váng mắt hoa, mất mặt vô cùng. Đến nước này thì cho dù thần kinh Triệu Vũ có thô hơn nữa cũng nhận ra có điều bất ổn. Anh em huynh đệ nhà người ta, tình cảm có tốt cũng chỉ dừng lại ở mức giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chứ làm gì có ai suốt ngày dính lấy một chỗ hôn môi? Thế nhưng, mỗi lần anh ta nghiêm túc yêu cầu Lý An Sinh không được làm thế, anh ta lại thấy không vui khi nhìn đến khuôn mặt trắng nhỏ cùng đôi mắt đen nhánh của đối phương.
Triệu Vũ cả ngày chỉ mải nghĩ mấy chuyện này, cho nên cảm giác thời gian trôi qua nhanh như nước chảy mây trôi, thấm thoắt đã đến ngày sắp sửa đón Tết.
Tết, anh ta sẽ không thể cả ngày ở cùng Lý An Sinh. Tại vì thân thích nhà anh ta rất nhiều, đa phần đều là dựa vào cha anh ta để làm ăn buôn bán, cho nên, năm mới đến đồng nghĩa với việc tiệc tùng đến. Lại nói, trong bữa tiệc đầu tiên của năm mới, mẹ Triệu bất ngờ quan tâm đến chuyện học hành của con trai, ngay tại bàn rượu mở điện thoại ra xem tin nhắn của cô giáo. Xem xem bà liền đọc lên “Kính gửi phụ huynh học sinh Triệu Vũ, điểm kiểm tra số học cuối học kì của Triệu Vũ là 61 điểm…"
Tất cả mọi người lặng thinh.
Mẹ Triệu đặt điện thoại xuống, vui đến gió xuân đầy mặt, hô lớn “Cục cưng, có tiến bộ! Đạt được cả điểm tiêu chuẩn!"
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triệu Vũ ngồi im cho mẹ lôi lôi kéo kéo, trên mặt miễn cưỡng lưu lại mấy dấu son môi. Anh ta thật lòng không muốn nói với mẹ mình rằng bản thân đã là học sinh cấp ba, số học cao nhất là 160 điểm, cho nên phải được 96 điểm thì mới coi là đạt tiêu chuẩn! Mặc dù cả bàn ăn ai cũng biết sự thật này, thế nhưng tiếng vỗ tay hoan hô, cổ vũ vẫn chân thành đến mức khiến cho mọi nhân viên phục vụ đều tưởng là nhà này có con đỗ vào đại học Thanh Hoa, vội vàng bưng đến một khay hoa quả làm quà! Cứ thế, bữa tiệc nào cũng có một bầu không khí hết sức vi diệu. Triệu Vũ được đám họ hàng thân thích tung hô như một nhân tài chuyển thế. Mặc dù hơn phân nửa là để nịnh hót cha Triệu, thế nhưng Triệu Vũ nghe nhiều, cũng không tránh khỏi có chút lâng lâng. Mà mục đích của các vị cô dì chú bác này chính là khiến anh ta vui, cậu chủ Triệu vui, trước mặt cục trưởng Triệu nói giúp bọn họ dăm ba câu, thì tự nhiên bọn họ cũng vui.
Triệu Vũ cứ thế, mơ mơ hồ hồ trải qua những ngày đầu năm mới. Mãi anh ta mới giật mình nhận ra, cả kì nghỉ bản thân chưa gặp Lý An Sinh lần nào, thế là vội vàng gọi điện rủ đối phương qua nhà mình chơi, giọng điệu còn cố ý thả nhẹ mấy phần vì sợ Lý An Sinh lại giận mình do đã lỡ quên cậu ta.
Thế nhưng Lý An Sinh lại sắc mặt như thường, nửa điểm dấu hiệu tức giận cũng không có. Bởi vì chưa qua mười lăm thì chưa hết Tết, cho nên lúc đến cậu ta còn xách theo một giỏ trái cây. Giỏ trái cây tuy tươi ngon nhưng cũng không có gì gọi là đặc biệt. Nói trắng ra thì đối với những người quen nhận đồ đắt đỏ xa hoa như nhà họ Triệu thì còn chẳng đáng để vào mắt. Nhưng mẹ Triệu đã sớm được con trai dặn đi dặn lại cho nên lúc mở cửa vẫn giả bộ ngạc nhiên nói “Ôi chao, là An Sinh sao, sao tới còn phải mang quà cáp làm gì."
Mặc dù bình thường Lý An Sinh rất ít nói, nhưng khi đối diện với người nhà Triệu Vũ, cậu ta vẫn hết sức hòa nhã, biểu lộ đúng chuẩn bộ dáng con nhà người ta đáp “Con chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ ạ."
Mẹ Triệu nhận giỏ trái cây giục “Mau vào đi con."
Triệu Vũ từ sớm đã không đợi được nữa, đứng ở cửa thấy Lý An Sinh thay giày xong liền lập tức dẫn người đi vào. Hôm nay cha Triệu không có xã giao, đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe vậy thì ngẩng lên gật đầu với Lý An Sinh.
Lý An Sinh gượng ngùng hô con chào chú. Bình thường cha Triệu bận rộn xã giao, Lý An Sinh rất hiếm khi thấy ông. Sở dĩ, Lý An Sinh có thể tự nhiên đối đãi với mẹ Triệu là bởi vì bà vừa đơn thuần vừa dịu dàng, giống như một cô gái chưa lớn, chỉ cần người khác khen bà đẹp bà liền có thể vui vẻ cả ngày. Thế nhưng cha Triệu thì khác. Ông lăn lộn trong chốn quan trường đã nhiều năm, cái nhìn của ông khiến Lý An Sinh lạnh cả gáy. Cha Triệu chiều con, không có nghĩa đối với ai ông cũng dung túng, không kiêng không nể. Lý An Sinh lần nào gặp ông cũng đều có cảm giác như những suy nghĩ tăm tối trong lòng mình đều bị đối phương nắm rõ.
Triệu Vũ không vui, hướng về phía cha mình kêu lên “Cha, cha hung dữ như vậy là sao?"
Cha Triệu nhìn con trai, cả mặt tràn đầy dịu dàng “Cha đâu có hung dữ gì đâu?" Nói rồi, ông đứng dậy, móc ra một bao lì xì đỏ đưa cho Lý An Sinh “Năm mới vui vẻ, sau này qua chơi với Triệu Vũ nhiều nhé."
Lý An Sinh mất tự nhiên quay sang nhìn Triệu Vũ bằng ánh mắt cầu cứu. Triệu Vũ trái lại, thẳng tay nhận lấy lì xì nhét vào túi áo Lý An Sinh, rồi đẩy người đi vào phòng mình. Cửa phòng vừa khóa, Lý An Sinh đã móc lì xì ra nói “Em không nhận được đâu."
“Cậu còn khách sáo với tôi!" Triệu Vũ hừ một tiếng “Tiền mừng tuổi ông đây còn được hơn mười ngàn, ba tôi mới cho cậu được bao nhiêu chứ."
Lý An Sinh mở ra nhìn, năm trăm. Những năm đó, tiền lì xì còn chưa bị thương mại hóa, bình thường người lớn chỉ cho trẻ con từ năm mươi đến một trăm đồng là nhiều, cha Triệu cho năm trăm thế này là đã quá khách khí rồi. Thế nhưng, Triệu Vũ lại có vẻ không hài lòng, nhíu mày nói “Gì chứ, ít vậy thôi sao? Cha tôi đúng là càng già càng hồ đồ."
Lý An Sinh kiên trì “Anh, em thật sự không thể nhận cái này đâu."
Triệu Vũ ngoài mặt nói được được được, nhưng qua một lúc lại nhân lúc Lý An Sinh không ở đó, len lén nhét thêm hai trăm đồng rồi bỏ vào cặp sách cậu ta, nhưng chuyện này chúng ta tạm thôi không nhắc tới. Triệu Vũ nhìn Lý An Sinh không có gì bất thường, không giống như đang giận dỗi, liền vui vẻ trở lại, hỏi “Ay dô, năm mới cậu làm gì thế? Năm nay tôi quả thực mệt chết đi được, ngày nào cũng phải theo cha đi ăn ăn uống uống, mà mấy người bọn họ, tôi lại chả quen ai."
Lý An Sinh nhìn cậu trai đầy mắt viết hai chữ tự do, đôi mắt đen huyền chậm rãi dâng lên ý cười “Em không làm gì cả, ở nhà làm bài thôi."
Triệu Vũ thấy người cười, quên luôn cả trả lời, ngốc nghếch nhếch nhếch khóe miệng, thế nhưng răng nanh còn chưa kịp lộ ra đã bị đối phương đánh lén. Lý An Sinh một tay đỡ gáy Triệu Vũ, không tự chủ được mà vừa xoa nhẹ mái tóc đen mềm vừa cẩn thận hôn môi. Nụ hôn của cậu ta không mang tính khiêu khích, chỉ dịu dàng như nước nhỏ giọt, không hề thích hợp với tính cách âm trầm của cậu ta chút nào. Nói thật, từ ngày hai người bắt đầu thân thiết, Triệu Vũ cảm giác như sự u ám trên người Lý An Sinh đang dần dần biến mất, giống như một con mèo đen cao ngạo bị thuần chủng, đôi lúc còn có thể lộ ra sự ngọt ngào bức người.
Triệu Vũ bị hôn đến thở dốc, hỏi Lý An Sinh “Chúng ta như này là bình thường sao? Ý tôi là… Chúng ta… Hai thằng con trai." Anh ta dừng một chút, cuối cùng chọn từ nói “Đồng tính luyến ái, là từ này đúng không?"
Lý An Sinh nặng nề nhìn anh ta “Anh nghĩ chúng ta có thể coi như thế sao?"
“Tôi nghĩ?" Triệu Vũ ngồi thẳng lên lấy hơi “Cậu nói tôi nghe xem, cái gì gọi là có thể coi như?"
Lý An Sinh lần nữa khôi phục lạnh lùng “Anh thích em không?"
Triệu Vũ mặt đần ra “Ông mà ghét cậu thì ông còn chơi với cậu sao? Thần kinh chắc?"
“Không phải là thích như kiểu bạn bè, mà là thích… Giống như anh thích Tưởng Điềm Điềm ấy."
Triệu Vũ muốn nói anh ta vốn dĩ chưa từng thích Tưởng Điềm Điềm, thế nhưng, vẫn là hiểu được ý tứ của Lý An Sinh. Nói thẳng ra thì chính là không phải cái thích giữa anh em huynh đệ mà là thích giữa nam và nữ, thích theo kiểu nắm tay nắm chân, hôn hít các kiểu. Mà khoan? Không phải bọn họ đều đã nắm tay hôn môi rồi đấy ư? Thế rốt cuộc có được coi như là thích rồi hay không?
Lý An Sinh nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt quấn quýt tự hỏi của Triệu Vũ, thầm nghĩ quả nhiên. Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, cho nên cậu ta cũng không đến mức quá thất vọng như trong tưởng tượng. Cậu ta buông Triệu Vũ ra, đứng lên quan sát bàn học của đối phương, làm như không có chuyện gì đổi đề tài nói “Cuối kì anh thi thế nào?"
Thực ra, cậu ta hoàn toàn không cần hỏi. Bởi vì bảng điểm đã đặt sẵn trên bàn Triệu Vũ. Cậu ta cầm lên nhìn, vẻ mặt tràn đầy biểu cảm thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng, nhất là đối với điểm môn số học mà mẹ Triệu cho là “tiến bộ lớn" kia thì lại càng là ảo não thở dài.
Triệu Vũ ở sau lưng Lý An Sinh có chút lo lắng “Cậu giận đấy à?"
Lý An Sinh thực tế không giận đáp “Không. Em dễ giận như vậy ư?"
Triệu Vũ ồ một tiếng, lung tung chuyển động trong phòng. Được hai lần, anh ta quay đầu lại nhìn Lý An Sinh. Thấy đối phương vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu bảng điểm cuối kì mà không hề có dấu hiệu để ý đến mình, anh Vũ lại bắt đầu có chút mất tự nhiên. Anh ta ho khan một tiếng, đặt mông ngồi xuống cạnh Lý An Sinh. Im lặng, im lặng. Anh Vũ liền bất ngờ lấy dũng khí hỏi “Vậy cậu thích tôi không?"
Lý An Sinh ngẩn người, quay qua nhìn Triệu Vũ. Anh Vũ một mặt không biết sợ, hai mắt lấp lánh theo dõi cậu ta, từ mày kiếm cho đến con ngươi đều tràn ngập dòng chữ “Ông đây đẹp trai, tốt tính như vậy mà cậu còn không thích thì cậu chính là đồ mù". Lý An Sinh bật cười “Thích đến không chịu nổi."
Triệu Vũ không vui “Nhóc con, cậu trêu ai đấy?"
Lý An Sinh nhịn nửa ngày, vẫn là cười ra tiếng “Không trêu ai cả." Cậu ta ngừng một chút, rồi phất phất tờ giấy trong tay “Anh, bao giờ đi học chúng ta lại bổ túc lại nhé."
Triệu Vũ còn đang nghiền ngẫm câu trả lời lấy lệ của Lý An Sinh, nghe thế thì kêu lên một tiếng.
Tiết học của giáo viên dễ trốn, chứ của Lý An Sinh thì… Ngày nào anh ta cũng phải gặp mặt Lý An Sinh, mà Lý An Sinh thì chỉ cần vừa thấy đã cằn nhằn ép người học học học, đến nỗi Triệu Vũ đã phải kiếm cớ tránh mặt cậu ta một tuần liền mà vẫn vô dụng. Cuối cùng, anh Vũ giận dữ một trận, cả hai mới đạt thành hiệp nghị học ba năm bảy, nghỉ hai tư sáu chủ nhật. Khụ, nói trắng ra là anh Vũ bó tay chịu trói. Chứ ngoài miệng, anh ta vẫn giải thích như sau: Người ta là chị Vũ đó, có thể không nhượng bộ sao?
Nhị Cẩu khi nghe được việc này, thái độ cực kì thô bỉ hỏi “Anh Vũ, anh làm thế là coi cậu ta là chị dâu thật đấy à?"
Anh Vũ trừng mắt xắn tay áo “Ai nói cậu ta không phải chị dâu thật? Lẽ não mấy tên các cậu vẫn nghĩ cậu ta là giả?"
Nhị Cẩu hốt hoảng bỏ chạy.
Lại nói, Lý An Sinh bổ túc cho Triệu Vũ quả nhiên là có hiệu quả. Tuy rằng Triệu Vũ học bữa được bữa cái, thi thoảng còn viện lí do trốn học, nhưng thành tích của anh ta vẫn là có tiến bộ rõ rệt. Tới kì thi cuối kì năm lớp mười, ngoại trừ số học, thì hầu như các môn khác đều đã đạt điểm tiêu chuẩn. Tuy là việc này không có tính cố định, thế nhưng đạt tiêu chuẩn thì vẫn cứ là đạt tiêu chuẩn, được chưa? Huống hồ, số học anh Vũ còn được hẳn một phần hai số điểm tối đa là tám mươi điểm tròn, khiến mẹ Triệu vui đến mức không ngừng tán thưởng “Cục cưng của mẹ thật giỏi, có thể lấy được điểm cao thế này! Tận tám mươi lận!". Cứ thế cho đến khi Triệu Vũ rốt cuộc không nỡ nhìn mẹ mình ra đường mất mặt nữa, giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì bà mới thôi.
Lớp mười một phải chọn ban. Triệu Vũ biết Lý An Sinh giỏi toán lý hóa gần như là biến thái, không cần nghĩ cũng biết đối phương sẽ chọn ban này. Bản thân cũng vì thế mà nỗ lực học tốt những môn ấy. Thế nhưng đối với Triệu Vũ mà nói, mấy môn như lịch sử chính trị còn có thể dựa vào học thuộc cùng đoán ý mà gánh vác một phần, chứ mấy môn như kiểu khoa học tự nhiên thì… Cái nền tảng gần như là số không kia của anh ta quả thực khiến người người đau lòng đến rơi lệ, nếu như chỉ dùng một chữ “thảm" thì làm sao có thể diễn tả hết đây?
Triệu Vũ hạ quyết tâm phải học tốt tự nhiên, kết quả còn chưa đợi anh ta học qua được một cấp toán lí hóa, Lý An Sinh đã cầm giấy phân ban đặt lên trước mặt anh ta, bên trên thình lình điền hai chữ “xã hội".
Triệu Vũ trợn mắt há mồm, lật lật nửa ngày mới dám tin vào mắt mình kêu lên “Cậu điên rồi hả? Cậu học xã hội để làm cái gì?"
Lý An Sinh vô cùng bình tĩnh “Để học cùng anh."
Những năm ấy, những ngành liên quan đến xã hội cũng khan hiếm y như bây giờ, môi trường chuyên ngành thì lại càng thiếu thốn, quả thực là một đả kích hết sức nặng nề cho những người không có bối cảnh như Lý An Sinh, đặc biệt là khi Lý An Sinh lại còn vốn dĩ có lợi thế về toán lí hóa. Chủ nhiệm lớp Lý An Sinh từng vì thế mà khuyên nhủ cậu ta không ít lần. Nhưng Lý An Sinh lại cứ như một con thiêu thân thà chết cũng không quay đầu. Kẻ chưa từng phải lo đến tương lai như Triệu Vũ tất nhiên không biết những chuyện này, thế nhưng, anh ta biết, Lý An Sinh mặc dù rất thích đồ thị parabol cong lượn, cuối cùng vẫn chấp nhận vì anh ta mà đi học thuộc triết học Mác – Lenin. Trái tim cứng rắn như sắt thép của đại ca trường học đều sắp mềm thành bọt biển, liền vội vã sử dụng kĩ năng hôn môi vừa học được hôn Lý An Sinh đến sưng cả môi “Bảo bối, sao tôi lại thích cậu như vậy chứ?"
Triệu Vũ vốn đã vui, sau khi thấy vành tai đỏ ửng của Lý An Sinh thì lại càng vui hơn. Anh ta giống như phát hiện ra một mảnh đất mới, từ đó về sau liền bảo bối bảo bối không lúc nào rời miệng. Thế nhưng đây cũng là chuyện về sau.
Tác giả :
Kinkin