Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 32 Chương 32

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 32: "Thông nòng" nó cho tao
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Sử Hạo vừa bước tới cửa, đập vào mắt hắn tình cảnh như vậy khiến hắn điên cuồng phẫn nộ. “Ta giá trở về sớm một chút, thì có lẽ đã không xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc trước thật mải mê mà tưới cây quá".
Hắn vứt bỏ túi sách trên vai, đột nhiên nhắm phía thằng "tóc đỏ" tung ra một quyền, một quyền toàn thân sức lực nện xuống cái lưng của thằng "tóc đỏ", "tóc đỏ" chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn truyền tới, đầu khớp xương hình như gãy rời, thân thể không tự chủ được, đổ gục về trước.
- Mày là Sử Hạo?
Tiểu Hoàng cùng một gã thanh niên khác đang bao vây tấn công Tiền Nhâm Hào, không kìm được, ngừng tay lại, nhìn về phía Sử Hạo.
Thấy hắn chỉ là một thằng trẻ ranh, gã một chút sợ hãi cũng không còn, học sinh thôi mà, lợi hại đến đâu thì cũng có mức độ, gã ngang nhiên cười:
- Ngàn vạn lần chớ bật lại, nếu không....
- Nếu không thì sao? Cho chúng mày một phút đồng hồ, lập tức lượn khỏi đây, nếu không...
Sử Hạo cũng học thần thái gã nọ, lạnh lùng nói. Ai chẳng biết hắn là một đứa tính tình thẳng như ruột ngựa, chọc hắn điên, hắn thực sự cái gì cũng làm ra được.
- Hắc, thằng ranh con, người thì thấp bé mà khẩu khí thật cao a
Một gã khác ngoáy ngoáy lỗ tai, châm chọc nói:
- Chú biết bọn anh là ai không?
- Đ** biết, về hỏi má mày đi.
Sử Hạo điên tiết không thể chịu nổi, hai chân dồn mạnh lực, nhảy phốc lên không trung tựa như một mảnh lông hồng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mạnh mẽ xoay mình, sức lực từ eo chớp mắt truyền xuống chân, Sử Hạo đã ẩn chứa nỗi căm phẫn với cước này đủ thấy nó điên cuồng đến cỡ nào, hắn hung hăng nhằm thẳng vào ngực gã thanh niên bên cạnh Tiểu Hoàng. Chỉ nghe "Rak rak" một tiếng, gã nọ hét lên thảm thiết bay vọt đi.

Tiểu Hoàng trong lúc nhất thời nhìn thấy như vậy cảm giác đầu váng mắt hoa, thậm chí y còn chưa kịp tỏ ra bất cứ phản ứng nào. Hai chân Sử Hạo vừa sắp chạm đất, chân trái tiến lên phía trước một bước, chân phải nhanh chóng phóng ra, một sút đưa Tiểu Hoàng vẫn còn đang bị vây trong sự kinh ngạc nốc ao.
Long Giang và Tiền Nhâm Hào kinh ngạc nhìn Sử Hạo, rồi lại nhìn vào ba thằng côn đồ nằm dài trên đất, bọn họ nhất thời chẳng biết nói gì, mình hỗn chiến hồi lâu một kẻ không gục, hắn ba đấm hai sút đã giải quyết xong, chắc phải bái hắn làm sư phụ quá, mẹ kiếp, học xong cái đống bản lĩnh đó là có thể tung hoành trường học được rồi, sao còn phải xoắn mấy cái thằng bụi đời này nữa.
Sử Hạo chạy đến bên cạnh bà nội, đỡ bà cụ dậy, ân cần hỏi han:
- Bà ơi, bà sao rồi, có bị thương chỗ nào không?
Đối với bà cụ cùng mình nương tựa sống dựa vào nhau này, Sử Hạo có một loại tình cảm không nói lên lời, dù rằng theo lời Phương thúc, bà cụ có thể không phải người thân của mình, nhưng công ơn dưỡng dục 15 năm qua, cũng đủ để nói bà cụ còn hơn cả người thân, nhìn khuôn mặt bà cụ sưng đỏ, trong lòng Sử Hạo đột nhiên bốc lên lửa giận bừng bừng, từ hai con mắt chỉ nhìn ra được duy nhất thông tin: Phẫn Nộ.
- Ta không sao, Hạo Hạo à, ngươi rốt cuộc chọc người ta cái gì, tại sao bọn họ lại đến tìm ngươi.
Giờ phút này bà cụ vẫn còn nghĩ về Sử Hạo.
- Chúng nó tìm con?
Sử Hạo ngẩn người, chợt tiến tới một tay nắm tóc Tiểu Hoàng, lôi gã ra bên ngoài, Tiểu Hoàng đau đớn gào cha gọi mẹ, Sử Hạo lạnh lùng phân phó:
- Long Giang, các cậu lôi hai thằng kia ra.
Long Giang và Tiền Nhâm Hào không nói gì, trực tiếp đem thằng "tóc đỏ" cùng một đứa nữa xềnh xệch lôi ra đường cái.
"Tóc đỏ" nằm vật giãy dụa trên đường, nét mặt dữ tợn kinh khủng, gã nằm trên đất nghếch đầu nhìn Sử Hạo, ánh mắt tàn ác, nhe nanh nhếch mỏ sủa:
- Bọn tao là người của Cẩu ca, hôm nay mày động bọn ông, nhất định Cẩu ca sẽ dìm chúng mày không thể ngóc đầu ở cái huyện Đông Sơn này.
Đến giờ, gã này cũng còn không quên mà đem kẻ đã đứng sau giật dây, mang ra dọa người.
Thằng này không nói được câu nào cho ra hồn, gã vừa nói xong, lửa giận Sử Hạo chất chứa trong lòng giờ đây đã không thể đè nén nữa, lửa giận trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân, làm mỗi giọt máu trong người hắn đều sôi trào. Bố mày đ** quản mày là Cẩu ca hay là Heo ca, chọc đến những người của Hạo ca tao, thì xác định tử mẹ mày đi. Vẻ mặt hắn âm trầm, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Mày, đứng lên!
- Ông mày đứng lên thì sao nào
"Tóc đỏ" không sợ chút nào, ngang nhiên đĩnh đạc đứng dậy, một thằng trẻ ranh thôi mà, việc éo phải hãi?
- Đi chết đi con.

Sử Hạo đột nhiên phi thân nhảy lên song phi, giữa không trung, một chân sút thẳng lên mặt thằng "tóc đỏ"
"Tóc đỏ" nhìn mà không dám tin vào thằng ranh con đang nhảy lên kia, trong đôi con mắt tràn ngập kinh hoàng, mới vừa rồi gã chưa chứng kiến được sự lợi hại của Sự Hạo, gã vẫn cho rằng là thằng này vác đồ đập sau lưng gã, thế nhưng giờ phút đối mặt, gã mới hiểu ra thằng đại ca này chính nó đánh a!
Đối diện cú sút vũ bão của Sử Hạo, "tóc đỏ" không sao kịp thời phản ứng, chỉ chợt cảm thấy bên phía má trái truyền đến một trận đau đau đớn tê tái, răng cửa nhất thời rơi rụng vài cái, đầu óc chấn động kịch liệt, thân thể không tự chủ được, quay tròn trên không 360 độ, trước mắt đột nhiên đen ngòm, kết tụ thành một màn đêm.
Nhìn thằng "tóc đỏ" đã chết ngất, trong mắt Sử Hạo bắn ra một luồng tàn nhẫn của loài dã thú, hắn chậm rãi xoay người, nhìn về phía đám Tiểu Hoàng và gã thanh niên, lạnh lùng quát lớn:
- Nói! Tìm tao làm gì?
Trông thấy Sử Hạo liếc tới, trong lòng Tiểu Hoàng cùng tay thanh niên hung hăng giật đánh thót một cái, con bà nhà nó là quái vật a, nếu như được lựa chọn lần nữa, bọn chúng nhất định sẽ không dám gánh loại chuyện tồi tệ này.
Tiểu Hoàng đang ngồi dưới đất thân hình xê dịch mất tự nhiên, nơm nớp lo sợ nói:
- Đại...đại ca, bọn em cũng là cướp tiền của người, thay người tiêu hộ, xin chừa một con đường thoát.
Gã thanh niên hơn hai mươi tuổi gọi Sử Hạo là đại ca, vậy mà chúng nó gọi thật sự quá lưu loát, quá trôi chảy giống y như kiểu nói "A! Trời đã tối", rất là tự nhiên, đây đúng là trình độ a.
- Được, mày muốn có đường thoát chứ gì.
Sử Hạo chỉ vào cái xác chết ngất của thằng "tóc đỏ" nói:
- Mày ra thông đít cho nó đi, thọc mạnh vào, rồi bố mày bỏ qua cho (1)
- Anh ơi, đừng làm thế, mọi việc hãy lưu lại một con đường, sau này anh em mình gặp nhau dễ nói chuyện hơn.
Tiểu Hoàng nói những lời này rõ ràng vô cùng lo lắng, cảm thấy chưa đủ, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đại ca, thông đít nó thì thật.........Hay là để em tự mình thủ dâm vậy (2)
- ...........
Khóe miệng Sử Hạo co quắp, lại còn có cả loại người này à, quả thực đúng là bôi tro trát trấu vào mặt giới côn đồ, có thể thản nhiên nói ra như vậy, sợ rằng chuyện đó làm không hề ít a.
Bước lên phi tới trước người Tiểu Hoàng, Sử Hạo nhấc chân, một kích cường hãn đá thẳng vào mặt gã, chỉ nghe đánh phịch, một tiếng vang lớn, mang theo cả chùm tia máu, Tiểu Hoàng ngã gập về phía sau lăn đi mấy mét, tay che trên mặt, lăn lộn trên đất, kêu gào thảm thiết.

Sử Hạo xoay người nhìn về phía gã thanh niên thứ ba, gã này vừa rồi đã bị Sử Hạo cho ăn một sút vào ngực, giờ còn đang nằm dài trên đất không thể nhúc nhích. Thấy Sử Hạo nhìn đến, thiếu chút nữa thì bị hù dọa đến phát khóc, gã cầu cầu khẩn khấn vái rên:
- Đại....đại ca, em nói, cái gì em cũng xin nói, bọn em thực ra là thủ hạ của Cẩu Vương, Cẩu Vương nhận tiền của Dương ca, bảo bọn em đến kiếm chuyện với anh, đại ca, đừng đánh em, đừng đánh, em trên có mẹ già năm chục tuổi, dưới có...... Á.....
Gã thanh niên còn muốn than thở khóc lóc kể lể cho nốt gia cảnh của mình thì đã dính ngay một cước lăn quay trên đất vài vòng.
Dương ca? Cẩu Vương? Ta khi nào đắc tội với hai nhân vật này nhỉ? Dương ca chi tiền để Cẩu Vương tìm ta kiếm chuyện? Rất cảm ơn!
Sử Hạo ngồi xổm xuống nắm lấy tóc gã.
- Dương ca là thằng nào? Cẩu Vương nó ở đâu?
- Dương ca em cũng không rõ hắn tên là gì, chỉ thấy Cẩu Vương bảo bọn em gọi như vậy, Cẩu Vương hắn, hắn ở.....ở Minh Phượng trà lâu, Mẫu Đơn phòng.(3)
Vết xe đổ của "tóc đỏ" và Tiểu Hoàng còn sờ sờ ra kia, gã thanh niên đời nào dám nói láo.
Trong mắt Sử Hạo một đạo hung quang chợt lóe lên, một quyền xé gió hung hăng nện vào mặt gã thanh niên:
- Ai ya. Bố mày ghét nhất là những thằng không có chí khí như mày, bán đứng cả lão đại, Pei!
Chợt hắn đứng dậy, chặn một chiếc taxi ven đường, lôi ba thằng thanh niên ném vào trong xe, ánh đèn bốn phía yếu ớt, tay tài xế còn tưởng ba thằng bợm nhậu nốc phê rượu, vốn chẳng muốn chở, nhưng lại được Long Giang dúi ột tờ 50 khóa im miệng gã.
- Hạo ca, ta biết cậu muốn làm gì, không cần phải nói, ta đi cùng ngươi.
Long Giang nói một cách dứt khoát, trên mặt không chút làm bộ.
- Không phải việc các cậu, về nhà ngủ hộ ta
Sử Hạo tức giận nói, chợt cảm thấy lời nói có phần nặng nề, lại dịu giọng nói:
- Các cậu quay về xử lý vết thương đi, ta còn phải đá mấy thằng khốn khiếp này đi, tránh cho nhà ta phát sinh phiền toái.
Tiền Nhâm Hào khuyên can nói:
- Sử Hạo, không nên vong động, Cẩu Vương ở khu Tây Môn có chút thế lực. Chúng ta......
Chẳng đợi Tiền Nhâm Hào nói xong, Sử Hạo đã chui vào xe, đóng cửa lại, nói:
- Minh Phượng trà lâu, thẳng tiến.
- Sử Hạo! Quay lại ! Sử Hạo!
Long Giang và Tiền Nhâm Hào vội vã hét to, cũng đành bất đắc dĩ nhìn theo chiếc xe dần dần khuất xa tầm mắt.

- Hỏng! Xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng Long Giang bắt đầu sợ hãi, Cẩu Vương mặc dù trong xã hội không tính là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng không phải một thằng học sinh có thể đối phó được, mẹ kiếp, kẻ này tại sao luôn luôn bốc đồng như vậy, đây chẳng phải đi tìm cái chết hay sao? Long Giang trong lòng vừa tức vừa giận, vết thương bên vai bị gạch ném trúng tựa hồ chả còn đau đớn gì nữa, vội kêu lên:
- Điện ngay cho Vương Hoa và Thiên Cường, mẹ nó, chúng ta hôm nay phải làm bằng mọi giá.
Tiền Nhâm Hào ấp a ấp úng:
- Cái này, bọn ta thực sự phải làm sao?
- Mẹ mày, có phải sợ rồi không? Đm, hôm nay lão tử thấy rõ cái mặt ngươi rồi, lâm trận lùi bước, bất nhân bất nghĩa, không còn tính người, bại não!
Long Giang còn chưa nói xong, nước bọt đã văng tung tóe lên mặt gã.
Tiền Nhâm Hào cũng nổi giận, rống ầm lên:
- Đkm, mày nói cái gì đấy, tao làm đ..t gì mà không dám, tao chỉ cảm thấy cần phải dắt theo thêm vài thằng nữa thì sẽ tốt hơn.
- Oạch, sao đ** nói sớm
Long Giang cười đểu một tiếng, nhặt lên viên than nằm dưới một thân cây, nói:
- Đi! Đập chết mẹ nó.
- Cái này mà mày nghĩ có lực sát thương hả.
Tiền Nhâm Hào chỉ vào viên than trong tay gã kia, lông mày hất hất.
- Má mày, sao quản nhiều vậy, trước tiên gọi điện cho thằng Vương Hoa ,Thiên Cường cái đã.
Hai thằng bèn tìm một buồng điện thoại công cộng, quay số gọi cho hai đứa kia, báo cho chúng một tiếng, còn dám đi hay không thì lại là việc riêng của hai kẻ đó. Long Giang, Tiền Nhâm Hào cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới Minh Phượng trà lâu, vừa rồi phí phạm quá nhiều thời gian, nếu không nhanh chân một chút mà cản hắn lại thì thật không biết thằng cha anh em đầu thiếu chất xám này còn làm ra những chuyện gì nữa.
(1) Nguyên văn "爆菊花" (hán viêt: bạo cúc hoa) một từ lóng của giới trẻ TQ để chỉ việc chơi anal, cũng chẳng hay ho gì nên miễn giải thích nhiều (+_+)
(2) Nguyên văn: "自己打手枪" (nghĩa đen là: tự đánh vào khẩu súng lục, nghĩa bóng là gì xem bên trên là sẽ hiểu +_+)
(3) Minh Phượng trà lâu, Mẫu Đơn phòng: Minh Phượng là nghĩa là tiếng hót của con phượng, mẫu đơn là hoa mẫu đơn – Quán trà Minh Phượng, phòng Mẫu Đơn.
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546

Tác giả : Lạt Tiêu Giang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại