Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 47
Chương 47: Chung cư số 404
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Sau khi nhàn nhã mà qua hai ngày trong hiện thực, Tiêu Lam và Lạc về lại Thế Giới Hàng Lâm.
Nhìn thấy tòa nhà không khoa học bị cắt đến rơi rớt tan tác không trung, nhìn bảng hiệu bốn phía lập loè nghê hồng, dẫm lên mặt đất có vũng nước dưới chân, Tiêu Lam thế mà lại cảm thấy một loại quen thuộc và lòng trung thành.
Cậu đại khái minh bạch lời của Vương Thái Địch “Người đã quen với Thế Giới Hàng Lâm kỳ thật đã rất khó lại trở lại hiện thực".
Thế giới hiện thực hoà bình và an nhàn, đối với người chơi thường thường ở vào đường sinh tử, thần kinh căng chặt như bọn họ mà nói, giống như là nơi chốn ẩn nấp bẫy rập nguy hiểm. Có khi đỉnh đầu rơi xuống một mảnh lá cây, bị trực giác nhạy bén giám sát đến, Tiêu Lam đều sẽ né tránh đi theo bản năng.
Rõ ràng biết đây là thứ sẽ không tạo thành thương tổn với người, nhưng là đối mặt vật thể đột nhiên xuất hiện trước mắt, thân thể vẫn cứ không tự chủ được mà lựa chọn né tránh.
Các người chơi có lẽ đang chậm rãi bị Thế Giới Hàng Lâm đồng hóa.
Những người chơi khế ước lại là tình huống ra sao? Bọn họ đến tột cùng là thuộc về người chơi, hay là đã trở thành một bộ phận trò chơi?
Trở lại phòng, thời gian cách trò chơi tiếp theo mở ra cũng còn ít nhất hơn hai mươi ngày, Tiêu Lam quyết định thừa dịp cơ hội này luyện tập kĩ càng một chút kỹ năng và kỹ xảo chiến đấu.
Trước đó lúc giao thủ với Hà Hạo Xuyên cậu đã phát hiện, rõ ràng Hà Hạo Xuyên tốc độ và thể lực đều không bằng Tiêu Lam, chính là lại có thể bằng vào trực giác chiến đấu ngăn cản dao đầu tiên của Tiêu Lam. Nếu khi đó trên tay gã chính là vũ khí đạo cụ, Tiêu Lam chỉ sợ căn bản không có biện pháp kết thúc chiến đấu trong vài giây.
Đối với kinh nghiệm chiến đấu giữa người chơi, Tiêu Lam vẫn quá khuyết thiếu.
Tiêu Lam: “Lạc, mấy ngày nay tôi tính toán đi sân huấn luyện bên kia, mài giũa một chút kỹ xảo chiến đấu của mình, anh có đề cử gì không?"
Lạc đưa lên một ly trà: “Trong trí nhớ tôi còn tàn lưu một ít chiêu thức, tôi có thể đưa bọn họ vẽ cho ngài."
Một phút đi qua……
Năm phút đi qua……
Mười phút đi qua……
Tiêu Lam nhìn hình ảnh quen thuộc Lạc đặt trước mặt mình, người que diêm nét bút đơn giản cả hai cái chân cũng khác nhau kia, lâm vào suy nghĩ về xã hội và nhân sinh.
Là cậu quá khuyết thiếu đòn hiểm của xã hội sao? Vì sao cậu lại gửi gắm hy vọng vào một họa sĩ linh hồn tiền án chồng chất
Tiêu Lam đau kịch liệt hạ quyết tâm: “Lớp hội họa nhi đồng, lần sau trở lại hiện thực tôi sẽ đăng ký cho anh một lớp."
Lạc: “……"
Nụ cười dần dần biến mất.
——
Thời gian kế tiếp Tiêu Lam đều vượt qua ở sân huấn luyện.
Sân huấn luyện chiếm diện tích vô cùng lớn, bên trong có vô số phòng. Mỗi người chơi tiến vào thì phòng sẽ tỏa định, cảnh tượng bên trong sẽ theo người chơi lựa chọn mà thay đổi, có thể tùy thời bắt chước ra bất luận hoàn cảnh chiến đấu bất đồng nào.
Thế Giới Hàng Lâm đối với nơi dừng chân người chơi luôn luôn rất khẳng khái, ở sân huấn luyện, người chơi có thể lựa chọn đối tượng mình muốn chiến đấu để tiến hành bắt chước huấn luyện. Phạm vi lựa chọn đối tượng rộng khắp, không chỉ có thể chọn người tồn tại trong thế giới hiện thực, còn có võ giả nổi danh đã qua đời, thậm chí một ít nhân vật cấp chiến thần tồn tại trong truyền thuyết hoặc là tác phẩm văn nghệ đều có thể được lựa chọn.
Đương nhiên nếu không biết tự lượng sức mình mà lựa chọn đối thủ cấp bậc truyền thuyết, thì có thể trực tiếp thể nghiệm vui sướng một chiêu thăng thiên luôn.
Đừng hỏi Tiêu Lam làm sao mà biết được, hỏi chính là mặt đau quá. Còn hên bị thương ở sân huấn luyện, sau khi chấm dứt chiến đấu có thể nháy mắt tự động khôi phục, nhưng đau thì còn cực kỳ đau!
Sau đó Tiêu Lam lựa chọn một người đang ông đầu trọc thân thủ mạnh mẽ.
Sau đó khai cục 30 giây cậu lại lạnh te.
Đừng nói tạo thành thương tổn, Tiêu Lam bất luận là nắm tay hay là chủy thủ đều hoàn toàn không gặp được đối phương. Trước mặt kỹ xảo chiến đấu cao siêu mà chuyên nghiệp, Tiêu Lam lần đầu tiên cảm giác chính mình thế mà lại yếu ớt như thế.
Kế tiếp chính là không ngừng chiến đấu, bị đả đảo, lại lần nữa tìm kiếm cơ hội…… Không ngừng tuần hoàn.
Giằng co rất nhiều ngày.
Vào lần thứ 326 bị vị kia, trên thực tế là chức nghiệp sát thủ lệ thuộc tổ chức đặc công, Tiêu Lam rốt cuộc lần đầu tiên tìm được cơ hội phản sát.
Thân ảnh sát thủ áo đen dần dần biến mất, cảnh tượng trong phòng bắt chước ra cảnh tượng chiến đấu cũng khôi phục thành bộ dáng vốn có. Tiêu Lam nằm trên sàn nhà, một chút cũng không muốn nhúc nhích, tuy rằng thương thế trên thân thể sẽ khôi phục, nhưng tinh thần tích lũy mỏi mệt đã tới gần cực hạn của cậu.
Hiện tại cậu chỉ muốn làm một con cá khô, yên ổn mà ngủ mấy ngày.
Bảy ngày trước khi tiến vào trò chơi, trong lòng Tiêu Lam liền có một loại cảm giác mơ hồ cậu sẽ ở một thời khắc nào mở ra trò chơi tiếp theo.
Ba ngày cuối cùng, Tiêu Lam cơ bản chính là ở trong phòng người chơi hưởng thụ Lạc mát xa, ăn cơm hộp Lạc mang đến từ nhà ăn, uống đồ uống dinh dưỡng Lạc chuyên môn định chế, sống những ngày như heo.
Cuộc sống tốt đẹp như thế, loài người, chính là như thế mà dễ dàng sa đọa.
Chờ đến khi xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, bóng tối quen thuộc dần dần tràn ngập, Tiêu Lam và Lạc liếc nhau:
Trò chơi bắt đầu rồi.
——
Thế giới xung quanh chậm rãi rõ ràng lên.
So với tầm mắt, làm Tiêu Lam cảm giác đến trước một bước chính là tiếng "kẽo kẹt" một trận lệnh người ê răng, như là kim loại cũ xưa cọ xát sinh ra âm thanh, chói tai lại phiền người, nghe đến cả da gà trên tay đều sẽ nhịn không được nổi lên.
Ánh mắt đầu tiên Tiêu Lam nhìn đến là một buồng thang máy cũ xưa.
Cái bút đều dùng băng keo trong dán lại. Thậm chí cả cửa thang máy đều cực kỳ xưa, yêu cầu hành khách tự động kéo cửa sắt ra*, đại bộ phận sơn trên cửa đều bong ra từng mảng, loang lổ lộ ra sắt màu xám bên trong.
(*thang máy kiểu cũ nha. À quên ai thích xem phim hongkong có thể xem bộ Tòa nhà Kim Tiêu, cũng khá hay luôn á, bối cảnh như cái phó bản này)
Mỗi một động tác của người trong thang máy đều có thể dẫn tới thang máy cũ xưa này phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Xung quanh rậm rạp dán các loại quảng cáo nhỏ cay mắt, có niên đại xa xăm thậm chí đã ố vàng. Trên mặt đất là dơ bẩn màu đen hàng năm không người rửa sạch tích lũy lên một tầng thật dày, tản ra một khí vị đặc có của vết bẩn nhiều năm.
Thang máy tựa hồ trục trặc, ngừng nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Lần này xuất hiện trong thang máy có bảy người, trừ Tiêu Lam và Lạc ra còn có ba nam hai nữ.
Trong đó một người đàn ông dáng người hơi béo, nhìn qua thực hòa khí, mặc trang phục hưu nhàn dẫn đầu mở miệng: “Tôi là Hạ Duệ, lên trung cấp thời gian đã khá dài, tôi đề nghị lúc này đây mọi người tổ đội với nhau, thế nào?"
Nghe được hắn ta nói, một ngự tỷ tóc xoăn đen cao gầy, mặc váy dài màu đỏ đứng bên người Tiêu Lam mở miệng: “Có thể lăn lộn đến màn trung cấp đều có phương pháp qua cửa của bản thân, hà tất một hai phải cùng người không tin được tổ đội chứ?"
“Tổ đội rốt cuộc càng an toàn hơn mà." Hạ Duệ nói xong, còn nhìn lướt về phía mấy người không nói gì bên kia.
Ngự tỷ áo đỏ cười nhạo một tiếng: “Ai cũng không biết người ham thích tổ đội nhưng bên người lại không có đồng đội nào, có phải hố chết hết đồng đội mình rồi hay không nhỉ."
Cô cũng nhìn quét qua mấy người Hạ Duệ vừa qua ban nãy, ý có ám chỉ: “Thế Giới Hàng Lâm không có tiền bối trượng nghĩa gì đâu."
Lúc này một người đàn ông khác cao lớn mặc áo đen cũng mở miệng, chỉ vào ngự tỷ áo đỏ: “Tôi đồng ý với cô ấy, tôi cũng không tổ đội."
Ngự tỷ áo đỏ bưng miệng cười: “Thông minh."
Hạ Duệ vội vẫy vẫy tay: “Đừng đề phòng tôi như vậy, tôi bất quá là nghĩ mọi người đồng tâm hiệp lực càng an toàn hơn thôi."
Không khí trong thang máy nhất thời có chút cứng đờ, lúc này một người nam đứng dậy, nhấc tay nói: “Tôi kêu Mạnh Trạch, tôi cùng anh tổ đội."
Một cô gái khác nhìn nhìn anh ta, tựa hồ do dự một chút, cũng nói: “Tôi tên Đoạn Tuyết Âm, tôi cũng vậy."
Hạ Duệ lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía Tiêu Lam và Lạc: “Các cậu thì sao?"
Tiêu Lam lắc đầu: “Cảm ơn, chúng tôi đã quen hai người tổ đội rồi."
Hạ Duệ tựa hồ muốn nói cái gì, hắn ta nhìn nhìn Tiêu Lam, lại nhìn Lạc một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ tiếp tục khuyên bảo hai người.
Không bao lâu, thang máy bắt đầu thong thả di động lên, trong tiếng cọ xát chói tai chậm rãi hướng lên trên.
Hiển thị trong thang máy đã hỏng rồi, không biết là lầu mấy, thang máy đột nhiên dừng lại.
Một đôi mẹ con đi đến, người mẹ nhìn qua thật gầy, một bộ ốm yếu, bé gái thật ra nhìn qua rất hoạt bát.
Cửa thang máy đóng lại, người mẹ kia ấn cái nút lầu 4, thang máy lại tiếp tục thong thả hướng lên.
Bé gái có thể là nhàm chán, bắt đầu đếm số người trong thang máy: “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10."
Các người chơi nhíu mày, nơi này bảy người chơi thêm hai mẹ con mới chín người mà thôi, nơi nào ra mười người?
Nhìn thấy mấy người trong thang máy sắc mặt không tốt, người mẹ gầy yếu nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với con gái của mình: “Bé ngoan, ở đây chỉ có chín người thôi, con đếm sai rồi."
Bé gái tựa hồ có chút hoang mang, bé vươn ngón tay đếm lại từng người trong thang máy: “1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9……10, má mi con không có đếm sai mà."
Mọi người nhìn ngón tay bé chỉ vào vị trí không có một bóng người, lâm vào trầm mặc.
Người mẹ cũng cảm thấy tình huống có điểm cổ quái, nắm chặt con nhà mình lui về phía sau một bước, cũng đồng dạng không nói gì nữa.
Thang máy thong thả lên như cũ, cũng không biết tòa nhà này cao bao nhiêu, hoặc là thang máy đi quá chậm, dưới loại bầu không khí áp lực này một phút một giây đều có vẻ phá lệ dài lâu.
Đột nhiên, hộp đèn màu trắng trên đỉnh chóp thang máy mang theo vết bẩn đột nhiên lập loè một cái chớp mắt.
Mọi người ngẩng đầu, lại vừa lúc thấy được cái bóng một bàn tay lưu lại, cái bóng kia lướt qua trong giây lát, nhưng các người chơi vẫn thấy rõ, bàn tay này nho nhỏ, như là tay trẻ em.
Đôi mẹ con kia rõ ràng cũng thấy được, người mẹ trợn tròn đôi mắt không dám lên tiếng, cô vươn tay cánh tay, ôm lại con mình chặt chẽ vào người, đè lại đầu bé không cho bé nhìn thẳng.
Các người chơi thật ra lại biểu hiện đến tương đối bình tĩnh, rốt cuộc mỗi phó bản đều luôn là có một vài kinh hách thình lình xảy ra như vậy, sợ hoài sợ mãi cũng…… Nội tâm hoảng đến một đám, nhưng trên mặt không hề dao động.
Trong một mảnh trầm mặc quỷ dị, “Đinh ——" một tiếng, thang máy rốt cuộc tới lầu 4.
Hết chương 47.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Kiếm được cái hình phù hợp khả năng hội họa của Lạc nè :))))