Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 4 Tôi có một ý tưởng lớn mật
▶ Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 4: Tôi có một ý tưởng lớn mật
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Dưới sự khống chế của Lâm Nghiêm, mọi người mọi người miễn cưỡng đè nén xuống sợ hãi trong lòng, đi về phía vị trí kho hàng. Trên đường, các người chơi không ai nói chuyện, không khí rất đình trệ, bóng ma tử vong cùng với sợ hãi thật lâu không vứt đi được.
Đến trước cửa kho hàng, cửa kho hàng là một tấm thép dày nặng, mà chìa khóa không biết tung tích.
Lâm Nghiêm chỉ vào ba người đàn ông còn lại, Tiêu Lam, lưu manh xăm mình, chàng trai trong cặp tình nhân, nói: "Ba người đi tìm đồ phá cửa."
Chàng trai trong cặp tình nhân có vài phần cảnh giác: “Phá hư cửa xem như…… Phạm quy sao?"
Nghe vậy, mọi người đều nhớ tới một màn người đàn ông trung niên hói đầu sau khi đó bị thang cuốn nuốt sạch, da đầu không khỏi tê dại một trận, ngay cả lưu manh xăm mình mới tìm được cái ống thép chuẩn bị động thủ cũng tạm dừng động tác trên tay.
Lâm Nghiêm nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi nói rồi, nếu các người phối hợp tôi, tôi mới có thể trợ giúp các người. Đừng quên, vòng lựa chọn vừa rồi là nhờ vào ai kiến nghị các người mới vượt qua!"
Đối diện với ánh mắt Lâm Nghiêm, chàng trai trong cặp tình nhân không khỏi rụt rụt. Hiện tại bọn họ thuộc về Lâm Nghiêm che chở, nếu mất đi giá trị, người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú này có khả năng sẽ không chút do dự vứt bỏ anh ta, anh ta nhìn nhìn bạn gái mình, cắn răng, xoay người đi tìm công cụ.
Tiêu Lam làm bộ tìm công cụ, xoay người rời khỏi đám người, đồng thời dùng âm thanh mỏng manh hỏi: “Lạc, mi biết phá hư cảnh tượng sẽ có trừng phạt gì không?"
【 Theo tôi được biết, phá hư cảnh tượng sẽ hấp dẫn Boss chú ý, gia tăng nguy hiểm tử vong của người chơi. Khi trình độ phá hư vượt qua 30%, Boss có tỷ lệ trực tiếp ra tay với người chơi】
【 Theo thực lực trước mắt của tiên sinh ngài, tôi cho rằng loại hành vi này có thể được gọi là —— Tìm đường chết 】
Theo bước chân của Tiêu Lam, chữ viết đen nhánh xuất hiện trên mặt đất, ba chữ “Tìm đường chết" còn đặc biệt viết bự hơn.
Tiêu Lam: “……" Mi thật đúng là một tiểu đồng bọn thành thật.
Đi tới một đoạn, một ngăn tủ chỏng chơ xuất hiện ở trong tầm mắt.
Tiêu Lam đi lên trước, mở cửa tủ ra cẩn thận tìm kiếm. Bỗng nhiên cậu duỗi tay vào cầm một cái cái hộp nhỏ, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Không làm hư không phải có thể rồi sao."
Quay lại về hướng đám người.
Lâm Nghiêm nhìn Tiêu Lam hai tay trống trơn, ngữ khí có chút nghiêm khắc: "Sao cậu không lấy công cụ? Ba người chính là phải chịu trách nhiệm cho sinh mạng của mọi người, cậu muốn tất cả mọi người không thể qua cửa sao?"
Ánh mắt người xung quanh nhìn Tiêu Lam cũng có vài phần bất mãn, rất giống là Tiêu Lam thiếu bọn họ đại ân gì đó, kết quả lấy oán trả ơn vậy, chỉ có nữ sinh tóc ngắn trước đó đưa giấy cho Tiêu Lam ánh mắt phức tạp mà liếc Lâm Nghiêm một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Nghe vậy Tiêu Lam ngược lại nở nụ cười: “Nếu mọi người đều coi trọng mạng của mình như vậy, giao cho ba người không thân cũng chẳng quen bọn tôi làm sao có thể yên tâm chứ, không bằng mọi người cùng lên đi?"
Dứt lời còn liếc nhìn nhóm người xung quanh một cái.
Người đối diện với cậu đều có vài phần xấu hổ tránh đi tầm mắt cậu. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, phá cửa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể đứng trên điểm cao đạo đức đẩy người khác đi chịu chết, bọn họ làm gì phải tự xông lên.
Lâm Nghiêm nhíu mày: “Cậu có ý gì?"
“Tôi là nói, thời gian hữu hạn, không cần lãng phí trên hành vi ngu xuẩn lại nguy hiểm này." Dứt lời, Tiêu Lam trực tiếp đứng trước cửa kho hàng, móc kẹp giấy trong túi ra.
Lâm Nghiêm: “Cậu định cạy khóa? Khóa kho hàng làm gì dễ dàng mở như vậy, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
"Đúng đó, cô hướng dẫn mua hàng cũng chưa nói phá cửa sẽ phạm quy mà."
“Tôi thấy cậu ta chính là không dám lên thôi."
"Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng không được, thời tụi tôi mọi người đều cần mẫn lắm."
Tiêu Lam ngoảnh mặt làm ngơ, duỗi taybẻ thẳng một đầu kẹp giấy, lại thoáng uốn lượn phần đầu thành góc 90 độ. Sau đó đem kẹp giấy đã bẻ xong với vào ổ khóa.
Ba giây sau --- "Cạch" một tiếng, cửa mở.
Trong không khí phảng phất như có bàn tay lạnh lùng vô tình mà tát bôm bốp lặp đi lặp lại lên mặt mọi người.
Mọi người sôi nổi bị thao tác này khiếp sợ, trong mắt đều là cảm xúc linh tinh cùng loại với “Móa nó……", “Sao thuần thục dữ vậy", “Xin hỏi ngài làm sao hay dữ"......
Tiêu Lam đứng lên, trực tiếp đẩy cửa lớn kho hàng ra, sau đó quay đầu lại hỏi Lâm Nghiêm: “Anh nói cái gì?"
“……" Lâm Nghiêm đỡ mắt kính, sắc mặt âm trầm không nói một lời mà đi vào kho hàng.
Ánh đèn trong kho hàng cũng rất ảm đạm, phủ đầy tro bụi. Mọi người phân công nhau hành động như cũ, vì tiện để câu thông với Lạc, Tiêu Lam chọn một phương hướng không có ai thăm dò một mình.
Chữ viết ưu nhã mà gân cốt rõ ràng của Lạc xuất hiện:
【 Tiên sinh, có phải bần cùng khiến ngài phải làm thêm việc ban đêm không để ai biết không 】
Tiêu Lam dùng một bộ biểu cảm 'chuyện cũ nghĩ lại mà kinh', nói: “Mi không hiểu cái loại tâm tình của người mất chìa khóa rồi, châm chước hai đồng tiền, cuối cùng là nên làm lại chìa khóa hay nên mua mì gói đến tột cùng như thế nào đâu. Từ khi học xong mở khóa, ta không bao giờ cần rối rắm vấn đề này nữa."
【…… Thật là một chuyện xưa dốc lòng】
Tiêu Lam cười cười, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm manh mối.
Kể để hàng trong kho bày biện hỗn loạn, không ít đồ đạc phân loại khác nhau đều trộn lẫn với nhau, miễn cưỡng nhìn chỉnh tề mà thôi. Phía trên còn tích bụi đất thật dày, hơi động đậy một chút, trong không khí lập tức đã có tro bụi quay cuồng, thoạt nhìn có vẻ người quản lý kho hàng rất không để bụng.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu người anh em Trương Đông có thể nghiêm túc làm việc mới là lạ ấy.
Cũng không biết điều kiện tuyển Boss của Thế Giới Hàng Lâm đến tột cùng là cái gì, tiểu thư hướng dẫn mua hàng rõ ràng yêu nghề kính nghiệp hơn hắn ta nhiều, người cũng hung tàn mười phần, căn cứ quy tắc lên chức, nói không chừng có một ngày tiểu thư hướng dẫn mua hàng có thể trở mình trở thành Boss.
Bỗng nhiên một mùi máu tươi nồng đầm từ phía trước truyền đến.
Tiêu Lam bước nhanh tiến lên xem xét, một xe đẩy mua sắm siêu thị không biết vì sao lại xuất hiện trong kho hàng, trong xe gấp một người.
Dựa theo kích thước xe đẩy siêu thị, thật ra cất vào một người cũng không phải việc khó gì. Nhưng nguyên nhân khiến trường hợp này làm người ta không khỏe ở chỗ, người này là hoàn hoàn toàn toàn bị gấp lại, như là khăn lông vậy, từng lớp từng lớp theo quy tắc xếp lại, hoàn toàn không bận tâm cơ thể người có thể đạt tới trình độ này hay không.
Nhìn là một trong ba nữ sinh, đầu bị gấp xuống dưới, phân không rõ đến tột cùng là ai, máu tươi giờ phút này đang tí tách mà từ trong xe đẩy nhỏ giọt xuống.
Tiêu Lam quan sát kỹ lưỡng tình huống xung quanh, kệ để hàng bị động qua, thùng hàng trên kệ bị lật đến lung tung rối loạn, từ dấu tay trên tro bụi tới xem, là tay của nữ sinh.
Đại khái là nữ sinh này lật mở lung tung kệ để hàng, hành động này kích phát điều kiện tử vong, mà Tiêu Lam và cô chỉ cách mấy kệ để hàng nhưng âm thanh gì cũng không nghe được, cô cứ lặng yên không một tiếng động mà chết đi như vậy.
“Văn Văn!" Một nữ sinh kinh hô lên.
Tiêu Lam quay đầu lại, nhìn thấy là nữ sinh trước đó đưa giấy. Sắc mặt cô trắng bệch, thần sắc sợ hãi, ba cô bé cùng nhau xuất hiện, hiện tại chỉ còn lại một người, là ai cũng đều không thể duy trì bình tĩnh.
Nữ sinh tóc ngắn hoảng sợ mà ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu không ngừng phát ra âm run, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Tiêu Lam hơi lo lắng: “Em có khỏe không?"
Nữ sinh tóc ngắn cúi đầu không đáp lại.
Tiêu Lam tiến lên hai bước, lại phát hiện cô run đến lợi hại hơn, bất đắc dĩ đành phải dừng lại: “Đừng lo lắng, anh không tới gần em. Em nghe đây, cô bé đại khái là bởi vì lật giở kệ để hàng kích phát điều kiện tử vong, muốn sống phải nhớ kỹ điểm này. Cùng với đừng phá hư cảnh tượng, việc này cũng sẽ gia tăng nguy hiểm tử vong."
Nữ sinh tóc ngắn tuy không ngẩng đầu, nhưng vẫn hơi hơi gật gật đầu.
Thấy thế, Tiêu Lam rời đi trước. Ở thế giới này sinh tử bất quá là chuyện trong nháy mắt, không ai biết nháy mắt tiếp theo mình có thể vì nguyên nhân nào đó không biết mà chết đi hay không, Tiêu Lam cũng vậy, mỗi người đều cần phải dùng hết toàn lực vì chính sinh mệnh của mình.
Nói điều kiện tử vong với nữ sinh tóc ngắn, xem như là trả lại chuyện trước đó cô đã giúp Tiêu Lam.
Nếu nữ sinh này không gượng dậy nổi, chẳng sợ cứu cô lúc này, cô cũng sẽ chết dưới nguy cơ tử vong tiếp theo thôi. Hy vọng cô có thể tỉnh táo lại, người chỉ có thể tự cứu mình.
Tiêu Lam tiếp tục đi tới, liên tiếp thăm dò vài kệ để hàng cũng không hề có thu hoạch.
Khi đến gần một kể hàng gầm đó, cái loại cảm giác phảng phất như có thứ gì âm lãnh nhìn chăm chú lại tới nữa. Cậu dừng bước chân lại, đánh giá bốn phía, mỗi gầm của kệ hàng đều có tảng lớn bóng đen, khó có thể phán đoán có thứ gì giấu kín bên trong.
Vì không kinh động thứ trong chỗ tối, Tiêu Lam bất động thanh sắc mà dùng ngón tay viết lên phong thư:
【 Lạc, có thể giúp ta tra xét xung quanh một chút không】
【 Vì ngài cống hiến sức lực, tiên sinh 】
Bóng đen từ phong thư tràn ngập ra, từ dưới chân Tiêu Lam lan tràn ra bốn phía, phạm vi cũng không lớn, chỉ là trên dưới hai mét.
Tiêu Lam phối hợp Lạc tra xét, chậm rãi đi tới.
【 Ở đây 】
Lạc vẽ một mũi tên bên dưới kệ hàng.
Tiêu Lam làm bộ như đang tìm kiếm manh mối, lặng lẽ tiếp cận kệ hàng kia. Không ngờ thứ bên trong nhanh nhạy ngoài ý muốn, nháy mắt Tiêu Lam tiếp cận thì nhanh chóng chợt lóe trong nháy mắt, ý đồ bỏ chạy về hướng khác.
Lại không nghĩ rằng một cổ bóng tối nồng đậm dung nhập vào bóng dáng nó, làm động tác của nó chậm chạp lại, bị Tiêu Lam đá một chân tới, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Đây là một con quái vật cả người đen như mực, chiều dài như một con mèo, cả người bóng loáng không có đôi mắt, hai tay như bàn tay nhân loại mọc ra móng tay vừa dài vừa sắc nhọn.
Quái vật phẫn nộ mà múa may lợi trảo, trên lợi trảo kia hàn quang lập loè, tản ra lạnh băng làm tim người ta đập nhanh, một vuốt vung xuống để lại dấu vết thật sâu trên xi măng.
Nếu là người bị trảo một chút, chỉ sợ không chỉ là vấn đề da tróc thịt bong không thôi.
Quái vật kia rõ ràng nhìn không thấy nhưng lại tinh chuẩn mà đối diện Tiêu Lam, nó hướng tới Tiêu Lam thử nhe răng, công kích tấn như tia chớp, múa may lợi trảo xông tới.
【 Tiên sinh! Chạy nhanh để tôi chắn lại——】
Chữ của Lạc còn chưa viết xong, lại thấy Tiêu Lam vung một chân về phía mặt của quái vật, động tác thuần thục đến cực điểm, vừa thấy chính là một người tràn ngập chuyện xưa.
Ngay sau đó “Rầm" một tiếng, nó nặng nề mà đập lên mặt tường, quái vật giãy giụa vài cái, hoàn toàn bất động.
Nhắc ngươi của hệ thống xuất hiện: “Bạn đã đánh chết Tiềm Ảnh."
Tiêu Lam tiến lên, xách thi thể quái vật lên nhìn nhìn: “Thứ này gọi là Tiềm Ảnh hở?"
Lạc tựa hồ tâm tình phức tạp, chữ hơi khựng lại:
【 Đúng vậy, theo ký ức của tôi, đây là một loại quái vật có thể giấu kín trong bóng tối, giám thị hoặc là…… ám sát, tỷ lệ tử vong của người chơi mới đối mặt với nó là 97.6% trở lên 】
Tiêu Lam: “Có…… lợi hại như vậy sao? Ta chỉ là đá một chân thôi mà."
【 Có lẽ thể chất ngài đã được kỹ năng cường hóa 】
Tiêu Lam lúc này mới nhớ tới 【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】, hiệu quả bị động hình như là căn cứ trình độ bần cùng để tăng cường tố chất thân thể người chơi, cũng không biết cậu đến tột cùng đã tới trình độ nào rồi.
Không phải sau này phong cách của cậu sẽ biến thành tay không chặt gạch, lấy trán phán tường, nâng ngực đập đá tảng chứ….
Tưởng tượng một chút, Tiêu Lam cảm thấy vầy cũng quá……
Bởi vì động tĩnh trước đó, trên kệ hàng rơi xuống một thùng giấy vốn đã không để gọn, bóng đèn bên trong rớt lách cách lang cang đầy đất, trong đó có vài cái nện trên người Tiêu Lam, lại từ trên người cậu bắn ra ngoài, rớt bêt nát trên mặt đất.
Tiếp theo, nhắc nhở của hệ thống xuất hiện: “Phá hư đạo cụ của cảnh tượng, thoáng hấp dẫn Trương Đông chú ý."
Tiêu Lam: “……"
Vầy cũng có thể tính trên đầu tao! Giảng đạo lý, tụi nó tự mình rơi xuống, loại hành vi này gọi là ăn vạ, phát lên mạng một giây đưa mày thành hot account luôn, Thế Giới Hàng Lâm tụi mày ăn vạ không ai quản sao!
Tiêu Lam quay đầu nói: “Lạc, mi có loại ghi chép như camera hành trình trên xe không?"
【 Xin đối mặt với hiện thực, tiên sinh 】
Ngay sau đó lại xuất hiện một nhắc nhở khác của hệ thống: “Giá trị bần cùng tăng 0.01 vạn, Tiêu Lam nghèo cũng nghèo đến keo kiệt như thế."
Nhìn thấy hàng chữ này, ánh mắt Tiêu Lam lại sáng lên: “Ta có một ý tưởng lớn mật."
【 Gϊếŧ người phóng hỏa đai lưng vàng?】
Tiêu Lam: “Chúng ta uyển chuyển một chút, có thể gọi là —— cướp giàu giúp nghèo, cướp Boss giàu giúp ta nghèo. Đương nhiên phải sau khi năng lực chiến đấu hoặc chạy trốn của ta tăng lên rồi lại nói, nếu bây giờ ta hủy đi kho hàng để tăng giá trị bần cùng, có khả năng sẽ bị Trương Đông đuổi gϊếŧ đến khắp hang cùng góc kẹt của thế giới này mất."
【 Dẫu đang ở địa ngục, tôi cũng sẽ cùng tồn tại với ngài】
Tiêu Lam nói: “Cảm ơn, nhưng mi có thể có một chút tin tưởng với ta được không……"
Nghe như di ngôn khẳng khái trước khi hy sinh ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam trong tương lai tưởng tượng:
Lạc: Hôm nay chúng tôi đi ngang qua quý bảo địa, đáng tiếc lộ phí đã dùng hết, hy vọng mọi người có tiền giúp tiền, không tiền giúp người!
Sau đó Tiêu Lam biểu diễn một màn dùng ngực đập đá tảng.
Các hương thân: Hay lắm!! Làm lại lần nữa đê!
Hết chương 4.
***** Dùng ngực đập đá đây: