Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 17 Cô ấy
Chương 17: Cô ấy
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Bàn bạn học bên cạnh đối với ảnh chụp trên điện thoại biểu hiện thật sự quá khác thường, quả thực chính là trên mặt viết rõ “Tôi có vấn đề".
Thấy tình huống khác lạ, Cố Thịnh An nắm chặt cơ hội ngóng sang bàn kế bên đặt câu hỏi: “Đây là ai vậy? Mấy anh chị quen sao?"
Nghe vậy, bọn họ như là mới phản ứng lại đây, sôi nổi dời tầm mắt khỏi màn hình.
Vị nhiếp ảnh gia hay nói chuyện nhất Phó Văn Bác kia miễn cưỡng cười cười: “Không có gì, chỉ là thấy điện thoại di động cũ như vậy còn có thể khởi động máy được, hơi kinh ngạc thôi."
Tiêu Lam lại không dễ bị lừa gạt như vậy: "Cô gái trên điện thoại tuổi nhìn khoảng 17-18 tuổi, điện thoại cũng là kiểu dáng mười năm trước, tuổi cô ấy hình như cũng cỡ tuổi các anh chị thì phải?"
Nụ cười của Phó Văn Bác hơi cứng đờ, anh ta lặng lẽ lau mồ hôi trên tay lên ống quần: “A, đúng vậy, thật trùng hợp."
Tiêu Lam tiếp tục nói: “Cô ấy mặc đồng phục cũng giống các anh chị, chẳng lẽ là bạn học của mọi người?"
Phó Văn Bác cả kinh: “Làm sao mà cậu biết được?!"
Tiêu Lam làm ra một bộ dáng lơ đãng: “Vừa nãy anh đưa ảnh chụp cho tôi xem đó, nhưng chỉ là chợt lóe qua thôi, tôi còn tưởng nhìn lầm rồi ấy chứ."
Thật ra Phó Văn Bác chỉ là triển lãm mấy tấm hình bọn họ đã từng chụp chung mà thôi, Tiêu Lam lừa anh ta.
Phó Văn Bác vội vàng bổ sung cứu chữa: “Chúng tôi đều không quen biết cô ta, chỉ là nhìn thấy đồng phục giống nhau quá kinh ngạc thôi, phải biết rằng chúng tôi đã tốt nghiệp được mười năm, còn có thể nhìn thấy đồng phục này, thật sự không thể tưởng được, ha ha."
Nghe đến đó, Tiêu Lam vốn đang tính toán lại nói thêm vài lời, vị giám đốc mặc vest Trình Lãng kia vội vàng đánh gãy bọn họ nói chuyện: “Phó Văn Bác!"
Phó Văn Bác run lên, đột nhiên liền ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng đứng dậy, cũng không dám liếc mắt nhìn Tiêu Lam một cái, nói dối bụng đau rồi nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài.
Bốn người còn lại đều mang thần sắc không được tự nhiên, đối mặt với bữa tối mỹ vị cũng không có hứng thú nổi, bọn họ vội vàng ăn một lát liền sôi nổi tìm cớ rời nhà ăn.
Hiện tại, nhà ăn chỉ còn lại những người chơi.
Cố Thịnh An hỏi những người khác: “Mọi người thấy thế nào?"
Lưu Y Y không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không phải là NPC có vấn đề sao, cái cô trên điện thoại là quỷ, nhóm người này gϊếŧ chết cô ta, đơn giản vậy thôi. Có cái gì mà thảo luận, cũng chẳng có đầu mối mới, tôi muốn đi nghỉ ngơi."
Cũng không đợi mọi người đáp lời, cô ta tự mình đi mất.
Tiêu Lam cũng nói: “Trước mắt tới xem, đích xác không có manh mối dư thừa nào, tôi kiến nghị kế tiếp mọi người quan sát nhiều hơn một chút mấy NPC này, hoặc là hiểu biết một chút tin tức có liên quan đến khách sạn, dù sao mười năm trước chuyện cũng đã xảy ra ở đây."
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Vừa rồi tuy Lưu Y Y nói thật không khách khí, nhưng nhìn tình huống trước mắt mà nói, bọn họ đạt được tin tức quá ít, dù có thảo luận như thế nào cũng bất quá đều là suy đoán mà thôi, manh mối mới là quan trọng nhất.
Ba người khác cũng gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lúc này, ông chủ khách sạn suối nước nóng đi vào, ông cười nói với mọi người: "Phòng của các vị đã sắp xếp xong, không bằng tôi mang mọi người qua trước nhé."
Mấy người chơi không có ý kiến gì, sôi nổi đi theo ông chủ đến khu vực phòng nghỉ.
Bọn họ vốn dĩ tưởng muốn đem điện thoại gửi cho ông chủ, chỉ là ông chủ lại cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ có thể để Đồng Thanh đã phát hiện nó tạm thời bảo quản.
Khu phòng nghỉ ở lầu ba, dọc theo thang lầu đi lên là từng hàng phòng nghỉ. Bởi vì chỉ tiếp đãi hai đợt sóng khách hàng, đại đa số phòng nghỉ đều trống không, ông chủ mang theo bọn họ một đường đi thẳng vào phòng tận cùng bên trong.
Ông chủ chỉ vào một loạt phòng bên trái, nói với bọn họ: "Năm phòng này chính là phòng của mọi người, vừa nãy có một vị tiểu thư đã ở đây trước, đã vào ở phòng đếm ngược từ thứ tư, những phòng khác các vị có thể tự sắp xếp."
Cố Thịnh An nhịn không được hỏi: “Chúng tôi có thể hai người một phòng không?"
Ông chủ lại cười cười: "Các cậu đặt trước là mỗi người một phòng mà, nếu không hài lòng thì tôi có thể đổi cho các cậu sang phòng khác."
Các người chơi vội vàng cự tuyệt, như tình huống bây giờ, tuy là một người một phòng, nhưng tốt xấu cũng liền kề với nhau, xảy ra chuyện còn có thể tìm người phụ một chút. Nếu ông chủ đổi cho bọn họ thành phòng ở vị trí khác, đến lúc đó buổi tối xảy ra chuyện thì đúng là kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay.
Những người khác còn đang do dự, Tiêu Lam cũng đã nhấc chân đi về phòng cuối cùng.
Triệu Phàn mặt tàn nhang nhịn không được nói: “Ê…… Đó chính là phòng cuối cùng đó, cậu không sợ sao?"
Tiêu Lam cười: “Tôi nghèo như vậy rồi còn sợ quỷ sao?"
Nói xong trực tiếp vào phòng, để lại ba người chơi vẻ mặt không hiểu ra sao mà ngốc tại chỗ, nghèo còn có công năng này hả? Sau đó, cứ việc có chút không yên tâm, ba người còn lại vẫn là lựa chọn một gian phòng vào ở.
Phòng từ trong ra ngoài theo thứ tự là: Tiêu Lam, Cố Thịnh An, Triệu Phàn, Lưu Y Y, Đồng Thanh.
Tiêu Lam thật ra không chê một phòng cuối cùng, quỷ ở Thế Giới Hàng Lâm chẳng lẽ còn để ý bây ở phòng nào sao? Chỉ sợ tới thời điểm thì ngủ ngay đại sảnh cũng trốn không kịp. Phòng cuối cùng kia tốt xấu có cái cửa sổ, nếu bị chặn cửa thì có thể nhảy cửa sổ trốn chạy, là một lựa chọn cực kỳ thực tế.
—
Trong phòng cũng là kết cấu bằng gỗ, trên mặt đất trải thảm, trên cửa sổ treo bức màn hoa, có vẻ rất là ấm áp. Từ bề ngoài xem ra, phòng này và khách sạn suối nước nóng này đều rất thích hợp để nghỉ phép.
Tiêu Lam thả Lạc xuống, chính mình thì ở trong phòng kiểm tra manh mối.
Lạc bước catwalk ưu nhã đi đến trước mặt Tiêu Lam: “Tiên sinh, hoạt động tra xét xin hãy giao cho tôi đi."
Tiêu Lam nhìn hắn, tay lại ngứa lên, nhịn không được sờ soạng một phen mới nói: “Tra xét sẽ không quá tiêu hao lực lượng của anh sao?"
Lạc lắc lắc cái đuôi: “Chỉ là tìm kiếm vật phẩm bình thường trong phạm vi nhỏ mà nói, không có vấn đề."
Tiêu Lam lưu luyến không rời mà thu hồi tay lại, Lạc nâng chân trước lên vỗ vỗ trên mặt đất, bóng dáng đen nhánh từ dưới móng vuốt hắn tràn ngập, trải rộng ra trong phòng, cẩn thận đảo qua mỗi một góc và khe hở.
Lạc chạy về phía trước vài bước, nhảy lên ngồi xổm trên đỉnh chóp tủ quần áo, hắn vỗ vỗ ngăn tủ: “Nơi này, tiên sinh."
Tiêu Lam đi lên mở cửa tủ ra, tìm kiếm một lát, cuối cùng ở khe hở ngăn tủ cao nhất tìm được một vật phẩm đóng bao hình chữ nhật.
Mở ra vừa thấy, thế mà là một quyển nhật ký có khóa, kiểu dáng thời xưa, ngay cả bìa cũng có chút ố vàng. Còn vì sao đã khóa rồi mà Tiêu Lam vẫn biết đây là nhật ký, bởi vì trên nhật ký có in chữ "Tâm sự bí mật của thiếu nữ", chung quy không đến mức ghi tên ngoài bìa sai chứ?
Loại khóa đơn giản này trước mặt Tiêu Lam giống như không tồn tại vậy, không đến ba giây Tiêu Lam cũng đã mở nó ra.
Bên trong ghi lại chính là một tâm tình yêu thầm của một nữ sinh gọi là Cố Mặc.
Cô hẳn không phải là một người thường hay viết nhật ký, thông thường năm sáu ngày sẽ có một ít nội dung mới, mỗi lần viết cũng không nhiều lắm. Trước đó đều là một vài câu vặt vãnh như “Hôm nay cậu ấy chơi bóng rổ, bộ dáng rất tuấn tú", “Hôm nay ở trên hành lang lại gặp cậu ấy rồi", “Cậu ấy thích bút máy màu đen" linh tinh.
Thẳng đến phía sau, Tiêu Lam rốt cuộc thấy được cái tên quen thuộc: “Đỗ Vũ Oái nói trước mặt cậu ấy rằng mình nghèo kiết hủ lậu, Trình Lãng thế mà còn cười, bọn họ đều cười đến rất vui vẻ……"
Nhật ký đến đây đột nhiên im bặt.
Cậu đại khái biết nữ sinh này đã trải qua chuyện gì, cô yêu thầm Trình Lãng, chỉ dám trộm nhìn hắn mà chưa bao giờ dám thổ lộ. Lại vào một ngày nào đó vô ý gặp được đối tượng thầm mến cùng những người khác cười nhạo sau lưng mình nghèo kiết hủ lậu, chuyện này đối với trái tim thiếu nữ mà nói, quả thực là có tính chất đả kích huỷ diệt.
Tiêu Lam thơ ấu kỳ thật cũng là áo cơm vô lo, cha giàu có và mẹ dịu dàng mỹ lệ, tuy cha luôn không ở nhà, nhưng mẹ luôn bồi cạnh cậu, hơn nữa còn chăm sóc cậu rất tốt. Thẳng đến một ngày nào đó cha không thấy đâu nữa, cuộc sống từ đây liền long trời lở đất.
Bởi vì nghèo kiết hủ lậu bị cười nhạo gì đó, Tiêu Lam cũng từng trải qua, thậm chí bởi vì gia đạo sa sút, nên nhận được càng nhiều cười nhạo và ác ý, không ít người đã từng là bạn bè trưởng bối tốc độ trở mặt đến làm người sợ hãi.
Cậu cũng từng thống khổ khó chịu qua, nhưng sau đó mẹ lại bệnh nặng, cậu muốn một bên chăm lo cho mẹ một bên ứng phó đòi nợ, còn phải chăm lo việc học và làm công, dần dà cũng liền không có tâm tư để ý những trào phúng không đau không ngứa đó.
Lạc phát giác cảm xúc của Tiêu Lam không tốt lắm, vì thế dùng cái đầu lông xù xù cọ cọ mu bàn tay cậu: “Tiên sinh."
Tiêu Lam phục hồi tinh thần lại: “Tôi không sao, ngày mai chúng ta nghĩ cách tiếp cận Đỗ Vũ Oái và Trình Lãng một chút đi, hỏi một chút chuyện Cố Mặc, hơn nữa Đỗ Vũ Oái bên kia cũng có chuyện làm tôi rất để ý."
Cậu miêu tả với Lạc ánh mắt khi Đỗ Vũ Oái nhìn cậu cùng với hoài nghi của mình.
——
Vào đêm sau.
Trong một mảnh bóng tối, Tiêu Lam nằm trong ổ chăn mềm mại khô ráo, trò chuyện câu được câu không với Lạc đang ghé vào bên gối. Cùng với giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Lạc, cậu đã mơ màng sắp ngủ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.
Như là có người mang dép lê kéo dài trên mặt đất, hơn nữa đi cực chậm, phát ra âm thanh sàn sạt thật sự rất lớn. Tiếng bước chân bồi hồi trước cửa phòng Tiêu Lam, tựa hồ có người đang dạo bước trước cửa cậu, nhất thời đi về bên trái, nhất thời bước sang bên phải.
Nhưng Tiêu Lam ở chính là phòng cuối cùng, từ đâu ra bên trái?
Cửa khách sạn chất lượng khá tốt, kẹt cửa hoàn toàn không ánh sáng lọt vào, Tiêu Lam cũng vô pháp phán đoán trước cửa mình rốt cuộc là cái gì, có lẽ cái gì cũng không có.
“Phịch phịch phịch" tiếng đập cửa vang lên, âm thanh rất quy luật, phảng phất như cả khoảng cách thời gian đều giống nhau.
Giọng một cô gái ở cách ván cửa lộ ra: "Tiêu Lam, anh ở đâu?"
Giọng nói kia nhu nhu, ngữ điệu mềm mại ôn hòa, đặc biệt có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Tiêu Lam không trả lời.
Giọng cô gái run rẩy, mang theo một chút nhu nhược chọc người thương tiếc: “Em lạnh quá, anh tới với em được không anh?"
Tiêu Lam: “Thật xin lỗi, tôi không dậy nổi ban đêm, cô đi WC xong sớm một chút trở về ngủ thì không lạnh nữa."
Cô gái bên ngoài: “……"
Mẹ nó, anh xứng đáng độc thân cả đời.
Hết chương 17.