Tôi Đi Bắt Ma Với Ông Nội
Quyển 1 Chương 2: Nghe trộm ở Hang Quỷ
Ông ngoại khoác áo, đứng dậy mở cửa, tôi cũng bị đánh thức. Tôi nghe thấy bọn họ khe khẽ nói chuyện với nhau, bởi lúc đó ban đêm rất yên tĩnh, cho nên cuộc đối thoại của bọn họ bị tôi nghe không sót một từ nào.
Đồ tể Mã thở hổn hển, nói: “Anh Nhạc Vân phải cứu em!"
Ông ngoại hỏi: “Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì? Có việc gì sáng sớm ngày mai tới nói cũng được mà." Ông ngoại vừa nói, vừa để đồ tể Mã vào trong nhà, kéo ghế ra ngồi.
Đồ tể Mã ném lòng và phổi heo lên trên bàn, nói: “Một chút lòng thành mong anh nhận lấy. Chuyện này anh giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp."
Ông ngoại hỏi: “Gấp cái gì không biết, anh giúp em thế nào đây?"
Vì vậy, đồ tể Mã hạ giọng nói: “Hôm nay em gặp quỷ..."
Ông ngoại sửng sốt, bèn vội vàng đứng lên đi khép cửa, tiếng bước chân sột soạt đều bị người ở căn phòng sát vách không ngủ là tôi nghe rất rõ ràng. Tôi bị câu chuyện của đồ tể Mã hấp dẫn, vểnh tai cẩn thận lắng nghe họ nói chuyện, sau khi nghe xong cánh tay chống trên giường không ngừng run rẩy.
Đồ tể Mã run giọng nói: “Hôm nay em bán thịt về rất muộn, lúc đi ngang qua Hang Hoá Quỷ nghe được có người nói chuyện ở khe núi. Em cảm thấy có gì đó không đúng, đã khuya thế này còn có ai nói chuyện ở nơi đồi núi hoang vu này chứ? Hơn nữa đây là nơi dù là vào ban ngày cũng chẳng có ai dám tới."
Tôi nghe tiếng tách trà leng keng va chạm, tiếp đó là tiếng nước chảy, chắc là ông ngoại đang rót trà cho đồ tể Mã. Ông ngoại nói: “Đúng vậy. Hang Hoá Quỷ chôn rất nhiều đứa trẻ chết non, là nơi cấm kỵ, ngoại trừ vài thanh niên trẻ tuổi to gan trong thôn, những người khác ban ngày phải đi qua nơi đó, đều đi đường vòng."
Đồ tể Mã nói tiếp: “Em cũng nghĩ như vậy, bình thường em không hề tin sợ ma quỷ. Cảm thấy rất tò mò, nên đã ngồi xổm ở phía sau một tảng đá lớn nghe bọn chúng nói cái gì. Không nghe thì không sao, vừa nghe đã làm em kinh hãi!"
Ông ngoại nhỏ giọng hỏi: “Sao lại làm em kinh hãi?"
Đồ tể Mã vô cùng thần bí nói: “Em nghe giọng của một đứa bé trai và một cô bé."
Ông ngoại và đồ tể Mã đều im lặng. Đêm khuya thanh vắng, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nó trắng bệch như tờ giấy.
Đồ tể Mã uống ừng ực một ngụm trà, còn nói: “Giọng bé gái nói, vợ của đồ tể Mã lại mang thai, mày lại muốn đi hại nó sao? Tôi một nghe bọn chúng nói tên mình, càng thêm khó hiểu, ngồi xổm phía sau tảng đá tiếp tục nghe. Giọng đứa bé trai, đương nhiên phải hại nó. Giọng bé gái nói, mày muốn hại nó bằng cách nào? Bé trai cười to, âm thanh rất khó nghe, giống như tiếng vải thô lau ghế, làm cho tôi nổi da gà khắp người. Giọng đứa bé trai lại vang lên, tao muốn hắn hiểu được sinh được, không nuôi được."
Ông ngoại cũng kinh ngạc hỏi: “Hiểu được sinh được không nuôi được là sao?"
Đồ tể Mã nói: “Giọng của bé gái cũng hỏi như vậy. Giọng bé trai đáp, tao muốn đầu thai vào trong bụng người đàn bà đó, 12 giờ đêm ngày thứ 7 sau khi sinh sẽ chết, sau đó lại tới chơi với mày. Nếu như người đàn bà đó lại sinh nữa, tao lại làm như vậy. Để hắn có đứa con trai nào, chết đứa nấy. Rồi chúng hẹn nhau, đợi sau khi đứa bé vợ tôi sinh ra chết đi, sẽ đến Hang Hoá Quỷ này để chơi đùa tiếp."
Ông ngoại không ngừng hít hà. Tôi ở sát vách lông tơ đã dựng đứng, cảm thấy trong chăn rất lạnh lẽo.
"Anh cứu em với, anh Nhạc Vân. Cái thai trong bụng vợ em đã lớn lắm rồi, có lẽ sắp sinh. Nếu như lại bị Quỷ Giỏ Tre giết hại, em sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Đồ tể Mã năn nỉ.
Tôi xin giải thích cho mọi người hiểu, cư dân vùng này gọi linh hồn của đứa bé sau khi sinh còn chưa cai sữa đã chết đi là Quỷ Giỏ Tre. Xác của những đứa bé này chỉ có thể đặt vào một thứ gọi là “giỏ tre" rồi tạm thời mang đi chôn. Giỏ tre đã dùng qua không được cầm về, phải úp ngược lên trên phần mộ của đứa trẻ. Phần mộ của Quỷ Giỏ Tre không được tùy tiện xây ở trên ngọn núi, chỉ có thể tập trung ở trong một thung lũng vắng vẻ, đây là lệ lâu dần thành quy củ. Mà thung lũng kia chính là “Hang Hoá Quỷ" mà mọi người hay nói.
Các bậc cao tuổi trong thôn nói, tính trẻ con của Quỷ Giỏ Tre vẫn còn, vậy nên mới chôn rất nhiều Quỷ Giỏ Tre cùng một chỗ. Để sau khi mặt trời lặn chúng nó ra ngoài chơi đùa với nhau, chúng đặc biệt thích nghịch lửa. Đã từng có người từ xa thấy mấy đoàn ma trơi lơ lửng trong "Hang Hoá Quỷ", còn có tiếng cười khanh khách nghe không rõ ràng cho lắm. Ngày thứ hai, mắt của người đó cứ như bị hun khói, không ngừng chảy nước mắt, hai con ngươi còn đỏ hơn cả mắt thỏ, qua bảy bảy bốn chín ngày mới hồi phục bình thường.
Ông ngoại khuyên đồ tể Mã: “Vợ của em vẫn chưa sinh con, tạm thời nó còn chưa hại được đâu. Hôm nay khuya quá rồi, nghĩ ra biện pháp cũng không thể lập tức xử lý. Em cứ về trước, an tâm ngủ một giấc. Anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp, chúng ta là họ hàng, sao có thể không giúp em. Chỉ là phải đối phó Quỷ Giỏ Tre, nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó. Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa. Em về trước đi, chờ anh nghĩ biện pháp xong lại đi tìm em." Nói xong đưa lòng và phổi heo trên bàn muốn đồ tể Mã lấy về. Đồ tể Mã liên tục nói cảm ơn, cảm động đến rơi nước mắt, cũng không chịu nhận lại đồ đã đưa tới.
Ông ngoại thuyết phục mãi đồ tể Mã mới chịu về, sau đó ông đóng cửa đi ngủ. Chỉ là tôi nghe ông ngoại lăn qua lăn lại trên giường, giữa chừng còn thức dậy uống trà một lần, thao thức mãi đến khi chân trời đã chuyển sang màu trắng, gà trống ở bên ngoài cũng đã bắt đầu gáy. Còn tôi cũng trải một đêm không dám chợp mắt, trong lòng vừa sợ, lại vừa tò mò.
Đồ tể Mã thở hổn hển, nói: “Anh Nhạc Vân phải cứu em!"
Ông ngoại hỏi: “Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây làm gì? Có việc gì sáng sớm ngày mai tới nói cũng được mà." Ông ngoại vừa nói, vừa để đồ tể Mã vào trong nhà, kéo ghế ra ngồi.
Đồ tể Mã ném lòng và phổi heo lên trên bàn, nói: “Một chút lòng thành mong anh nhận lấy. Chuyện này anh giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp."
Ông ngoại hỏi: “Gấp cái gì không biết, anh giúp em thế nào đây?"
Vì vậy, đồ tể Mã hạ giọng nói: “Hôm nay em gặp quỷ..."
Ông ngoại sửng sốt, bèn vội vàng đứng lên đi khép cửa, tiếng bước chân sột soạt đều bị người ở căn phòng sát vách không ngủ là tôi nghe rất rõ ràng. Tôi bị câu chuyện của đồ tể Mã hấp dẫn, vểnh tai cẩn thận lắng nghe họ nói chuyện, sau khi nghe xong cánh tay chống trên giường không ngừng run rẩy.
Đồ tể Mã run giọng nói: “Hôm nay em bán thịt về rất muộn, lúc đi ngang qua Hang Hoá Quỷ nghe được có người nói chuyện ở khe núi. Em cảm thấy có gì đó không đúng, đã khuya thế này còn có ai nói chuyện ở nơi đồi núi hoang vu này chứ? Hơn nữa đây là nơi dù là vào ban ngày cũng chẳng có ai dám tới."
Tôi nghe tiếng tách trà leng keng va chạm, tiếp đó là tiếng nước chảy, chắc là ông ngoại đang rót trà cho đồ tể Mã. Ông ngoại nói: “Đúng vậy. Hang Hoá Quỷ chôn rất nhiều đứa trẻ chết non, là nơi cấm kỵ, ngoại trừ vài thanh niên trẻ tuổi to gan trong thôn, những người khác ban ngày phải đi qua nơi đó, đều đi đường vòng."
Đồ tể Mã nói tiếp: “Em cũng nghĩ như vậy, bình thường em không hề tin sợ ma quỷ. Cảm thấy rất tò mò, nên đã ngồi xổm ở phía sau một tảng đá lớn nghe bọn chúng nói cái gì. Không nghe thì không sao, vừa nghe đã làm em kinh hãi!"
Ông ngoại nhỏ giọng hỏi: “Sao lại làm em kinh hãi?"
Đồ tể Mã vô cùng thần bí nói: “Em nghe giọng của một đứa bé trai và một cô bé."
Ông ngoại và đồ tể Mã đều im lặng. Đêm khuya thanh vắng, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nó trắng bệch như tờ giấy.
Đồ tể Mã uống ừng ực một ngụm trà, còn nói: “Giọng bé gái nói, vợ của đồ tể Mã lại mang thai, mày lại muốn đi hại nó sao? Tôi một nghe bọn chúng nói tên mình, càng thêm khó hiểu, ngồi xổm phía sau tảng đá tiếp tục nghe. Giọng đứa bé trai, đương nhiên phải hại nó. Giọng bé gái nói, mày muốn hại nó bằng cách nào? Bé trai cười to, âm thanh rất khó nghe, giống như tiếng vải thô lau ghế, làm cho tôi nổi da gà khắp người. Giọng đứa bé trai lại vang lên, tao muốn hắn hiểu được sinh được, không nuôi được."
Ông ngoại cũng kinh ngạc hỏi: “Hiểu được sinh được không nuôi được là sao?"
Đồ tể Mã nói: “Giọng của bé gái cũng hỏi như vậy. Giọng bé trai đáp, tao muốn đầu thai vào trong bụng người đàn bà đó, 12 giờ đêm ngày thứ 7 sau khi sinh sẽ chết, sau đó lại tới chơi với mày. Nếu như người đàn bà đó lại sinh nữa, tao lại làm như vậy. Để hắn có đứa con trai nào, chết đứa nấy. Rồi chúng hẹn nhau, đợi sau khi đứa bé vợ tôi sinh ra chết đi, sẽ đến Hang Hoá Quỷ này để chơi đùa tiếp."
Ông ngoại không ngừng hít hà. Tôi ở sát vách lông tơ đã dựng đứng, cảm thấy trong chăn rất lạnh lẽo.
"Anh cứu em với, anh Nhạc Vân. Cái thai trong bụng vợ em đã lớn lắm rồi, có lẽ sắp sinh. Nếu như lại bị Quỷ Giỏ Tre giết hại, em sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Đồ tể Mã năn nỉ.
Tôi xin giải thích cho mọi người hiểu, cư dân vùng này gọi linh hồn của đứa bé sau khi sinh còn chưa cai sữa đã chết đi là Quỷ Giỏ Tre. Xác của những đứa bé này chỉ có thể đặt vào một thứ gọi là “giỏ tre" rồi tạm thời mang đi chôn. Giỏ tre đã dùng qua không được cầm về, phải úp ngược lên trên phần mộ của đứa trẻ. Phần mộ của Quỷ Giỏ Tre không được tùy tiện xây ở trên ngọn núi, chỉ có thể tập trung ở trong một thung lũng vắng vẻ, đây là lệ lâu dần thành quy củ. Mà thung lũng kia chính là “Hang Hoá Quỷ" mà mọi người hay nói.
Các bậc cao tuổi trong thôn nói, tính trẻ con của Quỷ Giỏ Tre vẫn còn, vậy nên mới chôn rất nhiều Quỷ Giỏ Tre cùng một chỗ. Để sau khi mặt trời lặn chúng nó ra ngoài chơi đùa với nhau, chúng đặc biệt thích nghịch lửa. Đã từng có người từ xa thấy mấy đoàn ma trơi lơ lửng trong "Hang Hoá Quỷ", còn có tiếng cười khanh khách nghe không rõ ràng cho lắm. Ngày thứ hai, mắt của người đó cứ như bị hun khói, không ngừng chảy nước mắt, hai con ngươi còn đỏ hơn cả mắt thỏ, qua bảy bảy bốn chín ngày mới hồi phục bình thường.
Ông ngoại khuyên đồ tể Mã: “Vợ của em vẫn chưa sinh con, tạm thời nó còn chưa hại được đâu. Hôm nay khuya quá rồi, nghĩ ra biện pháp cũng không thể lập tức xử lý. Em cứ về trước, an tâm ngủ một giấc. Anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp, chúng ta là họ hàng, sao có thể không giúp em. Chỉ là phải đối phó Quỷ Giỏ Tre, nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó. Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa. Em về trước đi, chờ anh nghĩ biện pháp xong lại đi tìm em." Nói xong đưa lòng và phổi heo trên bàn muốn đồ tể Mã lấy về. Đồ tể Mã liên tục nói cảm ơn, cảm động đến rơi nước mắt, cũng không chịu nhận lại đồ đã đưa tới.
Ông ngoại thuyết phục mãi đồ tể Mã mới chịu về, sau đó ông đóng cửa đi ngủ. Chỉ là tôi nghe ông ngoại lăn qua lăn lại trên giường, giữa chừng còn thức dậy uống trà một lần, thao thức mãi đến khi chân trời đã chuyển sang màu trắng, gà trống ở bên ngoài cũng đã bắt đầu gáy. Còn tôi cũng trải một đêm không dám chợp mắt, trong lòng vừa sợ, lại vừa tò mò.
Tác giả :
Lượng Huynh