Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 70
Trang Dịch nhìn Lâm Lưu thu sứa đốm vàng về trong cơ thể, hơn nữa nhanh chóng phụ thể, hắn cũng lập tức thu bồ công anh lại, trước đó Lâm Lưu thử dùng tấn công tầm xa giao thủ với hắn, kế tiếp lại chọn phụ thể, rất có thể là tấn công gần người, thấy hồn sư quanh thân Lâm Lưu quanh thân hồn lực chấn động càng ngày càng mạnh, hơn nữa quanh thân hắn còn lan tràn ánh sáng màu xám đen, hiển nhiên là có độc tố bảo vệ, Trang Dịch không thể thừa cơ tấn công, đơn giản thu cành lá bồ công anh vào trong cơ thể, chỉ để lại đóa hoa phòng ngự bên ngoài cơ thể, đồng thời Trang Dịch điều tiết hồn lực trong cơ thể mình, cảm thấy hồn lực vừa mới tiêu hao đã được bổ sung trở lại trong thời gian rất ngắn, Trang Dịch âm thầm tích trữ sức lực, hơn nữa bắt đầu suy tính phương thức chiến đấu đối với Lâm Lưu.
Đúng lúc này, hồn lực quanh thân Lâm Lưu chấn động càng ngày càng mạnh, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến Trang Dịch, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vùng quanh thân thể Lâm Lưu giống như bị bao phủ bởi một tầng da sứa bán trong suốt, xúc tua sứa dài khoảng 2m khua sau lưng hắn, trên bề mặt da con sứa phập phồng theo hồn lực, phản xạ ánh nắng, thoạt nhìn trong suốt như sóng nước, từ xa nhìn lại giống như Lâm Lưu đang nấp ở trong thân thể một con sứa dài chừng 2m, rộng 1.5m, mà phản ứng của con sứa này trong không khí, lại giống như ở trong nước, tốc độ thúc đẩy Lâm Lưu cũng tăng nhanh không ít, không thể không nói, tình hình có chút đồ sộ, chí ít chấn động tất cả học viên ở đây.
“Hồn thú phụ bên ngoài cơ thể, đây là hồn sư cấp năm mới có thể làm được! Lâm Lưu ở cấp bốn đã có thể dùng được một chiêu này, sợ rằng sau trận chiến này hắn sẽ nguyên khí đại thương, đồng thời, e rằng cũng có thể cấp tốc vượt qua ranh giới cấp năm này" Lão sư ở một bên nhìn Lâm Lưu đạo.
“Như vậy Lâm Lưu nhất định sẽ thắng? " Học viên nóng lòng liền vội vàng hỏi.
Lão sư nhìn Lâm Lưu lực công kích tăng gấp đôi, lại trầm mặc.
Lời của lão sư, làm một bên đang chiến đấu, Trang Dịch căn bản không rảnh đi nghe, nhưng hồn thú phụ bên ngoài cơ thể, hắn vẫn là biết, chuyện hồn sư cấp năm mới có thể làm được, Lâm Lưu ở cấp bốn dưới tình huống được ăn cả ngã về không đã có thể làm được, đã có thể thấy được thiên phú mạnh mẽ của Lâm Lưu này, Trang Dịch thậm chí hoài nghi Lâm Lưu đã không phải cấp bốn thượng giai, mà ít nhất phải là cấp bốn đỉnh phong mới đúng!
Đối mặt địch thủ như vậy, Trang Dịch biết hy vọng chiến thắng của mình đại khái là rất mong manh, nhưng mà, chưa tới một giây cuối cùng, hắn tuyệt đối không thể nào buông tha, Trang Dịch điều động hồn lực trong cơ thể nhanh hơn, thấy Lâm Lưu ở trung tâm con sứa mở mắt, Trang Dịch chăm chú nhìn Lâm Lưu, lần này, đổi hắn chủ động tấn công!
Đóa hoa bồ công anh như lấy không hết, không ngừng bay ra từ trước người Trang Dịch, khắp bầu trời là đóa hoa màu trắng, bay múa, mật độ càng lúc càng lớn, dần dần không chỉ che lấp tấm mắt Lâm Lưu, mà còn che kín cả tầm mắt lão sư bên ngoài.
Lâm Lưu không nghĩ tới đổi thành Trang Dịch tấn công, lại là một chiêu như vậy, hắn trợn to mắt, đang định phá hỏng, lại đã không còn kịp, khi hồn thú của hắn phóng ra ngoài, Trang Dịch đã âm thấm tích trữ sức lực, giờ phút này toàn lực buông thả hồn lực, nháy mắt Lâm Lưu đã không thấy được thân ảnh Trang Dịch, chỉ có đóa hoa bồ công anh trắng bay đầy trước mắt, nhìn lâu làm cho người ta vô cùng phiền chán.
Vì tiết kiệm hồn lực, Trang Dịch để phạm vi bồ công anh bay múa cũng không lớn, trung tâm phạm vi che giấu của hắn là Lâm Lưu, còn mình đứng ở sát bên lề phạm vi này, vì vậy bồ công anh là vòng quanh thân Lâm Lưu quanh thân chừng 10m, Lâm Lưu di chuyển mỗi một bước, bồ công anh cũng di chuyển theo! Đây cũng là biểu hiện kỹ năng chuyển dời của Trang Dịch được tăng cường, bất luận là bồ công anh tập trung, chuyển dời theo di chuyển của Lâm Lưu, hay là chế tạo chướng ngại phạm vi nhỏ như vậy, đều là lấy kỹ năng chuyển dời của Trang Dịch làm trụ cột mà làm ra.
Lâm Lưu đã thử ăn mòn đóa hoa bồ công anh, những đóa hoa này không có bất cứ lực công kích gì, chỉ có tác dụng mê huyễn và che giấu, cho nên ăn mòn không khó, nhưng điều gây phiền toái là, dù là hắn ăn mòn một nhóm lớn, lại lập tức có nhiều hoa hơn bổ sung vào!
Sứa của Lâm Lưu căn cứ vào hồn lực của đối phương mà tiến hành tấn công, vốn phải là đòn sát thủ của hắn, nhưng lúc này khi bốn phía tất cả đều là đóa hoa tràn đầy hồn lực của Trang Dịch, Lâm Lưu ngược lại mất đi phương hướng công kích.
Chết tiệt, một cấp bốn trung giai như Trang Dịch lấy đâu ra nhiều hồn lực như vậy, hay là hắn dùng tất cả hồn lực dùng ở nơi này, chỉ để —— nghĩ tới đây, bước chân đang tìm kiếm Trang Dịch của Lâm Lưu bỗng nhiên dừng lại!
Mà một chỗ khác bị bồ công anh bao trùm.
Bên ngoài có một lão sư trên cấp sáu giám sát, Trang Dịch cũng không dám sử dụng năng lực chiến hồn sư hay ngự hồn sư của hắn vào lúc này, nhưng mà hắn có thể làm chút chuyện khác.
Tất cả đóa hoa bồ công anh đều là do hồn lực của hắn ngưng tụ thành, vì vậy khi Lâm Lưu di động thân thể, phá tan tầng tầng đóa hoa bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của hắn, Trang Dịch lập tức cảm ứng được vết tích của Lâm Lưu, hắn yên lặng di chuyển thân hình trong những đóa hoa, sau đó thừa dịp Lâm Lưu tìm kiếm hắn, Trang Dịch lặng lẽ ẩn nấp đến sau lưng Lâm Lưu.
Hồn thú của Trang Dịch là thực vật, năng lực che dấu mạnh hơn hồn thú bình thường nhiều, vì vậy khi hắn đến sau lưng Lâm Lưu, Lâm Lưu cũng không phát hiện hắm, chẳng qua là đúng lúc Trang Dịch chuẩn bị động thủ, lại thấy bước chân của Lâm Lưu dừng lại.
Trang Dịch lập tức hiểu, có lẽ Lâm Lưu đã đoán được cái gì.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lưu, cũng không nhúc nhích giống như hắn, đồng thời, bồ công anh do Trang Dịch điều khiển trong không trung, từ từ trở nên thưa thớt.
Dù sao bồ công anh bay đầy trời này nhiều lắm, thấy bồ công anh ít đi, lúc này có người cho rằng hồn lực của Trang Dịch không đủ, Lâm Lưu cũng cho là như vậy.
Hắn không có thở phào một hơi, ngược lại càng thêm cảnh giác, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh khác lạ bốn phía, thấy bồ công anh càng ngày càng ít, tầm mắt của hắn cũng ngày càng rộng, mơ hồ có thể thấy rõ cảnh tượng mấy mét chung quanh, lực chú ý của Lâm Lưu tập trung khắp nơi, nhịp tim hắn không tự chủ tăng nhanh, hồn lực cả người ngưng tụ tại một điểm, chỉ cần vừa thấy Trang Dịch, hắn lập tức sẽ lao qua!
Ngay lúc Lâm Lưu đang tùy thời chuẩn bị tấn công, bồ công anh lại nhiều lên một lần nữa! Lại một lần bay lượn rậm rạp chồng chéo lên nhau, lại một lần hoàn toàn che kín đường nhìn của Lâm Lưu!
Lâm Lưu nhìn bồ công anh lại bao vây lấy hắn một lần nữa, hắn vừa làm xong chuẩn bị một kích toàn lực, thiếu chút nữa phun ra một búng máu!
Chính là lúc này!
Trang Dịch vẫn luôn luôn mai phục phía sau lưng Lâm Lưu đột nhiên rat ay, chỉ thấy cành lá bồ công anh chợt phóng đại trong tay hắn, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tấn công về phía Lâm Lưu, gần như trong thời gian chớp mắt, cành lá bồ công anh phóng đại đã chặt chẽ trói buộc con sứa ở ngoài cơ thể Lâm Lưu!
Lâm Lưu đã phát hiện công kích, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, con sứa vừa thu lại, sau đó lại mạnh mẽ bành trướng ra, một luồng dịch độc màu vàng phun ra, bị phần lớn bồ công anh ngăn lại, Trang Dịch không bị chất độc phun tới, thế nhưng huỳnh quang bay loạn quanh thân con sứa lại có không ít rơi xuống trên người hắn.
Thân thể Trang Dịch lập tức sinh ra một loại cảm giác đau đớn như bị điện giật, làn da lộ ra ở bên ngoài trong chớp mắt lộ ra chấm đỏ, mà cành lá giam cầm Lâm Lưu lại càng nghiêm trọng, thân lá bồ công anh lập tức xuất hiện ăn mòn.
Thời khắc mấu chốt, Trang Dịch hoàn toàn không để mắt đến khó chịu trên thân thể, hắn vận chuyển hồn lực, dời bộ phận bồ công anh bị ăn mòn chủ yếu đi, đồng thời, trong nháy mắt con sứa phun xong nọc độc, đang đứng nghỉ ngơi trong không trung, Trang Dịch bắt chính xác thời cơ này, dưới sự điều khiển của hắn, đóa hoa bồ công anh bay múa giữa không trung chợt co cụm lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, toàn bộ đều nhào lên người Lâm Lưu.
Bên ngoài cơ thể Lâm Lưu có con sứa phòng ngự, vì vậy đóa hoa bồ công anh không thể nào bao trùm lên người hắn, nhưng là đóa hoa đầy trời dính vào bên trên con sứ, ảo thuật bất ngờ không kịp đề phòng của Bồ Công Anh Ảo Giác sử dụng ra, Lâm Lưu đã bị Trang Dịch tạm thời giam cầm sửng sốt, Trang Dịch bắt được vẻ mặt trúng chiêu của Lâm Lưu, dùng hết khí lực bú sữa mẹ cắn chặt hàm răng mà hung hăng xé ra —— dưới sự lôi kéo của cành lá bồ công anh, thân thể Lâm Lưu bị dùng sức đẩy ra
khỏi phạm vi chiến đấu nhỏ này!
“Chiến đấu kết thúc!" Trong nháy mắt Lâm Lưu rơi ra ngoài, tiếng của lão sư vang lên.
Thấy Lâm Lưu nặng nề rơi xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn lão sư tuyên bố kết quả, Trang Dịch nhất thời buông lỏng, cuống là cùng đóa hoa bồ công anh biến mất trong nháy mắt, cánh tay truyền tới từng đợt đau nhức, Trang Dịch vừa cúi đầu nhìn, gan bàn tay đã rách ra, là lúc nãy khi hắn dùng cành lá bồ công anh đẩy Lâm Lưu ra ngoài, quá dùng lực gây ra.
Nhìn vết thương trên cánh tay mình, cả người Trang Dịch đều bị sứa đốm vàng phun trúng độc nên nhất thời thể lực không chống đỡ được nữa, không khỏi lui về sau hai bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Lôi Tu luôn luôn ở ngoài chiến trường thấy vậy, gần như chỉ trong chớp mắt đã chạy đến sau lưng Trang Dịch, khi Trang Dịch vì trúng độc mà có chút hoa mắt lùi lại một lần nữa, Lôi Tu lập tức tiếp lấy thân thể Trang Dịch, để Trang Dịch tựa vào trên lưng nó, Lôi Tu dùng đuôi cuốn thân thể Trang Dịch, không để cho hắn ngã xuống, đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm da trên tay cũng những chỗ bị chảy máu của Trang Dịch.
Trang Dịch cảm thấy Lôi Tu hình như có chút tức giận, biết ma thú của mình có tính khí như thế nào, Trang Dịch lập tức nói: “Không có việc gì, như thế này lão sư trị liệu một chút là được."
Trang Dịch còn chưa dứt lời, hồn sư hệ chữa trị vẫn luôn ở bên cạnh đi tới, dưới sự giám thị của Lôi Tu, nâng hai tay Trang Dịch, trước chữa khỏi vết thương trên tay hắn.
Cảm thấy mỗi phút mỗi giây Lôi Tu đều đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của mình, hồn sư hệ chữa trị này bị Lôi Tu nhìn chòng chọc có chút sợ hãi, rất lâu mới chú ý tới, Lôi Tu lại là đang gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay hắn đang cầm tay Trang Dịch.
“Ma thú này của ngươi, nhưng thật ra rất bảo vệ chủ, ngay cả ta đụng tay của ngươi, cũng lo lắng ta quấy rối ngươi." Hồn sư hệ chữa trị không lớn tuổi lắm, thấy dáng vẻ này của Lôi Tu, trêu ghẹo nói với Trang Dịch.
Trang Dịch nhìn bộ dạng kia của Lôi Tu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hồn lực của Trang Dịch có phần tiêu hao quá lớn, dù là hắn có ba hệ chống đỡ, cũng có chút chịu nổi, vì vậy, để không khiến người khác hoài nghi, hắn lập tức biểu hiện ra một bộ dạng thoát lực. Chữa trị sư chỉ có thể chữa khỏi vết thương trên người Trang Dịch, cũng sẽ không giúp hắn bổ sung hồn lực, vì vậy mà mãi cho đến khi chữa trị sư rời đi, sắc mặt Trang Dịch vẫn còn có chút tái nhợt.
Hình thành đối lập rõ ràng với hắn, là Lâm Lưu đứng ở đối diện.
So với tình huống hồn lực tiêu hao quá độ, cả người đều có vết thương cúa Trang Dịch, bởi vì phụ hồn thú của Lâm Lưu phụ bên ngoài cơ thể, cho nên dù cuối cùng hắn bị Trang Dịch đẩy ngã xuống đất, cũng là cả người không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa hồn lực của hắn còn dư lại khoảng phân nửa, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn Trang Dịch nhiều, nhưng mà sắc mặt của hắn lại vô cùng khó coi.
Trận chiến vừa rồi của Lâm Lưu cùng Trang Dịch, đồng học ở bên ngoài cũng không thấy rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì vậy khi thấy Lâm Lưu ngã ra ngoài, mà Trang Dịch chật vật ngược lại chiến thắng, tất cả mn nghĩ không ra, giờ phút này tất cả đều trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Lão sư phụ trách giám sát chiến đấu lần này đứng dậy, để cho Trang Dịch cùng Lâm Lưu cặn kẽ nói lại trận chiến vừa rồi một lần.
Hai người đứng ở góc độ của mình, cặn kẽ kể lại chiến đấu vừa rồi, khi nghe xong lời của hai người bọn họ, toàn trường yên tĩnh, không ít người trên mặt trừ khiếp sợ ra, còn có không thể tin.
“Một trận chiến cực kỳ đặc sắc, đáng tiếc lão sư làm người đứng xem, không thể tự thân cảm nhận một lần, thật là đáng tiếc." Nghe xong quá trình hai người chiến đấu, lão sư nói, thấy Lâm Lưu
cúi đầu, im lặng không lên tiếng, lão sư nhìn Lâm Lưu, nói: “Lâm Lưu, ngươi biết ngươi thua ở
chỗ nào sao?"
“Ta quá sơ suất, lão sư." Lâm Lưu thấp giọng nói.
“Không, ngươi còn không biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào." Lão sư nghe vậy, cau mày nghiêm nghị nói, “Ngươi phải biết, ngươi là một phụ hồn sư, mà không phải chiến hồn sư! Tinh hoa của phụ hồn sư chính là ở chữ phụ này, chúng ta không chỉ cần học phụ trợ đồng đội, càng phải phụ trợ bản thân, đây là khuyết điểm lớn nhất của ngươi! Cho dù hôm nay ngươi thắng lợi, cuối cùng ta cũng sẽ phán định ngươi thua!"
Thấy Lâm Lưu trợn to hai mắt nhìn mình, lão sư nói: “Về điểm này, Trang Dịch làm được gần như hoàn mỹ, có thể lấy thực lực yếu hơn ngươi mà chiến thắng trọn vẹn, hắn dựa vào không chỉ có thực lực, còn có trí tuệ, tỷ như khi hắn phát hiện ngươi nhìn thấu kế hoạch của hắn, tâm tính của hắn trầm ổn hơn ngươi nhiều, ngụy trang thoát lực, sau khi ngươi chuẩn bị một kích toàn lực, che giấu tầm mắt ngươi lần nữa, thừa dịp khi ngươi tâm thần không yên, nhanh chóng tấn công; lại hoặc là, từ lúc mới bắt đầu, hắn đã để những đóa hoa bay múa của mình kia cho ngươi một loại ảo giác rằng nó chỉ có thể ngăn che tầm mắt, bởi vậy, cuối cùng khi đóa hoa cho ngươi ảo thuật tạo thành một kích trí mạng, ngươi mới có thể không đề phòng!"
Vị lão sư này dù sao cũng là lão sư học viện Ellen, lần này Lâm Lưu thua thảm như vậy, lão sư vừa cảm thán Trang Dịch quá mức giảo hoạt, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này giáo dục Lâm Lưu một trận, để cho hắn hảo hảo động động đầu óc.
Trang Dịch nhìn thấu ý đồ của lão sư, cũng không vạch trần.
Thấy Lâm Lưu bị mình giáo huấn không ngóc đầu lên được, lúc này lão sư mới thôi.
Dõi mắt toàn năm thứ ba, đôi song sinh Lâm Lưu Lâm Khê này là được coi trọng nhất, bọn họ không chỉ có cá nhân xuất chúng, hơn nữa vì là song sinh, cho dù không cùng một hệ, hồn thú cũng có thể dung hợp, hỗ trợ lẫn nhau, thất bại một lần tính cái gì, nếu có thể mượn Trang Dịch lần này cho hắn giáo huấn, để cho Lâm Lưu càng thêm xuất chúng, đây mới là điều lão sư hy vọng được thấy nhất.
Nguồn:
Đây cũng là ý nguyện ban đầu của việc trao đổi học sinh, một học sinh ưu tú của một học viện khác đi tới bản giáo, không chỉ sẽ cho học sinh trao đổi này thêm một học trình càng thêm mới lạ, cũng sẽ bởi vì hắn mà đẩy mạnh hồn sư bản giáo tiến bộ.
“Tốt lắm, xếp thứ nhất lớp phụ hồn sư đã chọn được, Trang Dịch, ba ngày sau tiến vào rừng rậm ma thú, ngươi chuẩn bị cho tốt." Ánh mắt lão sư nhu hòa nhìn về phía Trang Dịch, nói.
“Vâng. " Trang Dịch lên tiếng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nội tâm lại là vô cùng vui sướng.
Hắn nhất định phải thừa cơ hội này, lấy được ngự hồn thú của mình!
Ba ngày chớp mắt đã qua, đại đa số học sinh đều nghỉ, chuẩn bị trở về trường, Trang Dịch cùng hai người khác được lão sư dẫn tới bên ngoài rừng rậm ma thú.
Xếp thứ nhất lớp phụ hồn sư là Trang Dịch, mà xếp thứ nhất lớp chiến hồn sư cùng ngự hồn sư, theo thứ tự là Tiết Kiệt cùng Lâm Khê.
Bởi vì lần Đường Việt đứng ra giúp Trang Dịch ở khai giảng, quan hệ giữa Trang Dịch và Tiết Kiệt không lạnh không nóng, mà Lâm Khê, vì không cùng một ban với Trang Dịch, quan hệ vốn chỉ là so với đồng học bình thường tốt hơn một chút, hôm nay bởi vì Trang Dịch mà ca ca của mình không thể cùng nhau đi vào, trong lòng hắn cũng không quá thoải mái, gật đầu với Trang Dịch một cái, liền không lên tiếng.
Lần này tiến vào rừng rậm ma thú, không có quy tắc gì, người nào được đến hồn thú trước, chính là của người đó, vì vậy lão sư chỉ phụ trách mở cửa ra là xong.
Sau khi tiến vào rừng rậm ma thú, ba người đi ước chừng 5 phút đồng hồ thì trước mắt bọn họ xuất hiện ba lối rẽ.
Tiết Kiệt nhìn ngã ba này, dẫn đầu nói: “Ta đi ở giữa, hai con đường còn lại tự các ngươi chọn."
Cặp mắt Lâm Khê lóe lên một cái, nói: “Ta đi bên phải."
Trang Dịch thu ánh mắt của bọn họ vào trong đáy mắt, cũng không vạch trần, đơn giản nói: “Vậy ta đi bên trái là được."
Phân đường xong, ba người lập tức đi theo ba phương hướng khác nhau.
Trang Dịch một thân một mình đi tầm bốn năm phút, sau đó dừng bước.
Mặc dù hắn mới tới Ellen hơn nửa năm, nhưng bởi vì thích đi thư viện, cho nên xem không ít tin tức có liên quan Ellen. Đặc biệt là báo chí về học viện gần 10 năm qua, rất sớm trước kia Trang Dịch đã quét qua một lần.
Hàng năm ba người xếp hàng đầu đi vào rừng rậm ma thú, sớm đã là lệ thường ở Ellen, mặc dù trong rừng rậm ma thú rốt cuộc ra sao, cấm học viện truyền ra, nhưng chỉ cần tra tìm những tư liệu trước kia, liền có thể phát hiện không ít dấu vết.
Cuối cùng, Trang Dịch tổng kết, những người được đến hồn thú của năm thứ ba các khóa trước, đi con đường ở giữa kia là dễ dàng đụng phải ma thú hiếm có quý giá lại có thực lực nhất, bên phải thứ hai, mà bên trái, căn bản không ai đụng phải, nguyên nhân cụ thể là gì hắn cũng không biết, hơn nữa hắn tổng kết ra kết luận này, là căn cứ những tin tức vô cùng mơ hồ mà tổng kết ra, tràn đầy tính không xác định, nhưng mà hôm nay sau khi Lâm Khê cùng Tiết Kiệt làm ra lựa chọn, Trang Dịch lập tức khẳng định suy đoán của mình.
Hắn chậm rãi thả ra hồn thú, những thời điểm này, chỗ tốt của việc hồn thú là ma thú thực vật mới được thể hiện ra, dưới tình huống bốn phía đều là thực vật, Trang Dịch lấy được che chắn tốt nhất. Hắn lặng lẽ trở lại đường cũ, cuối cùng đi về phía con đường ở giữa.
Bốn phía đều là rừng rậm, mảnh rừng rậm ma thú này là do học viện Ellen làm ra, tự nhiên không thể so với Rừng rậm Ma thú thiên nhiên Trang Dịch vào lần trước, đặc biệt là tuổi thọ cây cối, chủng loại thảm thực vật bốn phía cũng chênh lệch khá xa, nhưng mà mô phỏng cũng vô cùng giống thật, có chút tương tự với bên ngoài Rừng rậm Ma thú chân chính.
Đoạn đường này Trang Dịch đi vô cùng cẩn thận, bởi vì một khi bị người phát hiện, sợ rằng hắn sẽ lập tức bị dán lên nhãn “không có hảo ý", hơn nữa dưới tình huống không bại lộ thực lực chân thật, hắn tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Tiết Kiệt cùng Lâm Khê, ngay cả đối phó một mình Lâm Lưu thôi mà Trang Dịch đã phải vắt hết óc ra rồi, cuối cùng thắng thảm, gặp phải hai người này, Trang Dịch tự nhiên cũng phải chọn dùng trí.
Đi trong rừng rậm ước chừng nửa tiếng, đột nhiên, Trang Dịch nghe được tiếng người từ xa xa, hắn điều kiện có phản xạ giấu kỹ chính mình, sau đó từ từ ẩn nấp đến gần, cuối cùng rốt cuộc thấy được bóng người, không phải ai khác, chính là Tiết Kiệt cùng Lâm Khê!
Lâm Khê gặp được Tiết Kiệt nhanh như vậy, nếu không phải đường bên cạnh có lối rẽ vào giữa, thì chính là Lâm Khê còn quay lại sớm hơn hắn, đi vào con đường ở giữa này.
“Lâm Khê, ta không muốn động thủ với ngươi, con Tử Tinh Hoàng Điểu này là ta thấy trước, mặc dù là hai thuộc tính, cũng là hỏa cùng phòng, không hợp với thuộc tính của ngươi, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ ta này, không bằng đi tìm hồn thú thích hợp ngươi hơn." Thanh âm của Tiết Kiệt truyền tới, từ trong lời của hắn, không khó nghe ra hắn đề phòng Lâm Khê.
Lâm Khê cười nhạo một tiếng: “Ngươi dọa ta chắc, ngươi còn là hồn sư thuộc tính lôi đâu, lẽ nào con Tử Tinh Hoàng Điểu này thích hợp ngươi?"
Trang Dịch núp ở trong bóng tối vừa nghe, sau khi ngẩn ra chính là mừng rỡ, hỏa cùng phong… đây chẳng phải vừa vặn phù hợp với thuộc tính của hắn?
Ma thú nhỏ yếu thì thuộc tính còn chưa rõ ràng, vì vậy khi hồn sư cấp thấp thu phục hồn thú, nhìn là độ phù hợp về linh hồn, nhưng là theo thực lực hồn sư cùng hồn thú tăng lên, điều kiện hồn sư thu phục hồn thú cùng cấp bậc cũng dần dần trở nên hà khắc, sau khi ma thú tiến vào cấp ba, đã phân ra thuộc tính rõ ràng, cùng một nguyên lý, thuộc tính của hồn sư cũng đột hiện ra.
Trang Dịch là hồn sư ba hệ, phụ hồn sư của hắn thuộc tính mộc, chiến hồn sư là thuộc tính phong, trước cấp ba thì thuộc tính ngự hồn sư tương đối mơ hồ, sau cấp ba mới xác nhận là thuộc tính hỏa, mà hôm nay, hắn thiếu chính là hồn thú hai thuộc tính phong cùng hỏa.
Trang Dịch luôn luôn nhức đầu vì vấn đề hồn thú, vốn định lần này thu phục ngự hồn thú, thừa dịp ngày nghỉ lại nghĩ biện pháp thu phục chiến hồn thú, kết quả hôm khen ngược, một hồn thú hai thuộc tính xuất hiện trước mắt hắn, lập tức giải quyết hai vấn đề về hồn thú của hắn, Trang Dịch có thể nào không mừng rỡ.
Tại Trang Dịch xem ra, hồn thú này bất luận cho Lâm Khê hay Tiết Kiệt, còn không thực dụng bằng cho hắn!
Trong khi Trang Dịch đang tâm niệm xoay chuyển trăm lần, Tiết Kiệt cùng Lâm Khê vẫn còn ở phía trước tiến hành đối thoại.
“Lôi cùng hỏa gần kề, vì sao ta không dùng được nó?" Tiết Kiệt nói, “Trong mảnh rừng rậm ma thú này, cũng không phải chỉ có một con ma thú này, ngươi để mắt tới nó, chính là đối nghịch với ta, mặc dù thực lực của ngươi không bằng ta, lại sẽ tạo thành tiêu hao nhất định cho ta, nếu học sinh trao đổi của học viện Bardon đó nhân cơ hội này, chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn ngư ông đắc lợi?"
Lâm Khê khinh bỉ nhìn Tiết Kiệt: “Tiết Kiệt, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, Trang Dịch là học sinh trao đổi, hắn mới đến đây nửa năm, căn bản không biết huyền bí trong ba con đường này, chính mắt ta nhìn thấy hắn đi về phía con đường bên trái, cho nên ít nhất trong thời gian ngắn, hắn không tìm được đường sang bên này. Về phần tại sao ta ngăn cản ngươi, trong ba người chỉ một có cơ hội lấy được hồn thú, nếu bây giờ ta đi rồi, ngươi lấy được hồn thú, vậy chẳng phải ta không còn cơ hội?"
“Trang Dịch kia cũng có thể đang hấp thu hồn thú, tại sao ngươi không đi ngăn cản hắn?"
“Bên trái tất cả đều là ngoài cấp năm, nếu một mình hắn có thể trộm ra thú con từ trong tay những ma thú kia, ta cũng phục hắn!" Lâm Khê lập tức nói.
Sắc mặt Tiết Kiệt tái xanh, giằng co cùng Lâm Khê, ai cũng không chịu nhường ai, Trang Dịch một bên nghe bọn họ cãi vã, giờ mới hiểu được chỗ bí ẩn của con đường này, xem ra con đường bên trái là phục vụ cho năm thứ tư và năm thứ năm, nhất định tất cả đều là ma thú ngoài cấp năm.
Trang Dịch không khỏi may mắn, may mà hắn đã sớm có chuẩn bị, kịp thời vòng trở lại, nếu không chỉ sợ bị đám ma thú kia đánh cho thế nào cũng không biết.
Đúng lúc này, hồn lực quanh thân Lâm Lưu chấn động càng ngày càng mạnh, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến Trang Dịch, Trang Dịch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vùng quanh thân thể Lâm Lưu giống như bị bao phủ bởi một tầng da sứa bán trong suốt, xúc tua sứa dài khoảng 2m khua sau lưng hắn, trên bề mặt da con sứa phập phồng theo hồn lực, phản xạ ánh nắng, thoạt nhìn trong suốt như sóng nước, từ xa nhìn lại giống như Lâm Lưu đang nấp ở trong thân thể một con sứa dài chừng 2m, rộng 1.5m, mà phản ứng của con sứa này trong không khí, lại giống như ở trong nước, tốc độ thúc đẩy Lâm Lưu cũng tăng nhanh không ít, không thể không nói, tình hình có chút đồ sộ, chí ít chấn động tất cả học viên ở đây.
“Hồn thú phụ bên ngoài cơ thể, đây là hồn sư cấp năm mới có thể làm được! Lâm Lưu ở cấp bốn đã có thể dùng được một chiêu này, sợ rằng sau trận chiến này hắn sẽ nguyên khí đại thương, đồng thời, e rằng cũng có thể cấp tốc vượt qua ranh giới cấp năm này" Lão sư ở một bên nhìn Lâm Lưu đạo.
“Như vậy Lâm Lưu nhất định sẽ thắng? " Học viên nóng lòng liền vội vàng hỏi.
Lão sư nhìn Lâm Lưu lực công kích tăng gấp đôi, lại trầm mặc.
Lời của lão sư, làm một bên đang chiến đấu, Trang Dịch căn bản không rảnh đi nghe, nhưng hồn thú phụ bên ngoài cơ thể, hắn vẫn là biết, chuyện hồn sư cấp năm mới có thể làm được, Lâm Lưu ở cấp bốn dưới tình huống được ăn cả ngã về không đã có thể làm được, đã có thể thấy được thiên phú mạnh mẽ của Lâm Lưu này, Trang Dịch thậm chí hoài nghi Lâm Lưu đã không phải cấp bốn thượng giai, mà ít nhất phải là cấp bốn đỉnh phong mới đúng!
Đối mặt địch thủ như vậy, Trang Dịch biết hy vọng chiến thắng của mình đại khái là rất mong manh, nhưng mà, chưa tới một giây cuối cùng, hắn tuyệt đối không thể nào buông tha, Trang Dịch điều động hồn lực trong cơ thể nhanh hơn, thấy Lâm Lưu ở trung tâm con sứa mở mắt, Trang Dịch chăm chú nhìn Lâm Lưu, lần này, đổi hắn chủ động tấn công!
Đóa hoa bồ công anh như lấy không hết, không ngừng bay ra từ trước người Trang Dịch, khắp bầu trời là đóa hoa màu trắng, bay múa, mật độ càng lúc càng lớn, dần dần không chỉ che lấp tấm mắt Lâm Lưu, mà còn che kín cả tầm mắt lão sư bên ngoài.
Lâm Lưu không nghĩ tới đổi thành Trang Dịch tấn công, lại là một chiêu như vậy, hắn trợn to mắt, đang định phá hỏng, lại đã không còn kịp, khi hồn thú của hắn phóng ra ngoài, Trang Dịch đã âm thấm tích trữ sức lực, giờ phút này toàn lực buông thả hồn lực, nháy mắt Lâm Lưu đã không thấy được thân ảnh Trang Dịch, chỉ có đóa hoa bồ công anh trắng bay đầy trước mắt, nhìn lâu làm cho người ta vô cùng phiền chán.
Vì tiết kiệm hồn lực, Trang Dịch để phạm vi bồ công anh bay múa cũng không lớn, trung tâm phạm vi che giấu của hắn là Lâm Lưu, còn mình đứng ở sát bên lề phạm vi này, vì vậy bồ công anh là vòng quanh thân Lâm Lưu quanh thân chừng 10m, Lâm Lưu di chuyển mỗi một bước, bồ công anh cũng di chuyển theo! Đây cũng là biểu hiện kỹ năng chuyển dời của Trang Dịch được tăng cường, bất luận là bồ công anh tập trung, chuyển dời theo di chuyển của Lâm Lưu, hay là chế tạo chướng ngại phạm vi nhỏ như vậy, đều là lấy kỹ năng chuyển dời của Trang Dịch làm trụ cột mà làm ra.
Lâm Lưu đã thử ăn mòn đóa hoa bồ công anh, những đóa hoa này không có bất cứ lực công kích gì, chỉ có tác dụng mê huyễn và che giấu, cho nên ăn mòn không khó, nhưng điều gây phiền toái là, dù là hắn ăn mòn một nhóm lớn, lại lập tức có nhiều hoa hơn bổ sung vào!
Sứa của Lâm Lưu căn cứ vào hồn lực của đối phương mà tiến hành tấn công, vốn phải là đòn sát thủ của hắn, nhưng lúc này khi bốn phía tất cả đều là đóa hoa tràn đầy hồn lực của Trang Dịch, Lâm Lưu ngược lại mất đi phương hướng công kích.
Chết tiệt, một cấp bốn trung giai như Trang Dịch lấy đâu ra nhiều hồn lực như vậy, hay là hắn dùng tất cả hồn lực dùng ở nơi này, chỉ để —— nghĩ tới đây, bước chân đang tìm kiếm Trang Dịch của Lâm Lưu bỗng nhiên dừng lại!
Mà một chỗ khác bị bồ công anh bao trùm.
Bên ngoài có một lão sư trên cấp sáu giám sát, Trang Dịch cũng không dám sử dụng năng lực chiến hồn sư hay ngự hồn sư của hắn vào lúc này, nhưng mà hắn có thể làm chút chuyện khác.
Tất cả đóa hoa bồ công anh đều là do hồn lực của hắn ngưng tụ thành, vì vậy khi Lâm Lưu di động thân thể, phá tan tầng tầng đóa hoa bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của hắn, Trang Dịch lập tức cảm ứng được vết tích của Lâm Lưu, hắn yên lặng di chuyển thân hình trong những đóa hoa, sau đó thừa dịp Lâm Lưu tìm kiếm hắn, Trang Dịch lặng lẽ ẩn nấp đến sau lưng Lâm Lưu.
Hồn thú của Trang Dịch là thực vật, năng lực che dấu mạnh hơn hồn thú bình thường nhiều, vì vậy khi hắn đến sau lưng Lâm Lưu, Lâm Lưu cũng không phát hiện hắm, chẳng qua là đúng lúc Trang Dịch chuẩn bị động thủ, lại thấy bước chân của Lâm Lưu dừng lại.
Trang Dịch lập tức hiểu, có lẽ Lâm Lưu đã đoán được cái gì.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lưu, cũng không nhúc nhích giống như hắn, đồng thời, bồ công anh do Trang Dịch điều khiển trong không trung, từ từ trở nên thưa thớt.
Dù sao bồ công anh bay đầy trời này nhiều lắm, thấy bồ công anh ít đi, lúc này có người cho rằng hồn lực của Trang Dịch không đủ, Lâm Lưu cũng cho là như vậy.
Hắn không có thở phào một hơi, ngược lại càng thêm cảnh giác, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh khác lạ bốn phía, thấy bồ công anh càng ngày càng ít, tầm mắt của hắn cũng ngày càng rộng, mơ hồ có thể thấy rõ cảnh tượng mấy mét chung quanh, lực chú ý của Lâm Lưu tập trung khắp nơi, nhịp tim hắn không tự chủ tăng nhanh, hồn lực cả người ngưng tụ tại một điểm, chỉ cần vừa thấy Trang Dịch, hắn lập tức sẽ lao qua!
Ngay lúc Lâm Lưu đang tùy thời chuẩn bị tấn công, bồ công anh lại nhiều lên một lần nữa! Lại một lần bay lượn rậm rạp chồng chéo lên nhau, lại một lần hoàn toàn che kín đường nhìn của Lâm Lưu!
Lâm Lưu nhìn bồ công anh lại bao vây lấy hắn một lần nữa, hắn vừa làm xong chuẩn bị một kích toàn lực, thiếu chút nữa phun ra một búng máu!
Chính là lúc này!
Trang Dịch vẫn luôn luôn mai phục phía sau lưng Lâm Lưu đột nhiên rat ay, chỉ thấy cành lá bồ công anh chợt phóng đại trong tay hắn, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tấn công về phía Lâm Lưu, gần như trong thời gian chớp mắt, cành lá bồ công anh phóng đại đã chặt chẽ trói buộc con sứa ở ngoài cơ thể Lâm Lưu!
Lâm Lưu đã phát hiện công kích, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, con sứa vừa thu lại, sau đó lại mạnh mẽ bành trướng ra, một luồng dịch độc màu vàng phun ra, bị phần lớn bồ công anh ngăn lại, Trang Dịch không bị chất độc phun tới, thế nhưng huỳnh quang bay loạn quanh thân con sứa lại có không ít rơi xuống trên người hắn.
Thân thể Trang Dịch lập tức sinh ra một loại cảm giác đau đớn như bị điện giật, làn da lộ ra ở bên ngoài trong chớp mắt lộ ra chấm đỏ, mà cành lá giam cầm Lâm Lưu lại càng nghiêm trọng, thân lá bồ công anh lập tức xuất hiện ăn mòn.
Thời khắc mấu chốt, Trang Dịch hoàn toàn không để mắt đến khó chịu trên thân thể, hắn vận chuyển hồn lực, dời bộ phận bồ công anh bị ăn mòn chủ yếu đi, đồng thời, trong nháy mắt con sứa phun xong nọc độc, đang đứng nghỉ ngơi trong không trung, Trang Dịch bắt chính xác thời cơ này, dưới sự điều khiển của hắn, đóa hoa bồ công anh bay múa giữa không trung chợt co cụm lại, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, toàn bộ đều nhào lên người Lâm Lưu.
Bên ngoài cơ thể Lâm Lưu có con sứa phòng ngự, vì vậy đóa hoa bồ công anh không thể nào bao trùm lên người hắn, nhưng là đóa hoa đầy trời dính vào bên trên con sứ, ảo thuật bất ngờ không kịp đề phòng của Bồ Công Anh Ảo Giác sử dụng ra, Lâm Lưu đã bị Trang Dịch tạm thời giam cầm sửng sốt, Trang Dịch bắt được vẻ mặt trúng chiêu của Lâm Lưu, dùng hết khí lực bú sữa mẹ cắn chặt hàm răng mà hung hăng xé ra —— dưới sự lôi kéo của cành lá bồ công anh, thân thể Lâm Lưu bị dùng sức đẩy ra
khỏi phạm vi chiến đấu nhỏ này!
“Chiến đấu kết thúc!" Trong nháy mắt Lâm Lưu rơi ra ngoài, tiếng của lão sư vang lên.
Thấy Lâm Lưu nặng nề rơi xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn lão sư tuyên bố kết quả, Trang Dịch nhất thời buông lỏng, cuống là cùng đóa hoa bồ công anh biến mất trong nháy mắt, cánh tay truyền tới từng đợt đau nhức, Trang Dịch vừa cúi đầu nhìn, gan bàn tay đã rách ra, là lúc nãy khi hắn dùng cành lá bồ công anh đẩy Lâm Lưu ra ngoài, quá dùng lực gây ra.
Nhìn vết thương trên cánh tay mình, cả người Trang Dịch đều bị sứa đốm vàng phun trúng độc nên nhất thời thể lực không chống đỡ được nữa, không khỏi lui về sau hai bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Lôi Tu luôn luôn ở ngoài chiến trường thấy vậy, gần như chỉ trong chớp mắt đã chạy đến sau lưng Trang Dịch, khi Trang Dịch vì trúng độc mà có chút hoa mắt lùi lại một lần nữa, Lôi Tu lập tức tiếp lấy thân thể Trang Dịch, để Trang Dịch tựa vào trên lưng nó, Lôi Tu dùng đuôi cuốn thân thể Trang Dịch, không để cho hắn ngã xuống, đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm da trên tay cũng những chỗ bị chảy máu của Trang Dịch.
Trang Dịch cảm thấy Lôi Tu hình như có chút tức giận, biết ma thú của mình có tính khí như thế nào, Trang Dịch lập tức nói: “Không có việc gì, như thế này lão sư trị liệu một chút là được."
Trang Dịch còn chưa dứt lời, hồn sư hệ chữa trị vẫn luôn ở bên cạnh đi tới, dưới sự giám thị của Lôi Tu, nâng hai tay Trang Dịch, trước chữa khỏi vết thương trên tay hắn.
Cảm thấy mỗi phút mỗi giây Lôi Tu đều đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của mình, hồn sư hệ chữa trị này bị Lôi Tu nhìn chòng chọc có chút sợ hãi, rất lâu mới chú ý tới, Lôi Tu lại là đang gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay hắn đang cầm tay Trang Dịch.
“Ma thú này của ngươi, nhưng thật ra rất bảo vệ chủ, ngay cả ta đụng tay của ngươi, cũng lo lắng ta quấy rối ngươi." Hồn sư hệ chữa trị không lớn tuổi lắm, thấy dáng vẻ này của Lôi Tu, trêu ghẹo nói với Trang Dịch.
Trang Dịch nhìn bộ dạng kia của Lôi Tu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hồn lực của Trang Dịch có phần tiêu hao quá lớn, dù là hắn có ba hệ chống đỡ, cũng có chút chịu nổi, vì vậy, để không khiến người khác hoài nghi, hắn lập tức biểu hiện ra một bộ dạng thoát lực. Chữa trị sư chỉ có thể chữa khỏi vết thương trên người Trang Dịch, cũng sẽ không giúp hắn bổ sung hồn lực, vì vậy mà mãi cho đến khi chữa trị sư rời đi, sắc mặt Trang Dịch vẫn còn có chút tái nhợt.
Hình thành đối lập rõ ràng với hắn, là Lâm Lưu đứng ở đối diện.
So với tình huống hồn lực tiêu hao quá độ, cả người đều có vết thương cúa Trang Dịch, bởi vì phụ hồn thú của Lâm Lưu phụ bên ngoài cơ thể, cho nên dù cuối cùng hắn bị Trang Dịch đẩy ngã xuống đất, cũng là cả người không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa hồn lực của hắn còn dư lại khoảng phân nửa, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn Trang Dịch nhiều, nhưng mà sắc mặt của hắn lại vô cùng khó coi.
Trận chiến vừa rồi của Lâm Lưu cùng Trang Dịch, đồng học ở bên ngoài cũng không thấy rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì vậy khi thấy Lâm Lưu ngã ra ngoài, mà Trang Dịch chật vật ngược lại chiến thắng, tất cả mn nghĩ không ra, giờ phút này tất cả đều trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Lão sư phụ trách giám sát chiến đấu lần này đứng dậy, để cho Trang Dịch cùng Lâm Lưu cặn kẽ nói lại trận chiến vừa rồi một lần.
Hai người đứng ở góc độ của mình, cặn kẽ kể lại chiến đấu vừa rồi, khi nghe xong lời của hai người bọn họ, toàn trường yên tĩnh, không ít người trên mặt trừ khiếp sợ ra, còn có không thể tin.
“Một trận chiến cực kỳ đặc sắc, đáng tiếc lão sư làm người đứng xem, không thể tự thân cảm nhận một lần, thật là đáng tiếc." Nghe xong quá trình hai người chiến đấu, lão sư nói, thấy Lâm Lưu
cúi đầu, im lặng không lên tiếng, lão sư nhìn Lâm Lưu, nói: “Lâm Lưu, ngươi biết ngươi thua ở
chỗ nào sao?"
“Ta quá sơ suất, lão sư." Lâm Lưu thấp giọng nói.
“Không, ngươi còn không biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào." Lão sư nghe vậy, cau mày nghiêm nghị nói, “Ngươi phải biết, ngươi là một phụ hồn sư, mà không phải chiến hồn sư! Tinh hoa của phụ hồn sư chính là ở chữ phụ này, chúng ta không chỉ cần học phụ trợ đồng đội, càng phải phụ trợ bản thân, đây là khuyết điểm lớn nhất của ngươi! Cho dù hôm nay ngươi thắng lợi, cuối cùng ta cũng sẽ phán định ngươi thua!"
Thấy Lâm Lưu trợn to hai mắt nhìn mình, lão sư nói: “Về điểm này, Trang Dịch làm được gần như hoàn mỹ, có thể lấy thực lực yếu hơn ngươi mà chiến thắng trọn vẹn, hắn dựa vào không chỉ có thực lực, còn có trí tuệ, tỷ như khi hắn phát hiện ngươi nhìn thấu kế hoạch của hắn, tâm tính của hắn trầm ổn hơn ngươi nhiều, ngụy trang thoát lực, sau khi ngươi chuẩn bị một kích toàn lực, che giấu tầm mắt ngươi lần nữa, thừa dịp khi ngươi tâm thần không yên, nhanh chóng tấn công; lại hoặc là, từ lúc mới bắt đầu, hắn đã để những đóa hoa bay múa của mình kia cho ngươi một loại ảo giác rằng nó chỉ có thể ngăn che tầm mắt, bởi vậy, cuối cùng khi đóa hoa cho ngươi ảo thuật tạo thành một kích trí mạng, ngươi mới có thể không đề phòng!"
Vị lão sư này dù sao cũng là lão sư học viện Ellen, lần này Lâm Lưu thua thảm như vậy, lão sư vừa cảm thán Trang Dịch quá mức giảo hoạt, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này giáo dục Lâm Lưu một trận, để cho hắn hảo hảo động động đầu óc.
Trang Dịch nhìn thấu ý đồ của lão sư, cũng không vạch trần.
Thấy Lâm Lưu bị mình giáo huấn không ngóc đầu lên được, lúc này lão sư mới thôi.
Dõi mắt toàn năm thứ ba, đôi song sinh Lâm Lưu Lâm Khê này là được coi trọng nhất, bọn họ không chỉ có cá nhân xuất chúng, hơn nữa vì là song sinh, cho dù không cùng một hệ, hồn thú cũng có thể dung hợp, hỗ trợ lẫn nhau, thất bại một lần tính cái gì, nếu có thể mượn Trang Dịch lần này cho hắn giáo huấn, để cho Lâm Lưu càng thêm xuất chúng, đây mới là điều lão sư hy vọng được thấy nhất.
Nguồn:
Đây cũng là ý nguyện ban đầu của việc trao đổi học sinh, một học sinh ưu tú của một học viện khác đi tới bản giáo, không chỉ sẽ cho học sinh trao đổi này thêm một học trình càng thêm mới lạ, cũng sẽ bởi vì hắn mà đẩy mạnh hồn sư bản giáo tiến bộ.
“Tốt lắm, xếp thứ nhất lớp phụ hồn sư đã chọn được, Trang Dịch, ba ngày sau tiến vào rừng rậm ma thú, ngươi chuẩn bị cho tốt." Ánh mắt lão sư nhu hòa nhìn về phía Trang Dịch, nói.
“Vâng. " Trang Dịch lên tiếng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nội tâm lại là vô cùng vui sướng.
Hắn nhất định phải thừa cơ hội này, lấy được ngự hồn thú của mình!
Ba ngày chớp mắt đã qua, đại đa số học sinh đều nghỉ, chuẩn bị trở về trường, Trang Dịch cùng hai người khác được lão sư dẫn tới bên ngoài rừng rậm ma thú.
Xếp thứ nhất lớp phụ hồn sư là Trang Dịch, mà xếp thứ nhất lớp chiến hồn sư cùng ngự hồn sư, theo thứ tự là Tiết Kiệt cùng Lâm Khê.
Bởi vì lần Đường Việt đứng ra giúp Trang Dịch ở khai giảng, quan hệ giữa Trang Dịch và Tiết Kiệt không lạnh không nóng, mà Lâm Khê, vì không cùng một ban với Trang Dịch, quan hệ vốn chỉ là so với đồng học bình thường tốt hơn một chút, hôm nay bởi vì Trang Dịch mà ca ca của mình không thể cùng nhau đi vào, trong lòng hắn cũng không quá thoải mái, gật đầu với Trang Dịch một cái, liền không lên tiếng.
Lần này tiến vào rừng rậm ma thú, không có quy tắc gì, người nào được đến hồn thú trước, chính là của người đó, vì vậy lão sư chỉ phụ trách mở cửa ra là xong.
Sau khi tiến vào rừng rậm ma thú, ba người đi ước chừng 5 phút đồng hồ thì trước mắt bọn họ xuất hiện ba lối rẽ.
Tiết Kiệt nhìn ngã ba này, dẫn đầu nói: “Ta đi ở giữa, hai con đường còn lại tự các ngươi chọn."
Cặp mắt Lâm Khê lóe lên một cái, nói: “Ta đi bên phải."
Trang Dịch thu ánh mắt của bọn họ vào trong đáy mắt, cũng không vạch trần, đơn giản nói: “Vậy ta đi bên trái là được."
Phân đường xong, ba người lập tức đi theo ba phương hướng khác nhau.
Trang Dịch một thân một mình đi tầm bốn năm phút, sau đó dừng bước.
Mặc dù hắn mới tới Ellen hơn nửa năm, nhưng bởi vì thích đi thư viện, cho nên xem không ít tin tức có liên quan Ellen. Đặc biệt là báo chí về học viện gần 10 năm qua, rất sớm trước kia Trang Dịch đã quét qua một lần.
Hàng năm ba người xếp hàng đầu đi vào rừng rậm ma thú, sớm đã là lệ thường ở Ellen, mặc dù trong rừng rậm ma thú rốt cuộc ra sao, cấm học viện truyền ra, nhưng chỉ cần tra tìm những tư liệu trước kia, liền có thể phát hiện không ít dấu vết.
Cuối cùng, Trang Dịch tổng kết, những người được đến hồn thú của năm thứ ba các khóa trước, đi con đường ở giữa kia là dễ dàng đụng phải ma thú hiếm có quý giá lại có thực lực nhất, bên phải thứ hai, mà bên trái, căn bản không ai đụng phải, nguyên nhân cụ thể là gì hắn cũng không biết, hơn nữa hắn tổng kết ra kết luận này, là căn cứ những tin tức vô cùng mơ hồ mà tổng kết ra, tràn đầy tính không xác định, nhưng mà hôm nay sau khi Lâm Khê cùng Tiết Kiệt làm ra lựa chọn, Trang Dịch lập tức khẳng định suy đoán của mình.
Hắn chậm rãi thả ra hồn thú, những thời điểm này, chỗ tốt của việc hồn thú là ma thú thực vật mới được thể hiện ra, dưới tình huống bốn phía đều là thực vật, Trang Dịch lấy được che chắn tốt nhất. Hắn lặng lẽ trở lại đường cũ, cuối cùng đi về phía con đường ở giữa.
Bốn phía đều là rừng rậm, mảnh rừng rậm ma thú này là do học viện Ellen làm ra, tự nhiên không thể so với Rừng rậm Ma thú thiên nhiên Trang Dịch vào lần trước, đặc biệt là tuổi thọ cây cối, chủng loại thảm thực vật bốn phía cũng chênh lệch khá xa, nhưng mà mô phỏng cũng vô cùng giống thật, có chút tương tự với bên ngoài Rừng rậm Ma thú chân chính.
Đoạn đường này Trang Dịch đi vô cùng cẩn thận, bởi vì một khi bị người phát hiện, sợ rằng hắn sẽ lập tức bị dán lên nhãn “không có hảo ý", hơn nữa dưới tình huống không bại lộ thực lực chân thật, hắn tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Tiết Kiệt cùng Lâm Khê, ngay cả đối phó một mình Lâm Lưu thôi mà Trang Dịch đã phải vắt hết óc ra rồi, cuối cùng thắng thảm, gặp phải hai người này, Trang Dịch tự nhiên cũng phải chọn dùng trí.
Đi trong rừng rậm ước chừng nửa tiếng, đột nhiên, Trang Dịch nghe được tiếng người từ xa xa, hắn điều kiện có phản xạ giấu kỹ chính mình, sau đó từ từ ẩn nấp đến gần, cuối cùng rốt cuộc thấy được bóng người, không phải ai khác, chính là Tiết Kiệt cùng Lâm Khê!
Lâm Khê gặp được Tiết Kiệt nhanh như vậy, nếu không phải đường bên cạnh có lối rẽ vào giữa, thì chính là Lâm Khê còn quay lại sớm hơn hắn, đi vào con đường ở giữa này.
“Lâm Khê, ta không muốn động thủ với ngươi, con Tử Tinh Hoàng Điểu này là ta thấy trước, mặc dù là hai thuộc tính, cũng là hỏa cùng phòng, không hợp với thuộc tính của ngươi, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ ta này, không bằng đi tìm hồn thú thích hợp ngươi hơn." Thanh âm của Tiết Kiệt truyền tới, từ trong lời của hắn, không khó nghe ra hắn đề phòng Lâm Khê.
Lâm Khê cười nhạo một tiếng: “Ngươi dọa ta chắc, ngươi còn là hồn sư thuộc tính lôi đâu, lẽ nào con Tử Tinh Hoàng Điểu này thích hợp ngươi?"
Trang Dịch núp ở trong bóng tối vừa nghe, sau khi ngẩn ra chính là mừng rỡ, hỏa cùng phong… đây chẳng phải vừa vặn phù hợp với thuộc tính của hắn?
Ma thú nhỏ yếu thì thuộc tính còn chưa rõ ràng, vì vậy khi hồn sư cấp thấp thu phục hồn thú, nhìn là độ phù hợp về linh hồn, nhưng là theo thực lực hồn sư cùng hồn thú tăng lên, điều kiện hồn sư thu phục hồn thú cùng cấp bậc cũng dần dần trở nên hà khắc, sau khi ma thú tiến vào cấp ba, đã phân ra thuộc tính rõ ràng, cùng một nguyên lý, thuộc tính của hồn sư cũng đột hiện ra.
Trang Dịch là hồn sư ba hệ, phụ hồn sư của hắn thuộc tính mộc, chiến hồn sư là thuộc tính phong, trước cấp ba thì thuộc tính ngự hồn sư tương đối mơ hồ, sau cấp ba mới xác nhận là thuộc tính hỏa, mà hôm nay, hắn thiếu chính là hồn thú hai thuộc tính phong cùng hỏa.
Trang Dịch luôn luôn nhức đầu vì vấn đề hồn thú, vốn định lần này thu phục ngự hồn thú, thừa dịp ngày nghỉ lại nghĩ biện pháp thu phục chiến hồn thú, kết quả hôm khen ngược, một hồn thú hai thuộc tính xuất hiện trước mắt hắn, lập tức giải quyết hai vấn đề về hồn thú của hắn, Trang Dịch có thể nào không mừng rỡ.
Tại Trang Dịch xem ra, hồn thú này bất luận cho Lâm Khê hay Tiết Kiệt, còn không thực dụng bằng cho hắn!
Trong khi Trang Dịch đang tâm niệm xoay chuyển trăm lần, Tiết Kiệt cùng Lâm Khê vẫn còn ở phía trước tiến hành đối thoại.
“Lôi cùng hỏa gần kề, vì sao ta không dùng được nó?" Tiết Kiệt nói, “Trong mảnh rừng rậm ma thú này, cũng không phải chỉ có một con ma thú này, ngươi để mắt tới nó, chính là đối nghịch với ta, mặc dù thực lực của ngươi không bằng ta, lại sẽ tạo thành tiêu hao nhất định cho ta, nếu học sinh trao đổi của học viện Bardon đó nhân cơ hội này, chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn ngư ông đắc lợi?"
Lâm Khê khinh bỉ nhìn Tiết Kiệt: “Tiết Kiệt, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, Trang Dịch là học sinh trao đổi, hắn mới đến đây nửa năm, căn bản không biết huyền bí trong ba con đường này, chính mắt ta nhìn thấy hắn đi về phía con đường bên trái, cho nên ít nhất trong thời gian ngắn, hắn không tìm được đường sang bên này. Về phần tại sao ta ngăn cản ngươi, trong ba người chỉ một có cơ hội lấy được hồn thú, nếu bây giờ ta đi rồi, ngươi lấy được hồn thú, vậy chẳng phải ta không còn cơ hội?"
“Trang Dịch kia cũng có thể đang hấp thu hồn thú, tại sao ngươi không đi ngăn cản hắn?"
“Bên trái tất cả đều là ngoài cấp năm, nếu một mình hắn có thể trộm ra thú con từ trong tay những ma thú kia, ta cũng phục hắn!" Lâm Khê lập tức nói.
Sắc mặt Tiết Kiệt tái xanh, giằng co cùng Lâm Khê, ai cũng không chịu nhường ai, Trang Dịch một bên nghe bọn họ cãi vã, giờ mới hiểu được chỗ bí ẩn của con đường này, xem ra con đường bên trái là phục vụ cho năm thứ tư và năm thứ năm, nhất định tất cả đều là ma thú ngoài cấp năm.
Trang Dịch không khỏi may mắn, may mà hắn đã sớm có chuẩn bị, kịp thời vòng trở lại, nếu không chỉ sợ bị đám ma thú kia đánh cho thế nào cũng không biết.
Tác giả :
Hà Lam