Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 253
“Sắc trời không còn sớm, đối phó ngươi xong, còn phải ra ngoài gặp cường giả đệ nhất của chúng ta một chút." Trưởng lão Tưởng gia âm u nhìn Trang Dịch, sau đó vọt tới trước mặt Trang Dịch, gần sát nhìn hắn. Lúc này mặc dù trưởng lão Tưởng gia là dùng ý thức cấu thành trận pháp, mà không phải người thật của hắn, nhưng uy áp sẵn có của hắn, vẫn cứ hung hăng áp chế Trang Dịch.
Trang Dịch sắc mặt trắng nhợt, bản năng muốn lui về phía sau, lại cứng rắn nhịn được, hắn cắn chặt răng, dưới áp lực mạnh mẽ của trưởng lão Tưởng gia, cưỡng chế giơ tay lên, nhanh chuẩn ngoan ấn lên người trưởng lão Tưởng gia!
Trưởng lão Tưởng gia cả kinh, không nghĩ tới Trang Dịch ở dưới uy áp của hắn, lại vẫn có thể giơ tay lên vận chuyển hồn lực, chẳng qua, khi nhìn thấy tình trạng thân thể Trang Dịch, trưởng lão Tưởng gia lại yên tâm.
Để bắn trúng trưởng lão Tưởng gia, Trang Dịch chống qua áp chế của hắn, trả giá không chỉ là hồn lực trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn, cánh tay Trang Dịch cũng bị uy áp này ép vỡ da, không ít vệt máu hiện lên, ngón tay ấn trên mi tâm trưởng lão Tưởng gia càng là hòa tan từng chút từng chút, đây là bởi vì bản thể của Trang Dịch thiếu hồn lực, không thể bảo vệ thân thể, chỉ có thể dùng máu thịt cứng rắn chống đối.
Tay đứt ruột sót, đau buốt từ đầu ngón tay truyền tới, còn có cảm giác đau đớn do thân thể thiếu khuyết hồn lực hành hạ, toàn thân Trang Dịch khẽ run, hắn cứng rắn chống không cho mình bất lực thể hiện ra thống khổ, hai mắt Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm trưởng lão Tưởng gia, nhìn ảnh ngược của bản thân trong con ngươi hắn, Trang Dịch cắn chặt răng, kích phát tất cả sức mạnh trong cơ thể, không giữ lại một chút chuyển về phía trưởng lão Tưởng gia!
Nhưng mà, thẳng đến khi hồn lực trong cơ thể Trang Dịch hoàn toàn khô cạn, trưởng lão Tưởng gia vẫn cứ duy trì hình người!
Trang Dịch nhìn bên ngoài cơ thể hắn hiện lên hoa văn trận pháp, biết rõ lấy sức mạnh của mình, còn xa xa không đủ.
Triệu hoán sư cấp chín trung giai, một người có thể đánh lại ba hồn sư bình thường, giữa hồn sư với nhau, càng đến giai đoạn sau, chênh lệch giữa mỗi giai cấp đều là khác biệt giữa trời đất, Trang Dịch vừa mới qua khỏi cấp chín mà thôi, càng miễn bàn trước đó đã xử lý hai hồn sư, còn không cho hắn đầy đủ thời gian khôi phục!
“Đứa nhỏ ngươi, tâm tính không tệ." Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch suy sụp tinh thần thả tay xuống, thân thể hắn hơi treo trên bầu trời, trên cao nhìn xuống nhìn Trang Dịch nói, “Đáng tiếc."
Năng lượng du động quanh người bị trưởng lão Tưởng gia tụ tập ở trước người, trưởng lão Tưởng gia chăm chú nhìn Trang Dịch, hai tay điều khiển năng lượng, sau đó đẩy mạnh về phía trước, năng lượng xuyên qua thân thể Trang Dịch, tập trung tinh thần lực của hắn, sau đó thẳng tắp bắn ra ngoài không gian!
Không phải cắn giết ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch, mà là trực tiếp tấn công thân thể Trang Dịch trong thế giới thật!
Trang Dịch nhìn công kích sắc bén kia lao về phía trước, căn cứ phỏng đoán của hắn về tình huống của bản thân hiện tại, sợ rằng một kích này là có thể trực tiếp đưa hắn…
“Hả?" Đột nhiên, trưởng lão Tưởng gia mắt lộ nghi hoặc.
Trang Dịch chờ giây lát, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì từ bản thể, hắn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể căn cứ vẻ mặt trưởng lão Tưởng gia đến suy đoán.
Khi trưởng lão Tưởng gia nhìn rõ chuyện xảy ra ở bên ngoài, biểu tình trên mặt trở nên hết sức kỳ quái, cúi đầu thấy Trang Dịch có chút lo lắng nhìn hắn, trưởng lão Tưởng gia cười nhạo nói: “Hồn lực đánh về phía ngươi, bị Lôi Tu chặn."
Trang Dịch ngẩn ra.
“Không hổ là cường giả cấp mười, một kích có thể làm hồn sư cấp chín bình thường mất mạng này, lại cứ như vậy bị đỡ được." Trưởng lão Tưởng gia chậm rãi nói, thanh âm già nua mang theo chút âm trầm, “Đáng tiếc, cường giả cấp mười cũng không phải vạn năng, năng lượng ẩn chứa trong trận pháp, cũng không phải một mình Lôi Tu có thể chống đối…"
Trưởng lão Tưởng gia nói, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch.
Quy luật của trận pháp là chỉ có Trang Dịch phá trận thất bại, đại trận mới có thể mở tấn công, nếu trưởng lão Tưởng gia không thể di động, Trang Dịch còn có thể có khả năng thắng lợi, thế nhưng lúc này trưởng lão Tưởng gia lại có thể cưỡng chế ép Trang Dịch tiến hành phá trận, dồn hắn vào con đường chết.
Trang Dịch biết lấy trạng thái của mình bây giờ, phá trận lần thứ hai sẽ chỉ làm trưởng lão Tưởng gia có cơ hội tiếp tục tấn công hắn, bị thương sợ rằng cũng chỉ là Lôi Tu, nghĩ vậy, Trang Dịch đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, tách khỏi trưởng lão Tưởng gia.
Trưởng lão Tưởng gia thấy thế, có chút ngạc nhiên nói: “Trốn tránh có thể tạm thời cho ngươi cùng Lôi Tu mạng sống, nhưng Trang Dịch, ngươi đừng quên, bên ngoài trừ ngươi cùng Lôi Tu ra, còn có các hồn sư khác đang bị tấn công, chỉ có phá giải trận pháp, mới có thể giải thoát bọn họ."
Lời trưởng lão Tưởng gia nói làm Trang Dịch sắc mặt Trang Dịch hơi thay đổi, trưởng lão Tưởng gia nhân lúc Trang Dịch thất thần, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch, uy áp của triệu hoán sư cấp chín nặng nề ép Trang Dịch xuống, Trang Dịch mắt tối sầm, gần như thiếu chút nữa cứ như vậy ngất đi.
Hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia áp sát từng bước, gian nan giơ tay lên lần thứ hai sử dụng hồn lực thử phá trận.
Lần này, hoa văn trận pháp bên ngoài cơ thể trưởng lão Tưởng gia chỉ lóe lên một cái, Trang Dịch không thể cung cấp càng nhiều hồn lực, phá giải đến một nửa lần thứ hai thất bại, trưởng lão Tưởng gia quỷ dị liếc mắt nhìn Trang Dịch, hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái, công kích do trận pháp tự động sinh thành lại một lần nữa bắn ra bên ngoài.
Trang Dịch trơ mắt nhìn công kích kia bay ra, trong lòng vội vàng tỉ mỉ cảm ứng Lôi Tu, quả nhiên, cảm giác hơi đau đớn truyền tới, bởi vì quá mức nhỏ bé, không có đặc biệt cẩn thận cảm ứng, e là căn bản không phát hiện được. Lôi Tu đang thừa nhận công kích thay hắn, đồng thời còn tiến hành che giấu!
Trưởng lão Tưởng gia nhìn biểu cảm trên mặt Trang Dịch, chậm rãi đi về phía hắn.
Trang Dịch hồn lực khô kiệt, tinh thần lực yếu đi, bởi vậy ý thức trong không gian cũng trở nên mỏng yếu nhiều, ngay cả ổn định cũng có chút cố hết sức, càng miễn bàn chạy trốn.
“Phá trận." Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch nói, “Đã sớm nói với ngươi, theo Tưởng gia mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng ngươi lại quyết giữ ý mình, lúc này cho dù ngươi có cầu xin tha thứ, cũng không còn kịp rồi."
Trang Dịch căm hận ngẩng đầu chờ trưởng lão Tưởng gia, trưởng lão Tưởng gia nhìn vẻ đau đớn của Trang Dịch, tâm tình vô cùng vui vẻ: “Cần gì trách ta, tuy rằng trận pháp này tăng thêm thời gian đau đớn trước khi chết của các ngươi, nhưng mà Trang Dịch, nếu ta không nhìn nhầm, Lôi Tu là triệu hoán thú của ngươi đúng chứ."
Tim Trang Dịch trầm xuống, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần khác thường, hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ.
“Chủ nhân tử vong, triệu hoán thú cũng phải chôn cùng, vốn còn đang lo lắng không đủ năng lượng, có Lôi Tu cấp mười này thêm vào, xem ra dư dả rồi."
“Lôi Tu sẽ không chết." Trang Dịch cắn răn thấp giọng nói.
“Cái này không phải do ngươi." Trưởng lão Tưởng gia nói, uy áp lại một lần nữa lao về phía Trang Dịch, Trang Dịch rên lên một tiếng, thân thể quá mức suy yếu không thể duy trì đứng thẳng, một đầu gối chống trên mặt đất không cho phép mình ngã xuống, hắn cúi đầu, không lại dùng hồn lực phản kháng.
Uy áp càng ngày càng mạnh, ngay từ đầu Trang Dịch còn có thể tỉnh táo chịu đựng, thế nhưng theo từng chút từng chút thời gian trôi qua, tầm nhìn dần dần trở nên không rõ, người cũng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Tâm tình lúc trước còn sống chết giữ lấy không truyền lại cho Lôi Tu, giờ phút này mạnh mẽ trào ra, Lôi Tu đứng ở ngoài trận pháp cả kinh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lập tức trắng.
Đau đớn khế ước truyền tới làm Lôi Tu đều có chút đau đầu muốn nứt, hắn gần như không dám tưởng tượng Trang Dịch ở bên trong sẽ phải chịu đựng thống khổ như thế nào.
Đại bộ phận ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch bị hủy diệt, mặc dù sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho hắn, nhưng lại sẽ không nhất định sẽ giết chết hắn. Thế nhưng căn cứ tình huống hiện tại đến xem, nếu như bản thân Trang Dịch buông tay, như vậy ý thức chân chính ở bản thể cũng sẽ bị lây nhiễm, cuối cùng Trang Dịch sẽ bản năng cho là mình thật sự chết đi, từ đó về sau không bao giờ tỉnh lại nữa!
“Trang Dịch, Trang Dịch!" Lôi Tu ở bên tai Trang Dịch lo lắng gọi, muốn đánh thức ý thức của Trang Dịch.
Thân thể Trang Dịch mềm nhũn, trước còn có thể đứng thẳng, hiện tại trực tiếp yếu ớt ngã vào trong lòng Lôi Tu, Lôi Tu tỉ mỉ kiểm tra thân thể Trang Dịch một chút, phát hiện bất luận hồn lực hay tinh thần lực trong cơ thể Trang Dịch, thậm chí năng lượng linh hồn đều đang yếu đi.
Lôi Tu đành phải cúi đầu dùng trán chống lên trán Trang Dịch, trước đây khi là hình hổ, Trang Dịch cùng Lôi Tu bình thường đều như vậy trao đổi hồn lực cho nhau, đây là tư thế thích hợp nhất cho triệu hoán sư cùng triệu hoán thú tiến hành nối tiếp tâm linh.
Hai mắt Trang Dịch vô thức nhắm lại, ý thức giống như bị chia làm hai bộ phận, một phần đang ở trong trận chịu đựng đau đớn do uy áp của trưởng lão Tưởng gia tạo thành, một phần khác thì lại nặng nề lơ lửng, trôi nổi, mơ hồ, ảm đạm không thể tự hỏi.
Loại trạng thái quỷ dị này làm cho Trang Dịch toàn thân uể oải không chịu nổi, hận không thể triệt để chìm vào giấc ngủ, không bao giờ cảm giác được cái gì nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai.
“Trang Dịch."
Thanh âm quen thuộc làm Trang Dịch chợt giật mình tỉnh lại, cảm giác đau đớn trở nên rõ ràng, toàn thân Trang Dịch co quắp, muốn trở lại trạng thái mê man nặng nề vừa rồi, lại có chút luyến tiếc âm thanh kia.
“Trang Dịch, nghe được giọng nói của ta không?"
“Lôi Tu…" Trang Dịch khàn khàn mở miệng, “Lôi Tu."
“Nơi này là lãnh vực chung thông qua sức mạnh của hai chúng ta, không gian độc lập xuất hiện tạm thời, lấy hồn lực của ta, chỉ có thể duy trì thời gian rất ngắn ngủi." Tuy rằng nói như vậy, nhưng thanh âm của Lôi Tu ôn nhu, cũng không làm cho Trang Dịch có cảm giác gấp gáp không tốt, “Bây giờ ngươi thế nào?"
“Ta… Lôi Tu, ta có lẽ không làm được." Trang Dịch cố gắng bỏ qua loại đau đớn này, tổ chức ngôn ngữ nói, “Chỉ phá giải hai trận pháp, trưởng lão Tưởng gia rất mạnh, mỗi lần đều là thất bại, Lôi Tu, ta không muốn…"
“Ngươi có thể." Lôi Tu nói, “Trang Dịch, ta tin tưởng ngươi có thể."
“Thế nhưng sau khi ta thất bại chết chính là ngươi."
“Trận pháp không phá, tất cả mọi người đều phải chết."
“Vậy… cùng chết đi…" Trang Dịch thấp giọng nói.
“Trang Dịch!" Thanh âm của Lôi Tu chợt trở nên nghiêm túc, “Khi ta còn là hổ con, ngươi từng nói với ta, cho dù có nhỏ yếu, chỉ cần cố gắng, cũng sẽ có một ngày biến thành kẻ mạnh, tâm linh mạnh mẽ là vĩnh hằng, mà trở nên mạnh mẽ, chỉ cần một cơ hội mà thôi."
Trang Dịch ngẩn ra, chợt nhớ lại rất lâu trước đây, khi đó vừa nhìn thấy Lôi Tu, lúc nó bị định là ma thú kém cỏi, hắn từng nhìn vẻ sa sút của Lôi Tu, nói vô số lời đã từng an ủi bản thân, ngược lại thoải mái Lôi Tu.
“Khi đột phá cấp mười bị dị ma đánh lén, cho dù rơi vào trong không gian loạn lưu cũng sống khỏe mạnh, ta sẽ không dễ dàng chết." Lôi Tu nói, “Huống chi, ta còn chưa hoàn toàn tìm được ký ức, ngươi đã đồng ý với ta, sẽ chờ ta, ta tin tưởng ngươi sẽ tuân thủ lời hứa…"
Câu nói sau cùng chưa nói xong, thanh âm của Lôi Tu đột nhiên biến mất, Trang Dịch chợt tỉnh hồn lại, hắn mở mắt, đập vào mắt chính là cảnh tượng trưởng lão Tưởng gia một tay chống trên người hắn, đang hấp thu tinh thần lực của hắn.
Đối thoại vừa rồi, như một cảnh trong mơ yên tĩnh mà vững vàng.
Trang Dịch mở to mắt, gắt gao nhìn trưởng lão Tưởng gia, tinh thần lực chợt thu về, tất cả sức mạnh trở lại trong cơ thể Trang Dịch, hắn khó khăn đứng lên, kịch liệt thở dốc nhìn trưởng lão Tưởng gia.
“Đã như vậy mà còn có thể tỉnh táo lại." Trưởng lão Tưởng gia vừa hút được chỗ tốt từ trên người Trang Dịch, ánh mắt nhìn Trang Dịch lúc này, lại mang theo vài phần tham lam, “Cho dù không nói linh hồn của ngươi, dùng không gian tinh thần trong đầu, còn có tố chất thân thể của ngươi, cũng đều là triệu hoán sư tốt nhất ta đã từng thấy!"
Trang Dịch mím môi nhìn chằm chằm đối phương, hồn lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, nhanh chóng hấp thu năng lượng bốn phía, khi đã đạt đến một mức độ nhất định, Trang Dịch bắt đúng thời cơ, lại một lần nữa thử nghiệm phá trận!
Thất bại!
Thất bại!
Lại lần nữa thất bại!
Lôi Tu ôm chặt Trang Dịch, chịu đựng mấy lần trận pháp cắn trả.
Năng lượng thể bên trong trận pháp bị trận pháp hấp thu không ít, đội săn ma Chiến Hồn điện tuy rằng tổn thất một số, nhưng còn trong phạm vi có thể chịu đựng, Thiên Yêu Thần Ảnh Thử thậm chí chạy tới bên cạnh Lôi Tu cùng Trang Dịch, lo lắng nhìn bọn họ.
Khi Trang Dịch lại thất bại một lần nữa, Lôi Tu thừa nhận tất cả cắn trả, kinh mạch hồn lực trong cơ thể bị tạm thời khóa lại, tinh thần lực thu về trong đầu, không gian tinh thần bởi vì thân thể bị cắn trả mà rung động, Lôi Tu có chút đứng không vững, ôm thân thể Trang Dịch cả hai cùng nhau từ từ ngã xuống, trước khi hôn mê, thấy trận pháp lại một lần nữa phát ra công kích cắn trả, Lôi Tu giơ tay lên, mở ra lãnh vực một lần cuối cùng, đem toàn bộ ảnh hưởng đều tác dụng lên người mình.
Trang Dịch thở dốc, nhìn trưởng lão Tưởng gia toàn thân không ngừng lóe ra hoa văn trận pháp.
Vài lần thất bại, rốt cuộc đổi lấy Trang Dịch càng thêm hiểu sâu về trận pháp trưởng lão Tưởng gia đang gửi thân, tuy rằng hồn lực trong cơ thể vẫn cứ không bao nhiêu, nhưng rút ra bài học từ thất bại, Trang Dịch rốt cuộc học được dùng ít sức mạnh nhất, vượt qua phòng ngự cấp chín trung giai của trưởng lão Tưởng gia, đánh thẳng vào trận pháp ở giữa trán hắn.
Trưởng lão Tưởng gia cũng từ khí phách hăng hái ban đầu, đến bây giờ hơi lộ ra mệt nhọc. Thiên phú của Trang Dịch còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn, hơn một giờ ngắn ngủi, mười hai lần thất bại, đã nắm giữ kỹ xảo tinh túy nhất của trận pháp này, rõ ràng thực lực thua kém hắn không ít, hơn nữa lúc này đã sức cùng lực kiệt, lại vẫn như cũ có thể chuẩn xác bắt được điểm trí mạng nhất của trận pháp này! Trận pháp trong cơ thể hắn đã dần dần xuất hiện không ổn định, còn tiếp tục như vậy cho Trang Dịch thêm vài lần cơ hội, không chừng trận pháp Tưởng gia bọn họ nghiên cứu nhiều năm này, thực sự sẽ hao tổn trong tay Trang Dịch!
Chẳng qua, hoàn hảo, Lôi Tu không ngừng giúp Trang Dịch ngăn cản cắn trả, rốt cuộc ngã xuống.
“Cường giả cấp mười kiên trì mười hai lần cắn trả, tuy rằng linh hồn rơi vào ngủ say, nhưng lại vẫn còn chưa chết, xem ra sức mạnh của cấp mười, còn lớn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta một chút." Trưởng lão Tưởng gia tính toán, thấp giọng nói, sau đó hơi chuyển mắt, nhìn về phía Trang Dịch toàn thân là máu.
Trang Dịch lúc này là một thể ý thức, máu tuy rằng không phải thật, nhưng đau đớn lại không phải giả, hơn nữa dằn vặt trên ý thức, thường thường càng thống khổ hơn thân thể. Thân thể bị thương còn có thể chuyển dời lực chú ý tạm thời quên đi, hoặc trực tiếp bản năng tự vệ, rơi vào hôn mê, thế nhưng ý thức đau đớn, lại từng giây từng phút tra tấn thần kinh, căn bản không cho phép có một chớp mắt trốn tránh.
Trang Dịch thẳng tắp nhìn chằm chằm hồn sư Tưởng gia, nhiều lần nếm thử phá trận, làm cho Trang Dịch tự nghiền ép tinh thần lực của mình đến cực hạn, phá trận gần như đã trở thành phản xạ bản năng của hắn, thẳng đến vừa rồi mất đi cảm ứng với Lôi Tu, Trang Dịch mới tỉnh táo lại một chút.
Nghe được trưởng lão Tưởng gia nói, Trang Dịch không có tâm tình dư thừa khác, chỉ có một chút may mắn.
May mà… còn sống.
Lúc này, trưởng lão Tưởng gia lại một lần nữa đi tới trước mặt Trang Dịch: “Đã không có Lôi Tu bảo vệ, Trang Dịch, yên tâm đi thôi, sau khi ngươi chết, ta sẽ lợi dụng thân thể cùng năng lượng của ngươi thật tốt, một chút cũng không lãng phí!"
Trang Dịch nhìn trưởng lão Tưởng gia, mím môi giơ tay lên, lần thứ vô số tiến hành phân chia phá trận.
Vẫn là… thất bại.
Khi tận mắt nhìn thấy công kích của trận pháp lại một lần nữa vượt qua ý thức của mình xông ra bên ngoài, biểu cảm trên mặt Trang Dịch đã gần như chết lặng, ngọn lửa hy vọng trong lòng cũng bị đánh tan theo.
Tất cả đều kết thúc sao?
Một giây trước khi chết, Trang Dịch phát hiện tầm mắt của mình có chút thay đổi rất nhỏ, theo trận pháp cắn trả, vậy mà lại có thể cùng nhìn thấy bên ngoài.
Xảy ra chuyện gì, lẽ nào bởi vì vô số lần phá trận, hồn lực của hắn dung hợp với trận pháp, cho nên mới có thể có được năng lực như thế?
Bất luận làm sao, có thể nhìn thấy bên ngoài, Trang Dịch nhất thời xốc lại tinh thần, ít nhất trước khi chết, hắn có thể thấy Lôi Tu!
Rốt cuộc thấy rõ tình huống hai người bên ngoài trận pháp, nhìn thấy Lôi Tu trước khi hôn mê còn nhớ chăm chú bảo vệ hắn vào trong ngực, ánh mắt Trang Dịch dừng trên mặt Lôi Tu, không lại dời đi.
Công kích cắn trả của trận pháp bay vọt tới trước người Trang Dịch, ngay khi nó sắp chui vào thân thể, phá hủy Trang Dịch, một bóng dáng nho nhỏ ngăn lại ở phía trước.
Trận pháp tấn công lên bảo thạch xanh biếc trên trán sóc con, hai luồng ánh sáng chạm vào nhau, bảo thạch màu xanh vỡ vụn tại chỗ, sóc con phát ra một tiếng kêu thê lương chói tai, sóng âm truyền khắp rừng rậm Ma thú, ngay sau đó, thân thể sóc con mềm nhũn, tê liệt rơi từ trên không trung xuống đất!
“Đây là thuần châu dùng cho chiến hồn thú của triệu hoán sư, làm sao lại xuất hiện trên người một con sóc?!" Trưởng lão Tưởng gia lần đầu tiên nhìn thấy sóc con, thấy bảo thạch màu xanh lại cũng giúp Trang Dịch đỡ một kích, kinh ngạc hét lên.
Trong lòng Trang Dịch khẽ động. Bảo vật này là gửi trong di vật của triệu hoán sư, mà di vật của triệu hoán sư, do linh lung hộp mở ra.
Linh lung hộp là thứ cha mẹ Trang Dịch để lại cho hắn, Trang Dịch là nhờ nó mới có thể thức tỉnh, nhưng hồn sư Tưởng gia không giống, rất hiển nhiên, bọn họ là dựa vào trưởng bối trong tộc mới thức tỉnh, có lẽ chính bởi truyền thừa như vậy cả nghìn năm, cho nên Tưởng gia có lẽ đã quên mất linh lung hộp, vì vậy khi nhìn thấy di vật của triệu hoán sư trên trán sóc con, hồn sư Tưởng gia mới có thể kinh ngạc không thôi như vậy.
Trang Dịch có thể nghĩ đến điểm này, trưởng lão Tưởng gia cũng đồng dạng nghĩ tới một số chi tiết lúc trước bị hắn bỏ quên. Tỷ như… quần áo triệu hoán sư Trang Dịch vẫn mặc trên người.
Phục sức của triệu hoán sư vẫn là trào lưu mà hồn sư hiện tại theo đuổi, lúc trước khi Trang Dịch xuất hiện ở cửa học viện Bardon, bước vào tầm nhìn của Hồn điện, đã là ăn mặc trang phục quý tộc, lúc đó theo tin tức được đến, lại biết quan hệ giữa Trang Dịch cùng Lôi gia không tầm thường, cho nên Tưởng gia cũng rơi vào điểm mù tư duy, thấy những bảo vật này của Trang Dịch lại không có rất nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy bảo thạch trên trán sóc con, trưởng lão Tưởng gia lập tức nhìn chằm chằm thân thể Trang Dịch cùng Lôi Tu ở bên ngoài trận pháp, quả nhiên lại phát hiện không ít thứ tốt.
Vòng tay không gian, hoa tai ảnh tinh… Nhìn rất tầm thường, chỉ có quan sát cẩn thận, mới phát hiện những thứ này tuyệt không phải chế tạo trong thời đại hồn sư!
“Trang Dịch, ngươi thành thật khai báo, có phải có chuyện gì gạt lão phu đúng không?" Trưởng lão Tưởng gia không vội giết Trang Dịch nữa, quay đầu âm u nhìn chằm chằm Trang Dịch nói, hận không thể chiếm lấy cơ thể Trang Dịch, kiểm tra trí nhớ của hắn.
Trang Dịch không để ý đến hồn sư Tưởng gia, hắn đang không thể tin nhìn thân thể sóc con bên ngoài trận pháp.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trang Dịch, hạt châu màu xanh lục vỡ nát hóa thành ánh sáng bao phủ trên người sóc con, trong ánh sáng xanh này, thân thể sóc con hóa thành hồn thú, bay vào giữa trán hắn!
Cùng thời khắc đó, vị trí cột sáng chiến hồn thú trong không gian tinh thần của Trang Dịch xuất hiện một con Thiên Yêu Thần Ảnh Thử nho nhỏ, có sóc con thêm vào, hồn lực trong nháy mắt tràn đầy, không chỉ thân thể Trang Dịch bên ngoài trận pháp khôi phục sinh khí, Trang Dịch bên trong không gian trận pháp, thân thể vết thương chồng chất được chữa trị tại chỗ, hồn lực dư thừa lưu động trong người, hoàn toàn khôi phục trạng thái mạnh nhất!
“Tế hiến!" Khiếp sợ qua đi, trưởng lão Tưởng gia nghiến răng nghiến lợi ghen tị nhìn Trang Dịch nói, “Lại có ma thú cấp chín cam tâm tế hiến…"
Ma thú tu luyện tới cấp chín, đã có trí tuệ cùng kiêu ngạo của bản thân từ lâu, từ ma thú biến thành hồn thú, là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, con Thiên Yêu Thần Ảnh Thử kia không chỉ cam tâm tình nguyện ngăn cản cắn trả cho Trang Dịch, còn tự nguyện trở thành hồn thú, bổ sung hồn lực cho hắn, chuyện tốt cỡ này, trưởng lão Tưởng gia sinh tồn hơn một nghìn năm cũng chưa từng thấy, hôm nay rốt cuộc gặp phải, lại là mắt mở trừng trừng nhìn đối thủ khôi phục, trưởng lão Tưởng gia làm sao có thể không ghen ghét.
“Hồn lực khôi phục hoàn toàn mà thôi, cho dù như vậy, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!" Nếu ngay từ đầu đối với Trang Dịch còn có chút tiếc tài, theo Trang Dịch không phối hợp, mà dần dần tham lam coi trọng tài nguyên thân thể Trang Dịch mà nói, lúc này, cảm xúc của trưởng lão Tưởng gia đối với Trang Dịch đã biến thành điên cuồng ghen tị.
Hắn mà có vận may như thanh niên này thì đã sớm phá tan cấp mười, cần gì phải chịu khổ nhiều năm như vậy!
Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng hạc kêu từ xa xa truyền tới.
Trưởng lão Tưởng gia nghe được thanh âm, sắc mặt vặn vẹo, khiếp sợ nhìn về hướng âm thanh truyền đi: “Nó làm sao có thể còn sống…"
Trang Dịch cũng là tâm thần chấn động, bởi vì âm thanh này vậy mà lại là —— Bạch Hạc!
Một con quái thú chín đầu dữ tợn kinh khủng chui từ trong hạch tâm rừng rậm Ma thú ra, thân thể to lớn dữ tợn, chín cái đầu thật dài lơ lửng trên không trung, hàm răng sắc bén đan xen, nhìn qua cực kỳ khủng khiếp, thế nhưng Trang Dịch lại nghĩ nó có vài phần quen mắt. Ký ức vực sâu Liệt cốc hiện lên trong đầu, con ma thú cấp cao nhất mạnh nhất chạy ra từ vực sâu Liệt cốc lúc đó, hình như cùng quái thú chín đầu càng thêm đáng sợ trước mắt này, là một con?!
Mà trên đỉnh cái đầu lớn nhất ở chính giữa của ma thú này, là một con hạc trắng tiên khí dạt dào nghiêm túc đứng thẳng.
Lông chim màu trắng mềm mại phủ lên người, quanh thân hiện lên ánh sáng trắng nhu hòa, đôi chân dài cùng đôi cánh trắng, con ngươi đen tinh khiết giống như hai viên bảo thạch làm say lòng người, cùng cái mỏ màu đỏ nhạt tạo thành đối lập rõ ràng mà đáng yêu.
Là dáng vẻ Trang Dịch quen thuộc, lại cũng có chút xa lạ.
Sau khi thấy rõ hình dạng của hai ma thú này, trong đầu Trang Dịch hiện lên tên của chúng nó, “Thiên Đăng Tiên Hạc" cùng “Cửu Đỉnh Huyết Long".
Tốc độ của hai thú nhanh vô cùng, chỉ là vài giây đã đi tới bên ngoài ranh giới trận pháp, không để ý đến đám hồn sư đang khiếp sợ kia, hai ma thú cấp chín nhìn Lôi Tu cùng Trang Dịch ngã dưới đất, chậm rãi cúi đầu tới gần bọn họ.
“Trang Dịch, đã nói là đến rừng rậm Ma thú tìm ta, tại sao lại có thể đến muộn như vậy, hơn nữa lại còn là dáng vẻ chật vật như vậy!" Bạch Hạc nhìn Trang Dịch, thấp giọng nói, “Vốn còn cho rằng, lần thứ hai gặp mặt có thể chơi đùa với nhau thật vui, không ngờ lại sẽ là tình huống này. Chẳng qua, cũng may là hiện tại, nếu như lại muộn một chút, ta cùng tiểu Cửu tiêu tán, mới càng thêm đáng tiếc đúng không."
Trang Dịch nghe Bạch Hạc nói, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
Lại cố tình đúng lúc này, trưởng lão Tưởng gia cũng nhận thấy không tốt, chủ động phát động tấn công!
Trang Dịch chỉ có thể ứng chiến, vừa ứng đối vừa cố gắng nghe rõ Bạch Hạc đang nói cái gì.
“… Tử Tinh Hoàng Điểu ở bên trong, hiện tại con chuột nhỏ cũng đi vào, cũng không kém một ta, ta còn mang cho ngươi một tiểu Cửu, như vậy ngươi kiếm quá rồi… Nhưng mà, thể ý thức của hồn sư không hoàn chỉnh thì phải làm sao… A~, may mà ta lúc đó cơ linh, đem lông vũ quý giá nhất của ta cho Trang Dịch… Không nghĩ đến Bạch Hạc ta thông minh một đời, cuối cùng vẫn làm hồn thú… Bỏ đi, là hồn thú của Trang Dịch, ta cũng nhận. Đổi một góc độ khác suy nghĩ một chút, mọi người đều là người một nhà, nào có đạo lý chỉ cho một mình Trang Dịch làm náo động, trừ gian diệt ác! Người chết đi trong tộc còn trông cậy vào ta đâm kẻ thù nữa mà… Tiểu Cửu, cùng nhau đi…"
Bạch Hạc nói liên miên cằn nhằn, nhắm mắt lại thả ra hồn lực, giây tiếp theo, vòng tay không gian của Trang Dịch tự động phát ra ánh sáng trắng, màu trắng bao phủ trên người Bạch Hạc cùng Cửu Đỉnh Huyết Long, cuối cùng, hai ma thú này cũng biến thành hồn thú, dùng phương pháp tế hiến, đi vào trong không gian tinh thần của Trang Dịch!
Cột sáng đại biểu phụ hồn thú cùng ngự hồn thú cũng lập tức xuất hiện hư ảnh đại biểu Bạch Hạc cùng Cửu Đỉnh Huyết Long, chớp mắt ba hệ hồn thú hoàn toàn dung hợp với không gian tinh thần của Trang Dịch, quanh người tất cả hồn thú trong không gian tinh thần đều sáng lên, ba cột sáng tinh thần lực cũng đồng dạng sáng lên lấp lánh rực rỡ, quanh người Trang Dịch, lãnh vực cấp chín tự động xuất hiện, kèm theo hồn lực ngưng tụ, lãnh vực xoay tròn, tinh thần lực cùng hồn thú của Trang Dịch hoàn thành dung hợp, thoáng chốc, hư ảnh ba ma thú cấp chín hợp làm một thể với ý thức của Trang Dịch, bởi vì phá trận, một phần ý thức của Trang Dịch bị tách ra ở trong không gian, vì vậy, một phần ý thức của ba ma thú này, cũng xuất hiện theo Trang Dịch.
Khi thấy ba hệ hồn thú xuất hiện, trưởng lão Tưởng gia kinh ngạc một chút, hai giây sau mới phản ứng được, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng với ba hồn thú, cuối cùng, trưởng lão Tưởng gia nhanh chóng rút lui về phía sau nói: “Hôm nay coi như các ngươi may mắn ——"
Trưởng lão Tưởng gia còn chưa dứt lời, Trang Dịch cùng ba hệ hồn thú đã chặn ngang đường lui của hắn, Trang Dịch lạnh như băng nhìn trưởng lão Tưởng gia nói: “Kết thúc tất cả trong hôm nay đi."
Trưởng lão Tưởng gia biết đã không còn đường lui, điên cuồng cười ha ha: “Có thể gom góp đủ ba hồn thú, đột phá đến cấp chín đỉnh phong trong thời gian ngắn như vậy, Trang Dịch, ngươi đúng là thiên tài nghìn vạn năm khó gặp, không chỉ Hồn điện, cho dù đưa mắt thời kỳ triệu hoán sư thượng cổ, ngươi có lẽ cũng là người mạnh nhất, đáng tiếc… thời gian thăng cấp của ngươi quá ngắn!"
Trưởng lão Tưởng gia nói, giống như hạ quyết tâm, chớp mắt tiếp theo, ba hệ hồn thú của hắn cũng xuất hiện bên cạnh!
Hồn thú của Trang Dịch có thể đi vào, là bởi vì Trang Dịch thăng cấp trong không gian trận pháp, nhưng trưởng lão Tưởng gia lại không giống, có thể thấy được, trưởng lão Tưởng gia xuất hiện trước mắt Trang Dịch lúc này, không còn thuần túy là ý thức, mà là người thật!
Nhìn trưởng lão Tưởng gia sát ý điên cuồng, trong mắt Trang Dịch đồng dạng sát khí bốn phía ——
Một cái khe mỏng manh xuất hiện ở mặt ngoài trận pháp, vết nứt khuếch trương càng lớn, lan tràn ra giống như mạng nhện, khi mặt ngoài trận pháp triệt để vỡ vụn, năng lượng đáng sợ trong trận pháp chợt bừng lên, hòa làm một thể với năng lượng trên không trung.
Năng lượng phô thiên cái địa cắn nuốt tất cả, ánh mặt trời hoàn toàn bị che lấp, trời đất đen kịt một mảnh, năng lượng hóa thành một cơn lốc tàn sát bừa bãi, quét qua khắp rừng rậm Ma thú, bất luận là hồn sư ở gần, hay dấu vết do dị ma để lại, bị năng lượng này quất qua, toàn bộ đều biến thành hư vô.
Vết nứt không gian thường có thể xuất hiện ở bất cứ góc nào, toàn bộ rừng rậm Ma thú giống như một khu vực chết bị ngăn cách, thẳng đến vòng ngoài trận pháp bị phá hủy hoàn toàn, năng lượng bị đè ép ở rừng rậm Ma thú, rốt cuộc khuếch tán ra ngoài, tất cả đều nhằm vào một phương hướng, giống như bị cái gì hấp thu đi vậy.
Rừng rậm Ma thú đã biến thành một mảnh đất hoang cằn cỗi, đưa mắt nhìn lại, trong chu vi trăm dặm không có một ngọn cỏ, ngoại trừ đầy trời đất cát ra, duy nhất sống sót, chính là các hồn sư được một số trận pháp độc lập bảo vệ đang nằm trên mặt đất.
Lúc này, nơi năng lượng biến mất vừa rồi, không khí vặn vẹo một chút, ngay sau đó, một người từ trong không gian khác bước ra.
Trang Dịch mặt không thay đổi nhìn bốn phía, biểu tình trong mắt chết lặng mà cứng ngắc, hắn nhấc chân, đi qua một lại một thân thể hồn sư, khi đi đến bên cạnh một người, Trang Dịch dừng bước, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ôm nam nhân kia vào lòng.
“Lôi Tu."
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm của một mình hắn truyền ra trong cả khu vực vắng vẻ.
Trận chiến cuối cùng với trưởng lão Tưởng gia kéo dài suốt bốn ngày, tuy rằng cuối cùng Trang Dịch giành được thắng lợi nho nhỏ, nhưng trước khi chết trưởng lão Tưởng gia phát động trận pháp phát nổ, vẫn cứ làm cả rừng rậm Ma thú đều không thể may mắn tránh khỏi.
Trang Dịch dùng hồn lực còn sót lại của mình, hóa thành trận pháp, bảo vệ các hồn sư ở đây.
Cơn lốc năng lượng trong rừng rậm Ma thú giằng co tròn hai tuần, Trang Dịch vẫn cắn răng bảo vệ mọi người, thẳng đến lúc này, năng lượng rốt cuộc tiêu tán, kiên trì cuối cùng của hắn rốt cuộc hoàn thành.
Tất cả hồn thú trong đầu đều bị rút sạch năng lượng, rơi vào ngủ say, Trang Dịch lúc này, yếu ớt thậm chí không bằng một người bình thường.
Hắn ôm thân thể Lôi Tu, cúi đầu, trán nhẹ nhàng chạm lên trán Lôi Tu: “Lôi Tu…"
Thấp giọng gọi tên này, trong lòng nhớ đến đối phương, nếu là trước kia, cho dù là khi Lôi Tu mất trí nhớ, chỉ cần Trang Dịch cần hắn, hắn liền sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh Trang Dịch, nhưng mà bây giờ, không có bất cứ đáp lại nào, Lôi Tu không chết, lại rơi vào ngủ say vĩnh viễn, không chỉ Lôi Tu, tất cả mọi người ở đây, đều là như vậy, mà Trang Dịch, chỉ sợ cũng sắp phải cùng ngủ với bọn họ.
Thân thể truyền đến từng đợt đau đớn hư thoát, Trang Dịch từ từ nhắm mắt lại, cùng Lôi Tu ngã xuống.
Chớp mắt cuối cùng trước khi hôn mê, đột nhiên, dây xích trên cổ tay truyền ra từng đợt rung động.
Trong lúc mơ hồ, Trang Dịch thấy được linh lung hộp tự động bay ra khỏi không gian của hắn.
Trang Dịch ngẩn ra, dùng ý chí chống đỡ bản thân không hôn mê, hắn giơ bàn tay nặng nề, ngay sau đó, linh lung hộp rơi vào trên đầu ngón tay Trang Dịch.
Nguồn:
Ánh sáng bạc nhàn nhạt xuyên thấu qua linh lung hộp, dần dần truyền đến bên người Trang Dịch, thẩm thấu không gian tinh thần của hắn, linh hồn của hắn, lại xuyên thấu qua mảnh nhỏ linh hồn của Lôi Tu đang ngủ say trong đầu hắn, truyền ánh sáng lại cho Lôi Tu.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh, lấy Trang Dịch cùng Lôi Tu làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, cuối cùng bao phủ khắp rừng rậm Ma thú.
Năng lượng khổng lồ phát ra từ linh lung hộp, bọc lấy mỗi người trong phạm vi ánh sáng bao phủ.
Trang Dịch mơ hồ cảm thấy dòng năng lượng này có chút quen thuộc, sửng sốt một chút mới phản ứng được, năng lượng điên cuồng lúc trước, lại không biết đã bị linh lung hộp hấp thu toàn bộ từ bao giờ, lúc này lại thả ra, hóa thành sức mạnh chữa trị ôn hòa nhất, bao vây lại tất cả mọi người.
Cuộc chữa trị lớn nhất lịch sử này kéo dài suốt hơn sáu giờ, sau khi những năng lượng kia đã hao hết toàn bộ, linh lung hộp lại khôi phục hình dạng thông thường, trở về trong tay Trang Dịch.
Trang Dịch vẻ mặt phức tạp nhìn linh lung hộp, bảo vật chí thánh của triệu hoán sư này, chuyển hóa sức mạnh hủy diệt triệu hoán sư làm ra, biến thành sức mạnh hy vọng, cứu mọi người.
Lúc này, con hổ trong không gian tinh thần của Trang Dịch, cũng nhẹ nhàng giật giật người.
Trang Dịch lập tức thu hồi linh lung hộp, sau đó khẩn trương nhìn Lôi Tu.
Đôi mắt màu đỏ sậm mở ra, ảnh ngược khuôn mặt tái nhợt của hắn, Trang Dịch nhìn Lôi Tu, giống như thấy được cả thế giới của mình.
***********
Sau khi đại chiến ở rừng rậm Ma thú kết thúc, dị ma ẩn nấp trên đại lục giống như đều mất đi lý trí, phát điên phát động tấn công tự sát với nhân loại.
Đám dị ma này tuy rằng số lượng khổng lồ, đáng tiếc cấp bậc phổ biến tương đối thấp, dưới sự chung tay đối kháng của Hồn điện cùng bình dân, tháng thứ ba sau đại chiến rừng rậm Ma thú, nhân loại triệt để tiêu diệt sạch dị ma trên đại lục.
Sau chiến tranh, Hồn điện tổ chức mọi người xử lý sạch sẽ tất cả thi thể dị ma, tuyên bố đại chiến dị ma chính thức kết thúc.
Ngày tiếp theo, Hồn điện mời dự họp hội nghị, tổ chức mọi người tiến hành trùng kiến hậu chiến, đồng thời tiến hành diễn thuyết trùng kiến.
Trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, đã không còn dị ma tối tăm, toàn thế giới một mảnh sáng sủa.
Bốn phía quảng trường, người của Hồn điện duy trì trật tự, mà trên giảng đài, trưởng lão Vệ gia thay thế vị trí của Lâu gia trong ba Hồn điện, nhìn mọi người, chậm rãi đọc diễn văn.
Thanh âm của lão nhân gia, khàn khàn nặng nề: “… Nhân loại đều nhớ kỹ ngày này, ngày 5 tháng 4 lịch đại lục Ade, tuy rằng dị ma mới xâm lược mười mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hủy diệt đối với đại lục, cùng với thương vong tính mạng tạo thành, lại là nghiêm trọng đáng sợ nhất từ trước tới nay. Nhân loại còn tồn tại, chính là ân huệ lớn nhất mà thế giới này dành cho chúng ta, chúng ta nhớ lại những người dũng cảm hy sinh trong đại chiến dị ma, bởi vì bọn họ, mới có chúng ta ngày hôm nay, đồng thời, chúng ta cũng phải có lòng cảm tạ, vì những người đã rời khỏi chúng ta mà sống sót. Mang theo hy vọng về tương lai của bọn họ, nghênh đón ngày mai hoàn toàn mới của chúng ta."
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt mỗi người dưới đài, bọn họ hơi ngẩng đầu, nhìn các hồn sư bên trên, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến diễn thuyết hoàn tất, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, dưới sự sắp xếp của Hồn điện, mọi người lần lượt đi ra.
Vừa đi, một người bạn nhỏ tuổi vừa nắm tay mẫu thân, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, lão gia gia vừa rồi kia, chính là Lôi Tu, cường giả đệ nhất của chúng ta sao?"
Mẫu thân sửng sốt: “Đương nhiên không phải."
“Vậy đó là triệu hoán sư mạnh nhất, Trang Dịch sao?"
“Cũng không phải." Mẫu thân bất đắc dĩ nói, “Hai vị hồn sư kia ấy à, là học đệ của phụ thân con, làm sao lại là một vị lão gia gia. Vị trên đài vừa rồi kia, là ông nội của Vệ Cẩn, bằng hữu tốt nhất của Trang Dịch, cường giả đệ nhất của Ngự Hồn điện, hiện tại cũng là người chỉ huy ba Hồn điện."
“Như vậy a." Người bạn nhỏ gật đầu, “Trang Dịch cùng Lôi Tu đi đâu, vì sao sau khi cứu mọi người từ rừng rậm Ma thú trở về, liền không bóng dáng?"
“Cái này… có lẽ là bởi vì thân phận triệu hoán sư của Trang Dịch…" Mẫu thân lẩm bẩm nói, quay đầu thấy con trai còn đang nhìn mình, nàng chợt nảy ra một ý, “Bởi vì Lôi Tu cảm tạ Trang Dịch giúp chúng ta đuổi chạy dị ma, cho nên tạm thời quyết định buông tất cả, mang theo Trang Dịch đi du sơn ngoạn thủy, ừ, hai người cùng nhau không buồn không lo đi chơi."
“Giống như bình thường con cùng Nhã Nhã giấu mọi người, lén lút ra sau núi chơi ấy?" Đôi mắt người bạn nhỏ sáng lên.
“Được lắm, sớm nói với con sau núi nguy hiểm không cho đi, thì ra con lại giấu mẹ lén lút đi, hử?!"
“Ngao, mẹ ơi con sai rồi!!"
Người bạn nhỏ kêu la, ôm đầu chạy loạn khắp nơi, kết quả sơ ý một chút đụng phải một nam nhân đang ngẩn người, người bạn nhỏ “Ai u" một tiếng, thân thể ngã về phía sau.
Đúng lúc này, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh nó, đúng lúc đỡ lấy.
Người bạn nhỏ cả kinh, ngẩng đầu, chạm vào trong con ngươi xám nhạt của đối phương.
“Cẩn thận." Nam nhân trẻ tuổi cười cong mắt nói với nó.
“Cám, cám ơn ca ca." Người bạn nhỏ ngượng ngùng nói, quay đầu thấy mẹ mình đang đuổi theo sau, vội vã tiếp tục ôm đầu chạy.
Trang Dịch đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng càng chạy càng xa của người bạn nhỏ kia.
“Làm sao vậy?" Từ sau khi nghe xong diễn thuyết, Trang Dịch bắt đầu ngẩn người, Lôi Tu bên cạnh nhịn không được cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Trang Dịch thu hồi đường nhìn.
Ngày 5 tháng 4, chính là ngày Trang Dịch chết kiếp trước.
Thật không ngờ, ngày hôm nay đời này, lại là ngày đại chiến dị ma kết thúc.
Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Lôi Tu, Trang Dịch quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt giống như xuyên qua thời không, hắn dắt lấy tay Lôi Tu, để Lôi Tu cầm tay hắn, cười yếu ớt nói: “Tất cả đều qua rồi, ta đang đợi ngày mai của chúng ta."
Đó là hắn chưa bao giờ trải qua, một ngày mới tốt đẹp.
Hoàn chính văn
Trang Dịch sắc mặt trắng nhợt, bản năng muốn lui về phía sau, lại cứng rắn nhịn được, hắn cắn chặt răng, dưới áp lực mạnh mẽ của trưởng lão Tưởng gia, cưỡng chế giơ tay lên, nhanh chuẩn ngoan ấn lên người trưởng lão Tưởng gia!
Trưởng lão Tưởng gia cả kinh, không nghĩ tới Trang Dịch ở dưới uy áp của hắn, lại vẫn có thể giơ tay lên vận chuyển hồn lực, chẳng qua, khi nhìn thấy tình trạng thân thể Trang Dịch, trưởng lão Tưởng gia lại yên tâm.
Để bắn trúng trưởng lão Tưởng gia, Trang Dịch chống qua áp chế của hắn, trả giá không chỉ là hồn lực trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn, cánh tay Trang Dịch cũng bị uy áp này ép vỡ da, không ít vệt máu hiện lên, ngón tay ấn trên mi tâm trưởng lão Tưởng gia càng là hòa tan từng chút từng chút, đây là bởi vì bản thể của Trang Dịch thiếu hồn lực, không thể bảo vệ thân thể, chỉ có thể dùng máu thịt cứng rắn chống đối.
Tay đứt ruột sót, đau buốt từ đầu ngón tay truyền tới, còn có cảm giác đau đớn do thân thể thiếu khuyết hồn lực hành hạ, toàn thân Trang Dịch khẽ run, hắn cứng rắn chống không cho mình bất lực thể hiện ra thống khổ, hai mắt Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm trưởng lão Tưởng gia, nhìn ảnh ngược của bản thân trong con ngươi hắn, Trang Dịch cắn chặt răng, kích phát tất cả sức mạnh trong cơ thể, không giữ lại một chút chuyển về phía trưởng lão Tưởng gia!
Nhưng mà, thẳng đến khi hồn lực trong cơ thể Trang Dịch hoàn toàn khô cạn, trưởng lão Tưởng gia vẫn cứ duy trì hình người!
Trang Dịch nhìn bên ngoài cơ thể hắn hiện lên hoa văn trận pháp, biết rõ lấy sức mạnh của mình, còn xa xa không đủ.
Triệu hoán sư cấp chín trung giai, một người có thể đánh lại ba hồn sư bình thường, giữa hồn sư với nhau, càng đến giai đoạn sau, chênh lệch giữa mỗi giai cấp đều là khác biệt giữa trời đất, Trang Dịch vừa mới qua khỏi cấp chín mà thôi, càng miễn bàn trước đó đã xử lý hai hồn sư, còn không cho hắn đầy đủ thời gian khôi phục!
“Đứa nhỏ ngươi, tâm tính không tệ." Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch suy sụp tinh thần thả tay xuống, thân thể hắn hơi treo trên bầu trời, trên cao nhìn xuống nhìn Trang Dịch nói, “Đáng tiếc."
Năng lượng du động quanh người bị trưởng lão Tưởng gia tụ tập ở trước người, trưởng lão Tưởng gia chăm chú nhìn Trang Dịch, hai tay điều khiển năng lượng, sau đó đẩy mạnh về phía trước, năng lượng xuyên qua thân thể Trang Dịch, tập trung tinh thần lực của hắn, sau đó thẳng tắp bắn ra ngoài không gian!
Không phải cắn giết ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch, mà là trực tiếp tấn công thân thể Trang Dịch trong thế giới thật!
Trang Dịch nhìn công kích sắc bén kia lao về phía trước, căn cứ phỏng đoán của hắn về tình huống của bản thân hiện tại, sợ rằng một kích này là có thể trực tiếp đưa hắn…
“Hả?" Đột nhiên, trưởng lão Tưởng gia mắt lộ nghi hoặc.
Trang Dịch chờ giây lát, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì từ bản thể, hắn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể căn cứ vẻ mặt trưởng lão Tưởng gia đến suy đoán.
Khi trưởng lão Tưởng gia nhìn rõ chuyện xảy ra ở bên ngoài, biểu tình trên mặt trở nên hết sức kỳ quái, cúi đầu thấy Trang Dịch có chút lo lắng nhìn hắn, trưởng lão Tưởng gia cười nhạo nói: “Hồn lực đánh về phía ngươi, bị Lôi Tu chặn."
Trang Dịch ngẩn ra.
“Không hổ là cường giả cấp mười, một kích có thể làm hồn sư cấp chín bình thường mất mạng này, lại cứ như vậy bị đỡ được." Trưởng lão Tưởng gia chậm rãi nói, thanh âm già nua mang theo chút âm trầm, “Đáng tiếc, cường giả cấp mười cũng không phải vạn năng, năng lượng ẩn chứa trong trận pháp, cũng không phải một mình Lôi Tu có thể chống đối…"
Trưởng lão Tưởng gia nói, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch.
Quy luật của trận pháp là chỉ có Trang Dịch phá trận thất bại, đại trận mới có thể mở tấn công, nếu trưởng lão Tưởng gia không thể di động, Trang Dịch còn có thể có khả năng thắng lợi, thế nhưng lúc này trưởng lão Tưởng gia lại có thể cưỡng chế ép Trang Dịch tiến hành phá trận, dồn hắn vào con đường chết.
Trang Dịch biết lấy trạng thái của mình bây giờ, phá trận lần thứ hai sẽ chỉ làm trưởng lão Tưởng gia có cơ hội tiếp tục tấn công hắn, bị thương sợ rằng cũng chỉ là Lôi Tu, nghĩ vậy, Trang Dịch đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, tách khỏi trưởng lão Tưởng gia.
Trưởng lão Tưởng gia thấy thế, có chút ngạc nhiên nói: “Trốn tránh có thể tạm thời cho ngươi cùng Lôi Tu mạng sống, nhưng Trang Dịch, ngươi đừng quên, bên ngoài trừ ngươi cùng Lôi Tu ra, còn có các hồn sư khác đang bị tấn công, chỉ có phá giải trận pháp, mới có thể giải thoát bọn họ."
Lời trưởng lão Tưởng gia nói làm Trang Dịch sắc mặt Trang Dịch hơi thay đổi, trưởng lão Tưởng gia nhân lúc Trang Dịch thất thần, lại một lần nữa đánh về phía Trang Dịch, uy áp của triệu hoán sư cấp chín nặng nề ép Trang Dịch xuống, Trang Dịch mắt tối sầm, gần như thiếu chút nữa cứ như vậy ngất đi.
Hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia áp sát từng bước, gian nan giơ tay lên lần thứ hai sử dụng hồn lực thử phá trận.
Lần này, hoa văn trận pháp bên ngoài cơ thể trưởng lão Tưởng gia chỉ lóe lên một cái, Trang Dịch không thể cung cấp càng nhiều hồn lực, phá giải đến một nửa lần thứ hai thất bại, trưởng lão Tưởng gia quỷ dị liếc mắt nhìn Trang Dịch, hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái, công kích do trận pháp tự động sinh thành lại một lần nữa bắn ra bên ngoài.
Trang Dịch trơ mắt nhìn công kích kia bay ra, trong lòng vội vàng tỉ mỉ cảm ứng Lôi Tu, quả nhiên, cảm giác hơi đau đớn truyền tới, bởi vì quá mức nhỏ bé, không có đặc biệt cẩn thận cảm ứng, e là căn bản không phát hiện được. Lôi Tu đang thừa nhận công kích thay hắn, đồng thời còn tiến hành che giấu!
Trưởng lão Tưởng gia nhìn biểu cảm trên mặt Trang Dịch, chậm rãi đi về phía hắn.
Trang Dịch hồn lực khô kiệt, tinh thần lực yếu đi, bởi vậy ý thức trong không gian cũng trở nên mỏng yếu nhiều, ngay cả ổn định cũng có chút cố hết sức, càng miễn bàn chạy trốn.
“Phá trận." Trưởng lão Tưởng gia nhìn Trang Dịch nói, “Đã sớm nói với ngươi, theo Tưởng gia mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng ngươi lại quyết giữ ý mình, lúc này cho dù ngươi có cầu xin tha thứ, cũng không còn kịp rồi."
Trang Dịch căm hận ngẩng đầu chờ trưởng lão Tưởng gia, trưởng lão Tưởng gia nhìn vẻ đau đớn của Trang Dịch, tâm tình vô cùng vui vẻ: “Cần gì trách ta, tuy rằng trận pháp này tăng thêm thời gian đau đớn trước khi chết của các ngươi, nhưng mà Trang Dịch, nếu ta không nhìn nhầm, Lôi Tu là triệu hoán thú của ngươi đúng chứ."
Tim Trang Dịch trầm xuống, trên mặt lại không dám để lộ nửa phần khác thường, hắn nhìn trưởng lão Tưởng gia, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ.
“Chủ nhân tử vong, triệu hoán thú cũng phải chôn cùng, vốn còn đang lo lắng không đủ năng lượng, có Lôi Tu cấp mười này thêm vào, xem ra dư dả rồi."
“Lôi Tu sẽ không chết." Trang Dịch cắn răn thấp giọng nói.
“Cái này không phải do ngươi." Trưởng lão Tưởng gia nói, uy áp lại một lần nữa lao về phía Trang Dịch, Trang Dịch rên lên một tiếng, thân thể quá mức suy yếu không thể duy trì đứng thẳng, một đầu gối chống trên mặt đất không cho phép mình ngã xuống, hắn cúi đầu, không lại dùng hồn lực phản kháng.
Uy áp càng ngày càng mạnh, ngay từ đầu Trang Dịch còn có thể tỉnh táo chịu đựng, thế nhưng theo từng chút từng chút thời gian trôi qua, tầm nhìn dần dần trở nên không rõ, người cũng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Tâm tình lúc trước còn sống chết giữ lấy không truyền lại cho Lôi Tu, giờ phút này mạnh mẽ trào ra, Lôi Tu đứng ở ngoài trận pháp cả kinh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lập tức trắng.
Đau đớn khế ước truyền tới làm Lôi Tu đều có chút đau đầu muốn nứt, hắn gần như không dám tưởng tượng Trang Dịch ở bên trong sẽ phải chịu đựng thống khổ như thế nào.
Đại bộ phận ý thức ở trong trận pháp của Trang Dịch bị hủy diệt, mặc dù sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho hắn, nhưng lại sẽ không nhất định sẽ giết chết hắn. Thế nhưng căn cứ tình huống hiện tại đến xem, nếu như bản thân Trang Dịch buông tay, như vậy ý thức chân chính ở bản thể cũng sẽ bị lây nhiễm, cuối cùng Trang Dịch sẽ bản năng cho là mình thật sự chết đi, từ đó về sau không bao giờ tỉnh lại nữa!
“Trang Dịch, Trang Dịch!" Lôi Tu ở bên tai Trang Dịch lo lắng gọi, muốn đánh thức ý thức của Trang Dịch.
Thân thể Trang Dịch mềm nhũn, trước còn có thể đứng thẳng, hiện tại trực tiếp yếu ớt ngã vào trong lòng Lôi Tu, Lôi Tu tỉ mỉ kiểm tra thân thể Trang Dịch một chút, phát hiện bất luận hồn lực hay tinh thần lực trong cơ thể Trang Dịch, thậm chí năng lượng linh hồn đều đang yếu đi.
Lôi Tu đành phải cúi đầu dùng trán chống lên trán Trang Dịch, trước đây khi là hình hổ, Trang Dịch cùng Lôi Tu bình thường đều như vậy trao đổi hồn lực cho nhau, đây là tư thế thích hợp nhất cho triệu hoán sư cùng triệu hoán thú tiến hành nối tiếp tâm linh.
Hai mắt Trang Dịch vô thức nhắm lại, ý thức giống như bị chia làm hai bộ phận, một phần đang ở trong trận chịu đựng đau đớn do uy áp của trưởng lão Tưởng gia tạo thành, một phần khác thì lại nặng nề lơ lửng, trôi nổi, mơ hồ, ảm đạm không thể tự hỏi.
Loại trạng thái quỷ dị này làm cho Trang Dịch toàn thân uể oải không chịu nổi, hận không thể triệt để chìm vào giấc ngủ, không bao giờ cảm giác được cái gì nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai.
“Trang Dịch."
Thanh âm quen thuộc làm Trang Dịch chợt giật mình tỉnh lại, cảm giác đau đớn trở nên rõ ràng, toàn thân Trang Dịch co quắp, muốn trở lại trạng thái mê man nặng nề vừa rồi, lại có chút luyến tiếc âm thanh kia.
“Trang Dịch, nghe được giọng nói của ta không?"
“Lôi Tu…" Trang Dịch khàn khàn mở miệng, “Lôi Tu."
“Nơi này là lãnh vực chung thông qua sức mạnh của hai chúng ta, không gian độc lập xuất hiện tạm thời, lấy hồn lực của ta, chỉ có thể duy trì thời gian rất ngắn ngủi." Tuy rằng nói như vậy, nhưng thanh âm của Lôi Tu ôn nhu, cũng không làm cho Trang Dịch có cảm giác gấp gáp không tốt, “Bây giờ ngươi thế nào?"
“Ta… Lôi Tu, ta có lẽ không làm được." Trang Dịch cố gắng bỏ qua loại đau đớn này, tổ chức ngôn ngữ nói, “Chỉ phá giải hai trận pháp, trưởng lão Tưởng gia rất mạnh, mỗi lần đều là thất bại, Lôi Tu, ta không muốn…"
“Ngươi có thể." Lôi Tu nói, “Trang Dịch, ta tin tưởng ngươi có thể."
“Thế nhưng sau khi ta thất bại chết chính là ngươi."
“Trận pháp không phá, tất cả mọi người đều phải chết."
“Vậy… cùng chết đi…" Trang Dịch thấp giọng nói.
“Trang Dịch!" Thanh âm của Lôi Tu chợt trở nên nghiêm túc, “Khi ta còn là hổ con, ngươi từng nói với ta, cho dù có nhỏ yếu, chỉ cần cố gắng, cũng sẽ có một ngày biến thành kẻ mạnh, tâm linh mạnh mẽ là vĩnh hằng, mà trở nên mạnh mẽ, chỉ cần một cơ hội mà thôi."
Trang Dịch ngẩn ra, chợt nhớ lại rất lâu trước đây, khi đó vừa nhìn thấy Lôi Tu, lúc nó bị định là ma thú kém cỏi, hắn từng nhìn vẻ sa sút của Lôi Tu, nói vô số lời đã từng an ủi bản thân, ngược lại thoải mái Lôi Tu.
“Khi đột phá cấp mười bị dị ma đánh lén, cho dù rơi vào trong không gian loạn lưu cũng sống khỏe mạnh, ta sẽ không dễ dàng chết." Lôi Tu nói, “Huống chi, ta còn chưa hoàn toàn tìm được ký ức, ngươi đã đồng ý với ta, sẽ chờ ta, ta tin tưởng ngươi sẽ tuân thủ lời hứa…"
Câu nói sau cùng chưa nói xong, thanh âm của Lôi Tu đột nhiên biến mất, Trang Dịch chợt tỉnh hồn lại, hắn mở mắt, đập vào mắt chính là cảnh tượng trưởng lão Tưởng gia một tay chống trên người hắn, đang hấp thu tinh thần lực của hắn.
Đối thoại vừa rồi, như một cảnh trong mơ yên tĩnh mà vững vàng.
Trang Dịch mở to mắt, gắt gao nhìn trưởng lão Tưởng gia, tinh thần lực chợt thu về, tất cả sức mạnh trở lại trong cơ thể Trang Dịch, hắn khó khăn đứng lên, kịch liệt thở dốc nhìn trưởng lão Tưởng gia.
“Đã như vậy mà còn có thể tỉnh táo lại." Trưởng lão Tưởng gia vừa hút được chỗ tốt từ trên người Trang Dịch, ánh mắt nhìn Trang Dịch lúc này, lại mang theo vài phần tham lam, “Cho dù không nói linh hồn của ngươi, dùng không gian tinh thần trong đầu, còn có tố chất thân thể của ngươi, cũng đều là triệu hoán sư tốt nhất ta đã từng thấy!"
Trang Dịch mím môi nhìn chằm chằm đối phương, hồn lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, nhanh chóng hấp thu năng lượng bốn phía, khi đã đạt đến một mức độ nhất định, Trang Dịch bắt đúng thời cơ, lại một lần nữa thử nghiệm phá trận!
Thất bại!
Thất bại!
Lại lần nữa thất bại!
Lôi Tu ôm chặt Trang Dịch, chịu đựng mấy lần trận pháp cắn trả.
Năng lượng thể bên trong trận pháp bị trận pháp hấp thu không ít, đội săn ma Chiến Hồn điện tuy rằng tổn thất một số, nhưng còn trong phạm vi có thể chịu đựng, Thiên Yêu Thần Ảnh Thử thậm chí chạy tới bên cạnh Lôi Tu cùng Trang Dịch, lo lắng nhìn bọn họ.
Khi Trang Dịch lại thất bại một lần nữa, Lôi Tu thừa nhận tất cả cắn trả, kinh mạch hồn lực trong cơ thể bị tạm thời khóa lại, tinh thần lực thu về trong đầu, không gian tinh thần bởi vì thân thể bị cắn trả mà rung động, Lôi Tu có chút đứng không vững, ôm thân thể Trang Dịch cả hai cùng nhau từ từ ngã xuống, trước khi hôn mê, thấy trận pháp lại một lần nữa phát ra công kích cắn trả, Lôi Tu giơ tay lên, mở ra lãnh vực một lần cuối cùng, đem toàn bộ ảnh hưởng đều tác dụng lên người mình.
Trang Dịch thở dốc, nhìn trưởng lão Tưởng gia toàn thân không ngừng lóe ra hoa văn trận pháp.
Vài lần thất bại, rốt cuộc đổi lấy Trang Dịch càng thêm hiểu sâu về trận pháp trưởng lão Tưởng gia đang gửi thân, tuy rằng hồn lực trong cơ thể vẫn cứ không bao nhiêu, nhưng rút ra bài học từ thất bại, Trang Dịch rốt cuộc học được dùng ít sức mạnh nhất, vượt qua phòng ngự cấp chín trung giai của trưởng lão Tưởng gia, đánh thẳng vào trận pháp ở giữa trán hắn.
Trưởng lão Tưởng gia cũng từ khí phách hăng hái ban đầu, đến bây giờ hơi lộ ra mệt nhọc. Thiên phú của Trang Dịch còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn, hơn một giờ ngắn ngủi, mười hai lần thất bại, đã nắm giữ kỹ xảo tinh túy nhất của trận pháp này, rõ ràng thực lực thua kém hắn không ít, hơn nữa lúc này đã sức cùng lực kiệt, lại vẫn như cũ có thể chuẩn xác bắt được điểm trí mạng nhất của trận pháp này! Trận pháp trong cơ thể hắn đã dần dần xuất hiện không ổn định, còn tiếp tục như vậy cho Trang Dịch thêm vài lần cơ hội, không chừng trận pháp Tưởng gia bọn họ nghiên cứu nhiều năm này, thực sự sẽ hao tổn trong tay Trang Dịch!
Chẳng qua, hoàn hảo, Lôi Tu không ngừng giúp Trang Dịch ngăn cản cắn trả, rốt cuộc ngã xuống.
“Cường giả cấp mười kiên trì mười hai lần cắn trả, tuy rằng linh hồn rơi vào ngủ say, nhưng lại vẫn còn chưa chết, xem ra sức mạnh của cấp mười, còn lớn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta một chút." Trưởng lão Tưởng gia tính toán, thấp giọng nói, sau đó hơi chuyển mắt, nhìn về phía Trang Dịch toàn thân là máu.
Trang Dịch lúc này là một thể ý thức, máu tuy rằng không phải thật, nhưng đau đớn lại không phải giả, hơn nữa dằn vặt trên ý thức, thường thường càng thống khổ hơn thân thể. Thân thể bị thương còn có thể chuyển dời lực chú ý tạm thời quên đi, hoặc trực tiếp bản năng tự vệ, rơi vào hôn mê, thế nhưng ý thức đau đớn, lại từng giây từng phút tra tấn thần kinh, căn bản không cho phép có một chớp mắt trốn tránh.
Trang Dịch thẳng tắp nhìn chằm chằm hồn sư Tưởng gia, nhiều lần nếm thử phá trận, làm cho Trang Dịch tự nghiền ép tinh thần lực của mình đến cực hạn, phá trận gần như đã trở thành phản xạ bản năng của hắn, thẳng đến vừa rồi mất đi cảm ứng với Lôi Tu, Trang Dịch mới tỉnh táo lại một chút.
Nghe được trưởng lão Tưởng gia nói, Trang Dịch không có tâm tình dư thừa khác, chỉ có một chút may mắn.
May mà… còn sống.
Lúc này, trưởng lão Tưởng gia lại một lần nữa đi tới trước mặt Trang Dịch: “Đã không có Lôi Tu bảo vệ, Trang Dịch, yên tâm đi thôi, sau khi ngươi chết, ta sẽ lợi dụng thân thể cùng năng lượng của ngươi thật tốt, một chút cũng không lãng phí!"
Trang Dịch nhìn trưởng lão Tưởng gia, mím môi giơ tay lên, lần thứ vô số tiến hành phân chia phá trận.
Vẫn là… thất bại.
Khi tận mắt nhìn thấy công kích của trận pháp lại một lần nữa vượt qua ý thức của mình xông ra bên ngoài, biểu cảm trên mặt Trang Dịch đã gần như chết lặng, ngọn lửa hy vọng trong lòng cũng bị đánh tan theo.
Tất cả đều kết thúc sao?
Một giây trước khi chết, Trang Dịch phát hiện tầm mắt của mình có chút thay đổi rất nhỏ, theo trận pháp cắn trả, vậy mà lại có thể cùng nhìn thấy bên ngoài.
Xảy ra chuyện gì, lẽ nào bởi vì vô số lần phá trận, hồn lực của hắn dung hợp với trận pháp, cho nên mới có thể có được năng lực như thế?
Bất luận làm sao, có thể nhìn thấy bên ngoài, Trang Dịch nhất thời xốc lại tinh thần, ít nhất trước khi chết, hắn có thể thấy Lôi Tu!
Rốt cuộc thấy rõ tình huống hai người bên ngoài trận pháp, nhìn thấy Lôi Tu trước khi hôn mê còn nhớ chăm chú bảo vệ hắn vào trong ngực, ánh mắt Trang Dịch dừng trên mặt Lôi Tu, không lại dời đi.
Công kích cắn trả của trận pháp bay vọt tới trước người Trang Dịch, ngay khi nó sắp chui vào thân thể, phá hủy Trang Dịch, một bóng dáng nho nhỏ ngăn lại ở phía trước.
Trận pháp tấn công lên bảo thạch xanh biếc trên trán sóc con, hai luồng ánh sáng chạm vào nhau, bảo thạch màu xanh vỡ vụn tại chỗ, sóc con phát ra một tiếng kêu thê lương chói tai, sóng âm truyền khắp rừng rậm Ma thú, ngay sau đó, thân thể sóc con mềm nhũn, tê liệt rơi từ trên không trung xuống đất!
“Đây là thuần châu dùng cho chiến hồn thú của triệu hoán sư, làm sao lại xuất hiện trên người một con sóc?!" Trưởng lão Tưởng gia lần đầu tiên nhìn thấy sóc con, thấy bảo thạch màu xanh lại cũng giúp Trang Dịch đỡ một kích, kinh ngạc hét lên.
Trong lòng Trang Dịch khẽ động. Bảo vật này là gửi trong di vật của triệu hoán sư, mà di vật của triệu hoán sư, do linh lung hộp mở ra.
Linh lung hộp là thứ cha mẹ Trang Dịch để lại cho hắn, Trang Dịch là nhờ nó mới có thể thức tỉnh, nhưng hồn sư Tưởng gia không giống, rất hiển nhiên, bọn họ là dựa vào trưởng bối trong tộc mới thức tỉnh, có lẽ chính bởi truyền thừa như vậy cả nghìn năm, cho nên Tưởng gia có lẽ đã quên mất linh lung hộp, vì vậy khi nhìn thấy di vật của triệu hoán sư trên trán sóc con, hồn sư Tưởng gia mới có thể kinh ngạc không thôi như vậy.
Trang Dịch có thể nghĩ đến điểm này, trưởng lão Tưởng gia cũng đồng dạng nghĩ tới một số chi tiết lúc trước bị hắn bỏ quên. Tỷ như… quần áo triệu hoán sư Trang Dịch vẫn mặc trên người.
Phục sức của triệu hoán sư vẫn là trào lưu mà hồn sư hiện tại theo đuổi, lúc trước khi Trang Dịch xuất hiện ở cửa học viện Bardon, bước vào tầm nhìn của Hồn điện, đã là ăn mặc trang phục quý tộc, lúc đó theo tin tức được đến, lại biết quan hệ giữa Trang Dịch cùng Lôi gia không tầm thường, cho nên Tưởng gia cũng rơi vào điểm mù tư duy, thấy những bảo vật này của Trang Dịch lại không có rất nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy bảo thạch trên trán sóc con, trưởng lão Tưởng gia lập tức nhìn chằm chằm thân thể Trang Dịch cùng Lôi Tu ở bên ngoài trận pháp, quả nhiên lại phát hiện không ít thứ tốt.
Vòng tay không gian, hoa tai ảnh tinh… Nhìn rất tầm thường, chỉ có quan sát cẩn thận, mới phát hiện những thứ này tuyệt không phải chế tạo trong thời đại hồn sư!
“Trang Dịch, ngươi thành thật khai báo, có phải có chuyện gì gạt lão phu đúng không?" Trưởng lão Tưởng gia không vội giết Trang Dịch nữa, quay đầu âm u nhìn chằm chằm Trang Dịch nói, hận không thể chiếm lấy cơ thể Trang Dịch, kiểm tra trí nhớ của hắn.
Trang Dịch không để ý đến hồn sư Tưởng gia, hắn đang không thể tin nhìn thân thể sóc con bên ngoài trận pháp.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trang Dịch, hạt châu màu xanh lục vỡ nát hóa thành ánh sáng bao phủ trên người sóc con, trong ánh sáng xanh này, thân thể sóc con hóa thành hồn thú, bay vào giữa trán hắn!
Cùng thời khắc đó, vị trí cột sáng chiến hồn thú trong không gian tinh thần của Trang Dịch xuất hiện một con Thiên Yêu Thần Ảnh Thử nho nhỏ, có sóc con thêm vào, hồn lực trong nháy mắt tràn đầy, không chỉ thân thể Trang Dịch bên ngoài trận pháp khôi phục sinh khí, Trang Dịch bên trong không gian trận pháp, thân thể vết thương chồng chất được chữa trị tại chỗ, hồn lực dư thừa lưu động trong người, hoàn toàn khôi phục trạng thái mạnh nhất!
“Tế hiến!" Khiếp sợ qua đi, trưởng lão Tưởng gia nghiến răng nghiến lợi ghen tị nhìn Trang Dịch nói, “Lại có ma thú cấp chín cam tâm tế hiến…"
Ma thú tu luyện tới cấp chín, đã có trí tuệ cùng kiêu ngạo của bản thân từ lâu, từ ma thú biến thành hồn thú, là lựa chọn vạn bất đắc dĩ, con Thiên Yêu Thần Ảnh Thử kia không chỉ cam tâm tình nguyện ngăn cản cắn trả cho Trang Dịch, còn tự nguyện trở thành hồn thú, bổ sung hồn lực cho hắn, chuyện tốt cỡ này, trưởng lão Tưởng gia sinh tồn hơn một nghìn năm cũng chưa từng thấy, hôm nay rốt cuộc gặp phải, lại là mắt mở trừng trừng nhìn đối thủ khôi phục, trưởng lão Tưởng gia làm sao có thể không ghen ghét.
“Hồn lực khôi phục hoàn toàn mà thôi, cho dù như vậy, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!" Nếu ngay từ đầu đối với Trang Dịch còn có chút tiếc tài, theo Trang Dịch không phối hợp, mà dần dần tham lam coi trọng tài nguyên thân thể Trang Dịch mà nói, lúc này, cảm xúc của trưởng lão Tưởng gia đối với Trang Dịch đã biến thành điên cuồng ghen tị.
Hắn mà có vận may như thanh niên này thì đã sớm phá tan cấp mười, cần gì phải chịu khổ nhiều năm như vậy!
Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng hạc kêu từ xa xa truyền tới.
Trưởng lão Tưởng gia nghe được thanh âm, sắc mặt vặn vẹo, khiếp sợ nhìn về hướng âm thanh truyền đi: “Nó làm sao có thể còn sống…"
Trang Dịch cũng là tâm thần chấn động, bởi vì âm thanh này vậy mà lại là —— Bạch Hạc!
Một con quái thú chín đầu dữ tợn kinh khủng chui từ trong hạch tâm rừng rậm Ma thú ra, thân thể to lớn dữ tợn, chín cái đầu thật dài lơ lửng trên không trung, hàm răng sắc bén đan xen, nhìn qua cực kỳ khủng khiếp, thế nhưng Trang Dịch lại nghĩ nó có vài phần quen mắt. Ký ức vực sâu Liệt cốc hiện lên trong đầu, con ma thú cấp cao nhất mạnh nhất chạy ra từ vực sâu Liệt cốc lúc đó, hình như cùng quái thú chín đầu càng thêm đáng sợ trước mắt này, là một con?!
Mà trên đỉnh cái đầu lớn nhất ở chính giữa của ma thú này, là một con hạc trắng tiên khí dạt dào nghiêm túc đứng thẳng.
Lông chim màu trắng mềm mại phủ lên người, quanh thân hiện lên ánh sáng trắng nhu hòa, đôi chân dài cùng đôi cánh trắng, con ngươi đen tinh khiết giống như hai viên bảo thạch làm say lòng người, cùng cái mỏ màu đỏ nhạt tạo thành đối lập rõ ràng mà đáng yêu.
Là dáng vẻ Trang Dịch quen thuộc, lại cũng có chút xa lạ.
Sau khi thấy rõ hình dạng của hai ma thú này, trong đầu Trang Dịch hiện lên tên của chúng nó, “Thiên Đăng Tiên Hạc" cùng “Cửu Đỉnh Huyết Long".
Tốc độ của hai thú nhanh vô cùng, chỉ là vài giây đã đi tới bên ngoài ranh giới trận pháp, không để ý đến đám hồn sư đang khiếp sợ kia, hai ma thú cấp chín nhìn Lôi Tu cùng Trang Dịch ngã dưới đất, chậm rãi cúi đầu tới gần bọn họ.
“Trang Dịch, đã nói là đến rừng rậm Ma thú tìm ta, tại sao lại có thể đến muộn như vậy, hơn nữa lại còn là dáng vẻ chật vật như vậy!" Bạch Hạc nhìn Trang Dịch, thấp giọng nói, “Vốn còn cho rằng, lần thứ hai gặp mặt có thể chơi đùa với nhau thật vui, không ngờ lại sẽ là tình huống này. Chẳng qua, cũng may là hiện tại, nếu như lại muộn một chút, ta cùng tiểu Cửu tiêu tán, mới càng thêm đáng tiếc đúng không."
Trang Dịch nghe Bạch Hạc nói, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
Lại cố tình đúng lúc này, trưởng lão Tưởng gia cũng nhận thấy không tốt, chủ động phát động tấn công!
Trang Dịch chỉ có thể ứng chiến, vừa ứng đối vừa cố gắng nghe rõ Bạch Hạc đang nói cái gì.
“… Tử Tinh Hoàng Điểu ở bên trong, hiện tại con chuột nhỏ cũng đi vào, cũng không kém một ta, ta còn mang cho ngươi một tiểu Cửu, như vậy ngươi kiếm quá rồi… Nhưng mà, thể ý thức của hồn sư không hoàn chỉnh thì phải làm sao… A~, may mà ta lúc đó cơ linh, đem lông vũ quý giá nhất của ta cho Trang Dịch… Không nghĩ đến Bạch Hạc ta thông minh một đời, cuối cùng vẫn làm hồn thú… Bỏ đi, là hồn thú của Trang Dịch, ta cũng nhận. Đổi một góc độ khác suy nghĩ một chút, mọi người đều là người một nhà, nào có đạo lý chỉ cho một mình Trang Dịch làm náo động, trừ gian diệt ác! Người chết đi trong tộc còn trông cậy vào ta đâm kẻ thù nữa mà… Tiểu Cửu, cùng nhau đi…"
Bạch Hạc nói liên miên cằn nhằn, nhắm mắt lại thả ra hồn lực, giây tiếp theo, vòng tay không gian của Trang Dịch tự động phát ra ánh sáng trắng, màu trắng bao phủ trên người Bạch Hạc cùng Cửu Đỉnh Huyết Long, cuối cùng, hai ma thú này cũng biến thành hồn thú, dùng phương pháp tế hiến, đi vào trong không gian tinh thần của Trang Dịch!
Cột sáng đại biểu phụ hồn thú cùng ngự hồn thú cũng lập tức xuất hiện hư ảnh đại biểu Bạch Hạc cùng Cửu Đỉnh Huyết Long, chớp mắt ba hệ hồn thú hoàn toàn dung hợp với không gian tinh thần của Trang Dịch, quanh người tất cả hồn thú trong không gian tinh thần đều sáng lên, ba cột sáng tinh thần lực cũng đồng dạng sáng lên lấp lánh rực rỡ, quanh người Trang Dịch, lãnh vực cấp chín tự động xuất hiện, kèm theo hồn lực ngưng tụ, lãnh vực xoay tròn, tinh thần lực cùng hồn thú của Trang Dịch hoàn thành dung hợp, thoáng chốc, hư ảnh ba ma thú cấp chín hợp làm một thể với ý thức của Trang Dịch, bởi vì phá trận, một phần ý thức của Trang Dịch bị tách ra ở trong không gian, vì vậy, một phần ý thức của ba ma thú này, cũng xuất hiện theo Trang Dịch.
Khi thấy ba hệ hồn thú xuất hiện, trưởng lão Tưởng gia kinh ngạc một chút, hai giây sau mới phản ứng được, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng với ba hồn thú, cuối cùng, trưởng lão Tưởng gia nhanh chóng rút lui về phía sau nói: “Hôm nay coi như các ngươi may mắn ——"
Trưởng lão Tưởng gia còn chưa dứt lời, Trang Dịch cùng ba hệ hồn thú đã chặn ngang đường lui của hắn, Trang Dịch lạnh như băng nhìn trưởng lão Tưởng gia nói: “Kết thúc tất cả trong hôm nay đi."
Trưởng lão Tưởng gia biết đã không còn đường lui, điên cuồng cười ha ha: “Có thể gom góp đủ ba hồn thú, đột phá đến cấp chín đỉnh phong trong thời gian ngắn như vậy, Trang Dịch, ngươi đúng là thiên tài nghìn vạn năm khó gặp, không chỉ Hồn điện, cho dù đưa mắt thời kỳ triệu hoán sư thượng cổ, ngươi có lẽ cũng là người mạnh nhất, đáng tiếc… thời gian thăng cấp của ngươi quá ngắn!"
Trưởng lão Tưởng gia nói, giống như hạ quyết tâm, chớp mắt tiếp theo, ba hệ hồn thú của hắn cũng xuất hiện bên cạnh!
Hồn thú của Trang Dịch có thể đi vào, là bởi vì Trang Dịch thăng cấp trong không gian trận pháp, nhưng trưởng lão Tưởng gia lại không giống, có thể thấy được, trưởng lão Tưởng gia xuất hiện trước mắt Trang Dịch lúc này, không còn thuần túy là ý thức, mà là người thật!
Nhìn trưởng lão Tưởng gia sát ý điên cuồng, trong mắt Trang Dịch đồng dạng sát khí bốn phía ——
Một cái khe mỏng manh xuất hiện ở mặt ngoài trận pháp, vết nứt khuếch trương càng lớn, lan tràn ra giống như mạng nhện, khi mặt ngoài trận pháp triệt để vỡ vụn, năng lượng đáng sợ trong trận pháp chợt bừng lên, hòa làm một thể với năng lượng trên không trung.
Năng lượng phô thiên cái địa cắn nuốt tất cả, ánh mặt trời hoàn toàn bị che lấp, trời đất đen kịt một mảnh, năng lượng hóa thành một cơn lốc tàn sát bừa bãi, quét qua khắp rừng rậm Ma thú, bất luận là hồn sư ở gần, hay dấu vết do dị ma để lại, bị năng lượng này quất qua, toàn bộ đều biến thành hư vô.
Vết nứt không gian thường có thể xuất hiện ở bất cứ góc nào, toàn bộ rừng rậm Ma thú giống như một khu vực chết bị ngăn cách, thẳng đến vòng ngoài trận pháp bị phá hủy hoàn toàn, năng lượng bị đè ép ở rừng rậm Ma thú, rốt cuộc khuếch tán ra ngoài, tất cả đều nhằm vào một phương hướng, giống như bị cái gì hấp thu đi vậy.
Rừng rậm Ma thú đã biến thành một mảnh đất hoang cằn cỗi, đưa mắt nhìn lại, trong chu vi trăm dặm không có một ngọn cỏ, ngoại trừ đầy trời đất cát ra, duy nhất sống sót, chính là các hồn sư được một số trận pháp độc lập bảo vệ đang nằm trên mặt đất.
Lúc này, nơi năng lượng biến mất vừa rồi, không khí vặn vẹo một chút, ngay sau đó, một người từ trong không gian khác bước ra.
Trang Dịch mặt không thay đổi nhìn bốn phía, biểu tình trong mắt chết lặng mà cứng ngắc, hắn nhấc chân, đi qua một lại một thân thể hồn sư, khi đi đến bên cạnh một người, Trang Dịch dừng bước, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ôm nam nhân kia vào lòng.
“Lôi Tu."
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm của một mình hắn truyền ra trong cả khu vực vắng vẻ.
Trận chiến cuối cùng với trưởng lão Tưởng gia kéo dài suốt bốn ngày, tuy rằng cuối cùng Trang Dịch giành được thắng lợi nho nhỏ, nhưng trước khi chết trưởng lão Tưởng gia phát động trận pháp phát nổ, vẫn cứ làm cả rừng rậm Ma thú đều không thể may mắn tránh khỏi.
Trang Dịch dùng hồn lực còn sót lại của mình, hóa thành trận pháp, bảo vệ các hồn sư ở đây.
Cơn lốc năng lượng trong rừng rậm Ma thú giằng co tròn hai tuần, Trang Dịch vẫn cắn răng bảo vệ mọi người, thẳng đến lúc này, năng lượng rốt cuộc tiêu tán, kiên trì cuối cùng của hắn rốt cuộc hoàn thành.
Tất cả hồn thú trong đầu đều bị rút sạch năng lượng, rơi vào ngủ say, Trang Dịch lúc này, yếu ớt thậm chí không bằng một người bình thường.
Hắn ôm thân thể Lôi Tu, cúi đầu, trán nhẹ nhàng chạm lên trán Lôi Tu: “Lôi Tu…"
Thấp giọng gọi tên này, trong lòng nhớ đến đối phương, nếu là trước kia, cho dù là khi Lôi Tu mất trí nhớ, chỉ cần Trang Dịch cần hắn, hắn liền sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh Trang Dịch, nhưng mà bây giờ, không có bất cứ đáp lại nào, Lôi Tu không chết, lại rơi vào ngủ say vĩnh viễn, không chỉ Lôi Tu, tất cả mọi người ở đây, đều là như vậy, mà Trang Dịch, chỉ sợ cũng sắp phải cùng ngủ với bọn họ.
Thân thể truyền đến từng đợt đau đớn hư thoát, Trang Dịch từ từ nhắm mắt lại, cùng Lôi Tu ngã xuống.
Chớp mắt cuối cùng trước khi hôn mê, đột nhiên, dây xích trên cổ tay truyền ra từng đợt rung động.
Trong lúc mơ hồ, Trang Dịch thấy được linh lung hộp tự động bay ra khỏi không gian của hắn.
Trang Dịch ngẩn ra, dùng ý chí chống đỡ bản thân không hôn mê, hắn giơ bàn tay nặng nề, ngay sau đó, linh lung hộp rơi vào trên đầu ngón tay Trang Dịch.
Nguồn:
Ánh sáng bạc nhàn nhạt xuyên thấu qua linh lung hộp, dần dần truyền đến bên người Trang Dịch, thẩm thấu không gian tinh thần của hắn, linh hồn của hắn, lại xuyên thấu qua mảnh nhỏ linh hồn của Lôi Tu đang ngủ say trong đầu hắn, truyền ánh sáng lại cho Lôi Tu.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh, lấy Trang Dịch cùng Lôi Tu làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, cuối cùng bao phủ khắp rừng rậm Ma thú.
Năng lượng khổng lồ phát ra từ linh lung hộp, bọc lấy mỗi người trong phạm vi ánh sáng bao phủ.
Trang Dịch mơ hồ cảm thấy dòng năng lượng này có chút quen thuộc, sửng sốt một chút mới phản ứng được, năng lượng điên cuồng lúc trước, lại không biết đã bị linh lung hộp hấp thu toàn bộ từ bao giờ, lúc này lại thả ra, hóa thành sức mạnh chữa trị ôn hòa nhất, bao vây lại tất cả mọi người.
Cuộc chữa trị lớn nhất lịch sử này kéo dài suốt hơn sáu giờ, sau khi những năng lượng kia đã hao hết toàn bộ, linh lung hộp lại khôi phục hình dạng thông thường, trở về trong tay Trang Dịch.
Trang Dịch vẻ mặt phức tạp nhìn linh lung hộp, bảo vật chí thánh của triệu hoán sư này, chuyển hóa sức mạnh hủy diệt triệu hoán sư làm ra, biến thành sức mạnh hy vọng, cứu mọi người.
Lúc này, con hổ trong không gian tinh thần của Trang Dịch, cũng nhẹ nhàng giật giật người.
Trang Dịch lập tức thu hồi linh lung hộp, sau đó khẩn trương nhìn Lôi Tu.
Đôi mắt màu đỏ sậm mở ra, ảnh ngược khuôn mặt tái nhợt của hắn, Trang Dịch nhìn Lôi Tu, giống như thấy được cả thế giới của mình.
***********
Sau khi đại chiến ở rừng rậm Ma thú kết thúc, dị ma ẩn nấp trên đại lục giống như đều mất đi lý trí, phát điên phát động tấn công tự sát với nhân loại.
Đám dị ma này tuy rằng số lượng khổng lồ, đáng tiếc cấp bậc phổ biến tương đối thấp, dưới sự chung tay đối kháng của Hồn điện cùng bình dân, tháng thứ ba sau đại chiến rừng rậm Ma thú, nhân loại triệt để tiêu diệt sạch dị ma trên đại lục.
Sau chiến tranh, Hồn điện tổ chức mọi người xử lý sạch sẽ tất cả thi thể dị ma, tuyên bố đại chiến dị ma chính thức kết thúc.
Ngày tiếp theo, Hồn điện mời dự họp hội nghị, tổ chức mọi người tiến hành trùng kiến hậu chiến, đồng thời tiến hành diễn thuyết trùng kiến.
Trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, đã không còn dị ma tối tăm, toàn thế giới một mảnh sáng sủa.
Bốn phía quảng trường, người của Hồn điện duy trì trật tự, mà trên giảng đài, trưởng lão Vệ gia thay thế vị trí của Lâu gia trong ba Hồn điện, nhìn mọi người, chậm rãi đọc diễn văn.
Thanh âm của lão nhân gia, khàn khàn nặng nề: “… Nhân loại đều nhớ kỹ ngày này, ngày 5 tháng 4 lịch đại lục Ade, tuy rằng dị ma mới xâm lược mười mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hủy diệt đối với đại lục, cùng với thương vong tính mạng tạo thành, lại là nghiêm trọng đáng sợ nhất từ trước tới nay. Nhân loại còn tồn tại, chính là ân huệ lớn nhất mà thế giới này dành cho chúng ta, chúng ta nhớ lại những người dũng cảm hy sinh trong đại chiến dị ma, bởi vì bọn họ, mới có chúng ta ngày hôm nay, đồng thời, chúng ta cũng phải có lòng cảm tạ, vì những người đã rời khỏi chúng ta mà sống sót. Mang theo hy vọng về tương lai của bọn họ, nghênh đón ngày mai hoàn toàn mới của chúng ta."
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt mỗi người dưới đài, bọn họ hơi ngẩng đầu, nhìn các hồn sư bên trên, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, thẳng đến diễn thuyết hoàn tất, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, dưới sự sắp xếp của Hồn điện, mọi người lần lượt đi ra.
Vừa đi, một người bạn nhỏ tuổi vừa nắm tay mẫu thân, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, lão gia gia vừa rồi kia, chính là Lôi Tu, cường giả đệ nhất của chúng ta sao?"
Mẫu thân sửng sốt: “Đương nhiên không phải."
“Vậy đó là triệu hoán sư mạnh nhất, Trang Dịch sao?"
“Cũng không phải." Mẫu thân bất đắc dĩ nói, “Hai vị hồn sư kia ấy à, là học đệ của phụ thân con, làm sao lại là một vị lão gia gia. Vị trên đài vừa rồi kia, là ông nội của Vệ Cẩn, bằng hữu tốt nhất của Trang Dịch, cường giả đệ nhất của Ngự Hồn điện, hiện tại cũng là người chỉ huy ba Hồn điện."
“Như vậy a." Người bạn nhỏ gật đầu, “Trang Dịch cùng Lôi Tu đi đâu, vì sao sau khi cứu mọi người từ rừng rậm Ma thú trở về, liền không bóng dáng?"
“Cái này… có lẽ là bởi vì thân phận triệu hoán sư của Trang Dịch…" Mẫu thân lẩm bẩm nói, quay đầu thấy con trai còn đang nhìn mình, nàng chợt nảy ra một ý, “Bởi vì Lôi Tu cảm tạ Trang Dịch giúp chúng ta đuổi chạy dị ma, cho nên tạm thời quyết định buông tất cả, mang theo Trang Dịch đi du sơn ngoạn thủy, ừ, hai người cùng nhau không buồn không lo đi chơi."
“Giống như bình thường con cùng Nhã Nhã giấu mọi người, lén lút ra sau núi chơi ấy?" Đôi mắt người bạn nhỏ sáng lên.
“Được lắm, sớm nói với con sau núi nguy hiểm không cho đi, thì ra con lại giấu mẹ lén lút đi, hử?!"
“Ngao, mẹ ơi con sai rồi!!"
Người bạn nhỏ kêu la, ôm đầu chạy loạn khắp nơi, kết quả sơ ý một chút đụng phải một nam nhân đang ngẩn người, người bạn nhỏ “Ai u" một tiếng, thân thể ngã về phía sau.
Đúng lúc này, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh nó, đúng lúc đỡ lấy.
Người bạn nhỏ cả kinh, ngẩng đầu, chạm vào trong con ngươi xám nhạt của đối phương.
“Cẩn thận." Nam nhân trẻ tuổi cười cong mắt nói với nó.
“Cám, cám ơn ca ca." Người bạn nhỏ ngượng ngùng nói, quay đầu thấy mẹ mình đang đuổi theo sau, vội vã tiếp tục ôm đầu chạy.
Trang Dịch đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng càng chạy càng xa của người bạn nhỏ kia.
“Làm sao vậy?" Từ sau khi nghe xong diễn thuyết, Trang Dịch bắt đầu ngẩn người, Lôi Tu bên cạnh nhịn không được cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Trang Dịch thu hồi đường nhìn.
Ngày 5 tháng 4, chính là ngày Trang Dịch chết kiếp trước.
Thật không ngờ, ngày hôm nay đời này, lại là ngày đại chiến dị ma kết thúc.
Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Lôi Tu, Trang Dịch quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt giống như xuyên qua thời không, hắn dắt lấy tay Lôi Tu, để Lôi Tu cầm tay hắn, cười yếu ớt nói: “Tất cả đều qua rồi, ta đang đợi ngày mai của chúng ta."
Đó là hắn chưa bao giờ trải qua, một ngày mới tốt đẹp.
Hoàn chính văn
Tác giả :
Hà Lam