Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 172
[Thành Bích Xuân – quay về Bardon]
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua màn sương chiếu xuống, ánh sáng tươi mát mờ ảo đánh thức toàn thành Bích Xuân.
Mùa hè bất tri bất giác đã qua hơn một nửa, thành Bích Xuân ở lệch về phía Bắc trung bộ đại lục, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng tối rất lớn, lúc này mặt trời mới lên, sương mù bao phủ cả tòa thành thị, đi ở trên đường phố, trong không khí còn mang theo vài phần ẩm ướt mát lạnh, nhưng hít vào trong mũi cái cảm giác trong lành này lại làm người ta yêu thích vô cùng.
Trang Dịch cùng Lôi Tu đi ở trong thành, Bạch Hạc cùng sóc con ở phía sau một bật một nhảy, tràn đầy tò mò với tất cả mọi thứ ở bốn phía.
Từ sau khi rời Ellen, bọn họ vẫn luôn đi về phía Nam, đi từ đầu hạ đến cuối hạ, tuy rằng khí hậu không ngừng lạnh đi, nhưng bởi vì xuất phát từ Ellen ở phương Bắc đến trung bộ đại lục, bởi vậy bọn họ càng đi về phía Nam, ngược lại càng cảm thấy nóng.
Thành Bích Xuân là thành thị cỡ trung, trong thành trồng mảng lớn thảm thực vật màu xanh, từng được gọi là vườn hoa trong thành, cho dù cho tới thời điểm hiện tại, đường phố thành Bích Xuân vẫn tương đối sạch sẽ, những người sinh sống ở nơi này, tinh thần diện mạo so sánh với người Tây Bắc, hoàn toàn khác nhau.
Cùng là chiến hỏa bay tán loạn, tình huống trung bộ đại lục tốt hơn so với Tây Bắc nhiều lắm.
Là nơi bị dị ma trọng điểm tấn công đầu tiên, Tây Bắc bị dị ma đánh cho trở tay không kịp, hơn nữa dân cư Tây Bắc lại ít hơn trung bộ mấy lần, Thần tích chi tường xảy ra vấn đề, thành trì bị dị ma xâm lược với tốc độ sét đánh, do đó làm cho Ngự Hồn điện lâm vào hoàn cảnh khó khăn trước nay chưa từng có, mọi người dưới sự che chở của Ngự Hồn điện cùng Ellen cũng rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Mà trung bộ đại lục lại không giống, bị dị ma tấn công chậm một bước so với Tây Bắc, cho Chiến Hồn điện cùng Bardon thời gian phản ứng, dân cư thường trú ở trung bộ cũng nhiều, đối mặt với dị ma nhiều như nước trong biển, sức phản kháng cũng mạnh hơn Tây Bắc, hơn nữa Thần tích chi tường được sửa lại thành công, thành công giữ lại được Ngự Hồn điện cùng Ellen, ngăn dị ma lại, vòng phòng ngự của thế giới nhân loại trên đại lục Ade không bị phá hỏng, áp lực chiến tranh trung bộ phải thừa nhận do đó cũng giảm bớt không ít.
Trang Dịch cùng Lôi Tu một đường đi tới, gặp qua vô số thành trì bị chiến hỏa lan tràn mà hóa thành một đống đổ nát, vượt qua một vực sâu chết bị dị ma phá hỏng hoàn toàn vắt ngang nghìn dặm ở điểm giao giới giữa trung tây, theo bọn họ cách Bardon càng gần, nhìn thấy người sống cuối cùng cũng càng nhiều. Tuy rằng trung bộ bởi vì nguyên nhân chiến tranh cũng buông tha không ít thành nhỏ, tụ tập mọi người lại trong thành thị cỡ trung hoặc cỡ lớn, nhưng nhìn ra được, tổn thất của trung bộ hoàn toàn không thể so sánh với Tây Bắc.
Bạch Hạc cùng sóc con đi theo Trang Dịch cùng Lôi Tu, chúng nó vẫn luôn nhìn quen thành thị nhân loại hóa thành một đống gạch vụn dưới sự tấn công của dị ma, lúc này đột nhiên thấy thành thị có người ở lại, nhất thời cảm thấy vô cùng mới lạ.
Người đi lại trên đường cũng không ngừng nhìn lại Bạch Hạc cùng sóc con.
Sau mấy tháng rèn luyện, hồn lực của Bạch Hạc ngày càng thêm cô đọng, đáng tiếc không có chút hứng thú thăng cấp nào, toàn bộ lực chú ý đều dùng ở mọc lại lông trên người, cuối cùng, Bạch Hạc nghĩ ra một biện pháp. Bình thường mà nói, hồn lực đều chạy ở trong kinh mạch trong cơ thể, trừ liên tục vận chuyển làm cho hồn lực sinh sôi không ngừng ra, cũng rèn luyện thân thể, làm cho thân thể cùng tinh thần lực càng thêm phù hợp, nhưng Bạch Hạc chợt nghĩ, kinh mạch nằm ẩn trong máu thịt, ngoài máu thịt là da cùng lông, vì để làm cho bộ lông của mình nhanh chóng mọc lại, Bạch Hạc thật sự điều khiển hồn lực trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài, tẩm bổ bộ lông đáng thương của nó.
Cũng không biết có phải ảo giác của Trang Dịch không nữa, dưới sự cố gắng của Bạch Hạc, lông vũ hình như thật sự mọc nhanh thêm một chút, cứ việc so sánh hai bên, lông mới mọc ra vẫn có chút ngắn quái dị, nhưng tốt xấu không lộ thịt ra ngoài.
Bạch Hạc vì thế dương dương tự đắc, cũng không tu luyện, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong kế lớn mọc lông.
Mà trong khoảng thời gian này, hồn lực của sóc con cũng có tăng tiến, nhưng kỳ quái chính là, hồn lực của nó không tăng trưởng trong cơ thể, mà là toàn bộ ngưng tụ vào trong viên bảo thạch màu xanh ở trên đỉnh đầu kia.
Trang Dịch suy đoán, sóc con có thể biến thành ma thú cấp tám, tất cả nguồn năng lượng đều đến từ chính bảo thạch xanh, hiện giờ tất cả lực lượng nó tu luyện được cũng đều chứa ở trong bảo thạch, đến lúc muốn biến thân, liền có đầy đủ năng lượng cung cấp.
Viên bảo thạch này đã khảm vào sâu trong đầu sóc con, nối liền với không gian tinh thần của sóc con, cho dù người khác nổi lòng tham cũng không phải dễ cướp như vậy.
Lúc này ma thú sóc con cùng hạc trắng mở to đôi mắt đen nhánh ngập nước, Đông nhìn nhìn Tây ngó ngó, bất luận là sóc con hay Bạch Hạc, thoạt nhìn đều vô cùng vô hại, ma thú đáng yêu như vậy, tự nhiên dẫn tới người bên ngoài không nhịn được liên tiếp nhìn lại, nhờ phúc Bạch Hạc cùng sóc con, Trang Dịch cùng Lôi Tu vốn không hề bị người chú ý tới, cũng chậm rãi gợi ra chú ý.
Lúc Trang Dịch ở Ngự Hồn điện cũng đã là hồn sư cấp bảy, ở học viện Ellen phá tan trung giai, nhưng bởi vì quá trình mạo hiểm, mặc dù may mắn tăng cấp, thế nhưng nền móng lại không rất ổn.
Trải qua nhiều ngày rèn luyện như vậy, còn cửu tử nhất sinh ở vực chết, cấp bậc hiện giờ của Trang Dịch cuối cùng cũng ổn định ở trung giai, hơn nữa còn có xu thế càng tiến thêm một bước, còn Lôi Tu, hắn vốn đã sớm là ma thú cấp bảy, trong trận chiến ở Ngự Hồn điện bị trọng thương, tất cả hồn lực trong cơ thể hỗn loạn, cấp bậc tụt xuống trở thành hồn sư cấp thấp, mấy tháng này Lôi Tu đang không ngừng khôi phục, tốc độ tăng lên của hắn tự nhiên vô cùng nhanh chóng, lúc rời khỏi Ellen, Lôi Tu còn chỉ là ma thú cấp năm, hiện tại cũng đã trở thành cấp sáu.
Tu luyện lại một lần nữa, hồn lực trong cơ thể Lôi Tu so với ma thú cấp sáu bình thường thì tinh thuần hơn nhiều, hơn nữa hắn điều khiển chuẩn xác, lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chiến lực chân chính có lẽ có thể so sánh với hồn sư cấp bảy bình thường.
Tổ hợp một người ba thú này, chẳng sợ đối mặt với dị ma cấp chín cũng có dũng khí đánh một trận, nhưng mà lúc này lại bại trận dưới cái nhìn chăm chú càng ngày càng nóng rực của người qua đường bốn phía, đặc biệt có vài nữ hồn sư đi ngang qua, khi nhìn thấy sóc con lông xù ngốc manh nằm úp sấp trên người Bạch Hạc, móng vuốt tinh tế ôm chặt lông Bạch Hạc, mà Bạch Hạc bạch bạch đại đại, phong tư tuấn lãng, tiên ý dào dạt, hai con ma thú đi hai phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy mà tập hợp cùng một chỗ thoạt nhìn lại vô cùng hài hòa, đám nữ hồn sư thích động vật nhỏ kia, ánh mắt quả thật muốn dính trên người chúng nó luôn, hận không thể đem hai ma thú này kéo lại ôm vào trong ngực, mang về nhà nuôi…
Bạch Hạc kỳ thật rất hưởng thụ loại ánh mắt này, bởi vậy cái cổ giơ lên, đi lại càng thêm tao nhã, sóc con trên lưng nó thấy Bạch Hạc càng đi càng chậm, mông còn lúc có lúc không lắc lắc hai cái, sóc con lập tức không kiên nhẫn dùng móng vuốt nhổ lông Bạch Hạc.
Bạch Hạc ngay tại chỗ tái mặt: “Chuột chết ngươi muốn chết!"
Bạch Hạc gầm nhẹ nói, sóc con nghe tiếng Bạch Hạc, cảm giác lông trên người Bạch Hạc hơi hơi dựng lên, hiển nhiên là tức giận, nó nheo mắt nhìn Bạch Hạc, sau đó tiếp tục dùng móng vuốt nhỏ rút rút vài cái.
Bạch Hạc tuy rằng hình thể lớn hơn sóc con, nhưng cấp bậc lại không bằng nó, suốt dọc đường đi này mỗi lần động thủ đều là nó chịu thiệt, vì thế Bạch Hạc tủi thân quay đầu đi, chạy đến bên cạnh Trang Dịch tố cáo.
Mấy chục ngày nay hầu như cứ cách vài ngày tình huống này lại trình diễn một lần, Trang Dịch đã sớm tập mãi thành quen, lập tức cúi đầu trao đổi với hai ma thú.
Nhóm nữ hồn sư ở cách đó không xa tận mắt nhìn thấy Bạch Hạc cùng sóc con ở chung, còn nhìn thấy Bạch Hạc làm nũng với Trang Dịch thì càng thêm hâm mộ, không ít nữ hồn sư đều có nuôi một số động vật nhỏ làm thú cưng, có duyên thậm chí còn có thể ký kết khế ước với ma thú, đáng tiếc sau khi đại chiến dị ma bạo phát, đại đa số ma thú bên người nhân loại đều chết hết, có thể sống sót chỉ còn lại có kẻ mạnh, bất luận là chủ nhân hay ma thú đều nhất định bất phàm, là không có khả năng ở lại thành Bích Xuân.
Lôi Tu đứng ở bên cạnh thấy không ít người nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng hai ma thú, hắn giả như không có việc gì đi đến bên người Trang Dịch, sau đó dắt lấy tay Trang Dịch, nhanh hơn bước chân dời đi.
Trang Dịch còn tưởng rằng Lôi Tu không thích bị người nhìn như vậy, thực ra hắn cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, bởi vậy Lôi Tu đi nhanh, Trang Dịch cũng không nói hai lời nhanh chóng đuổi kịp. Bạn đang
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua màn sương chiếu xuống, ánh sáng tươi mát mờ ảo đánh thức toàn thành Bích Xuân.
Mùa hè bất tri bất giác đã qua hơn một nửa, thành Bích Xuân ở lệch về phía Bắc trung bộ đại lục, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng tối rất lớn, lúc này mặt trời mới lên, sương mù bao phủ cả tòa thành thị, đi ở trên đường phố, trong không khí còn mang theo vài phần ẩm ướt mát lạnh, nhưng hít vào trong mũi cái cảm giác trong lành này lại làm người ta yêu thích vô cùng.
Trang Dịch cùng Lôi Tu đi ở trong thành, Bạch Hạc cùng sóc con ở phía sau một bật một nhảy, tràn đầy tò mò với tất cả mọi thứ ở bốn phía.
Từ sau khi rời Ellen, bọn họ vẫn luôn đi về phía Nam, đi từ đầu hạ đến cuối hạ, tuy rằng khí hậu không ngừng lạnh đi, nhưng bởi vì xuất phát từ Ellen ở phương Bắc đến trung bộ đại lục, bởi vậy bọn họ càng đi về phía Nam, ngược lại càng cảm thấy nóng.
Thành Bích Xuân là thành thị cỡ trung, trong thành trồng mảng lớn thảm thực vật màu xanh, từng được gọi là vườn hoa trong thành, cho dù cho tới thời điểm hiện tại, đường phố thành Bích Xuân vẫn tương đối sạch sẽ, những người sinh sống ở nơi này, tinh thần diện mạo so sánh với người Tây Bắc, hoàn toàn khác nhau.
Cùng là chiến hỏa bay tán loạn, tình huống trung bộ đại lục tốt hơn so với Tây Bắc nhiều lắm.
Là nơi bị dị ma trọng điểm tấn công đầu tiên, Tây Bắc bị dị ma đánh cho trở tay không kịp, hơn nữa dân cư Tây Bắc lại ít hơn trung bộ mấy lần, Thần tích chi tường xảy ra vấn đề, thành trì bị dị ma xâm lược với tốc độ sét đánh, do đó làm cho Ngự Hồn điện lâm vào hoàn cảnh khó khăn trước nay chưa từng có, mọi người dưới sự che chở của Ngự Hồn điện cùng Ellen cũng rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Mà trung bộ đại lục lại không giống, bị dị ma tấn công chậm một bước so với Tây Bắc, cho Chiến Hồn điện cùng Bardon thời gian phản ứng, dân cư thường trú ở trung bộ cũng nhiều, đối mặt với dị ma nhiều như nước trong biển, sức phản kháng cũng mạnh hơn Tây Bắc, hơn nữa Thần tích chi tường được sửa lại thành công, thành công giữ lại được Ngự Hồn điện cùng Ellen, ngăn dị ma lại, vòng phòng ngự của thế giới nhân loại trên đại lục Ade không bị phá hỏng, áp lực chiến tranh trung bộ phải thừa nhận do đó cũng giảm bớt không ít.
Trang Dịch cùng Lôi Tu một đường đi tới, gặp qua vô số thành trì bị chiến hỏa lan tràn mà hóa thành một đống đổ nát, vượt qua một vực sâu chết bị dị ma phá hỏng hoàn toàn vắt ngang nghìn dặm ở điểm giao giới giữa trung tây, theo bọn họ cách Bardon càng gần, nhìn thấy người sống cuối cùng cũng càng nhiều. Tuy rằng trung bộ bởi vì nguyên nhân chiến tranh cũng buông tha không ít thành nhỏ, tụ tập mọi người lại trong thành thị cỡ trung hoặc cỡ lớn, nhưng nhìn ra được, tổn thất của trung bộ hoàn toàn không thể so sánh với Tây Bắc.
Bạch Hạc cùng sóc con đi theo Trang Dịch cùng Lôi Tu, chúng nó vẫn luôn nhìn quen thành thị nhân loại hóa thành một đống gạch vụn dưới sự tấn công của dị ma, lúc này đột nhiên thấy thành thị có người ở lại, nhất thời cảm thấy vô cùng mới lạ.
Người đi lại trên đường cũng không ngừng nhìn lại Bạch Hạc cùng sóc con.
Sau mấy tháng rèn luyện, hồn lực của Bạch Hạc ngày càng thêm cô đọng, đáng tiếc không có chút hứng thú thăng cấp nào, toàn bộ lực chú ý đều dùng ở mọc lại lông trên người, cuối cùng, Bạch Hạc nghĩ ra một biện pháp. Bình thường mà nói, hồn lực đều chạy ở trong kinh mạch trong cơ thể, trừ liên tục vận chuyển làm cho hồn lực sinh sôi không ngừng ra, cũng rèn luyện thân thể, làm cho thân thể cùng tinh thần lực càng thêm phù hợp, nhưng Bạch Hạc chợt nghĩ, kinh mạch nằm ẩn trong máu thịt, ngoài máu thịt là da cùng lông, vì để làm cho bộ lông của mình nhanh chóng mọc lại, Bạch Hạc thật sự điều khiển hồn lực trong cơ thể thẩm thấu ra bên ngoài, tẩm bổ bộ lông đáng thương của nó.
Cũng không biết có phải ảo giác của Trang Dịch không nữa, dưới sự cố gắng của Bạch Hạc, lông vũ hình như thật sự mọc nhanh thêm một chút, cứ việc so sánh hai bên, lông mới mọc ra vẫn có chút ngắn quái dị, nhưng tốt xấu không lộ thịt ra ngoài.
Bạch Hạc vì thế dương dương tự đắc, cũng không tu luyện, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong kế lớn mọc lông.
Mà trong khoảng thời gian này, hồn lực của sóc con cũng có tăng tiến, nhưng kỳ quái chính là, hồn lực của nó không tăng trưởng trong cơ thể, mà là toàn bộ ngưng tụ vào trong viên bảo thạch màu xanh ở trên đỉnh đầu kia.
Trang Dịch suy đoán, sóc con có thể biến thành ma thú cấp tám, tất cả nguồn năng lượng đều đến từ chính bảo thạch xanh, hiện giờ tất cả lực lượng nó tu luyện được cũng đều chứa ở trong bảo thạch, đến lúc muốn biến thân, liền có đầy đủ năng lượng cung cấp.
Viên bảo thạch này đã khảm vào sâu trong đầu sóc con, nối liền với không gian tinh thần của sóc con, cho dù người khác nổi lòng tham cũng không phải dễ cướp như vậy.
Lúc này ma thú sóc con cùng hạc trắng mở to đôi mắt đen nhánh ngập nước, Đông nhìn nhìn Tây ngó ngó, bất luận là sóc con hay Bạch Hạc, thoạt nhìn đều vô cùng vô hại, ma thú đáng yêu như vậy, tự nhiên dẫn tới người bên ngoài không nhịn được liên tiếp nhìn lại, nhờ phúc Bạch Hạc cùng sóc con, Trang Dịch cùng Lôi Tu vốn không hề bị người chú ý tới, cũng chậm rãi gợi ra chú ý.
Lúc Trang Dịch ở Ngự Hồn điện cũng đã là hồn sư cấp bảy, ở học viện Ellen phá tan trung giai, nhưng bởi vì quá trình mạo hiểm, mặc dù may mắn tăng cấp, thế nhưng nền móng lại không rất ổn.
Trải qua nhiều ngày rèn luyện như vậy, còn cửu tử nhất sinh ở vực chết, cấp bậc hiện giờ của Trang Dịch cuối cùng cũng ổn định ở trung giai, hơn nữa còn có xu thế càng tiến thêm một bước, còn Lôi Tu, hắn vốn đã sớm là ma thú cấp bảy, trong trận chiến ở Ngự Hồn điện bị trọng thương, tất cả hồn lực trong cơ thể hỗn loạn, cấp bậc tụt xuống trở thành hồn sư cấp thấp, mấy tháng này Lôi Tu đang không ngừng khôi phục, tốc độ tăng lên của hắn tự nhiên vô cùng nhanh chóng, lúc rời khỏi Ellen, Lôi Tu còn chỉ là ma thú cấp năm, hiện tại cũng đã trở thành cấp sáu.
Tu luyện lại một lần nữa, hồn lực trong cơ thể Lôi Tu so với ma thú cấp sáu bình thường thì tinh thuần hơn nhiều, hơn nữa hắn điều khiển chuẩn xác, lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chiến lực chân chính có lẽ có thể so sánh với hồn sư cấp bảy bình thường.
Tổ hợp một người ba thú này, chẳng sợ đối mặt với dị ma cấp chín cũng có dũng khí đánh một trận, nhưng mà lúc này lại bại trận dưới cái nhìn chăm chú càng ngày càng nóng rực của người qua đường bốn phía, đặc biệt có vài nữ hồn sư đi ngang qua, khi nhìn thấy sóc con lông xù ngốc manh nằm úp sấp trên người Bạch Hạc, móng vuốt tinh tế ôm chặt lông Bạch Hạc, mà Bạch Hạc bạch bạch đại đại, phong tư tuấn lãng, tiên ý dào dạt, hai con ma thú đi hai phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy mà tập hợp cùng một chỗ thoạt nhìn lại vô cùng hài hòa, đám nữ hồn sư thích động vật nhỏ kia, ánh mắt quả thật muốn dính trên người chúng nó luôn, hận không thể đem hai ma thú này kéo lại ôm vào trong ngực, mang về nhà nuôi…
Bạch Hạc kỳ thật rất hưởng thụ loại ánh mắt này, bởi vậy cái cổ giơ lên, đi lại càng thêm tao nhã, sóc con trên lưng nó thấy Bạch Hạc càng đi càng chậm, mông còn lúc có lúc không lắc lắc hai cái, sóc con lập tức không kiên nhẫn dùng móng vuốt nhổ lông Bạch Hạc.
Bạch Hạc ngay tại chỗ tái mặt: “Chuột chết ngươi muốn chết!"
Bạch Hạc gầm nhẹ nói, sóc con nghe tiếng Bạch Hạc, cảm giác lông trên người Bạch Hạc hơi hơi dựng lên, hiển nhiên là tức giận, nó nheo mắt nhìn Bạch Hạc, sau đó tiếp tục dùng móng vuốt nhỏ rút rút vài cái.
Bạch Hạc tuy rằng hình thể lớn hơn sóc con, nhưng cấp bậc lại không bằng nó, suốt dọc đường đi này mỗi lần động thủ đều là nó chịu thiệt, vì thế Bạch Hạc tủi thân quay đầu đi, chạy đến bên cạnh Trang Dịch tố cáo.
Mấy chục ngày nay hầu như cứ cách vài ngày tình huống này lại trình diễn một lần, Trang Dịch đã sớm tập mãi thành quen, lập tức cúi đầu trao đổi với hai ma thú.
Nhóm nữ hồn sư ở cách đó không xa tận mắt nhìn thấy Bạch Hạc cùng sóc con ở chung, còn nhìn thấy Bạch Hạc làm nũng với Trang Dịch thì càng thêm hâm mộ, không ít nữ hồn sư đều có nuôi một số động vật nhỏ làm thú cưng, có duyên thậm chí còn có thể ký kết khế ước với ma thú, đáng tiếc sau khi đại chiến dị ma bạo phát, đại đa số ma thú bên người nhân loại đều chết hết, có thể sống sót chỉ còn lại có kẻ mạnh, bất luận là chủ nhân hay ma thú đều nhất định bất phàm, là không có khả năng ở lại thành Bích Xuân.
Lôi Tu đứng ở bên cạnh thấy không ít người nhìn chằm chằm Trang Dịch cùng hai ma thú, hắn giả như không có việc gì đi đến bên người Trang Dịch, sau đó dắt lấy tay Trang Dịch, nhanh hơn bước chân dời đi.
Trang Dịch còn tưởng rằng Lôi Tu không thích bị người nhìn như vậy, thực ra hắn cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, bởi vậy Lôi Tu đi nhanh, Trang Dịch cũng không nói hai lời nhanh chóng đuổi kịp. Bạn đang
Tác giả :
Hà Lam