Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 79: Tiến công toàn diện (1)
Giang Bắc Phi nhìn Dương Đông, lắc lắc đầu nói: “Lão Dương, ngươi nghĩ không đúng, người bình thường sẽ không làm như vậy nhưng ngươi suy nghĩ một chút, Tô Tín kia là người bình thường sao?"
“Thời điểm hắn là tiểu đầu mục đã dám một mình đi ám sát Thanh Trúc Bang đại đầu mục Đái Trùng. “
“Thời điểm hắn còn chưa trở thành bang chủ Phi Ưng Bang cũng đã dám giết nhi tử duy nhất của Mạnh Trường Hà Tam Anh hội."
“Loại người này không thể dùng to gan lớn mật để hình dung, đây quả thực là tên điên!"
“Trên thế giới này đáng sợ nhất chính là loại người này, bởi vì ngươi căn bản không đoán được hắn sẽ làm cái gì."
“Hiện tại Giang Dương Bang đánh bạc không nổi, vạn nhất Tô Tín thật sự mượn chuyện này tiến đánh Giang Dương Bang chúng ta thì xử lý như thế nào?"
Giang Bắc Phi nói câu này làm bọn họ im lặng, thực lực Giang Dương Bang của bọn họ nhỏ yếu, Tô Tín đánh cược rất tốt nhưng bọn họ không cược nổi.
Đối mặt tên điên giống như Tô Tín làm bọn họ có cảm giác còn khó đối phó hơn khi đối mặt với Tam Anh hội cường thế.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Dương Đông nhỏ giọng hỏi, hiện tại hắn có chút không yên lòng.
Giang Bắc Phi cắn răng nói: “Cắt đầu Tương Hà đưa qua cho Tô Tín, nói chuyện này là Tương Hà gạt trong bang làm, chúng ta không biết rõ chuyện này."
“Bang chủ! Không thể!"
Trầm Trọng Minh và Dương Đông vội vàng ngăn cản.
Cũng bởi vì một câu uy hiếp của người ta mà cắt đầu của đại đầu mục trong bang đưa qua, việc này các bang phái khác trong Thường Ninh phủ nhìn Giang Dương Bang của bọn họ như thế nào? Đây quả thực là sợ tới mức không dám nói một câu ah.
Huống hồ bởi vì như vậy càng làm cho các đệ tử bang chúng trong bang thất vọng đau khổdanh vọng của Giang Dương Bang cũng bị đả kích to lớn.
Giang Bắc Phi thở dài nói: “Nếu không chúng ta còn có thể làm sao? Nếu không thỏa mãn Tô Tín, vạn nhất hắn còn muốn tới đánh Giang Dương Bang chúng ta thì làm sao bây giờ?"
“Hoặc là không thỏa hiệp, nếu đã có ý định đó thì phải làm tốt nhất."
“Hơn nữa bản thân chuyện này là do Tương Hà ngu ngốc gây ra."
“Nếu không phải con của hắn chọc tới muội muội Tô Tín thì làm sao có cố sự như vậy xảy ra chứ?"
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lúc này đều im lặng, cuối cùng cũng đồng ý lời của bang chủ.
“Đã như vậy các ngươi đi một chuyến đi, giao đầu của Tương Hà cho Tô Tín."
Giang Bắc Phi nói ra.
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lập tức rùng mình, quả nhiên vị bang chủ này không lừa gạt
Bọn họ không nói lời nào chính là muốn bang chủ đi giết Tương Hà.
Dù sao đây chính là đại đầu mục Giang Dương Bang, giết hăn sẽ bị đệ tử bang chúng oán hận và phỉ nhổ.
Nhưng Giang Bắc Phi có thể làm bang chủ làm sao không có vài phần tâm cơ? Mệnh lệnh là hắn đưa ra, bang chủ như hắn sẽ bị bang chúng oán hận nhưng các ngươi là hai phó bang chủ cũng không thể dễ sống như vậy, dù sao các ngươi cũng đều đồng ý, tiếng xấu này cũng không thể do ta một mình gánh được.
Bị Giang Bắc Phi xem thấu tâm cơ, Dương Đông và Trầm Trọng Minh đành phải nhận mệnh, tự mình động thủ đi giết Tương Hà.
Ngày hôm sau, tổng đường Kim Nguyệt phường, Tô Tín nhìn thấy người Giang Dương Bang đưa một cái đầu người tới, hắn nói: “Xem như người Giang Dương Bang thông minh, cái đầu người này đã ngăn chặn kế hoạch của ta."
Ngày hôm qua sau khi bảo tiểu mập mạp xin lỗi, kỳ thật Tô Tín tức giận đã tiêu, hắn bảo bang chúng Giang Dương Bang trở về trong bang nhắn với bang chủ của bọn chúng cần một lời bàn giao, nhưng thật ra là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công mà thôi.
Hắn muốn từng bước xơi tái địa bàn của Thanh Trúc, cả Vĩnh Lạc phường đã bị hắn chiếm một nửa, các phường thị khác cũng đang bị chiếm một nửa, Thanh Trúc Bang đã có chút bất an.
Cho nên Tô Tín chuẩn bị mượn cơ hội này tìm cớ tiến công Giang Dương Bang, làm cho người Thanh Trúc Bang an tâm một chút, từ đó di chuyển lực chú ý, sau đó lại tiếp tục xơi tái địa bàn của đối phương.
Vốn Tô Tín cho rằng người của Giang Dương Bang hoặc cự tuyệt hoặc kéo dài tơời gian, dù sao cho dù là gì thì hắn cũng sẽ tấn công Giang Dương Bang.
Nhưng hắn không nghĩ tới Giang Dương Bang lại quyết đoán như vâyk, trực tiếp mang đầu đại đầu mục Tương Hà tới trước cửa, triệt để ngăn chặn miệng của Tô Tín.
Nếu hiện tại hắn quy mô tiến công Giang Dương Bang, không chỉ làm thanh danh Phi Ưng Bang bất hảo, hơn nữa còn làm cho Thanh Trúc Bang cảnh giác.
“Bỏ đi, vậy thì cho các ngươi sống lâu thêm một lúc."
Tô Tín đóng cái hộp lại và gọi một tên bang chúng tới mang đi.
Hắn không có ham mê thu thập những thứ này, thứ này đặt trong đường khẩu còn có khả năng xui xẻo a.
Đương nhiên chuyện lần này cũng không phải không có một chút chỗ tốt, lợi ích duy nhất chính là thanh danh của Tô Tín rất vang dội.
Chuyện lần này Giang Dương Bang cũng không có giấu diếm, ngược lại trực tiếp nói chuyện này cho các bang phái trong Thường Ninh phủ biết.
Bọn họ cũng sợ Tô Tín bỏ qua việc này sau đó vẫn như cũ quy mô tiến công Giang Dương Bang, dù sao sớm muộn gì đều mất mặt, sớm mất mặt cũng như nhau cả thôi.
Cho nên sau khi việc này tuyên dương ra ngoài, hung danh của Tô Tín cũng truyền khắp các bang phái trong Thường Ninh phủ.
Chỉ một câu nói đã làm Giang Dương Bang giết đại đầu mục của mình sau đó mang đầu tới cầu xin tha thứ, uy thế như vậy ngay cả Tam Anh hội cũng không có.
Nếu không thể thông qua tấn công Giang Dương Bang chuyển di lực chú ý củaThanh Trúc Bang thì cứ đánh một hồi đi.
“Được rồi, gọi lão Hoàng và Lý Phôi tới gặp ta."
“Thời điểm hắn là tiểu đầu mục đã dám một mình đi ám sát Thanh Trúc Bang đại đầu mục Đái Trùng. “
“Thời điểm hắn còn chưa trở thành bang chủ Phi Ưng Bang cũng đã dám giết nhi tử duy nhất của Mạnh Trường Hà Tam Anh hội."
“Loại người này không thể dùng to gan lớn mật để hình dung, đây quả thực là tên điên!"
“Trên thế giới này đáng sợ nhất chính là loại người này, bởi vì ngươi căn bản không đoán được hắn sẽ làm cái gì."
“Hiện tại Giang Dương Bang đánh bạc không nổi, vạn nhất Tô Tín thật sự mượn chuyện này tiến đánh Giang Dương Bang chúng ta thì xử lý như thế nào?"
Giang Bắc Phi nói câu này làm bọn họ im lặng, thực lực Giang Dương Bang của bọn họ nhỏ yếu, Tô Tín đánh cược rất tốt nhưng bọn họ không cược nổi.
Đối mặt tên điên giống như Tô Tín làm bọn họ có cảm giác còn khó đối phó hơn khi đối mặt với Tam Anh hội cường thế.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Dương Đông nhỏ giọng hỏi, hiện tại hắn có chút không yên lòng.
Giang Bắc Phi cắn răng nói: “Cắt đầu Tương Hà đưa qua cho Tô Tín, nói chuyện này là Tương Hà gạt trong bang làm, chúng ta không biết rõ chuyện này."
“Bang chủ! Không thể!"
Trầm Trọng Minh và Dương Đông vội vàng ngăn cản.
Cũng bởi vì một câu uy hiếp của người ta mà cắt đầu của đại đầu mục trong bang đưa qua, việc này các bang phái khác trong Thường Ninh phủ nhìn Giang Dương Bang của bọn họ như thế nào? Đây quả thực là sợ tới mức không dám nói một câu ah.
Huống hồ bởi vì như vậy càng làm cho các đệ tử bang chúng trong bang thất vọng đau khổdanh vọng của Giang Dương Bang cũng bị đả kích to lớn.
Giang Bắc Phi thở dài nói: “Nếu không chúng ta còn có thể làm sao? Nếu không thỏa mãn Tô Tín, vạn nhất hắn còn muốn tới đánh Giang Dương Bang chúng ta thì làm sao bây giờ?"
“Hoặc là không thỏa hiệp, nếu đã có ý định đó thì phải làm tốt nhất."
“Hơn nữa bản thân chuyện này là do Tương Hà ngu ngốc gây ra."
“Nếu không phải con của hắn chọc tới muội muội Tô Tín thì làm sao có cố sự như vậy xảy ra chứ?"
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lúc này đều im lặng, cuối cùng cũng đồng ý lời của bang chủ.
“Đã như vậy các ngươi đi một chuyến đi, giao đầu của Tương Hà cho Tô Tín."
Giang Bắc Phi nói ra.
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lập tức rùng mình, quả nhiên vị bang chủ này không lừa gạt
Bọn họ không nói lời nào chính là muốn bang chủ đi giết Tương Hà.
Dù sao đây chính là đại đầu mục Giang Dương Bang, giết hăn sẽ bị đệ tử bang chúng oán hận và phỉ nhổ.
Nhưng Giang Bắc Phi có thể làm bang chủ làm sao không có vài phần tâm cơ? Mệnh lệnh là hắn đưa ra, bang chủ như hắn sẽ bị bang chúng oán hận nhưng các ngươi là hai phó bang chủ cũng không thể dễ sống như vậy, dù sao các ngươi cũng đều đồng ý, tiếng xấu này cũng không thể do ta một mình gánh được.
Bị Giang Bắc Phi xem thấu tâm cơ, Dương Đông và Trầm Trọng Minh đành phải nhận mệnh, tự mình động thủ đi giết Tương Hà.
Ngày hôm sau, tổng đường Kim Nguyệt phường, Tô Tín nhìn thấy người Giang Dương Bang đưa một cái đầu người tới, hắn nói: “Xem như người Giang Dương Bang thông minh, cái đầu người này đã ngăn chặn kế hoạch của ta."
Ngày hôm qua sau khi bảo tiểu mập mạp xin lỗi, kỳ thật Tô Tín tức giận đã tiêu, hắn bảo bang chúng Giang Dương Bang trở về trong bang nhắn với bang chủ của bọn chúng cần một lời bàn giao, nhưng thật ra là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công mà thôi.
Hắn muốn từng bước xơi tái địa bàn của Thanh Trúc, cả Vĩnh Lạc phường đã bị hắn chiếm một nửa, các phường thị khác cũng đang bị chiếm một nửa, Thanh Trúc Bang đã có chút bất an.
Cho nên Tô Tín chuẩn bị mượn cơ hội này tìm cớ tiến công Giang Dương Bang, làm cho người Thanh Trúc Bang an tâm một chút, từ đó di chuyển lực chú ý, sau đó lại tiếp tục xơi tái địa bàn của đối phương.
Vốn Tô Tín cho rằng người của Giang Dương Bang hoặc cự tuyệt hoặc kéo dài tơời gian, dù sao cho dù là gì thì hắn cũng sẽ tấn công Giang Dương Bang.
Nhưng hắn không nghĩ tới Giang Dương Bang lại quyết đoán như vâyk, trực tiếp mang đầu đại đầu mục Tương Hà tới trước cửa, triệt để ngăn chặn miệng của Tô Tín.
Nếu hiện tại hắn quy mô tiến công Giang Dương Bang, không chỉ làm thanh danh Phi Ưng Bang bất hảo, hơn nữa còn làm cho Thanh Trúc Bang cảnh giác.
“Bỏ đi, vậy thì cho các ngươi sống lâu thêm một lúc."
Tô Tín đóng cái hộp lại và gọi một tên bang chúng tới mang đi.
Hắn không có ham mê thu thập những thứ này, thứ này đặt trong đường khẩu còn có khả năng xui xẻo a.
Đương nhiên chuyện lần này cũng không phải không có một chút chỗ tốt, lợi ích duy nhất chính là thanh danh của Tô Tín rất vang dội.
Chuyện lần này Giang Dương Bang cũng không có giấu diếm, ngược lại trực tiếp nói chuyện này cho các bang phái trong Thường Ninh phủ biết.
Bọn họ cũng sợ Tô Tín bỏ qua việc này sau đó vẫn như cũ quy mô tiến công Giang Dương Bang, dù sao sớm muộn gì đều mất mặt, sớm mất mặt cũng như nhau cả thôi.
Cho nên sau khi việc này tuyên dương ra ngoài, hung danh của Tô Tín cũng truyền khắp các bang phái trong Thường Ninh phủ.
Chỉ một câu nói đã làm Giang Dương Bang giết đại đầu mục của mình sau đó mang đầu tới cầu xin tha thứ, uy thế như vậy ngay cả Tam Anh hội cũng không có.
Nếu không thể thông qua tấn công Giang Dương Bang chuyển di lực chú ý củaThanh Trúc Bang thì cứ đánh một hồi đi.
“Được rồi, gọi lão Hoàng và Lý Phôi tới gặp ta."
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt