Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 304: Thiếu Lâm tự bá đạo (2)
Có chút giang hồ hơi suy nghĩ liền giật mình tỉnh ngộ.
Tại Hán Nam đạo còn có ai tên Tô Tín? Đương nhiên là bài danh hai mươi ba Nhân Bảng, Huyết Kiếm Thần Chỉ Tô Tín!
Hơn nữa vừa rồi hòa thượng kia nói cái gì ‘ giết đệ tử Thiếu Lâm tự ’, hắn chính là người Thiếu Lâm tự.
Phần đông người giang hồ lập tức hưng phấn, cường giả Nhân Bảng chống lại đệ tử Thiếu Lâm tự, lần này có trò hay xem rồi.
Tô Tín thản nhiên nói: “Thiếu Lâm tự không phải đã trục xuất đệ tử tục gia ra khỏi Thiếu Lâm sao? Tại sao còn là người Thiếu Lâm tự?
Giác Nghiêm niệm phật hiệu và nói: “Học công pháp Thiếu Lâm tự chính là người Thiếu Lâm tự, Tô Tín ta chỉ hỏi ngươi, ngươi động thủ với Thượng Quan Ngạn Khanh, vì sao lại còn giết Chúc Ngôn Tín?"
Tô Tín rất kinh ngạc vì sao Giác Nghiêm phải hỏi như vậy, dù sao hắn có thù oán với Chúc gia cũng là do Chúc Ngôn Tín dẫn ra, việc này người ngoài ít khi biết tới.
Tô Tín kinh ngạc nhìn Chúc Ngôn Thành bên cạnh Giác Nghiêm, càng nhìn càng thấy có mấy phần giống Chúc Ngôn Tín.
Liên tưởng đến Giác Nghiêm bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, Tô Tín nghĩ tới Chúc gia còn chưa từ bỏ ý đồ, lại dám mượn tay Thiếu Lâm tự động với mình.
Nhìn thấy Tô Tín không nói lời nào, Chúc Ngôn Thành lập tức nói: “Tô Tín! Ngươi giết đại ca ta, chẳng lẽ hiện tại còn còn không dám thừa nhận sao?"
Tô Tín lạnh lùng cười nói: “Có gì không dám thừa nhận? Chúc Ngôn Tín là ta giết thì sao chứ? Hắn đứng bên Thượng Quan Ngạn Khanh là địch nhân của ta, chẳng lẽ đối mặt hắn ta còn phải hạ thủ lưu tình sao?"
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra hàn quang, quả nhiên kẻ này đúng như lời Chúc Ngôn Thành nói, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hắn là địch với Thượng Quan Ngạn Khanh, lại chỉ dám giết thủ hạ của người ta nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh hiện tại vẫn sống rất tốt.
“Ta lại hỏi ngươi, Chúc Trạch Phương có phải ngươi giết không?"
“Là ta giết thì sao?"
Tô Tín thản nhiên nói.
Hắn không biết Chúc Ngôn Thành nói gì với hòa thượng này, hoặc là bẻ cong một ít sự thật nhưng hắn không muốn giải thích, huống hồ giải thích cũng vô dụng.
Thiếu Lâm tự đã nghiêm cấm đệ tử dòng chính liên hệ với đệ tử tục gia, nhưng tên hòa thượng này vẫn tới đây, hiển nhiên hắn căn bản đứng về phía đệ tử tục gia, thậm chí hắn không xem lệnh cấm Thiếu Lâm tự là cái gì cả.
Dù sao Tô Tín giết phụ tử Chúc Ngôn Tín và Chúc Trạch Phương là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù hắn giải thích cũng không dùng được, cũng không cách nào cải biến ý thức của hòa thượng này, đã như vậy cần giải thích làm gì chứ?
Giác Nghiêm hít sâu một hơi và nói: “Tô Tín, trên người của ngươi lệ khí quá nặng, theo ta về Thiếu Lâm tự, phế bỏ võ công tu thân trong Trấn Ma Tháp năm mươi năm, chờ ngươi tẩy đi lệ khí trên người, ta liền thả ngươi rời đi."
Thiếu Lâm tự được xưng thủ lĩnh chính đạo, kể cả đệ tử bọn họ cũng cho rằng như thế.
Giác Nghiêm danh hiệu ‘ Trảm Ác Tăng ’, hắn tự hào sát khí mình quá nặng là do giết người đáng chết.
Lần này hắn đối phó Tô Tín, nguyên nhân căn bản cũng bởi vì Tô Tín giết đệ tử hắn từng yêu thích nhất, hơn nữa hắn còn cho rằng Tô Tín khiêu khích uy nghiêm Thiếu Lâm tự nên mới ra tay.
Công phẫn là công phẫn, tư oán là tư oán, Giác Nghiêm phân rất rõ ràng.
Tuy hắn hận không thể giết Tô Tín tại chỗ nhưng vẫn dựa theo mấu chốt của mình mà làm việc, Tô Tín tội không đáng chết nhưng nhất định phải trừng phạt.
Phế bỏ võ công, giam giữ Trấn Ma Tháp năm mươi năm tẩy đi một thân lệ khí, hắn xem ra làm như vậy là đúng đắn.
Nhưng Tô Tín nghe xong liền cười lớn, hắn cười lạnh và nói: “Phế bỏ võ công trấn áp năm mươi năm? Chê cười! Quả thực chính là chê cười!"
Trong mắt Tô Tín bắn ra hàn quang lạnh lùng.
“Cho dù ta lệ khí ngập trời thì mắc mớ gì tới ngươi? Phàm là kẻ xen vào chuyện người khác đều không có kết cục tốt, ngươi thực nghĩ Thiếu Lâm tự chính là võ lâm chí tôn trong thiên hạ hay sao?"
Những võ giả chung quanh gật đầu, bọn họ cũng không có hảo cảm gì với Thiếu Lâm tự cả, bởi vì đám người Thiếu Lâm tự ưa thích xen vào việc của người khác.
Bọn chúng thích xen vào mọi việc, còn làm ra bộ dạng chính nhân quân tử, kỳ thật còn không phải đang mua danh chuộc tiếng, muốn biểu hiện ra thực lực và địa vị Thiếu Lâm hay sao?
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra sát cơ lạnh giá: “Nếu ngươi gian ngoan mất linh, bần tăng cũng chỉ có thể tự mình bắt giữ ngươi, phế bỏ võ công và đưa vào Trấn Ma Tháp."
“Ngươi tuổi còn nhỏ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại còn hung hăng càn quấy cuồng vọng, không biết hối cải, hiện tại ngươi còn đứng thứ hai mươi ba Nhân Bảng, chờ ngươi trưởng thành chắc chắn đứng hàng Hắc bảng làm hại võ lâm."
Tô Tín cười lạnh và nói: “Thật có lỗi đại sư, tại hạ đã sớm dạo qua Hắc bảng nhưng không có việc gì."
Giác Nghiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rút trảm mã đao trong tay và sát khí ngập trời bộc phát dữ dội, quanh người tràn ngập phật quang, sát cơ cùng từ bi dung làm một thể, quanh người có phật âm và tiếng ma quỷ kêu gào, loại tràng diện này nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
Nhưng lúc này Tô Tín và những võ giả đang đứng xem chung quanh ngạc nhiên không thôi, hòa thượng này chính là võ giả Nguyên Thần Cảnh.
“Là Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm! Hắn là Nguyên Thần Cảnh tông sư của La Hán đường Thiếu Lâm tự, Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm!"
Nhìn thấy Giác Nghiêm lộ ra tu vi Nguyên Thần Cảnh, những võ giả tren đường đi lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Tại Hán Nam đạo còn có ai tên Tô Tín? Đương nhiên là bài danh hai mươi ba Nhân Bảng, Huyết Kiếm Thần Chỉ Tô Tín!
Hơn nữa vừa rồi hòa thượng kia nói cái gì ‘ giết đệ tử Thiếu Lâm tự ’, hắn chính là người Thiếu Lâm tự.
Phần đông người giang hồ lập tức hưng phấn, cường giả Nhân Bảng chống lại đệ tử Thiếu Lâm tự, lần này có trò hay xem rồi.
Tô Tín thản nhiên nói: “Thiếu Lâm tự không phải đã trục xuất đệ tử tục gia ra khỏi Thiếu Lâm sao? Tại sao còn là người Thiếu Lâm tự?
Giác Nghiêm niệm phật hiệu và nói: “Học công pháp Thiếu Lâm tự chính là người Thiếu Lâm tự, Tô Tín ta chỉ hỏi ngươi, ngươi động thủ với Thượng Quan Ngạn Khanh, vì sao lại còn giết Chúc Ngôn Tín?"
Tô Tín rất kinh ngạc vì sao Giác Nghiêm phải hỏi như vậy, dù sao hắn có thù oán với Chúc gia cũng là do Chúc Ngôn Tín dẫn ra, việc này người ngoài ít khi biết tới.
Tô Tín kinh ngạc nhìn Chúc Ngôn Thành bên cạnh Giác Nghiêm, càng nhìn càng thấy có mấy phần giống Chúc Ngôn Tín.
Liên tưởng đến Giác Nghiêm bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, Tô Tín nghĩ tới Chúc gia còn chưa từ bỏ ý đồ, lại dám mượn tay Thiếu Lâm tự động với mình.
Nhìn thấy Tô Tín không nói lời nào, Chúc Ngôn Thành lập tức nói: “Tô Tín! Ngươi giết đại ca ta, chẳng lẽ hiện tại còn còn không dám thừa nhận sao?"
Tô Tín lạnh lùng cười nói: “Có gì không dám thừa nhận? Chúc Ngôn Tín là ta giết thì sao chứ? Hắn đứng bên Thượng Quan Ngạn Khanh là địch nhân của ta, chẳng lẽ đối mặt hắn ta còn phải hạ thủ lưu tình sao?"
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra hàn quang, quả nhiên kẻ này đúng như lời Chúc Ngôn Thành nói, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hắn là địch với Thượng Quan Ngạn Khanh, lại chỉ dám giết thủ hạ của người ta nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh hiện tại vẫn sống rất tốt.
“Ta lại hỏi ngươi, Chúc Trạch Phương có phải ngươi giết không?"
“Là ta giết thì sao?"
Tô Tín thản nhiên nói.
Hắn không biết Chúc Ngôn Thành nói gì với hòa thượng này, hoặc là bẻ cong một ít sự thật nhưng hắn không muốn giải thích, huống hồ giải thích cũng vô dụng.
Thiếu Lâm tự đã nghiêm cấm đệ tử dòng chính liên hệ với đệ tử tục gia, nhưng tên hòa thượng này vẫn tới đây, hiển nhiên hắn căn bản đứng về phía đệ tử tục gia, thậm chí hắn không xem lệnh cấm Thiếu Lâm tự là cái gì cả.
Dù sao Tô Tín giết phụ tử Chúc Ngôn Tín và Chúc Trạch Phương là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù hắn giải thích cũng không dùng được, cũng không cách nào cải biến ý thức của hòa thượng này, đã như vậy cần giải thích làm gì chứ?
Giác Nghiêm hít sâu một hơi và nói: “Tô Tín, trên người của ngươi lệ khí quá nặng, theo ta về Thiếu Lâm tự, phế bỏ võ công tu thân trong Trấn Ma Tháp năm mươi năm, chờ ngươi tẩy đi lệ khí trên người, ta liền thả ngươi rời đi."
Thiếu Lâm tự được xưng thủ lĩnh chính đạo, kể cả đệ tử bọn họ cũng cho rằng như thế.
Giác Nghiêm danh hiệu ‘ Trảm Ác Tăng ’, hắn tự hào sát khí mình quá nặng là do giết người đáng chết.
Lần này hắn đối phó Tô Tín, nguyên nhân căn bản cũng bởi vì Tô Tín giết đệ tử hắn từng yêu thích nhất, hơn nữa hắn còn cho rằng Tô Tín khiêu khích uy nghiêm Thiếu Lâm tự nên mới ra tay.
Công phẫn là công phẫn, tư oán là tư oán, Giác Nghiêm phân rất rõ ràng.
Tuy hắn hận không thể giết Tô Tín tại chỗ nhưng vẫn dựa theo mấu chốt của mình mà làm việc, Tô Tín tội không đáng chết nhưng nhất định phải trừng phạt.
Phế bỏ võ công, giam giữ Trấn Ma Tháp năm mươi năm tẩy đi một thân lệ khí, hắn xem ra làm như vậy là đúng đắn.
Nhưng Tô Tín nghe xong liền cười lớn, hắn cười lạnh và nói: “Phế bỏ võ công trấn áp năm mươi năm? Chê cười! Quả thực chính là chê cười!"
Trong mắt Tô Tín bắn ra hàn quang lạnh lùng.
“Cho dù ta lệ khí ngập trời thì mắc mớ gì tới ngươi? Phàm là kẻ xen vào chuyện người khác đều không có kết cục tốt, ngươi thực nghĩ Thiếu Lâm tự chính là võ lâm chí tôn trong thiên hạ hay sao?"
Những võ giả chung quanh gật đầu, bọn họ cũng không có hảo cảm gì với Thiếu Lâm tự cả, bởi vì đám người Thiếu Lâm tự ưa thích xen vào việc của người khác.
Bọn chúng thích xen vào mọi việc, còn làm ra bộ dạng chính nhân quân tử, kỳ thật còn không phải đang mua danh chuộc tiếng, muốn biểu hiện ra thực lực và địa vị Thiếu Lâm hay sao?
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra sát cơ lạnh giá: “Nếu ngươi gian ngoan mất linh, bần tăng cũng chỉ có thể tự mình bắt giữ ngươi, phế bỏ võ công và đưa vào Trấn Ma Tháp."
“Ngươi tuổi còn nhỏ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại còn hung hăng càn quấy cuồng vọng, không biết hối cải, hiện tại ngươi còn đứng thứ hai mươi ba Nhân Bảng, chờ ngươi trưởng thành chắc chắn đứng hàng Hắc bảng làm hại võ lâm."
Tô Tín cười lạnh và nói: “Thật có lỗi đại sư, tại hạ đã sớm dạo qua Hắc bảng nhưng không có việc gì."
Giác Nghiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rút trảm mã đao trong tay và sát khí ngập trời bộc phát dữ dội, quanh người tràn ngập phật quang, sát cơ cùng từ bi dung làm một thể, quanh người có phật âm và tiếng ma quỷ kêu gào, loại tràng diện này nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
Nhưng lúc này Tô Tín và những võ giả đang đứng xem chung quanh ngạc nhiên không thôi, hòa thượng này chính là võ giả Nguyên Thần Cảnh.
“Là Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm! Hắn là Nguyên Thần Cảnh tông sư của La Hán đường Thiếu Lâm tự, Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm!"
Nhìn thấy Giác Nghiêm lộ ra tu vi Nguyên Thần Cảnh, những võ giả tren đường đi lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt