Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 128: Chân tướng bại lộ (2)
Hầu Minh mang người nghênh đón, cung kính nói ra: “Ngô sư thúc, chúng ta chuẩn bị phòng trong khách sạn tốt nhất Thường Ninh phủ, ngài đi nghỉ ngơi một chút.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Ta đường xa tới Thường Ninh phủ chính là vì nghỉ ngơi sao? Bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh như thế nào rồi, nói kỹ càng chuyện xảy ra cho ta biết."
Nghe được ngữ khí Ngô Đạo Viễn không tốt chút nào, Hầu Minh lập tức co cổ lại, hắn kiên trì nói: “Phương sư đệ chết rồi."
“Cái gì? Phương Đông Đình đã chết?"
Ngô Đạo Viễn lườm Hầu Minh giống như hung thú ăn người.
Trên người hắn bộc phát khí thế cường đại giống như thái sơn áp đỉnh, thiếu chút nữa làm đám người Hầu Minh ngã xuống đất.
Đều là cảnh giới Tiên Thiên, một là Khí Hải, một là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nửa bước nguyên thần, chênh lệch hai người cách nhau một trời một vực.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói!"
Ngô Đạo Viễn nói ra từng chữ trong kẽ răng.
Hầu Minh vội vàng nói rõ chi tiết từ đầu tới cuối, không có nửa phần giấu diếm.
“Hừ! Mang ta đi xem thi thể!"
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng, hắn bảo Hầu Minh đi trước dẫn đường.
Đương nhiên Ngô Đạo Viên không có e ngại Phương Thụy trưởng lão trừng phạt giống như Hầu Minh, thậm chí tiếp qua không lâu thân phận của hắn sẽ ngang hàng với Phương Thụy.
Nhưng Phương Đông Đình thân là đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, cũng không thể chết không rõ ràng như vậy.
Mặc dù hắn chỉ nghe nói Hầu Minh tự thuật việc này một lần nhưng hắn bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác nói cho hắn biết trong việc này chắc chắn có vấn đề.
Đám người Hầu Minh không dám trì hoãn, lập tức dẫn Ngô Đạo Viễn đưa đến nghĩa trang Thường Ninh phủ.
Vài tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái bảo người đưa thi thể tới trước mặt Ngô Đạo Viễn, nhìn thấy kiếm thương trên ba thi thể, sắc mặt Ngô Đạo Viễn dần dần âm trầm.
“Hầu Minh, ngươi tới."
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nói.
Hầu Minh cẩn thận đi tới bên cạnh: “Sư thúc, ngài có gì cần phân phó..."
Ba!
Hắn còn chưa có nói xong đã bị Ngô Đạo Viễn tát lên mặt một cái, lực lượng kia đánh thân thể hắn quay vòng vòng.
“Ngu ngốc!"
Ngô Đạo Viễn mắng chửi một câu.
Hầu Minh bụm mặt, ủy khuất nhìn Ngô Đạo Viễn, hắn không rõ tại sao mình bị mắng ngu ngốc.
“Các ngươi nói tên Tô Tín bang chủ tiểu bang phái nhìn thấy Phương Đông Đình đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi A Thất chết đi."
Hầu Minh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cẩn thận đã kiểm tra miệng vết thương đúng là ba người đồng quy vu tận."
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nhìn Hầu Minh, trong ánh mắt bắn ra lửa giận ngập trời.
“Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút, dùng tính cách của Phương Đông Đình, hắn sẽ đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi một tên nô bộc như A Thất chết hay sao?"
Trên đầu Hầu Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Nghe Ngô Đạo Viễn nói như vậy, hắn mới nhớ tới chỗ không đúng.
Hắn biết rõ tính các của vị sư đệ này, tuyệt đối tự ngạo và ích kỷ.
Nếu như Phương Đông Đình chết trước, A Thất đoán chừng sẽ dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Nhưng nếu như trái lại, vấn đề này không có khả năng thành lập.
Phương Đông Đình nhất định sẽ ném A Thất và bản thân chạy trối chết, đối với hắn mà nói, tánh mạng mình quan trọng hơn nô bộc, chuyện này không cần suy nghĩ!
“Tên khốn kia dám gạt ta!"
Ánh mắt Hầu Minh lập tức lạnh lẽo.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Chuyện còn chưa hết đâu."
Nói xong Ngô Đạo Viễn cúi xuống chạm vào thi thể Cung Thanh Phong, nội lực tiến vào trong thi thể của hắn, mạch máu trên thi thể Cung Thanh Phong lập tức nổ tung, toàn thân biến thành huyết nhân.
Đám người Hầu Minh bị cảnh tượng này dọa sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Nhưng Ngô Đạo Viễn làm như không thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, lại tiếp tục dùng nội lực dò xét thi thể Phương Đông Đình và cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Cung Thanh Phong là bị người ta dùng vũ kỹ cường đại chấn vỡ kinh mạch mà chết.
“Trước khi Phương Đông Đình chết đã bị người ta làm bị thương nặng, cuối cùng mới chét dưới thân kiếm, có người che giấu kiểu chết của bọn họ, quả nhiên là lớn mật, tâm tư thật sâu."
Kiếm thương là ngoài sáng, người bình thường nhìn thấy thương thế bề ngoài tuyệt đối không đi dò xét thi thể của người ta, đây là thói quen chủ quan, đặc biệt là thái điểu mới vào giang hồ giống nhưa đám người Hầu Minh.
Tô Tín dựa vào điểm này lừa bịp Hầu Minh, nếu không Ngô Đạo Viễn từ mới bắt đầu đã lập tức hoài nghi Tô Tín, hắn cũng sẽ không nghĩ tới sẽ dùng chân khí kiểm tra thi thể.
Biết rõ mình bị lừa gạt như kẻ đần, Hầu Minh quát lớn: “Tô Tín! Tất cả đều là tên Tô Tín kia! Dám giết người Thanh Thành kiếm phái chúng ta, còn dám tính kế lừa gạt, ta muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn!"
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Ta đường xa tới Thường Ninh phủ chính là vì nghỉ ngơi sao? Bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh như thế nào rồi, nói kỹ càng chuyện xảy ra cho ta biết."
Nghe được ngữ khí Ngô Đạo Viễn không tốt chút nào, Hầu Minh lập tức co cổ lại, hắn kiên trì nói: “Phương sư đệ chết rồi."
“Cái gì? Phương Đông Đình đã chết?"
Ngô Đạo Viễn lườm Hầu Minh giống như hung thú ăn người.
Trên người hắn bộc phát khí thế cường đại giống như thái sơn áp đỉnh, thiếu chút nữa làm đám người Hầu Minh ngã xuống đất.
Đều là cảnh giới Tiên Thiên, một là Khí Hải, một là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nửa bước nguyên thần, chênh lệch hai người cách nhau một trời một vực.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói!"
Ngô Đạo Viễn nói ra từng chữ trong kẽ răng.
Hầu Minh vội vàng nói rõ chi tiết từ đầu tới cuối, không có nửa phần giấu diếm.
“Hừ! Mang ta đi xem thi thể!"
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng, hắn bảo Hầu Minh đi trước dẫn đường.
Đương nhiên Ngô Đạo Viên không có e ngại Phương Thụy trưởng lão trừng phạt giống như Hầu Minh, thậm chí tiếp qua không lâu thân phận của hắn sẽ ngang hàng với Phương Thụy.
Nhưng Phương Đông Đình thân là đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, cũng không thể chết không rõ ràng như vậy.
Mặc dù hắn chỉ nghe nói Hầu Minh tự thuật việc này một lần nhưng hắn bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác nói cho hắn biết trong việc này chắc chắn có vấn đề.
Đám người Hầu Minh không dám trì hoãn, lập tức dẫn Ngô Đạo Viễn đưa đến nghĩa trang Thường Ninh phủ.
Vài tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái bảo người đưa thi thể tới trước mặt Ngô Đạo Viễn, nhìn thấy kiếm thương trên ba thi thể, sắc mặt Ngô Đạo Viễn dần dần âm trầm.
“Hầu Minh, ngươi tới."
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nói.
Hầu Minh cẩn thận đi tới bên cạnh: “Sư thúc, ngài có gì cần phân phó..."
Ba!
Hắn còn chưa có nói xong đã bị Ngô Đạo Viễn tát lên mặt một cái, lực lượng kia đánh thân thể hắn quay vòng vòng.
“Ngu ngốc!"
Ngô Đạo Viễn mắng chửi một câu.
Hầu Minh bụm mặt, ủy khuất nhìn Ngô Đạo Viễn, hắn không rõ tại sao mình bị mắng ngu ngốc.
“Các ngươi nói tên Tô Tín bang chủ tiểu bang phái nhìn thấy Phương Đông Đình đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi A Thất chết đi."
Hầu Minh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cẩn thận đã kiểm tra miệng vết thương đúng là ba người đồng quy vu tận."
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nhìn Hầu Minh, trong ánh mắt bắn ra lửa giận ngập trời.
“Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút, dùng tính cách của Phương Đông Đình, hắn sẽ đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi một tên nô bộc như A Thất chết hay sao?"
Trên đầu Hầu Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Nghe Ngô Đạo Viễn nói như vậy, hắn mới nhớ tới chỗ không đúng.
Hắn biết rõ tính các của vị sư đệ này, tuyệt đối tự ngạo và ích kỷ.
Nếu như Phương Đông Đình chết trước, A Thất đoán chừng sẽ dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Nhưng nếu như trái lại, vấn đề này không có khả năng thành lập.
Phương Đông Đình nhất định sẽ ném A Thất và bản thân chạy trối chết, đối với hắn mà nói, tánh mạng mình quan trọng hơn nô bộc, chuyện này không cần suy nghĩ!
“Tên khốn kia dám gạt ta!"
Ánh mắt Hầu Minh lập tức lạnh lẽo.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Chuyện còn chưa hết đâu."
Nói xong Ngô Đạo Viễn cúi xuống chạm vào thi thể Cung Thanh Phong, nội lực tiến vào trong thi thể của hắn, mạch máu trên thi thể Cung Thanh Phong lập tức nổ tung, toàn thân biến thành huyết nhân.
Đám người Hầu Minh bị cảnh tượng này dọa sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Nhưng Ngô Đạo Viễn làm như không thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, lại tiếp tục dùng nội lực dò xét thi thể Phương Đông Đình và cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Cung Thanh Phong là bị người ta dùng vũ kỹ cường đại chấn vỡ kinh mạch mà chết.
“Trước khi Phương Đông Đình chết đã bị người ta làm bị thương nặng, cuối cùng mới chét dưới thân kiếm, có người che giấu kiểu chết của bọn họ, quả nhiên là lớn mật, tâm tư thật sâu."
Kiếm thương là ngoài sáng, người bình thường nhìn thấy thương thế bề ngoài tuyệt đối không đi dò xét thi thể của người ta, đây là thói quen chủ quan, đặc biệt là thái điểu mới vào giang hồ giống nhưa đám người Hầu Minh.
Tô Tín dựa vào điểm này lừa bịp Hầu Minh, nếu không Ngô Đạo Viễn từ mới bắt đầu đã lập tức hoài nghi Tô Tín, hắn cũng sẽ không nghĩ tới sẽ dùng chân khí kiểm tra thi thể.
Biết rõ mình bị lừa gạt như kẻ đần, Hầu Minh quát lớn: “Tô Tín! Tất cả đều là tên Tô Tín kia! Dám giết người Thanh Thành kiếm phái chúng ta, còn dám tính kế lừa gạt, ta muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn!"
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt