Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 5
Linh thức Mục Trường Sinh có thể dễ dàng nhận biết được quý tộc ở gần, lại không phòng ngự được máy thu hình ở khắp mọi nơi, bởi vậy cũng không biết hành tung mình đã bị một ít người nắm giữ.
Lúc này màn đêm bắt đầu giăng xuống, giữa bầu trời không nhìn thấy một vì sao.
Nhưng mà thế giới này đêm đen so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, đèn neon trải rộng khắp tòa thành thị lần lượt sáng lên, đủ mọi màu sắc, lòe lòe nhấp nháy, kích thích Mục Trường Sinh hơi nheo mắt lại.
Hắn lúc này đã đi qua đường Tân Thành, đi tới một quảng trường chiếm diện tích không nhỏ, tiếng vui mừng vang lên to rõ, một đám phụ nữ chỉ mặc quần cộc áo ngắn trong tay, quạt cầm trong tay, khiêu vũ vô cùng vui vẻ.
Mặt không thay đổi dời đi ánh mắt, nhìn về phía tửu điếm cao mấy chục tầng đối diện bên kia đường cái. Trong nhận thức của tiểu côn đồ, tửu điếm cao cấp như thế tương đối an toàn. E rằng chỉ có thể đi đến đó thuê một gian phòng, sau đó đem đệ đệ không biết chạy đi nơi đâu triệu hoán đến trước mặt hắn.
Trong lòng Mục Trường Sinh hơi suy nghĩ, bước chân muốn đi qua đường cái.
Ngay tại lúc này, xe ô tô màu đen sáng bóng dừng ở trước mặt hắn.
Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra một nam nhân có đường viền gò má rõ ràng, nam nhân này trên dưới ba mươi, một thân âu phục xám khéo léo, tướng mạo đoan chính, tai trái mang bông tai màu đen nho nhỏ, hắn quay đầu nhìn Mục Trường Sinh, “Mộ Trường Phong, ngươi là ngại chính mình chọc phiền phức còn chưa đủ lớn đúng không?"
Nam nhân này nhận thức Trường Phong, ngữ khí mặc dù không tốt, nhưng trong mắt lại lộ ra quan tâm. Nghĩ đến Trường Phong, ánh mắt bình tĩnh của Mục Trường Sinh thoáng nhu hòa.
Vinh Thành thấy đối phương trầm mặc không nói mà nhìn mình chằm chằm, thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, lên xe đi, công ty có nghệ nhân như ngươi, ta thực sự là vận rủi tám đời."
Mục Trường Sinh như trước đứng tại chỗ, bất động.
Vinh Thành thấy đối phương không hề có ý muốn nhúc nhích, đành phải chính mình mở cửa xe đi ra, một bên vừa mở ra một cái cửa xe khác vừa nói: “Rồi rồi rồi, ta sợ ngươi rồi tiểu tổ tông, nhanh chóng đi vào, nếu lại để cho người của Quý công tử thấy được, khi đó ta không thể giúp được ngươi."
Lời còn chưa dứt, Mục Trường Sinh liền khom lưng từ cửa xe hắn mở ra ngồi xuống, động tác nước chảy mây trôi như chuyện đương nhiên.
Vinh Thành: “…" Coi như đời trước anh nợ hắn.
Sau khi Mục Trường Sinh lên xe, Vinh Thành tùy ý nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, cảnh đêm phồn hoa cảnh bên cạnh bọn họ nhanh chóng rút lui, Vinh Thành vừa lái xe vừa nói: “Chuyện lần này bỏ qua, lần sau ngươi không nên lại chạy loạn, Quý công tử không phải người chúng ta có thể trêu tới, loại người như hắn cũng chỉ là đùa chơi với ngươi, ngươi sao có thể hi vọng hắn động chân tâm? Nghe lời ca khuyên…"
Vinh Thành vừa lái xe vừa một bên liên miên cằn nhằn như bà mẹ già, Mục Trường Sinh ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn tóc hắn cắt chỉ dài hơn hòa thượng một chút, cụp mắt trầm tư.
Mục Trường Sinh nhớ tới người trước mắt này là ai, hoặc là nói, hắn xuyên qua ký ức tiểu côn đồ, thấy được người này.
Tên côn đồ từng thấy người này trên ti vi, hắn gọi Vinh Thành, là một người đại diện của một công ty giải trí, hiện tại xem ra, y là người đại diện của Trường Phong.
Đoàn gánh hát ở thế giới này gọi là công ty giải trí, con hát được gọi là diễn viên, minh tinh. Thời điểm vừa biết minh tinh chính là con hát, tâm lý Mục Trường Sinh từng nảy ra tức giận, hắn cho là đệ đệ ở đây sống rất tốt, ai ngờ hắn thành một con hát thân phận thấp kém, cái gọi là chân dung cũng chỉ là một tấm áp phích, hơn nữa còn là loại áp phích quảng cáo có thể bị người tùy ý phỏng chế.
Mà giờ ngẫm lại, hắn đã biết mình hiểu lầm, bất đồng với thân phận đê tiện tại Khánh Quốc, con hát nơi này nhờ vào kỹ thuật truyền thông truyền bá cực kỳ phát triển, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể vang danh thiên hạ, dựa vào vô số dạng nâng đỡ và tuyên truyền lấy được được vô số sủng ái, địa vị xã hội vô cùng cao.
Đương nhiên, cũng chỉ là vô cùng cao trong mắt tiểu côn đồ mà thôi, với một số người thượng lưu, minh tinh vẫn chỉ là tồn tại vô cùng yếu thế, tỷ như, Quý công tử mà Vinh Thành hiện đang không ngừng nhắc tới.
Xe vừa nhanh liền vững vàng, Mục Trường Sinh cả ngày này đều không làm sao nghỉ ngơi, vẫn là thể lực yếu, thời điểm ngồi vào trong xe hoảng hốt cảm thấy được về tới Mục gia, vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi, chờ lúc hắn tỉnh lại, xe đã ngừng.
Vinh Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ta đang muốn gọi ngươi, không nghĩ tới ngươi tỉnh thật đối lúc a! Tỉnh rồi cũng đừng lại ở trên xe, đi xuống đi!"
Hồng Nghệ giải trí cho nghệ nhân đãi ngộ tương đối tốt, đặc biệt là lớn lên tốt, gặp thời cơ, kỹ năng diễn xuất tốt, tiền đồ rõ ràng lớn như Mộ Trường Phong, huống chi Mộ Trường Phong cùng Vinh Thành lại có giao tình không cạn, liền đơn độc cho hắn một căn nhà trọ cao cấp bảo mật cực tốt, đợi đến khi Mộ Trường Phong trở nên nổi tiến nâng lên tiếng tăm cho Hoành Nghệ giải trí.
Vinh Thành thường thường cảm thán, Mộ Trường Phong trời sinh chính là người ăn chén cơm trong vòng giải trí này.
Hết lần này đến lần khác, không ai hoàn mỹ, tính tình Mộ Trường Phong nói dễ nghe là hiền hoà, nói khó nghe chính là nhị! Nửa điểm tự giác thần tượng minh tinh đều không có, cả ngày chạy lung tung, gần nhất không biết thế nào lại trêu chọc Quý công tử kia, cũng khiến cho tâm cậu ta nát.
Quẹt thẻ, Vinh Thành một bên dẫn Mục Trường Sinh đi lên, một bên cảm thán ở trong lòng, không chút nào phát hiện người đi theo phía sau hắn căn bản không phải nghệ nhân của mình.
Căn nhà trọ này của Mộ Trường Phong tuy rằng không lớn, thế nhưng nột thất đầy đủ, nhà bếp, vệ tắm, phòng ngủ phòng khách, luyện ca phòng cùng phòng huấn luyện thiết bị đủ cả.
Mục Trường Sinh đi vào liền bị phong cách trang trí hiện đại khắp phòng lay động ánh mắt, không thể không thừa nhận phong cách trang trí tuy rằng không quen thuộc bằng Mục gia thân, lại khiến người cảm thấy thư thích ngoài ý muốn.
Sau khi Vinh Thành đi vào liền đóng cửa, cởi áo khoác vứt trên ghế salông, vừa hướng nhà bếp vừa nói: “Ngươi ngày hôm nay thực sự quá xúc động, vị đạo diễn Quan Kế Thành này tính khí không tốt, không dễ dàng người mới có cơ hội gia nhập đoàn kịch, mặc dù chỉ là nam ba, đối với người mới đã là rất tốt, hiện tại ngươi đột nhiên chạy ra, đạo diễn đợi hơn một giờ không chờ được ngươi đến, tức giận đến đem bàn quăng xuống đất hết, không chỉ nhân vật bộ phim này bị lỡ, còn triệt để đắc tội đạo diễn đại nhân gia, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới được?"
Trong phòng bếp rất nhanh truyền ra động tĩnh, Mục Trường Sinh một bên nghe hắn nói chuyện, một bên tỉ mỉ quan sát căn nhà Trường Phong ở qua, ánh mắt dừng tại hình trên tường rất lâu.
Vinh Thành ở trong phòng bếp lấy một ấm nước, đặt lên trên bếp, bật ga đun nước.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về, kết quả đến nhà trọ đợi ngươi thật lâu vẫn không thấy, nếu không có người đăng ảnh trên weibo, ta cũng không biết ngươi lại đứng ở quảng trường xem mấy bác gái khiêu vũ." Vinh Thành vừa nói vừa lấy mấy túi mì ăn liền từ trong tủ lạnh xé ra.
Trong lúc đó, Mục Trường Sinh ở trong phòng khách đi mấy bước, có chút bất mãn mà nhíu lông mày, “Tuy rằng nhìn không tệ, nhưng thực sự quá nhỏ, oan ức đệ đệ." Nếu để cho Mục Trường Sinh biết lương của đệ đệ mình bây giờ chỉ mua được một nhà vệ sinh trong căn phòng này, thật không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nước ùng ục sôi, Vinh Thành cầm đũa khuấy đều mì trong nồi lên, cũng không nghe thấy tiếng Mục Trường Sinh nói nhỏ trong phòng khách. Hắn tiếp tục nói: “Thật không biết ngươi ngày hôm nay vội vã đi ra ngoài làm gì, quần áo, bóp tiền cùng điện thoại di động đều bỏ ở đoàn kịch, mặc đồ diễn còn chạy ra ngoài, đạo diễn tức giận đến mắng to, ngươi ngược lại ở bên ngoài làn sóng cả nửa ngày, bữa trưa cùng cơm tối đều không ăn, đói bụng lắm đi?"
Mục Trường Sinh quan sát xong chỗ ở nhỏ hẹp của đệ đệ, lúc này mới chú ý tới lời Vinh Thành nói, hắn nhướn mày, nhìn về phía nhà bếp, “Trong đoàn kịch, không xảy ra chuyện gì?"
“Có, sau khi ngươi chạy, đạo diễn lập tức liền tìm một người khác." Trong giọng nói Vinh Thành có chút bất mãn.
Đạo diễn không hôn mê? Mục Trường Sinh lại hỏi: “Không người chết? Không có xảy ra sự cố?"
Vinh Thành đang mò tìm chén bát, nghe lời này quay đầu lại hướng Mục Trường Sinh lườm một cái, “Xin nhờ, coi như đạo diễn đắc tội ngươi ngươi cũng không cần nguyền rủa đoàn kịch có sự cố nha!"
Mục Trường Sinh ánh mắt hơi động, xem ra đã có người xử lý qua, chẳng lẽ là Quý gia kia? Nhớ tới Trường Phong cùng Quý công tử kia có khả năng có quan hệ, mi tâm Mục Trường Sinh hơi nhíu, thầm nghĩ, tốt nhất những câu nói kia chỉ là lời đồn đãi.
Vinh Thành vớt xong mì, thấy Mục Trường Sinh còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, nhân tiện nói: “Ôi chao, ta nói ngươi làm sao còn chưa có đi phòng huấn luyện đem tóc giả gỡ xuống?" Hắn nói xong lại tự thở dài, “Thôi, trước tiên ăn đồ ăn đi, chờ một lúc ta giúp ngươi bỏ đi." Đã quen vừa làm người đại diện vừa làm bảo mẫu từ lâu, Vinh Thành không có áp lực chút nào nói.
Bát mì nóng hổi được bưng lên bàn, hương vị sườn kho trong nháy mắt bay ra, mùi vị từ phòng bếp lan đến cả phòng khách.
Mục Trường Sinh đói bị hương vị hấp dẫn, rất nhanh liền buông xuống ý nghĩ mới nảy lên, ngồi ở trước bàn trong phòng bếp, cầm lấy đũa gắp lên mấy sợi mì đang tản ra nhiệt khí bắt đầu ăn.
Người thích ăn mì đều biết, mì nấu lên phải ăn liền mới ngon, vẻn vẹn ăn một miếng, Mục Trường Sinh liền sững sờ, lúc hắn ở Khánh quốc, căn bản không thể làm ra vị này.
Vinh Thành cũng múc một bát, ngồi đối diện Mục Trường Sinh, hắn nguyên bản đang muốn hạ đũa bỗng nhiên sững sờ, bởi vì ngày thường Mộ Trường Phong ăn đồ ăn tốc độ tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng tuyệt đối không có đoan trang tao nhã như vậy, đặc biệt là khi đối phương còn mặc một thân đồ diễn cổ trang, nếu như không phải cảnh tượng trước mắt không phải cổ đại môn đình, hắn còn tưởng chính mình xuyên việt, sau đó gặp phải một thế gia công tử lớn lên thật rất giống Mộ Trường Phong.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút, không sai a, phía sau mình không có camera đang quay phim a!
Lúc này màn đêm bắt đầu giăng xuống, giữa bầu trời không nhìn thấy một vì sao.
Nhưng mà thế giới này đêm đen so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, đèn neon trải rộng khắp tòa thành thị lần lượt sáng lên, đủ mọi màu sắc, lòe lòe nhấp nháy, kích thích Mục Trường Sinh hơi nheo mắt lại.
Hắn lúc này đã đi qua đường Tân Thành, đi tới một quảng trường chiếm diện tích không nhỏ, tiếng vui mừng vang lên to rõ, một đám phụ nữ chỉ mặc quần cộc áo ngắn trong tay, quạt cầm trong tay, khiêu vũ vô cùng vui vẻ.
Mặt không thay đổi dời đi ánh mắt, nhìn về phía tửu điếm cao mấy chục tầng đối diện bên kia đường cái. Trong nhận thức của tiểu côn đồ, tửu điếm cao cấp như thế tương đối an toàn. E rằng chỉ có thể đi đến đó thuê một gian phòng, sau đó đem đệ đệ không biết chạy đi nơi đâu triệu hoán đến trước mặt hắn.
Trong lòng Mục Trường Sinh hơi suy nghĩ, bước chân muốn đi qua đường cái.
Ngay tại lúc này, xe ô tô màu đen sáng bóng dừng ở trước mặt hắn.
Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra một nam nhân có đường viền gò má rõ ràng, nam nhân này trên dưới ba mươi, một thân âu phục xám khéo léo, tướng mạo đoan chính, tai trái mang bông tai màu đen nho nhỏ, hắn quay đầu nhìn Mục Trường Sinh, “Mộ Trường Phong, ngươi là ngại chính mình chọc phiền phức còn chưa đủ lớn đúng không?"
Nam nhân này nhận thức Trường Phong, ngữ khí mặc dù không tốt, nhưng trong mắt lại lộ ra quan tâm. Nghĩ đến Trường Phong, ánh mắt bình tĩnh của Mục Trường Sinh thoáng nhu hòa.
Vinh Thành thấy đối phương trầm mặc không nói mà nhìn mình chằm chằm, thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, lên xe đi, công ty có nghệ nhân như ngươi, ta thực sự là vận rủi tám đời."
Mục Trường Sinh như trước đứng tại chỗ, bất động.
Vinh Thành thấy đối phương không hề có ý muốn nhúc nhích, đành phải chính mình mở cửa xe đi ra, một bên vừa mở ra một cái cửa xe khác vừa nói: “Rồi rồi rồi, ta sợ ngươi rồi tiểu tổ tông, nhanh chóng đi vào, nếu lại để cho người của Quý công tử thấy được, khi đó ta không thể giúp được ngươi."
Lời còn chưa dứt, Mục Trường Sinh liền khom lưng từ cửa xe hắn mở ra ngồi xuống, động tác nước chảy mây trôi như chuyện đương nhiên.
Vinh Thành: “…" Coi như đời trước anh nợ hắn.
Sau khi Mục Trường Sinh lên xe, Vinh Thành tùy ý nhìn ngó xung quanh, rồi ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, cảnh đêm phồn hoa cảnh bên cạnh bọn họ nhanh chóng rút lui, Vinh Thành vừa lái xe vừa nói: “Chuyện lần này bỏ qua, lần sau ngươi không nên lại chạy loạn, Quý công tử không phải người chúng ta có thể trêu tới, loại người như hắn cũng chỉ là đùa chơi với ngươi, ngươi sao có thể hi vọng hắn động chân tâm? Nghe lời ca khuyên…"
Vinh Thành vừa lái xe vừa một bên liên miên cằn nhằn như bà mẹ già, Mục Trường Sinh ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn tóc hắn cắt chỉ dài hơn hòa thượng một chút, cụp mắt trầm tư.
Mục Trường Sinh nhớ tới người trước mắt này là ai, hoặc là nói, hắn xuyên qua ký ức tiểu côn đồ, thấy được người này.
Tên côn đồ từng thấy người này trên ti vi, hắn gọi Vinh Thành, là một người đại diện của một công ty giải trí, hiện tại xem ra, y là người đại diện của Trường Phong.
Đoàn gánh hát ở thế giới này gọi là công ty giải trí, con hát được gọi là diễn viên, minh tinh. Thời điểm vừa biết minh tinh chính là con hát, tâm lý Mục Trường Sinh từng nảy ra tức giận, hắn cho là đệ đệ ở đây sống rất tốt, ai ngờ hắn thành một con hát thân phận thấp kém, cái gọi là chân dung cũng chỉ là một tấm áp phích, hơn nữa còn là loại áp phích quảng cáo có thể bị người tùy ý phỏng chế.
Mà giờ ngẫm lại, hắn đã biết mình hiểu lầm, bất đồng với thân phận đê tiện tại Khánh Quốc, con hát nơi này nhờ vào kỹ thuật truyền thông truyền bá cực kỳ phát triển, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể vang danh thiên hạ, dựa vào vô số dạng nâng đỡ và tuyên truyền lấy được được vô số sủng ái, địa vị xã hội vô cùng cao.
Đương nhiên, cũng chỉ là vô cùng cao trong mắt tiểu côn đồ mà thôi, với một số người thượng lưu, minh tinh vẫn chỉ là tồn tại vô cùng yếu thế, tỷ như, Quý công tử mà Vinh Thành hiện đang không ngừng nhắc tới.
Xe vừa nhanh liền vững vàng, Mục Trường Sinh cả ngày này đều không làm sao nghỉ ngơi, vẫn là thể lực yếu, thời điểm ngồi vào trong xe hoảng hốt cảm thấy được về tới Mục gia, vừa nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi, chờ lúc hắn tỉnh lại, xe đã ngừng.
Vinh Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ta đang muốn gọi ngươi, không nghĩ tới ngươi tỉnh thật đối lúc a! Tỉnh rồi cũng đừng lại ở trên xe, đi xuống đi!"
Hồng Nghệ giải trí cho nghệ nhân đãi ngộ tương đối tốt, đặc biệt là lớn lên tốt, gặp thời cơ, kỹ năng diễn xuất tốt, tiền đồ rõ ràng lớn như Mộ Trường Phong, huống chi Mộ Trường Phong cùng Vinh Thành lại có giao tình không cạn, liền đơn độc cho hắn một căn nhà trọ cao cấp bảo mật cực tốt, đợi đến khi Mộ Trường Phong trở nên nổi tiến nâng lên tiếng tăm cho Hoành Nghệ giải trí.
Vinh Thành thường thường cảm thán, Mộ Trường Phong trời sinh chính là người ăn chén cơm trong vòng giải trí này.
Hết lần này đến lần khác, không ai hoàn mỹ, tính tình Mộ Trường Phong nói dễ nghe là hiền hoà, nói khó nghe chính là nhị! Nửa điểm tự giác thần tượng minh tinh đều không có, cả ngày chạy lung tung, gần nhất không biết thế nào lại trêu chọc Quý công tử kia, cũng khiến cho tâm cậu ta nát.
Quẹt thẻ, Vinh Thành một bên dẫn Mục Trường Sinh đi lên, một bên cảm thán ở trong lòng, không chút nào phát hiện người đi theo phía sau hắn căn bản không phải nghệ nhân của mình.
Căn nhà trọ này của Mộ Trường Phong tuy rằng không lớn, thế nhưng nột thất đầy đủ, nhà bếp, vệ tắm, phòng ngủ phòng khách, luyện ca phòng cùng phòng huấn luyện thiết bị đủ cả.
Mục Trường Sinh đi vào liền bị phong cách trang trí hiện đại khắp phòng lay động ánh mắt, không thể không thừa nhận phong cách trang trí tuy rằng không quen thuộc bằng Mục gia thân, lại khiến người cảm thấy thư thích ngoài ý muốn.
Sau khi Vinh Thành đi vào liền đóng cửa, cởi áo khoác vứt trên ghế salông, vừa hướng nhà bếp vừa nói: “Ngươi ngày hôm nay thực sự quá xúc động, vị đạo diễn Quan Kế Thành này tính khí không tốt, không dễ dàng người mới có cơ hội gia nhập đoàn kịch, mặc dù chỉ là nam ba, đối với người mới đã là rất tốt, hiện tại ngươi đột nhiên chạy ra, đạo diễn đợi hơn một giờ không chờ được ngươi đến, tức giận đến đem bàn quăng xuống đất hết, không chỉ nhân vật bộ phim này bị lỡ, còn triệt để đắc tội đạo diễn đại nhân gia, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới được?"
Trong phòng bếp rất nhanh truyền ra động tĩnh, Mục Trường Sinh một bên nghe hắn nói chuyện, một bên tỉ mỉ quan sát căn nhà Trường Phong ở qua, ánh mắt dừng tại hình trên tường rất lâu.
Vinh Thành ở trong phòng bếp lấy một ấm nước, đặt lên trên bếp, bật ga đun nước.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về, kết quả đến nhà trọ đợi ngươi thật lâu vẫn không thấy, nếu không có người đăng ảnh trên weibo, ta cũng không biết ngươi lại đứng ở quảng trường xem mấy bác gái khiêu vũ." Vinh Thành vừa nói vừa lấy mấy túi mì ăn liền từ trong tủ lạnh xé ra.
Trong lúc đó, Mục Trường Sinh ở trong phòng khách đi mấy bước, có chút bất mãn mà nhíu lông mày, “Tuy rằng nhìn không tệ, nhưng thực sự quá nhỏ, oan ức đệ đệ." Nếu để cho Mục Trường Sinh biết lương của đệ đệ mình bây giờ chỉ mua được một nhà vệ sinh trong căn phòng này, thật không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nước ùng ục sôi, Vinh Thành cầm đũa khuấy đều mì trong nồi lên, cũng không nghe thấy tiếng Mục Trường Sinh nói nhỏ trong phòng khách. Hắn tiếp tục nói: “Thật không biết ngươi ngày hôm nay vội vã đi ra ngoài làm gì, quần áo, bóp tiền cùng điện thoại di động đều bỏ ở đoàn kịch, mặc đồ diễn còn chạy ra ngoài, đạo diễn tức giận đến mắng to, ngươi ngược lại ở bên ngoài làn sóng cả nửa ngày, bữa trưa cùng cơm tối đều không ăn, đói bụng lắm đi?"
Mục Trường Sinh quan sát xong chỗ ở nhỏ hẹp của đệ đệ, lúc này mới chú ý tới lời Vinh Thành nói, hắn nhướn mày, nhìn về phía nhà bếp, “Trong đoàn kịch, không xảy ra chuyện gì?"
“Có, sau khi ngươi chạy, đạo diễn lập tức liền tìm một người khác." Trong giọng nói Vinh Thành có chút bất mãn.
Đạo diễn không hôn mê? Mục Trường Sinh lại hỏi: “Không người chết? Không có xảy ra sự cố?"
Vinh Thành đang mò tìm chén bát, nghe lời này quay đầu lại hướng Mục Trường Sinh lườm một cái, “Xin nhờ, coi như đạo diễn đắc tội ngươi ngươi cũng không cần nguyền rủa đoàn kịch có sự cố nha!"
Mục Trường Sinh ánh mắt hơi động, xem ra đã có người xử lý qua, chẳng lẽ là Quý gia kia? Nhớ tới Trường Phong cùng Quý công tử kia có khả năng có quan hệ, mi tâm Mục Trường Sinh hơi nhíu, thầm nghĩ, tốt nhất những câu nói kia chỉ là lời đồn đãi.
Vinh Thành vớt xong mì, thấy Mục Trường Sinh còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, nhân tiện nói: “Ôi chao, ta nói ngươi làm sao còn chưa có đi phòng huấn luyện đem tóc giả gỡ xuống?" Hắn nói xong lại tự thở dài, “Thôi, trước tiên ăn đồ ăn đi, chờ một lúc ta giúp ngươi bỏ đi." Đã quen vừa làm người đại diện vừa làm bảo mẫu từ lâu, Vinh Thành không có áp lực chút nào nói.
Bát mì nóng hổi được bưng lên bàn, hương vị sườn kho trong nháy mắt bay ra, mùi vị từ phòng bếp lan đến cả phòng khách.
Mục Trường Sinh đói bị hương vị hấp dẫn, rất nhanh liền buông xuống ý nghĩ mới nảy lên, ngồi ở trước bàn trong phòng bếp, cầm lấy đũa gắp lên mấy sợi mì đang tản ra nhiệt khí bắt đầu ăn.
Người thích ăn mì đều biết, mì nấu lên phải ăn liền mới ngon, vẻn vẹn ăn một miếng, Mục Trường Sinh liền sững sờ, lúc hắn ở Khánh quốc, căn bản không thể làm ra vị này.
Vinh Thành cũng múc một bát, ngồi đối diện Mục Trường Sinh, hắn nguyên bản đang muốn hạ đũa bỗng nhiên sững sờ, bởi vì ngày thường Mộ Trường Phong ăn đồ ăn tốc độ tuy rằng cũng rất nhanh, nhưng tuyệt đối không có đoan trang tao nhã như vậy, đặc biệt là khi đối phương còn mặc một thân đồ diễn cổ trang, nếu như không phải cảnh tượng trước mắt không phải cổ đại môn đình, hắn còn tưởng chính mình xuyên việt, sau đó gặp phải một thế gia công tử lớn lên thật rất giống Mộ Trường Phong.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút, không sai a, phía sau mình không có camera đang quay phim a!
Tác giả :
Lệ Cửu Ca