Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 17
Sáng ngày thứ hai, vừa hơn 6 giờ, Vinh Thành đã nhấn chuông cửa căn hộ.
Mở cửa vẫn là Ứng Thiên, y cười cười với anh, còn hữu hảo hơn so với hôm qua. Dương quang sáng lạn trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia, cùng với nụ cười có thể làm cho bất luận người nào cũng sinh ra hảo cảm trong lòng, thế nhưng Vinh Thành chỉ cần vừa nghĩ tới việc y khuya ngày hôm trước bị thương nặng như vậy, ngày thứ hai có thể nhảy nhót tưng bừng, liền cảm thấy một luồng ý lạnh bỗng nhiên bay lên sống lưng, anh cười khan hai tiếng, nói: “Sớm a."
“Ăn điểm tâm rồi sao?" Âm thanh Mục Trường Sinh vang lên trong phòng, Vinh Thành nghiêng người đi qua sát bên người Ứng Thiên, vừa đi vào trong vừa nói: “Đã ăn rồi."
Khi anh đi vào nhà, Mục Trường Sinh đang ngồi ở trước bàn ăn cơm, tiểu lung bao nóng hổi nằm bên trong lồng hấp thành một vòng khéo léo, da mỏng có thể nhìn rõ ràng nhân thịt bên trong, bánh sủi cảo hấp, từng cái từng cái xếp gọn gàng trên khay sứ Thanh Hoa, bánh quẩy đặt trong đĩa được chiên vàng óng ánh, liếc mắt nhìn qua liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra tư vị khi cắn xuống có bao nhiêu xốp giòn…
Dù Vinh Thành trước khi tới đã ăn rồi, nhưng nhìn mấy món điểm tâm sáng kiểu Trung Quốc này, anh đột nhiên cảm giác thấy chính mình giống như chưa ăn no.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn anh, liền biết anh đang suy nghĩ gì, đang muốn bảo người ngồi xuống, lại nghe Ứng Thiên nói: “Vinh ca quá khách khí, sớm như vậy nhất định là còn chưa có ăn điểm tâm, cùng ngồi xuống đi?"
Ứng Thiên nói, cầm bộ bát đũa, từ trong phòng bếp múc bát sữa đậu nành, đặt trước mặt Vinh Thành.
Vinh Thành bị lôi kéo vào được đối diện Mục Trường Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, anh nhìn nhìn Ứng Thiên đang bận rộn một bên, ánh mắt lướt qua tạp dề có hình gấu mèo nhỏ trên eo, lại nhìn Mục Trường Sinh ngồi đối diện khí định thần nhàn ăn cơm, bỗng nhiên có loại ảo giác mình tới làm khác trong nhà một đôi tiểu phu thê.
Anh lắc lắc đầu, cúi đầu uống một hớp sữa đậu nành thơm nồng, liền không khách khí chút nào ăn mấy cái tiểu lung bao làm cho anh hận không thể nuốt luôn cả lưỡi, mấy ý nghĩ hoang đường vừa nảy ra liền tan thành mây khói.
Ứng Thiên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ Mục Trường Sinh ưu nhã, cho dù lúc ăn cơm vẫn hiện ra vẻ cực đoan trang như cũ, vừa liếc nhìn Vinh Thành ăn như hùm như sói giống y như quỷ đói đầu thai, cười đến ý vị sâu xa.
Nửa giờ sau, Vinh Thành xoa bụng, giảng giải cho Mục Trường Sinh một ít đồ vật khi quay chụp phải chú ý, một bên giảng một bên giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta bây giờ đi thôi!"
Phân bộ công ty L&A không xa lắm, rời tiểu khu lái xe hơn nửa canh giờ đã đến.
Mục Trường Sinh không có ý kiến gì, chỉ là lúc sắp ra cửa hắn liếc nhìn Ứng Thiên đang nghiêm chỉnh thu thập bàn ăn, mở miệng nói: “Ứng Thiên, tôi đi ra ngoài một chuyến, trước năm giờ chiều, tôi có thể trở về."
Thấy Mục Trường Sinh gọi y chỉ vì nói cái này, trên mặt Ứng Thiên lộ ra mấy phần thất vọng, lại vẫn hết sức ngoan ngoãn nói: “Được!"
Mục Trường Sinh gật gật đầu, quay người đóng cửa lại.
Nhìn tình cảnh này, Vinh Thành phát hiện loại ý tưởng hoang đường lúc trước lại bay lên. Anh gõ gõ đầu mình, một bên đi xuống lầu một bên tiếp tục giảng giải trước vài thứ cho Mục Trường Sinh.
Tám giờ, xe Vinh Thành đến đúng giờ ở tòa nhà phân bộ công ty L&A thiết lập ở thành phố này.
Cách thời gian chính thức quay chụp có một giờ, lúc này trong phòng chụp ảnh đã có không ít người, Mục Trường Sinh vừa đến liền bị người vây quanh.
Vinh Thành sát bên vai hắn, nhỏ giọng giới thiệu cho hắn, “Người áo đỏ phía trước kia chính là Lâm tỷ, cô ấy là chuyên gia trang điểm vô cùng nổi danh trong nghề, cô gái tóc xoăn mặc váy thắt lưng xanh làm là Lisa, nhà thiết kế tạo hình nổi danh, còn có kia là…" Vinh Thành nhanh chóng hết sức nói cho xong, cuối cùng tổng kết nói: “Những người khác cậu không cần phải để ý đến, mấy vị này trước đây có quen biết Trường Phong, cậu không nên lộ tẩy."
Mục Trường Sinh gật đầu biểu thị tự mình biết, lúc này hắn đã bị người lôi kéo ngồi xuống trước bàn hóa trang. Hóa trang cho hắn chính là Lâm tỷ Vinh Thành giới thiệu, cô dường như có một đoạn thời gian thật lâu không có nhìn thấy Mộ Trường Phong, khi nhìn thấy mái tóc dài của hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ là nói, “Tóc dài như thế, vậy phải làm sao bây giờ…"
Mục Trường Sinh trầm mặc nhìn biểu tình có chút khổ sở của nữ nhân qua gương, cô nắm tóc Mục Trường Sinh nhìn một hồi, thở dài nói: “Chỉ có thể cắt ngắn đi." Ngược lại cũng không hỏi Mục Trường Sinh tại sao không đi cắt tóc.
Mục Trường Sinh vẫn ngồi bất động làm cho cô khổ não, chỉ khi đối phương thò tay chạm vào cổ áo hắn mới đè lại tay cô.
Lâm tỷ có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, “Trường Phong làm sao vậy?"
“Không có gì." Mục Trường Sinh buông tay ra, thế nhưng thân thể vẫn căng thẳng, ánh mắt không hề động đậy mà đặt ở tay đối phương đặt ở cổ áo mình.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Lâm tỷ không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rụt tay về, rõ ràng chính mình chỉ là tiện tay giúp cậu sửa sang cổ áo một chút, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình là một quái a di có ý đồ bất chính.
Cô ho khan một tiếng, đem lực chú ý tập trung lên mặt Mục Trường Sinh, “Một quãng thời gian không gặp, Trường Phong cậu không chỉ tóc dài nhanh hơn, ngay cả da dẻ cũng càng ngày càng tốt." Trong mắt Lâm tỷ mang theo mấy phần thán phục cùng ước ao, mấy trợ thủ cũng không hề nhàn rỗi lỡ việc.
Mộ Trường Phong xuất đạo bất quá một năm, tác phẩm chính thức chỉ có một bộ phim truyền hình cổ trang, đóng vai chỉ là nam hai, nhưng bởi vì cực kỳ thích hợp khí chất cổ phong, cùng khuôn mặt tuấn tú ôn nhã như thủy mặc xuân sơn, được chú ý không ít, cũng cấp tốc tích lũy một số lượng fan hâm mộ so với người mới nổi vô cùng khả quan.
Mà mặt Mục Trường Sinh, tuy rằng có chín phần tương tự Mộ Trường Phong, so với cậu càng được người chú ý, không chỉ là làn da hoàn mỹ không bị xã hội hiện đại làm ảnh hưởng, còn có xuất thân thế gia, dưỡng thành khí chất đặc biệt khi ở lâu trên thượng vị.
Khí chất thứ này, không nói rõ được cũng không tả rõ được, lại khiến bất luận người nào dễ dàng nhớ kỹ người này, không nói khoa trương chút nào, nếu như Mục Trường Sinh nguyện ý lăn lộn trong vòng giải trí, chỉ khuôn mặt này cũng đủ một đường nghiền ép các loại mỹ nam tử.
Lâm tỷ không hổ là chuyên gia trang điểm nổi danh trong nghề, cô chỉ coi kỹ vài lần, liền dễ dàng tìm ra bộ phận thích hợp nhất trên mặt Mục Trường Sinh để hóa trang, chờ cô trang điểm xong cho Mục Trường Sinh, ngay cả bản thân cô cũng toát ra thán phục nồng đậm, trang điểm xong, những điểm tỳ vết bé nhỏ trên mặt Mục Trường Sinh cũng hoàn toàn biến mất, ngũ quan càng thêm lập thể, đặc biệt là đôi mắt hắn, bỏ thêm eye shadow hai mắt nhìn qua càng thâm thúy hữu thần, đuôi mắt được bút kẻ mắt phát họa rất tốt, chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền có một loại ý tứ hàm xúc không rõ sắc bén đầu độc nhân tâm.
Tim Lâm tỷ thịch một cái, cô lùi lại mấy bước, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức, mãi đến tận khi thanh âm Lisa thúc giục vang lên, mới thu hồi điện thoại di động, lại làm tóc cho Mục Trường Sinh, mới thả người ra.
Nhìn bóng lưng cao gầy của Mục Trường Sinh biến mất ở phòng thay quần áo, Lâm tỷ mới có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Vai chính vừa đi, Lâm tỷ mới nghĩ tới người đại diện Vinh Thành từ nãy đến giờ vẫn luôn bị gạt sang một bên, mới vừa nãy khi Mục Trường Sinh xuất hiện cô liền theo bản năng đem những người khác quên, ai bắt chuyện cũng không đáp, bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy thật sự là vô cùng không lễ phép.
Lâm tỷ nhìn về hướng Vinh Thành, vừa nhìn liền giật mình, chỉ thấy người đại diện trước mặt người khác luôn luôn phong độ nhẹ nhàng lại sắc mặt tái xanh mà bưng bụng, bộ dáng cố nén, thật giống như trong bụng có đồ vật vội vã phải ra nhưng hoàn cảnh không cho phép, chỉ có thể cưỡng ép kìm nén, nghẹn đến sắc mặt tái xanh thống khổ vạn phần.
Đại khái mỗi người bình thường đều từng trải như vậy, Lâm tỷ và Vinh Thành cũng coi như là người quen, thấy thế vội vàng đi tới thấp giọng nói: “Nếu không anh đi một chút đến phòng rửa tay đi, ra cửa quẹo trái đi thẳng, yên tâm tôi giúp anh xem chừng Trường Phong nhà anh."
Vinh Thành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ kịp nói tiếng “Cảm tạ" liền như bị hỏa thiêu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Mở cửa vẫn là Ứng Thiên, y cười cười với anh, còn hữu hảo hơn so với hôm qua. Dương quang sáng lạn trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia, cùng với nụ cười có thể làm cho bất luận người nào cũng sinh ra hảo cảm trong lòng, thế nhưng Vinh Thành chỉ cần vừa nghĩ tới việc y khuya ngày hôm trước bị thương nặng như vậy, ngày thứ hai có thể nhảy nhót tưng bừng, liền cảm thấy một luồng ý lạnh bỗng nhiên bay lên sống lưng, anh cười khan hai tiếng, nói: “Sớm a."
“Ăn điểm tâm rồi sao?" Âm thanh Mục Trường Sinh vang lên trong phòng, Vinh Thành nghiêng người đi qua sát bên người Ứng Thiên, vừa đi vào trong vừa nói: “Đã ăn rồi."
Khi anh đi vào nhà, Mục Trường Sinh đang ngồi ở trước bàn ăn cơm, tiểu lung bao nóng hổi nằm bên trong lồng hấp thành một vòng khéo léo, da mỏng có thể nhìn rõ ràng nhân thịt bên trong, bánh sủi cảo hấp, từng cái từng cái xếp gọn gàng trên khay sứ Thanh Hoa, bánh quẩy đặt trong đĩa được chiên vàng óng ánh, liếc mắt nhìn qua liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra tư vị khi cắn xuống có bao nhiêu xốp giòn…
Dù Vinh Thành trước khi tới đã ăn rồi, nhưng nhìn mấy món điểm tâm sáng kiểu Trung Quốc này, anh đột nhiên cảm giác thấy chính mình giống như chưa ăn no.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn anh, liền biết anh đang suy nghĩ gì, đang muốn bảo người ngồi xuống, lại nghe Ứng Thiên nói: “Vinh ca quá khách khí, sớm như vậy nhất định là còn chưa có ăn điểm tâm, cùng ngồi xuống đi?"
Ứng Thiên nói, cầm bộ bát đũa, từ trong phòng bếp múc bát sữa đậu nành, đặt trước mặt Vinh Thành.
Vinh Thành bị lôi kéo vào được đối diện Mục Trường Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, anh nhìn nhìn Ứng Thiên đang bận rộn một bên, ánh mắt lướt qua tạp dề có hình gấu mèo nhỏ trên eo, lại nhìn Mục Trường Sinh ngồi đối diện khí định thần nhàn ăn cơm, bỗng nhiên có loại ảo giác mình tới làm khác trong nhà một đôi tiểu phu thê.
Anh lắc lắc đầu, cúi đầu uống một hớp sữa đậu nành thơm nồng, liền không khách khí chút nào ăn mấy cái tiểu lung bao làm cho anh hận không thể nuốt luôn cả lưỡi, mấy ý nghĩ hoang đường vừa nảy ra liền tan thành mây khói.
Ứng Thiên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ Mục Trường Sinh ưu nhã, cho dù lúc ăn cơm vẫn hiện ra vẻ cực đoan trang như cũ, vừa liếc nhìn Vinh Thành ăn như hùm như sói giống y như quỷ đói đầu thai, cười đến ý vị sâu xa.
Nửa giờ sau, Vinh Thành xoa bụng, giảng giải cho Mục Trường Sinh một ít đồ vật khi quay chụp phải chú ý, một bên giảng một bên giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta bây giờ đi thôi!"
Phân bộ công ty L&A không xa lắm, rời tiểu khu lái xe hơn nửa canh giờ đã đến.
Mục Trường Sinh không có ý kiến gì, chỉ là lúc sắp ra cửa hắn liếc nhìn Ứng Thiên đang nghiêm chỉnh thu thập bàn ăn, mở miệng nói: “Ứng Thiên, tôi đi ra ngoài một chuyến, trước năm giờ chiều, tôi có thể trở về."
Thấy Mục Trường Sinh gọi y chỉ vì nói cái này, trên mặt Ứng Thiên lộ ra mấy phần thất vọng, lại vẫn hết sức ngoan ngoãn nói: “Được!"
Mục Trường Sinh gật gật đầu, quay người đóng cửa lại.
Nhìn tình cảnh này, Vinh Thành phát hiện loại ý tưởng hoang đường lúc trước lại bay lên. Anh gõ gõ đầu mình, một bên đi xuống lầu một bên tiếp tục giảng giải trước vài thứ cho Mục Trường Sinh.
Tám giờ, xe Vinh Thành đến đúng giờ ở tòa nhà phân bộ công ty L&A thiết lập ở thành phố này.
Cách thời gian chính thức quay chụp có một giờ, lúc này trong phòng chụp ảnh đã có không ít người, Mục Trường Sinh vừa đến liền bị người vây quanh.
Vinh Thành sát bên vai hắn, nhỏ giọng giới thiệu cho hắn, “Người áo đỏ phía trước kia chính là Lâm tỷ, cô ấy là chuyên gia trang điểm vô cùng nổi danh trong nghề, cô gái tóc xoăn mặc váy thắt lưng xanh làm là Lisa, nhà thiết kế tạo hình nổi danh, còn có kia là…" Vinh Thành nhanh chóng hết sức nói cho xong, cuối cùng tổng kết nói: “Những người khác cậu không cần phải để ý đến, mấy vị này trước đây có quen biết Trường Phong, cậu không nên lộ tẩy."
Mục Trường Sinh gật đầu biểu thị tự mình biết, lúc này hắn đã bị người lôi kéo ngồi xuống trước bàn hóa trang. Hóa trang cho hắn chính là Lâm tỷ Vinh Thành giới thiệu, cô dường như có một đoạn thời gian thật lâu không có nhìn thấy Mộ Trường Phong, khi nhìn thấy mái tóc dài của hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ là nói, “Tóc dài như thế, vậy phải làm sao bây giờ…"
Mục Trường Sinh trầm mặc nhìn biểu tình có chút khổ sở của nữ nhân qua gương, cô nắm tóc Mục Trường Sinh nhìn một hồi, thở dài nói: “Chỉ có thể cắt ngắn đi." Ngược lại cũng không hỏi Mục Trường Sinh tại sao không đi cắt tóc.
Mục Trường Sinh vẫn ngồi bất động làm cho cô khổ não, chỉ khi đối phương thò tay chạm vào cổ áo hắn mới đè lại tay cô.
Lâm tỷ có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, “Trường Phong làm sao vậy?"
“Không có gì." Mục Trường Sinh buông tay ra, thế nhưng thân thể vẫn căng thẳng, ánh mắt không hề động đậy mà đặt ở tay đối phương đặt ở cổ áo mình.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Lâm tỷ không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rụt tay về, rõ ràng chính mình chỉ là tiện tay giúp cậu sửa sang cổ áo một chút, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình là một quái a di có ý đồ bất chính.
Cô ho khan một tiếng, đem lực chú ý tập trung lên mặt Mục Trường Sinh, “Một quãng thời gian không gặp, Trường Phong cậu không chỉ tóc dài nhanh hơn, ngay cả da dẻ cũng càng ngày càng tốt." Trong mắt Lâm tỷ mang theo mấy phần thán phục cùng ước ao, mấy trợ thủ cũng không hề nhàn rỗi lỡ việc.
Mộ Trường Phong xuất đạo bất quá một năm, tác phẩm chính thức chỉ có một bộ phim truyền hình cổ trang, đóng vai chỉ là nam hai, nhưng bởi vì cực kỳ thích hợp khí chất cổ phong, cùng khuôn mặt tuấn tú ôn nhã như thủy mặc xuân sơn, được chú ý không ít, cũng cấp tốc tích lũy một số lượng fan hâm mộ so với người mới nổi vô cùng khả quan.
Mà mặt Mục Trường Sinh, tuy rằng có chín phần tương tự Mộ Trường Phong, so với cậu càng được người chú ý, không chỉ là làn da hoàn mỹ không bị xã hội hiện đại làm ảnh hưởng, còn có xuất thân thế gia, dưỡng thành khí chất đặc biệt khi ở lâu trên thượng vị.
Khí chất thứ này, không nói rõ được cũng không tả rõ được, lại khiến bất luận người nào dễ dàng nhớ kỹ người này, không nói khoa trương chút nào, nếu như Mục Trường Sinh nguyện ý lăn lộn trong vòng giải trí, chỉ khuôn mặt này cũng đủ một đường nghiền ép các loại mỹ nam tử.
Lâm tỷ không hổ là chuyên gia trang điểm nổi danh trong nghề, cô chỉ coi kỹ vài lần, liền dễ dàng tìm ra bộ phận thích hợp nhất trên mặt Mục Trường Sinh để hóa trang, chờ cô trang điểm xong cho Mục Trường Sinh, ngay cả bản thân cô cũng toát ra thán phục nồng đậm, trang điểm xong, những điểm tỳ vết bé nhỏ trên mặt Mục Trường Sinh cũng hoàn toàn biến mất, ngũ quan càng thêm lập thể, đặc biệt là đôi mắt hắn, bỏ thêm eye shadow hai mắt nhìn qua càng thâm thúy hữu thần, đuôi mắt được bút kẻ mắt phát họa rất tốt, chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền có một loại ý tứ hàm xúc không rõ sắc bén đầu độc nhân tâm.
Tim Lâm tỷ thịch một cái, cô lùi lại mấy bước, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức, mãi đến tận khi thanh âm Lisa thúc giục vang lên, mới thu hồi điện thoại di động, lại làm tóc cho Mục Trường Sinh, mới thả người ra.
Nhìn bóng lưng cao gầy của Mục Trường Sinh biến mất ở phòng thay quần áo, Lâm tỷ mới có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Vai chính vừa đi, Lâm tỷ mới nghĩ tới người đại diện Vinh Thành từ nãy đến giờ vẫn luôn bị gạt sang một bên, mới vừa nãy khi Mục Trường Sinh xuất hiện cô liền theo bản năng đem những người khác quên, ai bắt chuyện cũng không đáp, bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy thật sự là vô cùng không lễ phép.
Lâm tỷ nhìn về hướng Vinh Thành, vừa nhìn liền giật mình, chỉ thấy người đại diện trước mặt người khác luôn luôn phong độ nhẹ nhàng lại sắc mặt tái xanh mà bưng bụng, bộ dáng cố nén, thật giống như trong bụng có đồ vật vội vã phải ra nhưng hoàn cảnh không cho phép, chỉ có thể cưỡng ép kìm nén, nghẹn đến sắc mặt tái xanh thống khổ vạn phần.
Đại khái mỗi người bình thường đều từng trải như vậy, Lâm tỷ và Vinh Thành cũng coi như là người quen, thấy thế vội vàng đi tới thấp giọng nói: “Nếu không anh đi một chút đến phòng rửa tay đi, ra cửa quẹo trái đi thẳng, yên tâm tôi giúp anh xem chừng Trường Phong nhà anh."
Vinh Thành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ kịp nói tiếng “Cảm tạ" liền như bị hỏa thiêu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tác giả :
Lệ Cửu Ca