Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Quyển 4 - Chương 134: Mục tiêu thống nhất
Tập thể thành viên Lạc Hoa Từ mãi cho đến giờ cơm chiều hôm đó mới thấy Diệp đội trở về, cũng nhận ra sắc mặt của đội trưởng nhà mình vô cùng âm u, khác hẳn với vẻ mỉm cười ôn hòa mọi ngày.
Diệp Thần Hi vừa trở lại khách sạn liền đi một mạch thẳng về phòng của mình, trên đường gặp được vài đội viên của Lạc Hoa Từ cũng chỉ hơi gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Cả đám đang dùng cơm thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu ra sao. Lúc đang nhận phỏng vấn ở sân thi đấu, đội trưởng đột nhiên đẩy đám phóng viên lao ra ngoài, sau đó biến mất nguyên buổi chiều, làm ai nấy đều tò mò ngạc nhiên không biết đội trưởng đi đâu làm gì... Cơ mà nhìn sắc mặt tối tăm của đội trưởng, không ai dám xung phong bước lên hỏi, chỉ phải tiếp tục cúi đầu dùng cơm.
Trong đội thì Lâm Vũ Phàm chơi "thân" với Diệp Thần Hi nhất, thấy Diệp đội thái độ bất thường như vậy, Lâm Vũ Phàm trong lòng cảm việc này giác chắc chắn là liên quan đến vị sư phụ Tứ Lam thần bí kia. Ăn xong bữa tối của mình, Lâm Vũ Phàm ngoắc gọi phục vụ đóng gói một phần cơm chiều mang về phòng cho Diệp Thần Hi.
Khi chiến đội tham gia thi đấu ở các thành phố khác, Liên minh sẽ thống nhất đặt sẵn phòng ở khách sạn cao cấp năm sao cho các chiến đội nghỉ chân, phòng ở là phòng tiêu chuẩn hai người. Để tiện cho việc thảo luận chiến thuật thì đa số đội trưởng đội phó đều ở chung một phòng.
Lâm Vũ Phàm trở lại phòng phát hiện Diệp Thần Hi đang tắm, chỉ nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, có vẻ như người nào đó bị kích thích không hề nhẹ...
Lâm Vũ Phàm gõ cửa "Đội trưởng, anh ăn cơm chưa? Tôi có mang thức ăn lên cho anh nè."
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng một lát, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của Diệp Thần Hi vang lên "Cảm ơn, để trên bàn trước đi."
Lâm Vũ Phàm đặt phần cơm trên bàn, sau đó trở về giường ngồi phịch xuống, cầm máy tính bảng chơi game. Lát sau Diệp Thần Hi tắm xong đi ra, ngồi vào bàn mở ra hộp cơm Lâm Vũ Phàm mang lên cho mình, cắm cúi ăn không nói tiếng nào.
Không khí trong phòng im lặng đến có chút nặng nề, Lâm Vũ Phàm chỉ phải cố gắng để tâm vào trò chơi trên máy tính bảng.
Diệp Thần Hi ăn cơm xong liền khởi động máy tính, lên mạng tải bản video ghi hình trận đấu ngày hôm nay, Lâm Vũ Phàm còn tưởng Diệp đội là tính xem lại trận đấu ngày hôm nay, ai dè lại thấy người nọ dùng chuột kéo thanh tua thời gian đến đoạn đầu, nhìn chằm chằm đoạn phim quay lại hoạt động làm nóng trước khi trận đấu diễn ra. Trong thời gian hoạt đồng này có tiết mục rút thăm trúng thưởng, MC sẽ rút ra một con số ngẫu nhiên, trên màn hình lớn thi thoảng cũng sẽ chiếu lướt các hình ảnh náo nhiệt trong hội trường. Diệp Thần Hi chăm chú nhìn từng cảnh thu hình, giống như đang tìm kiếm ai đó trên ghế khán giả, cuối cùng giống như tìm không được, thất vọng ủ rũ cúi thấp đầu.
Chẳng hiểu sao Lâm Vũ Phàm cảm thấy nam nhân này thực sự rất... đáng thương—— anh ta đang tìm sư phụ của mình sao?
Thực tế có lẽ Lâm Vũ Phàm là người duy nhất cảm giác được, tình cảm của Diệp Thần Hi đối với sư phụ của mình có cái gì đó rất không bình thường, dù cho Diệp Thần Hi vẫn luôn che giấu rất sâu, nhưng bọn họ là bạn ở chung phòng với nhau nhiều năm như vậy, có vài lần Lâm Vũ Phàm thức dậy lúc nửa đêm đi WC, lúc đi ngang nghe thấy nam nhân ở phòng bên cạnh gặp ác mộng thấp giọng nỉ non gọi "sư phụ", đến ngay cả Lâm Vũ Phàm cũng cảm thấy chua xót thay cho người này.
Thầm yêu một người khác phái cũng đủ tra tấn người rồi, vậy mà đối tượng này chẳng những là nam, hơn nữa còn là sư phụ của mình...
Loại tình yêu cấm kị này chỉ nghe thôi đã đủ rợn người rồi, thế nên Diệp Thần Hi mới luôn áp lực chính mình như vậy, Lâm Vũ Phàm là đội phó kiêm bạn chung phòng, tuy trong lòng biết rõ điều này lại chỉ có thể làm bộ như chẳng biết gì cả, bản thân Lâm Vũ Phàm cũng sợ nếu lỡ mở miệng hỏi han sẽ vô tình đụng đến vảy ngược của nam nhân này...
Nhìn clip thu hình hồi lâu nhưng chẳng có thu hoạch gì, Diệp Thần Hi tắt máy tính, trở về giường ngồi xuống, đột nhiên hỏi "Cậu có từng thích một ai đó chưa?"
Lâm Vũ Phàm ngón tay run rẩy trượt một cái, trên màn hình lập tức xuất hiện hai chữ Game Over.
Vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm xấu hổ nói "Khụ, không có, trước giờ tôi chưa từng yêu, cũng chưa từng thích người nào..."
Diệp Thần Hi đột nhiên chuyển đề tài "Tôi Thích Lam Vị Nhiên, chuyện này cậu cũng biết đúng không?"
Lâm Vũ Phàm "..."
Diệp Thần Hi nói "Tôi thường hay gặp ác mộng, lại luôn nói mớ, cậu chắc đã từng nghe thấy rồi đúng không?"
Lâm Vũ Phàm đột nhiên rợn cả sống lưng, Diệp đội là muốn giết người diệt khẩu sao?
Lâm Vũ Phàm vội vàng xua tay nói "Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai! Tôi cam đoan đó! Tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng!"
Diệp Thần Hi cười nói "Không cần kích động tới vậy, tôi biết cậu sẽ không giống tên miệng rộng họ Trần bên Thịnh Đường thích ba hoa về chuyện của người khác, chuyện này trước mắt cũng chỉ có cậu biết, cả bản thân người kia cũng không biết tình cảm này của tôi..."
Nụ cười của Diệp Thần Hi có chút gượng gạo, thanh âm cũng càng lúc càng nhẹ đi "Nếu người nọ biết được đệ tử của mình lại đem lòng yêu mình, chắc chắn sẽ giật mình quay lưng bỏ chạy ngay lập tức, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Trong mắt của sư phụ, tôi chỉ đơn giản là một đứa đệ tử, hôm nay đến xem thi đấu có lẽ là muốn xem thử Lạc Hoa Từ qua tay tôi biến hóa như thế nào... Trận đấu chấm dứt, Lạc Hoa Từ thắng lợi, sư phụ cũng yên tâm rời đi. Kỳ thật thì đứng ở lập trường cá nhân, người nọ chẳng làm gì sai cả... Chỉ là, tại sao đến đây mà không chịu gặp tôi... trong lòng khó chịu, thật sự rất khó chịu..."
Ánh mắt của nam nhân thoáng chốc ngập tràn bi thương, làm cho Lâm Vũ Phàm ngẩn ngơ đến nói không nên lời, chỉ biết giật mình sững sờ ngồi đó, không biết làm thế nào cho phải.
Có lẽ là áp lực bản thân lâu lắm, cho nên mới bức thiết muốn nói hết những tâm sự dưới đáy lòng mình cho Lâm Vũ Phàm nghe, dù sao Lâm Vũ Phàm cũng là người duy nhất biết bí mật này... Bí mật chôn vùi quá lâu, sâu tận dưới đáy lòng cứ âm ỉ đến khó chịu, Diệp Thần Hi chịu nói ra, nhưng kẻ kinh nghiệm yêu bằng 0 như Lâm Vũ Phàm chỉ có thể làm một người lắng nghe, chứ cũng chẳng góp ý được cái gì.
Diệp Thần Hi trầm mặc một lúc, mới cười nói "Thôi, nói với cậu mấy chuyện này để làm gì chứ. Chúng ta tiếp tục nghĩ đối sách cho trận đấu sau đi."
"..." Nam nhân nhanh chóng gạt vấn đề cá nhân sang một bên, tiếp tục đeo lên mặt nạ đội trưởng Lạc Hoa Từ, tốc độ chuyển đổi hình thức nhanh đến mức khiến Lâm Vũ Phàm ngạc nhiên há hốc mồm.
Diệp Thần Hi tiếp tục nói "Đối thủ trận sau là Hoa Hạ, sau khi Lưu Xuyên rời đội, Hoa Hạ suốt mùa giải thứ chín vẫn luôn trong tình trạng xìu xìu ển ển, hiện tại có lẽ cũng điều chỉnh trạng thái xong rồi. Đội trưởng Lương Tân Hải này nhìn thế chứ cũng là kẻ có thể gánh nặng ăn khổ, lại có phụ tá Tạ Quang Nghị bên cạnh giúp đỡ, trận này muốn thắng cũng không dễ. Vũ Phàm, cậu có ý kiến gì không?"
"..." Lâm Vũ Phàm vẫn còn đang trong cơn shock khi nghe Diệp Thần Hi mở miệng thừa nhận thích sư phụ mình, chưa kịp hoàn hồn lại.
Diệp Thần Hi nghi hoặc nhìn đối phương "Vũ Phàm?"
"À à!" Lâm Vũ Phàm gãi gãi đầu nói "Erm, Lương Tân Hải đúng là cố gắng tiến bộ nhiều hơn hồi trước, trận sau là do chúng ta chọn bản đồ, trở về bàn bạc xem nên chọn bản đồ nào, tôi cảm thấy có lẽ nên chọn bản đồ lục địa để ổn định hơn, thích hợp cho đội hình của chúng ta phát huy..."
Hai người bắt đầu trao đổi cái nhìn của mình về trận đấu tiếp theo, Diệp Thần Hi cũng trở về với vai trò đội trưởng ưu tú của Lạc Hoa Từ.
——Lam Vị Nhiên nói không sai, Tiểu Diệp càng thích hợp làm đội trưởng Lạc Hoa Từ hơn sư phụ mình.
***
Sáng sớm hôm sau, toàn thể thành viên Lạc Hoa Từ lên chuyến bay trở về Thượng Hải, chuẩn bị ba ngày sau đối chiến với Hoa Hạ.
Cũng thời điểm này, Lam Vị Nhiên vừa lúc đến đại sảnh chờ của sân bay, từ xa xa thấy đoàn người Lạc Hoa Từ xếp hàng đăng ký. Nghĩ một lát, vẫn là quyết định không đi qua chào hỏi, dù sao hiện tại ngoại trừ Tiểu Diệp ra thì cả Lạc Hoa Từ chẳng ai biết cựu đội trưởng như mình, bây giờ mà ló mặt ra kiểu gì cũng bị đám kia bu xem như khỉ sở thú, ở sân bay bị người khác bu xem cũng không phải chuyện đáng tự hào gì.
Vì thế, Lam Vị Nhiên xoay người bước tới cuối hàng ngũ, tránh mặt tập thể Lạc Hoa Từ, tay cầm vali chờ đăng ký.
Từ đằng xa nhìn lại, đoàn người Lạc Hoa Từ đi lại rất là trật tự chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi lần lượt đăng ký. Kỳ thật từ những điểm nhỏ nhặt như vậy có thể nhìn ra được tố chất chỉnh thể của cả đội ngũ. Có thể nói Lạc Hoa Từ của hiện tại được Tiểu Diệp quản lý rất tốt, Lam Vị Nhiên cũng cảm thấy an tâm vui mừng.
Mười một giờ trưa, máy bay đáp xuống sân bay Thượng Hải, Lam Vị Nhiên rời khỏi sân bay liền đón taxi về nhà.
Mẹ của anh, Vương Khả Như, cũng là một họa sĩ, năm nay bà cũng đã bước sang tuổi bốn mươi bảy nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ, nhìn cứ ngỡ như chỉ mới ba mươi mấy. Bà là một phụ nữ dung hòa hai loại khí chất dịu dàng, nhưng cũng không kém phần tao nhã. Ba mẹ anh là một đôi vợ chồng lúc nào cũng ân ái yêu thương nhau, lúc ba Lam còn trên đời, cả hai người vẫn thường cùng nhau đi du lịch đến các nơi trên thế giới tìm kiếm cảm hứng. Sau khi ba Lam ra đi, mẹ anh sửa soạn lại những tác phẩm của chồng mình, xem chúng như kho báu quý giá nhất, cũng từng đem chúng ra nước ngoài mở triển lãm.
Lần này Lam Vị Nhiên trở lại Thượng Hải là vì mẹ anh, họa sĩ Vương Khả Như dự tính mở một buổi triển lãm hội họa cá nhân trong dịp Quốc Khánh này.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ phòng bếp bay ra, sống mũi đột nhiên chua xót... Nếu ba còn sống thì tốt biết mấy, bọn họ một nhà ba người quây quần quanh cái bàn ngồi dùng cơm, anh còn nhớ ba thích nhất là ăn cá hấp do mẹ làm, hồi anh còn bé xíu, mỗi lần ăn cá ba đều cẩn thận gắp hết xương cá rồi mới đút cho con trai mình ăn từng chút một...
Tường nhà treo đầy các bức họa, tất cả đều là tác phẩm của ba Lam, ngôi nhà nơi Thượng Hải này nơi nơi đều in đầy dấu ấn của ông...
Có trong nháy mắt, Lam Vị Nhiên cảm giác như nhìn thấy bóng lưng ba mình ngồi trên ghế xoay trong thư phòng chăm chú chơi game, ngón tay gõ bùm bùm một đống lên bàn phím, thỉnh thoảng lại tức giận thở hồng hộc reo lên "Con trai, lại giúp ba dạy dỗ thằng này xíu coi, nó dám chửi ba là con gà nè..."
Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ dùng acc của ba Lam đi giết người, kẻ bị giết lụi hụi đứng lên hỏi "Thấp thủ một giây thành cao thủ? Đổi người hay gì vậy?"
Ba Lam vẻ mặt đắc ý trả lời "Đổi con trai ta đấy!"
"..." Đối phương đáp trả bằng một loạt ba chấm, sau đó hoảng hốt bỏ chạy.
Ba Lam tính cách có chút trẻ con ham vui, thích nhất là chạy đi tìm người khác luận bàn, thua hết lần này tới lần khác nhưng ông vẫn không chán, vẫn cứ tiếp tục tìm người pk. Hồi đó khu lôi đài cạnh kỹ trường của Võ Lâm có một cái bảng là "Bảng điểm âm", ba Lam năm đó vô cùng "vinh quang" bằng thành tích "1000 trận thua liên tục, âm 5000 điểm" đăng quang đứng đệ nhất bảng xếp hạng kỳ cục này.
Lam Vị Nhiên hỏi ông "Hạng nhất bảng điểm âm tự hào dữ?"
Ba Lam nói "Dù sao cũng là hạng nhất mà, con giỏi thì cầm cái hạng nhất về cho ba xem xem?"
Mỗi lúc hai cha con cãi nhau, mẹ luôn ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người bọn họ, giống như đang nhìn hai cậu bạn nhỏ ngây thơ đấu khẩu vậy.
Thời gian trôi qua rồi không thể trở lại nữa, quãng ngày ấm áp bên cạnh người thân cũng sẽ không trở về, ba Lam bây giờ đã chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, mà đứa con trai như anh quả thực cũng chưa từng đoạt được cái "hạng nhất" nào mang về, đây là tiếc nuối lớn nhất với anh bao nhiêu năm qua.
Lam Vị Nhiên trở về phòng cất vali, sau đó mới xoay người đi phòng bếp, mẹ anh đang làm thức ăn, bà đeo tạp dề cặm cụi bên bếp lửa, rất có dáng nội trợ, là bởi vì biết con trai mình sắp về Thượng Hải, nên mới canh chừng thời gian vào bếp muốn tự tay làm cơm trưa cho con mình.
"Về rồi à?" Vương Khả Như khẽ mỉm cười nhìn con trai mình "Lại giúp mẹ một tay, thức ăn làm xong rồi, con bưng lên bàn là được."
Lam Vị Nhiên liếc mắt thấy trên mái tóc của mẹ thấp thoáng mấy sợi bạc, sống mũi lại một trận chua xót, cả buổi cũng không phản ứng.
Vương Khả Như quay lại hỏi "Sao thế?"
Lam Vị Nhiên cười nói "Không sao, mấy hôm triển lãm con ở lại phụ mẹ nhé."
Vương Khả Như nói "Ừ cũng được, mẹ đang lo không đủ người."
Hai mẹ con cùng nhau bưng thức ăn ra bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Vương Khả Như hỏi "Con dạy ở đó có quen chưa? Nghe ông ngoại con bảo hình như lũ học trò rất hoan nghênh thầy Lam của chúng ta phải không?"
"Cũng bình thường." Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát, mới nói "Mẹ, con có chuyện này muốn hỏi ý kiến của mẹ."
Vương Khả Như ngẩng đầu lên "Chuyện gì?"
Lam Vị Nhiên nói "Mẹ nhớ con từng tham gia thi đấu eSports chuyên nghiệp hai năm đúng không, nhưng mà trong hai năm đó con chưa từng đoạt được giải thưởng nào... Thậm chí ngay mùa giải trước lúc ba qua đời, đến cuối cùng con vẫn thua trận. Nói thật con rất không cam tâm, cho nên..."
Vương Khả Như kinh ngạc "Cho nên, con tính lần nữa trở lại thi đấu sao?"
"Đúng vậy." Lam Vị Nhiên gật đầu "Con muốn đoạt giải thưởng trở về, dù chỉ là một cái cúp quý quân cũng được, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho chính mình."
Vương Khả Như nói "Nhưng năm nay con cũng 24 rồi, tuy mẹ không hiểu biết lắm về eSports, nhưng mẹ nghe bảo trong giới eSports quốc nội thì tuyển thủ 23 đã phải lo chuẩn bị nghỉ thi đấu rồi, bây giờ con trở về liệu có còn giống được năm đó không?"
"Phong độ của con hiện tại quả thực kém hơn năm đó rất nhiều, cho nên con càng phải trở về." Lam Vị Nhiên tạm dừng một chút, mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mỉm cười nói "Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của con."
Vương Khả Như "..."
Nhìn ánh mắt kiên định của Lam Vị Nhiên, kẻ làm mẹ như bà cũng bất giác đau lòng thay cho con trai... Bốn mùa giải liên tục không đoạt được bất kỳ giải thưởng nào, dùng hết toàn lực lại trở về tay không, sau lại vì ba mình qua đời mà áp lực phải rời đi trong tiếc nuối, cảm thấy không cam tâm cũng là chuyện dễ hiểu...
—— Bởi vì đã 24 tuổi, cho nên mới phải trở về, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của anh.
Nếu ngay cả cơ hội lần này anh cũng bỏ lỡ, vậy cả đời anh đều sẽ bị tiếc nuối "không đoạt được giải thưởng nào" này đeo bám, rồi ngày nào đó anh già đi, sẽ ngẫm lại, sẽ hối hận tại sao khi ấy mình không chịu cố gắng thêm lần nữa? Biết đâu chừng có thể đoạt được cái cúp, mang về làm kỷ niệm cũng tốt mà...
Vương Khả Như gật đầu tỏ vẻ đã hiểu "Được rồi, cứ đi làm chuyện mà con muốn làm đi, nhân lúc vẫn còn trẻ, đừng để mình tiếc nuối."
Lam Vị Nhiên có chút cảm động "Mẹ không phản đối con sao?"
Vương Khả Như cười nói "Tại sao mẹ phải phản đối? Nếu như ba con còn sống, chắc chắn ông ấy sẽ ủng hộ con ngay lập tức. Lúc trước con thi đấu ông ấy vẫn thường đi mua vé xem trực tiếp, về sau còn cảm thấy hứng mày mò chơi game đấy nữa, con không nhớ sao... Nếu con muốn trở lại thi đấu thì đi đi, chỉ cần con cảm thấy vui là được rồi."
Bà dừng một lát, lại bảo "Mà con trai à, con đừng quá coi trọng chuyện thắng thua nữa, lần này trở về mẹ biết con phải cố gắng tranh đoạt cúp, nhưng không được cũng không sao cả, cố gắng thả lỏng bản thân."
"Dạ biết."
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, Lam Vị Nhiên im lặng một lát, sực nhớ nói "Phải rồi, mẹ còn nhớ cái người tên Lưu Xuyên không?"
Vương Khả Như nghĩ nghĩ nói "Là đội trưởng của cái gì Hoa Hạ đúng không? Mẹ nhớ con bốn lần đều thua trong tay người này."
Lam Vị Nhiên nói "Là tên đó, lần này con trở về là tính gia nhập chiến đội của cậu ta trở lại Liên minh."
Vương Khả Như kinh ngạc "Con tính vào đội của cậu ta? Không thấy khó chịu trong lòng sao?"
Lam Vị Nhiên lắc đầu "Tất cả mọi người đều cho rằng con với Lưu Xuyên là tử địch của nhau, nhưng thực tế thì con chưa từng căm hận Lưu Xuyên, con cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy. Năm đó Lưu Xuyên đánh bại con là bởi vì cả hai người ở hai chiến đội khác nhau, lập trường khác nhau, nếu đổi lại là con thì con cũng sẽ không do dự đánh bại Lưu Xuyên... Cũng chính là vì làm đối thủ với nhau lâu như vậy nên con biết rõ cậu ta có tài, cậu ta bảo là muốn trở lại, mời con gia nhập đội, con cân nhắc một thời gian, cảm thấy biện pháp này cũng không tệ lắm."
Vương Khả Như trầm tư một lát, mới cười nói "Cũng tốt...Quên đi quá khứ, bắt đầu làm lại một lần nữa."
Lam Vị Nhiên mỉm cười gật đầu "Con cũng nghĩ như vậy."
—— Quên đi quá khứ, mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Lam Vị Nhiên của quá khứ rất coi trọng chuyện thắng thua, không biết thả lỏng tâm tình nên kết cuộc là thua liên tục bốn lượt trong tay Hoa Hạ.
Nhưng Lam Vị Nhiên của hiện tại đã không còn là đội trưởng Lạc Hoa Từ như trước kia nữa, Lưu Xuyên hiện tại cũng không còn là Xuyên thần của Hoa Hạ như lúc trước... Bọn họ đã từng rời đi nơi đó, hiện tại lại không cam lòng muốn trở về,... Trở lại Liên minh, mục tiêu là muốn đoạt cúp để chứng minh chính mình, đến lúc đó Lưu Xuyên sẽ là trợ lực cực mạnh của mình. Lúc này, mục tiêu của bọn họ rốt cuộc trở nên thống nhất——
Cùng nhau đoạt cúp tổng quán quân!
Diệp Thần Hi vừa trở lại khách sạn liền đi một mạch thẳng về phòng của mình, trên đường gặp được vài đội viên của Lạc Hoa Từ cũng chỉ hơi gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Cả đám đang dùng cơm thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu ra sao. Lúc đang nhận phỏng vấn ở sân thi đấu, đội trưởng đột nhiên đẩy đám phóng viên lao ra ngoài, sau đó biến mất nguyên buổi chiều, làm ai nấy đều tò mò ngạc nhiên không biết đội trưởng đi đâu làm gì... Cơ mà nhìn sắc mặt tối tăm của đội trưởng, không ai dám xung phong bước lên hỏi, chỉ phải tiếp tục cúi đầu dùng cơm.
Trong đội thì Lâm Vũ Phàm chơi "thân" với Diệp Thần Hi nhất, thấy Diệp đội thái độ bất thường như vậy, Lâm Vũ Phàm trong lòng cảm việc này giác chắc chắn là liên quan đến vị sư phụ Tứ Lam thần bí kia. Ăn xong bữa tối của mình, Lâm Vũ Phàm ngoắc gọi phục vụ đóng gói một phần cơm chiều mang về phòng cho Diệp Thần Hi.
Khi chiến đội tham gia thi đấu ở các thành phố khác, Liên minh sẽ thống nhất đặt sẵn phòng ở khách sạn cao cấp năm sao cho các chiến đội nghỉ chân, phòng ở là phòng tiêu chuẩn hai người. Để tiện cho việc thảo luận chiến thuật thì đa số đội trưởng đội phó đều ở chung một phòng.
Lâm Vũ Phàm trở lại phòng phát hiện Diệp Thần Hi đang tắm, chỉ nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, có vẻ như người nào đó bị kích thích không hề nhẹ...
Lâm Vũ Phàm gõ cửa "Đội trưởng, anh ăn cơm chưa? Tôi có mang thức ăn lên cho anh nè."
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng một lát, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của Diệp Thần Hi vang lên "Cảm ơn, để trên bàn trước đi."
Lâm Vũ Phàm đặt phần cơm trên bàn, sau đó trở về giường ngồi phịch xuống, cầm máy tính bảng chơi game. Lát sau Diệp Thần Hi tắm xong đi ra, ngồi vào bàn mở ra hộp cơm Lâm Vũ Phàm mang lên cho mình, cắm cúi ăn không nói tiếng nào.
Không khí trong phòng im lặng đến có chút nặng nề, Lâm Vũ Phàm chỉ phải cố gắng để tâm vào trò chơi trên máy tính bảng.
Diệp Thần Hi ăn cơm xong liền khởi động máy tính, lên mạng tải bản video ghi hình trận đấu ngày hôm nay, Lâm Vũ Phàm còn tưởng Diệp đội là tính xem lại trận đấu ngày hôm nay, ai dè lại thấy người nọ dùng chuột kéo thanh tua thời gian đến đoạn đầu, nhìn chằm chằm đoạn phim quay lại hoạt động làm nóng trước khi trận đấu diễn ra. Trong thời gian hoạt đồng này có tiết mục rút thăm trúng thưởng, MC sẽ rút ra một con số ngẫu nhiên, trên màn hình lớn thi thoảng cũng sẽ chiếu lướt các hình ảnh náo nhiệt trong hội trường. Diệp Thần Hi chăm chú nhìn từng cảnh thu hình, giống như đang tìm kiếm ai đó trên ghế khán giả, cuối cùng giống như tìm không được, thất vọng ủ rũ cúi thấp đầu.
Chẳng hiểu sao Lâm Vũ Phàm cảm thấy nam nhân này thực sự rất... đáng thương—— anh ta đang tìm sư phụ của mình sao?
Thực tế có lẽ Lâm Vũ Phàm là người duy nhất cảm giác được, tình cảm của Diệp Thần Hi đối với sư phụ của mình có cái gì đó rất không bình thường, dù cho Diệp Thần Hi vẫn luôn che giấu rất sâu, nhưng bọn họ là bạn ở chung phòng với nhau nhiều năm như vậy, có vài lần Lâm Vũ Phàm thức dậy lúc nửa đêm đi WC, lúc đi ngang nghe thấy nam nhân ở phòng bên cạnh gặp ác mộng thấp giọng nỉ non gọi "sư phụ", đến ngay cả Lâm Vũ Phàm cũng cảm thấy chua xót thay cho người này.
Thầm yêu một người khác phái cũng đủ tra tấn người rồi, vậy mà đối tượng này chẳng những là nam, hơn nữa còn là sư phụ của mình...
Loại tình yêu cấm kị này chỉ nghe thôi đã đủ rợn người rồi, thế nên Diệp Thần Hi mới luôn áp lực chính mình như vậy, Lâm Vũ Phàm là đội phó kiêm bạn chung phòng, tuy trong lòng biết rõ điều này lại chỉ có thể làm bộ như chẳng biết gì cả, bản thân Lâm Vũ Phàm cũng sợ nếu lỡ mở miệng hỏi han sẽ vô tình đụng đến vảy ngược của nam nhân này...
Nhìn clip thu hình hồi lâu nhưng chẳng có thu hoạch gì, Diệp Thần Hi tắt máy tính, trở về giường ngồi xuống, đột nhiên hỏi "Cậu có từng thích một ai đó chưa?"
Lâm Vũ Phàm ngón tay run rẩy trượt một cái, trên màn hình lập tức xuất hiện hai chữ Game Over.
Vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm xấu hổ nói "Khụ, không có, trước giờ tôi chưa từng yêu, cũng chưa từng thích người nào..."
Diệp Thần Hi đột nhiên chuyển đề tài "Tôi Thích Lam Vị Nhiên, chuyện này cậu cũng biết đúng không?"
Lâm Vũ Phàm "..."
Diệp Thần Hi nói "Tôi thường hay gặp ác mộng, lại luôn nói mớ, cậu chắc đã từng nghe thấy rồi đúng không?"
Lâm Vũ Phàm đột nhiên rợn cả sống lưng, Diệp đội là muốn giết người diệt khẩu sao?
Lâm Vũ Phàm vội vàng xua tay nói "Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai! Tôi cam đoan đó! Tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng!"
Diệp Thần Hi cười nói "Không cần kích động tới vậy, tôi biết cậu sẽ không giống tên miệng rộng họ Trần bên Thịnh Đường thích ba hoa về chuyện của người khác, chuyện này trước mắt cũng chỉ có cậu biết, cả bản thân người kia cũng không biết tình cảm này của tôi..."
Nụ cười của Diệp Thần Hi có chút gượng gạo, thanh âm cũng càng lúc càng nhẹ đi "Nếu người nọ biết được đệ tử của mình lại đem lòng yêu mình, chắc chắn sẽ giật mình quay lưng bỏ chạy ngay lập tức, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Trong mắt của sư phụ, tôi chỉ đơn giản là một đứa đệ tử, hôm nay đến xem thi đấu có lẽ là muốn xem thử Lạc Hoa Từ qua tay tôi biến hóa như thế nào... Trận đấu chấm dứt, Lạc Hoa Từ thắng lợi, sư phụ cũng yên tâm rời đi. Kỳ thật thì đứng ở lập trường cá nhân, người nọ chẳng làm gì sai cả... Chỉ là, tại sao đến đây mà không chịu gặp tôi... trong lòng khó chịu, thật sự rất khó chịu..."
Ánh mắt của nam nhân thoáng chốc ngập tràn bi thương, làm cho Lâm Vũ Phàm ngẩn ngơ đến nói không nên lời, chỉ biết giật mình sững sờ ngồi đó, không biết làm thế nào cho phải.
Có lẽ là áp lực bản thân lâu lắm, cho nên mới bức thiết muốn nói hết những tâm sự dưới đáy lòng mình cho Lâm Vũ Phàm nghe, dù sao Lâm Vũ Phàm cũng là người duy nhất biết bí mật này... Bí mật chôn vùi quá lâu, sâu tận dưới đáy lòng cứ âm ỉ đến khó chịu, Diệp Thần Hi chịu nói ra, nhưng kẻ kinh nghiệm yêu bằng 0 như Lâm Vũ Phàm chỉ có thể làm một người lắng nghe, chứ cũng chẳng góp ý được cái gì.
Diệp Thần Hi trầm mặc một lúc, mới cười nói "Thôi, nói với cậu mấy chuyện này để làm gì chứ. Chúng ta tiếp tục nghĩ đối sách cho trận đấu sau đi."
"..." Nam nhân nhanh chóng gạt vấn đề cá nhân sang một bên, tiếp tục đeo lên mặt nạ đội trưởng Lạc Hoa Từ, tốc độ chuyển đổi hình thức nhanh đến mức khiến Lâm Vũ Phàm ngạc nhiên há hốc mồm.
Diệp Thần Hi tiếp tục nói "Đối thủ trận sau là Hoa Hạ, sau khi Lưu Xuyên rời đội, Hoa Hạ suốt mùa giải thứ chín vẫn luôn trong tình trạng xìu xìu ển ển, hiện tại có lẽ cũng điều chỉnh trạng thái xong rồi. Đội trưởng Lương Tân Hải này nhìn thế chứ cũng là kẻ có thể gánh nặng ăn khổ, lại có phụ tá Tạ Quang Nghị bên cạnh giúp đỡ, trận này muốn thắng cũng không dễ. Vũ Phàm, cậu có ý kiến gì không?"
"..." Lâm Vũ Phàm vẫn còn đang trong cơn shock khi nghe Diệp Thần Hi mở miệng thừa nhận thích sư phụ mình, chưa kịp hoàn hồn lại.
Diệp Thần Hi nghi hoặc nhìn đối phương "Vũ Phàm?"
"À à!" Lâm Vũ Phàm gãi gãi đầu nói "Erm, Lương Tân Hải đúng là cố gắng tiến bộ nhiều hơn hồi trước, trận sau là do chúng ta chọn bản đồ, trở về bàn bạc xem nên chọn bản đồ nào, tôi cảm thấy có lẽ nên chọn bản đồ lục địa để ổn định hơn, thích hợp cho đội hình của chúng ta phát huy..."
Hai người bắt đầu trao đổi cái nhìn của mình về trận đấu tiếp theo, Diệp Thần Hi cũng trở về với vai trò đội trưởng ưu tú của Lạc Hoa Từ.
——Lam Vị Nhiên nói không sai, Tiểu Diệp càng thích hợp làm đội trưởng Lạc Hoa Từ hơn sư phụ mình.
***
Sáng sớm hôm sau, toàn thể thành viên Lạc Hoa Từ lên chuyến bay trở về Thượng Hải, chuẩn bị ba ngày sau đối chiến với Hoa Hạ.
Cũng thời điểm này, Lam Vị Nhiên vừa lúc đến đại sảnh chờ của sân bay, từ xa xa thấy đoàn người Lạc Hoa Từ xếp hàng đăng ký. Nghĩ một lát, vẫn là quyết định không đi qua chào hỏi, dù sao hiện tại ngoại trừ Tiểu Diệp ra thì cả Lạc Hoa Từ chẳng ai biết cựu đội trưởng như mình, bây giờ mà ló mặt ra kiểu gì cũng bị đám kia bu xem như khỉ sở thú, ở sân bay bị người khác bu xem cũng không phải chuyện đáng tự hào gì.
Vì thế, Lam Vị Nhiên xoay người bước tới cuối hàng ngũ, tránh mặt tập thể Lạc Hoa Từ, tay cầm vali chờ đăng ký.
Từ đằng xa nhìn lại, đoàn người Lạc Hoa Từ đi lại rất là trật tự chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi lần lượt đăng ký. Kỳ thật từ những điểm nhỏ nhặt như vậy có thể nhìn ra được tố chất chỉnh thể của cả đội ngũ. Có thể nói Lạc Hoa Từ của hiện tại được Tiểu Diệp quản lý rất tốt, Lam Vị Nhiên cũng cảm thấy an tâm vui mừng.
Mười một giờ trưa, máy bay đáp xuống sân bay Thượng Hải, Lam Vị Nhiên rời khỏi sân bay liền đón taxi về nhà.
Mẹ của anh, Vương Khả Như, cũng là một họa sĩ, năm nay bà cũng đã bước sang tuổi bốn mươi bảy nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ, nhìn cứ ngỡ như chỉ mới ba mươi mấy. Bà là một phụ nữ dung hòa hai loại khí chất dịu dàng, nhưng cũng không kém phần tao nhã. Ba mẹ anh là một đôi vợ chồng lúc nào cũng ân ái yêu thương nhau, lúc ba Lam còn trên đời, cả hai người vẫn thường cùng nhau đi du lịch đến các nơi trên thế giới tìm kiếm cảm hứng. Sau khi ba Lam ra đi, mẹ anh sửa soạn lại những tác phẩm của chồng mình, xem chúng như kho báu quý giá nhất, cũng từng đem chúng ra nước ngoài mở triển lãm.
Lần này Lam Vị Nhiên trở lại Thượng Hải là vì mẹ anh, họa sĩ Vương Khả Như dự tính mở một buổi triển lãm hội họa cá nhân trong dịp Quốc Khánh này.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ phòng bếp bay ra, sống mũi đột nhiên chua xót... Nếu ba còn sống thì tốt biết mấy, bọn họ một nhà ba người quây quần quanh cái bàn ngồi dùng cơm, anh còn nhớ ba thích nhất là ăn cá hấp do mẹ làm, hồi anh còn bé xíu, mỗi lần ăn cá ba đều cẩn thận gắp hết xương cá rồi mới đút cho con trai mình ăn từng chút một...
Tường nhà treo đầy các bức họa, tất cả đều là tác phẩm của ba Lam, ngôi nhà nơi Thượng Hải này nơi nơi đều in đầy dấu ấn của ông...
Có trong nháy mắt, Lam Vị Nhiên cảm giác như nhìn thấy bóng lưng ba mình ngồi trên ghế xoay trong thư phòng chăm chú chơi game, ngón tay gõ bùm bùm một đống lên bàn phím, thỉnh thoảng lại tức giận thở hồng hộc reo lên "Con trai, lại giúp ba dạy dỗ thằng này xíu coi, nó dám chửi ba là con gà nè..."
Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ dùng acc của ba Lam đi giết người, kẻ bị giết lụi hụi đứng lên hỏi "Thấp thủ một giây thành cao thủ? Đổi người hay gì vậy?"
Ba Lam vẻ mặt đắc ý trả lời "Đổi con trai ta đấy!"
"..." Đối phương đáp trả bằng một loạt ba chấm, sau đó hoảng hốt bỏ chạy.
Ba Lam tính cách có chút trẻ con ham vui, thích nhất là chạy đi tìm người khác luận bàn, thua hết lần này tới lần khác nhưng ông vẫn không chán, vẫn cứ tiếp tục tìm người pk. Hồi đó khu lôi đài cạnh kỹ trường của Võ Lâm có một cái bảng là "Bảng điểm âm", ba Lam năm đó vô cùng "vinh quang" bằng thành tích "1000 trận thua liên tục, âm 5000 điểm" đăng quang đứng đệ nhất bảng xếp hạng kỳ cục này.
Lam Vị Nhiên hỏi ông "Hạng nhất bảng điểm âm tự hào dữ?"
Ba Lam nói "Dù sao cũng là hạng nhất mà, con giỏi thì cầm cái hạng nhất về cho ba xem xem?"
Mỗi lúc hai cha con cãi nhau, mẹ luôn ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người bọn họ, giống như đang nhìn hai cậu bạn nhỏ ngây thơ đấu khẩu vậy.
Thời gian trôi qua rồi không thể trở lại nữa, quãng ngày ấm áp bên cạnh người thân cũng sẽ không trở về, ba Lam bây giờ đã chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, mà đứa con trai như anh quả thực cũng chưa từng đoạt được cái "hạng nhất" nào mang về, đây là tiếc nuối lớn nhất với anh bao nhiêu năm qua.
Lam Vị Nhiên trở về phòng cất vali, sau đó mới xoay người đi phòng bếp, mẹ anh đang làm thức ăn, bà đeo tạp dề cặm cụi bên bếp lửa, rất có dáng nội trợ, là bởi vì biết con trai mình sắp về Thượng Hải, nên mới canh chừng thời gian vào bếp muốn tự tay làm cơm trưa cho con mình.
"Về rồi à?" Vương Khả Như khẽ mỉm cười nhìn con trai mình "Lại giúp mẹ một tay, thức ăn làm xong rồi, con bưng lên bàn là được."
Lam Vị Nhiên liếc mắt thấy trên mái tóc của mẹ thấp thoáng mấy sợi bạc, sống mũi lại một trận chua xót, cả buổi cũng không phản ứng.
Vương Khả Như quay lại hỏi "Sao thế?"
Lam Vị Nhiên cười nói "Không sao, mấy hôm triển lãm con ở lại phụ mẹ nhé."
Vương Khả Như nói "Ừ cũng được, mẹ đang lo không đủ người."
Hai mẹ con cùng nhau bưng thức ăn ra bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Vương Khả Như hỏi "Con dạy ở đó có quen chưa? Nghe ông ngoại con bảo hình như lũ học trò rất hoan nghênh thầy Lam của chúng ta phải không?"
"Cũng bình thường." Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát, mới nói "Mẹ, con có chuyện này muốn hỏi ý kiến của mẹ."
Vương Khả Như ngẩng đầu lên "Chuyện gì?"
Lam Vị Nhiên nói "Mẹ nhớ con từng tham gia thi đấu eSports chuyên nghiệp hai năm đúng không, nhưng mà trong hai năm đó con chưa từng đoạt được giải thưởng nào... Thậm chí ngay mùa giải trước lúc ba qua đời, đến cuối cùng con vẫn thua trận. Nói thật con rất không cam tâm, cho nên..."
Vương Khả Như kinh ngạc "Cho nên, con tính lần nữa trở lại thi đấu sao?"
"Đúng vậy." Lam Vị Nhiên gật đầu "Con muốn đoạt giải thưởng trở về, dù chỉ là một cái cúp quý quân cũng được, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho chính mình."
Vương Khả Như nói "Nhưng năm nay con cũng 24 rồi, tuy mẹ không hiểu biết lắm về eSports, nhưng mẹ nghe bảo trong giới eSports quốc nội thì tuyển thủ 23 đã phải lo chuẩn bị nghỉ thi đấu rồi, bây giờ con trở về liệu có còn giống được năm đó không?"
"Phong độ của con hiện tại quả thực kém hơn năm đó rất nhiều, cho nên con càng phải trở về." Lam Vị Nhiên tạm dừng một chút, mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mỉm cười nói "Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của con."
Vương Khả Như "..."
Nhìn ánh mắt kiên định của Lam Vị Nhiên, kẻ làm mẹ như bà cũng bất giác đau lòng thay cho con trai... Bốn mùa giải liên tục không đoạt được bất kỳ giải thưởng nào, dùng hết toàn lực lại trở về tay không, sau lại vì ba mình qua đời mà áp lực phải rời đi trong tiếc nuối, cảm thấy không cam tâm cũng là chuyện dễ hiểu...
—— Bởi vì đã 24 tuổi, cho nên mới phải trở về, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của anh.
Nếu ngay cả cơ hội lần này anh cũng bỏ lỡ, vậy cả đời anh đều sẽ bị tiếc nuối "không đoạt được giải thưởng nào" này đeo bám, rồi ngày nào đó anh già đi, sẽ ngẫm lại, sẽ hối hận tại sao khi ấy mình không chịu cố gắng thêm lần nữa? Biết đâu chừng có thể đoạt được cái cúp, mang về làm kỷ niệm cũng tốt mà...
Vương Khả Như gật đầu tỏ vẻ đã hiểu "Được rồi, cứ đi làm chuyện mà con muốn làm đi, nhân lúc vẫn còn trẻ, đừng để mình tiếc nuối."
Lam Vị Nhiên có chút cảm động "Mẹ không phản đối con sao?"
Vương Khả Như cười nói "Tại sao mẹ phải phản đối? Nếu như ba con còn sống, chắc chắn ông ấy sẽ ủng hộ con ngay lập tức. Lúc trước con thi đấu ông ấy vẫn thường đi mua vé xem trực tiếp, về sau còn cảm thấy hứng mày mò chơi game đấy nữa, con không nhớ sao... Nếu con muốn trở lại thi đấu thì đi đi, chỉ cần con cảm thấy vui là được rồi."
Bà dừng một lát, lại bảo "Mà con trai à, con đừng quá coi trọng chuyện thắng thua nữa, lần này trở về mẹ biết con phải cố gắng tranh đoạt cúp, nhưng không được cũng không sao cả, cố gắng thả lỏng bản thân."
"Dạ biết."
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, Lam Vị Nhiên im lặng một lát, sực nhớ nói "Phải rồi, mẹ còn nhớ cái người tên Lưu Xuyên không?"
Vương Khả Như nghĩ nghĩ nói "Là đội trưởng của cái gì Hoa Hạ đúng không? Mẹ nhớ con bốn lần đều thua trong tay người này."
Lam Vị Nhiên nói "Là tên đó, lần này con trở về là tính gia nhập chiến đội của cậu ta trở lại Liên minh."
Vương Khả Như kinh ngạc "Con tính vào đội của cậu ta? Không thấy khó chịu trong lòng sao?"
Lam Vị Nhiên lắc đầu "Tất cả mọi người đều cho rằng con với Lưu Xuyên là tử địch của nhau, nhưng thực tế thì con chưa từng căm hận Lưu Xuyên, con cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy. Năm đó Lưu Xuyên đánh bại con là bởi vì cả hai người ở hai chiến đội khác nhau, lập trường khác nhau, nếu đổi lại là con thì con cũng sẽ không do dự đánh bại Lưu Xuyên... Cũng chính là vì làm đối thủ với nhau lâu như vậy nên con biết rõ cậu ta có tài, cậu ta bảo là muốn trở lại, mời con gia nhập đội, con cân nhắc một thời gian, cảm thấy biện pháp này cũng không tệ lắm."
Vương Khả Như trầm tư một lát, mới cười nói "Cũng tốt...Quên đi quá khứ, bắt đầu làm lại một lần nữa."
Lam Vị Nhiên mỉm cười gật đầu "Con cũng nghĩ như vậy."
—— Quên đi quá khứ, mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Lam Vị Nhiên của quá khứ rất coi trọng chuyện thắng thua, không biết thả lỏng tâm tình nên kết cuộc là thua liên tục bốn lượt trong tay Hoa Hạ.
Nhưng Lam Vị Nhiên của hiện tại đã không còn là đội trưởng Lạc Hoa Từ như trước kia nữa, Lưu Xuyên hiện tại cũng không còn là Xuyên thần của Hoa Hạ như lúc trước... Bọn họ đã từng rời đi nơi đó, hiện tại lại không cam lòng muốn trở về,... Trở lại Liên minh, mục tiêu là muốn đoạt cúp để chứng minh chính mình, đến lúc đó Lưu Xuyên sẽ là trợ lực cực mạnh của mình. Lúc này, mục tiêu của bọn họ rốt cuộc trở nên thống nhất——
Cùng nhau đoạt cúp tổng quán quân!
Tác giả :
Điệp Chi Linh