Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 28

Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 28

Sau khi về tới nhà, Sở Tự chụp lại gương mặt bầm dập của mình làm chứng cớ, sau khi lưu trữ vào thông tấn khí mới sử dụng thiết bị trị liệu nhanh chóng chữa trị vết thương trên mặt, thoáng cái đã không còn chút dấu vết.

Tuy giá cả của thiết bị trị liệu dùng một lần rất đắt, điều kiện kinh tế của cậu bây giờ cũng thực khó khăn… thế nhưng nghĩ tới tối nay rất có thể sẽ gọi video với Viên Tiệp, vì không muốn đối phương lo lắng, Sở Tự vẫn làm vậy. Tuy trước nay Sở Tự vẫn luôn bất hòa với Sở Tùng Bách nhưng bản tính thì lại giống hệt như nhau, luôn cho rằng đàn ông phải luôn giữ vững hình tượng, cho dù có khổ có mệt thế nào cũng phải giữ vững phong độ, tuyệt đối không thể để người nhà lo lắng.

Như vậy mới là nam tử đỉnh thiên lập địa.

Bất quá có thể là vì dạo này sức đề kháng giảm xuống, hoặc là trận này chữa trị hơi muộn nên nhiệt độ đã bắt đầu khuếch tán khắp cơ thể… chỉ mới lướt quang não một chốc thôi Sở Tự đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, liền ngã xuống giường chợp mắt một lúc… lúc màn đêm buông xuống thì bệnh cũng trở nặng, bắt đầu sốt cao…

Đầu Sở Tự đau muốn nứt ra, giãy dụa muốn đi bệnh viện nhưng làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

Đúng lúc này, thông tấn khí reo vang đánh thức ý thức đang hỗn loạn của Sở Tự, cậu giãy dụa nhấn tiếp nhận, âm thanh chỉ trích của Đàm Thành vang lên: “Sở Tự, sao cậu dám đánh Khinh Vũ, sao cậu dám làm như vậy hả? Cậu có biết Khinh Vũ bị đánh tới nhập viện không hả, sao cậu lại biến thành người như vậy?"

Đổ ập tới chính là một tràn lên án cũng chỉ trích… cứ hệt như Sở Tự thiếu nợ đối phương vậy.

“Sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, cứ coi như chưa từng quen biết. Tôi cùng người khác có thù có oán gì cũng không liên quan tới cậu." Nếu là bình thường thì Sở Tự rất có thể sẽ phản ứng Đàm Thành vài câu, thế nhưng bây giờ đầu đang đau như búa bổ lại nghe Đàm Thành líu ríu, Sở Tự chỉ cảm thấy tâm tình táo bạo, chỉ hận không thể bịt mồm đối phương lại.

Sở Tự không phải trời sinh ham thích cô độc, vì giận dỗi với cha mà bỏ nhà đi, hơn nữa sau đó cũng không liên lạc với bất kì người quen cũ nào, nếu nói cậu không nhớ nhà, trời sinh nguyện ý cô độc một thân một mình là không có khả năng.

Thế nhưng tính cách ngoan cường không để cậu chịu thua, vì thế thân là người thân thiết nhất trong quá khứ, Đàm Thành hiển nhiên trở thành cột trụ tinh thần, là ‘người thân’ của Sở Tự suốt mấy năm lưu lạc bên ngoài, cũng vì thế cậu mới dễ dàng tha thứ cùng nỗ lực hỗ trợ đối phương đến vậy.

Thế nhưng cậu rốt cuộc không nhận lại được hồi báo xứng đáng, thậm chí đối phương còn ghét bỏ, chê trách cậu nỗ lực chưa đủ nhiều.

Một mảnh chân tâm lại mang đi uy cẩu, không bằng nhất đao lưỡng đoạn, dừng lại đúng lúc…

Nghĩ tới nhiều năm qua mình ân cần chiếu cố, giờ chỉ mới đánh một trận với bạn trai cậu ta một trận thôi, thế mà đối phương không hề hỏi xem nguyên do là gì, cũng không hỏi cậu có bị thương hay không, vừa mở mồm đã thay bạn trai xuất đầu mà chỉ trích mắng mỏ cậu… tâm Sở Tự đối với Đàm Thành vốn đã nguội lạnh, hiện giờ thì hoàn toàn băng giá…

“Sở Tự, cậu đừng như vậy, cậu có thể hảo hảo nói chuyện với tôi không?" Nghe giọng điệu Sở Tự, Đàm Thành ẩn ẩn có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó, liền theo tiềm thức muốn cứu vãn.

Quen biết nhiều năm như vậy, Đàm Thành hiển nhiên không có khả năng không có chút cảm tình nào với Sở Tự… Muốn anh từ nay về sau gạt bỏ Sở Tự ra khỏi sinh mệnh, không còn gặp lại cũng không còn liên quan gì nữa, Đàm Thành hiển nhiên không làm được, cũng không muốn nghĩ tới.

Chính là Sở Tự lại làm được…

Sở Tự căn bản không để Đàm Thành có cơ hội xoay chuyển, trực tiếp cắt cuộc gọi, đầu đau như búa bổ, tức giận mắng: “Mẹ nó khốn khiếp mà!"

Khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, muốn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, đúng lúc này thông tấn khí lại vang lên. Sở Tự vừa tiếp nhận liền há mồm bùng nổ: “Ai vậy hả? Rảnh quá nên gọi quấy rối người ta à?"

Đầu dây bên kia chậm chạp không truyền tới hồi âm gì cả.

Ngay lúc Sở Tự nghĩ đối phương thức thời, đang định cúp máy thì âm thanh của Viên Tiệp truyền tới: “….Tiểu Tự?"

Nghe thấy âm thanh này, Sở Tự lập tức giật bắn mình tỉnh táo lại: “Anh Viên…"

Vừa nãy cậu cứ tưởng đối phương là Đàm Thành.

“Anh Viên, thực ngại quá, vừa nãy không nhìn xem ai gọi, cứ tưởng là mấy kẻ phá rối." Đầu óc Sở Tự thiệt hỗn loạn, bất quá nghĩ tới đối phương là Viên Tiệp nên cố gắng giải thích.

Âm thanh của Viên Tiệp trước sau vẫn thực êm tai: “Không có việc gì, anh vốn định mời em ăn cơm…."

“Khoan đã, Tiểu Tự làm sao vậy? Giọng em không thích hợp lắm…" Viên Tiệp lập tức chú ý tới âm thanh Sở Tự không những thực yếu ớt mà còn khàn khàn.

Sở Tự căn bản không chú ý tới câu sau, chỉ một mực xin lỗi: “Xin lỗi anh Viên, em bị sốt nên không đi được, chúng ta liên lạc sau nha."

“Cái gì? Em phát sốt? Bây giờ em đang ở đâu, có ai chăm sóc em không? Gửi địa chỉ qua cho anh." Giọng điệu vẫn luôn ôn hòa của Viên Tiệp trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có chút ra lệnh, cứ như vừa biến hóa thành một vị tổng tài bá đạo.

Chỉ tiếc Sở Tự bị sốt tới mơ màng không phát hiện gì cả, nghe đối phương hỏi địa chỉ thì liền mơ mơ màng mạng gửi tọa độ định vị của mình qua, sau đó nằm xuống thiếp đi.

Bởi vì đời trước chết thực thê thảm nên đời này Sở Tự rất chú ý vấn đề an toàn, cho dù giá cả đắt đỏ nhưng vẫn thuê căn hộ có hệ thống bảo vệ cùng an ninh tốt nhất chứ không như đời trước, tùy tiện thuê một căn hộ giá cả tiện nghi nhưng an toàn không cao… kết cục bị đám xã hội đen túm được.

Viên Tiệp tới trước tiểu khu nhưng không thể tiến vào, liền gọi điện bảo Sở Tự mở cửa cho mình.

Tuy ý thức mơ hồ nhưng sau trải nghiệm ở đời trước, tính cảnh giác của Sở Tự vẫn còn rất cao, thông qua hình chiếu cái đầu hỗn loạn dần dần nhận ra gương mặt cùng âm thanh của Viên Tiệp, Sở Tự thở phào một hơi, dùng thông tấn khí mở khóa, cho phép vân tay cùng tròng mắt của Viên Tiệp có quyền lực tiến vào cổng tiểu khu, tới nhà mình.

Phải biết sau trải nghiệm bị nghệ nhân của chính mình phản bội… mặc dù lúc này đầu óc mờ mịt nhưng nếu đổi lại người tới là Tô Khuyết, Sở Tự chưa chắc sẽ cho phép cậu ta tiến vào.

*****

Sở Tự sốt tới khó chịu, mồ hôi túa ra không ngừng, vài lần mơ mơ màng màng tỉnh dậy khỏi cơn mê, chống lại vẫn luôn là vẻ mặt lo lắng của Viên Tiệp cùng cảm giác mát lạnh từ tay anh.

“Tiểu Tự…" Còn có âm thanh của đối phương gọi tên mình.

Cảm giác này làm Sở Tự đặc biệt an tâm… giống như con thuyền lang thang phiêu bạc rất lâu rất lâu cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

Một mình lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, mặc kệ là bệnh nặng bệnh nhẹ, Sở Tự vẫn luôn một mình chống chọi, cường ngạnh sống tới bây giờ. Suốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người thức trắng đêm trông chừng ở bênh cạnh khi cậu bị bệnh…

Sở Tự vươn tay muốn chạm vào đối phương, bất quá không có sức.

Mơ mơ màng màng bị Viên Tiệp đút thuốc vài lần, Sở Tự ước chừng ngủ một ngày một đêm mới có sinh lực tỉnh lại. Lúc Sở Tự thức dậy, Viên Tiệp đang bận rộn trong phòng bếp, căn hộ khá nhỏ, vừa nghe thấy động tĩnh Viên Tiệp liền chạy vào sờ sờ trán Sở Tự, kiểm tra độ ấm: “Tiểu Tự, em tỉnh rồi."

“Ừm, không tồi, hạ sốt rồi." Kiểm tra xong, thấy Sở Tự đã hạ sốt Viên Tiệp mới an tâm.

Sở Tự tỉnh táo lại, nhìn phóng ốc sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, cậu quả thực không tin vào mắt mình: “Anh Viên…. này… này là anh thu dọn à?"

Sở Tự bình tĩnh xem xét, cậu tự nhận trong số nam nhân thì cậu có thể xếp vào loại thích dọn dẹp, có năng lực sống độc lập, không hề lôi thôi bừa bãi.

Thế nhưng so với Viên Tiệp có chút khiết phích cùng xuất thân từ quân đội thì vẫn kém xa lắc…

“Ừm, thấy phòng em có hơi loạn nên tiện tay dọn dẹp một chút, không làm lộn xộn đồ đạc của em đi?" Âm thanh tao nhã của Viên Tiệp lúc này vọng vào tai Sở Tự chẳng khác nào thiên âm.

Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Tự nhận ra, hóa ra Viên Tiệp là một người hiền lành đến vậy.

Sở Tự có chút ngượng ngùng nói: “Không… không có, chỉ là làm phiền anh thôi anh Viên, anh tới chăm em sốt là mừng lắm rồi, lại còn phiền anh dọn dẹp nhà cửa nữa… thực ngại quá."

Cậu có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Viên Tiệp.

“Giữa hai chúng ta cần chi khách sáo như vậy? Trước kia anh còn từng thay tã cho em, giúp em tắm nữa là…" Viên Tiệp không để chút việc nhỏ ấy trong lòng, cười nói.

Từ nhỉ đến lớn, chỉ cần nhìn thấy Sở Tự tâm tình của anh liền tốt đẹp hẳn.

Sở Tự: “…"

“Đúng rồi Tiểu Tự, em có đói không? Em đang bệnh nên không thể ăn mấy món nhiều mỡ, ăn thanh đạm một chút… Anh nấu cháo rồi, em có muốn ăn không?" Viên Tiệp đột nhiên nghĩ tới.

Sở Tự khàn khàn nói: “Ừm—-"

Đã không biết bao nhiêu năm rồi cậu không được hưởng thụ cảm giác há miệng chờ cơm đưa tới tận miệng thế này.

Viên Tiệp không có tế bào lãng mạn, có thể là vì khiếm khuyết tình thương nên không biết gợi mở đề tài, người trẻ tuổi nói chuyện với anh có thể sẽ cảm thấy nhàm chán, bất quá Sở Tự đã lâu không gặp anh, cũng không còn độ tuổi trẻ con không hiểu chuyện… Hiện giờ cho dù không nói chuyện thì cậu vẫn cảm thấy thực ấm áp cùng thoải mái…

“Em đừng có ỷ y bây giờ mình còn trẻ, sức khỏe còn tốt mà tùy tiện ăn thức ăn nhanh, mấy loại thức ăn nước uống linh tinh này không tốt cho sức khỏe đâu, cũng đừng thức đêm nhiều nữa. Hiện giờ không thành vấn đề, bất quá nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi lớn tuổi thì không tốt… Rảnh rỗi thì pha trà, hầm canh hay tự nấu cơm ăn đi, như vậy mới khỏe mạnh." Tỷ như hiện giờ, Viên Tiệp cảm thấy mấy loại thức ăn nhanh mà Sở Tự thường ăn không tốt liền không thể khống chế dặn dò.

Nếu là trước kia, Sở Tự vừa nghe liền cảm thấy phiền, chính là hiện giờ lại đặc biệt ấm áp…

Sở Tự không ngừng gật gù, trong lòng thầm nghĩ, mình khẳng định hết thuốc cứu rồi.

Viên Tiệp thấy Sở Tự ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lỗ tai vô thức đỏ ửng lên, thực uyển chuyển hàm xúc nói: “Bằng không như vầy đi, nếu em không có thời gian tự nấu thì anh làm rồi mang qua, hoặc là anh qua đây nấu cho em."

“Này không tốt lắm đi, cũng phiền anh nữa. Dù sao bình thường anh cũng bận rộn công tác…" Sở Tự có chút ngượng ngùng.

Viên Tiệp không nhanh không chậm nói: “Không phiền, về Đế tinh rồi phần lớn đều ngồi trong phòng làm việc, ngồi lâu đối với thân thể không khỏe mạnh, cũng nên hoạt động một chút…"

“Hay là, em không muốn anh thường xuyên tới nhà?" Anh dừng lại một chút rồi nói.

Sở Tự vội vàng nói: “Làm gì có."

Tới mức này rồi cậu còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể lập tức mở thông tấn khí, điều chỉnh cài đặt một chút, cho phép đối phương có thể tùy ý xuất nhập nhà mình.

Hai người lúc có lúc không trò chuyện, tuy thực bình thản nhưng cũng thực ấm áp.

Đúng lúc này thông tấn khí Sở Tự reo vang, cậu nhấn tiếp nhận, âm thanh trợ lý Tiểu Vương của Tô Khuyết lập tức truyền tới: “Không tốt rồi anh Sở, không tốt rồi, trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức bôi đen anh với Tô Tô, ảnh chụp với đoạn clip anh đánh nhau với Lâm Khinh Vũ cũng bị post lên, dân mạng nói Tô Tô bắt nạt người mới, anh thì ẩu đả nghệ nhân, ỷ thế dựa hơi giành vai diễn của Lâm Khinh Vũ, giờ mọi người đều bình luận bảo anh cùng Tô Tô cút khỏi giới giải trí!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại