Tối Cường Hệ Thống
Chương 295: Lão Phượng Tường xuất giang hồ
oOo
Hôm sau.
Một bóng người như quỷ mị chạy ra khỏi Huyền Kiếm Các, không ai thấy rõ được.
Giờ phút này, trong hư không, chân Lâm Phàm cũng hơi run lên. Tối hôm qua thật sự là hơi quá độ.
Thậm chí Lâm Phàm còn đánh giá thấp chính mình.
Nuốt "Thập toàn đại bổ hoàn" cũng thôi, còn nuốt cả "Đại Phàm Ca", quả thực suýt nữa để cái mạng lại.
Ai nói lần đâu tiên của xử nam chỉ vài trăm giây chứ, hiện tại nếu kẻ đó xuất hiện trước mặt tiểu gia, nhất định phải đánh.
Sớm nay, Lâm Phàm vừa tỉnh lại, lập tức rời khỏi Huyền Kiếm Các. Dù sao tỉnh táo nghĩ lại, hắn cảm giác động tĩnh tối qua có chút lớn rồi.
Nếu đường hoàng đi ra ngoài, bị chúng đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ trỏ cười cợt, mặt mũi tiểu gia còn có thể giấu vào đâu?
Bởi đủ loại lo lắng như vậy, để tránh việc xấu hổ không cần thiết, vừa hừng đông, Lâm Phàm đã chạy.
....
Buổi sáng.
Mặt trời lên, Huyền Kiếm Các cũng là nhân gian tiên cảnh. Mỗi ngày vào thời điểm này, đủ loài chim sẽ hót vang, rồi bay quanh trên không Huyền Kiếm Các.
Lúc này, Huyền Vân Tiên trải qua một đêm chiến đấu kiệt lực, cũng mở ra mắt đẹp. Nhưng khi phát hiện bên cạnh không có bóng người kia, trên khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi của nàng toát lên một chút cảm thương.
Xem ra đã đi rồi...
Nghĩ đến tình huống tối qua, khuôn mặt Huyền Vân Tiên lại đỏ lên.
Chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy.
Nhớ tới tiếng rên rỉ tối qua, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút không ổn. Âm thanh lớn như vậy, tông chủ và các sư muội có lẽ đã nghe được.
Thế nhưng hiện giờ nghĩ đến người nam nhân kia ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút vắng vẻ, giống như ở sâu trong nội tâm thiếu bớt chút gì đó.
- Ơ, đây là cái gì?
Chợt nàng thấy được một vệt sáng lóe lên.
Đó là một cái vòng màu vàng, dưới cái vòng còn có một tờ giấy trắng.
Huyền Vân Tiên cầm lấy tờ giấy, trên đó viết bằng nét chữ xiên xẹo, thậm chí còn rất nhiều chỗ sai chính tả.
Lâm Phàm xuyên vào Huyền Hoàng giới, yếu kém đối với chữ viết riêng trong thế giới này cũng có thể cảm thông.
Cũng may nội dung trên trang giấy chi chít lỗi chính tả này vẫn có thể hiểu.
"Tiên nhi, ta có việc quan trọng, đành đi trước, nhất định sẽ trở lại. Vòng tay này tên là Lão Phượng Tường, là bảo vật gia truyền của nhà ta, ta tặng nó cho nàng."
Nội dung trong tờ giấy không nhiều lắm, chỉ ngắn ngủn mấy câu, nhưng trong đó có bốn chữ để Huyền Vân Tiên vô cùng vui mừng.
"Bảo vật gia truyền."
Từ sau khi Huyền Vân Tiên vào Huyền Kiếm Các thì chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng cũng có tìm hiểu tập tục ở thế gian.
Thứ gọi là "bảo vật gia truyền" có ý nghĩa rất quan trọng, bình thường đều để tặng cho người yêu mến.
Huyền Vân Tiên gấp nhẹ nhàng tờ giấy lại, như đang chạm vào một vật vô cùng trân quý, lại cất vào nhẫn trữ vật, sau đó cầm chiếc vòng tay màu vàng lên.
Vòng tay này không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hình thức rõ ràng là chiếc vòng đẹp nhất mà Huyền Vân Tiên từng thấy.
Khi nàng đeo chiếc vòng vào cổ tay, một màn khiến nàng kinh ngạc đã xảy ra.
Vòng tay này rồi đột nhiên tản mát ra một quầng hào quang dịu dàng, sau đó lại dần dần mờ đi.
Chiếc vòng tay Lão Phượng Tường này là Lâm Phàm luyện ra.
Lấy trình độ luyện khí hiện tại của hắn, muốn luyện chế một món đồ tốt, thật quá dễ dàng.
Vòng tay này được Lâm Phàm sử dụng mười lăm dây chuyền quy tắc thu được từ luyện hóa thi thể Long Diêm La, cộng với máu của Gà Con, cùng đủ loại tài luyện trân quý khác luyện thành.
Tuy nó không phải thần khí, nhưng diệu dụng vô cùng vô tận, chính là một trang bị phòng ngự cường đại, có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả cô đọng mười tám dây chuyền quy tắc, cũng tương đương có thêm một cái mạng.
Huyền Vân Tiên nhìn vòng tay Lão Phượng Tường này, mặt lộ ra sắc thái của một cô gái nhỏ, là vẻ thỏa mãn.
Về phần Lâm Phàm ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên cũng có thể hiểu được.
Đệm chăn xốc lên, khung cảnh khiến người ta khó có thể rời mắt bại lộ trên không trung.
Đôi chân thon dài, cái eo mảnh khảnh, bờ ngực căng tràn, có thể nói nàng tập hợp tất cả những gì đẹp nhất thế gian, đủ làm người tình trong mộng của vô số người.
Huyền Vân Tiên tắm rửa qua, lại đổi một bộ quần áo mới.
Giờ khắc này, khí chất của nàng đã có một tia biến hóa, là khí tức của một nữ nhân thành thục.
Bên ngoài.
Huyền tông chủ cùng nhiều đệ tử đều đang đứng đợi.
Bọn họ một đêm không ngủ, tới tận khi âm thanh kia chấm dứt cũng vậy, bởi vì nhắm mắt lại, trong đầu đều là âm thanh kia.
Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Huyền Vân Tiên nhẹ nhàng đi từ bên trong ra.
Hai chân mỏi mệt, nơi đó còn hơi đau, nhưng Huyền Vân Tiên vẫn xuất hiện, vì nàng có lời muốn nói với tông chủ.
- Tông chủ...
Huyền Vân Tiên thấy được đám người tông chủ đứng ngoài cửa, nghĩ đến chuyện tối qua, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ô, mọi người xem, Vân Tiên sư tỷ hình như có gì khang khác.
- Đúng thế, khí chất khác đi.
- Vân Tiên sư tỷ dùng cách gì mà có biến hóa như vậy nhỉ.
- Càng ngày càng đẹp. Trước kia sư tỷ đã rất đẹp, mà giờ còn đẹp hơn.
Đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn thấy Huyền Vân Tiên thì đều kinh ngạc thấp giọng bàn tán.
Trong lòng Huyền tông chủ ngũ vị tạp trần, không biết nên nói như thế nào.
Bà cũng nhìn ra biến hóa của Vân Tiên, sau đó mở miệng hỏi:
- Hắn ở đâu?
- Đi rồi...
Huyền Vân Tiên nói.
Huyền tông chủ biến sắc, có loại cảm giác không ổn. Chẳng lẽ tên kia ăn xong muốn chùi mép, cứ thế chạy sao?
- Tông chủ, hắn có chuyện nên phải đi. Đây là hắn để lại cho ta, không phải như người nghĩ đâu.
Huyền Vân Tiên sờ sờ vòng tay trên cổ tay, nói.
Tông chủ tuy rằng chưa nói, nhưng nàng nhìn rõ ánh mắt căm giận của tông chủ.
Huyền tông chủ vốn muốn nói: đồ nhi ngốc, bị một vòng tay gạt đi. Nhưng khi nhìn kỹ, bà lại cả kinh.
- Vòng tay này...
Huyền tông chủ tiến lên, cầm lấy tay Vân Tiên, nâng lên, cẩn thận nhìn, sau đó càng nhìn càng khiếp sợ.
- Đây thật sự là hắn lưu lại?
Đối với Huyền tông chủ mà nói, vòng tay này quả thực không thể tưởng tượng, dù cho là luyện khí đại sư mạnh nhất hiện giờ, cũng tuyệt đối luyện chế không ra vòng tay bực này.
Trong đó có mười lăm dây chuyền quy tắc đã khiến Huyền tông chủ trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong đó còn có một giọt máu thần bí lưu động.
Thật quá hào phóng, quá khủng bố a.
Tới đây, Huyền tông chủ cũng thở phào một hơi, xem ra nam nhân kia nhớ kỹ Vân Tiên.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Hôm sau.
Một bóng người như quỷ mị chạy ra khỏi Huyền Kiếm Các, không ai thấy rõ được.
Giờ phút này, trong hư không, chân Lâm Phàm cũng hơi run lên. Tối hôm qua thật sự là hơi quá độ.
Thậm chí Lâm Phàm còn đánh giá thấp chính mình.
Nuốt "Thập toàn đại bổ hoàn" cũng thôi, còn nuốt cả "Đại Phàm Ca", quả thực suýt nữa để cái mạng lại.
Ai nói lần đâu tiên của xử nam chỉ vài trăm giây chứ, hiện tại nếu kẻ đó xuất hiện trước mặt tiểu gia, nhất định phải đánh.
Sớm nay, Lâm Phàm vừa tỉnh lại, lập tức rời khỏi Huyền Kiếm Các. Dù sao tỉnh táo nghĩ lại, hắn cảm giác động tĩnh tối qua có chút lớn rồi.
Nếu đường hoàng đi ra ngoài, bị chúng đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ trỏ cười cợt, mặt mũi tiểu gia còn có thể giấu vào đâu?
Bởi đủ loại lo lắng như vậy, để tránh việc xấu hổ không cần thiết, vừa hừng đông, Lâm Phàm đã chạy.
....
Buổi sáng.
Mặt trời lên, Huyền Kiếm Các cũng là nhân gian tiên cảnh. Mỗi ngày vào thời điểm này, đủ loài chim sẽ hót vang, rồi bay quanh trên không Huyền Kiếm Các.
Lúc này, Huyền Vân Tiên trải qua một đêm chiến đấu kiệt lực, cũng mở ra mắt đẹp. Nhưng khi phát hiện bên cạnh không có bóng người kia, trên khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi của nàng toát lên một chút cảm thương.
Xem ra đã đi rồi...
Nghĩ đến tình huống tối qua, khuôn mặt Huyền Vân Tiên lại đỏ lên.
Chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy.
Nhớ tới tiếng rên rỉ tối qua, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút không ổn. Âm thanh lớn như vậy, tông chủ và các sư muội có lẽ đã nghe được.
Thế nhưng hiện giờ nghĩ đến người nam nhân kia ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên liền cảm giác có chút vắng vẻ, giống như ở sâu trong nội tâm thiếu bớt chút gì đó.
- Ơ, đây là cái gì?
Chợt nàng thấy được một vệt sáng lóe lên.
Đó là một cái vòng màu vàng, dưới cái vòng còn có một tờ giấy trắng.
Huyền Vân Tiên cầm lấy tờ giấy, trên đó viết bằng nét chữ xiên xẹo, thậm chí còn rất nhiều chỗ sai chính tả.
Lâm Phàm xuyên vào Huyền Hoàng giới, yếu kém đối với chữ viết riêng trong thế giới này cũng có thể cảm thông.
Cũng may nội dung trên trang giấy chi chít lỗi chính tả này vẫn có thể hiểu.
"Tiên nhi, ta có việc quan trọng, đành đi trước, nhất định sẽ trở lại. Vòng tay này tên là Lão Phượng Tường, là bảo vật gia truyền của nhà ta, ta tặng nó cho nàng."
Nội dung trong tờ giấy không nhiều lắm, chỉ ngắn ngủn mấy câu, nhưng trong đó có bốn chữ để Huyền Vân Tiên vô cùng vui mừng.
"Bảo vật gia truyền."
Từ sau khi Huyền Vân Tiên vào Huyền Kiếm Các thì chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng cũng có tìm hiểu tập tục ở thế gian.
Thứ gọi là "bảo vật gia truyền" có ý nghĩa rất quan trọng, bình thường đều để tặng cho người yêu mến.
Huyền Vân Tiên gấp nhẹ nhàng tờ giấy lại, như đang chạm vào một vật vô cùng trân quý, lại cất vào nhẫn trữ vật, sau đó cầm chiếc vòng tay màu vàng lên.
Vòng tay này không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hình thức rõ ràng là chiếc vòng đẹp nhất mà Huyền Vân Tiên từng thấy.
Khi nàng đeo chiếc vòng vào cổ tay, một màn khiến nàng kinh ngạc đã xảy ra.
Vòng tay này rồi đột nhiên tản mát ra một quầng hào quang dịu dàng, sau đó lại dần dần mờ đi.
Chiếc vòng tay Lão Phượng Tường này là Lâm Phàm luyện ra.
Lấy trình độ luyện khí hiện tại của hắn, muốn luyện chế một món đồ tốt, thật quá dễ dàng.
Vòng tay này được Lâm Phàm sử dụng mười lăm dây chuyền quy tắc thu được từ luyện hóa thi thể Long Diêm La, cộng với máu của Gà Con, cùng đủ loại tài luyện trân quý khác luyện thành.
Tuy nó không phải thần khí, nhưng diệu dụng vô cùng vô tận, chính là một trang bị phòng ngự cường đại, có thể ngăn cản một kích toàn lực của cường giả cô đọng mười tám dây chuyền quy tắc, cũng tương đương có thêm một cái mạng.
Huyền Vân Tiên nhìn vòng tay Lão Phượng Tường này, mặt lộ ra sắc thái của một cô gái nhỏ, là vẻ thỏa mãn.
Về phần Lâm Phàm ra đi không từ biệt, Huyền Vân Tiên cũng có thể hiểu được.
Đệm chăn xốc lên, khung cảnh khiến người ta khó có thể rời mắt bại lộ trên không trung.
Đôi chân thon dài, cái eo mảnh khảnh, bờ ngực căng tràn, có thể nói nàng tập hợp tất cả những gì đẹp nhất thế gian, đủ làm người tình trong mộng của vô số người.
Huyền Vân Tiên tắm rửa qua, lại đổi một bộ quần áo mới.
Giờ khắc này, khí chất của nàng đã có một tia biến hóa, là khí tức của một nữ nhân thành thục.
Bên ngoài.
Huyền tông chủ cùng nhiều đệ tử đều đang đứng đợi.
Bọn họ một đêm không ngủ, tới tận khi âm thanh kia chấm dứt cũng vậy, bởi vì nhắm mắt lại, trong đầu đều là âm thanh kia.
Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Huyền Vân Tiên nhẹ nhàng đi từ bên trong ra.
Hai chân mỏi mệt, nơi đó còn hơi đau, nhưng Huyền Vân Tiên vẫn xuất hiện, vì nàng có lời muốn nói với tông chủ.
- Tông chủ...
Huyền Vân Tiên thấy được đám người tông chủ đứng ngoài cửa, nghĩ đến chuyện tối qua, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ô, mọi người xem, Vân Tiên sư tỷ hình như có gì khang khác.
- Đúng thế, khí chất khác đi.
- Vân Tiên sư tỷ dùng cách gì mà có biến hóa như vậy nhỉ.
- Càng ngày càng đẹp. Trước kia sư tỷ đã rất đẹp, mà giờ còn đẹp hơn.
Đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn thấy Huyền Vân Tiên thì đều kinh ngạc thấp giọng bàn tán.
Trong lòng Huyền tông chủ ngũ vị tạp trần, không biết nên nói như thế nào.
Bà cũng nhìn ra biến hóa của Vân Tiên, sau đó mở miệng hỏi:
- Hắn ở đâu?
- Đi rồi...
Huyền Vân Tiên nói.
Huyền tông chủ biến sắc, có loại cảm giác không ổn. Chẳng lẽ tên kia ăn xong muốn chùi mép, cứ thế chạy sao?
- Tông chủ, hắn có chuyện nên phải đi. Đây là hắn để lại cho ta, không phải như người nghĩ đâu.
Huyền Vân Tiên sờ sờ vòng tay trên cổ tay, nói.
Tông chủ tuy rằng chưa nói, nhưng nàng nhìn rõ ánh mắt căm giận của tông chủ.
Huyền tông chủ vốn muốn nói: đồ nhi ngốc, bị một vòng tay gạt đi. Nhưng khi nhìn kỹ, bà lại cả kinh.
- Vòng tay này...
Huyền tông chủ tiến lên, cầm lấy tay Vân Tiên, nâng lên, cẩn thận nhìn, sau đó càng nhìn càng khiếp sợ.
- Đây thật sự là hắn lưu lại?
Đối với Huyền tông chủ mà nói, vòng tay này quả thực không thể tưởng tượng, dù cho là luyện khí đại sư mạnh nhất hiện giờ, cũng tuyệt đối luyện chế không ra vòng tay bực này.
Trong đó có mười lăm dây chuyền quy tắc đã khiến Huyền tông chủ trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong đó còn có một giọt máu thần bí lưu động.
Thật quá hào phóng, quá khủng bố a.
Tới đây, Huyền tông chủ cũng thở phào một hơi, xem ra nam nhân kia nhớ kỹ Vân Tiên.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Tác giả :
Tân Phong