Tối Cường Hệ Thống
Chương 190: Gái đuổi
Dịch giả: †Ares†
oOo
- Sư huynh, Lưu Lăng Phong kia sẽ không sao chứ?
Đến giờ Tinh Nguyệt Vũ vẫn chưa thôi nhớ về giờ phút bị đánh cướp kia. Quả nhiên giống như các sư huynh sư tỷ nói, trong tông quá yên bình, chỉ có đi ra ngoài mới có thể trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác lạ.
- Có lẽ vậy.
Lôi Hằng Phong cũng không dám chắc chắn.
Tuy Lưu Lăng Phong kia làm cho người ta rất khó chịu, nhưng bất kể thế nào, quan hệ giữa hai tông vẫn rất tốt, lão tổ Đạo Chủng Sơn còn từng kết đạo lữ với một vị lão tổ Huyền Kiếm Các. Tuy chuyện đã qua ngàn năm, nhưng phần tình nghĩa kia lại chưa từng biến mất.
- Ô, sư huynh, huynh nhìn kìa...
Đột nhiên, Tinh Nguyệt Vũ hô lên, chỉ thấy xa xa phía trước có một lá cờ lớn đang tung bay theo gió.
Lôi Hằng Phong ngẩng đầu nhìn, mặt tươi tỉnh hẳn lên:
- Mau lên, đó là người Huyền Kiếm Các, toàn bộ tông môn chỉ có Huyền Kiếm Các là cắm cờ hiệu khi dựng nơi nghỉ tạm.
....
Trong khu rừng nhỏ tà ác mà thần bí kia, từng đợt tiếng kêu rên đang vang vọng.
- Ngươi muốn làm gì? Buông ra.
Lưu Lăng Phong liều mạng giãy giụa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản người kia tóm lấy chân, lôi mình đi vào chỗ sâu trong rừng.
- Ta là đệ tử Huyền Kiếm Các, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lưu Lăng Phong gào ầm lên như khóc. Quả thật, gã rất muốn khóc, tại sao không thành thành thật thật chờ mọi người, mà lại thích trang bức vọt đi trước làm gì, để rồi tự đẩy mình vào hiểm cảnh thế này.
Mặc kệ Lưu Lăng Phong kêu gào, Lâm Phàm vẫn tiếp tục tiến vào chỗ sâu. Sau một lát, Lâm Phàm dừng bước. Khung cảnh chỗ này không tệ, lại rất yên ắng, cũng cách xa chỗ bọn Sa Độc Long, hẳn là không bị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sẽ xuất hiện vào lát nữa.
Hiện giờ Thánh Ma Tông đang phát triển từng bước, tuy rằng đã có hai thiên tài là Diệt Cùng Kỳ và Thiên Vũ, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Lưu Lăng Phong này thực lực còn thấp, nhưng Lâm Phàm lại vừa ý kiếm ý âm dương của gã.
Tuy rằng giờ đây kiếm ý âm dương này còn chưa mạnh, nhưng Lâm Phàm biết, theo tu vi tăng lên đến cảnh giới nhất định, kiếm ý âm dương sẽ phát ra uy lực lớn nhất.
Cho nên, dù hôm nay có phải hạ thủ tàn nhẫn, Lâm Phàm cũng phải để Lưu Lăng Phong phục tùng.
Giờ khắc này, Lưu Lăng Phong cảm giác đối phương buông lỏng chân mình ra, lập tức lăn tròn về đằng sau.
- Ngươi đừng tới đây, sư phụ ta sắp đến rồi đấy.
Lưu Lăng Phong kích động nói.
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn Lưu Lăng Phong, rồi không biết hắn móc một cái roi da màu đen từ chỗ nào, vung tay quất quất mấy cái lên mặt đất, tiếng roi vun vút nghe rợn cả người.
Cái roi này không tệ, từ khi nắm giữ chức nghiệp phụ Điều Giáo Sư, Lâm Phàm vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Mà Lưu Lăng Phong vừa nhìn thấy roi da này thì lại bị dọa đến muốn hồn phi phách tán.
- Đừnggggg...
Lưu Lăng Phong vừa kêu vừa chạy ngược ra bên ngoài.
Lâm Phàm không thèm di chuyển, vung cổ tay một cái, roi da như linh xà quấn lấy Lưu Lăng Phong rồi kéo gã trở về.
- Không cần sợ, bản tọa không lấy mạng ngươi đâu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đây là bản tọa muốn tốt cho ngươi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Sau đó, hắn lại lấy ra mấy cái dây thừng, trói chặt hai tay Lưu Lăng Phong, lại treo gã lên cây.
- Ngươi muốn làm gì...
Lưu Lăng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Phàm. Gã thật sự sợ rồi, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
- Sư phụ, người mau tới cứu con với...
Lâm Phàm lắc lư roi da, cảm giác rất thuận tay, sau đó miệng nhếch lên, nở một nụ cười xán lạn.
"Chát."
Roi đến, quần áo của Lưu Lăng Phong lập tức bị xé một đường. Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Trên ngực áo của Lưu Lăng Phong, ngoại trừ rơi ra mấy thỏi son, còn lộ ra cả một cái yếm màu hồng nhạt.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, đúng là người có thể lĩnh ngộ kiếm ý âm dương có khác, không phải người bình thường so sánh được.
Lâm Phàm không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, mặt nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt cũng biến thành sắc bén vô cùng.
- Sau này đi theo bản tọa, nhớ chưa?
- Đừng có mơ.
Lưu Lăng Phong gào thét.
Gã vừa nói dứt câu, Lâm Phàm đã nở nụ cười, chính là chờ những lời này.
"Chát chát chát..."
- Đừng màaaaa...
Giờ khắc này, không trung chỉ toàn là roi dài bay múa, quất từng vết từng vết lên thân thể trắng nõn của Lưu Lăng Phong.
- Có theo bản tọa không?
- Không bao giờ...
"Chát chát chát chát..."
....
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Phàm thở phào một cái, lấy tay gạt mồ hôi trên trán.
- Ngươi có nguyện ý đi theo bản tọa không?
- Nguyện ý.
....
Nhìn thấy Lưu Lăng Phong co rúc trên mặt đất, Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ đầu gã, thở dài một tiếng:
- Ài, roi đánh lên thân ngươi, lại đau ở lòng ta. Ngày sau ngươi sẽ hiểu, bản tọa làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Bỗng có một bóng người màu trắng, giống như quỷ mỵ xuyên qua rừng cây mà tiến tới chỗ Lâm Phàm.
- Tặc tử, chớ tổn thương đồ đệ của ta...
Một tiếng hét phẫn nộ truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên, tức thì biến sắc.
Chiến lực của địch quá cao.
Trốn...
* * *
Huyền Vân Tiên đang rất tức giận. Vừa nghe đệ tử Đạo Chủng Sơn báo tin, trong lòng nàng kinh hãi, vội đuổi tới nơi này.
Lưu Lăng Phong là con của tỷ tỷ nàng, ngày đó có chút chuyện xảy ra, tỷ tỷ đem Lăng Phong gửi gắm cho nàng. Tuy rằng lúc đó nàng còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, nhưng nàng cũng biết, đây là huyết mạch duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại.
Do đó, Huyền Vân Tiên khẩn cầu các chủ cho nàng giữ đứa nhỏ kia trong các, lại tự mình thu làm đệ tử, nuôi dưỡng tới hôm nay.
Nhưng giờ Lưu Lăng Phong lại bị người cướp đi, dĩ nhiên Huyền Vân Tiên vô cùng giận dữ, mà lo lắng cũng càng nhiều, bèn lập tức phóng tới.
Hiện giờ, nhìn bộ dáng thê thảm của Lưu lăng Phong, khuôn mặt xinh đẹp tới mức làm người ta ngẩn ngơ của Huyền Vân Tiên đã hiện lên sát ý.
- Chiếu cố tốt cho nó.
Huyền Vân Tiên dặn dò các đệ tử vừa tới phía sau, rồi đuổi theo hướng Lâm Phàm chạy trốn.
Lâm Phàm đang vừa thi triển thân pháp chạy đi, vừa cảm thán lần này xui xẻo, gặp ngay một bà nương xinh đẹp không giống người, đã vậy còn quá mạnh, Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, hắn hoàn toàn không ngăn nổi. Rồi hắn lại tự cảm thấy may mắn, không uổng công cố gắng tu luyện thân pháp kia tới cấp cao, để hắn chạy còn nhanh hơn cả bay.
Huyền Vân Tiên đuổi phía sau, mắt lóe lên sát khí, lại không ngờ kẻ phía trước có tốc độ nhanh như vậy.
- Đứng lại cho ta.
Huyền Vân Tiên theo sát, giận dữ quát.
- Đại tỷ à, chỉ đùa một chút thôi mà, cô cũng không cần đuổi rát thế chứ.
Lâm Phàm vừa chạy như điên, vừa khóc lóc kể lể.
Cả đời Lâm Phàm sợ nhất một việc, chính là bị nữ nhân tiếp cận.
Nữ nhân trời sinh là sinh vật không nói lý lẽ, một lời không hợp, vung tay là chuyện nhỏ, sợ nhất là ăn thua đủ, không để cho người ta có cơ hội sống sót.
- Hừ, ngươi đã làm gì đệ tử của ta?
Huyền Vân Tiên tức giận nói, mạnh mẽ tăng tốc độ, nhanh đến mức không trung hình thành từng đạo tàn ảnh. Vừa rồi, nàng thấy rõ bộ dáng của đồ đệ, quần áo rách rưới, khí tức suy yếu, giống như gặp phải tra tấn thảm thiết.
- Ta không có làm gì, chỉ trò chuyện tâm tình thôi mà.
Lâm Phàm không ngừng chạy, nữ nhân điên này có tốc độ quá nhanh, lạc nhịp một cái sẽ bị tóm ngay.
Huyền Vân Tiên hừ lạnh, một tay xé hư không, thân hình chìm vào trong đó, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Lâm Phàm chạy như điên, hơi quay đầu, lại thấy Huyền Vân Tiên xé hư không tiến hành dịch chuyển tức thời đoạn ngắn, không khỏi hô to:
- Cô đừng có quá đáng, bằng không ta không khách khí đâu.
- Tốt, không khách khí cho ta xem. Tổn thương đồ đệ của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi phải trả giá thật nhiều.
Huyền Vân Tiên lạnh lùng nói, giọng điệu tràn ngập sát khí.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên cảm giác phía sau có gió ập đến, vội kinh hãi quay đầu, chưa nhìn rõ là gì đã tránh qua một bên trước.
"Ầmmmm..."
Mặt đất chấn động, một cái hố sâu xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm.
- Đồ đàn bà thúi, cô làm thật đấy à?
Lâm Phàm nhìn mà sợ hãi, quát.
- Hừ.
....
Cứ như vậy, hai người một đường chạy như điên, ruột gan Lâm Phàm nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao mới tách được bà nương điên này.
Chợt trước mắt chỉ toàn là lửa, Lâm Phàm biết đây nhất định là Địa Ngục Hỏa Diễm rồi.
Lâm Phàm cắn chặt răng, dự định liều mạng, chạy vào trong Địa Ngục Hỏa Diễm. Nơi đây là một cấm địa, mức độ nguy hiểm khẳng định không thấp, có lẽ dựa vào điều này sẽ có thể bỏ lại người đàn bà thúi này.
- Đại tỷ, cô có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nhưng tính tình sao mà cục cằn thế hả? Chúng ta hẳn là nên ôn hòa nhã nhặn trò chuyện, huống hồ ta với đồ đệ của cô quan hệ rất tốt, không tin cô có thể hỏi hắn.
Lâm Phàm hô cầu may, nếu không cần chui vào nguy hiểm đương nhiên vẫn hơn.
- Tốt, vậy ngươi đừng chạy, chúng ta ôn hòa nhã nhặn nói chuyện.
Huyền Vân Tiên nói.
Kẻ này có tốc độ quá nhanh, mặc cho nàng đã thi triển bí pháp, mà vẫn không cản nổi. Huống hồ phía trước chính là Địa Ngục Hỏa Diễm, nàng hiểu rõ trong đó nguy hiểm ra sao, tốt nhất là không nên vào.
Hơn nữa, nếu kẻ này chạy vào, dẫn hung thú kia đến, vậy sẽ quấy rầy kế hoạch.
- Được, nhớ giữ lời.
Lâm Phàm nói.
- Tốt.
....
Giờ khắc này, Lâm Phàm dừng bước, Huyền Vân Tiên cũng ngừng lại. Sau đó hai bên đối mặt nhìn nhau.
- Ta thật sự không làm gì đồ đệ của cô, không tin cô trở về hỏi hắn đi.
Lâm Phàm thở phì phò nghỉ mệt.
Nhưng tại trong một sát na này, Huyền Vân Tiên bỗng đổi sắc mặt, cánh tay ngọc như ẩn chứa lượng chân nguyên vô tận đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vừa nhìn, tức thì cực kỳ hoảng sợ, lập tức lại chạy như điên.
- Đồ đàn bà thúi, lật lọng, làm người sao có thể vô sỉ thất tín như vậy chứ.
Lâm Phàm điên cuồng hét lên.
Lúc này, Lâm Phàm đã chạy tới phạm vi của Địa Ngục Hỏa Diễm, dưới chân không còn là bùn đất thông thường, mà là bùn đất bị thiêu đốt cháy đen, nóng rực, còn không ngừng có lửa phun lên.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể + 100 exp."
Bất Diệt Ma Thể tăng chút exp, còn đôi giày dưới chân Lâm Phàm hóa thành tro trong nháy mắt.
Khi Lâm Phàm nhìn về phía Huyền Vân Tiên, lại phát hiện đối phương vận chuyển chân nguyên bao trùm lấy lòng bàn chân, dễ dàng đi qua mặt đất rực lửa.
Địa Ngục Hỏa Diễm này, nói giống như tận thế cũng không quá đáng, khắp mặt đất chỉ một màu cháy đen, cứng rắn vô cùng, lại không ngừng có lửa bốc lên hừng hực, cộng thêm một con sông lửa chia Địa Ngục Hỏa Diễm làm hai phần.
Đồng thời lâm Phàm cũng nhìn thấy một ít hung thú toàn thân rực lửa đang đi lại rải rác.
Đúng lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung lắc.
Huyền Vân Tiên vội dừng việc đuổi theo Lâm Phàm, sắc mặt đại biến, muốn xoay người rời đi. Thế nhưng, tất cả đều đã chậm.
Nơi giao giới giữa Địa Ngục Hỏa Diễm và bên ngoài bỗng mọc ra những bức tường lửa chọc trời từ trong lòng đất, cách ly hoàn toàn nơi này.
Sau đó, Lâm Phàm phát hiện Huyền Vân Tiên lại lờ mình đi, thần sắc có vẻ rất căng thẳng mà xoay người bay nhanh về phía xa.
- Chuyện quái gì thế nhỉ?
Lâm Phàm thấy khó hiểu, sao tự nhiên ả đàn bà thúi này lại không đuổi theo hắn nữa?
- Chẳng lẽ do cảm nhận được khí tức bá đạo của mình, nên cô ả biết khó mà lui?
Lâm Phàm tự sướng trong đầu, rồi chợt đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Fuc.kkkkkk... Chơi lớn rồi...
-----oo0oo-----
oOo
- Sư huynh, Lưu Lăng Phong kia sẽ không sao chứ?
Đến giờ Tinh Nguyệt Vũ vẫn chưa thôi nhớ về giờ phút bị đánh cướp kia. Quả nhiên giống như các sư huynh sư tỷ nói, trong tông quá yên bình, chỉ có đi ra ngoài mới có thể trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác lạ.
- Có lẽ vậy.
Lôi Hằng Phong cũng không dám chắc chắn.
Tuy Lưu Lăng Phong kia làm cho người ta rất khó chịu, nhưng bất kể thế nào, quan hệ giữa hai tông vẫn rất tốt, lão tổ Đạo Chủng Sơn còn từng kết đạo lữ với một vị lão tổ Huyền Kiếm Các. Tuy chuyện đã qua ngàn năm, nhưng phần tình nghĩa kia lại chưa từng biến mất.
- Ô, sư huynh, huynh nhìn kìa...
Đột nhiên, Tinh Nguyệt Vũ hô lên, chỉ thấy xa xa phía trước có một lá cờ lớn đang tung bay theo gió.
Lôi Hằng Phong ngẩng đầu nhìn, mặt tươi tỉnh hẳn lên:
- Mau lên, đó là người Huyền Kiếm Các, toàn bộ tông môn chỉ có Huyền Kiếm Các là cắm cờ hiệu khi dựng nơi nghỉ tạm.
....
Trong khu rừng nhỏ tà ác mà thần bí kia, từng đợt tiếng kêu rên đang vang vọng.
- Ngươi muốn làm gì? Buông ra.
Lưu Lăng Phong liều mạng giãy giụa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản người kia tóm lấy chân, lôi mình đi vào chỗ sâu trong rừng.
- Ta là đệ tử Huyền Kiếm Các, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lưu Lăng Phong gào ầm lên như khóc. Quả thật, gã rất muốn khóc, tại sao không thành thành thật thật chờ mọi người, mà lại thích trang bức vọt đi trước làm gì, để rồi tự đẩy mình vào hiểm cảnh thế này.
Mặc kệ Lưu Lăng Phong kêu gào, Lâm Phàm vẫn tiếp tục tiến vào chỗ sâu. Sau một lát, Lâm Phàm dừng bước. Khung cảnh chỗ này không tệ, lại rất yên ắng, cũng cách xa chỗ bọn Sa Độc Long, hẳn là không bị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sẽ xuất hiện vào lát nữa.
Hiện giờ Thánh Ma Tông đang phát triển từng bước, tuy rằng đã có hai thiên tài là Diệt Cùng Kỳ và Thiên Vũ, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Lưu Lăng Phong này thực lực còn thấp, nhưng Lâm Phàm lại vừa ý kiếm ý âm dương của gã.
Tuy rằng giờ đây kiếm ý âm dương này còn chưa mạnh, nhưng Lâm Phàm biết, theo tu vi tăng lên đến cảnh giới nhất định, kiếm ý âm dương sẽ phát ra uy lực lớn nhất.
Cho nên, dù hôm nay có phải hạ thủ tàn nhẫn, Lâm Phàm cũng phải để Lưu Lăng Phong phục tùng.
Giờ khắc này, Lưu Lăng Phong cảm giác đối phương buông lỏng chân mình ra, lập tức lăn tròn về đằng sau.
- Ngươi đừng tới đây, sư phụ ta sắp đến rồi đấy.
Lưu Lăng Phong kích động nói.
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn Lưu Lăng Phong, rồi không biết hắn móc một cái roi da màu đen từ chỗ nào, vung tay quất quất mấy cái lên mặt đất, tiếng roi vun vút nghe rợn cả người.
Cái roi này không tệ, từ khi nắm giữ chức nghiệp phụ Điều Giáo Sư, Lâm Phàm vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Mà Lưu Lăng Phong vừa nhìn thấy roi da này thì lại bị dọa đến muốn hồn phi phách tán.
- Đừnggggg...
Lưu Lăng Phong vừa kêu vừa chạy ngược ra bên ngoài.
Lâm Phàm không thèm di chuyển, vung cổ tay một cái, roi da như linh xà quấn lấy Lưu Lăng Phong rồi kéo gã trở về.
- Không cần sợ, bản tọa không lấy mạng ngươi đâu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đây là bản tọa muốn tốt cho ngươi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Sau đó, hắn lại lấy ra mấy cái dây thừng, trói chặt hai tay Lưu Lăng Phong, lại treo gã lên cây.
- Ngươi muốn làm gì...
Lưu Lăng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Phàm. Gã thật sự sợ rồi, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
- Sư phụ, người mau tới cứu con với...
Lâm Phàm lắc lư roi da, cảm giác rất thuận tay, sau đó miệng nhếch lên, nở một nụ cười xán lạn.
"Chát."
Roi đến, quần áo của Lưu Lăng Phong lập tức bị xé một đường. Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Trên ngực áo của Lưu Lăng Phong, ngoại trừ rơi ra mấy thỏi son, còn lộ ra cả một cái yếm màu hồng nhạt.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, đúng là người có thể lĩnh ngộ kiếm ý âm dương có khác, không phải người bình thường so sánh được.
Lâm Phàm không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, mặt nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt cũng biến thành sắc bén vô cùng.
- Sau này đi theo bản tọa, nhớ chưa?
- Đừng có mơ.
Lưu Lăng Phong gào thét.
Gã vừa nói dứt câu, Lâm Phàm đã nở nụ cười, chính là chờ những lời này.
"Chát chát chát..."
- Đừng màaaaa...
Giờ khắc này, không trung chỉ toàn là roi dài bay múa, quất từng vết từng vết lên thân thể trắng nõn của Lưu Lăng Phong.
- Có theo bản tọa không?
- Không bao giờ...
"Chát chát chát chát..."
....
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Phàm thở phào một cái, lấy tay gạt mồ hôi trên trán.
- Ngươi có nguyện ý đi theo bản tọa không?
- Nguyện ý.
....
Nhìn thấy Lưu Lăng Phong co rúc trên mặt đất, Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ đầu gã, thở dài một tiếng:
- Ài, roi đánh lên thân ngươi, lại đau ở lòng ta. Ngày sau ngươi sẽ hiểu, bản tọa làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Bỗng có một bóng người màu trắng, giống như quỷ mỵ xuyên qua rừng cây mà tiến tới chỗ Lâm Phàm.
- Tặc tử, chớ tổn thương đồ đệ của ta...
Một tiếng hét phẫn nộ truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên, tức thì biến sắc.
Chiến lực của địch quá cao.
Trốn...
* * *
Huyền Vân Tiên đang rất tức giận. Vừa nghe đệ tử Đạo Chủng Sơn báo tin, trong lòng nàng kinh hãi, vội đuổi tới nơi này.
Lưu Lăng Phong là con của tỷ tỷ nàng, ngày đó có chút chuyện xảy ra, tỷ tỷ đem Lăng Phong gửi gắm cho nàng. Tuy rằng lúc đó nàng còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, nhưng nàng cũng biết, đây là huyết mạch duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại.
Do đó, Huyền Vân Tiên khẩn cầu các chủ cho nàng giữ đứa nhỏ kia trong các, lại tự mình thu làm đệ tử, nuôi dưỡng tới hôm nay.
Nhưng giờ Lưu Lăng Phong lại bị người cướp đi, dĩ nhiên Huyền Vân Tiên vô cùng giận dữ, mà lo lắng cũng càng nhiều, bèn lập tức phóng tới.
Hiện giờ, nhìn bộ dáng thê thảm của Lưu lăng Phong, khuôn mặt xinh đẹp tới mức làm người ta ngẩn ngơ của Huyền Vân Tiên đã hiện lên sát ý.
- Chiếu cố tốt cho nó.
Huyền Vân Tiên dặn dò các đệ tử vừa tới phía sau, rồi đuổi theo hướng Lâm Phàm chạy trốn.
Lâm Phàm đang vừa thi triển thân pháp chạy đi, vừa cảm thán lần này xui xẻo, gặp ngay một bà nương xinh đẹp không giống người, đã vậy còn quá mạnh, Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, hắn hoàn toàn không ngăn nổi. Rồi hắn lại tự cảm thấy may mắn, không uổng công cố gắng tu luyện thân pháp kia tới cấp cao, để hắn chạy còn nhanh hơn cả bay.
Huyền Vân Tiên đuổi phía sau, mắt lóe lên sát khí, lại không ngờ kẻ phía trước có tốc độ nhanh như vậy.
- Đứng lại cho ta.
Huyền Vân Tiên theo sát, giận dữ quát.
- Đại tỷ à, chỉ đùa một chút thôi mà, cô cũng không cần đuổi rát thế chứ.
Lâm Phàm vừa chạy như điên, vừa khóc lóc kể lể.
Cả đời Lâm Phàm sợ nhất một việc, chính là bị nữ nhân tiếp cận.
Nữ nhân trời sinh là sinh vật không nói lý lẽ, một lời không hợp, vung tay là chuyện nhỏ, sợ nhất là ăn thua đủ, không để cho người ta có cơ hội sống sót.
- Hừ, ngươi đã làm gì đệ tử của ta?
Huyền Vân Tiên tức giận nói, mạnh mẽ tăng tốc độ, nhanh đến mức không trung hình thành từng đạo tàn ảnh. Vừa rồi, nàng thấy rõ bộ dáng của đồ đệ, quần áo rách rưới, khí tức suy yếu, giống như gặp phải tra tấn thảm thiết.
- Ta không có làm gì, chỉ trò chuyện tâm tình thôi mà.
Lâm Phàm không ngừng chạy, nữ nhân điên này có tốc độ quá nhanh, lạc nhịp một cái sẽ bị tóm ngay.
Huyền Vân Tiên hừ lạnh, một tay xé hư không, thân hình chìm vào trong đó, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Lâm Phàm chạy như điên, hơi quay đầu, lại thấy Huyền Vân Tiên xé hư không tiến hành dịch chuyển tức thời đoạn ngắn, không khỏi hô to:
- Cô đừng có quá đáng, bằng không ta không khách khí đâu.
- Tốt, không khách khí cho ta xem. Tổn thương đồ đệ của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi phải trả giá thật nhiều.
Huyền Vân Tiên lạnh lùng nói, giọng điệu tràn ngập sát khí.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên cảm giác phía sau có gió ập đến, vội kinh hãi quay đầu, chưa nhìn rõ là gì đã tránh qua một bên trước.
"Ầmmmm..."
Mặt đất chấn động, một cái hố sâu xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm.
- Đồ đàn bà thúi, cô làm thật đấy à?
Lâm Phàm nhìn mà sợ hãi, quát.
- Hừ.
....
Cứ như vậy, hai người một đường chạy như điên, ruột gan Lâm Phàm nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao mới tách được bà nương điên này.
Chợt trước mắt chỉ toàn là lửa, Lâm Phàm biết đây nhất định là Địa Ngục Hỏa Diễm rồi.
Lâm Phàm cắn chặt răng, dự định liều mạng, chạy vào trong Địa Ngục Hỏa Diễm. Nơi đây là một cấm địa, mức độ nguy hiểm khẳng định không thấp, có lẽ dựa vào điều này sẽ có thể bỏ lại người đàn bà thúi này.
- Đại tỷ, cô có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nhưng tính tình sao mà cục cằn thế hả? Chúng ta hẳn là nên ôn hòa nhã nhặn trò chuyện, huống hồ ta với đồ đệ của cô quan hệ rất tốt, không tin cô có thể hỏi hắn.
Lâm Phàm hô cầu may, nếu không cần chui vào nguy hiểm đương nhiên vẫn hơn.
- Tốt, vậy ngươi đừng chạy, chúng ta ôn hòa nhã nhặn nói chuyện.
Huyền Vân Tiên nói.
Kẻ này có tốc độ quá nhanh, mặc cho nàng đã thi triển bí pháp, mà vẫn không cản nổi. Huống hồ phía trước chính là Địa Ngục Hỏa Diễm, nàng hiểu rõ trong đó nguy hiểm ra sao, tốt nhất là không nên vào.
Hơn nữa, nếu kẻ này chạy vào, dẫn hung thú kia đến, vậy sẽ quấy rầy kế hoạch.
- Được, nhớ giữ lời.
Lâm Phàm nói.
- Tốt.
....
Giờ khắc này, Lâm Phàm dừng bước, Huyền Vân Tiên cũng ngừng lại. Sau đó hai bên đối mặt nhìn nhau.
- Ta thật sự không làm gì đồ đệ của cô, không tin cô trở về hỏi hắn đi.
Lâm Phàm thở phì phò nghỉ mệt.
Nhưng tại trong một sát na này, Huyền Vân Tiên bỗng đổi sắc mặt, cánh tay ngọc như ẩn chứa lượng chân nguyên vô tận đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vừa nhìn, tức thì cực kỳ hoảng sợ, lập tức lại chạy như điên.
- Đồ đàn bà thúi, lật lọng, làm người sao có thể vô sỉ thất tín như vậy chứ.
Lâm Phàm điên cuồng hét lên.
Lúc này, Lâm Phàm đã chạy tới phạm vi của Địa Ngục Hỏa Diễm, dưới chân không còn là bùn đất thông thường, mà là bùn đất bị thiêu đốt cháy đen, nóng rực, còn không ngừng có lửa phun lên.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể + 100 exp."
Bất Diệt Ma Thể tăng chút exp, còn đôi giày dưới chân Lâm Phàm hóa thành tro trong nháy mắt.
Khi Lâm Phàm nhìn về phía Huyền Vân Tiên, lại phát hiện đối phương vận chuyển chân nguyên bao trùm lấy lòng bàn chân, dễ dàng đi qua mặt đất rực lửa.
Địa Ngục Hỏa Diễm này, nói giống như tận thế cũng không quá đáng, khắp mặt đất chỉ một màu cháy đen, cứng rắn vô cùng, lại không ngừng có lửa bốc lên hừng hực, cộng thêm một con sông lửa chia Địa Ngục Hỏa Diễm làm hai phần.
Đồng thời lâm Phàm cũng nhìn thấy một ít hung thú toàn thân rực lửa đang đi lại rải rác.
Đúng lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung lắc.
Huyền Vân Tiên vội dừng việc đuổi theo Lâm Phàm, sắc mặt đại biến, muốn xoay người rời đi. Thế nhưng, tất cả đều đã chậm.
Nơi giao giới giữa Địa Ngục Hỏa Diễm và bên ngoài bỗng mọc ra những bức tường lửa chọc trời từ trong lòng đất, cách ly hoàn toàn nơi này.
Sau đó, Lâm Phàm phát hiện Huyền Vân Tiên lại lờ mình đi, thần sắc có vẻ rất căng thẳng mà xoay người bay nhanh về phía xa.
- Chuyện quái gì thế nhỉ?
Lâm Phàm thấy khó hiểu, sao tự nhiên ả đàn bà thúi này lại không đuổi theo hắn nữa?
- Chẳng lẽ do cảm nhận được khí tức bá đạo của mình, nên cô ả biết khó mà lui?
Lâm Phàm tự sướng trong đầu, rồi chợt đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Fuc.kkkkkk... Chơi lớn rồi...
-----oo0oo-----
Tác giả :
Tân Phong