Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 120: Ngươi là cái gì Võ...?
3 ngày nhanh chóng trôi qua....
- Hừm! Tiểu tử kia! Sao giờ này vẫn chưa có mặt?
Đi lòng vòng liên tục, Lăng Phiên Hùng có chút sốt ruột. Lăng Huyền Phong chính là chủ lực lần này của Lăng Gia đi đến học viện Thiên Tinh. Cái chức dẫn đội đã sớm được mọi người thống nhất để cho hắn. Thế nhưng sắp tới giờ xuất phát rồi mà bóng dáng của hắn không thấy đâu. Hắn sốt ruột là thế, nhưng lão tam Lăng Phiêu lại dường như bình thản đến lạ, vẫn thản nhiên uống hớp trà, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
- Đại ca! Huynh đừng nóng vội. Dù gì cũng chưa tới giờ, thư thả một chút đi. Với lại chúng ta xuất phát muộn một chút cũng không có vấn đề.
- Không được! Bế quan hay không bế quan, sắp tới giờ xuất phát rồi! Phải mau lên, không thì không kịp mất! - Lăng Phiên Hùng không cho là đúng, vội vàng chạy đến tiểu viện của Lăng Huyền Phong. Lăng Phiêu lắc đầu cười khổ, cũng vội đi theo.
- ------------------------
- Gia chủ hảo!
Dương Quá cùng tiểu Long nữ cúi đầu hành lễ, nhưng Lăng gia chủ dường như không để ý, chỉ phất phất tay sau đó túm lấy cổ áo Dương Quá hét to:
- Nói! Tên vương bát đản kia sao bây giờ vẫn chưa ra?
Thấy gia chủ trợn mắt lên nhìn mình, Dương Quá sợ tới mức tim đập chân run, 2 hàm răng run rẩy đánh vào nhau "cạch cạch cạch cạch". Tiểu Long nữ nín cười, vội vàng giải nguy:
- Gia chủ! Xin ngài bớt lo lắng! Thiếu gia coi chừng cũng sắp xuất quan rồi!
Bỏ Dương Quá xuống, Lăng Phiên Hùng dường như cảm thấy gì đó, liền hỏi:
- Các ngươi có cảm thấy có gì khác không?
Lăng Phiêu nhíu mày. Quả nhiên có việc khác thường. Hiện tại đã chuẩn bị vào thu, gió hiu hiu thổi khá là mát mẻ, nhưng trong phạm vi tiểu viện này, lại có một cỗ nhiệt khí nóng hừng hực bốc lên. Hắn liền hỏi:
- Tiểu Tam! Chuyện này là sao?
- Ách! Tam Gia.. Là từ ngày hôm qua! Lấy phạm vi trăm thước từ phòng ngủ của thiếu gia, không biết vì sao nhiệt khí bốc lên ngùn ngụt. Vốn tiểu nhân định hô cứu hỏa, nhưng ngạc nhiên thay là nóng như vậy, lại không có một đám cháy nào bốc ra, liền quan sát liên tục. Cuối cùng cũng rút ra một kết luận là: Nhiệt khí này, tám phần là do thiếu gia phát ra!
Lăng Phiên Hùng cùng Lăng Phiêu kinh hãi. Tu luyện công pháp gì mà tới mức nóng như biển lửa như thế này! Chỉ thấy xung quanh tiểu viện, hơi nóng cứ bốc lên, như trong chảo lửa vậy, dám cá rằng nếu bỏ một quả trứng vào thì trong chốc lát sẽ bị nướng chín!
- Đại ca! Nhìn kìa!
Lăng Phiên Hùng nhìn về hướng Lăng Phiêu chỉ: Ao nước thường ngày trong xanh mát lành là thế, bây giờ không khác gì nồi nước sôi. Đàn cá cảnh thường ngày vẫn tung tăng bơi lội, bây giờ đều ngửa bụng lên mặt nước, nếu để thêm chút nữa không nghi ngờ gì mọi người sẽ có món cá luộc để ăn!
- Nhiệt khí thật kinh khủng! - Lăng Phiên Hùng líu lưỡi. - Làm thế nào bây giờ? Chúng ta không thể cứ thế xông vào được, lỡ đâu...
- Đại ca! Huynh cứ bình tĩnh! Chờ một chút xem sao!
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau....
Ầm!!!!
- Ha ha ha ha ha ha ha!!! Thành công! Lão tử thành công!! Ha ha ha ha!!!!
Tất cả chỉ nghe thấy một tiếng cười khả ố phát ra từ trong phòng ngủ, kèm theo một mùi khét khét...
- Ta kháo! Cháy! Cháy! Người đâu! Cứu hỏa! Cứu hỏa a!! Tiểu tử Dương Quá đâu! Mau cứu bản thiếu gia a!
Trong khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, một thân ảnh trần như nhộng mau chóng lao ra từ trong phòng ngủ, theo sau đó là một đám khói dày đặc. Không nghi ngờ gì nữa, đích thực có cháy!
- Mau! Mau! Cứu hỏa! - Lăng Phiêu là người tỉnh táo nhất, mau chóng hạ lệnh.
- Thiếu gia.... AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Một tiếng hét trong trẻo vang lên làm cho mọi người phải bịt lại lỗ tai. Đó chính là tiểu Long nữ. Tiểu nha đầu thấy thiếu gia trần như nhộng chạy như điên về phía nàng, lập tức che mặt hét lớn, không cẩn thận lại khu động nội công... và kết quả là....
- Oa kháo! Sư tử hống!!!
Lăng tam thiếu tội nghiệp bị bất ngờ, chỉ thấy một luồng sóng âm cực lớn đánh thẳng vào người hắn, nhất thời không kịp vận công ngăn cản.
Hự!!!!
Hắn bị sóng âm đánh văng xa gần chục mét, ngã xuống, đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời.... Nhưng ngay lập tức hắn liền đứng dậy cười lớn:
- Oa ha ha! Tiểu Long nữ! Không ngờ vô tình nàng lại luyện được môn thần thông Sư Tử Hống! Ca rất tự hào a!
- Tiểu tử thối! Mau mặc quần áo vào, còn nửa canh giờ nữa là xuất phát đi học viện rồi! - Lăng Phiêu hắng giọng, nhưng cũng không đè nén được kinh hãi trong lòng. Sóng âm vừa rồi không ngờ lại bỏ qua đấu khí phòng ngự của hắn, trực tiếp đánh thẳng vào tinh thần, làm cho đầu hắn ong lên vài tiếng. Không biết sau này luyện được đến đỉnh phong thì kinh khủng thế nào!
- Ách! Sặc! Lão tử lại khỏa thân a!
Hiện tại Lăng tam thiếu mới cảm thấy hạ thân có gió thổi qua, liền nhìn xuống, nhất thời mặt đỏ như trái táo, liền ngồi xổm xuống che lại mấy bộ vị mẫn cảm, đồng thời nhanh chóng kích hoạt Phong Vật Chí Phi Ngư Phục. Nhất thời, một luồng ánh sáng lóe lên, Lăng Huyền Phong hiện ra, trên thân mình đã mặc y phục chỉnh tề, trông vô cùng tuấn tú.
- Khụ! Khụ! Tiểu tử không tồi, có ba phần phong phạm của lão tử ngươi! - Lăng Phiên Hùng không biết nói gì, đành khen bừa một câu, sau đó nhíu mày nói. - Mà, tiểu tử ngươi bế quan thế nào?
- Hắc hắc! Rất thuận lợi, hiện tại ta đã coi như là một cao thủ a! Khà khà khà!
Lăng gia chủ gật đầu, hỏi tiếp:
- Võ Vương mấy giai rồi?
- Võ Tông nhất giai đỉnh!
- Ừm! Không tệ, đã là Võ Tông nhất giai rồi, tranh thủ mau chóng tu luyện đến Võ Vương lục, thất giai, như thế là ổn. - Lăng Phiên Hùng vẫn chưa phát hiện ra, Lăng Phiêu bây giờ đã trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt như nhìn quái thai nhìn nhi tử của hắn. Thấy đệ đệ của mình như vậy, Lăng Phiên Hùng hỏi:
- Tam đệ! Sao đệ lại...
- Đại ca! Huynh vừa nói cái gì.. Võ Tông..???
- Ừ đúng thế! Ta nói là Võ.......
Nói được đến đây, biểu cảm của Lăng gia chủ cũng giống y hệt tam đệ hắn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu chất yêu quý của mình, hú lên một tiếng quái dị:
- Phong nhi! Ngươi nói ngươi là... Võ... cái gì... Tông.. ách! Võ Tông hả?
- Đúng thế!
Lăng Huyền Phong bực mình. Bản thiếu gia là Võ Tông hàng thật giá thật, vậy mà bá bá lại bắt mình đột phá lùi là sao?
- Hừm! Tiểu tử kia! Sao giờ này vẫn chưa có mặt?
Đi lòng vòng liên tục, Lăng Phiên Hùng có chút sốt ruột. Lăng Huyền Phong chính là chủ lực lần này của Lăng Gia đi đến học viện Thiên Tinh. Cái chức dẫn đội đã sớm được mọi người thống nhất để cho hắn. Thế nhưng sắp tới giờ xuất phát rồi mà bóng dáng của hắn không thấy đâu. Hắn sốt ruột là thế, nhưng lão tam Lăng Phiêu lại dường như bình thản đến lạ, vẫn thản nhiên uống hớp trà, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
- Đại ca! Huynh đừng nóng vội. Dù gì cũng chưa tới giờ, thư thả một chút đi. Với lại chúng ta xuất phát muộn một chút cũng không có vấn đề.
- Không được! Bế quan hay không bế quan, sắp tới giờ xuất phát rồi! Phải mau lên, không thì không kịp mất! - Lăng Phiên Hùng không cho là đúng, vội vàng chạy đến tiểu viện của Lăng Huyền Phong. Lăng Phiêu lắc đầu cười khổ, cũng vội đi theo.
- ------------------------
- Gia chủ hảo!
Dương Quá cùng tiểu Long nữ cúi đầu hành lễ, nhưng Lăng gia chủ dường như không để ý, chỉ phất phất tay sau đó túm lấy cổ áo Dương Quá hét to:
- Nói! Tên vương bát đản kia sao bây giờ vẫn chưa ra?
Thấy gia chủ trợn mắt lên nhìn mình, Dương Quá sợ tới mức tim đập chân run, 2 hàm răng run rẩy đánh vào nhau "cạch cạch cạch cạch". Tiểu Long nữ nín cười, vội vàng giải nguy:
- Gia chủ! Xin ngài bớt lo lắng! Thiếu gia coi chừng cũng sắp xuất quan rồi!
Bỏ Dương Quá xuống, Lăng Phiên Hùng dường như cảm thấy gì đó, liền hỏi:
- Các ngươi có cảm thấy có gì khác không?
Lăng Phiêu nhíu mày. Quả nhiên có việc khác thường. Hiện tại đã chuẩn bị vào thu, gió hiu hiu thổi khá là mát mẻ, nhưng trong phạm vi tiểu viện này, lại có một cỗ nhiệt khí nóng hừng hực bốc lên. Hắn liền hỏi:
- Tiểu Tam! Chuyện này là sao?
- Ách! Tam Gia.. Là từ ngày hôm qua! Lấy phạm vi trăm thước từ phòng ngủ của thiếu gia, không biết vì sao nhiệt khí bốc lên ngùn ngụt. Vốn tiểu nhân định hô cứu hỏa, nhưng ngạc nhiên thay là nóng như vậy, lại không có một đám cháy nào bốc ra, liền quan sát liên tục. Cuối cùng cũng rút ra một kết luận là: Nhiệt khí này, tám phần là do thiếu gia phát ra!
Lăng Phiên Hùng cùng Lăng Phiêu kinh hãi. Tu luyện công pháp gì mà tới mức nóng như biển lửa như thế này! Chỉ thấy xung quanh tiểu viện, hơi nóng cứ bốc lên, như trong chảo lửa vậy, dám cá rằng nếu bỏ một quả trứng vào thì trong chốc lát sẽ bị nướng chín!
- Đại ca! Nhìn kìa!
Lăng Phiên Hùng nhìn về hướng Lăng Phiêu chỉ: Ao nước thường ngày trong xanh mát lành là thế, bây giờ không khác gì nồi nước sôi. Đàn cá cảnh thường ngày vẫn tung tăng bơi lội, bây giờ đều ngửa bụng lên mặt nước, nếu để thêm chút nữa không nghi ngờ gì mọi người sẽ có món cá luộc để ăn!
- Nhiệt khí thật kinh khủng! - Lăng Phiên Hùng líu lưỡi. - Làm thế nào bây giờ? Chúng ta không thể cứ thế xông vào được, lỡ đâu...
- Đại ca! Huynh cứ bình tĩnh! Chờ một chút xem sao!
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau....
Ầm!!!!
- Ha ha ha ha ha ha ha!!! Thành công! Lão tử thành công!! Ha ha ha ha!!!!
Tất cả chỉ nghe thấy một tiếng cười khả ố phát ra từ trong phòng ngủ, kèm theo một mùi khét khét...
- Ta kháo! Cháy! Cháy! Người đâu! Cứu hỏa! Cứu hỏa a!! Tiểu tử Dương Quá đâu! Mau cứu bản thiếu gia a!
Trong khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, một thân ảnh trần như nhộng mau chóng lao ra từ trong phòng ngủ, theo sau đó là một đám khói dày đặc. Không nghi ngờ gì nữa, đích thực có cháy!
- Mau! Mau! Cứu hỏa! - Lăng Phiêu là người tỉnh táo nhất, mau chóng hạ lệnh.
- Thiếu gia.... AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Một tiếng hét trong trẻo vang lên làm cho mọi người phải bịt lại lỗ tai. Đó chính là tiểu Long nữ. Tiểu nha đầu thấy thiếu gia trần như nhộng chạy như điên về phía nàng, lập tức che mặt hét lớn, không cẩn thận lại khu động nội công... và kết quả là....
- Oa kháo! Sư tử hống!!!
Lăng tam thiếu tội nghiệp bị bất ngờ, chỉ thấy một luồng sóng âm cực lớn đánh thẳng vào người hắn, nhất thời không kịp vận công ngăn cản.
Hự!!!!
Hắn bị sóng âm đánh văng xa gần chục mét, ngã xuống, đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời.... Nhưng ngay lập tức hắn liền đứng dậy cười lớn:
- Oa ha ha! Tiểu Long nữ! Không ngờ vô tình nàng lại luyện được môn thần thông Sư Tử Hống! Ca rất tự hào a!
- Tiểu tử thối! Mau mặc quần áo vào, còn nửa canh giờ nữa là xuất phát đi học viện rồi! - Lăng Phiêu hắng giọng, nhưng cũng không đè nén được kinh hãi trong lòng. Sóng âm vừa rồi không ngờ lại bỏ qua đấu khí phòng ngự của hắn, trực tiếp đánh thẳng vào tinh thần, làm cho đầu hắn ong lên vài tiếng. Không biết sau này luyện được đến đỉnh phong thì kinh khủng thế nào!
- Ách! Sặc! Lão tử lại khỏa thân a!
Hiện tại Lăng tam thiếu mới cảm thấy hạ thân có gió thổi qua, liền nhìn xuống, nhất thời mặt đỏ như trái táo, liền ngồi xổm xuống che lại mấy bộ vị mẫn cảm, đồng thời nhanh chóng kích hoạt Phong Vật Chí Phi Ngư Phục. Nhất thời, một luồng ánh sáng lóe lên, Lăng Huyền Phong hiện ra, trên thân mình đã mặc y phục chỉnh tề, trông vô cùng tuấn tú.
- Khụ! Khụ! Tiểu tử không tồi, có ba phần phong phạm của lão tử ngươi! - Lăng Phiên Hùng không biết nói gì, đành khen bừa một câu, sau đó nhíu mày nói. - Mà, tiểu tử ngươi bế quan thế nào?
- Hắc hắc! Rất thuận lợi, hiện tại ta đã coi như là một cao thủ a! Khà khà khà!
Lăng gia chủ gật đầu, hỏi tiếp:
- Võ Vương mấy giai rồi?
- Võ Tông nhất giai đỉnh!
- Ừm! Không tệ, đã là Võ Tông nhất giai rồi, tranh thủ mau chóng tu luyện đến Võ Vương lục, thất giai, như thế là ổn. - Lăng Phiên Hùng vẫn chưa phát hiện ra, Lăng Phiêu bây giờ đã trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt như nhìn quái thai nhìn nhi tử của hắn. Thấy đệ đệ của mình như vậy, Lăng Phiên Hùng hỏi:
- Tam đệ! Sao đệ lại...
- Đại ca! Huynh vừa nói cái gì.. Võ Tông..???
- Ừ đúng thế! Ta nói là Võ.......
Nói được đến đây, biểu cảm của Lăng gia chủ cũng giống y hệt tam đệ hắn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu chất yêu quý của mình, hú lên một tiếng quái dị:
- Phong nhi! Ngươi nói ngươi là... Võ... cái gì... Tông.. ách! Võ Tông hả?
- Đúng thế!
Lăng Huyền Phong bực mình. Bản thiếu gia là Võ Tông hàng thật giá thật, vậy mà bá bá lại bắt mình đột phá lùi là sao?
Tác giả :
Dao Quang Lân Y