Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 107-2
Dương Miên Miên nhấc chân đá bọt nước: “Như thế nào lại im lặng vậy, tâm tình không sao, đừng lo lắng mà, tôi sẽ không đem cậu giao cho bọn họ đâu."
Chén trầm mặc trong chốc lát nói: “Là bởi vì tôi sao? Thực xin lỗi."
“Không phải."
Nó tuy rằng có giá trị, nhưng đối với Tiêu Thiên cũng không phải vật quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hàm ý của Tiêu Thiên lúc cô phân biệt ra nó trong một đống chén tạp kia.
Nhưng chén lại không thể nghĩ ra được điểm này, nó vẫn tự trách: “Tôi cũng không biết vì cái gì lại biến thành như vậy, nếu tôi chỉ là một cái chén bình thường thì tốt rồi, trước kia tôi cũng chỉ là một cái chén bình thường thôi mà, lúc đó có rất nhiều bạn bè ở cùng tôi, trước kia tôi là cho một vị thái thái dùng, nàng thích nhất chính là định diêu tới ấm trà bạch sứ, thường xuyên dùng nó pha trà, dùng tôi uống canh, tôi chưa từng ra khỏi tòa nhà lớn ấy, nhưng có đôi khi sẽ nghe thấy chúng nó nói về thế giới bên ngoài, có đôi khi tôi cũng tưởng đi theo bên cạnh đòn gánh của người bán hàng sẽ có thể nhìn xem nơi nơi……"
Dương Miên Miên lẳng lặng lắng nghe, tất cả mọi người đều không nói.
Chén lẩm bẩm nói: “Nhưng sau này tôi mới biết, hết thảy đều không giống nhau, thái thái đã chết, nha đầu thường xuyên chùi rửa cho tôi cũng đã chết, thế đạo đột nhiên thay đổi, chúng nó nói đổi hoàng đế, hoàng đế luôn thay đổi, tôi cũng không nhớ nổi đã đổi qua bao nhiêu, sau lại không biết sao lại thế này, chúng nó với tôi vốn không giống nhau, tôi vốn dĩ chỉ là một cái chén, chính là chúng nó kêu tôi là đồ cổ, nói tôi có giá trị, đem tôi bán đi sẽ có giá cao, bọn họ đem tôi mua về trước nay lại không cần dùng tôi, đem tôi đặt ở trên giá, tôi cảm thấy rất tịch mịch, đôi khi tôi cũng cảm thấy chính mình không giống như một cái chén.
Sau đánh giặc liên miên, người ta luôn thích đánh giặc, không biết vì cái gì, đánh giặc sẽ có người chết, tôi cũng sẽ đổi nơi ở, tôi đã đổi quá rất nhiều nơi khác nhau, cũng thật lâu thật lâu rồi không có người dùng tôi để ăn cơm ăn canh, tôi thực hâm mộ những cái chén kia, chúng nó luôn vui vẻ, mỗi ngày đựng đồ vật đều không giống nhau, có cái bạch chén chơi rất tốt, nó nói mục tiêu của nó là đem tất cả đồ ăn đựng trên nó một lần, nhưng bọn họ chỉ lấy nó đựng cơm tẻ, một lần hai lần, nó luôn thấy rất thất vọng.
Nhưng tôi rất hâm mộ nó, bởi vì lúc ấy tôi đã thật lâu không có bị người dùng qua, đều là chén, nhưng có chén mệnh đoản, có chén chút mệnh trường, tôi cũng không biết vì cái gì, tôi trước kia cảm thấy mệnh trường rất rất tốt một chút, sau đó lại cảm thấy mệnh đoản càng tốt hơn, trước kia tôi từng có rất nhiều bằng hữu, nhưng chúng nó đều đã chết rồi, trước kia tôi là một chén vui vẻ, nhưng hiện tại chúng nó đều nói tôi là đồ cổ, nhân loại thật là rất kỳ quái, bởi vì tôi sống được lâu là có giá trị sao, có phải bởi vì nhân loại chính mình sống được quá ngắn mới có thể nghĩ như vậy tưởng hay không?
Càng kỳ quái chính là, rõ ràng có rất nhiều rất nhiều người so với chúng tôi sống được lâu hơn mà, tôi đã từng đi qua chùa miếu, thời điểm tôi đi nơi đó nó đã một ngàn hơn tuổi, còn tôi mới bốn năm trăm tuổi, nhưng chúng nó lại xem tôi như bảo bối, lại không xem cái chùa miếu kia giống vậy, nhưng tôi vẫn hâm mộ nó, nó sống lâu như vậy, vẫn là chùa miếu, đại gia vẫn là đi vào thắp hương bái Phật, tôi thì không, ta là bị đưa cho người khác.
Nhân loại các người thật sự rất kì quái, người trước kia tôi gặp được càng kỳ quái, hắn để lẫn cùng tôi với những cái chén giống nhau như đúc mà không dùng đến, mà lại là một đám tạp chén, hắn là người tàn nhẫn nhất tôi từng gặp được, nếu không muốn dùng, vì cái gì muốn hủy diệt hết bọn tôi?
Là bởi vì chúng nó không đủ giống tôi sao? Tôi không biết hắn muốn làm gì, nếu muốn tôi chết thì cứ nói, tôi nguyện ý, tôi sống được lâu lắm rồi, tôi đã thật lâu không giống như là một cái chén, tôi đây ít nhất có thể giống các chén kia lần cuối, giống nhau đều chết đi."
Nghe được mấy lời này đám tiểu đồng bọn kia đều khóc rống: “Không cần nói đến như vậy mà
●﹏● "
“Đừng……"
Dương Miên Miên chửi thầm, cô cũng sẽ không dùng nó tới ăn cơm, nhưng là có thể cho nó đồ vật để trang điểm** “Được, những việc này hết thảy cùng cậu không có quan hệ, cậu ngoan ngoãn, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi."
** Wie: ý chị là việc chị dùng chén để đựng xà bông à?
Chén chua xót mà hỏi lại: “Thật sao?"
“Thật sự, nếu không cậu nhìn xem, đã nhiều năm như vậy trôi qua cậu có gặp được người nào nghe hiểu cậu nói gì sao?"
“Không có."
“Vậy đúng rồi." Dương Miên Miên lau chân, bưng chậu nước đi đổ.
“Đừng khóc, sẽ không có việc gì."
Cô rất lạc quan, nhưng Kinh Sở cùng Tùng Tuấn hiển nhiên không như vậy cảm thấy, hai người kia trốn Dương Miên Miên, ở một gian trong căn phòng nhỏ uống rượu.
Bắt đầu Kinh Sở còn nhớ thương Dương Miên Miên, Tùng Tuấn liền rót cho anh một ly: “Đừng như vậy được không, bạn gái cũng cần có thời gian riêng tư mà, phòng cô ấy phòng ở ngay bên kia, có động tĩnh gì chúng ta đều có thể nghe thấy, hơn nữa nha đầu này quỷ linh, người bình thường có thể đem cô ta đi sao? Chúng ta tâm sự một lát thôi, được chưa?"
Kinh Sở lúc này mới bưng lên ly rượu nhấp môi: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì." Hắn dừng một chút.
“Nhưng đi luôn hậu hoạn khó tránh vô cùng, cũng không thể cả đời cứ mãi trốn tránh bọn họ."
“Là tôi, tôi cũng nén giận, nuốt không trôu khẩu khí này, nhưng cậu cùng tôi giống nhau sao, tôi một người, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ngươi còn mang theo cô nàng Miên Miên kia mà."
Tùng Tuấn cũng rất mâu thuẫn, “Nói thực ra, trước kia nghe nói cậu với mấy người bạn gái đều không thành công, tôi một chút cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tương tự, tuy rằng nói là nhân viên công vụ, nhưng rất nguy hiểm, hiện tại nữ nhân đều thông minh."
Kinh Sở nhướng nhướng chân mày: “Cậu lo lắng Miên Miên cũng sẽ từ bỏ tôi?"
Tùng Tuấn có chút dở khóc dở cười “Có lẽ sẽ không."
“Chúng ta là anh em, tôi đương nhiên cảm thấy cậu đáng giá, nhưng là tôi thật sự lo lắng, cậu xem Dương Miên Miên tuổi vẫn còn nhỏ, đối với cái gì cũng tò mò, cho nên mới không ngại, nhưng cậu nhìn xem những nữ nhân trưởng thành, có ai không muốn một gia đình an ổn không?
Nếu lúc này đây cô ấy thật sự xảy ra chuyện, về sau có thể không sợ hay không? Suốt ngày lo lắng hãi hùng, có thể chịu được sao? Tôi biết cậu hiếm lạ cô ấy, cho nên càng không biết các ngươi xảy ra chuyện gì, thành thật thái bình trở về, uất ức là uất ức, nhưng bớt việc một chút, cậu cũng không muốn cô ta bị thương phải không?"
Tùng Tuấn quả thực là đào tim đào phổi ra nói, cũng mặc kệ chính mình có phải trở thành người xấu hay không, Kinh Sở lần này đối với Dương Miên Miên ít nhiều để bụng cậu đều xem ở trong mắt, càng không hi vọng bọn họ có việc gì bất trắc.
Chờ đến đem hai người bọn họ đi khỏi nơi này rồi, cậu cũng có thể yên tâm đi tìm Tiêu Thiên phiền toái chết hắn ta.
23:16 - 1/12/18
- --------
Wie: tâm trạng tốt nên làm thêm một chương nữa đây. Không liên quan lắm nhưng các cậu ủng hộ cho truyện Mị Hoan càng nhiều thì tốc độ truyện này càng nhanh nhé.
Tâm huyết của Wie cả đấy mặc dù không phải " mẹ đẻ" =.=
Chén trầm mặc trong chốc lát nói: “Là bởi vì tôi sao? Thực xin lỗi."
“Không phải."
Nó tuy rằng có giá trị, nhưng đối với Tiêu Thiên cũng không phải vật quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hàm ý của Tiêu Thiên lúc cô phân biệt ra nó trong một đống chén tạp kia.
Nhưng chén lại không thể nghĩ ra được điểm này, nó vẫn tự trách: “Tôi cũng không biết vì cái gì lại biến thành như vậy, nếu tôi chỉ là một cái chén bình thường thì tốt rồi, trước kia tôi cũng chỉ là một cái chén bình thường thôi mà, lúc đó có rất nhiều bạn bè ở cùng tôi, trước kia tôi là cho một vị thái thái dùng, nàng thích nhất chính là định diêu tới ấm trà bạch sứ, thường xuyên dùng nó pha trà, dùng tôi uống canh, tôi chưa từng ra khỏi tòa nhà lớn ấy, nhưng có đôi khi sẽ nghe thấy chúng nó nói về thế giới bên ngoài, có đôi khi tôi cũng tưởng đi theo bên cạnh đòn gánh của người bán hàng sẽ có thể nhìn xem nơi nơi……"
Dương Miên Miên lẳng lặng lắng nghe, tất cả mọi người đều không nói.
Chén lẩm bẩm nói: “Nhưng sau này tôi mới biết, hết thảy đều không giống nhau, thái thái đã chết, nha đầu thường xuyên chùi rửa cho tôi cũng đã chết, thế đạo đột nhiên thay đổi, chúng nó nói đổi hoàng đế, hoàng đế luôn thay đổi, tôi cũng không nhớ nổi đã đổi qua bao nhiêu, sau lại không biết sao lại thế này, chúng nó với tôi vốn không giống nhau, tôi vốn dĩ chỉ là một cái chén, chính là chúng nó kêu tôi là đồ cổ, nói tôi có giá trị, đem tôi bán đi sẽ có giá cao, bọn họ đem tôi mua về trước nay lại không cần dùng tôi, đem tôi đặt ở trên giá, tôi cảm thấy rất tịch mịch, đôi khi tôi cũng cảm thấy chính mình không giống như một cái chén.
Sau đánh giặc liên miên, người ta luôn thích đánh giặc, không biết vì cái gì, đánh giặc sẽ có người chết, tôi cũng sẽ đổi nơi ở, tôi đã đổi quá rất nhiều nơi khác nhau, cũng thật lâu thật lâu rồi không có người dùng tôi để ăn cơm ăn canh, tôi thực hâm mộ những cái chén kia, chúng nó luôn vui vẻ, mỗi ngày đựng đồ vật đều không giống nhau, có cái bạch chén chơi rất tốt, nó nói mục tiêu của nó là đem tất cả đồ ăn đựng trên nó một lần, nhưng bọn họ chỉ lấy nó đựng cơm tẻ, một lần hai lần, nó luôn thấy rất thất vọng.
Nhưng tôi rất hâm mộ nó, bởi vì lúc ấy tôi đã thật lâu không có bị người dùng qua, đều là chén, nhưng có chén mệnh đoản, có chén chút mệnh trường, tôi cũng không biết vì cái gì, tôi trước kia cảm thấy mệnh trường rất rất tốt một chút, sau đó lại cảm thấy mệnh đoản càng tốt hơn, trước kia tôi từng có rất nhiều bằng hữu, nhưng chúng nó đều đã chết rồi, trước kia tôi là một chén vui vẻ, nhưng hiện tại chúng nó đều nói tôi là đồ cổ, nhân loại thật là rất kỳ quái, bởi vì tôi sống được lâu là có giá trị sao, có phải bởi vì nhân loại chính mình sống được quá ngắn mới có thể nghĩ như vậy tưởng hay không?
Càng kỳ quái chính là, rõ ràng có rất nhiều rất nhiều người so với chúng tôi sống được lâu hơn mà, tôi đã từng đi qua chùa miếu, thời điểm tôi đi nơi đó nó đã một ngàn hơn tuổi, còn tôi mới bốn năm trăm tuổi, nhưng chúng nó lại xem tôi như bảo bối, lại không xem cái chùa miếu kia giống vậy, nhưng tôi vẫn hâm mộ nó, nó sống lâu như vậy, vẫn là chùa miếu, đại gia vẫn là đi vào thắp hương bái Phật, tôi thì không, ta là bị đưa cho người khác.
Nhân loại các người thật sự rất kì quái, người trước kia tôi gặp được càng kỳ quái, hắn để lẫn cùng tôi với những cái chén giống nhau như đúc mà không dùng đến, mà lại là một đám tạp chén, hắn là người tàn nhẫn nhất tôi từng gặp được, nếu không muốn dùng, vì cái gì muốn hủy diệt hết bọn tôi?
Là bởi vì chúng nó không đủ giống tôi sao? Tôi không biết hắn muốn làm gì, nếu muốn tôi chết thì cứ nói, tôi nguyện ý, tôi sống được lâu lắm rồi, tôi đã thật lâu không giống như là một cái chén, tôi đây ít nhất có thể giống các chén kia lần cuối, giống nhau đều chết đi."
Nghe được mấy lời này đám tiểu đồng bọn kia đều khóc rống: “Không cần nói đến như vậy mà
●﹏● "
“Đừng……"
Dương Miên Miên chửi thầm, cô cũng sẽ không dùng nó tới ăn cơm, nhưng là có thể cho nó đồ vật để trang điểm** “Được, những việc này hết thảy cùng cậu không có quan hệ, cậu ngoan ngoãn, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi."
** Wie: ý chị là việc chị dùng chén để đựng xà bông à?
Chén chua xót mà hỏi lại: “Thật sao?"
“Thật sự, nếu không cậu nhìn xem, đã nhiều năm như vậy trôi qua cậu có gặp được người nào nghe hiểu cậu nói gì sao?"
“Không có."
“Vậy đúng rồi." Dương Miên Miên lau chân, bưng chậu nước đi đổ.
“Đừng khóc, sẽ không có việc gì."
Cô rất lạc quan, nhưng Kinh Sở cùng Tùng Tuấn hiển nhiên không như vậy cảm thấy, hai người kia trốn Dương Miên Miên, ở một gian trong căn phòng nhỏ uống rượu.
Bắt đầu Kinh Sở còn nhớ thương Dương Miên Miên, Tùng Tuấn liền rót cho anh một ly: “Đừng như vậy được không, bạn gái cũng cần có thời gian riêng tư mà, phòng cô ấy phòng ở ngay bên kia, có động tĩnh gì chúng ta đều có thể nghe thấy, hơn nữa nha đầu này quỷ linh, người bình thường có thể đem cô ta đi sao? Chúng ta tâm sự một lát thôi, được chưa?"
Kinh Sở lúc này mới bưng lên ly rượu nhấp môi: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì." Hắn dừng một chút.
“Nhưng đi luôn hậu hoạn khó tránh vô cùng, cũng không thể cả đời cứ mãi trốn tránh bọn họ."
“Là tôi, tôi cũng nén giận, nuốt không trôu khẩu khí này, nhưng cậu cùng tôi giống nhau sao, tôi một người, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ngươi còn mang theo cô nàng Miên Miên kia mà."
Tùng Tuấn cũng rất mâu thuẫn, “Nói thực ra, trước kia nghe nói cậu với mấy người bạn gái đều không thành công, tôi một chút cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tương tự, tuy rằng nói là nhân viên công vụ, nhưng rất nguy hiểm, hiện tại nữ nhân đều thông minh."
Kinh Sở nhướng nhướng chân mày: “Cậu lo lắng Miên Miên cũng sẽ từ bỏ tôi?"
Tùng Tuấn có chút dở khóc dở cười “Có lẽ sẽ không."
“Chúng ta là anh em, tôi đương nhiên cảm thấy cậu đáng giá, nhưng là tôi thật sự lo lắng, cậu xem Dương Miên Miên tuổi vẫn còn nhỏ, đối với cái gì cũng tò mò, cho nên mới không ngại, nhưng cậu nhìn xem những nữ nhân trưởng thành, có ai không muốn một gia đình an ổn không?
Nếu lúc này đây cô ấy thật sự xảy ra chuyện, về sau có thể không sợ hay không? Suốt ngày lo lắng hãi hùng, có thể chịu được sao? Tôi biết cậu hiếm lạ cô ấy, cho nên càng không biết các ngươi xảy ra chuyện gì, thành thật thái bình trở về, uất ức là uất ức, nhưng bớt việc một chút, cậu cũng không muốn cô ta bị thương phải không?"
Tùng Tuấn quả thực là đào tim đào phổi ra nói, cũng mặc kệ chính mình có phải trở thành người xấu hay không, Kinh Sở lần này đối với Dương Miên Miên ít nhiều để bụng cậu đều xem ở trong mắt, càng không hi vọng bọn họ có việc gì bất trắc.
Chờ đến đem hai người bọn họ đi khỏi nơi này rồi, cậu cũng có thể yên tâm đi tìm Tiêu Thiên phiền toái chết hắn ta.
23:16 - 1/12/18
- --------
Wie: tâm trạng tốt nên làm thêm một chương nữa đây. Không liên quan lắm nhưng các cậu ủng hộ cho truyện Mị Hoan càng nhiều thì tốc độ truyện này càng nhanh nhé.
Tâm huyết của Wie cả đấy mặc dù không phải " mẹ đẻ" =.=
Tác giả :
Thanh Thanh Lục La Quần