Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 105-2
Khăn ướt cười trộm: “Thân cao là ngạnh thương, duẫn bi châm nến úc!"
Dương Miên Miên làm ngơ với lời nói của khăn ướt, cô nhón nhón mũi chân lau mồ hôi trên trán Kinh Sở: “Anh có thấy nóng không? Người toàn mồ hôi này."
“Anh vẫn ổn, em có muốn qua chỗ râm mát kia ngồi một lúc, đợi anh ở chỗ này mua vé."
Dương Miên Miên đương nhiên cự tuyệt.
Tùng Tuấn quá quen với việc phát cẩu lương miễn phí của hai con người kia “Tôi là không muốn quản hai cậu." Cậu nghĩ thầm rồi đi tìm cách làm quen với hai nữ sinh viên lữ hành đang đi đến gần.
Chờ đến lúc mua được vé, Kinh Sở quay người lại liền phát hiện không thấy Tùng Tuấn đâu, anh gọi điện thoại cho cậu, nghe cậu nói: “Tôi nhìn hai người các cậu tình tứ bao nhiêu lâu, không muốn nhìn nữa, hiện tôi đang cùng mĩ nữ ở trong tiệm kem đây."
Dương Miên Miên sau khi nghe xong, nhịn không được lôi kéo tay áo Kinh Sở: “Hắn như thế nào nhiều diễm ngộ như vậy?"
Tuy rằng Tùng Tuấn lớn lên cũng rất soái, nhưng Kinh Sở ở cạnh bên cậu lại chưa từng tới gần con gái, đa số đều là kính nhi viễn chi cậu muốn đi lên hỏi một cái cũng phải thấp thỏm một chút.
Dương Miên Miên hoàn toàn không thể lý giải được vì sao Tùng Tuấn tên này có thể ở bất kì thời điểm hoàn cảnh nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt: “Anh lớn lên cũng không phải rất tuấn tú sao, các cô gái kia vì cái gì lại cùng Tùng Tuấn trò chuyện, anh xem cái cô gái vừa mới tới hỏi đường ban nãy, rõ ràng vị trí anh đứng gần cô ta hơn nhưng cô vẫn lựa chọn đi hỏi Tùng Tuấn không hỏi anh, vì sao vậy chứ?"
Kinh Sở nghiêm túc suy nghĩ, trả lời nói: “Nhân cách mị lực không giống nhau."
Cũng là Dương Miên Miên ánh mắt không giống người thường, mấy cô gái ở tuổi cô thấy Kinh Sở đại đa số tình tình huống đều là tránh xa một chút tốt một chút _(:3" ∠)_
Nhưng Tùng Tuấn lại không giống anh, cậu chính là cái loại nam nhân trời sinh sẽ khiến nữ nhân thích, ở trong mắt nữ nhân cậu đặc biệt có mị lực, muốn hỏi chuyện cũng là bất tri bất giác nói ra với cậu.
Cậu không ở đây hay không cũng chẳng mấy quan trọng, không ảnh hưởng đại cuộc, Kinh Sở nắm tay mềm mại của Dương Miên Miên tiến đến điểm đi tham quan, đám người rộn ràng nhốn nháo, có hướng dẫn du lịch ở đó giảng giải bích hoạ lai lịch điển cố, Dương Miên Miên gắt gao đi theo hướng dẫn viên, nghe được mùi ngon, hoàn toàn liền đắm chìm ở thế giới của chính mình.
Điều này cũng khiến cô nghe thấy một câu nói mà mãi không cod phản ứng lại: “…… Ông chủ thật sự xem trọng cô gái kia sao, tuy rằng khá xinh đẹp nhưng dù sao cũng không phải là cực phẩm?"
Những lời này từ lỗ tai Miên Miên xuyên thẳng vào mãi đến đại não, đại não phân tích một lúc cô mới phát giác có điểm không đúng, nhưng chờ Dương Miên Miên đột nhiên quay đầu lại đi tìm cái người hoặc vật vừa mới nói câu kia thì lại chỉ có thấy tất cả du khách đang tập trung tinh thần nhìn bích hoạ.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không có biện pháp nào từ nhiều người thế này phân biệt ra bên trong đám người ấy có sự xuất hiện của Tiêu Thiên hay không.
“Làm sao vậy?" Kinh Sở hỏi.
Dương Miên Miên do dự hỏi lại: “Anh ban nãy có nghe thấy một tiếng nói kì quái không?"
Kinh Sở có chút kinh ngạc mà lắc lắc đầu.
Dương Miên Miên không cảm thấy chính mình lúc nãy nghe lầm, không chừng lời nói kia không phải do người nói ra, cô quay đầu nhìn hang động đen như mực: “Em cảm thấy ở đây có chút buồn chán hay chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi."
Trong cái hang động đen thùi lùi này, bị người ta đột nhiên tập kích cũng không biết tìm nơi nào chạy thoát, vẫn là nhân lúc còn sớm đi ra ngoài sẽ tốt hơn.
Vừa mới đi đến bên ngoài, còn chưa đi đến một cái hang động khác, liền thấy phía đối diện có một cô gái trẻ tuổi đi tới: “Thực xin lỗi nhường một chút……"
Thoạt nhìn là dáng vẻ rất lo lắng.
Dương Miên Miên nghiêng người muốn cho cô ta đi qua, trong nháy mắt xoay đầu cô nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên ánh sáng trắng, cô sửng sốt, may mắn thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, nhanh chóng né sang bên cạnh, Kinh Sở biết không tốt, muốn ra tay đem người ngăn lại, lại cảm giác được sau lưng mình có một lưỡi dao lạnh băng chạm lên: “Đừng nhúc nhích."
Trong chớp nhoáng, anh dùng khuỷu tay đâm về hướng mặt của người phía sau, một cái tay khác dùng thủ đoạn cướp dao của hắn, dứt khoát lưu loát đánh vài cái liền đem người đâm cho máu mũi giàn giụa, anh nghiêng người túm quần áo đối phương, trực tiếp dùng sức quăng người ngã ở trên mặt đất.
Nhưng thời điểm muốn đi cứu Dương Miên Miên đã không kịp, cô đang muốn tránh đi nhưng không ngờ đối phương lại dùng kim tiêm đối phó với cô, nhưng mặt sau là Kinh Sở phía trước là tập kích, bên cạnh còn không ngừng chạy ra du khách, thật là muốn trốn cũng không thể, dưới tình thế cấp bách, cô nhấc thân nhảy ra lan can, phía dưới là một tầng phòng ngói, cô trực tiếp liền nhảy xuống, lăn một chút, thuận lợi rớt xuống, chút thương tích đều không có.
Hai valy kinh ngạc: “Miên Miên, bản lĩnh của cô thật không tồi nha."
“Cũng không chừng bản lĩnh này là do không ngừng luyện Thái Cực bác gái nha."
Dương Miên Miên thật sự vì nhéo chính mình một phen mồ hôi lạnh, cô khi còn nhỏ không bị ai quản thúc liền mở khóa bỏ chạy ra ngoài, lúc ấy liền ở trong vườn một lão công, có một đám người nước ngoài, đều là những người nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi hơn hai mươi tuổi, thân thể khoẻ mạnh, ngày mùa đông cũng chỉ mặc mỗi quần đùi, lộ ra cánh tay cùng bộ ngực tràn đầy sức sống, lúc ấy đang ở công viên luyện tập chạy bộ, một người đại nam tử từ nóc nhà cao cao nhảy xuống, nhìn cô cất tiếng huýt sáo trêu chọc.
Dương Miên Miên trừng lớn mắt, giống như không biết trên thế giới cư nhiên có loại người như vậy, cho nên cô một chút cũng không sợ sinh chuyện, đi qua nói: “Tôi muốn học."
Đám ngoại quốc nam tử kia cười ha ha, dùng tiếng Trung không thuần thục nói “ Bé à, em còn quá nhỏ". Cô đương nhiên không phục: “Tôi sẽ học được."
Cô thường ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên mỗi ngày qua đi nằm vùng, cuối cùng cái tên nhìn cô huýt sáo ban đầu cảm thấy có ấn tượng tốt, thật sự dạy cô làm như thế nào để chơi đùa, trước tiên bắt đầu đứng chổng ngược, khổ luyện nửa tháng mới có thể miễn cưỡng kiên trì năm phút, một thước cao trên thạch đài làm cô nhảy lên nhảy xuống, chỉ dùng chân trước làm điểm bật, thật sự rất khó.
Nhớ trước đây, thành tích thể dục của Dương Miên Miên chỉ có 60 phân.
Bất quá đến thời điểm thi tốt nghiệp tiểu học, cô đã nỗ lực giấu dốt, nhảy xa đều nhảy đến tận hai mét.
Còn muốn học mèo bò, cô mới một thước rất cao, nhưng muốn ở hai mét cao xà kép thượng luyện tập bò sát, cô học rất nhanh, nhưng vẫn là muốn ở trên xà đơn luyện tập sườn trảo, từ nhỏ đến lớn, từ, bắt lấy xà đơn như là cái đồng hồ quả lắc, lòng bàn tay chỉ một lát liền đỏ, cô treo ở nơi đó, mũi chân cũng không chấm đến đất.
Bò tường là phải học lâu nhất, từ tường thấp đến tường cao, học được về sau một đoạn thời gian rất dài cô đều bò tường mà không phải chỉ bình thường đi trên đường.
Cũng không biết có do còn nhỏ xương cốt mềm, cô đã dùng hơn một năm thời gian bái sư học nghệ, sau đó toàn bộ thành thị đều thành công viên trò chơi của cô, sau lại do áp lực cuộc sống ngày một lớn, mỗi ngày đều âu sầu vì chuyện cơm áo sinh hoạt, đã thật lâu không có rèn luyện qua.
May mắn rằng vẫn chưa thực sự quên hết, loại này thời khắc mấu chốt còn có thể dùng để cứu mạng đấy.
21:27 - 24/11/18
Dương Miên Miên làm ngơ với lời nói của khăn ướt, cô nhón nhón mũi chân lau mồ hôi trên trán Kinh Sở: “Anh có thấy nóng không? Người toàn mồ hôi này."
“Anh vẫn ổn, em có muốn qua chỗ râm mát kia ngồi một lúc, đợi anh ở chỗ này mua vé."
Dương Miên Miên đương nhiên cự tuyệt.
Tùng Tuấn quá quen với việc phát cẩu lương miễn phí của hai con người kia “Tôi là không muốn quản hai cậu." Cậu nghĩ thầm rồi đi tìm cách làm quen với hai nữ sinh viên lữ hành đang đi đến gần.
Chờ đến lúc mua được vé, Kinh Sở quay người lại liền phát hiện không thấy Tùng Tuấn đâu, anh gọi điện thoại cho cậu, nghe cậu nói: “Tôi nhìn hai người các cậu tình tứ bao nhiêu lâu, không muốn nhìn nữa, hiện tôi đang cùng mĩ nữ ở trong tiệm kem đây."
Dương Miên Miên sau khi nghe xong, nhịn không được lôi kéo tay áo Kinh Sở: “Hắn như thế nào nhiều diễm ngộ như vậy?"
Tuy rằng Tùng Tuấn lớn lên cũng rất soái, nhưng Kinh Sở ở cạnh bên cậu lại chưa từng tới gần con gái, đa số đều là kính nhi viễn chi cậu muốn đi lên hỏi một cái cũng phải thấp thỏm một chút.
Dương Miên Miên hoàn toàn không thể lý giải được vì sao Tùng Tuấn tên này có thể ở bất kì thời điểm hoàn cảnh nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt: “Anh lớn lên cũng không phải rất tuấn tú sao, các cô gái kia vì cái gì lại cùng Tùng Tuấn trò chuyện, anh xem cái cô gái vừa mới tới hỏi đường ban nãy, rõ ràng vị trí anh đứng gần cô ta hơn nhưng cô vẫn lựa chọn đi hỏi Tùng Tuấn không hỏi anh, vì sao vậy chứ?"
Kinh Sở nghiêm túc suy nghĩ, trả lời nói: “Nhân cách mị lực không giống nhau."
Cũng là Dương Miên Miên ánh mắt không giống người thường, mấy cô gái ở tuổi cô thấy Kinh Sở đại đa số tình tình huống đều là tránh xa một chút tốt một chút _(:3" ∠)_
Nhưng Tùng Tuấn lại không giống anh, cậu chính là cái loại nam nhân trời sinh sẽ khiến nữ nhân thích, ở trong mắt nữ nhân cậu đặc biệt có mị lực, muốn hỏi chuyện cũng là bất tri bất giác nói ra với cậu.
Cậu không ở đây hay không cũng chẳng mấy quan trọng, không ảnh hưởng đại cuộc, Kinh Sở nắm tay mềm mại của Dương Miên Miên tiến đến điểm đi tham quan, đám người rộn ràng nhốn nháo, có hướng dẫn du lịch ở đó giảng giải bích hoạ lai lịch điển cố, Dương Miên Miên gắt gao đi theo hướng dẫn viên, nghe được mùi ngon, hoàn toàn liền đắm chìm ở thế giới của chính mình.
Điều này cũng khiến cô nghe thấy một câu nói mà mãi không cod phản ứng lại: “…… Ông chủ thật sự xem trọng cô gái kia sao, tuy rằng khá xinh đẹp nhưng dù sao cũng không phải là cực phẩm?"
Những lời này từ lỗ tai Miên Miên xuyên thẳng vào mãi đến đại não, đại não phân tích một lúc cô mới phát giác có điểm không đúng, nhưng chờ Dương Miên Miên đột nhiên quay đầu lại đi tìm cái người hoặc vật vừa mới nói câu kia thì lại chỉ có thấy tất cả du khách đang tập trung tinh thần nhìn bích hoạ.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không có biện pháp nào từ nhiều người thế này phân biệt ra bên trong đám người ấy có sự xuất hiện của Tiêu Thiên hay không.
“Làm sao vậy?" Kinh Sở hỏi.
Dương Miên Miên do dự hỏi lại: “Anh ban nãy có nghe thấy một tiếng nói kì quái không?"
Kinh Sở có chút kinh ngạc mà lắc lắc đầu.
Dương Miên Miên không cảm thấy chính mình lúc nãy nghe lầm, không chừng lời nói kia không phải do người nói ra, cô quay đầu nhìn hang động đen như mực: “Em cảm thấy ở đây có chút buồn chán hay chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi."
Trong cái hang động đen thùi lùi này, bị người ta đột nhiên tập kích cũng không biết tìm nơi nào chạy thoát, vẫn là nhân lúc còn sớm đi ra ngoài sẽ tốt hơn.
Vừa mới đi đến bên ngoài, còn chưa đi đến một cái hang động khác, liền thấy phía đối diện có một cô gái trẻ tuổi đi tới: “Thực xin lỗi nhường một chút……"
Thoạt nhìn là dáng vẻ rất lo lắng.
Dương Miên Miên nghiêng người muốn cho cô ta đi qua, trong nháy mắt xoay đầu cô nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên ánh sáng trắng, cô sửng sốt, may mắn thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, nhanh chóng né sang bên cạnh, Kinh Sở biết không tốt, muốn ra tay đem người ngăn lại, lại cảm giác được sau lưng mình có một lưỡi dao lạnh băng chạm lên: “Đừng nhúc nhích."
Trong chớp nhoáng, anh dùng khuỷu tay đâm về hướng mặt của người phía sau, một cái tay khác dùng thủ đoạn cướp dao của hắn, dứt khoát lưu loát đánh vài cái liền đem người đâm cho máu mũi giàn giụa, anh nghiêng người túm quần áo đối phương, trực tiếp dùng sức quăng người ngã ở trên mặt đất.
Nhưng thời điểm muốn đi cứu Dương Miên Miên đã không kịp, cô đang muốn tránh đi nhưng không ngờ đối phương lại dùng kim tiêm đối phó với cô, nhưng mặt sau là Kinh Sở phía trước là tập kích, bên cạnh còn không ngừng chạy ra du khách, thật là muốn trốn cũng không thể, dưới tình thế cấp bách, cô nhấc thân nhảy ra lan can, phía dưới là một tầng phòng ngói, cô trực tiếp liền nhảy xuống, lăn một chút, thuận lợi rớt xuống, chút thương tích đều không có.
Hai valy kinh ngạc: “Miên Miên, bản lĩnh của cô thật không tồi nha."
“Cũng không chừng bản lĩnh này là do không ngừng luyện Thái Cực bác gái nha."
Dương Miên Miên thật sự vì nhéo chính mình một phen mồ hôi lạnh, cô khi còn nhỏ không bị ai quản thúc liền mở khóa bỏ chạy ra ngoài, lúc ấy liền ở trong vườn một lão công, có một đám người nước ngoài, đều là những người nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi hơn hai mươi tuổi, thân thể khoẻ mạnh, ngày mùa đông cũng chỉ mặc mỗi quần đùi, lộ ra cánh tay cùng bộ ngực tràn đầy sức sống, lúc ấy đang ở công viên luyện tập chạy bộ, một người đại nam tử từ nóc nhà cao cao nhảy xuống, nhìn cô cất tiếng huýt sáo trêu chọc.
Dương Miên Miên trừng lớn mắt, giống như không biết trên thế giới cư nhiên có loại người như vậy, cho nên cô một chút cũng không sợ sinh chuyện, đi qua nói: “Tôi muốn học."
Đám ngoại quốc nam tử kia cười ha ha, dùng tiếng Trung không thuần thục nói “ Bé à, em còn quá nhỏ". Cô đương nhiên không phục: “Tôi sẽ học được."
Cô thường ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi nên mỗi ngày qua đi nằm vùng, cuối cùng cái tên nhìn cô huýt sáo ban đầu cảm thấy có ấn tượng tốt, thật sự dạy cô làm như thế nào để chơi đùa, trước tiên bắt đầu đứng chổng ngược, khổ luyện nửa tháng mới có thể miễn cưỡng kiên trì năm phút, một thước cao trên thạch đài làm cô nhảy lên nhảy xuống, chỉ dùng chân trước làm điểm bật, thật sự rất khó.
Nhớ trước đây, thành tích thể dục của Dương Miên Miên chỉ có 60 phân.
Bất quá đến thời điểm thi tốt nghiệp tiểu học, cô đã nỗ lực giấu dốt, nhảy xa đều nhảy đến tận hai mét.
Còn muốn học mèo bò, cô mới một thước rất cao, nhưng muốn ở hai mét cao xà kép thượng luyện tập bò sát, cô học rất nhanh, nhưng vẫn là muốn ở trên xà đơn luyện tập sườn trảo, từ nhỏ đến lớn, từ, bắt lấy xà đơn như là cái đồng hồ quả lắc, lòng bàn tay chỉ một lát liền đỏ, cô treo ở nơi đó, mũi chân cũng không chấm đến đất.
Bò tường là phải học lâu nhất, từ tường thấp đến tường cao, học được về sau một đoạn thời gian rất dài cô đều bò tường mà không phải chỉ bình thường đi trên đường.
Cũng không biết có do còn nhỏ xương cốt mềm, cô đã dùng hơn một năm thời gian bái sư học nghệ, sau đó toàn bộ thành thị đều thành công viên trò chơi của cô, sau lại do áp lực cuộc sống ngày một lớn, mỗi ngày đều âu sầu vì chuyện cơm áo sinh hoạt, đã thật lâu không có rèn luyện qua.
May mắn rằng vẫn chưa thực sự quên hết, loại này thời khắc mấu chốt còn có thể dùng để cứu mạng đấy.
21:27 - 24/11/18
Tác giả :
Thanh Thanh Lục La Quần