Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 104-2
Edit+Beta: Winnie
“Hắn ta cử người đến đây là muốn giết người diệt khẩu?"
Đường Quý cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy không nghĩ ra: “Nhưng giết cô thì có ích lợi gì chứ."
Dương Miên Miên chửi thầm, hắn là muốn biết tôi làm thế nào tìm ra được chính phẩm, nhưng tôi có thể nói ra hay sao?
Hiện tại nếu nói ra bất kỳ lý do gì sơ xuất hai người bên cạnh vừa nghe liền biết tôi đang nói dối!
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Đại khái là bởi vì tôi gặp được hắn ta mô phỏng khá nhiều đồ dỏm, hắn sợ sự tình bị tiết lộ?"
Lấy cớ này quá vụng về, ở đây ba nam nhân đều là chuyên gia phát hiện nói dối, vừa thấy liền biết khả năng rất lớn cô đang nói dối, Đường Quý cùng Dương Miên Miên không thân, vừa nghe trong lòng tuy nói không có hoài nghi, nhưng lại một chữ cũng không tin.
May mắn Dương Miên Miên chậm rãi nói thêm một câu: “Hoặc là, hắn phát hiện cái kia chén là thật, muốn đoạt lại?"
Cái này còn có chút khả năng.
Đường Quý tạm thời dời đi lực chú ý, cau mày, từ trong túi sờ soạng một cây yên* ra tới bật lửa, còn đưa cho Tùng Tuấn cùng Kinh Sở một cây, Tùng Tuấn tiếp nhận tới liền điểm trừu, riêng Kinh Sở nhận lấy lại ném qua một bên không dùng đến.
* cây yên: bật lửa/ hộp quẹt ( có lẽ là vậy)
Đường Quý yên lặng, chau mày khó hiểu: “ Không hút thuốc?"
“Cậu đừng nhìn anh ta lúc trước cùng chúng ta trộm hút thuốc cùng bị phạt, tiểu tử này chưa bao giờ hút thuốc trước mặt con gái đâu." Tùng Tuấn so với lão Đường có phần hiểu Kinh Sở hơn một chút.
Dương Miên Miên lôi kéo tay Kinh Sở ngồi xa hai người kia một chút, Kinh Sở sợ cô cảm thấy khó chịu vì mùi thuốc liền đem cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào mang đi hương vị thuốc lá ra ngoài.
Đường Quý lúc hút thuốc thích trầm ngâm một mình, cho nên nhất thời không nói, Tùng Tuấn dựa lưng vào trên tường, chậm rãi phun vòng khói, cười như không cười, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Dương Miên Miên liền kéo kéo Kinh Sở: “Hình như thật lâu rồi em thấy anh không còn hút thuốc nữa."
Cô còn nhớ lúc mới quen biết anh, thời điểm ở gần vẫn mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn có ngửi được nữa.
Kinh Sở xoa xoa nàng tóc: “Ừ, anh đã bỏ hút thuốc."
Kinh Sở trước kia hút thuốc hút đến lợi hại, sau lại từ từ dùng nhiều lên, chỉ ở có việc phiền muộn trong lòng hoặc là khi có tâm sự thời sẽ hút ít nhất một điếu, hơn nữa lại chưa bao giờ hút thuốc trước mặt phụ nữ.
Đến nỗi hoàn toàn giới yên* lúc nào không hay, vẫn là lúc cùng Dương Miên Miên ở bên nhau anh lo lắng cô không thích mùi thuốc, liền theo bản năng mà giảm dần, sau lại phát hiện chính mình bất tri bất giác quên mất chuyện này, có chuyện gì suy nghĩ một chút đến cô là đủ rồi, cần thuốc làm gì?
*giới yên: cai thuốc lá
Tùng Tuấn thính tai, nhìn Kinh Sở nhướng nhướng chân mày, phun ra vòng khói, ý vị thâm trường mà cười: “Xong việc một cây yên, tái sống qua thần tiên."*
* làm xong công việc hút một điếu thuốc, sống lại như thần tiên.
“A?" Đây là làm Dương Miên Miên bối rối sao.
“Biến!" Kinh Sở nói.
Dương Miên Miên tuy cảm giác có rất nhiều sự tình tuy sở hữu chỉ số thông minh cao cũng không nghĩ ra là có ý tứ gì.
Đường Quý ở hút xong một điếu thuốc lúc sau rốt cuộc lấy lại tinh thần,mở miệng:
“Phi Thiên quán nếu thật sự vẫn luôn làm loại li miêu đổi Thái Tử * thời gian lâu như vậy vẫn không bị người ta phát hiện, như vậy sự tình so với chúng ta nghĩ nghiêm trọng rất nhiều, ít nhất bọn họ đã cực kì thuần thục hình thức vận chuyển, tráo đổi."
* li miêu đổi thái tử: lấy giả tráo thật
“Tôi cũng không nghĩ tới Tiêu Thiên lại có gan lớn, ngẫm lại xem, đã quá nhiều người, nhiều lần bán đấu giá, thần không biết quỷ không hay mà đánh tráo."
Tùng Tuấn trước tiên tấm tắc cảm khái hai tiếng, ngược lại lại nói đến chuyện cũ trên phố.
“Bất quá tôi vừa mới nhớ tới một sự kiện, trước kia tôi cũng không biết là nghe ai nói qua Tiêu Thiên là một thiên tài, loại người vừa gặp qua thứ gì đã nhớ ro ràng.."
Dương Miên Miên trong lòng khinh thường mà hừ hừ hai tiếng: Tôi cũng vậy mà.
“Chỉ cần hắn xem qua một lần tác phẩm, là có thể nguyên mô nguyên dạng phục chế ra."
Cái này Dương Miên Miên ủ rũ, cô làm không được.
Thiên tài cũng không phải giống nhau về mọi……
Mozart là thiên tài, cũng đâu có viết ra được “Ngỗng ngỗng ngỗng"* đâu.
* ý nói là vở Hồ Thiên Nga. Đây là vở ballet số 20 của Tchaikovsky.
Cô tự an ủi bản thân trong lòng, rồi hỏi: “Vậy ý là nói, Tiêu Thiên là có đủ khả năng làm chuyện như vậy?"
“Tương đương có khả năng, tôi nhớ rõ không sai, Phi Thiên quán được xây dựng từ 5 năm trước, lúc ấy danh khí còn không có lớn như vậy, chỉ là một nơi đặc biệt có khách sạn đặc sắc, hấp dẫn một phiếu lữ khách đi du lịch, biến thành như bây giờ là ở thời điểm ba năm trước đây, có một đoạn thời gian ngừng kinh doanh để tu bổ sửa chữa, lúc đó mới biến thành như bây giờ, không làm du khách sinh ý muốn ở lại, ngược lại là làm người ta nổi lên ý muốn bán đấu giá đồ vật ở nơi đây."
Tùng Tuấn cũng không đơn giản, ở tại đây lăn lộn lâu như vậy, những tin tức nên biết cậu đều biết.
Đường Quý ấn dập tàn thuốc:
“Chuyện này không nhỏ nếu muốn tra cũng không phải một ngày hai ngày là ra được, tôi phải trở về cục hồi bào, còn cái chén kia……"
Dương Miên Miên đánh gãy ý hắn: “Chén không thể cho anh."
Nếu là người khác cũng liền thôi, hắn có thể yêu cầu đối phương phối hợp điều tra một chút, lại không phải lấy mất chén của cô, nhưng đây là bạn gái Kinh Sở, nếu không để cho cô chút mặt mũi, không chừng lại mất tình anh em.
Đường Quý nhìn thoáng qua Kinh Sở, hy vọng từ biểu tình của anh có thể tìm ra chút ý tứ.
Thái độ Kinh Sở thập phần minh xác: “Tôi chưa bao giờ quản việc thu giữ đồ vật."
Tùng Tuấn cười ha hả cùng Dương Miên Miên thương lượng: “Mượn một chút thôi, cũng không phải không trả lại cô."
“Thứ nhất, các ngươi muốn lấy cũng vô dụng, chứng minh không được gì. Thứ hai, vạn nhất vị chủ quán kia thật sự là hướng về cái này, đến lúc đó muốn trả lại lấy cái gì trả, tôi cũng không tin bản thân bị người Phi Thiên quán truy sát. Thứ ba, cái chén này khá xinh đẹp, tôi muốn giữ lại trong nhà."
Đường Quý nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu bọn họ thật sự hướng về phía cái chén tới, vậy cô đem đồ vật giao cho chúng tôi, phiền toái sẽ không chạy đến trên người cô."
“Tôi không đồng ý."
Không khí lập tức trở nên xấu hổ,
Tùng Tuấn vuốt cằm muốn nói gì đó, nhưng vẫn không mở miệng, Kinh Sở nắm tay:
“Thật sự thích nó à?"
“Đúng vậy."
Dương Miên Miên cực kì kiên quyết, cô biết Tiêu Thiên cảm thấy hứng thú không phải cái chén này, mà là chú ý cô, chén ở nơi nào cũng không sao cả, dù sao phiền toái muốn tới cũng đã tới.
Nếu là người khác, nể Kinh Sở cho mượn về Đường Quý cũng không có vấn đề to tát mấy.
Nhưng mấu chốt là, cái chén Tống cầu xin cô: “Ta không muốn bị bọn họ lấy đi, ta muốn làm một cái chén bình thường thôi!
Ta không muốn bị người ta cầm đi chiếu cái gì quang, cũng không muốn bị người ta sờ tới sờ lui trên người, càng không muốn bị đặt ở trong ngăn tủ, ta không muốn đi nhà bảo tàng!
Ta muốn làm một cái chén! Một cái chén thật bình thường
Cô đem ta mang về nhà dùng uống nước ăn cơm được không? Ta cầu xin cô, ta cũng chỉ là một cái chén bình thường mà, còn không phải chỉ sinh sớm một chút sao, bởi vì ta, đã chết nhiều chén như vậy, ta không muốn bị bọn họ lấy đi, cô đem ta về nhà đi, ta cầu xin cô đấy."
Cái này chén này từ lúc bị cô lấy về tới giờ vẫn luôn rất ít nói, hôm nay ngủ trước nhưng thật ra lại cùng ba lô chúng nó nhiều chuyện, đang nói chuyện trước kia của nó, chủ nhân thứ nhất là một ông chủ giàu có, lão gia là một quan lục phẩm, trong nhà có một thái thái, hai người cô cô, các tiểu thư đều còn nhỏ, dùng nó ăn táo đỏ nấm tuyết canh.
Đôi khi, Dương Miên Miên cảm thấy những đồ cổ như vậy tồn tại đến giờ rất bi ai, đương là vật phẩm bình thường lại phải nơm nớp lo sợ thực hiện chức trách của chúng nó, chúng nó cái gì cũng không thể làm, khăn giấy thọ mệnh thực đoản, nhưng là chỉ cần được sử dụng, cho dù có chết cũng là nghĩa vô phản cố*, thậm chí vì việc này mà cao hứng.
* chết không hối tiếc (?!)
Nhưng mấy món đồ cổ thì không được, thi họa linh tinh vật phẩm hãy còn hình dạng đều bị mang cho người thưởng thức, không đến mức quá hậm hực, nhưng chén đũa bình hoa này ban đầu chỉ là những đồ đựng tầm thường khi trở thành đồ cổ lại rất thảm, chúng nó vô luận là bị ai cất giữ, rốt cuộc đều bị cất vào trong xó.
Cho nên cô không thích đi đến nhà bảo tàng, có chút vật phẩm là đã chết, trưng bày bất quá là thi thể, còn chút tâm tính, sẽ cùng mỗi người lải nhải giảng chuyện xưa của chúng nó, nhưng chỉ một chút lại nặng nhẹ không đồng nhất u buồn.
Rốt cuộc, đối với chúng nó mà nói, không cho chúng nó thực hiện chức trách của bản thân ban đầu, thật là so với việc chết đi còn khó chịu hơn ngàn lần.
10:58 -16/11/18
- --------------
• Các cậu có muốn tôi để chú thích **** như vầy không? Hay muốn dịch trực tiếp luôn?
• Đôi lời cảm khái: cảm giác mình không phải là người duy nhất edit tiếp bộ truyện có chút gì đó hơi trống trải!
Hi vọng các cậu sẽ tiếp tục đi cùng tôi nhé! Đang bệnh này nhưng vẫn cố viết đây. ( U-U)
“Hắn ta cử người đến đây là muốn giết người diệt khẩu?"
Đường Quý cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy không nghĩ ra: “Nhưng giết cô thì có ích lợi gì chứ."
Dương Miên Miên chửi thầm, hắn là muốn biết tôi làm thế nào tìm ra được chính phẩm, nhưng tôi có thể nói ra hay sao?
Hiện tại nếu nói ra bất kỳ lý do gì sơ xuất hai người bên cạnh vừa nghe liền biết tôi đang nói dối!
Nhưng hiện tại cô chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Đại khái là bởi vì tôi gặp được hắn ta mô phỏng khá nhiều đồ dỏm, hắn sợ sự tình bị tiết lộ?"
Lấy cớ này quá vụng về, ở đây ba nam nhân đều là chuyên gia phát hiện nói dối, vừa thấy liền biết khả năng rất lớn cô đang nói dối, Đường Quý cùng Dương Miên Miên không thân, vừa nghe trong lòng tuy nói không có hoài nghi, nhưng lại một chữ cũng không tin.
May mắn Dương Miên Miên chậm rãi nói thêm một câu: “Hoặc là, hắn phát hiện cái kia chén là thật, muốn đoạt lại?"
Cái này còn có chút khả năng.
Đường Quý tạm thời dời đi lực chú ý, cau mày, từ trong túi sờ soạng một cây yên* ra tới bật lửa, còn đưa cho Tùng Tuấn cùng Kinh Sở một cây, Tùng Tuấn tiếp nhận tới liền điểm trừu, riêng Kinh Sở nhận lấy lại ném qua một bên không dùng đến.
* cây yên: bật lửa/ hộp quẹt ( có lẽ là vậy)
Đường Quý yên lặng, chau mày khó hiểu: “ Không hút thuốc?"
“Cậu đừng nhìn anh ta lúc trước cùng chúng ta trộm hút thuốc cùng bị phạt, tiểu tử này chưa bao giờ hút thuốc trước mặt con gái đâu." Tùng Tuấn so với lão Đường có phần hiểu Kinh Sở hơn một chút.
Dương Miên Miên lôi kéo tay Kinh Sở ngồi xa hai người kia một chút, Kinh Sở sợ cô cảm thấy khó chịu vì mùi thuốc liền đem cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào mang đi hương vị thuốc lá ra ngoài.
Đường Quý lúc hút thuốc thích trầm ngâm một mình, cho nên nhất thời không nói, Tùng Tuấn dựa lưng vào trên tường, chậm rãi phun vòng khói, cười như không cười, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Dương Miên Miên liền kéo kéo Kinh Sở: “Hình như thật lâu rồi em thấy anh không còn hút thuốc nữa."
Cô còn nhớ lúc mới quen biết anh, thời điểm ở gần vẫn mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn có ngửi được nữa.
Kinh Sở xoa xoa nàng tóc: “Ừ, anh đã bỏ hút thuốc."
Kinh Sở trước kia hút thuốc hút đến lợi hại, sau lại từ từ dùng nhiều lên, chỉ ở có việc phiền muộn trong lòng hoặc là khi có tâm sự thời sẽ hút ít nhất một điếu, hơn nữa lại chưa bao giờ hút thuốc trước mặt phụ nữ.
Đến nỗi hoàn toàn giới yên* lúc nào không hay, vẫn là lúc cùng Dương Miên Miên ở bên nhau anh lo lắng cô không thích mùi thuốc, liền theo bản năng mà giảm dần, sau lại phát hiện chính mình bất tri bất giác quên mất chuyện này, có chuyện gì suy nghĩ một chút đến cô là đủ rồi, cần thuốc làm gì?
*giới yên: cai thuốc lá
Tùng Tuấn thính tai, nhìn Kinh Sở nhướng nhướng chân mày, phun ra vòng khói, ý vị thâm trường mà cười: “Xong việc một cây yên, tái sống qua thần tiên."*
* làm xong công việc hút một điếu thuốc, sống lại như thần tiên.
“A?" Đây là làm Dương Miên Miên bối rối sao.
“Biến!" Kinh Sở nói.
Dương Miên Miên tuy cảm giác có rất nhiều sự tình tuy sở hữu chỉ số thông minh cao cũng không nghĩ ra là có ý tứ gì.
Đường Quý ở hút xong một điếu thuốc lúc sau rốt cuộc lấy lại tinh thần,mở miệng:
“Phi Thiên quán nếu thật sự vẫn luôn làm loại li miêu đổi Thái Tử * thời gian lâu như vậy vẫn không bị người ta phát hiện, như vậy sự tình so với chúng ta nghĩ nghiêm trọng rất nhiều, ít nhất bọn họ đã cực kì thuần thục hình thức vận chuyển, tráo đổi."
* li miêu đổi thái tử: lấy giả tráo thật
“Tôi cũng không nghĩ tới Tiêu Thiên lại có gan lớn, ngẫm lại xem, đã quá nhiều người, nhiều lần bán đấu giá, thần không biết quỷ không hay mà đánh tráo."
Tùng Tuấn trước tiên tấm tắc cảm khái hai tiếng, ngược lại lại nói đến chuyện cũ trên phố.
“Bất quá tôi vừa mới nhớ tới một sự kiện, trước kia tôi cũng không biết là nghe ai nói qua Tiêu Thiên là một thiên tài, loại người vừa gặp qua thứ gì đã nhớ ro ràng.."
Dương Miên Miên trong lòng khinh thường mà hừ hừ hai tiếng: Tôi cũng vậy mà.
“Chỉ cần hắn xem qua một lần tác phẩm, là có thể nguyên mô nguyên dạng phục chế ra."
Cái này Dương Miên Miên ủ rũ, cô làm không được.
Thiên tài cũng không phải giống nhau về mọi……
Mozart là thiên tài, cũng đâu có viết ra được “Ngỗng ngỗng ngỗng"* đâu.
* ý nói là vở Hồ Thiên Nga. Đây là vở ballet số 20 của Tchaikovsky.
Cô tự an ủi bản thân trong lòng, rồi hỏi: “Vậy ý là nói, Tiêu Thiên là có đủ khả năng làm chuyện như vậy?"
“Tương đương có khả năng, tôi nhớ rõ không sai, Phi Thiên quán được xây dựng từ 5 năm trước, lúc ấy danh khí còn không có lớn như vậy, chỉ là một nơi đặc biệt có khách sạn đặc sắc, hấp dẫn một phiếu lữ khách đi du lịch, biến thành như bây giờ là ở thời điểm ba năm trước đây, có một đoạn thời gian ngừng kinh doanh để tu bổ sửa chữa, lúc đó mới biến thành như bây giờ, không làm du khách sinh ý muốn ở lại, ngược lại là làm người ta nổi lên ý muốn bán đấu giá đồ vật ở nơi đây."
Tùng Tuấn cũng không đơn giản, ở tại đây lăn lộn lâu như vậy, những tin tức nên biết cậu đều biết.
Đường Quý ấn dập tàn thuốc:
“Chuyện này không nhỏ nếu muốn tra cũng không phải một ngày hai ngày là ra được, tôi phải trở về cục hồi bào, còn cái chén kia……"
Dương Miên Miên đánh gãy ý hắn: “Chén không thể cho anh."
Nếu là người khác cũng liền thôi, hắn có thể yêu cầu đối phương phối hợp điều tra một chút, lại không phải lấy mất chén của cô, nhưng đây là bạn gái Kinh Sở, nếu không để cho cô chút mặt mũi, không chừng lại mất tình anh em.
Đường Quý nhìn thoáng qua Kinh Sở, hy vọng từ biểu tình của anh có thể tìm ra chút ý tứ.
Thái độ Kinh Sở thập phần minh xác: “Tôi chưa bao giờ quản việc thu giữ đồ vật."
Tùng Tuấn cười ha hả cùng Dương Miên Miên thương lượng: “Mượn một chút thôi, cũng không phải không trả lại cô."
“Thứ nhất, các ngươi muốn lấy cũng vô dụng, chứng minh không được gì. Thứ hai, vạn nhất vị chủ quán kia thật sự là hướng về cái này, đến lúc đó muốn trả lại lấy cái gì trả, tôi cũng không tin bản thân bị người Phi Thiên quán truy sát. Thứ ba, cái chén này khá xinh đẹp, tôi muốn giữ lại trong nhà."
Đường Quý nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu bọn họ thật sự hướng về phía cái chén tới, vậy cô đem đồ vật giao cho chúng tôi, phiền toái sẽ không chạy đến trên người cô."
“Tôi không đồng ý."
Không khí lập tức trở nên xấu hổ,
Tùng Tuấn vuốt cằm muốn nói gì đó, nhưng vẫn không mở miệng, Kinh Sở nắm tay:
“Thật sự thích nó à?"
“Đúng vậy."
Dương Miên Miên cực kì kiên quyết, cô biết Tiêu Thiên cảm thấy hứng thú không phải cái chén này, mà là chú ý cô, chén ở nơi nào cũng không sao cả, dù sao phiền toái muốn tới cũng đã tới.
Nếu là người khác, nể Kinh Sở cho mượn về Đường Quý cũng không có vấn đề to tát mấy.
Nhưng mấu chốt là, cái chén Tống cầu xin cô: “Ta không muốn bị bọn họ lấy đi, ta muốn làm một cái chén bình thường thôi!
Ta không muốn bị người ta cầm đi chiếu cái gì quang, cũng không muốn bị người ta sờ tới sờ lui trên người, càng không muốn bị đặt ở trong ngăn tủ, ta không muốn đi nhà bảo tàng!
Ta muốn làm một cái chén! Một cái chén thật bình thường
Cô đem ta mang về nhà dùng uống nước ăn cơm được không? Ta cầu xin cô, ta cũng chỉ là một cái chén bình thường mà, còn không phải chỉ sinh sớm một chút sao, bởi vì ta, đã chết nhiều chén như vậy, ta không muốn bị bọn họ lấy đi, cô đem ta về nhà đi, ta cầu xin cô đấy."
Cái này chén này từ lúc bị cô lấy về tới giờ vẫn luôn rất ít nói, hôm nay ngủ trước nhưng thật ra lại cùng ba lô chúng nó nhiều chuyện, đang nói chuyện trước kia của nó, chủ nhân thứ nhất là một ông chủ giàu có, lão gia là một quan lục phẩm, trong nhà có một thái thái, hai người cô cô, các tiểu thư đều còn nhỏ, dùng nó ăn táo đỏ nấm tuyết canh.
Đôi khi, Dương Miên Miên cảm thấy những đồ cổ như vậy tồn tại đến giờ rất bi ai, đương là vật phẩm bình thường lại phải nơm nớp lo sợ thực hiện chức trách của chúng nó, chúng nó cái gì cũng không thể làm, khăn giấy thọ mệnh thực đoản, nhưng là chỉ cần được sử dụng, cho dù có chết cũng là nghĩa vô phản cố*, thậm chí vì việc này mà cao hứng.
* chết không hối tiếc (?!)
Nhưng mấy món đồ cổ thì không được, thi họa linh tinh vật phẩm hãy còn hình dạng đều bị mang cho người thưởng thức, không đến mức quá hậm hực, nhưng chén đũa bình hoa này ban đầu chỉ là những đồ đựng tầm thường khi trở thành đồ cổ lại rất thảm, chúng nó vô luận là bị ai cất giữ, rốt cuộc đều bị cất vào trong xó.
Cho nên cô không thích đi đến nhà bảo tàng, có chút vật phẩm là đã chết, trưng bày bất quá là thi thể, còn chút tâm tính, sẽ cùng mỗi người lải nhải giảng chuyện xưa của chúng nó, nhưng chỉ một chút lại nặng nhẹ không đồng nhất u buồn.
Rốt cuộc, đối với chúng nó mà nói, không cho chúng nó thực hiện chức trách của bản thân ban đầu, thật là so với việc chết đi còn khó chịu hơn ngàn lần.
10:58 -16/11/18
- --------------
• Các cậu có muốn tôi để chú thích **** như vầy không? Hay muốn dịch trực tiếp luôn?
• Đôi lời cảm khái: cảm giác mình không phải là người duy nhất edit tiếp bộ truyện có chút gì đó hơi trống trải!
Hi vọng các cậu sẽ tiếp tục đi cùng tôi nhé! Đang bệnh này nhưng vẫn cố viết đây. ( U-U)
Tác giả :
Thanh Thanh Lục La Quần