Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 10: Viên gạch
, nếu không đi học thêm được coi là khác người, ba mẹ không cho con đi học thêm thật đúng là lạc hậu. Nhà nhà đều cho con đi học thêm.
Trần Duyệt là một cô bé không được may mắn, thành tích học tập của cô luôn ở mức trung bình, ba mẹ cô nôn nóng, sang năm đã lên lớp 12, vậy phải làm sao?
Học thêm, nhất định phải học thêm! Vì lẽ đó suốt mấy tháng hè, cô đều bị thày giáo lớp học thêm “hành hạ" cho đến chết đi sống lại.
Lúc tan học đã là 8 giờ, nhà cô khá gần trường, chỉ cách vài con đường, nên Trần Duyệt cũng không cần người nhà đến đón.
Cô đi vào một ngõ nhỏ, không phải đây là đường tắt, con đường này thậm chí còn xa hơn. Chỉ có điều cô muốn cùng với cậu bạn trai đi lâu thêm được một chút.
Cậu bạn trai bằng tuổi với cô nhưng không học cùng trường. Trần Duyệt suy nghĩ muốn trước ngày khai giảng sẽ hỏi đối phương số điện thoại.
Nhưng hôm nay không phải ngày lành tháng tốt, cô bị một người đánh một gậy bất tỉnh, không biết trời trăng. Lúc mơ hồ tỉnh lại, cũng còn khá đau, thấy toàn thân bị trói chặt bằng chính quần áo của cô, miệng bị nhét kín bởi chiếc quần lót cũng của cô.
Trần Duyệt cực kỳ sợ hãi, cả người run rẩy, nhưng cô không thể phản kháng, miệng đã bị bịt kín. Chỉ cảm nhận từ sâu trong cơ thể xé rách đau đớn, nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Trần Duyệt không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng hình như có một người đi đến, cô gắng sức giãy dụa.
Dương Miên Miên không nghĩ mình đến đã quá trễ. Bởi trên đường không có ai, cô sợ Chu Chí Đại phát hiện nên đành phải cách hắn một khoảng khá xa. Kết quả, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Dương Miên Miên phải nhờ thùng rác mới chạy đến được chỗ này.
May là người vẫn còn sống.
Chu Chí Đại sức lực đàn ông, đương nhiên không thể khinh thường, bóp chết một đứa con gái dễ như trở bàn tay, hắn muốn giết luôn Dương Miên Miên.
Thế nhưng, Dương Miên Miên dám một mình ở lại đây, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Tựa vào chiếc thùng rác, cô nhảy vào vách tường cao hai ba mét, đẩy tay, mượn lực búng người, nện thẳng vào lưng hắn. Thùng rác ngã nhào, nhưng vẫn gào lên: “Trong này có chai bia, đánh hắn đi!"
Dương Miên Miên lăn đến, lấy chai bia đập vào đầu Chu Chí Đại, thuận chân nện đầu gối vào đũng quần hắn.
Chu Chí Đại nén cơn đau, dùng sức bóp cổ Miên Miên. Khí quản bị tắc nghẹn, Dương Miên Miên giả bộ ngừng thở, dùng chân đạp vào mu bàn chân hắn, lấy khuỷu tay thúc vào eo.
Chu Chí Đại hơi đau, buông lỏng cánh tay, Dương Miên Miên dùng một cánh tay khác, đấm mạnh vào mũi hắn.
Lần này, Chu Chí Đại biết không gặp may, liền đẩy mạnh Dương Miên Miên, chạy thoát thân.
Chu Chí Đại tin chắc ở đây tối như vậy, sẽ không ai nhận diện được hắn. Hắn cũng không biết, vốn dĩ Dương Miên Miên cũng đâu muốn nhìn thấy mặt hắn.
Cô vốn nghĩ chỉ cần hô lớn, hắn sẽ sợ hãi bỏ chạy. Ai ngờ hắn lại giết người diệt khẩu, hai người mới đấu đá lâu như vậy.
Đánh lộn đâu phải sở trường của Dương Miên Miên, có thể kiên trì được đến lúc này đã là tốt lắm rồi. Cô dựa vào bờ tường thở hổn hển, sau đó ngồi xổm xuống tháo bịt miệng của cô gái.
Trần Duyệt òa khóc lớn.
“Có điện thoại di động không? Báo cảnh sát đi!"
Trần Duyệt thấy Dương Miên Miên lục lọi túi xách của mình, đột nhiên như lên cơn điên, đẩy mạnh Dương Miên Miên: “Không được báo cảnh sát, không được báo cảnh sát … không được …". Nếu báo cảnh sát, vậy tất cả mọi người đều biết cô bị cưỡng hiếp hay sao?
Dương Miên Miên tuổi còn nhỏ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến vấn đề này. Cô bị người ta không nhìn ra được lòng tốt của mình, hơi tức giận: “Chị điên à, hắn ta là tên giết người đó!"
“Không cho phép cô báo cảnh sát!" Trần Duyệt đã thật sự hoảng sợ, cô chỉ lo việc này bị mọi người biết, nhìn thấy có cục gạch bên đường, nện thẳng vào gáy Miên Miên.
Dương Miên Miên đau muốn nổ đom đóm, Trần Duyệt cũng vội vã vớ lấy túi sách, rồi chạy như bay.
Dương Miên Miên nằm sóng xoài trong lớp nước bùn, tức không chịu được, đấm thình thịch xuống nền đất: “Tức chết mà!". Bất cứ một ai lâm vào tình trạng này cũng đều phải nổi nóng. Cô xin nghỉ một công việc kiếm được kha khá tiền chỉ vì đi theo dõi kẻ giết người. Lúc đó, cô chỉ nghĩ cứu được người, vậy cũng đáng. Nhưng kết quả thế nào? Bị người ta đánh đến như vậy, có còn thiên lý không?
Đầu cô đau dữ dội, cảnh vật xung quanh bất giác tối xầm, quệt tay một vệt máu, trời vẫn mưa rất to.
Dương Miên Miên hết cách, may là chiếc điện thoại di động của Trần Duyệt cô vẫn cầm trên tay, cô ta đã quên lấy đi. Cô suy nghĩ một chút, liền gọi cho Kinh Sở.
Sau đó cúp điện, cô lại bấm số 120. Vừa gọi vừa suy nghĩ không biết gọi xe cứu thương phải trả tiền hay không, nếu có, không biết Kinh Sở có thể trả giúp không?
Xe cấp cứu 120 đến liền, mau chóng đưa cô lên cáng, đưa đến bệnh viện. Y tá băng bó và truyền dịch. Thật xui xẻo là cô còn bị sốt cao 39.2 độ. Thật sự là quá liều mạng.
Khi Kinh Sở đến, nhìn thấy ngay vải băng quấn trên đầu Dương Miên Miên, cô khó khăn nâng cơ thể, ngồi dậy khỏi giường bệnh.
“Em nằm đi", Kinh Sở đi đến, ngồi xuống, “Muốn uống nước không? Em ăn cơm chưa?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Liễu Ngọc hiểu chuyện, mau chóng nói: “Chị đi mua cho em, ăn cháo nhé?"
Dương Miên Miên gật đầu, món gì cũng được, cô không kén chọn.
Kinh Sở rót cho Dương Miên Miên một ly nước ấm: “Từ từ kể, em không cần gấp gáp."
Dương Miên Miên biết không dễ dàng lừa gạt được bọn họ. Cảnh sát đã từng thẩm tra qua bao nhiêu phạm nhân. Chỉ cần liếc mắt là biết nói thật hay nói dối. Do đó, cô chọn những câu chữ thật đơn giản, không cần quá tỉ mỉ khiến mọi người hoài nghi.
Tuy nhiên … hoài nghi thì người ta vẫn hoài nghi.
Thường Nhạn hỏi cô: “Vừa rồi tôi có đi khảo sát lại hiện trường, khúc đó đường khá tối. Em còn khai hắn ta có mặc áo mưa. Dưới tình huống như thế, làm sao em có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn."
Dương Miên Miên đang rất tức giận mà chưa có nơi “xả", liền liếc cô ta một cái: “Tôi đây có một biệt tài chỉ cần nhìn qua là không thể nào quên được, còn nếu không tin tôi thì dẹp đi!"
Thường Nhạn cau mày.
Dương Miên Miên chẳng nói nhiều lời, ném điện thoại cho Kinh Sở: “Cô bé kia bỏ lại. Này nó đập đầu tôi, gia đình nó phải đền tiền thuốc đúng không?"
“Cái này không vội", Kinh Sở lại ngồi bên chiếc ghế bên cạnh giường của cô, ánh mắt bình tĩnh, “Tôi có mấy câu muốn hỏi em!"
“Anh hỏi đi."
“Tại sao lúc đó em lại ở đó?"
Dương Miên Miên đã sớm nghĩ ra đáp án: “Gần khu đó có một lớp học thêm, cũng đã thành lập từ lâu. Sắp khai giảng, tôi nghĩ sẽ đến đó xin kèm mấy em học sinh tiểu học làm bài tập. Nên tối nay, muốn đi xem thử."
Thật ra, cô cũng chẳng biết gần khu vực đó có lớp học thêm, có điều lúc lấy điện thoại trong cặp Trần Duyệt liền trông thấy có sách bài tập làm thêm, liếc một cái là cô nhớ kỹ.
Câu trả lời này đúng là không có kẽ hở.
Kinh Sở lại hỏi: “Người đàn ông đó như thế nào em đều nhớ rõ?"
“Nhớ chứ … nhớ chứ … nhớ chứ!" Dương Miên Miên lặp lại ba bốn lần, “Hơn nữa tôi còn đoán hắn ta chính là kẻ giết Vương Lộ. Lúc cô bé đó bị trói với dáng vẻ người chết trong công viên giống nhau như đúc!"
Kinh Sở suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có nghi ngờ, liền nói: “Tôi trước tiên sẽ đi xác minh mọi chuyện ngày hôm nay, sau đó sẽ cho người đến đây để phác hoạ chân dung."
“Này … còn tiền thuốc?" Cô quan tâm chuyện này nhất.
Kinh Sở miễn cưỡng gật đầu: “Tôi sẽ thanh toán thay cho em!"
Dương Miên Miên yên tâm, đem ly nước uống cạn, ngả người xuống giường ngủ ngay.
Kinh Sở cùng Thường Nhạn đi đến nhà Trần Duyệt, có điện thoại di động, việc tìm người dễ như trở bàn tay, do đó họ không nghĩ Dương Miên Miên nói dối.
Có điều sự việc phiền phức ở chỗ, khi cảnh sát đến nhà, cha mẹ Trần Duyệt và cô ta thề sống thề chết phủ nhận mọi việc. Cho rằng đây hoàn toàn là bịa đặt. Con gái họ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng vẻ mặt của bọn họ đã sớm bán đứng họ, dù là Liễu Ngọc cũng có thể nhìn ra bọn họ đang nói dối.
Thường Nhạn vỗ vỗ vai Kinh Sở: “Cậu ra ngoài đi!"
Kinh Sở cũng không phản đối: “Tôi xuống lầu hút điếu thuốc."
Hút hết điếu thuốc, Thường Nhạn cũng vừa vặn đi xuống: “Bọn họ thừa nhận, nhưng không muốn đến sở cảnh sát cho lời khai, cũng từ chối làm chứng trên tòa."
Kinh Sở cũng không cảm thấy lạ. Hầu hết tất cả phụ nữ bị xâm hại đều lựa chọn yên lặng, không dám đứng ra chỉ tội. Nếu như lần này không phải do bị cường bạo, chắc chắn gia đình bọn họ cũng không chịu khai.
Thường Nhạn tiếp lời: “À, tớ cũng đã thông báo về tình trạng của Dương Miên Miên, người đã cứu con gái họ. Để họ rảnh sẽ đến bệnh viện thăm hỏi … nhưng tiền thuốc men thì …"
Kinh Sở dập điếu thuốc: “Không sao, tớ chi trả."
Dương Miên Miên đối với chuyện này đương nhiên không biết, cô truyền hai chai nước biển, sau đó lại ngủ quên mất. Nếu như không phải chai nước lớn tiếng gọi, cô cũng không hay.
Y tá đến rút kim châm, Dương Miên Miên bụng đói đến run lẩy bẩy. Chén cháo kia đã sớm tiêu hóa hết, còn muốn đi vệ sinh. Cô đành bước xuống giường.
Lúc này đã hơn nửa đêm, đâu còn ai bán gì. Dương Miên Miên buộc phải đi ra cửa hàng tiện lợi phía cổng bệnh viện mua nước và bánh mì.
Khi quay về phòng, liền nhìn thấy Kinh Sở cùng một túi đồ đang chờ cô: “Cơ thể chưa khỏe, sao lại đi lung tung?"
Giọng nói dĩ nhiên từ trước đến nay vẫn không có chút nào dịu dàng.
“Đói bụng!" Cô xé túi, lấy bánh mì ra gặm, “Sao rồi, tìm người rồi? Không nghi ngờ tôi nói dối chứ?"
Kinh Sở lấy từ trong túi một hộp sữa đưa cho Dương Miên Miên, hai mắt cô sáng rỡ, không khách sáo, cầm lấy mút chùn chụt, cũng không kịp nói cám ơn.
Kinh Sở thật ra cũng không nghĩ đến mua đồ cho cô nhóc này. Chỉ là do vừa rồi mẹ anh gọi điện thoại, thuận tiện hỏi anh chuyện của Dương Miên Miên. Kết quả khi Kinh Sở vừa nói xong chuyện cô nhóc bị đập đầu, đang ở bệnh viện, mẹ anh liền mắng xối xả: “Mẹ nói con chăm sóc nó thật tốt, con chăm sóc nó như vậy sao?"
Kinh Sở: “…" làm sao anh có khả năng chăm sóc một đứa nhỏ!
“Vậy là bây giờ con bé đang ở một mình trong bệnh viện?" Mẹ anh quả nhiên là đang gầm rú đầu dây bên kia, “Con nhanh mua một ít thức ăn cùng đồ dùng mang đến! Thanh toán hết tiền thuốc thang! Con bé đã ra cớ sự như vậy mà con suốt ngày chỉ có vụ án, vụ án, vụ án!"
Mẹ mắng cho một trận, không còn cách nào khác, anh đành phải mua đồ vào đây.
Sau khi đến bệnh viện, anh cảm thấy mẹ anh nói đúng. Tất cả mọi người nằm đây, ai cũng có cha mẹ chăm sóc, còn có ông bà nội ngoại thay phiên thăm hỏi. Nhìn lại Dương Miên Miên, lẻ loi, cô độc, muốn uống ly nước nóng cũng không có.
Nghĩ đến đây, lòng anh cũng cảm thấy chua xót.
“Còn muốn ăn gì không, tôi đi mua cho em?"
Dương Miên Miên lại cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần!"
Kinh Sở đem đến nào là bánh quy, sữa chua, socola, rau câu trái cây, khoai tây chiên, toàn là món ăn vặt, anh cũng khá hiểu con gái thường thích ăn cái gì.
Dương Miên Miên lung lay ý chí, không thể cự tuyệt đến cùng, liền một hơi nhét hết mấy món đó vào bụng.
Kinh Sở trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trần Duyệt là một cô bé không được may mắn, thành tích học tập của cô luôn ở mức trung bình, ba mẹ cô nôn nóng, sang năm đã lên lớp 12, vậy phải làm sao?
Học thêm, nhất định phải học thêm! Vì lẽ đó suốt mấy tháng hè, cô đều bị thày giáo lớp học thêm “hành hạ" cho đến chết đi sống lại.
Lúc tan học đã là 8 giờ, nhà cô khá gần trường, chỉ cách vài con đường, nên Trần Duyệt cũng không cần người nhà đến đón.
Cô đi vào một ngõ nhỏ, không phải đây là đường tắt, con đường này thậm chí còn xa hơn. Chỉ có điều cô muốn cùng với cậu bạn trai đi lâu thêm được một chút.
Cậu bạn trai bằng tuổi với cô nhưng không học cùng trường. Trần Duyệt suy nghĩ muốn trước ngày khai giảng sẽ hỏi đối phương số điện thoại.
Nhưng hôm nay không phải ngày lành tháng tốt, cô bị một người đánh một gậy bất tỉnh, không biết trời trăng. Lúc mơ hồ tỉnh lại, cũng còn khá đau, thấy toàn thân bị trói chặt bằng chính quần áo của cô, miệng bị nhét kín bởi chiếc quần lót cũng của cô.
Trần Duyệt cực kỳ sợ hãi, cả người run rẩy, nhưng cô không thể phản kháng, miệng đã bị bịt kín. Chỉ cảm nhận từ sâu trong cơ thể xé rách đau đớn, nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Trần Duyệt không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng hình như có một người đi đến, cô gắng sức giãy dụa.
Dương Miên Miên không nghĩ mình đến đã quá trễ. Bởi trên đường không có ai, cô sợ Chu Chí Đại phát hiện nên đành phải cách hắn một khoảng khá xa. Kết quả, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Dương Miên Miên phải nhờ thùng rác mới chạy đến được chỗ này.
May là người vẫn còn sống.
Chu Chí Đại sức lực đàn ông, đương nhiên không thể khinh thường, bóp chết một đứa con gái dễ như trở bàn tay, hắn muốn giết luôn Dương Miên Miên.
Thế nhưng, Dương Miên Miên dám một mình ở lại đây, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Tựa vào chiếc thùng rác, cô nhảy vào vách tường cao hai ba mét, đẩy tay, mượn lực búng người, nện thẳng vào lưng hắn. Thùng rác ngã nhào, nhưng vẫn gào lên: “Trong này có chai bia, đánh hắn đi!"
Dương Miên Miên lăn đến, lấy chai bia đập vào đầu Chu Chí Đại, thuận chân nện đầu gối vào đũng quần hắn.
Chu Chí Đại nén cơn đau, dùng sức bóp cổ Miên Miên. Khí quản bị tắc nghẹn, Dương Miên Miên giả bộ ngừng thở, dùng chân đạp vào mu bàn chân hắn, lấy khuỷu tay thúc vào eo.
Chu Chí Đại hơi đau, buông lỏng cánh tay, Dương Miên Miên dùng một cánh tay khác, đấm mạnh vào mũi hắn.
Lần này, Chu Chí Đại biết không gặp may, liền đẩy mạnh Dương Miên Miên, chạy thoát thân.
Chu Chí Đại tin chắc ở đây tối như vậy, sẽ không ai nhận diện được hắn. Hắn cũng không biết, vốn dĩ Dương Miên Miên cũng đâu muốn nhìn thấy mặt hắn.
Cô vốn nghĩ chỉ cần hô lớn, hắn sẽ sợ hãi bỏ chạy. Ai ngờ hắn lại giết người diệt khẩu, hai người mới đấu đá lâu như vậy.
Đánh lộn đâu phải sở trường của Dương Miên Miên, có thể kiên trì được đến lúc này đã là tốt lắm rồi. Cô dựa vào bờ tường thở hổn hển, sau đó ngồi xổm xuống tháo bịt miệng của cô gái.
Trần Duyệt òa khóc lớn.
“Có điện thoại di động không? Báo cảnh sát đi!"
Trần Duyệt thấy Dương Miên Miên lục lọi túi xách của mình, đột nhiên như lên cơn điên, đẩy mạnh Dương Miên Miên: “Không được báo cảnh sát, không được báo cảnh sát … không được …". Nếu báo cảnh sát, vậy tất cả mọi người đều biết cô bị cưỡng hiếp hay sao?
Dương Miên Miên tuổi còn nhỏ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến vấn đề này. Cô bị người ta không nhìn ra được lòng tốt của mình, hơi tức giận: “Chị điên à, hắn ta là tên giết người đó!"
“Không cho phép cô báo cảnh sát!" Trần Duyệt đã thật sự hoảng sợ, cô chỉ lo việc này bị mọi người biết, nhìn thấy có cục gạch bên đường, nện thẳng vào gáy Miên Miên.
Dương Miên Miên đau muốn nổ đom đóm, Trần Duyệt cũng vội vã vớ lấy túi sách, rồi chạy như bay.
Dương Miên Miên nằm sóng xoài trong lớp nước bùn, tức không chịu được, đấm thình thịch xuống nền đất: “Tức chết mà!". Bất cứ một ai lâm vào tình trạng này cũng đều phải nổi nóng. Cô xin nghỉ một công việc kiếm được kha khá tiền chỉ vì đi theo dõi kẻ giết người. Lúc đó, cô chỉ nghĩ cứu được người, vậy cũng đáng. Nhưng kết quả thế nào? Bị người ta đánh đến như vậy, có còn thiên lý không?
Đầu cô đau dữ dội, cảnh vật xung quanh bất giác tối xầm, quệt tay một vệt máu, trời vẫn mưa rất to.
Dương Miên Miên hết cách, may là chiếc điện thoại di động của Trần Duyệt cô vẫn cầm trên tay, cô ta đã quên lấy đi. Cô suy nghĩ một chút, liền gọi cho Kinh Sở.
Sau đó cúp điện, cô lại bấm số 120. Vừa gọi vừa suy nghĩ không biết gọi xe cứu thương phải trả tiền hay không, nếu có, không biết Kinh Sở có thể trả giúp không?
Xe cấp cứu 120 đến liền, mau chóng đưa cô lên cáng, đưa đến bệnh viện. Y tá băng bó và truyền dịch. Thật xui xẻo là cô còn bị sốt cao 39.2 độ. Thật sự là quá liều mạng.
Khi Kinh Sở đến, nhìn thấy ngay vải băng quấn trên đầu Dương Miên Miên, cô khó khăn nâng cơ thể, ngồi dậy khỏi giường bệnh.
“Em nằm đi", Kinh Sở đi đến, ngồi xuống, “Muốn uống nước không? Em ăn cơm chưa?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Liễu Ngọc hiểu chuyện, mau chóng nói: “Chị đi mua cho em, ăn cháo nhé?"
Dương Miên Miên gật đầu, món gì cũng được, cô không kén chọn.
Kinh Sở rót cho Dương Miên Miên một ly nước ấm: “Từ từ kể, em không cần gấp gáp."
Dương Miên Miên biết không dễ dàng lừa gạt được bọn họ. Cảnh sát đã từng thẩm tra qua bao nhiêu phạm nhân. Chỉ cần liếc mắt là biết nói thật hay nói dối. Do đó, cô chọn những câu chữ thật đơn giản, không cần quá tỉ mỉ khiến mọi người hoài nghi.
Tuy nhiên … hoài nghi thì người ta vẫn hoài nghi.
Thường Nhạn hỏi cô: “Vừa rồi tôi có đi khảo sát lại hiện trường, khúc đó đường khá tối. Em còn khai hắn ta có mặc áo mưa. Dưới tình huống như thế, làm sao em có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn."
Dương Miên Miên đang rất tức giận mà chưa có nơi “xả", liền liếc cô ta một cái: “Tôi đây có một biệt tài chỉ cần nhìn qua là không thể nào quên được, còn nếu không tin tôi thì dẹp đi!"
Thường Nhạn cau mày.
Dương Miên Miên chẳng nói nhiều lời, ném điện thoại cho Kinh Sở: “Cô bé kia bỏ lại. Này nó đập đầu tôi, gia đình nó phải đền tiền thuốc đúng không?"
“Cái này không vội", Kinh Sở lại ngồi bên chiếc ghế bên cạnh giường của cô, ánh mắt bình tĩnh, “Tôi có mấy câu muốn hỏi em!"
“Anh hỏi đi."
“Tại sao lúc đó em lại ở đó?"
Dương Miên Miên đã sớm nghĩ ra đáp án: “Gần khu đó có một lớp học thêm, cũng đã thành lập từ lâu. Sắp khai giảng, tôi nghĩ sẽ đến đó xin kèm mấy em học sinh tiểu học làm bài tập. Nên tối nay, muốn đi xem thử."
Thật ra, cô cũng chẳng biết gần khu vực đó có lớp học thêm, có điều lúc lấy điện thoại trong cặp Trần Duyệt liền trông thấy có sách bài tập làm thêm, liếc một cái là cô nhớ kỹ.
Câu trả lời này đúng là không có kẽ hở.
Kinh Sở lại hỏi: “Người đàn ông đó như thế nào em đều nhớ rõ?"
“Nhớ chứ … nhớ chứ … nhớ chứ!" Dương Miên Miên lặp lại ba bốn lần, “Hơn nữa tôi còn đoán hắn ta chính là kẻ giết Vương Lộ. Lúc cô bé đó bị trói với dáng vẻ người chết trong công viên giống nhau như đúc!"
Kinh Sở suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có nghi ngờ, liền nói: “Tôi trước tiên sẽ đi xác minh mọi chuyện ngày hôm nay, sau đó sẽ cho người đến đây để phác hoạ chân dung."
“Này … còn tiền thuốc?" Cô quan tâm chuyện này nhất.
Kinh Sở miễn cưỡng gật đầu: “Tôi sẽ thanh toán thay cho em!"
Dương Miên Miên yên tâm, đem ly nước uống cạn, ngả người xuống giường ngủ ngay.
Kinh Sở cùng Thường Nhạn đi đến nhà Trần Duyệt, có điện thoại di động, việc tìm người dễ như trở bàn tay, do đó họ không nghĩ Dương Miên Miên nói dối.
Có điều sự việc phiền phức ở chỗ, khi cảnh sát đến nhà, cha mẹ Trần Duyệt và cô ta thề sống thề chết phủ nhận mọi việc. Cho rằng đây hoàn toàn là bịa đặt. Con gái họ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng vẻ mặt của bọn họ đã sớm bán đứng họ, dù là Liễu Ngọc cũng có thể nhìn ra bọn họ đang nói dối.
Thường Nhạn vỗ vỗ vai Kinh Sở: “Cậu ra ngoài đi!"
Kinh Sở cũng không phản đối: “Tôi xuống lầu hút điếu thuốc."
Hút hết điếu thuốc, Thường Nhạn cũng vừa vặn đi xuống: “Bọn họ thừa nhận, nhưng không muốn đến sở cảnh sát cho lời khai, cũng từ chối làm chứng trên tòa."
Kinh Sở cũng không cảm thấy lạ. Hầu hết tất cả phụ nữ bị xâm hại đều lựa chọn yên lặng, không dám đứng ra chỉ tội. Nếu như lần này không phải do bị cường bạo, chắc chắn gia đình bọn họ cũng không chịu khai.
Thường Nhạn tiếp lời: “À, tớ cũng đã thông báo về tình trạng của Dương Miên Miên, người đã cứu con gái họ. Để họ rảnh sẽ đến bệnh viện thăm hỏi … nhưng tiền thuốc men thì …"
Kinh Sở dập điếu thuốc: “Không sao, tớ chi trả."
Dương Miên Miên đối với chuyện này đương nhiên không biết, cô truyền hai chai nước biển, sau đó lại ngủ quên mất. Nếu như không phải chai nước lớn tiếng gọi, cô cũng không hay.
Y tá đến rút kim châm, Dương Miên Miên bụng đói đến run lẩy bẩy. Chén cháo kia đã sớm tiêu hóa hết, còn muốn đi vệ sinh. Cô đành bước xuống giường.
Lúc này đã hơn nửa đêm, đâu còn ai bán gì. Dương Miên Miên buộc phải đi ra cửa hàng tiện lợi phía cổng bệnh viện mua nước và bánh mì.
Khi quay về phòng, liền nhìn thấy Kinh Sở cùng một túi đồ đang chờ cô: “Cơ thể chưa khỏe, sao lại đi lung tung?"
Giọng nói dĩ nhiên từ trước đến nay vẫn không có chút nào dịu dàng.
“Đói bụng!" Cô xé túi, lấy bánh mì ra gặm, “Sao rồi, tìm người rồi? Không nghi ngờ tôi nói dối chứ?"
Kinh Sở lấy từ trong túi một hộp sữa đưa cho Dương Miên Miên, hai mắt cô sáng rỡ, không khách sáo, cầm lấy mút chùn chụt, cũng không kịp nói cám ơn.
Kinh Sở thật ra cũng không nghĩ đến mua đồ cho cô nhóc này. Chỉ là do vừa rồi mẹ anh gọi điện thoại, thuận tiện hỏi anh chuyện của Dương Miên Miên. Kết quả khi Kinh Sở vừa nói xong chuyện cô nhóc bị đập đầu, đang ở bệnh viện, mẹ anh liền mắng xối xả: “Mẹ nói con chăm sóc nó thật tốt, con chăm sóc nó như vậy sao?"
Kinh Sở: “…" làm sao anh có khả năng chăm sóc một đứa nhỏ!
“Vậy là bây giờ con bé đang ở một mình trong bệnh viện?" Mẹ anh quả nhiên là đang gầm rú đầu dây bên kia, “Con nhanh mua một ít thức ăn cùng đồ dùng mang đến! Thanh toán hết tiền thuốc thang! Con bé đã ra cớ sự như vậy mà con suốt ngày chỉ có vụ án, vụ án, vụ án!"
Mẹ mắng cho một trận, không còn cách nào khác, anh đành phải mua đồ vào đây.
Sau khi đến bệnh viện, anh cảm thấy mẹ anh nói đúng. Tất cả mọi người nằm đây, ai cũng có cha mẹ chăm sóc, còn có ông bà nội ngoại thay phiên thăm hỏi. Nhìn lại Dương Miên Miên, lẻ loi, cô độc, muốn uống ly nước nóng cũng không có.
Nghĩ đến đây, lòng anh cũng cảm thấy chua xót.
“Còn muốn ăn gì không, tôi đi mua cho em?"
Dương Miên Miên lại cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần!"
Kinh Sở đem đến nào là bánh quy, sữa chua, socola, rau câu trái cây, khoai tây chiên, toàn là món ăn vặt, anh cũng khá hiểu con gái thường thích ăn cái gì.
Dương Miên Miên lung lay ý chí, không thể cự tuyệt đến cùng, liền một hơi nhét hết mấy món đó vào bụng.
Kinh Sở trong lòng cảm thấy khó chịu.
Tác giả :
Thanh Thanh Lục La Quần