Tội Cho Cô Gái Đó
Chương 34: Cố chấp
Nụ hôn bá đạo đầy ngang ngược, tay hắn bóp mạnh cằm cô khiến miệng cô không thể khép lại được mà vô thức há ra vì đau. Hắn nhanh chống lợi dụng thời cơ đó đưa lưỡi mình vào trong khuấy đảo toàn bộ khoang miệng của cô. Đôi môi hắn nhẹ nhàng mút lấy môi dưới cô, bàn tay đang bóp chặt cằm bỗng nới lỏng ra. Lúc nào cô mới biết chính bản thân mình đã không còn phản kháng nữa mà đang ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn nóng bỗng của hắn.Lương đưa tay ra trước kéo hai cánh tay MAi choàng qua cổ mình, môi hắn khẽ mỉm cười hài lòng khi MAi không còn làm càng nữa. Người phụ nữ trước mắt này làm hắn trở nên điên cuồng, biết nơi này là nơi không thể nhưng bàn tay hắn không thể kiềm chế được mà vuốt ve lưng cô. Làn da mềm mại trơn láng làm hắn như điên cuồng, đột nhiên môi dưới truyền lên trận đau ê ẩm. Hắn biết cô làm trò nhưng hắn vẫn không chịu buông cô ra, mùi máu tanh hòa quyện với nụ hôn ngọt ngày kiểu Pháp càng thêm kích thích.
MAi để cho hắn hôn bởi vì cô đã nhìn thấy bóng dáng của Tuấn ở bên ngoài rồi, cô đã nhìn thấy Tuấn theo cô từ lúc ngoài sảnh vào cứ thế cứ thế để anh nhìn rồi đau khổ rời đi.
“Ưm"
MAi mơ hồ nói, hơi thở cũng trở nên khó khăn:
“Đủ rồi,vậy thôi"
Lương lập tức buông đôi môi bị cắn đến chảy máu của mình ra, nhưng hắn không thả cánh tay đang siết chặt eo cô. Chỉ buông đôi nóng bỗng của mình ra khỏi môi cô, hiện tại cái thế đứng đầy ám muội đó vẫn được giữ nguyên cho đến bây giờ. Lương đưa cằm đặt lên vai MAi, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.
“Cô bé anh xin lỗi, em có đau lắm không?..anh,anh đã không kìm chế được"
Nói xong hắn khẽ vuốt ve mái tóc rối bời của cô, đôi môi khẽ nhếch lên. Hắn buông cô ra hôn nhẹ vào má cô một cái “Chụt" rồi sau đó xem phản ứng của cô.
“Không sao, em ổn,mình về đi" -Đôi môi MAi thoảng nở nụ cười đầy vẻ hài lòng
“vậy cũng được" -Rồi Lương kéo Mai rời đi.
**
Tại một chiếc bàn thủy tinh cách đó không xa, mùi rượu nồng nặc cùng với các cô gái mặc trên người những bộ đồ thiếu vãi. Hai người đàn ông một người lạnh lùng một tươi cười hớn hở ngồi ngắm chìm trong tiếng nhạc sôi động. Bên cạnh người đàn ông đang vui cười có một cô nàng dáng người quyến rũ bàn tay không ngừng vuốt ve gương mặt điển trai đó.
Hắn ta thích thú với trò đàu khiêu khích này vì thế đầu lưỡi không ngừng lướt qua những ngón tay thon dài của cô ta, ánh mắt người đàn ông còn lại khẽ nheo. Tuấn cứ thế làm như vậy, nhưng Rer vẫn cảm thấy có một cái gì đó hơi buồn nôn trong bụng. Anh hiểu người anh em này trước nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ nhìn vào hắn ta quả thật khiến người khác bị kinh ngạc. Vào trong phòng nguyên đêm cùng 3 cô gái mà sáng ra vẫn có thể tươi cười sảng khoái, mọi người trong Bar đều thầm khán phục tinh lực dồi dào của hắn ta.
Tuấn không thèm để ý con mắt đang quan sát mình cũng Rer, bàn tay hắn ta như một vật không cương luồng vào trong chiếc áo con của cô gái đó. Do hắn ta đang cầm ly rượu có chút đá giờ đây bàn tay còn hơi lạnh đó đột ngột chạm vào nơi nhạy cảm nên cô gái đó giật mình kêu lên.
“Á" –Nhưng nhanh sau đó khẽ thấy dục vọng trong ánh của Tuấn cô nàng liền mỉm cười khiêu tình, ngón tay lướt qua đôi môi mỏng đang từ từ cong lên của hắn ta, giọng nói nũng nịu.
Cô ta gục mặt vào lòng ngực rắn chắc của hắn ta “Em bắt đền anh đó."
Tuấn nghe thế liền tăng lực bàn tay đang bóp chặt eo, gương mặt hắn nhanh chống ghé sát vào tai cô ta giọng nói đầy ám muội.
“Em bắt đền anh cái gì đây, có phải là đêm nay muốn lên giường của anh không?"
“Haha"
Cô ta giả bộ ngại ngùng, gương mặt thoáng ửng đỏ lên vì rượu. Có chút giận dỗi nói:
“Anh xấu quá đi."
Tuấn ngửa cổ ra cười lớn, ánh đèn chớp tắt chớp tắt làm người khác phải hoa mắt, cảnh tượng trước mặt càng khiến người khác càng thêm cuồng nhiệt.
Tuấn đổ ly rượu vang đỏ lên trên ngực cô ta, dòng nước màu tím nhạt nhanh chống theo đường lối chảy xuống khe ngực. Tuấn mỉm cười hài lòng khi thấy cô gái trong ngực chớp mắt tinh ý mỉm cười, nhanh sau đó hắn ta cuối xuống chiếc lưỡi như một con rắn nuốt trọng hương vị của những giọt rượu không để phí một chút nào.
Rer bình thản nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, cô gái bên cạnh anh cũng hướng mắt về phía hai người bọn họ. Khi này anh mới để ý cô gái bên cạnh mình không biết đã từ lúc nào ngồi gọn trong vòng tay anh, gương mặt xinh đẹp ghé sát môi Rer như muốn hôn lên đó nhưng nhanh chống anh đẩy cô nàng ra cất giọng lạnh lùng.
“Có thích thì đêm nay cùng với cô ta hầu hạ anh ta đó cho tốt, hôm nay tôi không có tâm trạng“.
Cô ta nghe những lời nói đó liền tức giận giậm chân đi về phía Tuấn, hắn ta khẽ mỉm cười nhìn Rer đang dùng ánh mắt tức giận đảo quanh người hắn. Bàn tay thuận tiện ôm thêm cô em bị đẩy kia vào lòng hôn lấy hôn để lên chiếc cổ trắng ngần của cô ta. Rer cũng hiểu cũng chỉ là một dạng thôi đàn bà mà gọi thì tới không gọi cũng sẽ lấn thân tới mà thôi.Rổi nhìn lại Tuấn cậu ta quả thực vì Mai Mai mà điên đảo thần chí tới như vậy rồi, cả 5 hôm nay đều như vậy cả rù anh có muốn khuyên nhưng cũng không thể khuyên nổi.
“Tuấn anh đâu,mau ra đây.."
Một tiếng thét lớn vang từ cửa phòng tới, là Ngọc Anh.
“Cho cô ta vào “ -Rer mở lời
Ngọc Anh bước vào cùng Đức nhìn Rer đang cầm ly rượu rồi nhìn xang Tuấn hai bên hai cô gái ẻo lả ăn mặc hở hang kia liền tức giận." Cút ngay “- tiếng quát khiến cho hai ngườii con gái trên đùi Tuấn cũng phải đứng lên ra ngoài.
“Chát"
Mội cái tát in năm đầu ngoán tay trên gương mặt thanh tú của Tuấn. Tuấn sờ tay lên xoa xoa mặt mình rồi nhếch môi cười nhấm một ngụm rượu.
“ Anh có còn là Tuấn mà tôi biết nữa không hả? Tuấn ga lăng ân cần của ngày trước đó đâu rồi mà sao bây giờ lại ở đây phù hoa như thế này? Anh có biết rằng chị Mai yêu anh lắm không hả “ - Ngọc anh quát thẳng vào mặt Tuấn khiến anh cũng bỏ ngoài tai.
“Tôi á của ngày xưa chết rồi nhớ chưa, còn cô hãy về mà đi hỏi chị của cô ý xem cô ta đối sử với tôi như thế nào mà rồi hẵng đi tới đây quậy phá địa bàn của tôi “ - Tuấn đứng dậy nói
“Chị ấy có nỗi khổ tâm của mình nên mới làm như vậy, anh anh hãy hiểu cho chị ấy đi “ - Ngọc anh dịu giọng xuống
“hờ, nỗi khổ gì cơ chứ nói cho tôi biết không được sao? vừa về đã tới bên thân người đàn ông khác rồi ôm ấp hôn hít như vậy thì được gọi là gì? hay là cô cũng như vậy..cũng chỉ là một con đàn bà lăng loàn mà thôi..."
“Bụp" -Bây giờ không phải là một cái tát nữa mà là cái đấm của Đức, anh không thể người khác nói như vậy về người con gái anh yêu được mặc dù đó là bạn anh anh em của anh đi chăng nữa.
“Mày nói cái gì vậy hả thằng kia"
“Tôi cấm anh nói về chị tôi như thế, tôi cấm anh, cấm anh" - Ngọc Anh vừa nói vừa khóc rồi ngồi sụp xuống. Trong phòng vọng ra ngoài chỉ có tiếng khóc thê luơng ai oán của Ngọc Anh mà thôi
“Thôi đủ rồi mọi Đức đưa Ngọc Anh về đi,còn Tuấn cậu về cho tôi khi nào tâm trạng mọi người ổn định tôi sẽ nói chuyện sau. Không được ai phản đối, tôi đi đây"- Nói xong Rer lạnh lùng khoác áo bỏ đi, anh không muốn để cho mình giống họ bởi vì anh cũng biết anh yêu Runa nhưng tuyệt đối không thể để họ mù quáng về tình yêu như thế.
Cuộc sống xa hoa về đêm ở nơi đây đều như thế, dục vọng tiền tài có thể lấy đi nhân cách lương thiện của mỗi người. Ma túy rượu chè mọi thứ đều không thiếu, người xấu đều được lộ gương mặt thật của mình ra ngay sau khi bước đi khỏi tấm màn chắn. Mọi thứ đều cứ nghĩ như là mơ, khi con người chỉ biết chà đạp lên nhau để tồn tại.
**
Màn đêm yên tĩnh, căn phòng được thiết kế một cách đơn giã đang chìm trong bóng tối đột nhiên được phát sáng.Cửa sổ được kéo ra một nửa nhìn xuống đường màn đêm u tối không một bóng người nào nhưng vẫn còn một chiéc xe BMW đen đỗ ở cách đấy không xa. Bên trong xe thấp thoáng bóng người đàn ông có đôi mắt u sầu vẫn cứ nhìn về phía căn phòng mới được bật sáng kia tay phải cầm điếu thuốc đang cháy rực lửa li ti.
Rer nhìn ra lên cửa sổ với ánh mắt đầy vẻ thê lương, trước nay cũng thế bây giờ cũng thế. Cô chưa từng cho anh cơ hội giúp cô trọn một chuyện gì đó, cô có biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như thế nào không? Cô có biết anh đã vì cô lo lắng như thế nào không?
Nhưng mọi thứ anh làm đều được cô đáp trả bằng hai chữ “Không cần" nó như một vết khứa cắt sâu vào tim anh, anh biết cô kiên cường, anh biết cô không cần sự thương hại của người khác. Nhưng cô có biết không, thứ tình cảm của anh dành cho cô không phải là thương hại mà là tình yêu giữa một người đàn ông với một người đàn bà.
Anh không biết tình yêu đó xuất phát từ lúc nào, anh chỉ biết khi thấy cô ở bên Max đều khiến tim anh không ngừng nhỏ máu. Gương mặt cô ẩn hiện nụ cười mỉm khiến anh cảm thấy trong lòng rạo rực đến lạ thường, khi nhìn thấy gương mặt cô thoáng có chút đau khổ kèm bi thương thì anh cảm thấy trong lòng bình khó chịu đến không thể nào thở được.
Căn phòng bỗng chốc cũng tối hẳn.
“Runa em luôn cố chấp như vậy sao"
MAi để cho hắn hôn bởi vì cô đã nhìn thấy bóng dáng của Tuấn ở bên ngoài rồi, cô đã nhìn thấy Tuấn theo cô từ lúc ngoài sảnh vào cứ thế cứ thế để anh nhìn rồi đau khổ rời đi.
“Ưm"
MAi mơ hồ nói, hơi thở cũng trở nên khó khăn:
“Đủ rồi,vậy thôi"
Lương lập tức buông đôi môi bị cắn đến chảy máu của mình ra, nhưng hắn không thả cánh tay đang siết chặt eo cô. Chỉ buông đôi nóng bỗng của mình ra khỏi môi cô, hiện tại cái thế đứng đầy ám muội đó vẫn được giữ nguyên cho đến bây giờ. Lương đưa cằm đặt lên vai MAi, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.
“Cô bé anh xin lỗi, em có đau lắm không?..anh,anh đã không kìm chế được"
Nói xong hắn khẽ vuốt ve mái tóc rối bời của cô, đôi môi khẽ nhếch lên. Hắn buông cô ra hôn nhẹ vào má cô một cái “Chụt" rồi sau đó xem phản ứng của cô.
“Không sao, em ổn,mình về đi" -Đôi môi MAi thoảng nở nụ cười đầy vẻ hài lòng
“vậy cũng được" -Rồi Lương kéo Mai rời đi.
**
Tại một chiếc bàn thủy tinh cách đó không xa, mùi rượu nồng nặc cùng với các cô gái mặc trên người những bộ đồ thiếu vãi. Hai người đàn ông một người lạnh lùng một tươi cười hớn hở ngồi ngắm chìm trong tiếng nhạc sôi động. Bên cạnh người đàn ông đang vui cười có một cô nàng dáng người quyến rũ bàn tay không ngừng vuốt ve gương mặt điển trai đó.
Hắn ta thích thú với trò đàu khiêu khích này vì thế đầu lưỡi không ngừng lướt qua những ngón tay thon dài của cô ta, ánh mắt người đàn ông còn lại khẽ nheo. Tuấn cứ thế làm như vậy, nhưng Rer vẫn cảm thấy có một cái gì đó hơi buồn nôn trong bụng. Anh hiểu người anh em này trước nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ nhìn vào hắn ta quả thật khiến người khác bị kinh ngạc. Vào trong phòng nguyên đêm cùng 3 cô gái mà sáng ra vẫn có thể tươi cười sảng khoái, mọi người trong Bar đều thầm khán phục tinh lực dồi dào của hắn ta.
Tuấn không thèm để ý con mắt đang quan sát mình cũng Rer, bàn tay hắn ta như một vật không cương luồng vào trong chiếc áo con của cô gái đó. Do hắn ta đang cầm ly rượu có chút đá giờ đây bàn tay còn hơi lạnh đó đột ngột chạm vào nơi nhạy cảm nên cô gái đó giật mình kêu lên.
“Á" –Nhưng nhanh sau đó khẽ thấy dục vọng trong ánh của Tuấn cô nàng liền mỉm cười khiêu tình, ngón tay lướt qua đôi môi mỏng đang từ từ cong lên của hắn ta, giọng nói nũng nịu.
Cô ta gục mặt vào lòng ngực rắn chắc của hắn ta “Em bắt đền anh đó."
Tuấn nghe thế liền tăng lực bàn tay đang bóp chặt eo, gương mặt hắn nhanh chống ghé sát vào tai cô ta giọng nói đầy ám muội.
“Em bắt đền anh cái gì đây, có phải là đêm nay muốn lên giường của anh không?"
“Haha"
Cô ta giả bộ ngại ngùng, gương mặt thoáng ửng đỏ lên vì rượu. Có chút giận dỗi nói:
“Anh xấu quá đi."
Tuấn ngửa cổ ra cười lớn, ánh đèn chớp tắt chớp tắt làm người khác phải hoa mắt, cảnh tượng trước mặt càng khiến người khác càng thêm cuồng nhiệt.
Tuấn đổ ly rượu vang đỏ lên trên ngực cô ta, dòng nước màu tím nhạt nhanh chống theo đường lối chảy xuống khe ngực. Tuấn mỉm cười hài lòng khi thấy cô gái trong ngực chớp mắt tinh ý mỉm cười, nhanh sau đó hắn ta cuối xuống chiếc lưỡi như một con rắn nuốt trọng hương vị của những giọt rượu không để phí một chút nào.
Rer bình thản nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, cô gái bên cạnh anh cũng hướng mắt về phía hai người bọn họ. Khi này anh mới để ý cô gái bên cạnh mình không biết đã từ lúc nào ngồi gọn trong vòng tay anh, gương mặt xinh đẹp ghé sát môi Rer như muốn hôn lên đó nhưng nhanh chống anh đẩy cô nàng ra cất giọng lạnh lùng.
“Có thích thì đêm nay cùng với cô ta hầu hạ anh ta đó cho tốt, hôm nay tôi không có tâm trạng“.
Cô ta nghe những lời nói đó liền tức giận giậm chân đi về phía Tuấn, hắn ta khẽ mỉm cười nhìn Rer đang dùng ánh mắt tức giận đảo quanh người hắn. Bàn tay thuận tiện ôm thêm cô em bị đẩy kia vào lòng hôn lấy hôn để lên chiếc cổ trắng ngần của cô ta. Rer cũng hiểu cũng chỉ là một dạng thôi đàn bà mà gọi thì tới không gọi cũng sẽ lấn thân tới mà thôi.Rổi nhìn lại Tuấn cậu ta quả thực vì Mai Mai mà điên đảo thần chí tới như vậy rồi, cả 5 hôm nay đều như vậy cả rù anh có muốn khuyên nhưng cũng không thể khuyên nổi.
“Tuấn anh đâu,mau ra đây.."
Một tiếng thét lớn vang từ cửa phòng tới, là Ngọc Anh.
“Cho cô ta vào “ -Rer mở lời
Ngọc Anh bước vào cùng Đức nhìn Rer đang cầm ly rượu rồi nhìn xang Tuấn hai bên hai cô gái ẻo lả ăn mặc hở hang kia liền tức giận." Cút ngay “- tiếng quát khiến cho hai ngườii con gái trên đùi Tuấn cũng phải đứng lên ra ngoài.
“Chát"
Mội cái tát in năm đầu ngoán tay trên gương mặt thanh tú của Tuấn. Tuấn sờ tay lên xoa xoa mặt mình rồi nhếch môi cười nhấm một ngụm rượu.
“ Anh có còn là Tuấn mà tôi biết nữa không hả? Tuấn ga lăng ân cần của ngày trước đó đâu rồi mà sao bây giờ lại ở đây phù hoa như thế này? Anh có biết rằng chị Mai yêu anh lắm không hả “ - Ngọc anh quát thẳng vào mặt Tuấn khiến anh cũng bỏ ngoài tai.
“Tôi á của ngày xưa chết rồi nhớ chưa, còn cô hãy về mà đi hỏi chị của cô ý xem cô ta đối sử với tôi như thế nào mà rồi hẵng đi tới đây quậy phá địa bàn của tôi “ - Tuấn đứng dậy nói
“Chị ấy có nỗi khổ tâm của mình nên mới làm như vậy, anh anh hãy hiểu cho chị ấy đi “ - Ngọc anh dịu giọng xuống
“hờ, nỗi khổ gì cơ chứ nói cho tôi biết không được sao? vừa về đã tới bên thân người đàn ông khác rồi ôm ấp hôn hít như vậy thì được gọi là gì? hay là cô cũng như vậy..cũng chỉ là một con đàn bà lăng loàn mà thôi..."
“Bụp" -Bây giờ không phải là một cái tát nữa mà là cái đấm của Đức, anh không thể người khác nói như vậy về người con gái anh yêu được mặc dù đó là bạn anh anh em của anh đi chăng nữa.
“Mày nói cái gì vậy hả thằng kia"
“Tôi cấm anh nói về chị tôi như thế, tôi cấm anh, cấm anh" - Ngọc Anh vừa nói vừa khóc rồi ngồi sụp xuống. Trong phòng vọng ra ngoài chỉ có tiếng khóc thê luơng ai oán của Ngọc Anh mà thôi
“Thôi đủ rồi mọi Đức đưa Ngọc Anh về đi,còn Tuấn cậu về cho tôi khi nào tâm trạng mọi người ổn định tôi sẽ nói chuyện sau. Không được ai phản đối, tôi đi đây"- Nói xong Rer lạnh lùng khoác áo bỏ đi, anh không muốn để cho mình giống họ bởi vì anh cũng biết anh yêu Runa nhưng tuyệt đối không thể để họ mù quáng về tình yêu như thế.
Cuộc sống xa hoa về đêm ở nơi đây đều như thế, dục vọng tiền tài có thể lấy đi nhân cách lương thiện của mỗi người. Ma túy rượu chè mọi thứ đều không thiếu, người xấu đều được lộ gương mặt thật của mình ra ngay sau khi bước đi khỏi tấm màn chắn. Mọi thứ đều cứ nghĩ như là mơ, khi con người chỉ biết chà đạp lên nhau để tồn tại.
**
Màn đêm yên tĩnh, căn phòng được thiết kế một cách đơn giã đang chìm trong bóng tối đột nhiên được phát sáng.Cửa sổ được kéo ra một nửa nhìn xuống đường màn đêm u tối không một bóng người nào nhưng vẫn còn một chiéc xe BMW đen đỗ ở cách đấy không xa. Bên trong xe thấp thoáng bóng người đàn ông có đôi mắt u sầu vẫn cứ nhìn về phía căn phòng mới được bật sáng kia tay phải cầm điếu thuốc đang cháy rực lửa li ti.
Rer nhìn ra lên cửa sổ với ánh mắt đầy vẻ thê lương, trước nay cũng thế bây giờ cũng thế. Cô chưa từng cho anh cơ hội giúp cô trọn một chuyện gì đó, cô có biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như thế nào không? Cô có biết anh đã vì cô lo lắng như thế nào không?
Nhưng mọi thứ anh làm đều được cô đáp trả bằng hai chữ “Không cần" nó như một vết khứa cắt sâu vào tim anh, anh biết cô kiên cường, anh biết cô không cần sự thương hại của người khác. Nhưng cô có biết không, thứ tình cảm của anh dành cho cô không phải là thương hại mà là tình yêu giữa một người đàn ông với một người đàn bà.
Anh không biết tình yêu đó xuất phát từ lúc nào, anh chỉ biết khi thấy cô ở bên Max đều khiến tim anh không ngừng nhỏ máu. Gương mặt cô ẩn hiện nụ cười mỉm khiến anh cảm thấy trong lòng rạo rực đến lạ thường, khi nhìn thấy gương mặt cô thoáng có chút đau khổ kèm bi thương thì anh cảm thấy trong lòng bình khó chịu đến không thể nào thở được.
Căn phòng bỗng chốc cũng tối hẳn.
“Runa em luôn cố chấp như vậy sao"
Tác giả :
Như Song