Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 84



Edit: ji
[Tôi xuất hiện, chỉ làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cậu ta…]
—–o0o—–
Đêm từ thiện ngôi sao Thịnh Đạt được coi là sự kiện từ thiện hàng đầu tại Trung Quốc, được tổ chức 2 năm một lần, không chỉ quy tụ những nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng trong làng giải trí mà còn có nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị.
Sau khi Hàn Thiệu Chu đến, hắn vòng qua hành lang đi thẳng lên lầu, cùng với Tần Hựu và mấy người ngồi cùng nhau.
Những ngôi sao nổi tiếng đều đang đi dạo trong đại sảnh phía dưới, từ trên cao nhìn xuống, Hàn Thiệu Chu dễ dàng phát hiện Mạt Minh đang đứng trước bàn tiệc buffet, trên tay cầm một cái đĩa nhỏ nghiêm túc ăn điểm tâm.
“Đang nhìn ai vậy?" Tần Hựu bưng ly sâm banh đến bên cạnh Hàn Thiệu Chu, nhìn theo ánh mắt của Hàn Thiệu Chu hướng xuống đại sảnh phía dưới.
Hàn Thiệu Chu thu hồi ánh mắt, dựa vào lan can: “Không có gì."
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bất ngờ từ cổng bước vào đại sảnh, ăn mặc rất xấu xí nên không ai biết bằng cách nào mà ông ta vào được đây.
Một nhân viên công tác bước tới hỏi thăm, ông ta lớn tiếng ồn áo muốn tới đây tìm Mạt Minh.
Người đàn ông khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, trên mặt có những đường rãnh sâu và một bên mặt có vết sẹo.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác đen cũ dày, dáng vẻ lỗ mãng quê mùa không hề hợp với đại sảnh xa hoa lộng lẫy này.
Vừa nhìn thấy Mạt Minh cách đó không xa, ông ta lập tức xuyên qua đám người đi thẳng tới trước mặt Mạt Minh, một đám người ở đại sảnh theo bản năng tránh né, nhưng ánh mắt đều nhìn theo ông ta.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bội Linh không khỏi nhếch lên khóe môi, quay đầu về phía Văn Từ cười nói: “Con xem thằng đó tý nữa sẽ mất mặt như thế nào, bây giờ Tiểu Hàn có thể từ trên lầu nhìn xuống."
Văn Từ trầm mặc không nói gì, ánh mắt nặng nề dần vây quanh Mạt Minh.
Hắn biết kế hoạch của mẹ mình, tìm được cha ruột của Mạt Minh nghe nói đã bị bỏ rơi, đưa tiền cho ông ta để ông ta trước mặt mọi người tố cáo Mạt Minh đã bỏ rơi mình, cũng như thêm mắm dặm muối một loạt các tội danh khác.
Bây giờ nhìn thấy cha ruột của Mạt Minh, tất cả cảm giác không cam lòng đều đã cân bằng lại, sinh ra trong một gia đình tồi tệ như vậy, lại có một người cha ruột thô bỉ bất kham, bị Hàn Thiệu Chu nhìn thấy vết nhơ như vậy, người như vậy không đáng để cho hắn ghen ghét.
Văn Từ theo bản năng nhìn lên, Hàn Thiệu Chu và Tần Hựu đang đứng sau lan can trên lầu, trên người mặc bộ vest đen tuyền, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống đại sảnh phía dưới.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt Hàn Thiệu Chu lúc này đang nhìn về phía Mạt Minh, nhưng cũng không có biểu hiện nghi ngờ, hay lo lắng cho Mạt Minh.

Sâu trong đôi mắt bình tĩnh như là đã biết trước kết cục.
Văn Từ cau mày…

Người đàn ông trung niên bước nhanh đến chỗ Mạt Minh, nắm lấy cổ tay Mạt Minh, vẻ mặt giận dữ mắng: “Mày đúng là loại bất hiếu, bao nhiêu năm nay cũng không thèm về nhà, bây giờ trở thành đại minh tinh liền vứt bỏ cha mình".
Mạt Minh lộ ra biểu tình mờ mịt: “Tôi không biết ông, cha tôi nhiều năm trước đã qua đời.."
“Đồ khốn kiếp mày lại còn không nhận cha của mình, còn rủa tao chết thế hả." Người đàn ông nắm chặt cổ tay Mạt Minh, quay mặt về phía mọi người: “Tôi là cha ruột của Mạt Minh, tên khốn này khi còn nhỏ xấu hổ vì gia đình nghèo khó, mười mấy tuổi đã chạy theo đàn ông có tiền, mất tích nhiều năm, mẹ mất sớm, là một tay tôi nuôi nó lớn.

Hiện tại nó thành đạt, tôi cầu xin nó tiền chữa bệnh nó cũng không cho.

Loại người này cũng đến đây làm từ thiện, thật là đáng khinh…"
Trong đại sảnh lập tức ồn ào tranh luận, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Mạt Minh.
Có người yêu cầu nhân viên gọi bảo vệ.
“Mạt Minh là khách quý được mời trong bữa tiệc này, cho nên cha của hắn đương nhiên cũng là khách quý." Thẩm Bội Linh chậm rãi nói: “Bị chính con trai mình bỏ rơi cũng quá đáng thương, sao có thể kêu bảo vệ đuổi đi, đêm nay dù sao cũng là đêm từ thiện".
Người đàn ông đột nhiên tiến đến chỗ Thẩm Bội Linh, nắm chặt tay bà ta vẻ mặt cảm kích: “Nói đến đây, tôi rất muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Thẩm hoạ sĩ.

Nếu không phải cô chủ động tới tìm tôi, đưa tôi tới Xuyên Hải, đêm nay còn thu xếp tôi tới nơi này, tôi làm sao có thể nhìn thấy đứa con bất hiếu này, cô thật là một người tốt bụng…"
Thẩm Bội Linh nổi da gà khi bị đôi bàn tay thô ráp đó chạm vào.

Tuy chuyện này là do bà ta thuê người sắp xếp nhưng bà ta cũng không muốn lộ diện trước công chúng.

Kết quả là ông già ghê tởm này lại thực sự lại nói ra bà ta…Rốt cuộc là người chui ra từ cái thị trấn nghèo nàn thật chẳng biết phối hợp…
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Bội Linh chỉ có thể cố gắng mấp máy khóe môi, ôn thanh nói: “Không có gì, tôi chỉ không quen nhìn cái vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của người nào đó, ông yên tâm, đêm nay tất cả mọi người ở đây đều tốt bụng.

Ông có bất kì điều gì muốn tố cáo, mọi người đều sẽ ủng hộ ông".
Trong đám người có những tiếng thì thầm không ngừng…
“Không thể thiếu tiền đến mức không trả nổi tiền khám bệnh cho cha ruột của mình được.

Thật là một kẻ máu lạnh."
“Hóa ra trước khi qua lại với Tiểu Hàn cũng đã qua lại với người khác, lại còn lúc mười mấy tuổi…cuộc sống cá nhân lại hỗn loạn như vậy".
“Nếu Mạt Minh thật sự bỏ rơi cha ruột của mình, vậy hắn cũng không xứng xuất hiện ở đây".
“Đây thật sự là cha của Mạt Minh sao? Nhìn không giống."
“Có lẽ Mạt Minh đi theo mẹ…Dù sao người đàn ông này nhìn cũng không phải là người tốt.

Chọn đúng dịp này để đến đây làm loạn, rõ ràng là muốn hủy hoại danh tiếng của con trai".
“Nếu chuyện này tiếp tục bung bét ra, nam diễn viên chính của “Độ Ấm" có lẽ sẽ phải thay người.

Hẳn là Lưu Hách Khôn tình nguyện bồi thường tiền cũng muốn thay diễn viên".
Người phụ trách bữa tiệc cố gắng hòa giải, lịch sự yêu cầu người đàn ông vào nghỉ ngơi trong hậu trường, nhưng người đàn ông nhất quyết yêu cầu Mạt Minh cho ông ta một lời giải thích.
Mạt Minh có vẻ sợ hãi, bàng hoàng bất an như con nai con: “Tôi, tôi hoàn toàn không biết ông, ông vì sao lại muốn vu hại tôi?"
Thẩm Bội Linh từ đáy lòng khâm phục diễn xuất của Mạt Minh, bà ta nhìn thái độ của những người xung quanh nghi ngờ khi nhìn vào phản ứng vô tội của Mạt Minh, lại nói với người đàn ông: “Ông là cha của Mạt Minh, khẳng định phải có bằng chứng."
Người đàn ông vỗ đùi: “Có, có ảnh chụp chung."
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy di động của mình, mở album ảnh, để mọi người nhìn rõ, Thẩm Bội Linh trực tiếp yêu cầu nhân viên chiếu bức ảnh lên bức tường trắng khổng lồ trước đại sảnh.
Trong bức ảnh, Mạt Minh trông rất trẻ, nhiều nhất là mười bốn, mười lăm tuổi, người đàn ông đứng cạnh anh có một vết sẹo trên mặt, hiển nhiên có thể nhận ra là người đàn ông tại hiện trường.

bàn tay đặt lên vai Mạt Minh,  nhìn quan hệ thật sự thân thiết.
Trong đại sảnh lần nữa lại náo loạn…Đây rõ ràng là bằng chứng.
Ít nhất có thể chứng minh Mạt Minh biết người đàn ông này.
“Mạt Minh, cậu vì sao lại không muốn nhận người cha ruột này?" Thẩm Bội Linh thở dài: “Để cho ông ấy tuổi già phải khổ sở, cũng không nguyện ý bỏ ra một phân tiền phụng dưỡng, như vậy thật không có đạo đức, cho dù cậu đạt được thành công lớn giới giải trí, cũng đâu có ý nghĩa gì".
Xung quanh mọi người sôi nổi tỏ vẻ tán thành…

“E là sợ mất mặt…"
“Vẫn là nhanh nhận lại đi, cảnh tượng này thật sự quá khó coi".
“Nếu là tôi, tôi muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào."
Giờ phút này, đứng sau lan can trên lầu, Tần Hựu cười nói với Hàn Thiệu Chu: “Cậu xác định không muốn xuống giúp đỡ sao, Mạt Minh như là muốn khóc."
Hàn Thiệu Chu nhìn bóng dáng trong đám người: “Tôi xuất hiện, chỉ làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cậu ta…"
Tần Hựu không rõ lý do: “Ý là sao?"
Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Người đàn bà kia là tự mình tìm chết…"
Trong đại sảnh, Văn Từ lại ngẩng đầu nhìn Hàn Thiệu Chu.
Càng ngày càng có nhiều lời buộc tội đối với Mạt Minh, cùng với sự ám chỉ của Thẩm Bội Linh, Văn Từ cuối cùng nhịn không được mở miệng.
“Mạt Minh, nếu không trước hết mang cha cậu đến hậu trường nghỉ ngơi đi." Văn Từ nhẹ giọng nói: “Cha con gặp lại nhau vốn là chuyện tốt."
Thấy Văn Từ rốt cuộc cũng đứng ra nói chuyện, khóe môi hơi hơi buông lỏng.
Văn Từ đi tới trước mặt người đàn ông lễ phép nói: “Chú à, cháu nghĩ giữa chú và Mạt Minh hẳn là có hiểu lầm gì đó, chú nên hiểu rõ ràng, cháu biết mấy năm qua chú bị vứt bỏ nhất định chịu nhiều ấm ức.

Nhưng Mạt Minh mà cháu biết, cậu ấy là người rất tốt, cháu nghĩ cậu ấy có nỗi khổ riêng".
Người đàn ông nắm tay Văn Từ gật đầu tỏ vẻ xúc động: “Cảm ơn cháu, cháu và mẹ cháu đều là người tốt, mẹ cháu cũng nói với chú, nếu không phải vì cháu đề nghị, mẹ cháu cũng không thuê người tìm chú".
Văn Từ giật mình, vô thức ánh mắt nhìn về phía mẹ mình.
Thẩm Bội Linh vẻ mặt cũng ngẩn ra…Bà ta căn bản cũng chưa bao giờ nói qua những lời này.
“Văn tiên sinh…" Mạt Minh cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ cau mày: “Anh nếu có cái gì bất mãn với tôi, có thể đích thân nói với tôi, không cần phải liên thủ với mẹ của anh dùng thủ đoạn ti tiện hắt bát nước bẩn vào tôi".
Rơi vào tình huống này, Văn Từ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: “Tôi hiện tại là đang nói giúp cậu…tôi nghĩ cậu nên buông bỏ thành kiến đối với tôi…"
Bên cạnh có người gật đầu phụ họa.
“Đúng rồi, vừa rồi Văn Từ là đang nói giúp Mạt Minh".
“Mạt Minh nhiều ít cũng không biết tốt xấu…"
“Chứng cứ vô cùng xác thực, tại sao Mạt Minh vẫn còn cãi cố."
“Tốt thôi", Mạt Minh thấp giọng thở dài, dường như có chút không đành lòng, lấy điện thoại di động ra: “Tôi đây cũng có một tấm ảnh muốn cho mọi người xem."
Nhạc đệm chính thức đến cao trào, nhân viên công tác rất phối hợp, nhanh chóng chiếu bức ảnh của Mạt Minh lên tường.
Một đám người vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra bức ảnh của Mạt Minh chụp cùng người đàn ông kia giống nhau như đúc, chỉ khác là người đứng cạnh Mạt Minh có cùng thắt lưng và quần áo, nhưng lại khác cái đầu và khuôn mặt.
“Hẳn là Photoshop!" Người nào đó trong đại sảnh kêu lên: “Bức ảnh này của Mạt Minh mới là ảnh gốc, bức ảnh kia là Photoshop".
Nhìn sơ qua thì không thấy có gì khác thường, nhưng nếu nhìn kỹ và có ảnh gốc để so sánh, có thể thấy bức ảnh trước không bình thường.
Photoshop đã thay đổi phần đầu.
Thẩm Bội Linh vẻ mặt thất thần, bà ta cũng sững sờ.
“Người đàn ông trong bức ảnh này là giáo viên cấp hai cũ của tôi, cũng đã nhiều năm rồi…" Mạt Minh không nhìn người đàn ông, mà là nhìn chằm chằm Văn Từ:
“Tôi không nghĩ các người có thể tìm được bức ảnh này.


Trong đại sảnh âm thanh tranh luận kịch liệt nổ ra…
“Buồn cười quá, cầm tấm ảnh chụp chung được Photoshop đi nhận con trai".
“Vậy người đàn ông này có phải là cha của Mạt Minh không?"
“Có thể lấy ảnh Photoshop ra để lừa người, người đàn ông này làm sao có thể tin tưởng được?"
Thẩm Bội Linh tỉnh táo lại, lập tức nói: “Người này là cha của cậu.

Tôi đã điều tra rất rõ ràng, không thể có sai sót.

Về phần bức ảnh, ảnh…"
Thẩm Bội Linh không biết phải tiếp tục nói như thế nào, nên bà ta nói với người đàn ông: “Anh hãy thành thật nói ra." Bà ta không ngờ người đàn ông này lại lấy ra một bức ảnh Photoshop.

Bà thuê người đến đón ông ta từ thị trấn nơi Mạt Minh sinh ra và nuôi ông ta ăn ngon uống tốt nhiều ngày ở Xuyên Hải, chính là vì giờ phút này… Bà thuê chính là thám tử tư, thông tin đều chính xác, không có khả năng tìm sai người.

Trên mặt của người đàn ông có thể được nhìn thấy sự chột dạ bằng mắt thường: “Tôi…Tôi…"
Mạt Minh chậm rãi nói: “Bây giờ ông hãy nói sự thật, tôi hứa sẽ bỏ qua, nhưng nếu ông tiếp tục giả danh cha tôi mà hắt nước bẩn lên người tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay, nếu sau này dù ông có muốn nhận sai hay xin lỗi, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng…"
“Đừng…Đừng…" Người đàn ông vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Tôi nói thật, tôi nói thật với cậu".
Người đàn ông lau mồ hôi trên mặt, rồi xé miếng dán có vết sẹo trên đó trước ánh mắt kinh ngạc của đám đông, vẻ mặt khổ sở giải thích: “Tôi không phải là cha của Mạt tiên sinh, tôi chỉ là một diễn viên quần chúng trong một đám người hỗn loạn…Bà ấy…" Người đàn ông đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào Thẩm Bội Linh: “Bà ấy đã tìm tôi, đưa cho tôi rất nhiều tiền, và yêu cầu tôi đóng giả làm cha của Mạt tiên sinh, đi đến đây để diễn.

Tôi vốn dĩ nhát gan không dám làm, nhưng bà ấy đã cho tôi quá nhiều tiền, tôi không thể bỏ qua được sự cám dỗ…"
Người đàn ông hướng về phía Mạt Minh, liên tục cúi đầu: “Tôi xin lỗi, Mạt tiên sinh, tôi rất xin lỗi, xin đừng gọi cảnh sát, tôi biết mình sai rồi."
Thẩm Bội Linh ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông: “Ông, ông nói huơu nói vượn!"
“Tôi xin lỗi, cô Thẩm.

Dù cô cho tôi rất nhiều tiền nhưng tôi thực sự không thể làm điều trái với lương tâm của mình".

Người đàn ông nói: “Tôi thực sự không thể giúp được cô cùng con trai cô".
Thẩm Bội Linh sắc mặt tái nhợt: “Ông, ông…"
Người đàn ông cúi đầu với Mạt Minh, chắp tay xin lỗi, sau đó nhanh chóng lùi lại, cuối cùng như là chạy trốn rời khỏi đại sảnh.
Văn Từ nhìn bóng lưng vội vàng của người đàn ông đó, chợt nhận ra mẹ hắn không trực tiếp đến thị trấn đó đón cha của Mạt Minh, nhưng người đàn ông tối nay xuất hiện cũng không phải.
Người ở trên đường đã bị đổi…
Ảnh photoshop, mời diễn viên đến…Làm rất tốt.
Loại phỏng đoán này lập tức khiến Văn Từ sởn tóc gáy, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạt Minh.
Mạt Minh giây phút ngắn ngủi cong cong đôi mắt, khẽ nở nụ cười.
Trong lòng Văn Từ chợt chùng xuống.
Hắn biết, xong rồi…
“Thật là độc ác, sinh ra kẻ không ra gì, nếu không phải Mạt Minh đưa ra tấm ảnh kia, chẳng phải là không đường chối cãi".
“Quá độc ác.

Cũng may là đã bị bại lộ ngay tại chỗ.

Nếu không, đêm nay tai tiếng này sẽ lan truyền ra ngoài, sau này dù có sáng tỏ, nhất định cũng sẽ bị vấy bẩn."
“Làm thế quái nào mà Văn Từ lại đưa ra chủ ý không có đạo đức như vậy."
“Anh không nghe thấy kẻ lừa đảo nói là Văn Từ đề nghị mẹ hắn ta sao? Rõ ràng là hắn ta ghen ghét, cho rằng hủy hoại người khác, vai nam chính của “Độ Ấm" sẽ thuộc về hắn ta".
“Đêm nay thật náo loạn, tôi thật sự tin tưởng lúc trước Văn Từ rơi xuống nước, chính là hắn tự đạo diễn để hãm hại Mạt Minh".
“Sau đêm nay, thật sự có người tiếng xấu vang xa…"
Ánh đèn sáng ngời trong đại sảnh khiến Văn Từ cảm thấy choáng váng, không chịu nổi sự chỉ trích và buộc tội che trời lấp đất này, nghĩ rằng mình sắp phải gánh chịu hậu quả từ dư luận, hắn suýt chút nữa thì ngất xỉu, trong cơn mê man nhìn thấy Mạt Minh đang nhìn hắn… Đã không còn ý cười, ánh mắt trầm tĩnh, không có vui mừng, cũng không có khó chịu cùng hận ý, nhìn hắn giống như là nhìn một cục đá vô tri.
Văn Từ cắn môi, quay người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, hắn biết người đàn ông này có lẽ chưa bao giờ coi mình là đối thủ.
Thẩm Bội Linh đang cầm ly rượu lưng thật thẳng, bốn phía ánh mắt đều hiện lên vẻ chán ghét, thậm chí bà có ảo giác da mình như bị bỏng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Thẩm Bội Linh miễn cưỡng chịu đựng, nhưng Văn Trung Sùng thì không thể chịu nổi, khi còn trẻ là nghệ sĩ được sùng bái, hắn đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy, ông ta đẩy tay vợ đang khoác tay mình, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Bội Linh cuối cùng cũng không chịu được nữa, bà ta cúi đầu, vội vàng rời khỏi đại sảnh..


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại