Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 64



Edit: jimixiao
[Không nghĩ tới Mạt Minh…]
—–oOo—–
“Anh họ, trong lòng anh Hàn là thích anh …" Thẩm Hi Hi nói, “HW, không phải là tên viết tắt của hai người sao?"
Văn Từ lấy ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ, giữ ở đầu ngón tay, cẩn thận nhìn, viên kim cương tuyệt đẹp phản chiếu ánh sáng, chữ trên chiếc nhẫn khiến mắt hắn đắm chìm vào đó: “Tuy nhiên, anh ấy vẫn ở bên Mạt Minh …"
Thẩm Hi Hi cười nói, “Đây là chuyện thứ hai em muốn nói, anh họ, anh Hàn đã chia tay với Mạt Minh rồi.


Văn Từ hơi sững sờ nhìn Thẩm Hi Hi:" Làm sao em biết? “
" Dương Quan nói với em, anh ấy vô tình biết được từ Triệu Thành, nghe nói là chia tay hôm sinh nhật của anh Hàn.

Thế mới nói tại sao hôm đó Mạt Minh lại không đến… “
" Tại sao họ lại chia tay? “
“Chuyện này thì em không biết, nhưng chia tay không phải vì không còn thích sao." Thẩm Hi Hi nói, “Họ đến với nhau ban đầu không phải là vì anh họ.

Kéo dài đến tận bây giờ không phải là bởi vì anh Hàn mềm lòng sao.

Nói thật, lúc trước thiếu chút nữa em đã cho rằng anh Hàn đối với Mạt Minh là lâu ngày nảy sinh tình cảm.


Nhưng bây giờ có thể thấy, Anh Hàn vẫn rất tỉnh táo và biết mình thực sự muốn gì."
Văn Từ mím môi, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bên trái.

Chiếc nhẫn hơi chặt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vào trong tay.

Hắn đưa tay lên đón lấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ và chiêm ngưỡng chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay.
“Vào sinh nhật của anh bốn năm trước, anh ấy nói với anh rằng nếu anh có thể ở bên anh ấy, anh ấy nguyện ý lấy một nửa tài sản của Hàn gia làm sính lễ, thậm chí sẵn sàng ở rể nhà anh … Anh vẫn luôn biết anh ấy yêu anh nhiều thế nào".
Thẩm Hi Hi há miệng không khép lại được, thật sự bị sốc… Một nửa Hàn gia, điều đó thật tuyệt vời.
Văn Từ tháo nhẫn kim cương khỏi ngón tay giữa, cất vào hộp nhẫn.
“Anh không thích kim cương …" Văn Từ nhẹ giọng nói: “Nhưng anh lại thích sự độc nhất vô nhị này…".

Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUМtrцyeЛ .V N ~
“Cũng không biết nhẫn kim cương này anh Hàn đã chuẩn bị bao lâu rồi." Thẩm Hi Hi trầm ngâm nói: “Có phải là từ ba năm trước không? Vẫn giữ nó bên người chờ để đưa cho anh họ".
Văn Từ đặt chiếc hộp nhỏ màu đỏ lên bệ cửa sổ bên cạnh ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: “Anh hỏi em, có ai biết là em nhặt được cái này không?"
“Hiện tại chỉ có em thôi, anh họ."
————————
Vừa trở về Xuyên Hải, Hàn lão gia lập tức gọi điện thoại.
Hàn Thiệu Chu chợt nhớ ra mình đã hứa với ông nội ngày mai sẽ đưa người được gọi là bạn trai về nhà ăn tối.
Nhưng hiện tại hắn có cái rắm bạn trai, nhưng nếu thú nhận với ông nội là đã chia tay, nghe như  trước đây việc hắn có bạn trai chỉ là nói dối, đến thời điểm này mới lấy lý do để từ chối.
Chẳng lẽ lại tìm một diễn viên để qua mặt sao?
Hàn Thiệu Chu đột nhiên trở nên bực bội, không biết mất bao lâu tâm trạng mới có thể bình thường sau sự ra đi của Mạt Minh, hắn đã cố gắng hết mức để không nghĩ đến mối quan hệ với Mạt Minh, nhưng hình ảnh của Mạt Minh vẫn như cũ ở trong tâm trí hắn.
“Cái gì? Còn chưa có làm lành?" Đầu bên kia điện thoại, huyết áp của Hàn lãi gia sắp tăng cao.

“Ngày mai, con tính đưa người về nhà, bây giờ vẫn còn chưa dỗ người trở về.

Ông bảo con đi xin lỗi người ta, mấy ngày nay con làm cái gì".
“Dù sao tạm thời không mang người về, để sau rồi lại nói".
Nhưng mà, Hàn Trường Tông mấy năm nay bị lừa, thời điểm sắp được nhìn thấy cháu dâu đến nơi tự nhiên bây giờ lại qua loa như vậy, ông nói thẳng: “Tiểu tử thối con nghe đây, hoặc là ngày mai con mang người về nhà, hoặc là nói cho ta biết người ở chỗ nào, ông giúp con mang người trở về.


Đầu của Hàn Thiệu Chu càng thêm đau.
Ra khỏi sân bay đã là buổi trưa, Hàn Thiệu Chu nhờ tài xế đưa về Hương Tân Sơn trước, buổi chiều hắn không có việc gì nên hẹn Tần Hựu và Giang Hề đi đánh golf.
Còn về chuyện ngày mai, hắn sẽ trực tiếp trở về thẳng thắn với ông nội.
Chia tay không phải là chuyện gì đáng xấu hổ … Xấu hổ là khi chi tay xong rồi vẫn còn ám ảnh với chuyện đó.
Cách chiếc xe không xa, trước quán ăn ven đường, một bóng người quen thuộc khiến Hàn Thiệu Chu chú ý, nhìn kỹ mới phát hiện đúng là Triệu Thành.
Triệu Thành và một thanh niên xa lạ đang túm cổ áo của nhau, trông như thể họ sắp đánh nhau đến nơi, cô gái tóc dài bên cạnh đang cố gắng tách hai người ra.
Hàn Thiệu Chu kêu tài xế dừng xe, xuống xe đi về phía cửa nhà hàng.
Cô gái dùng sức ép đẩy hai người họ ra, hai tay che chở trước mặt bạn trai, nhìn về phía Triệu Thành nói: “Anh đừng có nói lý nữa, chúng ta đã chia tay rồi."
Triệu Thành mắt đỏ hoe, chỉ vào người thanh niên phía sau cô gái: “Cậu cũng ngu ngốc chẳng khác gì tôi, cô ta cũng chơi đùa với cậu giống như tôi, các người …"

Triệu Thành lời nói mới một nửa, một bàn tay phía sau đặt lên vai của hắn, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Thiệu Chu, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng … Hắn thật sự không muốn người anh em tốt của mình nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn lúc này.
“Còn chưa đi?" Hàn Thiệu Chu nhìn hai người trước mặt nói.
Hai người nhanh chóng quay người rời đi.
Triệu Thành còn muốn mở miệng gọi người lại, Hàn Thiệu Chu đã giơ tay đập sau đầu của hắn, trầm giọng nói: “Còn không thấy xấu hổ?"
Hàn Thiệu Chu không quay lại xe, mà đến chỗ gần đây ăn trưa.

Triệu Thành chào hỏi bạn bè rồi cùng Hàn Thiệu Chu đi vào trong phòng riêng.
Hàn Thiệu Chu cũng không có tâm trạng đi dạy dỗ Triệu Thành, vì vậy cúi đầu gọi đồ ăn, nhưng Triệu Thành sợ Hàn Thiệu Chu xem thường, liền chủ động giải thích: “Tôi chỉ là quá tức giận, vốn dĩ đã buông xuống rồi, nào biết hôm nay lại gặp lại, lão Hàn, tôi thật quá đau lòng, dựa vào cái gì mà tôi lại xui xẻo như vậy … “
Hàn Thiệu Chu không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm, cúi đầu trả lời tin nhắn của trợ lý trên điện thoại.
“Tôi muốn tìm Tiểu Mễ để lấy lại những gì tôi đã cho cô ấy." Triệu Thành tức giận nói: “Không phải tôi keo kiệt, những bạn gái trước đây cho họ cả trăm vạn tôi cũng không tính toán, nhưng lần này là khác.

Lúc nãy nhìn cô ấy đi cùng bạn trai, tôi càng chắc chắn, mình không thể bị lợi dụng … “
Hàn Thiệu Chu lúc này mới nhấc mí mắt lên nhìn người đối diện:" Không biết xấu hổ, còn mặt mũi không mà quay lại làm như thế".
Triệu Thành nghĩ muốn cãi lại, nhưng hồi lâu cũng không nói gì, trong lòng cảm thấy bực bội, thấy Hàn Thiệu Chu không có chút nào đồng tình với mình, cũng chẳng còn tâm tư than thở.
Khi các món ăn được dọn ra, Triệu Thành nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Hàn Thiệu Chu, thuận miệng nói: “Cậu có biết chuyện gì về Tiểu Mạt Minh không?".
Hàn Thiệu Chu tập trung dùng bữa: “Nếu còn nói chuyện về cậu ta, tôi sẽ ném cậu ra ngoài".
“…"
Triệu Thành nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thiệu Chu, hơi nhướng mày … Này dường như là chưa muốn buông bỏ người, sau khi chia tay vẫn còn rất mẫn cảm, nếu không sẽ không có phản ứng này.
“Ồ, tôi hỏi câu cuối cùng." Triệu Thành cười nói: “Tôi thật muốn biết cảm giác làm đàn ông là như thế nào, vậy tôi có thể theo đuổi Mạt Minh được không? Hiện tại tôi thực sự rất tò mò về cậu ấy".
Câu nói cuối cùng cũng coi như là nói thật…
Hàn Thiệu Chu liếc mắt, đáy mắt như có chút băng giá.
Triệu Thành sửng sốt, vội vàng nói: “Được rồi, tôi sẽ không nhắc tới cậu ấy, tôi sẽ không nhắc tới cậu ấy nữa."
Triệu Thành vội vàng ăn cơm, tay vẫn gạt điện thoại xem.
Một lúc sau, lại nghe được phía đối diện đột nhiên có tiếng nói: “Không được nghĩ tới Mạt Minh."
Triệu Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đang nhìn mình chằm chằm, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý nghiêm túc nói: “Nhưng hai người cũng đã chia tay.

Dù tôi không nhớ thương cũng sẽ vẫn có người khác nhớ thương".
Một cảm giác khủng hoảng sâu kín dâng lên.

Khi Hàn Thiệu Chu ngẩng mặt lên, sắc mặt của hắn tái mét, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại nghiến chặt răng.
Triệu Thành nhún vai, cười bất đắc dĩ: “Lại nói Mạt Minh đẹp trai như vậy, người khác nhớ thương là chuyện bình thường, có lẽ hiện tại cũng đã có người theo đuổi rồi.

Có lẽ lần tới cậu cũng sẽ giống như tôi, tuỳ tiện ra ngoài ăn cơm, cũng có thể nhìn thấy cậu ấy đi cùng bạn trai mới… “
Hàn Thiệu Chu đứng lên, thở hồng hộc.
Đôi mắt sắc bén của hắn gần như xuyên thủng một lỗ trên người Triệu Thành, Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm Triệu Thành, Triệu Thành giơ hai tay lên trước mặt hắn, làm động tác đầu hàng, nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ nói đùa, bạn trai mới của cậu ấy là ai, chắc chắn không phải tôi, tôi đảm bảo.


Trái tim Hàn Thiệu Chu vẫn như cũ bị thiêu đốt.
Bạn trai mới …
Đúng vậy, sau khi tên nhóc đó bỏ rơi mình, tương lai nhất định sẽ hẹn hò với người khác.

Hàn Thiệu Chu không thể tưởng tượng được hình ảnh Mạt Minh đi cùng những người đàn ông khác, hình ảnh đó khiến hắn thở không nổi.
Ánh mắt mờ đi một chút, Hàn Thiệu Chu giống như bị triệu hồn thẫn thờ ngồi trở lại ghế, hai tay ôm trán không nói gì.
“Lão Hàn, cậu không sao chứ?" Triệu Thành hối hận, cái tật xấu không biết lựa lời này, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi được.
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, nhíu mày thật sâu: “Đáng lẽ tôi không nên yêu cầu em ấy xin lỗi Văn Từ …" Hắn chính là người em ấy yêu nhất, hắn nên là chỗ dựa cho em ấy, chứ không phải nói chuyện đúng sai.
Sự thương cảm đột ngột xuất hiện khiến hắn không thể giả bộ là không có chuyện gì được.
Thậm chí còn có cả sự tủi thân vô cùng …
“Cậu nói Tiểu Mạt Minh xin lỗi Văn Từ?" Triệu Thành kinh ngạc, nhưng dường như  nghĩ tới cái gì, lập tức nói: “Là chuyện Văn Từ rơi xuống nước sao?"
Hàn Thiệu Chu nhéo nhéo lông mày: “Cậu cũng biết…"
“Đương nhiên là tôi biết.

Mẹ nó cả cái giới giải trí này đều biết." Triệu Thành nói: “Lão Hàn, cậu thật sự không có đọc những gì tôi gửi cho cậu.

Có lẽ đó không phải lỗi của Tiểu Mạt Minh."
—————
Lúc Văn Từ nhận được điện thoại của Hàn Thiệu Chu là lúc hắn đang ăn trưa, hắn nhìn thấy tên người gọi, lẩm bẩm trong miệng: “Là anh Hàn gọi điện."
Thẩm Bội Linh lập tức cười nói: “Nhất định là biết chuyện trên mạng, cho nên mới gọi tới an ủi con."
Văn Từ sắc mặt phức tạp, hắn có linh cảm không tốt… Những thứ trên mạng đều bất lợi cho hắn.
“Em rốt cuộc vì sao lại rơi xuống nước?"
Điện thoại vừa kết nối, Hàn Thiệu Chu ở đầu bên kia đã đi thẳng vào vấn đề, âm thanh dồn dập không hề ấm áp.
Chuyện chia xa trước đây đã khiến hắn bị hãm sâu tình cảm trong đó, khiến hắn đối với Văn Từ luôn có một lăng kính hoàn mỹ, nó cũng khiến hắn tin tưởng vào Văn Từ một cách vô điều kiện.

Mặc dù hiện tại hắn không còn tình cảm, nhưng nhận thức của năm đó là vẫn tồn tại đến bây giờ.
Nhưng bây giờ, khi nghe những gì Triệu Thành nói và tìm hiểu mọi thứ trên mạng, hắn lần đầu tiên nghi ngờ lời nói của Văn Từ hôm đó.
Rốt cuộc, qua ba năm, bản thân Hàn Thiệu Chu cũng đã thay đổi …
Văn Từ siết chặt điện thoại: “Anh Hàn là nhìn ảnh trên mạng mà nghi ngờ em?"
“Tôi chỉ hỏi em." Hàn Thiệu Chu nói từng lời: “Em nói dối tôi có phải không?"
Hắn nhớ ngày hôm đó Mạt Minh đã giải thích với hắn rằng Văn Từ đã tự mình mở khóa an toàn, nhưng lúc đó hắn không hề tin tưởng một chút nào mà nhất định yêu cầu Mạt Minh xin lỗi.
Nhớ lại ngày đó ở hành lang bệnh viện, ánh mắt Mạt Minh dần dần mất đi độ sáng, trái tim Hàn Thiệu Chu thắt lại.
Chẳng trách em ấy chia tay kiên quyết như vậy,  hẳn lúc đó em ấy đau lòng vì mình lắm …
———————–
Ji: Thấy Triệu Thành đáng yêu chết mất, quạt gió thổi lửa càng ngày càng lớn =))).


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại