Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 35

Hàn Thiệu Chu khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng híp mắt chờ Mạt Minh trả lời.

Tên nhóc này đến tột cùng là vừa mới xem tin nhắn, hay từ đầu đến cuối vẫn online? Hay chỉ là vừa nhìn thấy phong bao đỏ mới online?

Nếu là cái sau, rõ ràng là phải chấn chỉnh, yêu tiền hơn cả yêu kim chủ, cái này cũng quá ngu xuẩn, Hàn Thiệu Chu hắn như vậy mà còn không đáng bằng một cái phong bao đỏ?

Hơn nữa đây chỉ là cái phong bao đỏ nhỏ, thậm chí không bằng một phần giá trị của thanh chủy thủ đó, tên nhóc này yêu tiền đến mức bất cẩn quá.

Hàn Thiệu Chu suy tư một hồi, cũng không thèm quan tâm loại chuyện này, hiếm khi có thể cùng Mạt Minh tình cảm trên điện thoại di động.

[Hàn Thiệu Chu]: Đang làm gì?

Chờ lâu vẫn chưa thấy hồi âm nên Hàn Thiệu Chu tiếp tục gửi tin nhắn.

[Hàn Thiệu Chu]: Em có muốn phong bao đỏ không?

Hàn Thiệu Chu đã gửi tin nhắn.

[Bé Ngoan]: Em đang trong bồn tắm [ miêu miêu nháy mắt · jg]

Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào chữ “bồn tắm" và nhìn icon cảm xúc mèo ngây thơ. Cổ họng khô khốc, đáy lòng như bị mèo cào.

[Hàn Thiệu Chu]: Cho anh nhìn.

[Bé Ngoan]: [Ảnh]

Hàn Thiệu Chu: “…"

Thực rõ ràng là bức ảnh được chụp tạm thời khi đang dựa người trong bồn tắm. Thứ duy nhất xuất hiện trong bức ảnh là chân phải trắng nõn và đẹp đẽ được nhấc lên khỏi mặt nước đặt ở thành bồn tắm, ngoại trừ bắp đùi được phủ kín trong bọt nước, còn lại toàn bộ chân dài đều xuất hiện, những ngón chân tròn trịa và mượt mà, cuộn lên như đang xấu hổ, ướt sũng và bám bọt trắng xóa.

Trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh diễn ra vào ban đêm, Hàn Thiệu Chu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt dựa lưng về phía sau, đặt một cánh tay lên che mắt.

Mẹ kiếp, nó đang nổi lửa.

“Hàn tổng, ngài không thoải mái sao?" Trợ lý đang lái xe quan tâm hỏi.

Hàn Thiệu Chu nhanh chóng khoanh chân lại tránh nhìn ra bất thường, lãnh đạm nói: “Không có việc gì".

Chỉ là khắp người bị thiêu đốt mà thôi.

Tên nhóc này quả thực…

Chết tiệt, tên nhóc này dụ dỗ hắn từng bước như vậy, nhắm thẳng vào điểm yếu của hắn, hắn căn bản là không thể khống chế được!

Bây giờ thủ đoạn thực sự càng ngày càng lớn.

Hàn Thiệu Chu vốn có chút mệt mỏi, định về khách sạn tắm rửa, nghỉ ngơi, nhưng hiện tại mỗi lần nhìn đến bức ảnh này, đều không khác như một lần tiêm máu gà.

Đương nhiên, hắn không thể cứ như vậy bỏ mặc tên nhóc đó ở khoảng cách gần ngàn cây số, ôm bức ảnh khiến mình bị nghẹn, hắn cũng muốn tên nhóc này nếm trải cảm giác xa nhau ngàn dặm cầu mà không được, cuối cùng chỉ có thể đối mặt với bức ảnh của hắn mà thôi.

Trong phòng ở khách sạn năm sao, Hàn Thiệu Chu ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, chụp một bức ảnh tư thế giống của Mạt Minh rồi gửi cho Mạt Minh.

[Hàn Thiệu Chu]: [Ảnh chụp]

[Hàn Thiệu Chu]: Phúc lợi trước khi đi ngủ [Mặt lạnh kính râm]

Hắn đợi một lúc lâu, nhưng đầu kia của khung chat vẫn im như gà. Hàn Thiệu Chu có chút băn khoăn, hắn tự bấm vào ảnh của chính mình.

Rõ ràng ảnh chụp khá đẹp, chỉ là chân hắn nhiều lông hơn, không gầy, trắng như chân Mạt Minh mà thon dài và thẳng tắp, da căng mịn, cơ bắp gợi cảm trông khá sexy. Anh chàng bé nhỏ này sẽ không thể ngủ nếu nhìn thấy nó.

Theo kinh nghiệm trước đó, Hàn Thiệu Chu không quá tin tưởng, vì thế…

[Hàn Thiệu Chu]: {{Phong bao đỏ}}

Bên trong chỉ có một tệ.

Ding Dong.

[Bé ngoan đã nhận được phong bao đỏ của bạn]

Hàn Thiệu Chu: “…"

[ Bé Ngoan]: [miêu miêu mặt ủy khuất.jg]

[Hàn Thiệu Chu]: Chê ít phải không? [Mỉm cười]

[Bé Ngoan]: [Miêu miêu cào cào. jg]

[Hàn Thiệu Chu]: Chờ anh trở về sẽ làm gì em.

[Bé Ngoan]: [Miêu miêu xin tha.jg]

[Bé Ngoan]: [Ảnh chụp]

Nhìn vào bức ảnh, đầu của Hàn Thiệu Chu ong ong.

Lần này, hai chân xuất hiện trong ảnh, dường như chúng đang đặt lên đầu giường, chân trái và phải thẳng tắp không che chắn bắt chéo lên nhau. Đang ở phòng ngủ nên bật đèn bàn, mặc dù ánh sáng màu cam tuy không sáng sủa như phòng tắm lúc trước, nhưng ngoài ý muốn là đôi chân dài mịn màng đó lại được bao phủ bởi một lớp mật ngọt gợi cảm vô cùng.

Phần mép của áo ngủ chỉ che ngang đùi khiến người ta khó phân biệt được phía dưới có được che chắn bởi thứ gì hay không. Nhìn như vậy khiến người ta chỉ hận không thể thò tay vào bức ảnh một lần lật lên toàn bộ.

Hàn Thiệu Chu không thể chịu đựng được nữa, một tay nhanh chóng mò xuống dưới nước của bồn tắm.

Hắn quả thật không thể là đối thủ của tên nhóc này.

Vì để câu dẫn được trái tim của mình, tên nhóc của hắn thực sự đã vắt óc suy nghĩ, không từ thủ đoạn.

Thật sự làm cho hắn vừa khát khô vừa sung sướng.

Trở lại giường sau khi đã tự thỏa mãn mình hai lần, Hàn Thiệu Chu cầm điện thoại di động lẳng lặng nhìn vào khung chat của Mạt Minh, luôn nghĩ muốn nói điều gì đó khác với Mạt Minh.

Hiện tại hắn rất là nhớ Bé ngoan, dù đã bước vào thời gian của hiền giả (*), không liên quan gì đến khuôn mặt và cơ thể kia, chỉ đơn giản là nghĩ về người đó.

(*)贤者: là giai đoạn nghỉ ngơi sau khi người đàn ông đã lên đỉnh.

Trước kia đi một chuyến công tác một hai tháng có thể không gặp Mạt Minh hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Những lúc bận cũng không để ý. Nhưng hiện tại đêm khuya yên tĩnh, có một cảm giác không rõ là tư vị gì ùa về trong lòng. Đặc biệt là khi nghĩ đến Mạt Minh, người đang ở xa ngàn dặm cũng đang nhớ mình, thật sự muốn lập tức bay trở về để thỏa mãn người đó.

Xuyên Hải.

Khu biệt thự được xây dựng dựa lưng vào núi rừng này đều là những biệt thự độc lập ba tầng, không gian yên tĩnh, diện tích biệt thự rất lớn, tuy có thể coi là nơi ở của giới nhà giàu ở Xuyên Hải, nhưng ở một nơi náo nhiệt như Xuyên Hải đây cũng không phải là nơi quá nổi bật.

Thẩm Bội Linh không thích nơi này, nơi này kém hơn rất nhiều so với căn hộ nằm giữa trung tâm thành phố ở đất nước Y, tầm nhìn cực kỳ rộng, ban công rộng thoáng nhìn ra công viên Hyde rộng lớn. Quan trọng nhất ở khu vực đó là biểu tượng cho tầng lớp giàu có ở đất nước Y.

Tại bàn ăn sáng, Thẩm Bôi Linh buồn bã lật dở một quyển tạp chí liên quan đến bất động sản ở Xuyên Hải. Khuôn mặt của bà được trang điểm rất tỉ mỉ, vóc dáng và khuôn mặt được bảo trì rất tốt. Trông bà ta như chỉ mới hơn 30 tuổi, mặc một chiếc váy sườn xám nhung màu vàng đen trên vai khoác một chiếc khăn choàng cashmere trắng như tuyết.

Lật dở vài trang, Thẩm Bội Linh nhìn chằm chằm vào một trang tạp chí với đôi mắt phức tạp. Hương Tân Sơn.

“Nếu sớm biết sẽ còn trở về, biệt thự Hương Tân Sơn kia sẽ không bán." Nhìn căn biệt thự phong cảnh quen thuộc trong tạp chí, Thẩm Bội Linh cau mày thở dài.

Văn Trung Sùng ngồi đối diện trên bàn ăn nghe vậy trầm ngâm gật đầu: “Nghe nói giá nhà đất ở đó đã tăng gấp bội chỉ trong vòng ba bốn năm."

Thẩm Bội Linh nghe chồng nói lời này, lòng như bị chém đao: “Đây cũng không phải là điều vô nghĩa, cũng đã bù đắp cho anh bốn năm tỷ cho khoản làm ăn thiếu hụt mấy năm nay".

“Em cũng đừng suy nghĩ, đừng nói nhà hiện giờ chúng ta cũng không mua nổi. Dù chúng ta có sống trong biệt thự đó, cũng không thể kham nổi".

Tiền lương của những người hầu, nhân viên bảo vệ, tài xế, v.v., cũng như tiền bảo trì hàng tháng của biệt thự cao cấp, mỗi tháng đều là một khoản chi tiêu khổng lồ. Ngay cả đối với bọn họ cũng coi là tầng lớp tương đối giàu có nhưng chi phí này cũng khó chi trả nổi.

“Như thế nào mà nhà chúng ta không thể kham nổi?" Thẩm Bội Linh không khách khí phản bác lại chồng: “Năm đó, Văn Văn tùy tiện làm người đại diện liền có mấy ngàn vạn, so với việc em và anh làm kinh doanh còn kiếm được nhiều tiền hơn".

Văn Trung Sùng cầm lấy ly sữa nóng trong tay, thật sự không kiên nhẫn đối với việc vợ mình nhớ mãi không quên chuyện quá khứ: “Em nên tỉnh táo lại đi. Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại".

Thẩm Bội Linh như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt không quá tốt, cúi đầu khuấy bát cháo tổ yến, miệng lẩm bẩm: “Dù sao em cũng sẽ không sống ở đây."

“Văn thiếu gia, buổi sáng tốt lành." Người hầu dọn bữa sáng nhẹ giọng nói.

Thẩm Bội Linh quay đầu nhìn Văn Từ đang đi xuống cầu thang, sắc mặt dịu dàng đi rất nhiều.

Văn Từ bước đến bàn ăn, chào hỏi cha mẹ mình.

“Tối hôm qua đến đêm mới trở về. Sao con không ngủ thêm?" Thẩm Bội Linh nhìn quầng thâm đen thấp thoáng dưới mắt Văn Từ đau lòng nói: “Hôm nay con không định nghỉ ngơi sao?"

“Hôm nay con còn có việc" Văn Từ ngồi xuống bàn nhẹ nhàng nói:" Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chỉ là con đã quá nhàn rỗi trong mấy năm nay, đột nhiên trở nên bận rộn nên cảm thấy hơi choáng ngợp. Qua thời gian này sẽ quen thôi".

“Muốn đứng vững trong giới giải trí, khó tránh khỏi có chút vất vả". Văn Trung Sùng nghiêm túc nói với Văn Từ: “Con đã quyết tâm như vậy, cha cùng mẹ con sẽ cố gắng hỗ trợ".

“Vâng".

Thẩm Bội Linh lại lật dở tạp chí một lần nữa, một lát sau nhớ tới điều gì, sắc mặt không vui ném tạp chí sang một bên.

“Chúng ta đã trở về mấy ngày rồi, Tiểu Hàn cũng không biết lại đây gặp chúng ta." Thẩm Bội Linh sửa sang lại khăn choàng: “Trước kia vài ngày là chạy qua, một câu chú một câu dì, hiện tại thế nào còn không được như trước nữa".

“Bây giờ Tiểu Hàn không giống với trước đây nữa, lần trước trong bữa tiệc không phải là em không nhìn thấy." Văn Trung Sùng nói: “Hiện tại nó chắc hẳn là một người đàn ông bận rộn, chắc chắn không có thời gian để chạy qua đây".

“Dù bận thế nào, phép tắc cũng phải có".

“Vậy anh nói xem có phải Tiểu Hàn hiện tại không còn quan tâm đến chúng ta như trước kia?"

“Tình cảm của Hàn gia đối với Văn Từ của chúng ta ai cũng nhìn ra. Lúc trước anh nói muốn trở về Xuyên Hải để làm ăn, chỉ cần nhờ người nói với Hàn lão gia một tiếng, chẳng phải Hàn lão gia đã nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta, còn có Hi Hi con của chị gái em, chỉ cần nói một tiếng, anh xem hiện tại con bé phát triển như thế nào, cũng có thể gọi là minh tinh đi, trong chuyện này chiếu cố ai không phải là rõ ràng sao?"

Văn Trung Sùng khẽ gật đầu:" Hàn lão gia này thật sự muốn đưa Văn Từ của chúng ta về nhà họ Hàn".

“Chuyện này rõ ràng là như vậy, Tiểu Hàn cũng là như vậy. Hiện tại Tiểu Hàn như vậy em lại cảm thấy chững chạc, không giống như trước kia chó ghẻ (*) quấy rầy Văn Từ, em còn cảm thấy không đáng tin cậy, chính là" Thẩm Bội Linh nhăn mặt, lộ ra một chút chán ghét: “Chính là Tiểu Hàn không ngờ lại bao nuôi người ở bên ngoài khiến em cảm thấy ghê tởm".

(*)癞皮狗: tra được là chó ghẻ/chó rụng lông/loại vô liêm sỉ

Văn Từ cứ cúi đầu chậm rãi ăn bữa sáng, không nói lời nào.

Văn Trung Sùng thản nhiên nói: “Nó ở tuổi này có người cũng là bình thường, thật sự Tiểu Hàn cũng là loại người si tình, Hi Hi chẳng phải lần trước nói cho chúng ta biết nam diễn viên kia của Tiểu Hàn nhìn đặc biệt giống với Văn Từ sao".

“Nhìn kỹ, có một chút giống, nhưng so với Văn Từ nhà chúng ta vẫn là kém xa, em đọc trên mạng, nó theo Tiểu Hàn lâu như vậy, còn không có đóng vai chính, có thể thấy được Tiểu Hàn đối với nó không coi trọng chút nào. Lại nhìn Văn Từ năm đó, vừa mới ra mắt trở thành nam diễn viên chính số một trong giới giải trí."

“Mẹ" Văn Từ đột nhiên ngắt lời, khuôn mặt lãnh đạm: “Năm đó là con đã tự mình nỗ lực rất nhiều để có được thành tích đó. Con không có lấy lòng Hàn Thiệu Chu, lại càng không có ngủ cùng Hàn Thiệu Chu, không giống với người kia".

Cả Thẩm Bội Linh và Văn Trung Sùng đều ngẩn ra, hiếm khi thấy người con trai dịu dàng và lanh lợi của mình lại nói một cách lạnh lùng và trực tiếp như vậy.

“Đương nhiên là mẹ không so sánh với kẻ đó, làm sao kẻ đó có thể so sánh với con được." Thẩm Bội Linh khẽ nói, “Loại người đầu ấp tay gối vì tiền tài, danh vọng, không có nhân phẩm và nhân cách, không ở cùng thế giới với chúng ta. Mẹ cũng chỉ là tùy tiện nói tới thôi".

Bữa sáng Văn Từ không ăn nhiều, chiếc xe RV đón cậu đến công ty đã đợi rất sớm ngoài cổng biệt thự.

Thẩm Bội Linh đuổi theo Văn Từ ra sân trước và quàng chiếc khăn cashmere cho Văn Từ.

“Cho dù bận rộn đến đâu, cũng phải chăm sóc bản thân." Thẩm Bội Linh nhẹ giọng nói.

“Con biết rồi mẹ".

“Mẹ nghe Hi Hi nói, trong chương trình tạp kỹ con ghi hình, người đàn ông đó cũng sẽ đi." Thẩm Bội Linh nghiêm túc nói: “Mẹ biết con không muốn nhắc đến tên đó, nhưng có một số chuyện mẹ phải nói. Người đó có thể ở bên cạnh Tiểu Hàn là vì con. Hiện giờ Tiểu Hàn vứt bỏ người đó cũng là vì con. Trong lòng nó không chừng có chút oán hận, người kia từ lời nói của Hi Hi là mẹ đã biết, đến khi quay chương trình tạp kỹ, con và Hi Hi phải cẩn thận với người đó, không phải vì chúng ta sợ người đó, nhưng vì người đàn ông đó chân trần không sợ đi giày, nhưng chúng ta còn cần mặt mũi".

Văn Từ ánh mắt phức tạp: “Khi con ký hợp đồng với chương trình tạp kỹ đó, con không biết kẻ đó cũng là một trong những khách mời của kỳ này".

Nếu biết điều đó, hắn chắc chắn sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ này. Vốn chương trình “Truy tìm mật thất" được thiết kế có IQ rất cao. Nó khác với các chương trình tạp kỹ hài hước khác. Có độ nổi tiếng cao và lượng khán giả đông đảo, cho nên lần đầu tiên quay trở lại muốn tham gia, nhưng lại không muốn ở cùng một khung hình với người đàn ông đó, điều này khiến hắn cảm thấy ác cảm.

Ngay cả khi không có sự dặn dò của mẹ, hắn chắc chắn cũng sẽ tránh, hắn cũng sẽ không xem nhẹ từ khâu ghi hình đến chỉnh sửa hậu kỳ của chương trình.

“Kẻ đó ở bên Tiểu Hàn lâu như vậy, không chừng sau này Tiểu Hàn vì chuyện gì đó đối với kẻ này mà mềm lòng. Chẳng phải lần trước còn vì Hi Hi mà nổi giận đùng đùng sao? Khi Hi Hi nói với mẹ, mẹ cũng rất tức giận. Tiểu Hàn rất là không ổn, con cần phải dạy dỗ nó".

Văn Từ khóe miệng mấp máy: “Mẹ, con và Anh Hàn bây giờ chỉ là bạn."

“Ừm, mẹ biết rồi." Thẩm Bội Linh mỉm cười như là hiểu lời Văn Từ, cùng với Cao Sâm kia ba năm cũng là một chặng đường để Văn Từ dần dần nhận ra bản thân thực sự muốn cái gì.

Con người luôn cần vấp ngã để trưởng thành, mới có thể vứt bỏ một số ảo tưởng.

May mắn thay, tất cả vẫn chưa quá muộn, mọi thứ vẫn như cũ.

“Mẹ chỉ tùy tiện nói thôi." Thẩm Bội Linh dừng lại một chút, vẫn là không nhịn được nói với Văn Từ: “Nhưng Tiểu Hàn bây giờ thật sự đã thay đổi rất nhiều. Một lòng một dạ tập trung vào công việc, mặc dù có thể không có nhiều thời gian dành cho con, nhưng đây là một điều tốt. Nó phải làm điều gì đó để khiến chúng ta lau mắt mà nhìn, bằng không như trước đây, mẹ cùng ba con vẫn như cũ coi thường nó. Gia đình chúng ta không thiếu tiền đâu. Đối với bạn đời sau này của con, mẹ và ba con vẫn nhìn vào nhân phẩm đầu tiên. Chỉ cần nó đối xử với con tử tế, còn chúng ta cũng không trông mong vào tài hoa nghệ thuật nào của nó".

Văn Từ hai tai đỏ lên: “Được rồi, mẹ, để con đi làm."

Văn Từ đi ra khỏi cổng, Văn Trung Sùng từ trong phòng đi ra, nghe thấy lời nói cuối cùng của vợ mình, không khỏi mỉm cười: “Cái này nói không phải là Tiểu Hàn sao?"

“Làm sao, tôi chỉ có một đứa con là Văn Từ, trong lòng đều vì nó mà tính toán". Thẩm Bội Linh nhìn theo bóng dáng Văn Từ lên xe cách đó không xa: “Nó là bị Cao Sâm làm chậm trễ ba năm".

“Em đừng có nói vậy, cả hai đứa đều rất ưu tú, chuyện ly hôn không phải ai chậm trễ ai. Hơn nữa Cao Sâm kia cũng là đứa ổn trọng, hiểu chuyện. Mấy năm qua cũng rất hiếu thuận với chúng ta".

“Hiếu thuận cái gì? Không có việc gì liền cùng anh đánh vài ván cờ, mang anh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe vài lần. Đó gọi là hiếu thuận sao?" Thẩm Bội Linh lập tức tức giận.

Vẻ mặt Văn Trung Sùng có chút khó coi: “Năm đó em đối với Cao Sâm cũng khen hết lời".

“Là em bị mù!"

Thẩm Bội Linh nói xong, nắm chặt hai bên áo choàng tức giận xoay người rời đi.

—————–
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại