Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự im lặng của Mạt Minh giống như một thanh gươm của Damocles treo trên đầu Hạ Thanh và những người khác, sau một tuần sóng yên biển lặng, khi Hạ Thanh bắt đầu trở lại công việc, thanh gươm này cuối cùng dùng thế sấm sét mà bổ xuống.
*“Thanh gươm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.
Lúc đó là tám giờ tối thứ bảy, một tài khoản mới đăng ký đã đăng một bài lên mạng tố cáo Hạ Thanh với đủ các loại hành vi xấu xa.
Nhưng điều chấn động tam quan của người đọc nhất không phải là những câu truyện đẫm máu và nước mắt này, mà là bảy, tám bức ảnh rõ ràng làm bằng chứng ở dưới.
Một đoạn video giám sát hành lang khách sạn có thể thấy rõ ràng Hạ Thanh đang bế một người say rượu đi vào phòng, còn có ảnh chụp màn hình điện thoại về việc báo cảnh sát, hình ảnh cảnh sát xuất hiện. Người đăng ảnh nói rằng sau khi tỉnh dậy và gọi cảnh sát, Hạ Thanh trong cơn hoảng loạn đã đưa cho anh ta một trăm vạn, ngay sau cuộc gọi cảnh sát của anh ta. Cuối cùng là hai bức ảnh chụp màn hình điện thoại cuộc nói chuyện của Hạ Thanh trêu chọc anh ta, muốn dụ dỗ anh ta đi khách sạn nhưng bị anh ta từ chối.
Đọc những lời lẽ đổi trắng thay đen này, trên trán Hạ Thanh nổi gân xanh, nhưng nhìn mấy tấm ảnh này, trái tim trực tiếp đóng băng.
Những bằng chứng đưa lên này liên kết với nhau để tạo thành một hệ thống bằng chứng logic không thể phản kháng được.
Hạ Thanh đương nhiên biết người đăng là Mạt Minh, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa tức giận, nhưng cũng khó hiểu, nếu Mạt Minh muốn bản thân được hồng, muốn giẫm lên hắn, tại sao lại phải che dấu thân phận?
Hình ảnh và nội dung trong bài đăng này, người đăng bày tỏ bản thân lúc trước là vì sợ hãi nên không muốn truy cứu. Cuối cùng sự hiểu lầm này không giải quyết được, nhưng chuyện đêm đó về sau lại tạo thành bóng ma tâm lý lớn trong lòng, anh ta đã rất khổ sở trong nhiều ngày, tinh thần hoảng hốt, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Vì không muốn có người tiếp tục bị hại giống anh ta, cho nên anh ta mới quyết định đứng ra tố cáo bộ mặt thật của Hạ Thanh.
Là một người hiện tại đang hồng lưu lượng, bài đăng được đăng trong thời gian lượng truy cập cao điểm lúc 8 giờ tối ngày thứ bảy, trực tiếp thổi bùng hot search.
Các nền tảng giải trí xã hội lớn trực tiếp bùng nổ!
Hạ Thanh đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt. Hắn ta tức giận đến mức gần như muốn đập vỡ điện thoại. Khi người đại diện gọi đến, điện thoại vừa kết nối, hắn cơ hồ gào khóc kêu oan.
“Tất cả mẹ nó toàn nói hươu nói vượn, cái loại tiện nhân, kỹ nữ, em muốn giết hắn!"
Trần Lệ không có thời gian để an ủi Hạ Thanh, trầm giọng hỏi: “Bỏ những bức ảnh kia sang một bên. Còn hai bức ảnh cuối cùng chụp màn hình cuộc trò chuyện là thế nào. Lần trước tôi xem điện thoại của cậu không phải không có cuộc nói chuyện đó sao".
“Là giả! Em chưa bao giờ nói chuyện về những cái đó, đó chỉ là hình ảnh Photoshop!" Hạ Thanh vội vàng nói.
“Cậu chắc chứ? Tốt hơn hết là cậu không nên nói dối tôi vào lúc này."
“Em chắc chắn, em thề rằng hai bức ảnh chụp màn hình trò chuyện là giả mạo. Em chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta về điều đó. Lần trước em đưa anh xem cái gì thì chính là cái đó".
" Được rồi, tôi hiểu rồi. “Bên kia điện thoại, Trần Lệ quay đầu phân phó đoàn đội làm việc.
Theo nội dung và hình ảnh mà Mạt Minh đã đăng lên, hiển nhiên không thể phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của chuyện này, nhưng chỉ cần bức ảnh chụp màn hình trò chuyện được chứng minh là giả, toàn bộ nội dung của Mạt Minh có thể mất đi mức độ đáng tin. Mặc dù tổn hại đến hình ảnh của Hạ Thanh, nhưng ít nhất hắn ta vẫn có thể được cứu.
Mạt Minh đã đăng một bài đăng ẩn danh cũng không nói rõ anh ta có phải là người trong giới giải trí hay không. Thông tin có thể tìm kiếm danh tính của anh đã được bảo mật rất cao. Lời nói chân thành mang theo sự sợ hãi tỏ vẻ không muốn để gia đình biết, cũng sợ hãi bản thân trở thành tâm điểm của thế giới, lại càng không muốn mọi người nghĩ rằng vì muốn hồng bản thân mà hãm hại Hạ Thanh. Cho nên không muốn mọi người biết danh tính thật của mình. Với hình ảnh đáng thương như vậy, Trần Lệ muốn ổn định đạo đức trước mặt, tạm thời không dám nói thẳng danh tính của Mạt Minh. Chỉ tỉ mỉ thanh minh đêm đó là hiểu lầm, ảnh chụp cuộc nói chuyện chỉ là nói chuyện phiếm. Lời lẽ chính đáng tuyên bố rằng nghệ sĩ của anh ta chưa bao giờ có những lời lẽ dơ bẩn như vậy, bức ảnh chỉ là Photoshop.
Vài phút sau tuyên bố từ đoàn đội của Hạ Thanh, trên mạng trực tiếp truyền một đoạn ghi âm trên màn hình điện thoại dài 10 giây chứng minh tính chân thực của đoạn chat trên ảnh chụp màn hình, tát thẳng vào mặt đoàn đội của Hạ Thanh.
Hạ Thanh cũng ngẩn ra sau khi xem đoạn ghi âm mười giây, cố ý liếc nhìn thời gian ghi âm cuộc trò chuyện trên màn hình, phát hiện chính là ngày “Tàn Kiếm" đóng máy vào buổi trưa hôm đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đó là thời điểm Mạt Minh mượn điện thoại để chơi game trong xe RV của mình!
“Không phải cậu nói là chưa từng nói những chuyện đó với cậu ta?" Trần Lệ tức giận, “Giờ này mà cậu vẫn còn lừa gạt tôi! Cậu có biết mỗi lần thanh minh mà bị chứng cứ xác thực vả mặt, sau này xoay chuyển dư luận là điều vô cùng khó khăn không?"
“Không phải anh Trần, em thật sự rất oan uổng, Hạ Thanh hoảng sợ, “Anh Trần, em sẽ gửi cho anh tất cả lịch sử trò chuyện giữa em và cậu ta, ít nhất nó có thể chứng minh rằng mối quan hệ giữa em và cậu ta không phải như những gì cậu ta nói".
“Có cái rắm ấy, cậu đã nhìn kỹ lịch sử trò chuyện sao? Phần lớn thời gian cậu ta trả lời cậu chỉ toàn là biểu tượng cảm xúc, đều mẹ nó chỉ có cậu là đơn phương trêu chọc".
Hạ Thanh sắc mặt tái nhợt, hắn lúc này mới nhớ tới, Mạt Minh nói chuyện nhiều nhất chính là biểu tượng vẻ mặt đáng thương.
“Hạ Thanh, nói thật cho tôi biết, cậu đến cùng có hay không có đối với cậu ta…"
“Không có, anh Trần, em thực sự oan uổng, anh hãy tin em." Hạ Thanh suýt nữa khóc, “Em không thẹn với lòng mình, em có thể trực tiếp đối chất với cậu ta, dù sao sự việc đã đến mức này, em sẽ trực tiếp thanh minh chuyện này ra bên ngoài, hắn còn muốn núp ở phía sau rút lui, đừng có nằm mơ! “
Trần Lệ trầm mặc hồi lâu mới nói:"Hắn không phải muốn mượn cậu để leo lên đỉnh, cậu ta đơn thuần chỉ muốn hủy hoại cậu".
“…"
“Cậu cùng cậu ta có thù oán?"
“Không có". Giọng Hạ Thanh đã run rẩy: “Em chỉ quen cậu ta được có mười ngày. Cậu ta thật sự chủ động dụ dỗ em. Nếu không, chỉ trong thời gian ngắn như vậy em sao có thể liền…anh Trần, em phải làm sao bây giờ?"
Hạ Thanh trong lòng rõ ràng, hắn đưa Mạt Minh say rượu vào khách sạn và Mạt Minh đã gọi cảnh sát. Sự việc này đã xảy ra quá nhanh. Về tình tiết trong chuyện này chỉ có hắn và Mạt Minh là biết rõ. Nhìn từ bên ngoài, chuyện này có phải là hiểu lầm hay không là hoàn toàn chỉ là phán đoán chủ quan. Ấn tượng đầu tiên của dân cư mạng sau chuyện này mà đạt được, Hạ Thanh đời này không thể thoát khỏi những vấn đề tiêu cực trong cuộc sống của mình.
“Được, vậy đến quán bên ngoài đối chất" Trần Lệ nói: “Cậu thành thật đợi cho tôi, không cần lên tiếng, chờ tôi dạy cậu làm thế nào".
Hạ Thanh thấp thỏm chờ công ty tiếp tục thanh minh cho hắn, lại chờ người đại diện gọi điện thoại. Nhưng một giờ trôi qua, dư luận giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Công ty hắn cũng chưa nói được lời nào, Trần Lệ đã trực tiếp tìm tới khách sạn nơi hắn ở.
Trần Lệ ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, vẻ mặt ngưng trọng.
Hạ Thanh chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái này của Trần Lệ, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên quyết lại ở trong trạng thái yếu ớt như vậy, liền lo lắng hỏi: “Anh Trần, vì cái gì còn không tuyên bố thanh minh?"
“Cậu ta gửi cho tôi một đoạn ghi âm, chính là quá trình thương lượng của tôi với cậu ta vào đêm hôm đó" Trần Lệ nhíu mày," Tôi đã nghĩ rằng trong trường hợp khẩn cấp như vậy, sẽ không có khả năng bị ghi âm lại sau khi cậu ta tắt máy. Không ngờ tôi quá sơ suất, tôi không nghĩ trên người cậu ta còn có thiết bị ghi âm khác".
“Điều này có nghĩa là cậu ta chuẩn bị rồi mới đến! Anh Trần, anh giúp em".
“Đoạn ghi âm đó cực kỳ bất lợi cho cậu, cho tôi và cho cả công ty."
“Vậy tại sao cậu ta không trực tiếp phát tán ra?" Hạ Thanh đã thật sự suy sụp, “Đã khiến em đến nông nỗi này, em cũng còn lại cái gì, trực tiếp đưa em đi".
“Cậu là muốn tôi cùng cậu đi sao? Sau đó làm mất toàn bộ danh tiếng của công ty sao?!" Trần Lệ tức giận mắng, “Cậu có biết mức độ nghiêm trọng của đoạn ghi âm đó không?!"
Hạ Thanh sững sờ ngồi trên ghế sô pha: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ".
“Cậu ta nói chỉ cần công ty không chọc giận cậu ta, cậu ta sẽ không để lộ đoạn ghi âm, cậu ta chỉ nhắm vào cậu thôi". Trần Lệ thở dài," Tôi không biết cậu ta và cậu có thù hận gì".
Đúng lúc này, Hạ Thanh nhận được tin nhắn từ Mạt Minh, ngắn gọn chỉ một dòng chữ, lập tức đi một mình đến nhà hàng tìm Mạt Minh.
Hạ Thanh ngay lập tức đưa tin nhắn cho Trần Lệ.
“Cậu ta muốn thương lượng với cậu. Cậu chuẩn bị như tôi đã nói."
Hạ Thanh vội vàng gật đầu: “Được."
“Nhớ kỹ, không được chọc giận cậu ta". Trần Lệ nói: “Nói chuyện với cậu ta và thăm dò mục đích sự của cậu ta. Nếu cậu không xử lý được cậu ta, cậu thật sự sẽ bị công ty vứt bỏ".
Hạ Thanh hóa trang chỉ để lộ ra hai con mắt, vội vàng chạy tới nhà hàng được nhắc đến trong tin nhắn của Mạt Minh, gọi điện cho Mạt Minh hỏi phòng. Mạt Minh nói qua điện thoại với Hạ Thanh số phòng riêng của một nhà hàng đối diện nhà hàng lẩu.
Trong vài phút, Hạ Thanh cuối cùng cũng đẩy được phòng riêng nơi Mạt Minh đang ngồi.
Trên bàn lẩu cạnh cửa sổ, hương bơ cay nồng trên chảo, mùi thơm và nhiệt độ của nước lẩu tràn ngập căn phòng riêng nhỏ, Mạt Minh ngồi vào bàn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài một chiếc áo gilê dệt kim bằng vải lanh cổ chữ V, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ ửng đỏ vì hơi nước, một miếng tôm nóng hổi vừa vào miệng, đôi lông mi thanh mảnh và dày đang rung động.
Nếu là lúc mới bắt đầu quen biết, Hạ Thanh đối với hình ảnh ngây thơ này của Mạt Minh, tâm sẽ ngứa ngáy, khó chịu, nhưng lúc này, hắn không có chút nào thưởng thức tâm tư.
Chàng trai trước mặt, giả vờ làm một con mèo con đơn thuần và vô hại, thật ra là một con rắn độc được ngụy trang.
Mạt Minh quay đầu lại nhìn Hạ Thanh, với đôi mắt cong thành hình dáng quyến rũ, cười dịu dàng nói: “Cuối cùng, em cũng chờ được anh Hạ".
————-
Sự im lặng của Mạt Minh giống như một thanh gươm của Damocles treo trên đầu Hạ Thanh và những người khác, sau một tuần sóng yên biển lặng, khi Hạ Thanh bắt đầu trở lại công việc, thanh gươm này cuối cùng dùng thế sấm sét mà bổ xuống.
*“Thanh gươm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.
Lúc đó là tám giờ tối thứ bảy, một tài khoản mới đăng ký đã đăng một bài lên mạng tố cáo Hạ Thanh với đủ các loại hành vi xấu xa.
Nhưng điều chấn động tam quan của người đọc nhất không phải là những câu truyện đẫm máu và nước mắt này, mà là bảy, tám bức ảnh rõ ràng làm bằng chứng ở dưới.
Một đoạn video giám sát hành lang khách sạn có thể thấy rõ ràng Hạ Thanh đang bế một người say rượu đi vào phòng, còn có ảnh chụp màn hình điện thoại về việc báo cảnh sát, hình ảnh cảnh sát xuất hiện. Người đăng ảnh nói rằng sau khi tỉnh dậy và gọi cảnh sát, Hạ Thanh trong cơn hoảng loạn đã đưa cho anh ta một trăm vạn, ngay sau cuộc gọi cảnh sát của anh ta. Cuối cùng là hai bức ảnh chụp màn hình điện thoại cuộc nói chuyện của Hạ Thanh trêu chọc anh ta, muốn dụ dỗ anh ta đi khách sạn nhưng bị anh ta từ chối.
Đọc những lời lẽ đổi trắng thay đen này, trên trán Hạ Thanh nổi gân xanh, nhưng nhìn mấy tấm ảnh này, trái tim trực tiếp đóng băng.
Những bằng chứng đưa lên này liên kết với nhau để tạo thành một hệ thống bằng chứng logic không thể phản kháng được.
Hạ Thanh đương nhiên biết người đăng là Mạt Minh, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa tức giận, nhưng cũng khó hiểu, nếu Mạt Minh muốn bản thân được hồng, muốn giẫm lên hắn, tại sao lại phải che dấu thân phận?
Hình ảnh và nội dung trong bài đăng này, người đăng bày tỏ bản thân lúc trước là vì sợ hãi nên không muốn truy cứu. Cuối cùng sự hiểu lầm này không giải quyết được, nhưng chuyện đêm đó về sau lại tạo thành bóng ma tâm lý lớn trong lòng, anh ta đã rất khổ sở trong nhiều ngày, tinh thần hoảng hốt, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Vì không muốn có người tiếp tục bị hại giống anh ta, cho nên anh ta mới quyết định đứng ra tố cáo bộ mặt thật của Hạ Thanh.
Là một người hiện tại đang hồng lưu lượng, bài đăng được đăng trong thời gian lượng truy cập cao điểm lúc 8 giờ tối ngày thứ bảy, trực tiếp thổi bùng hot search.
Các nền tảng giải trí xã hội lớn trực tiếp bùng nổ!
Hạ Thanh đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt. Hắn ta tức giận đến mức gần như muốn đập vỡ điện thoại. Khi người đại diện gọi đến, điện thoại vừa kết nối, hắn cơ hồ gào khóc kêu oan.
“Tất cả mẹ nó toàn nói hươu nói vượn, cái loại tiện nhân, kỹ nữ, em muốn giết hắn!"
Trần Lệ không có thời gian để an ủi Hạ Thanh, trầm giọng hỏi: “Bỏ những bức ảnh kia sang một bên. Còn hai bức ảnh cuối cùng chụp màn hình cuộc trò chuyện là thế nào. Lần trước tôi xem điện thoại của cậu không phải không có cuộc nói chuyện đó sao".
“Là giả! Em chưa bao giờ nói chuyện về những cái đó, đó chỉ là hình ảnh Photoshop!" Hạ Thanh vội vàng nói.
“Cậu chắc chứ? Tốt hơn hết là cậu không nên nói dối tôi vào lúc này."
“Em chắc chắn, em thề rằng hai bức ảnh chụp màn hình trò chuyện là giả mạo. Em chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta về điều đó. Lần trước em đưa anh xem cái gì thì chính là cái đó".
" Được rồi, tôi hiểu rồi. “Bên kia điện thoại, Trần Lệ quay đầu phân phó đoàn đội làm việc.
Theo nội dung và hình ảnh mà Mạt Minh đã đăng lên, hiển nhiên không thể phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của chuyện này, nhưng chỉ cần bức ảnh chụp màn hình trò chuyện được chứng minh là giả, toàn bộ nội dung của Mạt Minh có thể mất đi mức độ đáng tin. Mặc dù tổn hại đến hình ảnh của Hạ Thanh, nhưng ít nhất hắn ta vẫn có thể được cứu.
Mạt Minh đã đăng một bài đăng ẩn danh cũng không nói rõ anh ta có phải là người trong giới giải trí hay không. Thông tin có thể tìm kiếm danh tính của anh đã được bảo mật rất cao. Lời nói chân thành mang theo sự sợ hãi tỏ vẻ không muốn để gia đình biết, cũng sợ hãi bản thân trở thành tâm điểm của thế giới, lại càng không muốn mọi người nghĩ rằng vì muốn hồng bản thân mà hãm hại Hạ Thanh. Cho nên không muốn mọi người biết danh tính thật của mình. Với hình ảnh đáng thương như vậy, Trần Lệ muốn ổn định đạo đức trước mặt, tạm thời không dám nói thẳng danh tính của Mạt Minh. Chỉ tỉ mỉ thanh minh đêm đó là hiểu lầm, ảnh chụp cuộc nói chuyện chỉ là nói chuyện phiếm. Lời lẽ chính đáng tuyên bố rằng nghệ sĩ của anh ta chưa bao giờ có những lời lẽ dơ bẩn như vậy, bức ảnh chỉ là Photoshop.
Vài phút sau tuyên bố từ đoàn đội của Hạ Thanh, trên mạng trực tiếp truyền một đoạn ghi âm trên màn hình điện thoại dài 10 giây chứng minh tính chân thực của đoạn chat trên ảnh chụp màn hình, tát thẳng vào mặt đoàn đội của Hạ Thanh.
Hạ Thanh cũng ngẩn ra sau khi xem đoạn ghi âm mười giây, cố ý liếc nhìn thời gian ghi âm cuộc trò chuyện trên màn hình, phát hiện chính là ngày “Tàn Kiếm" đóng máy vào buổi trưa hôm đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đó là thời điểm Mạt Minh mượn điện thoại để chơi game trong xe RV của mình!
“Không phải cậu nói là chưa từng nói những chuyện đó với cậu ta?" Trần Lệ tức giận, “Giờ này mà cậu vẫn còn lừa gạt tôi! Cậu có biết mỗi lần thanh minh mà bị chứng cứ xác thực vả mặt, sau này xoay chuyển dư luận là điều vô cùng khó khăn không?"
“Không phải anh Trần, em thật sự rất oan uổng, Hạ Thanh hoảng sợ, “Anh Trần, em sẽ gửi cho anh tất cả lịch sử trò chuyện giữa em và cậu ta, ít nhất nó có thể chứng minh rằng mối quan hệ giữa em và cậu ta không phải như những gì cậu ta nói".
“Có cái rắm ấy, cậu đã nhìn kỹ lịch sử trò chuyện sao? Phần lớn thời gian cậu ta trả lời cậu chỉ toàn là biểu tượng cảm xúc, đều mẹ nó chỉ có cậu là đơn phương trêu chọc".
Hạ Thanh sắc mặt tái nhợt, hắn lúc này mới nhớ tới, Mạt Minh nói chuyện nhiều nhất chính là biểu tượng vẻ mặt đáng thương.
“Hạ Thanh, nói thật cho tôi biết, cậu đến cùng có hay không có đối với cậu ta…"
“Không có, anh Trần, em thực sự oan uổng, anh hãy tin em." Hạ Thanh suýt nữa khóc, “Em không thẹn với lòng mình, em có thể trực tiếp đối chất với cậu ta, dù sao sự việc đã đến mức này, em sẽ trực tiếp thanh minh chuyện này ra bên ngoài, hắn còn muốn núp ở phía sau rút lui, đừng có nằm mơ! “
Trần Lệ trầm mặc hồi lâu mới nói:"Hắn không phải muốn mượn cậu để leo lên đỉnh, cậu ta đơn thuần chỉ muốn hủy hoại cậu".
“…"
“Cậu cùng cậu ta có thù oán?"
“Không có". Giọng Hạ Thanh đã run rẩy: “Em chỉ quen cậu ta được có mười ngày. Cậu ta thật sự chủ động dụ dỗ em. Nếu không, chỉ trong thời gian ngắn như vậy em sao có thể liền…anh Trần, em phải làm sao bây giờ?"
Hạ Thanh trong lòng rõ ràng, hắn đưa Mạt Minh say rượu vào khách sạn và Mạt Minh đã gọi cảnh sát. Sự việc này đã xảy ra quá nhanh. Về tình tiết trong chuyện này chỉ có hắn và Mạt Minh là biết rõ. Nhìn từ bên ngoài, chuyện này có phải là hiểu lầm hay không là hoàn toàn chỉ là phán đoán chủ quan. Ấn tượng đầu tiên của dân cư mạng sau chuyện này mà đạt được, Hạ Thanh đời này không thể thoát khỏi những vấn đề tiêu cực trong cuộc sống của mình.
“Được, vậy đến quán bên ngoài đối chất" Trần Lệ nói: “Cậu thành thật đợi cho tôi, không cần lên tiếng, chờ tôi dạy cậu làm thế nào".
Hạ Thanh thấp thỏm chờ công ty tiếp tục thanh minh cho hắn, lại chờ người đại diện gọi điện thoại. Nhưng một giờ trôi qua, dư luận giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Công ty hắn cũng chưa nói được lời nào, Trần Lệ đã trực tiếp tìm tới khách sạn nơi hắn ở.
Trần Lệ ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, vẻ mặt ngưng trọng.
Hạ Thanh chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái này của Trần Lệ, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên quyết lại ở trong trạng thái yếu ớt như vậy, liền lo lắng hỏi: “Anh Trần, vì cái gì còn không tuyên bố thanh minh?"
“Cậu ta gửi cho tôi một đoạn ghi âm, chính là quá trình thương lượng của tôi với cậu ta vào đêm hôm đó" Trần Lệ nhíu mày," Tôi đã nghĩ rằng trong trường hợp khẩn cấp như vậy, sẽ không có khả năng bị ghi âm lại sau khi cậu ta tắt máy. Không ngờ tôi quá sơ suất, tôi không nghĩ trên người cậu ta còn có thiết bị ghi âm khác".
“Điều này có nghĩa là cậu ta chuẩn bị rồi mới đến! Anh Trần, anh giúp em".
“Đoạn ghi âm đó cực kỳ bất lợi cho cậu, cho tôi và cho cả công ty."
“Vậy tại sao cậu ta không trực tiếp phát tán ra?" Hạ Thanh đã thật sự suy sụp, “Đã khiến em đến nông nỗi này, em cũng còn lại cái gì, trực tiếp đưa em đi".
“Cậu là muốn tôi cùng cậu đi sao? Sau đó làm mất toàn bộ danh tiếng của công ty sao?!" Trần Lệ tức giận mắng, “Cậu có biết mức độ nghiêm trọng của đoạn ghi âm đó không?!"
Hạ Thanh sững sờ ngồi trên ghế sô pha: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ".
“Cậu ta nói chỉ cần công ty không chọc giận cậu ta, cậu ta sẽ không để lộ đoạn ghi âm, cậu ta chỉ nhắm vào cậu thôi". Trần Lệ thở dài," Tôi không biết cậu ta và cậu có thù hận gì".
Đúng lúc này, Hạ Thanh nhận được tin nhắn từ Mạt Minh, ngắn gọn chỉ một dòng chữ, lập tức đi một mình đến nhà hàng tìm Mạt Minh.
Hạ Thanh ngay lập tức đưa tin nhắn cho Trần Lệ.
“Cậu ta muốn thương lượng với cậu. Cậu chuẩn bị như tôi đã nói."
Hạ Thanh vội vàng gật đầu: “Được."
“Nhớ kỹ, không được chọc giận cậu ta". Trần Lệ nói: “Nói chuyện với cậu ta và thăm dò mục đích sự của cậu ta. Nếu cậu không xử lý được cậu ta, cậu thật sự sẽ bị công ty vứt bỏ".
Hạ Thanh hóa trang chỉ để lộ ra hai con mắt, vội vàng chạy tới nhà hàng được nhắc đến trong tin nhắn của Mạt Minh, gọi điện cho Mạt Minh hỏi phòng. Mạt Minh nói qua điện thoại với Hạ Thanh số phòng riêng của một nhà hàng đối diện nhà hàng lẩu.
Trong vài phút, Hạ Thanh cuối cùng cũng đẩy được phòng riêng nơi Mạt Minh đang ngồi.
Trên bàn lẩu cạnh cửa sổ, hương bơ cay nồng trên chảo, mùi thơm và nhiệt độ của nước lẩu tràn ngập căn phòng riêng nhỏ, Mạt Minh ngồi vào bàn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài một chiếc áo gilê dệt kim bằng vải lanh cổ chữ V, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ ửng đỏ vì hơi nước, một miếng tôm nóng hổi vừa vào miệng, đôi lông mi thanh mảnh và dày đang rung động.
Nếu là lúc mới bắt đầu quen biết, Hạ Thanh đối với hình ảnh ngây thơ này của Mạt Minh, tâm sẽ ngứa ngáy, khó chịu, nhưng lúc này, hắn không có chút nào thưởng thức tâm tư.
Chàng trai trước mặt, giả vờ làm một con mèo con đơn thuần và vô hại, thật ra là một con rắn độc được ngụy trang.
Mạt Minh quay đầu lại nhìn Hạ Thanh, với đôi mắt cong thành hình dáng quyến rũ, cười dịu dàng nói: “Cuối cùng, em cũng chờ được anh Hạ".
————-
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh