Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 88
Beta: Satoshi
Bảo là muốn tìm bạn của Lâm Chí Phong, nhưng một đám có tiền có thế, sao có thể dễ tìm như vậy?
Hơn nữa Tiêu Mặc chỉ là học sinh cấp ba, đối phương làm sao có thể để ý tới y cho được?
Tiêu Mặc không nghĩ ra cách liên lạc với những người đó.
Vụ án đến đây, đành bị kẹt.
Họ dựa trên giả thuyết “Cuộc gọi của Lí Tư đến cha Tiêu là một cuộc gọi cầu cứu" mà suy luận ra, cần rất nhiều bằng chứng để chứng minh điều đó. Hiện tại, họ không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh rằng giả thuyết này là đúng, mọi thứ chỉ là phỏng đoán.
Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là điều tra Trần Phi một cách cẩn thận.
Trần Phi chắc chắn là đã che giấu họ điều gì đó, mà việc giấu họ có thể là chìa khóa.
Tiêu Mặc đã suy nghĩ về điều này suốt, trong suốt bữa tối, y đã chìm trong suy nghĩ vài lần.
Tiêu Nguyệt Mai nhìn y, hơi nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn y.
Quý Nghiêu cũng nhìn Tiêu Mặc vài lần, cuối cùng không nhịn được mà lấy ngón tay chọc Tiêu Mặc, “Anh ơi, anh bị sao vậy? “
Tiêu Mặc nói “Ừm", lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt quan tâm của Quý Nghiêu, lắc đầu, “Không có sao đâu. “
Y nhìn Tiêu Nguyệt Mai, “Cô ơi, tối về con muốn hỏi cô một điều. “
Tiêu Nguyệt Mai sững sờ, “Chuyện gì vậy? “
Tiêu Mặc không nói, nhưng nhìn cô chăm chú.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Mặc, Tiêu Nguyệt Mai đã đoán được điều gì đó, cô im lặng một lúc mới gật đầu nói: “Được rồi, con muốn hỏi gì, thì cô sẽ nói cho con biết.
Tiêu Mặc rũ mắt xuống, “Cảm ơn cô. “
Quý Nghiêu bẹt miệng, chán nản nói: “Hai người đang nói gì vậy? Cảm giác thần bí quá, con không thể biết sao?"
Tiêu Nguyệt Mai đặt một miếng sườn vào bát của cậu, “Này, con ăn đi. “
Quý Nghiêu ậm ừ hai lần, còn không gắng gượng hỏi nữa, cậu mơ hồ đoán được là cái gì, thậm chí cũng biết mình không giúp được.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, ngày đầu tiên của năm mới, thành phố Y tối nay rất sôi động, từ 9 đến 10 sẽ bắn pháo hoa, nên sau khi ăn tối, Quý Nghiêu đã hẹn bạn cùng lớp chuẩn bị chơi..
“Đừng quá muộn, về sớm đấy. " Tiêu Nguyệt Mai khuyên Quý Nghiêu và đưa cho cậu mấy trăm đồng.
“Con biết rồi, đừng đợi cửa con, mẹ ngủ sớm đi." Quý Nghiêu nói xong, vẫy tay với Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai, rồi quay đi.
Tiêu Nguyệt Mai cầm khăn giấy lau khóe miệng, “Tiêu Mặc, chúng ta về nhà nhé? Ở nhà nói chuyện sẽ thuận tiện hơn."
Tiêu Mặc nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng ạ. “
–
Sau khi trở về nhà, Tiêu Nguyệt Mai cất đồ hết và lấy ra mấy chai bia trong tủ lạnh.
Sau khi rót cho mình một ly, cô hỏi Tiêu Mặc, “Con cũng lớn rồi, có muốn uống một chút không?"
Tiêu Mặc vốn định nói “Không “, nhưng khi lời này đến môi, lại vòng lại nhất thời trở thành một từ, “Được ạ. “
Vì vậy Tiêu Nguyệt Mai cũng rót một ly cho Tiêu Mặc.
Tiêu Nguyệt Mai uống cạn mấy ly bia trong một hơi, cho đến khi má cô trở nên đỏ bừng, và đôi mắt dần trở nên mông lung, cô bóp chặt cốc và mở miệng.
“Tiêu Mặc, cô biết con muốn hỏi gì, những điều này lẽ ra cô phải nói với con, lý do mà mẹ con quyết định không nói cho con biết là bà không muốn con bị ảnh hưởng bởi việc này, nhưng bây giờ con đã lớn hơn hơn nữa suốt cả năm nay con còn luôn truy tìm chân tướng. “
Tiêu Mặc chỉ cảm thấy bia trong miệng rất đắng, thì thào nói: “Lúc cha gặp chuyện, con còn rất nhỏ không hiểu chuyện gì, sau này mẹ cũng rời đi, con vô tri vô giác trong nửa năm, cho đến khi ở trường xảy ra sự việc đó – lời của thầy giáo, và ánh mắt của thầy, như một cái gai đâm vào tim con, con chợt biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này, con không thể để cha cứ phải lưng đeo tội danh này mãi mãi …"
Tiêu Nguyệt Mai mỉm cười, nhưng mắt cô đã đỏ hoe. “Anh ấy luôn là một người tốt như vậy, nhưng anh ấy phải gánh tội danh ‘Sát nhân’ rời khỏi nhân thế. Cho đến giờ, khi người khác nhắc đến anh ấy, vẫn đầy ác ý, cảm thấy may thay là anh đã bị kết án tử hình … họ vốn không biết gì cả. “
Để nước mắt chảy xuống, Tiêu Nguyệt Mai lấy tay che mặt, giọng đầy tự trách, “Cô cũng thật vô dụng, hơn ba năm, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối…"
Cô bỏ ra rất nhiều tiền để thuê thám tử tư, nhưng vô ích, đối phương quá lợi hại đã xóa sạch dấu vết của mình, nếu không phải cô tin vào nhân phẩm của anh trai mình, càng biết anh trai mình quý trọng gia đình và học sinh đến nhường nào, chỉ sợ rằng cô cũng sẽ tin vào phán quyết “Anh mình giết người “.
Tiêu Nguyệt Mai rót cho mình một ly bia rồi uống cạn, sau đó lau nước mắt nói: “Tiêu Mặc, hãy nghe cô, hung thủ rất xảo quyệt, hơn nữa còn trên cơ, gã có thể xóa dấu vết xuất hiện của gã, giống nhưu trước giờ chưa từng xuất hiện – một số bằng chứng quan trọng trong vụ giết người này, trải giường dính bánh, một nửa dấu giày, vết máu trong móng tay của người đã khuất, vân tay để lại trên hung khí, tất cả đều thuộc về anh trai của cô, cũng là, cha của con… Ngoại trừ anh ấy, thì chỉ có người chết, không có ai khác. Hung thủ đã sắp xếp hiện trường hoàn mỹ như vậy, tâm tư cẩn thận đến mức nào? “
Tiêu Mặc cau mày, “Vân tay và vết máu? “
“Đúng. " Tiêu Nguyệt Mai nắm lấy quần áo của cô, dường như cảm thấy hơi lạnh, Tiêu Mặc nhìn thấy thế, đứng dậy, lấy một cái chăn, đắp cho cô. Tiêu Nguyệt Mai mỉm cười và tiếp tục: “Cảnh sát xác định rằng anh hai là hung thủ dựa trên bốn bằng chứng quyết định này. Cụ thể hơn, một là vết máu của anh hai trên ngón tay của Lí Tư – chết một cái là lúc đó, mu bàn tay của ảnh thật sự bị thươn, còn là bị trầy nữa. “
“À, con nhớ rồi. " Tiêu Mặc nói, " Đêm hôm đó khi cha về, trên mu bàn tay của cha có vết xước. Nó khá nghiêm trọng. Mẹ hỏi cha xong cha nói trên đường về đã gặp phải hai cô gái trẻ say rượu đang lôi kéo nhau đi, thấy hai cô gái yếu ớt sắp ngã, cha đã gọi giúp một chiếc taxi và đưa cả hai lên xe, trong quá trình đó còn bị cô gái trẻ say rượu đó cào. “
“Đúng là vậy, khi ở đồn cảnh sát, anh ấy cũng nói như vậy."
Tiêu Nguyệt Mai ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi, “Nhưng cảnh sát không tin, không có giám sát, lại càng không thể tìm thấy cô gái mà anh ấy nói … Lúc không tìm thấy ai, nhưng tất cả bằng chứng vào lúc đó lại nhằm vào mình anh ấy, những gì anh nói dường như chỉ là ngụy biện – làm sao cảnh sát có thể tin rằng có sự trùng hợp như vậy? Hơn nữa trong móng tay của Lí Tư có máu của anh ấy, mà anh ấy cũng không giải thích được tại sao lại có việc như vậy. “
Tiêu Mặc lần đầu biết được chi tiết vụ án, nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm trầm trọng.
– Liệu có phải vụ án năm đó, thực chất là một người có lai lịch lớn ra tay?
Người ấy là ai?
Có quyền lực tới mức nào?
Sự thật giống như một hố đen đầy ẩn số, kinh hoàng đến rợn người.
Tiêu Mặc mím chặt môi, dùng tay nắm chặt chiếc cốc hơn, một lúc sau mới bình tĩnh lại, y hỏi: “Còn vân tay, là có chuyện gì?"
Tiêu Nguyệt Mai cho biết: “Cảnh sát đã tìm thấy hung khí giết người khi điều tra hiện trường vụ án. Đó là một con dao gọt hoa quả. Theo phán đoán, con dao gọt hoa quả thuộc về Lí Tư, cô ấy đã đặt nó trên bàn trà. Trong lúc tranh chấp với hung thủ, thì hung thủ lấy con dao ấy và đâm vào ngực cô, thực tế, một nhát trí mạng, như thể hung thủ dường như có một mối hận thù sâu sắc đã đâm thêm sáu nhát dao nữa – và vân tay của anh hai đã được tìm thấy trên con dao. “
Môi của Tiêu Mặc trở nên trắng bệch, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cái kiểu lạnh đến thấu xương, ngẩng đầu uống hết phần bia còn lại trong ly, sau đó lại rót thêm một ly nữa uống cạn, răng mới ngừng va vào nhau lập cập, “Nói như thế, thật ra cha dã đến hiện trường vụ án?"
“Không, anh ấy chưa bao giờ đến." Tiêu Nguyệt Mai nói, “Anh ấy nói rằng anh ấy nhận được một cuộc gọi từ Lí Tư vào ngày hôm đó, Lí Tư đã nhờ anh ấy giúp đỡ và nói rằng có người muốn quấy rối cô ấy, anh hai an ủi Lí Tư, để Lí Tư đừng sợ, rồi vội chạy một mạch đến nhà Lí Tư, vừa đến nơi đã gõ cửa nhưng không thấy đáp lại, anh gõ cửa một hồi lâu và định mở ra thì lúc đó hàng xóm bên cạnh chạy ra nói Lí Tư đi ra ngoài rồi, cô ấy về nhà. “
“Thật không ạ? " Tiêu Mặc tập trung suy nghĩ, nói với Tiêu Nguyệt Mai về phỏng đoán của Tần Hoan vào buổi chiều.
Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt Mai co rút lại, cô ngồi thẳng dậy, “Chờ đã Tiêu Mặc, con nói lại giả thiết của bọn con từ đầu đến cuối cho cô nghe xem nào."
Vì vậy, Tiêu Mặc nói lại lần nữa.
Tiêu Nguyệt Mai đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách rộng rãi vài lần, cuối cùng dừng lại, “Ừ, đúng, có lý. Lúc đó, anh ấy không vào cửa – anh ấy không bịa chuyện, cũng không nói dối, anh ấy thật sự chưa vào, chỉ ở ngoài cửa, anh ấy chưa từng gặp Lí Tư. “
“… Nhưng về máu và dấu vân tay phải giải thích thế nào? " Tiêu Nguyệt Mai lại ngồi xuống, cau mày tự hỏi.
Tiêu Mặc đột nhiên nói: “Nếu hung thủ biết Lí Tư thì vậy có khi nào hung thủ cũng biết cha con không? Dấu vân tay muốn lấy rồi in trên dao hoa quả rất đơn giản, về phần máu trong ngón tay, cô gái trẻ say rượu mà cha đụng phải, có phải là hung thủ cố ý an bài không? ‘Loại trừ tất cả những chuyện không thể xảy ra, còn lại chuyện dù có khó tin cỡ nào, thì cũng chính là chân tướng’ – giả sử nó thực sự là như vậy?"
Tiêu Nguyệt Mai nhìn chằm chằm vào những chai bia rỗng trên bàn trà, “Nếu là như vậy, thì anh hai … " Nếu không thiện lương như thế thì tốt rồi.
Tuy nhiên, những lời này bị mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể nói thành lời.
Vì lòng tốt không sai, nên hung thủ không thể trả giá vì lòng tốt.
– Anh trai cô từ đầu đến cuối không làm gì sai cả.
Tửu lượng của Tiêu Mặc không tốt, vừa rồi uống mấy ly, bây giờ lên hơi men một chút, y nhéo cổ tay để có thể tập trung. “Cô ơi, cô vừa nói năm đó cha vội đến nhà Lí Tư rồi, lúc gõ cửa, người hàng xóm nói với cha rằng Lí Tư đã ra ngoài? “
Tiêu Nguyệt Mai hồi thần, “Đúng, tất cả đều được ghi trong hồ sơ. “
“Điều này là không thể. " Tiêu Mặc đổi tư thế ngồi, để cho Tiêu Nguyệt Mai không nhìn ra được là y đang nhéo chính mình, “Lí Tư hẳn là chưa từng ra ngoài, ‘cuộc gọi cầu cứu’, ‘cha không vào cửa ‘ cả hai điểm đều đúng, chắc hẳn Lí Tư vẫn chưa rời đi, rất có thể cô ấy đã chết. “
Biết được ý của Tiêu Mặc, Tiêu Nguyệt Mai hít vào một hơi, “Tiêu Mặc, ý của con là … Thật ra có hai hung thủ?! “
“Gã ta có ít nhất một đồng phạm, tức là có hai người ở hiện trường." Tiêu Mặc cụp mắt xuống, quầng mắt đã đỏ bừng, “Cả hai người này đều biết cha, có lẽ bọn họ đã kiểm tra điện thoại của Lí Tư, biết cô đã gọi điện cho cha, có thể họ cũng biết cha, biết cha nhận được cuộc gọi thì sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ tới, cho nên bọn họ đã lên kế hoạch giá họa này từ lâu rồi …Một người trong số họ giả thành Lí Tư và đi ra ngoài dưới sự chứng kiến của hàng xóm, trong khi người còn lại ở lại hiện trường, chờ khi cha đi rồi, gã ta in dấu giày, dấu vân tay của cha và sắp xếp hiện trường … Mà người giả thành Lí Tư đã tìm ai đó giả say, cào tay cha và lấy máu của cha… “
Tiêu Mặc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, nhanh chóng biến mất, “Cô à, không phải cảnh sát phá án sẽ chú ý đến động cơ phạm tội sao? Cha và Lí Tư không có ân oán gì, Lí Tư là học sinh mà ông kiêu hãnh nhất, dù cho có những bằng chứng này, sao họ không cảm thấy là không hợp lý chứ? “
“Có một số việc, thật là trùng hợp, trùng hợp vô cùng." Tiêu Nguyệt Mai nhịn không được lại uống hết mấy ly bia, cho tới khi bia trên bàn hết hẳn, chỉ còn lại có một đống bình, cô mới chậm rãi nói “Hai ngày trước khi xảy ra án mạng, Lí Tư đột nhiên chạy đến văn phòng rồi mắng anh hai, cô ấy mắng rất dữ dội … Cảnh sát hỏi thăm các học sinh và thầy cô đã chứng kiến thấy vụ này, tất cả mọi người đã làm chứng nói lúc ấy anh hai đã rất tức giận, giận đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng hung dữ với Lí Tư. “
Tiêu Mặc mở miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quay mặt đi, sau đó dùng mu bàn tay che mắt, thấp giọng nghẹn ngào.
Định mệnh dường như là thủ phạm, nó cứ từng bước thôi thúc, để hung thủ hoàn mỹ giá tội thành công, rồi sau đó lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
–
Cùng lúc đó, nhà họ Tần.
Sau bữa tối, Tần Hoan và ba Tần vào phòng làm việc, sau đó phòng làm việc vẫn luôn đóng kín cửa, chỉ có một luồng ánh sáng nhẹ từ khe hở bên dưới phát ra.
Tần Thời đứng bên ngoài phòng làm việc, nhỏ giọng hỏi mẹ Tần, “Mẹ, tối nay anh hai con xảy ra chuyện gì vậy, anh ấy sao đột nhiên nghiêm túc muốn nói chuyện với ba thế."
“Việc nên biết, anh của con sẽ nói cho con biết, nếu không nên biết, thì hỏi mẹ cũng vô dụng. ‘Mẹ Tần chọt chọt đầu cậu," Được rồi, con đi chơi đi, đừng có đứng ở cửa nữa, nhà của chúng ta cách âm tốt, dù có đứng đây nửa ngày thì con cũng không có nghe được gì đâu. “
Tần Thời nghĩ thấy cũng đúng, liền xoay người rời đi.
Trước khi mẹ Tần đi, bà còn nhìn lại phòng làm việc, nụ cười dần tắt, lộ ra vẻ lo lắng.
Trong phòng làm việc.
Lần đầu tiên Tần Hoan hỏi ba Tần về vụ án năm đó một cách trịnh trọng và nghiêm túc như thế.
“Con tới hỏi, có phải là do Tiêu Mặc nhờ con hỏi không?" Ba Tần ngồi ở bàn đọc sách, nhìn Tần Hoan một cách dò xét.
Tần Hoan lắc đầu, “Không phải, từ đầu đến cuối bạn cùng bàn của con không bảo con hỏi ba, mà là do con muốn hỏi … Con muốn biết chứng cứ giết người của Tiêu Cần là gì."
Ba Tần thở dài, “Vụ án đã lâu như vậy … “
Tần Hoan nhìn thẳng vào ba Tần, “Nhưng vẫn có người khăng khăng điều tra, đám người bạn cùng bàn với con vẫn đang điều tra, họ không tin Tiêu Cần giết người, ngay cả ông bà nội cũng không tin. Ba ơi, tại sao hồi đó lại xác định Tiêu Cần là hung thủ? Tại sao sơ thẩm lại tuyên án hoãn tử còn nhị thẩm lại tuyên án tử hình? “
Ba Tần không nghiện thuốc lá, nhưng khi nhắc tới vụ án này, lại tránh không khỏi việc châm thuốc hút.
Khói sương mơ hồ, ba Tần đứng dậy mở cửa sổ, gió thổi vào xua đi hơi ấm từ điều hòa, Tần Hoan không nhúc nhích, nhìn ba Tần.
“Là bằng chứng. " Ba Tần nói, “Bằng chứng trong vụ án này vô cùng xác thực, thậm chí ngay cả động cơ duy nhất cũng nhắm vào Tiêu Cần."
Tần Hoan nhíu mày, “Động cơ? Động cơ gì?"
“Động cơ giết người. Con đã điều tra với Tiêu Mặc rồi nhỉ? Vậy thì hẳn là con biết người chết tên là Lí Tư khi cô ấy chết, vừa tròn 22. Lí Tư không chỉ có thành tích xuất sắc mà còn có cách đối nhân xử thế riêng, có thể nói là vô cùng tốt bụng, đi học hơn ba năm chưa bao giờ xích mích với ai, bên ba đã điều tra và tất cả mọi người đều nói rằng cô ấy không bao giờ nổi giận và có EQ cao … Chỉ có Tiêu Cần là ngoại lệ. Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Lí Tư bất ngờ chạy đến văn phòng và quát mắng Tiêu Cần, lúc đó mặt Tiêu Cần tái mét, ông ấy kéo Lí Tư vào góc và tranh cãi với cô, theo người chứng kiến cho hay thì cô ấy còn hất một cốc nước lên người Tiêu Cần … Sau khi Lí Tư rời đi, Tiêu Cần mím môi không nói gì, cả buổi chiều đều thất thần, không biết đang nghĩ gì – Vụ tranh chấp này là động cơ của Tiêu Cần."
Tần Hoan khó hiểu, “Nhưng không phải Tiêu Cần luôn tốt với người khác sao? Tại sao Lí Tư lại mắng ông ấy? Lí Tư là học sinh đắc ý nhất của Tiêu Cần, thậm chí còn gửi bức ảnh chụp chung cùng với Lí Tư, Lạc Hân Hàn cho ông nội mà, ông nội nói rằng Tiêu Cần rất tự hào mỗi khi nhắc đến họ. “
“Trần Phi. " Trên tay ba Tần chỉ còn lại tàn thuốc. Ông ấn tàn thuốc vào gạt tàn và châm một điếu khác. “Con có biết là Lí Tư thích Trần Phi không?"
Tần Hoan nhìn ba mình châm điếu thuốc thứ hai, tiến lên giật lấy, dập tắt rồi nói: “Vâng, hôm nay bọn con gặp Lạc Hân Hàn, gã đã nói thế."
Ném điếu thuốc đã tắt vào gạt tàn, hắn lại nói: “Ba à, ba bớt hút thuốc đi."
Ba Tần nghe xong thật sự không thèm đụng đến điếu thuốc nữa, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Tần Hoan, đứng thẳng người, là thói quen mà bao năm qua ông đã tập thành, “Lần đó Lí Tư biết được Trần Phi bị hãm hại đuổi học, mà Tiêu Cần là lý do khiến Lâm Chí Phong hại Trần Phi bị đuổi học. “
Tần Hoan đi vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh ba Tần, “Lâm Chí Phong hại Trần Phi, có liên quan gì đến Tiêu Cần?"
Ánh mắt Ba Tần sâu thẳm, quay đầu nhìn Tần Hoan, hồi lâu sau mới nói: “Lâm Chí Phong là gay, gã thích Tiêu Cần."
“!" Tần Hoan bất ngờ.
Ba Tần rùng mình, đóng cửa sổ và hâm nóng điều hòa, nhưng căn phòng không nóng lên nhanh chóng. Lí Tư đã từng cào kẻ sát nhân, ngón tay của cô ấy dính máu của hung thủ – nó thuộc về Tiêu Cần Và khi bên ba bắt được Tiêu Cần, mu bàn tay của ông ấy cũng bị trầy, đó được xác định là vết cào của nữ. Về việc con nói rằng bản án tử hình được thi hành ngay lập tức trong phiên sơ thẩm thứ hai, đó là quyết định của tòa án. Ba là cảnh sát, ba chỉ có trách nhiệm bắt giữ phạm nhân và giao nộp chứng cứ. “
Bảo là muốn tìm bạn của Lâm Chí Phong, nhưng một đám có tiền có thế, sao có thể dễ tìm như vậy?
Hơn nữa Tiêu Mặc chỉ là học sinh cấp ba, đối phương làm sao có thể để ý tới y cho được?
Tiêu Mặc không nghĩ ra cách liên lạc với những người đó.
Vụ án đến đây, đành bị kẹt.
Họ dựa trên giả thuyết “Cuộc gọi của Lí Tư đến cha Tiêu là một cuộc gọi cầu cứu" mà suy luận ra, cần rất nhiều bằng chứng để chứng minh điều đó. Hiện tại, họ không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh rằng giả thuyết này là đúng, mọi thứ chỉ là phỏng đoán.
Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là điều tra Trần Phi một cách cẩn thận.
Trần Phi chắc chắn là đã che giấu họ điều gì đó, mà việc giấu họ có thể là chìa khóa.
Tiêu Mặc đã suy nghĩ về điều này suốt, trong suốt bữa tối, y đã chìm trong suy nghĩ vài lần.
Tiêu Nguyệt Mai nhìn y, hơi nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn y.
Quý Nghiêu cũng nhìn Tiêu Mặc vài lần, cuối cùng không nhịn được mà lấy ngón tay chọc Tiêu Mặc, “Anh ơi, anh bị sao vậy? “
Tiêu Mặc nói “Ừm", lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt quan tâm của Quý Nghiêu, lắc đầu, “Không có sao đâu. “
Y nhìn Tiêu Nguyệt Mai, “Cô ơi, tối về con muốn hỏi cô một điều. “
Tiêu Nguyệt Mai sững sờ, “Chuyện gì vậy? “
Tiêu Mặc không nói, nhưng nhìn cô chăm chú.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Mặc, Tiêu Nguyệt Mai đã đoán được điều gì đó, cô im lặng một lúc mới gật đầu nói: “Được rồi, con muốn hỏi gì, thì cô sẽ nói cho con biết.
Tiêu Mặc rũ mắt xuống, “Cảm ơn cô. “
Quý Nghiêu bẹt miệng, chán nản nói: “Hai người đang nói gì vậy? Cảm giác thần bí quá, con không thể biết sao?"
Tiêu Nguyệt Mai đặt một miếng sườn vào bát của cậu, “Này, con ăn đi. “
Quý Nghiêu ậm ừ hai lần, còn không gắng gượng hỏi nữa, cậu mơ hồ đoán được là cái gì, thậm chí cũng biết mình không giúp được.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, ngày đầu tiên của năm mới, thành phố Y tối nay rất sôi động, từ 9 đến 10 sẽ bắn pháo hoa, nên sau khi ăn tối, Quý Nghiêu đã hẹn bạn cùng lớp chuẩn bị chơi..
“Đừng quá muộn, về sớm đấy. " Tiêu Nguyệt Mai khuyên Quý Nghiêu và đưa cho cậu mấy trăm đồng.
“Con biết rồi, đừng đợi cửa con, mẹ ngủ sớm đi." Quý Nghiêu nói xong, vẫy tay với Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai, rồi quay đi.
Tiêu Nguyệt Mai cầm khăn giấy lau khóe miệng, “Tiêu Mặc, chúng ta về nhà nhé? Ở nhà nói chuyện sẽ thuận tiện hơn."
Tiêu Mặc nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng ạ. “
–
Sau khi trở về nhà, Tiêu Nguyệt Mai cất đồ hết và lấy ra mấy chai bia trong tủ lạnh.
Sau khi rót cho mình một ly, cô hỏi Tiêu Mặc, “Con cũng lớn rồi, có muốn uống một chút không?"
Tiêu Mặc vốn định nói “Không “, nhưng khi lời này đến môi, lại vòng lại nhất thời trở thành một từ, “Được ạ. “
Vì vậy Tiêu Nguyệt Mai cũng rót một ly cho Tiêu Mặc.
Tiêu Nguyệt Mai uống cạn mấy ly bia trong một hơi, cho đến khi má cô trở nên đỏ bừng, và đôi mắt dần trở nên mông lung, cô bóp chặt cốc và mở miệng.
“Tiêu Mặc, cô biết con muốn hỏi gì, những điều này lẽ ra cô phải nói với con, lý do mà mẹ con quyết định không nói cho con biết là bà không muốn con bị ảnh hưởng bởi việc này, nhưng bây giờ con đã lớn hơn hơn nữa suốt cả năm nay con còn luôn truy tìm chân tướng. “
Tiêu Mặc chỉ cảm thấy bia trong miệng rất đắng, thì thào nói: “Lúc cha gặp chuyện, con còn rất nhỏ không hiểu chuyện gì, sau này mẹ cũng rời đi, con vô tri vô giác trong nửa năm, cho đến khi ở trường xảy ra sự việc đó – lời của thầy giáo, và ánh mắt của thầy, như một cái gai đâm vào tim con, con chợt biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này, con không thể để cha cứ phải lưng đeo tội danh này mãi mãi …"
Tiêu Nguyệt Mai mỉm cười, nhưng mắt cô đã đỏ hoe. “Anh ấy luôn là một người tốt như vậy, nhưng anh ấy phải gánh tội danh ‘Sát nhân’ rời khỏi nhân thế. Cho đến giờ, khi người khác nhắc đến anh ấy, vẫn đầy ác ý, cảm thấy may thay là anh đã bị kết án tử hình … họ vốn không biết gì cả. “
Để nước mắt chảy xuống, Tiêu Nguyệt Mai lấy tay che mặt, giọng đầy tự trách, “Cô cũng thật vô dụng, hơn ba năm, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối…"
Cô bỏ ra rất nhiều tiền để thuê thám tử tư, nhưng vô ích, đối phương quá lợi hại đã xóa sạch dấu vết của mình, nếu không phải cô tin vào nhân phẩm của anh trai mình, càng biết anh trai mình quý trọng gia đình và học sinh đến nhường nào, chỉ sợ rằng cô cũng sẽ tin vào phán quyết “Anh mình giết người “.
Tiêu Nguyệt Mai rót cho mình một ly bia rồi uống cạn, sau đó lau nước mắt nói: “Tiêu Mặc, hãy nghe cô, hung thủ rất xảo quyệt, hơn nữa còn trên cơ, gã có thể xóa dấu vết xuất hiện của gã, giống nhưu trước giờ chưa từng xuất hiện – một số bằng chứng quan trọng trong vụ giết người này, trải giường dính bánh, một nửa dấu giày, vết máu trong móng tay của người đã khuất, vân tay để lại trên hung khí, tất cả đều thuộc về anh trai của cô, cũng là, cha của con… Ngoại trừ anh ấy, thì chỉ có người chết, không có ai khác. Hung thủ đã sắp xếp hiện trường hoàn mỹ như vậy, tâm tư cẩn thận đến mức nào? “
Tiêu Mặc cau mày, “Vân tay và vết máu? “
“Đúng. " Tiêu Nguyệt Mai nắm lấy quần áo của cô, dường như cảm thấy hơi lạnh, Tiêu Mặc nhìn thấy thế, đứng dậy, lấy một cái chăn, đắp cho cô. Tiêu Nguyệt Mai mỉm cười và tiếp tục: “Cảnh sát xác định rằng anh hai là hung thủ dựa trên bốn bằng chứng quyết định này. Cụ thể hơn, một là vết máu của anh hai trên ngón tay của Lí Tư – chết một cái là lúc đó, mu bàn tay của ảnh thật sự bị thươn, còn là bị trầy nữa. “
“À, con nhớ rồi. " Tiêu Mặc nói, " Đêm hôm đó khi cha về, trên mu bàn tay của cha có vết xước. Nó khá nghiêm trọng. Mẹ hỏi cha xong cha nói trên đường về đã gặp phải hai cô gái trẻ say rượu đang lôi kéo nhau đi, thấy hai cô gái yếu ớt sắp ngã, cha đã gọi giúp một chiếc taxi và đưa cả hai lên xe, trong quá trình đó còn bị cô gái trẻ say rượu đó cào. “
“Đúng là vậy, khi ở đồn cảnh sát, anh ấy cũng nói như vậy."
Tiêu Nguyệt Mai ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi, “Nhưng cảnh sát không tin, không có giám sát, lại càng không thể tìm thấy cô gái mà anh ấy nói … Lúc không tìm thấy ai, nhưng tất cả bằng chứng vào lúc đó lại nhằm vào mình anh ấy, những gì anh nói dường như chỉ là ngụy biện – làm sao cảnh sát có thể tin rằng có sự trùng hợp như vậy? Hơn nữa trong móng tay của Lí Tư có máu của anh ấy, mà anh ấy cũng không giải thích được tại sao lại có việc như vậy. “
Tiêu Mặc lần đầu biết được chi tiết vụ án, nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm trầm trọng.
– Liệu có phải vụ án năm đó, thực chất là một người có lai lịch lớn ra tay?
Người ấy là ai?
Có quyền lực tới mức nào?
Sự thật giống như một hố đen đầy ẩn số, kinh hoàng đến rợn người.
Tiêu Mặc mím chặt môi, dùng tay nắm chặt chiếc cốc hơn, một lúc sau mới bình tĩnh lại, y hỏi: “Còn vân tay, là có chuyện gì?"
Tiêu Nguyệt Mai cho biết: “Cảnh sát đã tìm thấy hung khí giết người khi điều tra hiện trường vụ án. Đó là một con dao gọt hoa quả. Theo phán đoán, con dao gọt hoa quả thuộc về Lí Tư, cô ấy đã đặt nó trên bàn trà. Trong lúc tranh chấp với hung thủ, thì hung thủ lấy con dao ấy và đâm vào ngực cô, thực tế, một nhát trí mạng, như thể hung thủ dường như có một mối hận thù sâu sắc đã đâm thêm sáu nhát dao nữa – và vân tay của anh hai đã được tìm thấy trên con dao. “
Môi của Tiêu Mặc trở nên trắng bệch, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cái kiểu lạnh đến thấu xương, ngẩng đầu uống hết phần bia còn lại trong ly, sau đó lại rót thêm một ly nữa uống cạn, răng mới ngừng va vào nhau lập cập, “Nói như thế, thật ra cha dã đến hiện trường vụ án?"
“Không, anh ấy chưa bao giờ đến." Tiêu Nguyệt Mai nói, “Anh ấy nói rằng anh ấy nhận được một cuộc gọi từ Lí Tư vào ngày hôm đó, Lí Tư đã nhờ anh ấy giúp đỡ và nói rằng có người muốn quấy rối cô ấy, anh hai an ủi Lí Tư, để Lí Tư đừng sợ, rồi vội chạy một mạch đến nhà Lí Tư, vừa đến nơi đã gõ cửa nhưng không thấy đáp lại, anh gõ cửa một hồi lâu và định mở ra thì lúc đó hàng xóm bên cạnh chạy ra nói Lí Tư đi ra ngoài rồi, cô ấy về nhà. “
“Thật không ạ? " Tiêu Mặc tập trung suy nghĩ, nói với Tiêu Nguyệt Mai về phỏng đoán của Tần Hoan vào buổi chiều.
Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt Mai co rút lại, cô ngồi thẳng dậy, “Chờ đã Tiêu Mặc, con nói lại giả thiết của bọn con từ đầu đến cuối cho cô nghe xem nào."
Vì vậy, Tiêu Mặc nói lại lần nữa.
Tiêu Nguyệt Mai đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách rộng rãi vài lần, cuối cùng dừng lại, “Ừ, đúng, có lý. Lúc đó, anh ấy không vào cửa – anh ấy không bịa chuyện, cũng không nói dối, anh ấy thật sự chưa vào, chỉ ở ngoài cửa, anh ấy chưa từng gặp Lí Tư. “
“… Nhưng về máu và dấu vân tay phải giải thích thế nào? " Tiêu Nguyệt Mai lại ngồi xuống, cau mày tự hỏi.
Tiêu Mặc đột nhiên nói: “Nếu hung thủ biết Lí Tư thì vậy có khi nào hung thủ cũng biết cha con không? Dấu vân tay muốn lấy rồi in trên dao hoa quả rất đơn giản, về phần máu trong ngón tay, cô gái trẻ say rượu mà cha đụng phải, có phải là hung thủ cố ý an bài không? ‘Loại trừ tất cả những chuyện không thể xảy ra, còn lại chuyện dù có khó tin cỡ nào, thì cũng chính là chân tướng’ – giả sử nó thực sự là như vậy?"
Tiêu Nguyệt Mai nhìn chằm chằm vào những chai bia rỗng trên bàn trà, “Nếu là như vậy, thì anh hai … " Nếu không thiện lương như thế thì tốt rồi.
Tuy nhiên, những lời này bị mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể nói thành lời.
Vì lòng tốt không sai, nên hung thủ không thể trả giá vì lòng tốt.
– Anh trai cô từ đầu đến cuối không làm gì sai cả.
Tửu lượng của Tiêu Mặc không tốt, vừa rồi uống mấy ly, bây giờ lên hơi men một chút, y nhéo cổ tay để có thể tập trung. “Cô ơi, cô vừa nói năm đó cha vội đến nhà Lí Tư rồi, lúc gõ cửa, người hàng xóm nói với cha rằng Lí Tư đã ra ngoài? “
Tiêu Nguyệt Mai hồi thần, “Đúng, tất cả đều được ghi trong hồ sơ. “
“Điều này là không thể. " Tiêu Mặc đổi tư thế ngồi, để cho Tiêu Nguyệt Mai không nhìn ra được là y đang nhéo chính mình, “Lí Tư hẳn là chưa từng ra ngoài, ‘cuộc gọi cầu cứu’, ‘cha không vào cửa ‘ cả hai điểm đều đúng, chắc hẳn Lí Tư vẫn chưa rời đi, rất có thể cô ấy đã chết. “
Biết được ý của Tiêu Mặc, Tiêu Nguyệt Mai hít vào một hơi, “Tiêu Mặc, ý của con là … Thật ra có hai hung thủ?! “
“Gã ta có ít nhất một đồng phạm, tức là có hai người ở hiện trường." Tiêu Mặc cụp mắt xuống, quầng mắt đã đỏ bừng, “Cả hai người này đều biết cha, có lẽ bọn họ đã kiểm tra điện thoại của Lí Tư, biết cô đã gọi điện cho cha, có thể họ cũng biết cha, biết cha nhận được cuộc gọi thì sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ tới, cho nên bọn họ đã lên kế hoạch giá họa này từ lâu rồi …Một người trong số họ giả thành Lí Tư và đi ra ngoài dưới sự chứng kiến của hàng xóm, trong khi người còn lại ở lại hiện trường, chờ khi cha đi rồi, gã ta in dấu giày, dấu vân tay của cha và sắp xếp hiện trường … Mà người giả thành Lí Tư đã tìm ai đó giả say, cào tay cha và lấy máu của cha… “
Tiêu Mặc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, nhanh chóng biến mất, “Cô à, không phải cảnh sát phá án sẽ chú ý đến động cơ phạm tội sao? Cha và Lí Tư không có ân oán gì, Lí Tư là học sinh mà ông kiêu hãnh nhất, dù cho có những bằng chứng này, sao họ không cảm thấy là không hợp lý chứ? “
“Có một số việc, thật là trùng hợp, trùng hợp vô cùng." Tiêu Nguyệt Mai nhịn không được lại uống hết mấy ly bia, cho tới khi bia trên bàn hết hẳn, chỉ còn lại có một đống bình, cô mới chậm rãi nói “Hai ngày trước khi xảy ra án mạng, Lí Tư đột nhiên chạy đến văn phòng rồi mắng anh hai, cô ấy mắng rất dữ dội … Cảnh sát hỏi thăm các học sinh và thầy cô đã chứng kiến thấy vụ này, tất cả mọi người đã làm chứng nói lúc ấy anh hai đã rất tức giận, giận đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng hung dữ với Lí Tư. “
Tiêu Mặc mở miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quay mặt đi, sau đó dùng mu bàn tay che mắt, thấp giọng nghẹn ngào.
Định mệnh dường như là thủ phạm, nó cứ từng bước thôi thúc, để hung thủ hoàn mỹ giá tội thành công, rồi sau đó lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
–
Cùng lúc đó, nhà họ Tần.
Sau bữa tối, Tần Hoan và ba Tần vào phòng làm việc, sau đó phòng làm việc vẫn luôn đóng kín cửa, chỉ có một luồng ánh sáng nhẹ từ khe hở bên dưới phát ra.
Tần Thời đứng bên ngoài phòng làm việc, nhỏ giọng hỏi mẹ Tần, “Mẹ, tối nay anh hai con xảy ra chuyện gì vậy, anh ấy sao đột nhiên nghiêm túc muốn nói chuyện với ba thế."
“Việc nên biết, anh của con sẽ nói cho con biết, nếu không nên biết, thì hỏi mẹ cũng vô dụng. ‘Mẹ Tần chọt chọt đầu cậu," Được rồi, con đi chơi đi, đừng có đứng ở cửa nữa, nhà của chúng ta cách âm tốt, dù có đứng đây nửa ngày thì con cũng không có nghe được gì đâu. “
Tần Thời nghĩ thấy cũng đúng, liền xoay người rời đi.
Trước khi mẹ Tần đi, bà còn nhìn lại phòng làm việc, nụ cười dần tắt, lộ ra vẻ lo lắng.
Trong phòng làm việc.
Lần đầu tiên Tần Hoan hỏi ba Tần về vụ án năm đó một cách trịnh trọng và nghiêm túc như thế.
“Con tới hỏi, có phải là do Tiêu Mặc nhờ con hỏi không?" Ba Tần ngồi ở bàn đọc sách, nhìn Tần Hoan một cách dò xét.
Tần Hoan lắc đầu, “Không phải, từ đầu đến cuối bạn cùng bàn của con không bảo con hỏi ba, mà là do con muốn hỏi … Con muốn biết chứng cứ giết người của Tiêu Cần là gì."
Ba Tần thở dài, “Vụ án đã lâu như vậy … “
Tần Hoan nhìn thẳng vào ba Tần, “Nhưng vẫn có người khăng khăng điều tra, đám người bạn cùng bàn với con vẫn đang điều tra, họ không tin Tiêu Cần giết người, ngay cả ông bà nội cũng không tin. Ba ơi, tại sao hồi đó lại xác định Tiêu Cần là hung thủ? Tại sao sơ thẩm lại tuyên án hoãn tử còn nhị thẩm lại tuyên án tử hình? “
Ba Tần không nghiện thuốc lá, nhưng khi nhắc tới vụ án này, lại tránh không khỏi việc châm thuốc hút.
Khói sương mơ hồ, ba Tần đứng dậy mở cửa sổ, gió thổi vào xua đi hơi ấm từ điều hòa, Tần Hoan không nhúc nhích, nhìn ba Tần.
“Là bằng chứng. " Ba Tần nói, “Bằng chứng trong vụ án này vô cùng xác thực, thậm chí ngay cả động cơ duy nhất cũng nhắm vào Tiêu Cần."
Tần Hoan nhíu mày, “Động cơ? Động cơ gì?"
“Động cơ giết người. Con đã điều tra với Tiêu Mặc rồi nhỉ? Vậy thì hẳn là con biết người chết tên là Lí Tư khi cô ấy chết, vừa tròn 22. Lí Tư không chỉ có thành tích xuất sắc mà còn có cách đối nhân xử thế riêng, có thể nói là vô cùng tốt bụng, đi học hơn ba năm chưa bao giờ xích mích với ai, bên ba đã điều tra và tất cả mọi người đều nói rằng cô ấy không bao giờ nổi giận và có EQ cao … Chỉ có Tiêu Cần là ngoại lệ. Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Lí Tư bất ngờ chạy đến văn phòng và quát mắng Tiêu Cần, lúc đó mặt Tiêu Cần tái mét, ông ấy kéo Lí Tư vào góc và tranh cãi với cô, theo người chứng kiến cho hay thì cô ấy còn hất một cốc nước lên người Tiêu Cần … Sau khi Lí Tư rời đi, Tiêu Cần mím môi không nói gì, cả buổi chiều đều thất thần, không biết đang nghĩ gì – Vụ tranh chấp này là động cơ của Tiêu Cần."
Tần Hoan khó hiểu, “Nhưng không phải Tiêu Cần luôn tốt với người khác sao? Tại sao Lí Tư lại mắng ông ấy? Lí Tư là học sinh đắc ý nhất của Tiêu Cần, thậm chí còn gửi bức ảnh chụp chung cùng với Lí Tư, Lạc Hân Hàn cho ông nội mà, ông nội nói rằng Tiêu Cần rất tự hào mỗi khi nhắc đến họ. “
“Trần Phi. " Trên tay ba Tần chỉ còn lại tàn thuốc. Ông ấn tàn thuốc vào gạt tàn và châm một điếu khác. “Con có biết là Lí Tư thích Trần Phi không?"
Tần Hoan nhìn ba mình châm điếu thuốc thứ hai, tiến lên giật lấy, dập tắt rồi nói: “Vâng, hôm nay bọn con gặp Lạc Hân Hàn, gã đã nói thế."
Ném điếu thuốc đã tắt vào gạt tàn, hắn lại nói: “Ba à, ba bớt hút thuốc đi."
Ba Tần nghe xong thật sự không thèm đụng đến điếu thuốc nữa, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Tần Hoan, đứng thẳng người, là thói quen mà bao năm qua ông đã tập thành, “Lần đó Lí Tư biết được Trần Phi bị hãm hại đuổi học, mà Tiêu Cần là lý do khiến Lâm Chí Phong hại Trần Phi bị đuổi học. “
Tần Hoan đi vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh ba Tần, “Lâm Chí Phong hại Trần Phi, có liên quan gì đến Tiêu Cần?"
Ánh mắt Ba Tần sâu thẳm, quay đầu nhìn Tần Hoan, hồi lâu sau mới nói: “Lâm Chí Phong là gay, gã thích Tiêu Cần."
“!" Tần Hoan bất ngờ.
Ba Tần rùng mình, đóng cửa sổ và hâm nóng điều hòa, nhưng căn phòng không nóng lên nhanh chóng. Lí Tư đã từng cào kẻ sát nhân, ngón tay của cô ấy dính máu của hung thủ – nó thuộc về Tiêu Cần Và khi bên ba bắt được Tiêu Cần, mu bàn tay của ông ấy cũng bị trầy, đó được xác định là vết cào của nữ. Về việc con nói rằng bản án tử hình được thi hành ngay lập tức trong phiên sơ thẩm thứ hai, đó là quyết định của tòa án. Ba là cảnh sát, ba chỉ có trách nhiệm bắt giữ phạm nhân và giao nộp chứng cứ. “
Tác giả :
Hủ Mộc Điêu Dã