Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn
Chương 9 Tuyết Nữ (5)

Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn

Chương 9 Tuyết Nữ (5)

Editor: KimH

Beta: Maria



Lâm Tinh Hà thấy có chút kỳ lạ.

Tất cả những người mất tích đều là người nơi khác, nhưng thi thể nam chết trong ảo cảnh của Tiểu Tuyết Cơ lại là người trong trấn này.

Cô không nghĩ ra nguyên nhân, cầm điện thoại chụp hồ sơ của mười sáu người lại, để ngừa mình bỏ qua tin tức nào đó. Sau khi chụp xong, cô mới rời khỏi phòng hồ sơ.

Đường Tâm canh ở bên ngoài, thấy Lâm Tinh Hà ra ngoài thì nhẹ nhàng thở ra, như tìm thấy người đáng tin cậy, lập tức đi sát lại, khoác tay Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà hỏi cô ấy: "Tiểu Tuyết Cơ có đến không?"

Đường Tâm lắc đầu.

Lâm Tinh Hà nói: "Trấn nhỏ này rất kỳ lạ, đã xảy ra việc mất tích mười sáu người, tất cả đều là đàn ông. Nhân viên công tác của trung tâm cứu viện cũng rất kỳ lạ, không chỉ che giấu sự thật là thường xuyên có người mất tích, hơn nữa trên trấn rõ là đã có người chết, vậy mà lại không muốn tiết lộ cho tôi..."


Đường Tâm nói: "Có thể là sợ khách du lịch biết, không ai muốn đến đây du lịch?"

Lâm Tinh Hà nói: "Có khả năng này, nhưng sau khi chị ta biết tôi là người yêu của người chết, cũng không muốn nói cho tôi biết người chết đã bị hại, điều này không bình thường. Hơn nữa tôi chưa nhìn thấy người đàn ông nào trong thị trấn này."

Đường Tâm nghe xong, có chút lơ ngơ.

...Lâm Tinh Hà chỉ ở trong thị trấn lâu hơn bọn họ có năm sáu tiếng đồng hồ thôi, năm sáu tiếng đồng hồ này cô đã làm gì thế? Sao lại thành người yêu của người chết rồi? Mà người chết đến từ đâu ra vậy trời?

Lâm Tinh Hà nói: "Đây là manh mối quan trọng, hơn nữa không biết người đàn ông trong ảo cảnh mà Tiểu Tuyết Cơ tạo có phải do bé gϊếŧ hay không."

Đường Tâm hỏi: "Người đàn ông nào cơ?"

Lâm Tinh Hà nói: "À, nếu cậu muốn biết thì tôi có ảnh chụp đấy."


Lâm Tinh Hà mở ảnh chụp ra, Đường Tâm vừa thấy, suýt chút nữa mềm chân.

Trên màn hình điện thoại là một thi thể nam mặc đồ màu đỏ, treo ngược trên trần nhà, xung quanh máu chảy đầm đìa ướt sũng âm trầm.

Vốn dĩ một người như Đường Tâm sẽ thấy sợ hãi, nhưng thấy Lâm Tinh Hà không sợ xíu nào, giống như ảnh chụp chỉ là hình ảnh nào đó trong phim kinh dị, ngay lập tức cô ấy cũng không sợ giống trước, nói: "Đây là người đàn ông trong trấn nhỏ ấy à?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ không phải do Tiểu Tuyết Cơ gϊếŧ."

"Tại sao?"

"Bé hơi yếu, lại hơi ngốc nghếch, thấy không làm tôi sợ thì tức giận đẩy cửa bỏ đi, cậu nghĩ người có thể làm ra loại chuyện này có thể treo ngược một người đàn ông lên trần nhà đấy à?"

Đường Tâm nghĩ thầm, không, quái vật rõ ràng rất đáng sợ! Không yếu một xíu nào! Cũng không ngốc nghếch xíu nào hết! Là người cực kì may mắn như cậu không đi theo con đường bình thường mà thôi!


Lúc này, Lâm Tinh Hà bỗng nhiên nói: "Tôi phải nghĩ ra cách để biết trấn nhỏ này đã xảy ra chuyện gì mới được."

Đường Tâm có lòng cống hiến một phần sức lực của mình, vắt hết óc nói: "Chờ sáng mai tìm mọi cách để hỏi nhân viên công tác về chuyện này được không? Vừa đe dọa vừa dụ dỗ ấy?"

"Có đạo lý."

Đường Tâm có chút vui vẻ, nói: "Chúng ta có thể dùng tiền thu mua lòng người, hoặc là tìm nhược điểm của đối tượng tra hỏi, tôi...tôi thu thập tin tức rất tốt, sáng ngày mai tôi..."

Lâm Tinh Hà nói: "Không, lời mà nhân viên công tác nói chưa chắc đã đúng. Chúng ta không biết bọn họ che giấu điều gì, chủ động hỏi bọn họ ngược lại sẽ rút dây động rừng."

"Vậy..."

"Ngoại trừ người trong trấn nhỏ, có thể hỏi những người khác."

"Người... Người nào?"

Nửa tiếng sau, Đường Tâm nằm ở trong phòng mình.
Trên tấm đệm ố vàng còn sót lại nửa đống tóc rơi rớt trên gối mà cô ấy mới mất trước đó không lâu. Cảm giác Tiểu Tuyết Cơ năm miệng vừa mới kề sát mặt cô ấy còn rõ ràng như mới.

Nghĩ đến việc này, cô ấy không nhịn được run cả người.

Lâm Tinh Hà nói với cô ấy: "Nếu cậu sợ hãi có lẽ có thể hấp dẫn Tiểu Tuyết Cơ đến đây, đợi lúc bé đến, cậu giữ bé lại, để tôi đến bắt bé, tra hỏi người trong thị trấn không bằng tra hỏi Tiểu Tuyết Cơ."

Trong nháy mắt kia Đường Tâm hiểu ra một câu châm ngôn —— Người can đảm bao nhiêu thì sản nghiệp sẽ nhiều bấy nhiêu, lá gan của Lâm Tinh Hà chắc chắn làm bằng kim cương!

Nhưng mà Đường Tâm hạ quyết tâm lên thuyền Lâm Tinh Hà thì sẽ không có biện pháp từ chối lời đề nghị này của Lâm Tinh Hà.

Chỉ là một câu cuối cùng của Lâm Tinh Hà đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc trợ tim: "Vốn dĩ tôi cũng muốn tự mình làm, nhưng bé không làm tôi sợ, hơn nữa hình như Tiểu Tuyết Cơ hơi sợ tôi, nếu tôi làm mồi câu, chắc chắn bé sẽ không cắn câu, chỉ có thể để cậu ra trận..."
...Tiểu Tuyết Cơ sợ Lâm Tinh Hà, đồng nghĩa với Tiểu Tuyết Cơ có nhược điểm, cô ấy vẫn có chút an toàn.

Đường Tâm không ngừng nghĩ tới ít việc làm mình sợ hãi ở trong đầu, nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra một việc, thật ra cô ấy không cần nghĩ gì, nằm ở chỗ này thôi cũng đủ để cô ấy sợ rồi.

Cô ấy nhắm mắt lại cảm nhận được lông mi đang run rẩy, hô hấp dần trở lên gấp rút.

Đột nhiên cô ấy cảm nhận được có một ngọn gió lạnh lẽo, giống hệt lúc trước.

Đường Tâm biết Tiểu Tuyết Cơ đến!

Cô ấy sợ hãi theo bản năng, mím chặt môi, gọi ra một cái tên.

Cô nhớ rõ Lâm Tinh Hà nói, lúc Tiểu Tuyết Cơ lại gần, nhắm hai mắt nhào đến, sau đó gọi to: "Lâm Tinh Hà!"

Chỉ nghe "Sầm" một tiếng, ánh đèn trong phòng được bật lên.

Đường Tâm ôm chặt thứ trong ngực, đã dùng hết sức lực toàn thân. Cô ấy không dám nhìn trong ngực có thứ gì, thậm chí cũng không dám nghĩ, bởi vì cô ấy cảm nhận được độ ấm trong ngực giảm xuống số âm, trong giây lát lại biến thành thứ trơn trượt, xúc cảm như loài bò sát.
Cũng ngay lúc này, Đường Tâm nghe thấy Lâm Tinh Hà ngạc nhiên "Ồ" lên, nói: "Tiểu Tuyết Cơ em lợi hại lắm, còn có thể biến thành rắn! Rất có triển vọng nha. Sau này nếu không tổ chức ban nhạc năm miệng thì em có thể vào sở thú ăn uống free đấy..."

Đường Tâm nghe thấy chữ "rắn", nhất thời sợ tới mức buông lỏng tay.

Loài bò sát này làm người ta ghê tởm tới cực hạn!

Cô ấy vừa buông tay thì con rắn đã bò vào trong góc, cô ấy hoàn hồn lại mới khẽ meomeo mở một mắt ra, lại thấy Lâm Tinh Hà rõ mang diện mạo của một cô gái nhỏ yếu đuối, trong tay lại cầm một con rắn đen, ấn vào chỗ bảy tấc của nó.

Đuôi rắn đen điên cuồng giãy giụa, thấy giãy giụa không có hiệu quả, nó rũ đầu xuống, khôi phục nguyên hình, biến thành một bé gái như cục bột nếp trắng ngần, giờ phút này đang đáng thương bị Lâm Tinh Hà ấn ở trên giường, vừa ngẩng đầu, tròng mắt đen láy đẫm nước mắt.
Đường Tâm nháy mắt mềm lòng.

Lâm Tinh Hà nói: "Dây thừng đâu? Không phải cậu mang dây thừng vào trường thi à? Trói bé lại."

Đường Tâm lấy lại tinh thần, vội vàng cầm dây thừng ra, giúp Lâm Tinh Hà trói gô* Tiểu Tuyết Cơ vào chân giường.

*trói gô: trói chéo tay ra sau lưng.

Đường Tâm nhỏ giọng hỏi: "Cô bé không phải con người, dây thừng có tác dụng không?"

"Không biết, trói vào thì an tâm hơn chút."

Đường Tâm lại hỏi: "Cậu không sợ rắn à?"

Lâm Tinh Hà nói: "Sợ thì cũng không sợ, chỉ thấy ghê tởm thôi, nhưng theo bản năng tôi thấy mình có vận khí tốt, nó không làm hại tôi được, cho nên mới bắt lấy nó."

Đường Tâm: ...Thôi được rồi, cô ấy không hiểu thế giới của người cực kỳ may mắn.

Lâm Tinh Hà ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của Tiểu Tuyết Cơ, thấy bé còn để tóc tết hai con rết hôm qua cô tết cho, cười tủm tỉm nói: "Em thích bím tóc chị tết cho đúng không? Chúng ta làm giao dịch được không? Em nói cho chị những việc chị muốn biết, chị lại đổi cho em kiểu tóc đáng yêu khác."
Tiểu Tuyết Cơ bĩu môi, tức giận, không nói lời nào.

Lâm Tinh Hà nói: "Sao em không biến thành rắn? Nếu bây giờ em biến thành một con muỗi, em có thể thoát khỏi dây thừng này. À, chị biết rồi, có phải em không thể biến được đúng không?"

Cô sờ đầu bé: "Em thay đổi hình thái và bộ dáng của mình không phải là vì em thích biến thành gì là có thể biến thành nó đúng không? Có thời gian giới hạn? Tựa như mấy skill trong trò chơi, dùng hết skill thì cũng chỉ có thể chờ skill đầy rồi mới dùng được."

Tiểu Tuyết Cơ hung ác hà hơi với Lâm Tinh Hà!

Lâm Tinh Hà nới với Đường Tâm: "Cậu xem, tôi đoán đúng rồi, bé thẹn quá hóa giận nè." Nói xong, cô lại sờ đầu Tiểu Tuyết Cơ, nói: "Được rồi, chúng ta không lãng phí thời gian nữa. Chị biết em hiểu chị nói gì, chị hỏi, em trả lời. Em cũng biết đấy, em không làm gì được chị, chị cũng không sợ bất cứ ảo cảnh nào của em. Nếu em không chịu phối hợp tốt, ngày nào chị cũng đi bắt em, để em không có cách nào làm việc khác, không chỉ vậy, chị cũng sẽ nói nhược điểm của em cho mọi người, chỉ cần không sợ ảo cảnh của em, em sẽ không tấn công người khác được, thậm chí không có cách tạo thành thương tổn lớn. À còn nữa, chị còn muốn dán ảnh chụp năm miệng của em đầy trấn nhỏ, để mọi người biết kịch bản quen thuộc của em!"
Biểu cảm của Tiểu Tuyết Cơ vốn đang hung ác ngay lập tức ủ rũ ỉu xìu.

Lâm Tinh Hà nói: "Chị hỏi em, nếu đúng thì em gật đầu, không đúng thì em lắc đầu. Em gϊếŧ người đàn ông mặc đồ đỏ mà em cho chị xem trong ảo cảnh à?"

Tiểu Tuyết Cơ lắc đầu.

"Tuyết Nữ chỉ gϊếŧ đàn ông, đúng không?"

Tiểu Tuyết Cơ gật đầu.

"Ảo cảnh của em là chính mắt em nhìn thấy à?"

Tiểu Tuyết Cơ gật đầu.

Lâm Tinh Hà vỗ đùi, nhanh trí suy nghĩ, nói: "Ôi, sao mình lại không nghĩ ra cách này ngay từ đầu chứ! Em biết tạo ảo cảnh đúng không? Cho chị xem tình huống lúc đó, là cảnh tượng người đàn ông mặc đồ đỏ bị gϊếŧ ấy."

Tiểu Tuyết Cơ không nhúc nhích.

Lâm Tinh Hà thúc giục không ngừng: "Ngoan, đừng im lặng, cho chị xem."

Đường Tâm trợn mắt há mồm.

...Tại sao bây giờ Lâm Tinh Hà càng giống BOSS lớn của trường thi vậy?
Đại khái là chung thuyền với BOSS lớn, Đường Tâm không sợ hãi, cùng đứng trước mặt Tiểu Tuyết Cơ với Lâm Tinh Hà.

Mà lúc này, Tiểu Tuyết Cơ không tình nguyện di chuyển.

Trong giây lát, căn phòng Lâm Tinh Hà đứng lập tức thay đổi hình dạng, không phải căn phòng lần trước nhìn thấy của chị Mộng, mà là một hang động bốc lên sương mù.

Trong hang động có một cái hồ đang bốc hơi nóng.

Trong hồ có một đôi nam nữ đang làm vận động không thể miêu tả.

Người đàn ông kia đúng là người đàn ông mặc đồ đỏ bị gϊếŧ, chỉ là lúc này anh ta không mặc quần áo, ôm người phụ nữ, ra sức động.

Lâm Tinh Hà: ???

Đường Tâm: ???

"...Có thể nhanh hơn một chút không? Nhanh gấp hai ấy. Chị không phải rất muốn xem hiện trường phim AV..."

【 Ơ kìa, đừng vậy mà, tui muốn xem! Tui đã chuẩn bị xong khăn giấy rồi! 】
【 Đôi tay đánh chữ đang tỏ vẻ trong sáng. 】

【 Khoan đã, đây không phải trường thi khủng bố à? Sao lại biến thành trường thi SQ* rồi! Muốn xem SQ thì sang phòng phát sóng trực tiếp tên là "Phan An thời đại mới" của Khoa Cổ Đại bên cạnh ấy! Lần nào cũng săn gái trong trường thi, trình diễn đông cung sống. 】

*SQ là từ viết tắt của super quality.

【 Tuy là dung tục, nhưng streamer bên cạnh lần nào cũng nhận được rất nhiều khen thưởng lắm đấy, những sinh vật vị diện khác cũng thích kiểu dung tục như vậy. Nhờ có khen thưởng mà anh ta mua được không ít đạo cụ giữ mạng đó. 】

【 Mọi người đừng nói những thứ không liên quan đến streamer ở đây, muốn pr thì cút sang một bên. 】

【 Huhu tui thuộc đảng cốt truyện, mấy người đừng uy hiếp vớ vẩn, yên lặng để tui xem streamer mới này show thao tác lẳиɠ ɭơ đi mà. 】
...

Không ngờ Tiểu Tuyết Cơ dùng tốc độ nhanh gấp hai thật.

Sau khi người đàn ông và người phụ nữ không nhìn rõ mặt kết thúc vận động không thể miêu tả, người phụ nữ hỏi anh ta: "Anh sẽ ở bên em cả đời đúng không?"

"Sẽ."

"Trong lòng anh chỉ có mình em đúng không?"

"Đúng vậy."

"Anh yêu em không?"

"Yêu."

Bỗng nhiên người phụ nữ cười nhẹ: "Sao anh không nói cho em việc anh đã có vợ?"

Người đàn ông: "Anh..."

"Anh phản bội em, vậy anh đi chết đi."

Người phụ nữ tự tay bóp cổ người đàn ông, sức lực của cô ả rất lớn, nhấc tên đàn ông đó lên.

Mặt tên đàn ông đó biến thành màu gan heo, anh ta muốn tránh thoát, nhưng lại không đủ sức.

Trong hang động nổi lên một ngọn gió mạnh.

Người phụ nữ đang khỏa thân khoác lên mình một chiếc váy trắng như tuyết.

Người phụ nữ để trống một tay lấy cây trâm cài tóc xuống, dùng đầu nhọn đâm vào ngực người đàn ông.
Một cái, hai cái, ba cái...

Máu người đàn ông bắn ra, nhiễm hồng váy trắng.

"... Anh nói anh sẽ mua áo cưới đỏ cho em, vậy thì dùng máu của anh tạo ra một chiếc áo cưới độc nhất vô nhị cho tôi đi..."

Giọng người phụ nữ dần chói tai.

"Đã nói là phải vì anh mà mặc áo cưới đỏ, nhưng đã có người sớm vì anh mặc áo cưới đỏ rồi, vậy anh cũng vì em mà mặc một lần đi...Em sẽ trang điểm cho anh thật xinh đẹp, sau đó treo trong nhà anh... Được không?"

Lâm Tinh Hà nói: "Cho chị xem mặt của Tuyết Nữ đi."

Tiểu Tuyết Cơ đột nhiên lắc đầu.

Lâm Tinh Hà nói: "Em không cho chị xem, tự chị qua xem ..." Cô bước đến chỗ hồ nước, lúc sắp nhìn thấy mặt người phụ nữ, ảo cảnh bỗng nhiên biến mất. Tiểu Tuyết Cơ thở hổn hển, khuôn mặt vốn không có huyết sắc hiện ra cảm xúc sợ hãi.
Lâm Tinh Hà hỏi thẳng: "Em sợ Tuyết Nữ à?"

Hình như Tiểu Tuyết Cơ không nghe thấy cô nói, cả người run rẩy.

Ngay sau đó, bé biến mất không còn tăm hơi.

Đường Tâm nói: "Tiểu Tuyết Cơ chạy rồi à?"

Lâm Tinh Hà nói: "Chắc là skill đủ rồi, có thể dùng kỹ năng thay đổi hình dạng lần nữa, chắc bây giờ bé đã biến thành sinh vật mini mà chúng ta khó phát hiện được, có khả năng còn đang ở trong phòng đấy."

"Vậy... cần tìm không?"

"Không tìm, đêm nay thu hoạch được rất nhiều rồi, tuyệt vời."

Đường Tâm nghĩ nghĩ, nói: "Cho nên Tuyết Nữ gϊếŧ chết người đàn ông mặc đồ đỏ, sau đó đưa thi thể đến?"

"Đúng vậy, cậu đã nghe qua chuyện xưa của Tuyết Nữ chưa? Tuyết Nữ chỉ xuất hiện ở núi tuyết, có làn da trắng nõn và ngũ quan mỹ lệ, bọn họ sẽ ở trên núi tuyết quyến rũ người lạc đường, phát sinh một mẩu chuyện xưa tuyệt đẹp với họ, mà loại sinh vật như Tuyết Nữ không chấp nhận được việc phản bội, nếu bị phản bội, sẽ tự tay gϊếŧ chết kẻ phản bội. Chúng ta cũng vừa thấy đó, đúng là Tuyết Nữ đã gϊếŧ kẻ phản bội."
Lâm Tinh Hà lại lẩm bẩm nói: "Chỉ là Tiểu Tuyết Cơ sắm vai nhân vật gì ở trong đó mới được?"

Cô không nghĩ ra, ngáp một cái, thấy thời gian không còn sớm, dứt khoát không nghĩ nữa mà đi ngủ.

Đường Tâm không dám ngủ một mình, ôm chăn của mình đến phòng Lâm Tinh Hà, ngủ chung với cô.

Sáng hôm sau, Lâm Tinh Hà và Đường Tâm ra ngoài ăn chực bữa sáng free, đang ăn được một nửa, đúng lúc gặp được nhân viên công tác của trung tâm cứu viện.

Tinh thần của chị ta rất tốt, thấy hai người bọn họ từ xa, còn chào hỏi với bọn họ, cười hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Lâm Tinh Hà nói: "Còn khá tốt, một đêm không mơ, ngủ đến hừng đông."

Nhân viên công tác hít mũi một cái, sắc mặt khẽ thay đổi.

Lâm Tinh Hà chú ý tới, hỏi: "Cha đứa trẻ đã đến chưa?"

Nhân viên công tác nói: "Tối qua có bão tuyết, đường núi bị chặn, xe không vào được, dựa theo tình huống trước đây thì phải đợi bão tuyết hoàn toàn kết thúc, đường núi thông thoáng thì mới có thể vào được. Mấy ngày nay làm phiền em chăm sóc bé nhé."
Lâm Tinh Hà cười tủm tỉm nói: "Vâng ạ."

Nhân viên công tác lại nhìn bọn họ vài lần, lúc đang muốn đi, nhìn thấy đám người Sài Vĩnh đến gần.

Lâm Tinh Hà thấy nhân viên công tác lại hít mũi, hình như đang ngửi gì đó, chị ta lộ ra vẻ mặt vừa lòng, ý cười trong mắt càng sâu, chào hỏi bọn họ: "Chào buổi sáng nha."

Sài Vĩnh nói chuyện với nhân viên công tác vài câu rồi mới đi tới, thấy Đường Tâm ngồi cùng Lâm Tinh Hà, cười nhạo một tiếng: "Một đêm không gặp ai đó, thì ra là ôm đùi mới rồi, đừng quên cô còn thiếu tôi năm điểm, đền ơn công sức tôi mang cô xuống núi."

Đường Tâm nói: "Bây giờ tôi đưa anh."

Cô ấy dứt khoát quét năm điểm.

Sài Vĩnh cười lạnh một tiếng, ngồi xuống ở bên kia.

Phương Tử Duyệt và Lý Thành Ngôn cầm bữa sáng free lại, cười nhạo Đường Tâm một cách quái gở một phen.
Đường Tâm hiển nhiên nghe được.

Nếu là hôm qua, chắc cô ấy còn do dự một chút, nhưng sau khi chứng kiến tác phong của trùm phản diện kiêm người cực kỳ may mắn, cô ấy quyết định phải ôm thật chặt chiếc đùi này.

Cô ấy làm như không nghe thấy, ăn bữa sáng của mình.

Phương Tử Duyệt thấy giống như đánh một phát vào bông, chợt thấy không thú vị, nhưng hình như nghĩ tới gì đó, mặt mày hớn hở nói: "Không biết có phải hôm qua quá mệt hay là do giường ở đây quá thoải mái, tôi ngủ rất ngon, còn nằm mơ, mơ thấy mình đi spa, người mát xa cho tôi là người giỏi nhất mà tôi gặp được, xoa bóp cho tôi suốt một đêm, lúc dậy tinh thần thoải mái, tất cả mệt mỏi do hôm qua xuống núi đều biến mất."

Lý Thành Ngôn cũng nói: "Tối qua tôi cũng ngủ rất ngon, cũng nằm mơ."
Phương Tử Duyệt chớp mắt hỏi: "Mơ gì đó?"

Lý Thành Ngôn xấu hổ, vẻ mặt trốn tránh, nói chuyện lấp lửng: "Tôi không nhớ rõ, dù sao cũng là một giấc mơ vui vẻ."

Sài Vĩnh nói: "Tôi mộng xuân, trong mộng có một cô nàng xinh đẹp làm cả một đêm với tôi, con mẹ nó quá sướng."

Lâm Tinh Hà ngồi không xa, nghe hết lời ba người nói.

Cô hỏi nhỏ Đường Tâm: "Cậu có nằm mơ không?"

Đường Tâm lắc đầu, cũng nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"

Lâm Tinh Hà nói: "Cậu nhớ bức tranh trong phòng không? Khả năng cao là nó có tác dụng tạo ra cảnh trong mơ hoặc ảo cảnh. Hôm qua chắc cậu bị Tiểu Tuyết Cơ đánh bậy đánh bạ phá hỏng mất. Xem ra vẽ ngũ quan lên bức tranh cũng làm mất đi tác dụng của nó."

...Vận khí của cô đúng là tốt thật, tối qua cô chỉ đơn thuần thấy không có ngũ quan trông khá rợn người, muốn vẽ cho người kia ngũ quan đáng yêu, không ngờ là chó ngáp phải ruồi.
Lâm Tinh Hà ăn xong bữa sáng, cố ý cùng Đường Tâm đi qua đám người Sài Vĩnh.

Cô học nhân viên công tác hít mũi, dùng sức ngửi, phát hiện trên người bọn họ có một mùi hương kỳ lạ, trên người Phương Tử Duyệt thì nhạt hơn một chút, mùi hương trên người Sài Vĩnh và Lý Thành Ngôn lại nồng hơn.

Ba người bọn họ nói nói cười cười, vậy mà không ai ngửi thấy mùi hương trên người đối phương.

Lâm Tinh Hà hỏi Đường Tâm: "Cậu có ngửi được mùi gì không?"

Đường Tâm gật đầu: "Mùi hương không thể nói rõ."

Tác giả : Đạm Anh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại