Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn
Chương 32 Hoa Hồng Núi Tuyết (9)

Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn

Chương 32 Hoa Hồng Núi Tuyết (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ Truyện được đăng đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức!!! ]

Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenwikiz.com @nhatnguyettu và wordpress onhocuathanhninh (Thanh Ninh)

-

Editor: KimH

Beta: Maria

-

Phù Chu và anh Cửu cũng đang xem camera.

Tình cảnh trong camera đúng là thảm không nỡ nhìn.

Sau khi biến thành lệ quỷ, linh hồn của nhân viên công tác cao lớn gấp đôi cơ thể ban đầu, trông như một đám người khổng lồ.

Ngoại trừ việc khống chế được rất nhiều đồ đạc ra, bọn chúng có thể kết hợp những thứ này lại một cách linh hoạt, thậm chí còn có thể sử dụng vũ khí nóng trên tàu du lịch. Bọn họ không biết vũ khí nóng được giấu ở đâu, camera chỉ có thể quay được các rương súng bay giữa không trung.


Đứng trong phòng thuyền trưởng, bọn họ cũng có thể nhìn thấy rương súng đang di chuyển từ xa.

May là phần lớn thí sinh ở đây không phải người thường, không đến mức bị gϊếŧ chết. Chỉ là tất cả mọi người rất bị động, tất cả lực chú ý đều tập trung vào việc phòng ngự.

Bọn họ chỉ có thể né tránh đồ đạc lũ quỷ điều khiển và những phiền toái mà đồ đạc gây ra.

Mặc dù là có người dùng ma pháp hệ mộc, dùng lá cây tạo thành một cái lồng bảo vệ, nhưng cái lồng này chỉ chặn được đồ đạc chứ không chặn được lệ quỷ xuyên qua.

Bạn học Khoa Kỳ Huyễn ngồi đợi trong lồng lá cây vẫn đang suy nghĩ cách đối phó bọn chúng. Mãi cho đến khi nhìn thấy một con lệ quỷ xuyên được vào trong, cơ thể cao lớn của nó làm cái lồng chật ních lại, nó nhếch cái miệng ghê tởm lên, cười hì hì với hắn rồi làm tan rã lồng lá cây từ bên trong ngay trước mặt hắn. Lúc có một khe hở lộ ra, một chất lỏng kỳ quái được đổ vào qua khe hở, làm hắn sợ tới mức vội chạy khỏi lồng lá cây.


Bạn học có ma pháp hệ hỏa cũng vậy, lửa không chạm được vào linh hồn của bọn chúng, chỉ có thể đốt cháy đồ đạc bọn chúng ném đến. Bạn học tạo ra một vòng lửa quanh mình, không ngờ những con quỷ đó lại kết hội điều khiển nước dập lửa.

Bạn học Khoa Tiên Hiệp cũng gặp phải tình huống tương tự.

Thiên sư bắt quỷ Khoa Cổ Đại lập đàn làm phép, nhưng không có tác dụng gì với lệ quỷ, ngược lại chu sa và máu chó lại hất ngược vào mặt họ.

Rõ ràng ở các thế giới cũ của nhiều người, luôn có biện pháp đối phó với đám quỷ hồn này, thậm chí còn chẳng khó chút nào, bọn chúng luôn có thứ mình sợ. Nhưng đến thế giới này, không biết đám quỷ này có giả thiết gì, hung hăng càn quấy đến nỗi không sợ gì cả, những phương pháp trong giới huyền học cũng không dùng được cái nào.


Lúc này, rất nhiều người đều đang hâm mộ mái tóc của anh Cửu, vạn vật không thể phá hủy được, mạnh đến nỗi lệ quỷ thế giới này cũng không có cách phá hỏng, ngay cả kết giới của Phù Chu cũng có người hâm mộ.

...Ôi, bọn họ không muốn chạy nữa, chạy trốn mệt quá, bị đuổi đến nỗi mệt cả người.

Tàu du lịch lộn tùng phèo hết cả lên.

Phòng thuyền trưởng là nơi duy nhất có phong cách khác biệt, nơi này rất yên tĩnh.

Cả năm mặt phòng đều được anh Cửu dùng các biện pháp để bảo vệ, mặt kính cũng có kết giới trong suốt của Phù Chu.

Phù Chu nói: "Giả dụ, một trăm lệ quỷ đều đâm vào phòng thuyền trưởng, mất bao lâu thì chúng nó phá được?"

"Mười nghìn năm."

"Không, một trăm nghìn năm."

Hai thanh niên cực kỳ tự hào về năng lực phòng ngự của mình liếc mắt nhìn nhau.
Phù Chu lại nói: "Anh Cửu, chúng ta hợp thể sẽ thành thiên hạ vô địch. Chúng ta có năng lực phòng ngự mạnh nhất trên thế giới, anh hợp tác với em, mạnh càng thêm mạnh, đám lệ quỷ kia cũng không còn đáng sợ nữa."

Anh Cửu bình tĩnh từ chối yêu cầu hợp thể của Phù Chu thêm lần nữa: "Một đội không cần hai T, bây giờ bên ngoài loạn như vậy, cậu không lo cho Lôi Đình của mình à?"

Phù Chu nói: "Không sao đâu, nó không đánh lại thì có thể trốn vào trong biển mà."

Nghe anh Cửu nhắc đến vật cưỡi, Phù Chu nhớ ngay đến mèo cưng của Lâm Tinh Hà, lúc này cậu ta mới nhìn về phía Lâm Tinh Hà.

Vừa nhìn, Phù Chu suýt chút nữa câm nín.

Tuy nói là ở đây rất an toàn, nhưng Lâm Tinh Hà cũng bình tĩnh quá nhỉ?

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lâm Tinh Hà đã thu dọn sơ qua phòng thuyền trưởng bị quỷ thuyền trưởng làm cho lộn xộn cả lên, ba chiếc ghế dựa được xếp ngay ngắn về chỗ cũ. Những mảnh kính vỡ được quét gọn vào một góc. Mà lúc này, Lâm Tinh Hà đang đun nước, lấy ra một đống hoa cúc, cẩu kỷ, long nhãn*, táo đỏ trong chiếc tủ lạnh nhỏ bị hỏng.
*Cẩu kỷ:

*Long nhãn:
Cô thong thả rửa sạch những nguyên liệu này, rồi lại dùng nước sôi rửa sạch cốc thủy tinh, cuối cùng mới cho nguyên liệu vào bình nước sôi, bắt đầu đun trà dưỡng sinh.

Một lát sau, trong phòng thuyền trưởng bay ra mùi thơm của long nhãn, táo đỏ, còn đi kèm với mùi thơm thoang thoảng của hoa cúc.

Lâm Tinh Hà đổ ba ly trà, bưng đến, hỏi: "Uống không?"

Phù Chu: "...Lúc nào rồi mà còn uống trà!"

Ngược lại anh Cửu rất bình tĩnh, cầm lấy ly thủy tinh, nói: "Dưỡng sinh, tốt cho đầu tóc."

Phù Chu: "...Ồ, vậy tôi cũng uống một ly, cảm ơn."

Ba người cầm ba ly trà dưỡng sinh, ngồi trên ghế uống trà.

【 Đây... đây đây đây là livestream về cái gì thế? Vừa mới vào, không rõ lắm. 】

【 Nói ra chắc cậu không tin, đây là kênh livestream về cuộc tàn sát quy mô lớn trên tàu du lịch. 】

【 Hình như bọn họ đang uống trà? Còn nói về tóc và dưỡng sinh? 】
【 Xem tiếp đi! Sẽ có niềm vui bất ngờ. 】

【 Ổn định tý đi, để ý giáo chủ, bạn mãi mãi sẽ không đoán được tiếp theo cô ấy sẽ làm gì đâu! Mười phút một niềm vui bất ngờ! 】

Anh Cửu vừa uống trà vừa hỏi Lâm Tinh Hà: "Bên ngoài loạn như vậy, cô không gọi thú cưng của mình về à?"

Lâm Tinh Hà nói: "Tiểu Tuyết Cơ rất thông minh, bé biết tùy cơ ứng biến. Lệ quỷ ngoài kia chỉ điều khiển được đồ đạc, bé không đánh lại thì có thể biến thành sinh vật siêu nhỏ để trốn đi. Hơn nữa năng lực học tập của bé rất mạnh. Bây giờ, bên ngoài tương đương với một cuộc chiến, sau khi âm thầm quan sát, bé có thể tiến bộ hơn nhiều."

Phù Chu nói: "Lôi Đình nhà tôi cũng rất thông minh, cái gì cũng học được, là con rắn thông minh nhất trong những con rắn. Tôi uống trà dưỡng sinh của cô, sau này tôi cho Lôi Đình gặp Tiểu Tuyết Cơ của cô, để nó hỗ trợ bảo vệ bé một chút, coi như trả ân tình này lại cho cô."
Lâm Tinh Hà nói: "Tôi chỉ đang khát mà thôi, muốn uống đồ ngọt nên nấu nhiều một chút, thuận tay cho anh một ly, không tính là ân tình gì đâu."

Phù Chu hừ một tiếng, nói: "Ông đây không thích thiếu ân tình, một giọt trà dưỡng sinh cũng là ân tình."

Anh Cửu nhìn camera, hỏi: "Muốn ra ngoài không?"

Lâm Tinh Hà nói: "Không ra đâu, ở đây được rồi."

"Vẫn luôn ở lại đây?"

"Cũng không phải không thể, chẳng qua là cần mua một thứ."

Nói xong, cô buông cốc thủy tinh, mở vòng tay ra.

Cô ngó đông nhìn tây, trông dáng vẻ như đang đi dạo phố.

Anh Cửu cũng không hỏi Lâm Tinh Hà có tính toán gì, càng không hỏi cô muốn mua đồ gì, chỉ "ồ" một tiếng, rồi tiếp tục uống trà dưỡng sinh.

Thật ra bình thường Phù Chu là người có tính chậm chạp, nhưng bây giờ thấy hai người kia không chút hoang mang, một mình cậu ta như lọt vào sương mù, hơn nữa cậu ta cũng không tin tưởng Lâm Tinh Hà, vậy nên rất vội vã, đứng bên cạnh Lâm Tinh Hà hỏi: "Cô có tính toán gì không, nói cho tôi với, nếu không thực hiện được thì chúng ta lại nghĩ kế hoạch hai."
Dừng một lát, Phù Chu còn nói thêm: "Chúng ta cứ tìm một chiếc thuyền cứu nạn đi, sau đó anh Cửu tạo một cái lồng phòng ngự ở xung quanh, tôi bỏ thêm tầng kết giới để nó vững chắc hơn, ngồi đợi đợt tàn sát quy mô lớn vào ngày thứ tám đến? Chúng ta có thể chờ ở ngoài tàu du lịch, xem bọn chúng có thể gây ra chuyện xấu gì."

Nói xong, Phù Chu đã nhìn thấy có thí sinh Khoa Kỳ Huyễn và Khoa Tiên Hiệp rời khỏi tàu du lịch, họ cưỡi chổi, cưỡi kiếm tiên, bay ở trên biển.

Không ngờ đám lệ quỷ vẫn cứ tấn công, đánh nhau với các thí sinh ở trên biển.

Làm người ta khiếp sợ chính là, đám lệ quỷ còn có thể điều khiển nước biển, tạo ra một lốc xoáy không nhỏ, ép các thí sinh đang bay trên biển phải quay về tàu du lịch.

Phù Chu đành phải bỏ qua suy nghĩ này, đối mặt với lốc xoáy, ít nhất phải tạo ra một kết giới liên thông với mặt đất, quá tốn linh lực, thế giới này còn không có tý linh lực nào, không đáng.
Cậu ta đành phải quay đầu nhìn Lâm Tinh Hà đang xem vật phẩm gì.

Cô lướt qua nhanh như gió, xem đủ loại vật phẩm muôn hình vạn trạng.

Phù Chu nhìn đến hoa mắt, quyết định không nhìn nữa, cầm trà dưỡng sinh lên, chuyên tâm làm một người im lặng.

Nửa tiếng sau, Lâm Tinh Hà không xem vòng tay nữa, mà tập trung nhìn camera.

Lại qua mấy tiếng, lúc này đã hơn 9 giờ gần 10 giờ tối.

Các thí sinh trên tàu du lịch sắp điên rồi, lần đầu tiên bị một loại sinh vật bắt nạt đến nỗi không có chỗ để trốn suốt năm tiếng đồng hồ, bọn họ đã kiệt sức.

Đám lệ quỷ trả lại toàn bộ khuất nhục lúc trước cho bọn họ.

Bọn họ cảm nhận được sự bất lực trước nay chưa từng có, tức giận và nhục nhã, nhưng cố tình là bọn họ không làm gì được đám lệ quỷ này, thậm chí có thí sinh tức giận nói: "Mẹ nó, còn tiếp tục như vậy thì tôi thà chết cũng không để bọn chúng tốt hơn."
Cuối cùng Lâm Tinh Hà không nhìn camera nữa, cô xoay người, nói với anh Cửu và Phù Chu: "Tôi có một đề nghị nhỏ."

Anh Cửu hỏi: "Đề nghị gì?"

Phù Chu im lặng hồi lâu, lúc này cảm thấy có lẽ Lâm Tinh Hà sẽ không có đề nghị gì hay, không muốn nhìn cô dạo phố và xem camera nữa, cậu ta lười biếng dựa vào sô pha, không nói gì.

Lâm Tinh Hà hứng thú bừng bừng nói: "Đến giờ rồi, chúng ta đi gây chuyện thôi!"

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, cầm trà dưỡng sinh đã nguội.

"...Chúng ta cho đám lệ quỷ đó biết, bàn về vai phản diện, chúng ta mới là dân chuyên nghiệp."

【 Đến rồi! Đến rồi! Hành vi phản diện của giáo chủ lại đến nữa rồi! 】

【 Tôi ngồi xổm trong livestream của giáo chủ lâu như vậy, là vì giờ phút này! Giáo chủ xông lên đi! 】

【 Giáo chủ đã nghĩ ra cách gì hay rồi ư? 】

【 Nói thật, tôi thấy không dễ làm đâu, mọi người đều biết rõ đám lệ quỷ này rất khó đối phó như ban ngày, bọn chúng đánh thí sinh, giống như bật hack ý, giả thuyết của mấy con quỷ trong thế giới này lợi hại thật đó. 】
【 Cùng lo lắng cho giáo chủ. 】

【 Tôi chọn tin tưởng giáo chủ! 】

...

Anh Cửu hỏi Lâm Tinh Hà: "Cô định làm thế nào?"

Lâm Tinh Hà nói: "Tôi cần anh và Phù Chu viện trợ về mặt phòng ngự, chẳng qua là cần mượn tên tuổi của các anh thôi, không dùng đến năng lực của các anh thật đâu."

Phù Chu hỏi: "Có ý gì?"

Lâm Tinh Hà nói: "Bây giờ không kịp giải thích nữa rồi, phải nhanh thực hiện thôi, nếu không tôi sợ các thí sinh không chịu đựng được nữa."

Cô mở loa phát thanh, nói: "Chào buổi tối các bạn học. Tôi là Lâm Tinh Hà của lớp số 1 Khoa Hiện Đại. Sau khi nghiên cứu và thực nghiệm trên nhiều phương diện, tôi đã nghiệm chứng ra một biện pháp có thể bắt lệ quỷ, chẳng qua là cần tốn chút điểm và mọi người cần phải tín nhiệm đồng đội của mình. Đương nhiên, tôi cũng sẽ theo dõi tình hình chiến đấu, nếu có người không chống đỡ được, tôi sẽ cung cấp viện trợ phòng ngự của anh Cửu và Phù Chu kịp thời."
Cô lại nói: "...Đừng sợ chiến lược này bị đám lệ quỷ nghe được, vì bọn chúng có nghe được cũng không làm gì được chúng ta. Tình huống bây giờ của chúng ta rất xấu, rơi vào vị trí cực kỳ bị động, tôi tin là đã có nhiều bạn học không kiên trì nổi nữa, nhưng không sao cả, chúng tôi đã tìm được cách rồi. Mong các bạn chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ nên có năm đến mười người, người có năng lực nghiêng về hệ phòng ngự thì ở lại trông trận địa, người có năng lực nghiêng về hệ tấn công thì phát động công kích, nếu có vú em (kiểu như support, bơm máu, buff, debuff), tốt nhất là ở lại trông trận địa cùng, một tổ cử ra hai người là được rồi. Mọi người mở vòng tay của mình ra, tìm từ khóa linh hồn xuất khiếu, các bạn sẽ tìm được rất nhiều đạo cụ ma pháp giúp linh hồn rời khỏi cơ thể hoặc là tiên gia tâm quyết, nếu thấy đắt thì có thể mua hàng dùng thử một tiếng hoặc hai tiếng, giá đã rẻ lại còn có lợi ích thực tế nữa..."
Cô lại nói: "Khi linh hồn các bạn rời khỏi cơ thể thì sẽ chung một thế giới với bọn chúng. Lúc ấy bọn chúng chỉ là thứ không có gì đặc biệt, chẳng qua là cao hơn người bình thường một chút mà thôi. Các cậu có thể tha hồ bắt nạt lại, nhưng tốt nhất là đừng gϊếŧ chết, chúng ta giữ bọn chúng lại vì còn chỗ hữu dụng ..."

Loa phát thanh kết thúc.

Các thí sinh trên tàu du lịch nhìn nhau, trong lúc nhất thời có hơi do dự. Chỉ là bọn họ cũng không do dự lâu lắm, chưa đến nửa phút, nhóm thí sinh Khoa Kỳ Huyễn đã chia nhóm xong rồi.

Hồi nãy bị bắt nạt quá thảm, nỗi tức giận nghẹn ở trong ngực, vô cùng vô cùng tức giận.

Bây giờ nghe thấy loa phát thanh, bọn họ không hề do dự nhiều, đầu tiên là tin tưởng bạn bè, thứ hai là tin tưởng khiên chắn của anh Cửu, có ba pháp sư đã dùng ống thuốc linh hồn xuất khiếu ngay lúc ấy.
Khi bọn họ biến thành linh hồn, bọn họ có thể chạm được vào đám lệ quỷ đó thật.

Có người đầu tiên làm, thì sẽ có người thứ hai.

Hơn mười phút ngắn ngủi, trên tàu du lịch đã chia thành 10 nhóm nhỏ, mỗi một nhóm đều cử ra vài người mạnh về tấn công, những người còn lại thì ở lại trông giữ trận địa nhà mình, bảo vệ mình cũng như cơ thể của những thành viên để linh hồn rời khỏi cơ thể.

Đám lệ quỷ vốn đã hơi mệt rồi, dù sao cũng chiến đấu liên tục trong năm tiếng, cứ tưởng có thể chịu đựng được đến lúc các thí sinh mệt mỏi, thừa thế xông lên để gϊếŧ hết tất cả, không ngờ lại ngược lại.

Giống như loa phát thanh đã nói, linh hồn những người đó cũng rời khỏi thể xác.

Mỗi một linh hồn đều như chó dữ, vừa ra ngoài đã đuổi theo đánh bọn chúng, giống như lại quay về ác mộng ban ngày lúc bị nhốt trên boong tàu.
Lúc này Lâm Tinh Hà mới có thời gian rảnh giải thích với Phù Chu: "Lý do phải đợi lâu như vậy không phải do tôi cố ý kéo dài. Dù sao mọi người đều có quan hệ cạnh tranh, nếu tôi nói ra ngay từ đầu, chưa chắc đã có người tin tôi, hơn nữa cho dù có người tin tôi, bọn họ cũng không dám thử đâu, vì sau khi để linh hồn của mình rời khỏi cơ thể, nếu cơ thể mà bị hủy hoại thì sẽ không quay về được, điều này cần rất nhiều sự tin tưởng. Nhưng..."

Cô dừng một lát, xoay ly thủy tinh trong tay, nói: "Khi một người bị đả kích, bị bắt nạt đến trình độ nhất định, khi nội tâm bọn họ tuyệt vọng và bất lực, có một biện pháp có thể thử được xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ không hề do dự mà đi thử, khi có một người thành công, thì sẽ có rất nhiều người noi theo."
Lâm Tinh Hà lại nói: "Chẳng qua là nhờ có NPC hành khách luân hồi gợi ý tôi mới nghĩ ra được cách này. Lúc tên cặn bã kia làm hỏng camera, tôi sợ gã ta làm hại NPC, nên mới cho Tiểu Tuyết Cơ đi cứu viện, nhưng vẫn chậm một bước. Các anh có để ý không? Lúc tên cặn bã kia ra khỏi phòng bếp, cái ly trên bàn bỗng rơi xuống, tất nhiên không có khả năng là do gió thổi, cũng không phải vừa khéo, là NPC biến thành quỷ làm, chẳng qua cô ấy trốn rất kỹ, không quan sát cẩn thận thì sẽ không biết cô ấy tồn tại..."

"...Vì cô ấy đã biến thành quỷ, cô ấy muốn trả thù cặn bã, nhưng có thể là do vừa mới biến thành quỷ, lực lượng của cô ấy còn rất yếu, căn bản không tạo ra được bất kỳ uy hiếp gì cho cặn bã, cũng vào lúc này, cô ấy gặp phải con quỷ nhân viên công tác bị cặn bã đánh chết. Cô ấy xoay người đi trả thù nhân viên công tác, bắt lấy tay của nhân viên công tác. Cũng nhờ một màn này, tôi mới xác định, ở thế giới này, hoặc cụ thể hơn một chút, ở trên tàu du lịch này, chỉ có biến thành trạng thái linh hồn giống bọn chúng mới có thể chạm vào bọn chúng, cho nên tôi mới nghĩ ra được một chiêu là linh hồn rời khỏi cơ thể này."
Thật ra Phù Chu cũng nhìn camera rất lâu.

Nhưng xem ra, hình như cậu ta và Lâm Tinh Hà không nhìn cùng một camera.

...Sao cô có thể phát hiện được nhiều manh mối như vậy?

Vào lúc Lâm Tinh Hà xoay ly thủy tinh, chuẩn bị uống hết trà dưỡng sinh còn lại, Phù Chu chợt nói: "Để tôi hâm nóng cho cô uống."

Anh Cửu không tiếng động đưa ly thủy tinh trống không qua.

Sau khi biến thành linh hồn, phe thí sinh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Phe lệ quỷ tốn 5 tiếng vẫn chưa thu phục được phe thí sinh, mà phe thí sinh chỉ mất gần 2 tiếng, đã thu phục hơn một nửa lệ quỷ, số còn lại thì chạy trốn khắp nơi.

Ngay lúc này, Lâm Tinh Hà rời khỏi phòng thuyền trưởng.

Cô muốn đến phòng bếp của tiệm cơm Tây.

Phù Chu muốn đi tìm Lôi Đình nhà mình, vì thế xung phong nhận việc bảo vệ Lâm Tinh Hà, để lại một mình anh Cửu canh giữ phòng thuyền trưởng.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Trong một ngày ngắn ngủn, tàu du lịch đã trải qua hai đợt thay nhau đuổi gϊếŧ của 2 phe, giờ phút này sớm đã không còn vẻ nguy nga tráng lệ như lúc lên tàu, ngược lại giống như hiện trường sau một vụ tai nạn, cảnh tượng đổ nát, trên mặt đất toàn là lỗ thủng và mảnh nhỏ.

Phù Chu thấy Lâm Tinh Hà khá giỏi. Tuy là học viên Khoa Hiện Đại, nhưng rất thông minh, thích hợp tạo thành một nhóm với cậu ta. Nếu Lâm Tinh Hà cùng nhóm với cậu ta, anh Cửu sẽ chung nhóm với cô, nếu vậy nhóm của cậu ta sẽ có Tank mạnh nhất là anh Cửu và quân sư giỏi nhất là Lâm Tinh Hà. Bọn họ có thể tham gia vòng đào thải cùng nhau, từ đây đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bước lên đỉnh cao cuộc đời!

Cậu ta có lòng lôi kéo Lâm Tinh Hà, nhưng bây giờ đi riêng ra ngoài với Lâm Tinh Hà, hai người đều rất yên tĩnh.
Phù Chu nhận ra bọn họ không có đề tài chung để nói chuyện, không giống cậu ta và anh Cửu, quen biết lâu, cũng có hiểu biết nhất định về tính cách của đối phương, hơn nữa Lâm Tinh Hà còn là một cô gái.

Nhưng Phù Chu đã nhanh chóng tìm được đề tài chung.

Bọn họ đều có vật cưỡi.

Tuy lúc trước cậu ta không muốn thừa nhận con mèo cưng như Tiểu Tuyết Cơ là một vật cưỡi, nhưng bây giờ xem ở mặt mũi của Lâm Tinh Hà, cậu ta tình nguyện thừa nhận thân phận vật cưỡi của bé.

Phù Chu ho nhẹ một tiếng, mở miệng ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi đã tốn mất 8000 điểm để mua Lôi Đình nhà tôi đó, nếu không có nó thì tôi đã sớm trở thành học viên cấp S rồi."

"Có một lần Lôi Đình nhà tôi gϊếŧ tám ma nhân cùng một lúc, đưa tôi ra từ trong biển máu, trận chiến ấy, uy danh của Lôi Đình chính thức gϊếŧ ra ngoài."
"Vì cô đã nghĩ ra một cách hay, sau này Lôi Đình nhà tôi sẽ bảo kê cho Tiểu Tuyết Cơ nhà cô! Lôi Đình nhà tôi còn sống một ngày, sẽ không để Tiểu Tuyết Cơ bị tổn thương!"

【 Má ơi! Phù Chu đúng là trai thẳng! 】

【 Lúc trước cậu ta ở cùng với anh Cửu, tui còn thấy cậu ta rất đẹp trai! Kiểu lười nhác không chút để ý này đúng là gu tui! Nhưng sao vừa ở chung với con gái lại ngốc nghếch thế cơ chứ! 】

【 Lần đầu tiên tôi biết Phù Chu là tsundere đấy! Đầy mặt viết tôi muốn lôi kéo Lâm Tinh Hà, nhưng nói chuyện lại như đang khoe khoang ý. 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha có phải Phù Chu không biết nói chuyện với con gái không? 】

【 Tôi nghe mà thấy ung thư sởn da gà luôn á! Phù Chu đúng là tên trai thẳng sắt thép mà ha ha ha ha ha ha ha. 】

Phù Chu vẫn đang nói về vật cưỡi với Lâm Tinh Hà. Cả một đoạn đường cậu ta cứ thao thao bất tuyệt, tình cờ gặp được lệ quỷ đang chạy trối chết, còn tiện tay tạo kết giới để bảo vệ, lúc sau mới nhận ra lệ quỷ ốc còn không mang nổi mình ốc, nhìn thấy bọn họ như chuột thấy mèo, vọt đi cực nhanh, cậu ta cũng bỏ kết giới, tiếp tục tán gẫu.
Lúc đến phòng bếp của tiệm cơm Tây, Lâm Tinh Hà gặp được Tiểu Tuyết Cơ.

Tiểu Tuyết Cơ vẫn dùng trạng thái rắn xanh, vòng ở trên bàn nguyên liệu, bên cạnh bé còn có một con rắn xanh có hình thể lớn hơn. Chẳng qua con rắn xanh kia núp bên người bé, thỉnh thoảng còn nâng hàm dưới chạm vào phần đầu phía bên trái của Tiểu Tuyết Cơ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phù Chu kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cằm xuống đất.

Bình luận trên livestream cười điên cả lên.

【 Mọi người đều biết, đây là cách rắn đực tìm bạn đời. 】

【 Phù Chu: Con trai! Sao con lại không biết cố gắng như vậy! Cha con vừa mới khoe khoang về con cả một đoạn đường, trong nháy mắt con đã muốn giao phối với con gái nhà người ta. Con tỉnh lại đi! Đó là một con mèo! 】

【 Tui cười chết mất ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Phù Chu sắp xỉu đến nơi rồi! Quá thảm. 】

【 Tiểu Tuyết Cơ: Không cùng giống loài, chớ quấy rầy. 】

【 Lôi Đình: Không bao giờ yêu nữa. 】

Lôi Đình định bò lên người Tiểu Tuyết Cơ, nhưng bị Tiểu Tuyết Cơ hất đầu, đẩy ra, bé hung dữ phun lưỡi rắn, phát ra tiếng tê tê tê.

Mà ngay lúc này, Tiểu Tuyết Cơ phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tinh Hà, lập tức biến về một tiên nữ mèo Ragdoll trắng như tuyết, nhảy vào lòng ngực Lâm Tinh Hà.

Rắn xanh trên bàn nguyên liệu ngơ ngác nhìn con mèo trong lòng ngực Lâm Tinh Hà.

Hình như Lôi Đình không muốn tin, bò đến, muốn ngửi Tiểu Tuyết Cơ, nhưng đầu còn chưa đụng đến Tiểu Tuyết Cơ thì đã bị chủ nhân của mình thu vào nhẫn trữ vật.

Phù Chu nghĩ thầm muốn giải thích với Lâm Tinh Hà, nhưng nội tâm bỗng nổi lên một nỗi bi thương.
Phù Chu và Lôi Đình ký kết khế ước, có thể cảm nhận được cảm xúc của Lôi Đình, bây giờ cảm nhận được nỗi đau buồn của nó, tức khắc không nói nên được bất kỳ câu gì.

...Ôi, thằng con ngu ngốc.

Lâm Tinh Hà không hiểu biết về rắn, tất nhiên không biết đó là cách rắn đực theo đuổi bạn đời.

Tất nhiên Tiểu Tuyết Cơ không phải là rắn nên cũng không biết, bé chỉ đơn thuần bắt chước hành vi của một con rắn mà thôi.

Vì thế, Lâm Tinh Hà và Tiểu Tuyết Cơ đều làm lơ biểu hiện kỳ lạ của Phù Chu và Lôi Đình.

Lâm Tinh Hà sờ đầu Tiểu Tuyết Cơ, ánh mắt dừng lại trên thi thể NPC hành khách luân hồi trên mặt đất.

Nhìn từ miệng vết thương, là tự sát, không phải gã kia gϊếŧ.

Lâm Tinh Hà chợt thấy thổn thức.

Chỉ là việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ thêm phiền não mà thôi.
Cô im lặng một lát, ngồi xổm xuống lau sạch miệng vết thương cho thi thể, lấy dao phay kia ra, dùng nước sạch lau vết máu trên mặt và trên tóc cô gái kia, cũng chỉnh lại quần áo lộn xộn của cô ấy.

Trong quần áo rơi xuống một vé tàu, bên trên viết tên cô ấy —— Lăng Tịch Nhiễm.

Cô xé vé tàu của cô ấy rồi ném đi.

Đối với những hành khách luân hồi mà nói, chỉ sợ tờ vé tàu này là ác mộng mà đời này bọn họ không thể chạy thoát.

Lúc này, cô mới nói với Tiểu Tuyết Cơ: "Biến thành sư tử."

Tiểu Tuyết Cơ nghe lời biến thành sư tử.

Nội tâm Phù Chu lại xuất hiện cảm giác cực kỳ bi thương.

Lâm Tinh Hà nâng cánh tay cô ấy lên, Phù Chu hỏi: "Cô định làm gì?"

Lâm Tinh Hà nói: "Cho cô ấy một chút thể diện, trước tiên đặt vào trong phòng đi, đợi lúc nào rảnh thì đưa cô ấy về đất liền."
Phù Chu nói: "Để tôi làm cho."

Dù sao sức lực của Phù Chu cũng lớn hơn Lâm Tinh Hà, cậu ta nhanh nhẹn đưa thi thể của Lăng Tịch Nhiễm lên lưng Tiểu Tuyết Cơ. Cậu ta càng đến gần Tiểu Tuyết Cơ, cảm xúc trong lòng lại càng phong phú, lúc trước vẫn là cực kỳ bi thương, bây giờ tim lại đập bình bịch, tiếp đó lại là trạng thái rất mâu thuẫn và xấu hổ, vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, một lúc lại không biết bị làm sao.

Người chưa bao giờ yêu đương như Phù Chu tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày cậu ta có thể cảm nhận được tâm trạng mới biết yêu của thiếu nam, rõ ràng như thế, sáng tỏ như thế, hoàn toàn hiện ra ở trong lòng.

Lâm Tinh Hà tìm một căn phòng gần đó, bố trí ổn thỏa thi thể Lăng Tịch Nhiễm, lại hỏi Phù Chu: "Có thể giúp tôi lập một kết giới không? Kết giới không cho người và quỷ đi vào được ý. Tôi có thể đưa cậu thù lao."
Lập kết giới là một việc hao phí linh lực.

Chẳng qua Phù Chu muốn chung nhóm với Lâm Tinh Hà, loại việc có thể lấy lòng người ta tất nhiên sẽ không lấy thù lao.

Cậu ta sảng khoái nói: "Thù lao thì không cần, coi như kết bạn đi, tôi và Lôi Đình nhà tôi..." Hồi nãy nhắc đến con trai cưng, giọng điệu của Phù Chu rất tự hào và kiêu ngạo, bây giờ vừa nhắc đến, cậu ta sửa lời ngay: "Sau này nếu cần giúp gì thi có thể tìm tôi."

Phù Chu đang muốn lập kết giới, vào lúc này, nhẫn trữ vật có động tĩnh.

Lôi Đình muốn đi ra.

Phù Chu đành phải cho nó ra.

Nó vừa ra ngoài đã bò quanh Lăng Tịch Nhiễm. Từ trước đến nay, hiếm khi con rắn to lớn mạnh mẽ uy vũ này lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn, thậm chí còn bắt chước loài mèo, nhẹ nhàng cọ mu bàn tay Lâm Tinh Hà.

Phù Chu: ...

Lâm Tinh Hà nói: "Lôi Đình của anh ngoan quá."
Vật cưỡi vốn đã thông minh, tuy không hiểu tiếng người, nhưng đến cấp độ của Lôi Đình, chỉ kém một bước là có thể biến thành người rồi, nghe thấy Lâm Tinh Hà khen, ngay lập tức biểu diễn một đoạn múa rắn cho Lâm Tinh Hà xem.

Phù Chu: ...

Lâm Tinh Hà: "Nó muốn nói gì với tôi hả?"

Phù Chu: "Nó nói nó có thể trông giữ chỗ này, không cho bất kỳ kẻ nào hoặc con quỷ nào đến gần cô gái kia."

Lâm Tinh Hà biết bây giờ lệ quỷ đã bị các thí sinh bên ngoài thu thập gần hết, nên cô cũng không lo lắng, có vật cưỡi của Phù Chu ở đây, thì sẽ không có ai làm gì với thi thể của Lăng Tịch Nhiễm.

Vì thế cô duỗi tay xoa đầu Lôi Đình, nói: "Cảm ơn nhé."

Tiểu Tuyết Cơ meo một tiếng với nó.

Nội tâm Phù Chu lại xuất hiện cảm giác cực kỳ vui sướng như pháo hoa nở rộ.

Trong nửa tiếng ngắn ngủi, một trai thẳng chưa bao giờ yêu đương lại trải qua cảm giác thất tình đến tim đập thình thịch/bình bịch rồi lại đến vui mừng phát khóc, giống như đã từng yêu thầm một lần vậy.
Sau khi cảm nhận xong, Phù Chu hơi tức giận.

... Đây là biểu hiện của thằng con có vợ nên quên cha à? Tha thiết mong chờ đi lấy lòng mẹ vợ tương lai?

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày tôi lại được xem chuyện tình yêu giữa rắn và mèo trong livestream đâu. 】

【 Sửa lại một chút, là rắn xanh yêu thầm. 】

【 Đoạn múa rắn của con rắn xanh kia sắp làm tui cười chít mất ha ha ha ha ha 】

【 Phong cách streamer của kênh livestream này sao kỳ lạ thế! Tui vừa định khen streamer thông minh, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Lôi Đình của Phù Chu đã làm tui cười muốn chết rồi. 】

【 Có vẻ Lâm Tinh Hà hoàn toàn không biết con gái cưng của mình đang được theo đuổi. 】

【 Lôi Đình: Đã get kế hoạch, thu phục mẹ vợ trước đã! 】

-

KimH: watt trên lap của KimH đợt này bị lỗi rồi nên sẽ up chương mới sau wordpress. Mọi người chịu khó qua wordpress đọc cho tiện nha.
Tác giả : Đạm Anh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại