Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 6
Nói ra có chút bất đắc dĩ, tuy rằng sớm biết cha mẹ hắn hơi tùy hứng, nhưng không nghĩ rằng bọn họ lại tùy hứng đến như vậy. Không hiểu ra sao tự dưng lại mua vợ cho hắn, còn không nói một lời liền ra ngoài đi du lịch. Nơi nghỉ ngơi còn nằm ở cực nam của tinh tế, và thường thường phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể quay về. Dù họ ở đó chỉ có nửa tháng, thì cũng phải mất ít nhất một tháng thì họ mới có thể quay lại.
Mà lý do ba mẹ nói cho hắn khiến hắn không thể nói gì, bọn họ nói là muốn đi…. sinh đứa thứ hai.
Tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng cha mẹ đã xuất phát, cũng không thể kêu bọn họ trở về. Hơn nữa bọn họ đã gửi thư ủy nhiệm cho toàn tinh tế, nói là đem quyền cai quản đại lục Kình Thiên tạm thời giao cho hắn. Cho dù hắn không có hứng thú quản lý đại lục, nhưng bản thân là đứa con duy nhất của bọn họ, ngay lúc này cùng cần thiết phải ra mặt.
Hy vọng bọn họ có thể tạo người thành công, nếu có thể có em trai, có lẽ quyền thừa kế có thể giao vào tay em trai.
Lần này về nhà không biết vì sao lại cảm thấy hơi hồi hộp. Không phải bởi vì chuyện khác chỉ bởi vì cha mẹ nói với hắn người vợ mới cưới của hắn đang chờ ở nhà. Hắn độc thân từ trong bụng mẹ đã 25 năm, không biết lần đầu tiên gặp vợ thì nên đưa thứ gì mới hợp nhỉ? Mẹ cũng không nói, hắn cũng không dám hỏi. Chỉ nói đừng để cho người ta biết được sở thích lớn nhất của mình là đánh nhau, như vậy sẽ không cao nhã.
Kình Trạch hơi bất đắc dĩ, trước nay hắn không hề suy xét tới chuyện mình sẽ cưới vợ, cho nên trước nay hắn không hề che giấu mình thích võ. Hiện giờ, chuyện này lại trở thành chướng ngại vật khi tìm kiếm bạn lữ.
Trở lại vương cung, Kình Trạch cởi quân trang tướng quân ra, tiện tay treo vào trên giá áo, lập tức có người hầu đi lên nói: “Thiếu chủ, muốn gặp phu nhân mới không ạ?"
Kình Trạch cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Ở đâu?"
Người hầu đáp: “Đang ngủ."
Người hầu trước mặt hỏi: “Thiếu chủ, có muốn đánh thức phu nhân mới dậy không ạ?"
Kình Trạch lập tực giơ tay nói: “Không cần quấy rầy, để cậu ta ngủ đi!" sau đó hắn xoay người đi thư phòng.
Mà Đan Kỳ trong phòng đang tập trung tìm kiếm những tư liệu liên quan. Tim trong ngực đập không ngừng, trong lòng bàn tay vì hồi hộp mà toàn mồ hôi. Những tư liệu liên quan có: lần đầu tiên của sinh sản giả, lần đầu tiên ở chung với chồng như thế nào, đêm đầu tiên của sinh sản giả.
Tra tới tra lui, cậu cũng tìm được mấy điểm mấu chốt. Đêm đầu tiên của sinh sản giả nhất định không được phản kháng, bởi vì nếu sinh sản giả phản kháng sẽ không được chủ nhân thích. Hơn nữa cố gắng chủ động một chút, nam nhân càng mạnh thì càng thích sinh sản giả chủ động và ngoan ngoãn. Tuyệt đối không thể khóc sướt mướt, nếu không rất dễ bị chủ nhân ghét bỏ. Nếu bị chủ nhân ghét bỏ rất có khả năng sẽ bị bán đi. Một sinh sản giả chỉ cần bị bán ba lần trở lên sẽ không tồn tại trên thị trường. Chỉ có thể tới trung tâm an giưỡng sinh sản giả vượt qua quãng đời còn lại, rất khó gặp lại con của mình.
Đan Kỳ cầm tờ giấy vội vàng ghi chép lại những thông tin này. Lại nhìn những việc cần chú ý trong đêm đầu tiên, ví dụ như phải tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt là phải rửa sạch nơi đó. Chuẩn bị thuốc trị thương cho mình, để tránh cho chủ nhân thích chơi làm rách phía sau của mình, sẽ ảnh hưởng tới những thể nghiệm tiếp theo.
Phải học được lấy lòng chủ nhân, phải biết một ít kĩ xảo, cái miệng thì phải học nói ngọt.
Đan Kỳ mơ hồ, kĩ xảo là cái gì? Dẻo miệng là gì chứ? Nhìn thấy thời gian đã trôi qua nửa giờ, cậu không thể lại kéo dài thêm nữa. Bởi vì không thể để chủ nhân đợi lâu, nếu không cũng sẽ bị ghét bỏ.
Một điều cuối cùng, nhất định phải cố gắng tích cóp tiền, tích cóp đủ tiền chuộc thân. Nếu có một ngày chủ nhân nhàm chán, lại không muốn bị bán lần thứ hai, có thể lựa chọn chuộc thân cho mình. Sinh sản giả tự do có thể tùy thời đi thăm con của mình, cũng được hưởng quyền lợi của công dân tinh tế. Cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!
Đan Kỳ lắc đầu vừa vuốt tóc vừa kéo cửa tủ quần áo của cậu, bắt đầu lựa quần áo thích hợp cho cậu.
Theo hướng dẫn, bên trong phải mặc đồ dễ làm việc. Đồ trong phải đáng yêu gợi cảm, tốt nhất là một chiếc áo có mũ, bởi vì khi chủ nhân nhấc nó lên sẽ nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của bạn. Bên ngoài thì mặc một chiếc áo khoác nhỏ ngọt ngào, khi thắt nút thì giống như một tiểu vương tử, còn khi cởi ra thì giống như một cậu bé….
Những thứ này toàn là những cái gì! Đan Kỳ sắp hỏng mất, nhưng cậu vẫn dựa theo tư liệu mà làm. Dù sao cậu cũng không hiểu cái gì, mà trong tất cả các hướng dẫn, cái hướng dẫn này có tỉ lệ like cao nhất và phản hồi cũng tốt nhất.
Đan Kỳ cũng không thể để ý nhiều như vậy, nhanh chóng sửa soạn lại dung nhan của mình, liền đẩy cửa ra nói với người hầu đứng ở đối diện: “Ừ…. Tôi ổn, đi gặp chủ nhân thôi."
Cách xưng hô chủ nhân này khiến cho người ta cảm thấy thẹn….
Người hầu hơi kỳ quái nhìn thoáng qua Đan Kỳ, cười cười nói với cậu: “Được rồi phu nhân, mời ngài đi theo tôi."
Đan Kỳ khẩn trương tới mức đi cùng tay cùng chân, đây là lần đầu tiên cậu bước ra sảnh ngoài. So với hậu viện ấm áp thì sảnh ngoài trang trí quá mức nặng nề. Nhìn qua không giống nơi tiểu vương tử ở, ngược lại như là…. nơi thái thượng hoàng ở.
Quẹo qua mấy hành lang, cuối cùng Đan Kỳ đã gặp được thiếu chủ Kình Trạch trong truyền thuyết. Nói thật ra đối phương so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, cậu hoảng hốt phát hiện khí chất của Kình Trạch có vài phần giống với Thần Tướng. Cho tới khi thấy rõ khuôn mặt của hắn Đan Kỳ mới phủ định suy nghĩ trong lòng, chắc là người trên đời này sở hữu khuôn mặt lạnh lùng thì sẽ có khí chất tương tự nhau!
Cậu hơi sợ hãi nhưng vẫn làm bộ nhiệt tình, nếu không lỡ như bị ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ? Nhìn vẻ mặt của hắn hình như không vừa lòng dáng vẻ của mình.
Kỳ thật Kình Trạch cũng không có gì không vừa lòng với Đan Kỳ. Lần này hắn vội vàng trở về, chẳng qua là cha mẹ khiến hắn trở tay không kịp. Tuy rằng có thể đoán được cha mẹ đột nhiên ra ngoài chơi, hẳn là muốn tạo ra cơ hội cho mình và vợ mới ở chung, khiến cho mình không thể chạy lung tung khắp tinh tế. Chỉ là Kình Trạch cũng không có khái niệm gì về viên phòng, chỉ là muốn hoàn thành mong muốn của cha mẹ mình thôi!
Dù sao trong hai mươi năm qua, mình cũng không làm được việc gì để báo hiếu cho cha mẹ. Tuy rằng hắn thích đánh nhau, nhưng cũng không phải một người có tính cách quái gở. Lúc trở về cũng chuẩn bị rất nhiều quà để đưa cho vợ mới chưa từng gặp mặt này.
Hơn nữa, hắn cảm thấy vợ mới này hơi quen mặt. Hai mươi năm qua, Kình Trạch vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy có một đứa trẻ chết trong ngực hắn, dung mạo đứa trẻ kia giống như hoa. Nhìn cậu bé nhắm mắt lại rồi biến mất trước mắt mình, tim Kình Trạch đau đớn từng cơn.
Điều này khiến Kình Trạch không mẫn cảm lắm với tình cảm không khác gì kỳ ức rõ ràng mười phần.
Hắn nhìn vợ trước mặt, nhấc lên cái rương lớn bên chân vừa lễ phép vừa không mất đi ôn nhu nói: “Lần đầu gặp mặt, hy vọng em có thể thích những thứ này."
Đan Kỳ bị hành động không theo kịch bản bình thường khiến cậu kinh ngạc, chỉ thấy cái rương bị đẩy ra kia cao tới cẳng chân của cậu. Bên trong có đầy trang sức và hàng thủ công được gắn đá quý, dựa vào khứu giác nhạy bén của cậu có thể biết được những đá quý này đều là cao cấp trong cao cấp. Chỉ là hướng dẫn không nói, nếu chồng lần đầu tiên gặp mặt liền tặng quà quý như vậy thì phải làm gì?
Đan Kỳ theo bản năng lắc tay nói: “Qúa quý giá tôi không thể nhận được." Thần Tướng đã nói qua không có công không hưởng lộc, dù sao mình cũng không làm gì mà.
Kình Trạch hỏi: “Không thích sao?" Hắn theo bản năng nhíu mày khiến cho khuôn mặt của hắn càng lạnh lùng hơn.
Đan Kỳ nghĩ tới hướng dẫn nói không thể từ chối chủ nhân, càng không thể chọc giận chủ nhân, liền lập tức xua tay nói: “Không không không không tôi rất rất rất thích….."
Kình Trạch gật gật đầu nói: “Vậy nhận lấy đi!"
Nếu hắn đã kêu nhận lấy vậy thì cứ nhận là được rồi, dù sao cũng đều đặt ở chỗ của hắn cả.
Kình trạch giống như nhìn rõ tâm tư của cậu nói: “Ngốc, lát nữa tôi sẽ cho người đưa nó vào trong phòng em."
Đan Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, hướng dẫn đã nói phải ngoan ngoãn. Nhận lấy quà là vì để hắn yên tâm, để cho hắn hiểu được tim của mình đều đặt hết lên người hắn.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng xấu hổ, bởi vì hai người cũng không phải người biết nói chuyện. Một người trời sinh mặt than ít nói, một người trời sinh nhát gan, không quen cùng người xa lạ ở chung với nhau lại còn dễ dàng thẹn thùng.
Vì thế hai người chỉ im lặng nhìn nhau.
Đan Kỳ lập tức ý thức được mình nên tiến hành bước tiếp theo, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kình Trạch, lập tức đi lên nói: “Tôi…. Tôi cởi quần áo giúp anh!"
Kình Trạch:??? Cởi quần áo???
Còn chưa hiểu được mọi chuyện là như thế nào, tay nhỏ của Đan Kỳ đã mò lên cổ áo của Kình Trạch. Ngón tay hơi hơi run rẩy, rồi lại cố ép mình bình tĩnh lại, nghiêm khắc làm theo những điều mà hướng dẫn đã viết ra. Lại bởi vì quá run, cởi nửa ngày mà không thể cởi được nút áo đầu tiên của quân trang.
Kình Trạch rốt cuộc đã hiểu được Đan Kỳ muốn làm gì, đây cũng là mục đích mà mẹ kêu hắn trở về lần này. Chỉ là nhìn Đan Kỳ ở trước mắt, trong lòng Kình Trạch lại nổi lên cảm giác tội lỗi. Mà cảm giác tối lỗi kia tới từ sâu trong trái tim hắn, không biết vì sao, khi cậu cởi bỏ cúc áo đầu tiên cảm giác đó liền đạt tới đỉnh điểm.
Vì thế hắn lùi ra phía sau, cài lại cúc áo, nhìn cậu một cái rồi nói: “Không cần, em đi về nghỉ ngơi đi!" Thanh âm lạnh như băng làm Đan Kỳ run lên bần bật.
Cậu giải thích: “Nhưng…. nhưng mà, ngài không hài lòng với tôi sao?"
Kình Trạch lắc đầu, xoay người đi về thư phòng một lần nữa. Để lại một mình Đan Kỳ uổng công chuẩn bị một đống hướng dẫn, lại đối mặt với một đầu gỗ nên không có không gian phát huy, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Cậu nhỏ giọng hỏi tinh linh cỏ cây: “Tiểu Đằng… hắn không chịu cùng tôi viên phòng, có phải là tôi bị ghét bỏ rồi hay không?" Đôi mắt Đan Kỳ có ít hơi nước nổi lên, còn nói thêm: “Xong rồi, tôi có khả năng bị bán đi rồi."
Mà Kình Trạch trở lại thư phòng lại nhíu chặt mày, lại nhớ lại giấc mơ kia. Đứa nhỏ này và đứa nhỏ ở trong mơ là cùng một người sao? Nhưng giấc mơ không rõ nguyên do này mình đã nằm mơ suốt hai mươi năm, từ khi hắn năm tuổi đã bắt đầu.
Nếu chỉ là một sinh sản giả bình thường, Kình Trạch không ngại nghe theo sắp xếp của cha mẹ, cho bọn họ đứa cháu mà bọn họ chờ mong. Nhưng khi nhìn khuôn mặt đối phương không khác mấy với đứa trẻ trong mộng, tim Kình Trạch lại cảm thấy hơi đau đớn.
Không được, không được, hắn cảm thấy đứa trẻ kia là người hắn muốn bảo vệ cả đời, sao lại có thể làm tổn thương đứa bé đó được?
Mà Đan Kỳ trở lại phòng một lần nữa đã buồn muốn hỏng rồi, làm như thế nào cũng không ngủ được. Nhìn rương châu báu Kình Trạch đưa tới đây cho mình, trong lòng cậu cảm thấy không yên tâm. Vì thế lại mở ra quang não một lần nữa, lại tìm tư liệu một lần nữa: bị chủ nhân từ chối phải là sao bây giờ, làm sao mới có thể thành công viên phòng, dùng sắc dụ dỗ chủ nhân.
Sau khi tìm kiếm, Đan Kỳ đã được đổi mới cách nhìn.
Mà lý do ba mẹ nói cho hắn khiến hắn không thể nói gì, bọn họ nói là muốn đi…. sinh đứa thứ hai.
Tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng cha mẹ đã xuất phát, cũng không thể kêu bọn họ trở về. Hơn nữa bọn họ đã gửi thư ủy nhiệm cho toàn tinh tế, nói là đem quyền cai quản đại lục Kình Thiên tạm thời giao cho hắn. Cho dù hắn không có hứng thú quản lý đại lục, nhưng bản thân là đứa con duy nhất của bọn họ, ngay lúc này cùng cần thiết phải ra mặt.
Hy vọng bọn họ có thể tạo người thành công, nếu có thể có em trai, có lẽ quyền thừa kế có thể giao vào tay em trai.
Lần này về nhà không biết vì sao lại cảm thấy hơi hồi hộp. Không phải bởi vì chuyện khác chỉ bởi vì cha mẹ nói với hắn người vợ mới cưới của hắn đang chờ ở nhà. Hắn độc thân từ trong bụng mẹ đã 25 năm, không biết lần đầu tiên gặp vợ thì nên đưa thứ gì mới hợp nhỉ? Mẹ cũng không nói, hắn cũng không dám hỏi. Chỉ nói đừng để cho người ta biết được sở thích lớn nhất của mình là đánh nhau, như vậy sẽ không cao nhã.
Kình Trạch hơi bất đắc dĩ, trước nay hắn không hề suy xét tới chuyện mình sẽ cưới vợ, cho nên trước nay hắn không hề che giấu mình thích võ. Hiện giờ, chuyện này lại trở thành chướng ngại vật khi tìm kiếm bạn lữ.
Trở lại vương cung, Kình Trạch cởi quân trang tướng quân ra, tiện tay treo vào trên giá áo, lập tức có người hầu đi lên nói: “Thiếu chủ, muốn gặp phu nhân mới không ạ?"
Kình Trạch cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Ở đâu?"
Người hầu đáp: “Đang ngủ."
Người hầu trước mặt hỏi: “Thiếu chủ, có muốn đánh thức phu nhân mới dậy không ạ?"
Kình Trạch lập tực giơ tay nói: “Không cần quấy rầy, để cậu ta ngủ đi!" sau đó hắn xoay người đi thư phòng.
Mà Đan Kỳ trong phòng đang tập trung tìm kiếm những tư liệu liên quan. Tim trong ngực đập không ngừng, trong lòng bàn tay vì hồi hộp mà toàn mồ hôi. Những tư liệu liên quan có: lần đầu tiên của sinh sản giả, lần đầu tiên ở chung với chồng như thế nào, đêm đầu tiên của sinh sản giả.
Tra tới tra lui, cậu cũng tìm được mấy điểm mấu chốt. Đêm đầu tiên của sinh sản giả nhất định không được phản kháng, bởi vì nếu sinh sản giả phản kháng sẽ không được chủ nhân thích. Hơn nữa cố gắng chủ động một chút, nam nhân càng mạnh thì càng thích sinh sản giả chủ động và ngoan ngoãn. Tuyệt đối không thể khóc sướt mướt, nếu không rất dễ bị chủ nhân ghét bỏ. Nếu bị chủ nhân ghét bỏ rất có khả năng sẽ bị bán đi. Một sinh sản giả chỉ cần bị bán ba lần trở lên sẽ không tồn tại trên thị trường. Chỉ có thể tới trung tâm an giưỡng sinh sản giả vượt qua quãng đời còn lại, rất khó gặp lại con của mình.
Đan Kỳ cầm tờ giấy vội vàng ghi chép lại những thông tin này. Lại nhìn những việc cần chú ý trong đêm đầu tiên, ví dụ như phải tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt là phải rửa sạch nơi đó. Chuẩn bị thuốc trị thương cho mình, để tránh cho chủ nhân thích chơi làm rách phía sau của mình, sẽ ảnh hưởng tới những thể nghiệm tiếp theo.
Phải học được lấy lòng chủ nhân, phải biết một ít kĩ xảo, cái miệng thì phải học nói ngọt.
Đan Kỳ mơ hồ, kĩ xảo là cái gì? Dẻo miệng là gì chứ? Nhìn thấy thời gian đã trôi qua nửa giờ, cậu không thể lại kéo dài thêm nữa. Bởi vì không thể để chủ nhân đợi lâu, nếu không cũng sẽ bị ghét bỏ.
Một điều cuối cùng, nhất định phải cố gắng tích cóp tiền, tích cóp đủ tiền chuộc thân. Nếu có một ngày chủ nhân nhàm chán, lại không muốn bị bán lần thứ hai, có thể lựa chọn chuộc thân cho mình. Sinh sản giả tự do có thể tùy thời đi thăm con của mình, cũng được hưởng quyền lợi của công dân tinh tế. Cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!
Đan Kỳ lắc đầu vừa vuốt tóc vừa kéo cửa tủ quần áo của cậu, bắt đầu lựa quần áo thích hợp cho cậu.
Theo hướng dẫn, bên trong phải mặc đồ dễ làm việc. Đồ trong phải đáng yêu gợi cảm, tốt nhất là một chiếc áo có mũ, bởi vì khi chủ nhân nhấc nó lên sẽ nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của bạn. Bên ngoài thì mặc một chiếc áo khoác nhỏ ngọt ngào, khi thắt nút thì giống như một tiểu vương tử, còn khi cởi ra thì giống như một cậu bé….
Những thứ này toàn là những cái gì! Đan Kỳ sắp hỏng mất, nhưng cậu vẫn dựa theo tư liệu mà làm. Dù sao cậu cũng không hiểu cái gì, mà trong tất cả các hướng dẫn, cái hướng dẫn này có tỉ lệ like cao nhất và phản hồi cũng tốt nhất.
Đan Kỳ cũng không thể để ý nhiều như vậy, nhanh chóng sửa soạn lại dung nhan của mình, liền đẩy cửa ra nói với người hầu đứng ở đối diện: “Ừ…. Tôi ổn, đi gặp chủ nhân thôi."
Cách xưng hô chủ nhân này khiến cho người ta cảm thấy thẹn….
Người hầu hơi kỳ quái nhìn thoáng qua Đan Kỳ, cười cười nói với cậu: “Được rồi phu nhân, mời ngài đi theo tôi."
Đan Kỳ khẩn trương tới mức đi cùng tay cùng chân, đây là lần đầu tiên cậu bước ra sảnh ngoài. So với hậu viện ấm áp thì sảnh ngoài trang trí quá mức nặng nề. Nhìn qua không giống nơi tiểu vương tử ở, ngược lại như là…. nơi thái thượng hoàng ở.
Quẹo qua mấy hành lang, cuối cùng Đan Kỳ đã gặp được thiếu chủ Kình Trạch trong truyền thuyết. Nói thật ra đối phương so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, cậu hoảng hốt phát hiện khí chất của Kình Trạch có vài phần giống với Thần Tướng. Cho tới khi thấy rõ khuôn mặt của hắn Đan Kỳ mới phủ định suy nghĩ trong lòng, chắc là người trên đời này sở hữu khuôn mặt lạnh lùng thì sẽ có khí chất tương tự nhau!
Cậu hơi sợ hãi nhưng vẫn làm bộ nhiệt tình, nếu không lỡ như bị ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ? Nhìn vẻ mặt của hắn hình như không vừa lòng dáng vẻ của mình.
Kỳ thật Kình Trạch cũng không có gì không vừa lòng với Đan Kỳ. Lần này hắn vội vàng trở về, chẳng qua là cha mẹ khiến hắn trở tay không kịp. Tuy rằng có thể đoán được cha mẹ đột nhiên ra ngoài chơi, hẳn là muốn tạo ra cơ hội cho mình và vợ mới ở chung, khiến cho mình không thể chạy lung tung khắp tinh tế. Chỉ là Kình Trạch cũng không có khái niệm gì về viên phòng, chỉ là muốn hoàn thành mong muốn của cha mẹ mình thôi!
Dù sao trong hai mươi năm qua, mình cũng không làm được việc gì để báo hiếu cho cha mẹ. Tuy rằng hắn thích đánh nhau, nhưng cũng không phải một người có tính cách quái gở. Lúc trở về cũng chuẩn bị rất nhiều quà để đưa cho vợ mới chưa từng gặp mặt này.
Hơn nữa, hắn cảm thấy vợ mới này hơi quen mặt. Hai mươi năm qua, Kình Trạch vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy có một đứa trẻ chết trong ngực hắn, dung mạo đứa trẻ kia giống như hoa. Nhìn cậu bé nhắm mắt lại rồi biến mất trước mắt mình, tim Kình Trạch đau đớn từng cơn.
Điều này khiến Kình Trạch không mẫn cảm lắm với tình cảm không khác gì kỳ ức rõ ràng mười phần.
Hắn nhìn vợ trước mặt, nhấc lên cái rương lớn bên chân vừa lễ phép vừa không mất đi ôn nhu nói: “Lần đầu gặp mặt, hy vọng em có thể thích những thứ này."
Đan Kỳ bị hành động không theo kịch bản bình thường khiến cậu kinh ngạc, chỉ thấy cái rương bị đẩy ra kia cao tới cẳng chân của cậu. Bên trong có đầy trang sức và hàng thủ công được gắn đá quý, dựa vào khứu giác nhạy bén của cậu có thể biết được những đá quý này đều là cao cấp trong cao cấp. Chỉ là hướng dẫn không nói, nếu chồng lần đầu tiên gặp mặt liền tặng quà quý như vậy thì phải làm gì?
Đan Kỳ theo bản năng lắc tay nói: “Qúa quý giá tôi không thể nhận được." Thần Tướng đã nói qua không có công không hưởng lộc, dù sao mình cũng không làm gì mà.
Kình Trạch hỏi: “Không thích sao?" Hắn theo bản năng nhíu mày khiến cho khuôn mặt của hắn càng lạnh lùng hơn.
Đan Kỳ nghĩ tới hướng dẫn nói không thể từ chối chủ nhân, càng không thể chọc giận chủ nhân, liền lập tức xua tay nói: “Không không không không tôi rất rất rất thích….."
Kình Trạch gật gật đầu nói: “Vậy nhận lấy đi!"
Nếu hắn đã kêu nhận lấy vậy thì cứ nhận là được rồi, dù sao cũng đều đặt ở chỗ của hắn cả.
Kình trạch giống như nhìn rõ tâm tư của cậu nói: “Ngốc, lát nữa tôi sẽ cho người đưa nó vào trong phòng em."
Đan Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, hướng dẫn đã nói phải ngoan ngoãn. Nhận lấy quà là vì để hắn yên tâm, để cho hắn hiểu được tim của mình đều đặt hết lên người hắn.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng xấu hổ, bởi vì hai người cũng không phải người biết nói chuyện. Một người trời sinh mặt than ít nói, một người trời sinh nhát gan, không quen cùng người xa lạ ở chung với nhau lại còn dễ dàng thẹn thùng.
Vì thế hai người chỉ im lặng nhìn nhau.
Đan Kỳ lập tức ý thức được mình nên tiến hành bước tiếp theo, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kình Trạch, lập tức đi lên nói: “Tôi…. Tôi cởi quần áo giúp anh!"
Kình Trạch:??? Cởi quần áo???
Còn chưa hiểu được mọi chuyện là như thế nào, tay nhỏ của Đan Kỳ đã mò lên cổ áo của Kình Trạch. Ngón tay hơi hơi run rẩy, rồi lại cố ép mình bình tĩnh lại, nghiêm khắc làm theo những điều mà hướng dẫn đã viết ra. Lại bởi vì quá run, cởi nửa ngày mà không thể cởi được nút áo đầu tiên của quân trang.
Kình Trạch rốt cuộc đã hiểu được Đan Kỳ muốn làm gì, đây cũng là mục đích mà mẹ kêu hắn trở về lần này. Chỉ là nhìn Đan Kỳ ở trước mắt, trong lòng Kình Trạch lại nổi lên cảm giác tội lỗi. Mà cảm giác tối lỗi kia tới từ sâu trong trái tim hắn, không biết vì sao, khi cậu cởi bỏ cúc áo đầu tiên cảm giác đó liền đạt tới đỉnh điểm.
Vì thế hắn lùi ra phía sau, cài lại cúc áo, nhìn cậu một cái rồi nói: “Không cần, em đi về nghỉ ngơi đi!" Thanh âm lạnh như băng làm Đan Kỳ run lên bần bật.
Cậu giải thích: “Nhưng…. nhưng mà, ngài không hài lòng với tôi sao?"
Kình Trạch lắc đầu, xoay người đi về thư phòng một lần nữa. Để lại một mình Đan Kỳ uổng công chuẩn bị một đống hướng dẫn, lại đối mặt với một đầu gỗ nên không có không gian phát huy, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Cậu nhỏ giọng hỏi tinh linh cỏ cây: “Tiểu Đằng… hắn không chịu cùng tôi viên phòng, có phải là tôi bị ghét bỏ rồi hay không?" Đôi mắt Đan Kỳ có ít hơi nước nổi lên, còn nói thêm: “Xong rồi, tôi có khả năng bị bán đi rồi."
Mà Kình Trạch trở lại thư phòng lại nhíu chặt mày, lại nhớ lại giấc mơ kia. Đứa nhỏ này và đứa nhỏ ở trong mơ là cùng một người sao? Nhưng giấc mơ không rõ nguyên do này mình đã nằm mơ suốt hai mươi năm, từ khi hắn năm tuổi đã bắt đầu.
Nếu chỉ là một sinh sản giả bình thường, Kình Trạch không ngại nghe theo sắp xếp của cha mẹ, cho bọn họ đứa cháu mà bọn họ chờ mong. Nhưng khi nhìn khuôn mặt đối phương không khác mấy với đứa trẻ trong mộng, tim Kình Trạch lại cảm thấy hơi đau đớn.
Không được, không được, hắn cảm thấy đứa trẻ kia là người hắn muốn bảo vệ cả đời, sao lại có thể làm tổn thương đứa bé đó được?
Mà Đan Kỳ trở lại phòng một lần nữa đã buồn muốn hỏng rồi, làm như thế nào cũng không ngủ được. Nhìn rương châu báu Kình Trạch đưa tới đây cho mình, trong lòng cậu cảm thấy không yên tâm. Vì thế lại mở ra quang não một lần nữa, lại tìm tư liệu một lần nữa: bị chủ nhân từ chối phải là sao bây giờ, làm sao mới có thể thành công viên phòng, dùng sắc dụ dỗ chủ nhân.
Sau khi tìm kiếm, Đan Kỳ đã được đổi mới cách nhìn.
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan