Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P1)
Chương 123
[Suzuki đi qua khu rừng và nghĩ, 'Mình thực sự may mắn.'
Suzuki run rẩy khi nhớ lại những gì đã xảy ra. Một cô gái điều khiển quái vật và sử dụng con dao găm một cách điêu luyện. Suzuki không thể quên Murakami đã chết như thế nào chỉ với một cú đánh.
'Hàn Quốc thật đáng sợ. Một đứa trẻ mà đã ở cấp độ đó.'
Cô mới chỉ là một đứa trẻ mà đã vậy, Suzuki không thể đoán được người đàn ông ở gần cô bé giỏi đến mức nào. Người đàn ông mặc áo khoác trắng và cầm một thanh kiếm trắng. Không có gì đặc biệt về anh ta ngoài màu áo khoác của anh ta nhưng anh ta là ân nhân của Suzuki. "Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ chết nếu anh không ở đây."
"Không có gì."
"Tôi thực sự ấn tượng. Tôi không ngờ lại được một người Hàn Quốc giúp đỡ."
"Chuyện đó là điều hiển nhiên tôi cần làm." Người đàn ông mặc áo khoác trắng khiêm tốn.
Trên tất cả, Suzuki rất có thiện cảm với người đàn ông này bởi anh ta giỏi tiếng Nhật. Rõ ràng đó là một kỹ năng nhưng có kỹ năng Phiên dịch tiếng Nhật là một dấu hiệu cho thấy anh ta thích văn hóa Nhật Bản.
Suzuki hỏi, "À, tôi chưa biết tên của anh. Tôi có thể biết tên của anh chứ? Tôi là Suzuki Tatsuya. "
"Tên tôi là Dokja. Kim Dokja. "
"Kimu Dojega?"
"...Kim Dokja."
"Hoh." Kim Dojega. Đó không phải là một cái tên hay? Suzuki thích cái tên Hàn Quốc này. "Nhân tiện, anh có nhìn thấy một đứa trẻ không? Cô bé đã sát hại đồng đội của tôi... "
"Thật không may, tôi không trông thấy cô bé."
"Haizz... tôi hiểu rồi."
Suzuki không biết điều này có đúng hay không. Nó cũng chả làm gì được ngay cả khi nó không phải là sự thật. Trong mọi trường hợp, người này là người Hàn Quốc. Không lạ khi anh ta giấu đứa trẻ hoặc giả vờ như không nhìn thấy đứa trẻ.
Tuy nhiên, nó vẫn thật đáng thất vọng. Suzuki có thể trả thù rất dễ dàng nếu anh ta bắt được đứa trẻ. Là một phần của nhóm thứ ba đến từ Nhật Bản, hắn đã biết về phần ẩn 'biến nhỏ' của kịch bản thứ sáu.
Hắn nói, "Anh đã cứu tôi vì vậy anh hẳn đã chứng kiến sự 'biến nhỏ'."
"Nếu cậu đang nói về việc cô ấy trở nên nhỏ hơn như thế nào, tôi tất nhiên thấy được điều đó."
"Vậy thì câu chuyện sẽ nhanh thôi. Chúng ta đến từ các quốc gia khác nhau nhưng chúng ta không phải chiến đấu với nhau trong kịch bản này. Kẻ thù của chúng ta là những người tí hon kia, không phải con người".
"Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi đã cứu anh Suzuki". May mắn thay, người đàn ông Hàn Quốc trước mặt có vẻ đồng ý. Kim Dojega nói, "Nhân tiện, phía Nhật Bản biết thật nhiều thứ."
"Đúng vậy. Chúng tôi đã tiến bộ nhanh chóng thông qua các kịch bản của mình và đã có những trường hợp tương tự xảy ra với những người chơi trước đó."
"Tương tự?"
"Có một vài trường hợp một con người bình thường bị biến thành tí hon."
"Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?"
"Hầu hết họ đều đã chết. Chỉ có một người còn sống."
Kim Dojega nghe thấy điều này và dường như nghĩ ra điều gì đó. Thật khó để biết người Hàn Quốc này đang nghĩ gì. Suzuki hơi lo lắng mở miệng. "Đây chỉ là một lời nhắc nhở nhưng tôi không ghét Hàn Quốc."
"...Sao tự nhiên anh lại nói thế?"
"Người Hàn Quốc không nghĩ rằng Nhật Bản ghét Hàn Quốc sao?"
Đó là lời nói của thủ tướng, người thuộc nhóm đầu tiên của Nhật Bản. Tất nhiên, đó chỉ là một biệt danh và hắn không phải là thủ tướng thực sự.
[Người Hàn Quốc có một tình cảm dân tộc mạnh mẽ. Họ sẽ không thích bất cứ ai nói xấu đất nước của họ.]
Suzuki không thích thủ tướng nhưng anh không bao giờ nhận được bất kỳ thiệt hại nào khi nghe lời ông ta.
"Kim-san. Tôi cũng thích Kim Ahyeon và Park Sungji. "
"..."
"Bản Sonata mùa thu cũng rất thú vị. Mẹ tôi thích nó."
Luôn nhắc đến Kim Ahyeon, Park Sungji và bản Sonata mùa thu khi gặp người Hàn Quốc. Đây là lời khuyên của thủ tướng.
"Tôi yêu truyện tranh Nhật Bản."
"A-Ah. Ra vậy." Thủ tướng dường như đã đúng. Suzuki hào hứng hỏi, "Anh thích manga nào thế?"
"Thật khó cho tôi để chọn một truyện. Tôi không biết bây giờ tôi có thể tiếp tục đọc hay không."
"...Chắc chắn rồi, có một chút đáng tiếc. Tôi đã đợi một bộ truyện tranh hàng tuần nhưng tôi thậm chí không biết liệu mangaka có còn sống hay không."
Thật là cay đắng khi nghĩ đến những điều như vậy. Suzuki cũng thích những điều này. Manga là một trong số đó.
"Đó là bởi vì mọi thứ đã thay đổi."]
- Ahjussi.
Giọng của Shin Yoosung phá vỡ sự trầm tư suy nghĩ. Tôi đang trong quá trình sử dụng Độc giả toàn trí giai đoạn 2 nên không thể trả lời Shin Yoosung ngay lập tức.
[Kỹ năng độc quyền, Độc giả toàn trí giai đoạn 2 đã kết thúc.]
[Sự hiểu biết của bạn về nhân vật 'Suzuki Tatsuya' đã tăng lên đáng kể.]
Đắm mình vào nhân vật giúp bạn hiểu họ dễ dàng hơn. Nó suôn sẻ bởi vì anh ta có một suy nghĩ nông cạn. Sự tập trung của tôi không cao vì tôi còn tỉnh táo nhưng không khó để đọc Suzuki đang nghĩ gì.
- Ahjussi?
- Xin lỗi, tôi đang mải luyện tập một kỹ năng.
Shin Yoosung tí hon hiện đang ở trong túi của tôi. Shin Yoosung đã nói chuyện với tôi thông qua một kết nối trực tiếp do hợp đồng tài trợ của chúng tôi.
... Có một chút ngạc nhiên. Tôi có thể biết cô bé đang hỏi gì mà không cần suy nghĩ.
Tôi quan sát Suzuki Tatsuya, người vẫn đang kể câu chuyện của mình. Suzuki xuất hiện như một nhân vật qua đường trong Con đường sinh tồn. Thế giới được mô tả theo quan điểm của cậu ta một cách mượt mà nhưng cậu ta chỉ xuất hiện ở một vài trang trong Con đường sinh tồn. Tuy nhiên, hầu hết cuộc sống bình thường có thể được tóm tắt trong một vài chương.
- Cháu không hiểu. Một người bình thường như vậy, sao có thể làm những việc tàn nhẫn đến thế...
Shin Yoosung không hiểu được vì ngoại ngữ nhưng cô bé đã nắm bắt được ý chính của cuộc trò chuyện. Tôi không thể không nhận ra sự kích động của cô bé.
"Ý tôi là, Kim-san..."
Suzuki nói chuyện có vẻ giống như một sinh viên đại học bình thường. Cậu ta là một thanh niên bình thường, rất vui khi nói chuyện với người khác và có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên thế giới. Tôi nói với cô bé.
-Tôi đã thấy nó rất nhiều ở Hàn Quốc. Một người bình thường có thể giết người bên cạnh mình để tồn tại.
- Lúc đó cũng đành chịu vì kịch bản.
- Bây giờ cũng vậy. Người đó đang làm điều đó vì kịch bản.
- Đó chỉ là một cái cớ. Anh ta sẽ không chết ngay cả khi anh ta thất bại...!
- Đừng nghĩ về nó theo cách này.
Tôi nói với cô bé.
-Nếu lúc này những người tí hon đã chết đổi vị trí với chúng ta thì tình hình có khác không? Tôi không nghĩ Suzuki xấu xa. Tuy nhiên, tôi không cho rằng anh ta là người tốt. Căn nguyên của cái ác là điều bình thường. Chúng ta là những người bình thường nhưng chúng ta dường như lại là một tai họa khủng khiếp nhất.
-Vậy anh ta là người xấu sao?
-Không, mỗi con người đều là tai họa của nhau.
Tôi cố tình phóng đại mọi thứ. Nếu tôi không nói điều này, có lẽ Shin Yoosung sẽ không thể thoát khỏi tội giết người. Cô bé hỏi,
- Vậy liệu cháu có trở thành một thảm họa trong tương lai không?
- Đừng lo lắng. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Có cái gì đó vo ve bên tai tôi và côn trùng bay xung quanh tôi. Suzuki khó chịu khi tiếp tục câu chuyện.
"Những con côn trùng ở đây vẫn có kích thước như cũ. Liệu chúng có là tai họa cho những người tí hon này không nhỉ?"
"Ừ."
Không thể nào. Trong thế giới nhỏ bé này, côn trùng không thể có cùng kích thước với Trái đất.
-Yoosung. Nhóc có hiểu chúng đang nói gì không?
Các loài có thể được thuần hóa bởi Shin Yoosung và Lee Gilyoung là khác nhau nhưng có thể hiểu ngôn ngữ của các loài khác thông qua Truyền thông đa dạng. Có lý do tại sao tôi xếp Shin Yoosung và Lee Gilyoung vào các nhóm khác nhau ngay từ đầu.
-Hyung... đội hai... đã gặp...
- Tốt. Sau đó, nhóc có thể truyền tin nhắn cho tôi chứ?
Tôi có thể cảm thấy Shin Yoosung đang gật đầu. Những con côn trùng bay xung quanh chẳng mấy chốc đã biến mất vào rừng. Suzuki nhìn những con côn trùng ở xa và hỏi, "Kim-san. Anh có nghe tôi không thế?"
"Tôi đang lắng nghe đây. Không phải anh đang nói về những sinh vật từ thế giới khác sao?" Tôi nghĩ rằng một người có thể nói về manga ngay cả trong tình huống này là rất hiếm. Tôi đã phải đấu tranh để chấp nhận nó. "Tôi nghe nói rằng thể loại này rất phổ biến ở Nhật Bản."
"Haha ,vâng. Sinh vật từ thế giới khác là thể loại yêu thích của tôi. Nó tương tự như hoàn cảnh của chúng ta bây giờ. Tuy nhiên, thật khó để vẽ chúng."
Nội dung câu chuyện ở Nhật Bản ngay trước khi thế giới này sụp đổ sẽ tương tự như ở Hàn Quốc.
Các phần tiểu thuyết của Nhật Bản và Hàn Quốc chứa đầy những câu chuyện quay về quá khứ. Tuy nhiên, phía Nhật Bản có lẽ kém hơn một chút. Các bạn trẻ Nhật Bản cho rằng không còn hy vọng khi quay lại quá khứ.
Tôi tự hỏi, "Không phải rất vui khi nó khó sao?"
"Huh?"
"Đây là những gì tôi thích."
"Anh đang vui vẻ ha."
Suzuki băng qua bụi cây thấp và chợt nghĩ ra điều gì đó. "Điều đó nhắc tôi nhớ rằng, chúng tôi có một mangaka ở bên. Một người tên là Asuka Ren... "
Asuka Ren?
"...Người đó đã nói điều gì đó tương tự như Kim-san. Một câu chuyện không vui nếu nó quá dễ dàng."
"Người đó bây giờ..."
"Ồ, chúng ta đã đến."
Giữa lòng khu rừng hiện ra một khoảng trống nhỏ. Sự mong đợi có thể cảm nhận được ở khắp mọi nơi làm tôi nhột nhột. Có lẽ đây là căn cứ chính của những người Nhật đến sớm. Nhân tiện, có gì đó rất lạ.
[Bạn đã vào 'thuộc địa' của ai đó.]
[Tình trạng thể chất của bạn đáp ứng các yêu cầu của một 'người thực dân'.]
[Hiệu ứng thuộc địa làm giảm chỉ số của bạn.]
Biểu hiện của Suzuki thay đổi. Ang ta hỏi, "Anh nói sẽ hay hơn khi giải quyết các vấn đề khó khăn nhỉ?"
Hàng chục người Nhật có vũ trang lao ra khỏi bụi cây.
"Tốt. Vậy thì tôi sẽ làm theo cách đó."
Tôi hơi bất ngờ trước sự phản bội này. Suzuki nguyên gốc có phải là loại người này không?
[Kỹ năng độc quyền, Danh sách nhân vật được kích hoạt.]
[Danh sách tóm tắt
Tên: Suzuki Tatsuya
Thuộc tính: Người hai mặt (Hiếm)
Chòm sao: Silent Sword]
Tôi hiểu rồi. Đây là thuộc tính của anh ta. Tôi vẫn còn thiếu cảnh giác.
Con đường sinh tồn là một cuốn tiểu thuyết không bao giờ kết thúc. Có bao nhiêu người không được tóm tắt trong một vài trang?
Bên cạnh đó , hiệu ứng 'thuộc địa' đã được kích hoạt nên có vẻ như vua của khu vực này không phải là 'rắn'. Anh ta phải biết tôi là người Hàn Quốc và cố tình đưa tôi sang phía này...
"Cậu đã mang đến Josenjing."
(*Josenjing: cách gọi chế giễu người Hàn của thực dân Nhật.)
Một samurai xuất hiện từ bụi cây và nói với Suzuki đang cúi đầu, "Cậu đến từ nhóm thứ ba. Cậu có thuộc nhóm của thủ tướng không? "
"Không..."
"Vậy đây có phải là một cống vật không?"
"Vâng."
"Tên của cậu là gì?"
"Suzuki Tatsuya."
"Tôi hiểu rồi. Làm tốt lắm Suzuki. Kể từ bây giờ, cậu ở trong nhóm của chúng tôi."
Thủ tướng...
Mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn. Theo những gì tôi biết, chỉ có một hóa thân Nhật Bản được gọi là 'thủ tướng.' Ngoài 'con rắn' mà tôi phải bắt, anh ta là một trong những kẻ thù mà tôi phải đề phòng nhất. Đó là bởi vì khả năng của anh ta đã tạo ra ảnh hưởng gần như tuyệt đối đối với người Hàn Quốc.
Các samurai bước tới và nói. Hắn ta không phải là thủ tướng. "Nô lệ của Đế quốc Nhật Bản vĩ đại đã bước vào thuộc địa."
Tôi nắm lấy tay cầm của Vẹn tín và nói "Nếu anh tấn công tôi bây giờ thì quá trình 'biến nhỏ' sẽ bắt đầu."
"Chúng tôi không tấn công cậu, mà cậu sẽ tấn công chúng tôi."
"Tại sao lại là tôi?"
"Nếu không, đồng đội của cậu sẽ chết."
Gì?
"Dokja-ssi... Tôi xin lỗi."
Tôi nhìn về phía giọng nói và thấy bốn người tí hon đang đứng cạnh nhau. Nói một cách chính xác, họ đã trải qua sự 'biến nhỏ'.
Lee Hyunsung, Lee Gilyoung, Lee Jihye và... bà lão số 406.
Samurai đặt thanh kiếm của mình vào cổ Lee Hyunsung. "Cậu hiểu tình hình bây giờ rồi chứ?"
Tôi không thể nhịn được cười. Thông thường đây sẽ là một sự phát triển cũ rích nhưng tôi khá hài lòng. Đúng như dự đoán, những người bạn đồng hành của tôi đã làm tổn thương người dân Nhật Bản và trở thành những người tí hon.
Shin Yoosung hỏi,
- Ahjussi, chúng ta phải làm gì?
Còn gì nữa?
[Săn 'những người tí hon' trong 10 phút. Nếu không, Star Stream sẽ xác định rằng bạn không có ý định thực hiện các hoạt động của thảm họa...]
Đã sai thời điểm để bắt con rắn. Vậy thì... tốt, mục tiêu mới không khác mấy.
"Nào, Josenjing."
Tôi nhìn lên trời và thở dài. Rồi những ngôi sao chiếu vào tôi như thể họ đã chờ đợi.
[Tất cả các chòm sao trên Bán đảo Triều Tiên đang nhìn bạn.]
Không thể nào khác được. Nếu họ bày tỏ ác cảm như vậy...
[Tất cả chòm sao trên bán đảo Triều Tiên đều tức giận trước những hành động tàn bạo của người Nhật Bản!]
[Một số chòm sao đã sống trong một thời gian nhất định đang chờ bạn gọi.]
Đây là thời điểm thích hợp để tôi trừng phạt bên kia.