Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 4 - Chương 77: Biển hoa tam vĩ
Ash và Quentin chung tay hợp tác, khó khăn mở ra một con đường trong bầy thỏ.
Cũng may thỏ tuyết bão tố bị hoa tam vĩ và mật hoa tử cám mê hoặc đến mức mất đi lý trí, chúng nó tấn công bọn họ cũng là bởi vì bọn họ chặn đường của chúng. Một đám thỏ nổi điên tấn công bọn họ một cách lẻ tẻ không có ý thức, bởi vậy cũng giảm bớt không ít độ khó.
Sau khi đã đi một khoảng rất xa, dần dần tránh khỏi con đường lũ thỏ phải đi qua, số thỏ tấn công bọn họ cũng ít đi.
Áp lực đã giảm nhiều.
Ash nhanh chóng dùng ống tay áo xoa mồ hôi trên tóc mai, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở hổn hển của mình: "Cuối cùng cũng thoát."
Cậu mang theo nỗi sợ nhìn về phía sau, nhưng tầm nhìn đã bị bão tuyết ngăn cản, không nhìn thấy bầy thỏ trắng khổng lồ nữa.
Không ngờ khi những con thỏ yếu ớt tập hợp thành bầy lại mạnh như vậy.
Thật là đáng sợ.
Laverne trong lá chắn kêu Ash: "Ash!" Nó đi theo sau lưng Ash cả đường, nó biết Ash bây giờ đã rất mệt mỏi. Không chỉ phải chống lại bầy thỏ đông đúc, hơn nữa cả người Ash đều bị bao phủ trong bão tuyết, phải chịu đựng gió và băng tuyết như dao cắt.
Nó nhìn thấy lớp tuyết dày đọng trên đầu vai Ash, mắt nó đo đỏ: "Anh vào nghỉ ngơi một chút đi!"
Ash lại đưa tay lau mắt, tuyết rơi trên lông mi tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể, biến thành giọt nước trĩu nặng. Cậu lắc đầu, chỉ về một hướng cách đó không xa: "Em nghe thấy không? Nơi đó có tiếng người."
Thính giác nhạy bén khiến cậu nhận ra tiếng nói chuyện và tiếng khóc hoang mang sợ hãi của đám con nít trong tiếng gió hú.
Có lẽ là nhóm phù thủy nhỏ được các giáo viên gần đó kịp thời bảo vệ sau khi bão tuyết xảy ra.
Không biết liệu các phù thủy nhỏ khác rải rác ở khu vực này đều được bảo vệ và cứu giúp hay không? Nếu có đứa bị lạc... Không, vẫn còn hi vọng. Nhóm phù thủy nhỏ có mặc đồng phục học viện có tác dụng phòng ngự nhất định.
Phải nhanh chóng ngăn cản cơn bão này, tất cả vẫn còn kịp.
Nhưng cụ thể phải làm như thế nào?
Không có cách nào giết sạch bầy thỏ khổng lồ như vậy. Áo bào ma pháp của các phù thủy nhỏ chắc chắn không chịu đựng nổi đến khi bầy thỏ bị diệt sạch.
Cho nên phải ngăn chặn tai họa này ngay từ ngọn nguồn...
Phá hủy biển hoa tam vĩ bị giở trò!
Một khi mùi hương mê hoặc biến mất, thỏ tuyết bão tố tự nhiên sẽ lấy lại bình tĩnh. Tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Ash ra quyết định: "Chúng ta đi sang bên kia."
Sigourney là bậc thầy luyện kim, biết rõ mọi nguyên liệu ma pháp, đương nhiên anh cũng biết rõ đặc tính của hoa tam vĩ. Khi thấy bão tuyết, thỏ tuyết bão tố, chắc chắn Sigourney cũng đã nhận ra nguyên do.
Ash nghĩ, có lẽ Sigourney cũng đang cố gắng tìm đến biển hoa để phá hủy nó?
Nhưng sự nguy hiểm mà ngài Nance cảm nhận được chính là trận bão tuyết này, là bầy thỏ tuyết khổng lồ điên cuồng này ư?
Bởi vì kẻ địch làm nhiễu tinh tượng, cậu không thể lấy được gợi ý cụ thể như quá khứ. Nhưng chỉ phân tích bằng đầu óc cậu cũng cảm thấy không phải.
Cậu còn nhớ rõ trước khi bão tuyết xảy ra, thầy Dagmar cho rằng ông ta đã nắm chắc chiến thắng, ông ta nói với cậu rằng...
"Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là... Bắt được một sinh vật ma pháp, vậy là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Bây giờ chỉ thấy bão và thỏ, nhưng lại không thấy sinh vật ma pháp bị bắt, chuyện này có nghĩa mọi chuyện còn chưa kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nơi này có sinh vật ma pháp gì đây?
Cậu chỉ biết nếu không tính sinh vật ma pháp sống ở nơi này, như vậy chỉ có ba người: Cậu, Sigourney và Quentin.
Cậu tin tưởng ngài Nance giữ bí mật về thân phận của cậu rất kỹ, người ngoài cũng không biết cậu là sinh vật ma pháp. Cho nên có thể loại trừ cậu ra.
Mà giữa Sigourney và Quentin, bọn họ làm lớn như thế, vậy đáp án chỉ có thể là một: Mục tiêu của bọn họ chính là Sigourney.
Nếu như suy đoán của cậu không sai, như vậy tất cả hành động của Sigourney đều nằm trong dự đoán của bọn họ. Dù sao bọn họ cũng đã tính được chuyện Sigourney sẽ âm thầm đi theo học viện.
Liệu chuyện Sigourney đi phá hủy biển hoa tam vĩ có nằm trong tính toán của những người kia hay không?
Nếu như tất cả hành động đều bị kẻ địch tính hết, như vậy kẻ địch sẽ chuẩn bị dùng thủ đoạn gì để đối phó với Sigourney, để... bắt Sigourney đây?
Cậu phải đi tìm Sigourney. Ash bình tĩnh suy nghĩ, Sigourney chỉ có một nhược điểm, nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh Sigourney, nhược điểm này cũng sẽ được bù đắp. Sigourney không có nhược điểm hoàn toàn vô địch.
Chẳng sợ âm mưu quỷ kế gì của kẻ địch.
Nhưng cậu không thể dẫn Laverne chạy lung tung khắp nơi. Trước tiên cậu phải tìm nơi an toàn để gửi Laverne.
Cũng may vận may của bọn họ không tệ lắm.
Ash phát hiện ra một nơi, đó là một cái lều loại nhỏ do một giáo viên dựng lên, bên trong đã có không ít phù thủy nhỏ.
Nơi này cách xa đám thỏ, thỉnh thoảng sẽ có tầm mười con thỏ choáng váng tụt lại phía sau va vào, cũng không tạo nổi áp lực. Giáo viên hoàn toàn có thể xử lý được.
Ash cảm thấy vị giáo viên này không xấu, thế là cậu yên tâm để Laverne ở lại nơi này.
"Đừng lo lắng." Cậu cúi người, nghiêm túc nhìn vào mắt Laverne: "Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi. Lát nữa em sẽ gặp lại anh."
Laverne dùng cặp mắt xám ướt đẫm nhìn cậu, nó ngoan ngoãn gật đầu: "Ash, anh phải cẩn thận."
"Ừ."
Ash lễ phép từ chối đề nghị bảo cậu ở lại, chờ đợi cứu viện của giáo viên, cậu dẫn theo Quentin ra khỏi cái lều nhỏ an toàn, họ đi về phía bầy thỏ tuyết bão tố nhanh chóng lao đến trong gió dữ và lớp tuyết mờ.
Hướng hai người lựa chọn hoàn toàn chính xác, rất nhanh hai người đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
Là mùi hoa tam vĩ.
"Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Quentin vốn không muốn nói chuyện với Ash, thế là gã im lặng suốt. Mới vừa rồi khi bị Ash dẫn ra khỏi lều gã đã muốn mắng Ash, ở yên trong lều không được à? Cần gì chạy lung tung khắp nơi?
Lúc ấy gã đã nhịn.
Nhưng bây giờ khi ngửi thấy mùi hoa tam vĩ, gã lập tức nhận ra Ash dẫn gã đến đâu...
Là nguồn gốc hấp dẫn thỏ tuyết bão tố!
Là biển hoa tam vĩ bị động tay động chân!
Mới vừa rồi bị thỏ đâm chưa đủ đau sao? Quentin nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ash muốn tới chỗ nguy hiểm như vậy? Chàng trai trẻ nhiệt tình không não này muốn làm anh hùng à?
Ash không trả lời Quentin.
Trái lại cậu tiếp tục chạy về phía trước.
Cậu cảm thấy mình quá chậm, nhất định phải nhanh lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sigourney.
Quentin thầm mắng một câu, mặt gã tối sầm nhưng vẫn đi theo Ash.
Sau đó bọn họ đi tới một thung lũng.
Giống như là một chỗ đất lõm xuống trên vùng đất băng, tạo thành một thung lũng rộng lớn.
Bọn họ đứng ngay chỗ cao ở rìa thung lũng. Dù đứng trong gió tuyết dữ dội nhưng cũng có thể thấy sắc tím đậm nhạt bên dưới. Là biển hoa tam vĩ!
Mà ở nơi cách xa biển hoa một chút, có thể thấy thấp thoáng từng viên tròn màu trắng nhảy vọt xuống từ trên cao tiến vào biển hoa, sau đó chúng say mê lăn lộn qua lại trong biển hoa, cắn xé cánh hoa.
Biển hoa này rất lớn, bầy thỏ tạm thời còn chưa lan tràn đến chân bọn họ.
Bọn họ nhìn thấy Sigourney ở ngay dưới chân bọn họ và một đám phù thủy nhỏ đang hưng phấn kích động nhìn Sigourney.
"Hắn?" Quentin chỉ Sigourney, bỗng dưng gã sực tỉnh: "Ngươi tới để tìm hắn ta?"
Ash: "Ừ."
Cậu vừa trả lời, vừa không chút do dự bám lấy vách băng, khéo léo đi xuống thung lũng.
Quentin: "..." Gã chẳng thèm qua đó.
Dù sao Ash cũng không ra lệnh, gã dứt khoát ngồi tại chỗ, nhìn đám thỏ thực hiện bước nhảy vọt của đức tin, từ chối bị thồn cẩu lương lần nữa. (Một bước nhảy vọt của đức tin là hành động tin tưởng hoặc chấp nhận một cái gì đó bên ngoài ranh giới của lý trí./ Cẩu lương là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.)
Ash nhanh chóng đi đến thung lũng, cậu đi xuyên qua bụi hoa tới bên cạnh Sigourney.
Khi đến gần, cậu mới thấy rõ hai tay Sigourney đều cầm thuốc thử thuốc phép. Tay trái bất động, thuốc thử thuốc phép bên tay phải thì không ngừng xuất hiện, anh cẩn thận cho thuốc thử bên tay phải vào thuốc phép bên tay trái từng chút một, các loại thuốc thử liên tục biến mất sau đó anh nhanh chóng thay đổi loại thuốc thử tiếp theo...
Sigourney đang điều chế thuốc phép ngay bây giờ ư?
Ash không quấy rầy anh, cậu lui sang một bên, chuẩn bị dẫn đám phù thủy nhỏ ra khỏi đây.
Nhóm phù thủy nhỏ nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Bọn nó hạ giọng, mỗi đứa nói một câu kể sơ tình hình cho cậu biết.
Sigourney đi tìm biển hoa, trước khi đến biển hoa anh đã cứu không ít phù thủy nhỏ bị lạc dọc đường. Nhưng anh không may mắn như Ash, anh vốn nghĩ nếu gặp giáo viên trong học viện dọc đường thì vứt hết đám quỷ nhỏ này cho giáo viên lo, nhưng kết quả là tìm thấy biển hoa, nhưng không gặp ai khác.
Chỉ nhặt được một nhóm phù thủy nhỏ lẽo đẽo sau lưng như cái đuôi.
Nhóm phù thủy nhỏ bị trận thiên tai này làm cho sợ nơm nớp, phải đi theo Sigourney mới yên tâm. Thế là Sigourney để bọn nó chờ ngoài thung lũng, nhưng chúng sống chết không chịu, cứ khóc thút thít chỉ thiếu điều ôm đùi anh nữa thôi.
Sigourney vội vàng phá hủy biển hoa nên không dây dưa với bọn nó, anh dứt khoát đưa cả đám xuống thung lũng. Dù sao anh cũng bảo vệ được bọn nó.
"Sắp xong rồi." Có một phù thủy nhỏ nhỏ giọng nói: "Thuốc phép trong tay ngài Trăng Đỏ là kịch độc đó, chắc chắn có thể khiến tất cả hoa tam vĩ khô héo."
Ash nhận ra phù thủy nhỏ này. Đó là bạn học chung lớp "Phân tích cơ bản về thuốc phép" của cậu, nghe nói gia tộc của nó rất nổi tiếng trong giới thuốc phép.
Nghe bọn trẻ nói vậy, Ash cũng hơi yên lòng.
Thuốc phép trong tay Sigourney đều là do ngài Nance chế tạo. Ash có niềm tin tuyệt đối với ngài Nance, thuốc do ngài Nance chế tạo có hiệu quả tuyệt vời trong mắt cậu.
Chỉ trong chốc lát, Sigourney đã hoàn thành hỗn hợp thuốc, anh cẩn thận khẽ nghiêng lọ thuốc phép trong tay trái, đổ thuốc xuống mặt đất dưới chân.
Trong nháy mắt, lấy vùng đất dưới chân Sigourney làm tâm, những bông hoa tam vĩ tươi đẹp chập chờn trong gió lụi tàn, khô héo, vỡ tan thành bụi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Woa..." Đám phù thủy nhỏ cực kỳ kinh ngạc.
Ash cũng hơi mở to hai mắt, quả nhiên thứ thuốc này rất ghê gớm!
Không đợi nhóm phù thủy nhỏ cảm thán xong, hoa tam vĩ trong tầm mắt đã suy tàn hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
Trong gió tuyết dữ dội, mùi hoa thung thoang thoảng trong thung lũng cũng nhanh chóng bị thổi bay sạch. Ngoại trừ mùi lạnh lẽo của băng tuyết ra thì chẳng còn gì.
Mọi người đồng loạt nhìn sang đám thỏ điên cuồng, bọn họ lập tức phát hiện bầy thỏ nổi điên nằm mềm oặt trên mặt đất, giống như sự kích thích khi say rượu cuối cùng đã trôi qua và biến thành sự khó chịu và mệt mỏi sau khi say rượu.
Đây chính là di chứng sau khi cắn thuốc.
Trận bão tuyết kinh khủng cũng dừng lại, gió ngừng thổi tuyết ngừng rơi.
Không khí trong trẻo.
Bầu trời đêm trong vắt lại xuất hiện trên thung lũng.
Nhóm phù thủy nhỏ cùng reo hò: "Ngài Trăng Đỏ là giỏi nhất!"
Ash cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng cậu vẫn không lơi lỏng cảnh giác, lặng lẽ đi tới bên cạnh Sigourney.
Mà sự thật chứng minh, hành động của cậu là chính xác.
"Cẩn thận..."
Trong tiếng cười vui vẻ của nhóm phù thủy nhỏ, tiếng kêu gấp gáp khiếp sợ của Quentin từ trên thung lũng có vẻ cực kỳ bất ngờ.
Cũng may thỏ tuyết bão tố bị hoa tam vĩ và mật hoa tử cám mê hoặc đến mức mất đi lý trí, chúng nó tấn công bọn họ cũng là bởi vì bọn họ chặn đường của chúng. Một đám thỏ nổi điên tấn công bọn họ một cách lẻ tẻ không có ý thức, bởi vậy cũng giảm bớt không ít độ khó.
Sau khi đã đi một khoảng rất xa, dần dần tránh khỏi con đường lũ thỏ phải đi qua, số thỏ tấn công bọn họ cũng ít đi.
Áp lực đã giảm nhiều.
Ash nhanh chóng dùng ống tay áo xoa mồ hôi trên tóc mai, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở hổn hển của mình: "Cuối cùng cũng thoát."
Cậu mang theo nỗi sợ nhìn về phía sau, nhưng tầm nhìn đã bị bão tuyết ngăn cản, không nhìn thấy bầy thỏ trắng khổng lồ nữa.
Không ngờ khi những con thỏ yếu ớt tập hợp thành bầy lại mạnh như vậy.
Thật là đáng sợ.
Laverne trong lá chắn kêu Ash: "Ash!" Nó đi theo sau lưng Ash cả đường, nó biết Ash bây giờ đã rất mệt mỏi. Không chỉ phải chống lại bầy thỏ đông đúc, hơn nữa cả người Ash đều bị bao phủ trong bão tuyết, phải chịu đựng gió và băng tuyết như dao cắt.
Nó nhìn thấy lớp tuyết dày đọng trên đầu vai Ash, mắt nó đo đỏ: "Anh vào nghỉ ngơi một chút đi!"
Ash lại đưa tay lau mắt, tuyết rơi trên lông mi tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể, biến thành giọt nước trĩu nặng. Cậu lắc đầu, chỉ về một hướng cách đó không xa: "Em nghe thấy không? Nơi đó có tiếng người."
Thính giác nhạy bén khiến cậu nhận ra tiếng nói chuyện và tiếng khóc hoang mang sợ hãi của đám con nít trong tiếng gió hú.
Có lẽ là nhóm phù thủy nhỏ được các giáo viên gần đó kịp thời bảo vệ sau khi bão tuyết xảy ra.
Không biết liệu các phù thủy nhỏ khác rải rác ở khu vực này đều được bảo vệ và cứu giúp hay không? Nếu có đứa bị lạc... Không, vẫn còn hi vọng. Nhóm phù thủy nhỏ có mặc đồng phục học viện có tác dụng phòng ngự nhất định.
Phải nhanh chóng ngăn cản cơn bão này, tất cả vẫn còn kịp.
Nhưng cụ thể phải làm như thế nào?
Không có cách nào giết sạch bầy thỏ khổng lồ như vậy. Áo bào ma pháp của các phù thủy nhỏ chắc chắn không chịu đựng nổi đến khi bầy thỏ bị diệt sạch.
Cho nên phải ngăn chặn tai họa này ngay từ ngọn nguồn...
Phá hủy biển hoa tam vĩ bị giở trò!
Một khi mùi hương mê hoặc biến mất, thỏ tuyết bão tố tự nhiên sẽ lấy lại bình tĩnh. Tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Ash ra quyết định: "Chúng ta đi sang bên kia."
Sigourney là bậc thầy luyện kim, biết rõ mọi nguyên liệu ma pháp, đương nhiên anh cũng biết rõ đặc tính của hoa tam vĩ. Khi thấy bão tuyết, thỏ tuyết bão tố, chắc chắn Sigourney cũng đã nhận ra nguyên do.
Ash nghĩ, có lẽ Sigourney cũng đang cố gắng tìm đến biển hoa để phá hủy nó?
Nhưng sự nguy hiểm mà ngài Nance cảm nhận được chính là trận bão tuyết này, là bầy thỏ tuyết khổng lồ điên cuồng này ư?
Bởi vì kẻ địch làm nhiễu tinh tượng, cậu không thể lấy được gợi ý cụ thể như quá khứ. Nhưng chỉ phân tích bằng đầu óc cậu cũng cảm thấy không phải.
Cậu còn nhớ rõ trước khi bão tuyết xảy ra, thầy Dagmar cho rằng ông ta đã nắm chắc chiến thắng, ông ta nói với cậu rằng...
"Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là... Bắt được một sinh vật ma pháp, vậy là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Bây giờ chỉ thấy bão và thỏ, nhưng lại không thấy sinh vật ma pháp bị bắt, chuyện này có nghĩa mọi chuyện còn chưa kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nơi này có sinh vật ma pháp gì đây?
Cậu chỉ biết nếu không tính sinh vật ma pháp sống ở nơi này, như vậy chỉ có ba người: Cậu, Sigourney và Quentin.
Cậu tin tưởng ngài Nance giữ bí mật về thân phận của cậu rất kỹ, người ngoài cũng không biết cậu là sinh vật ma pháp. Cho nên có thể loại trừ cậu ra.
Mà giữa Sigourney và Quentin, bọn họ làm lớn như thế, vậy đáp án chỉ có thể là một: Mục tiêu của bọn họ chính là Sigourney.
Nếu như suy đoán của cậu không sai, như vậy tất cả hành động của Sigourney đều nằm trong dự đoán của bọn họ. Dù sao bọn họ cũng đã tính được chuyện Sigourney sẽ âm thầm đi theo học viện.
Liệu chuyện Sigourney đi phá hủy biển hoa tam vĩ có nằm trong tính toán của những người kia hay không?
Nếu như tất cả hành động đều bị kẻ địch tính hết, như vậy kẻ địch sẽ chuẩn bị dùng thủ đoạn gì để đối phó với Sigourney, để... bắt Sigourney đây?
Cậu phải đi tìm Sigourney. Ash bình tĩnh suy nghĩ, Sigourney chỉ có một nhược điểm, nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh Sigourney, nhược điểm này cũng sẽ được bù đắp. Sigourney không có nhược điểm hoàn toàn vô địch.
Chẳng sợ âm mưu quỷ kế gì của kẻ địch.
Nhưng cậu không thể dẫn Laverne chạy lung tung khắp nơi. Trước tiên cậu phải tìm nơi an toàn để gửi Laverne.
Cũng may vận may của bọn họ không tệ lắm.
Ash phát hiện ra một nơi, đó là một cái lều loại nhỏ do một giáo viên dựng lên, bên trong đã có không ít phù thủy nhỏ.
Nơi này cách xa đám thỏ, thỉnh thoảng sẽ có tầm mười con thỏ choáng váng tụt lại phía sau va vào, cũng không tạo nổi áp lực. Giáo viên hoàn toàn có thể xử lý được.
Ash cảm thấy vị giáo viên này không xấu, thế là cậu yên tâm để Laverne ở lại nơi này.
"Đừng lo lắng." Cậu cúi người, nghiêm túc nhìn vào mắt Laverne: "Tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi. Lát nữa em sẽ gặp lại anh."
Laverne dùng cặp mắt xám ướt đẫm nhìn cậu, nó ngoan ngoãn gật đầu: "Ash, anh phải cẩn thận."
"Ừ."
Ash lễ phép từ chối đề nghị bảo cậu ở lại, chờ đợi cứu viện của giáo viên, cậu dẫn theo Quentin ra khỏi cái lều nhỏ an toàn, họ đi về phía bầy thỏ tuyết bão tố nhanh chóng lao đến trong gió dữ và lớp tuyết mờ.
Hướng hai người lựa chọn hoàn toàn chính xác, rất nhanh hai người đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
Là mùi hoa tam vĩ.
"Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Quentin vốn không muốn nói chuyện với Ash, thế là gã im lặng suốt. Mới vừa rồi khi bị Ash dẫn ra khỏi lều gã đã muốn mắng Ash, ở yên trong lều không được à? Cần gì chạy lung tung khắp nơi?
Lúc ấy gã đã nhịn.
Nhưng bây giờ khi ngửi thấy mùi hoa tam vĩ, gã lập tức nhận ra Ash dẫn gã đến đâu...
Là nguồn gốc hấp dẫn thỏ tuyết bão tố!
Là biển hoa tam vĩ bị động tay động chân!
Mới vừa rồi bị thỏ đâm chưa đủ đau sao? Quentin nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ash muốn tới chỗ nguy hiểm như vậy? Chàng trai trẻ nhiệt tình không não này muốn làm anh hùng à?
Ash không trả lời Quentin.
Trái lại cậu tiếp tục chạy về phía trước.
Cậu cảm thấy mình quá chậm, nhất định phải nhanh lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sigourney.
Quentin thầm mắng một câu, mặt gã tối sầm nhưng vẫn đi theo Ash.
Sau đó bọn họ đi tới một thung lũng.
Giống như là một chỗ đất lõm xuống trên vùng đất băng, tạo thành một thung lũng rộng lớn.
Bọn họ đứng ngay chỗ cao ở rìa thung lũng. Dù đứng trong gió tuyết dữ dội nhưng cũng có thể thấy sắc tím đậm nhạt bên dưới. Là biển hoa tam vĩ!
Mà ở nơi cách xa biển hoa một chút, có thể thấy thấp thoáng từng viên tròn màu trắng nhảy vọt xuống từ trên cao tiến vào biển hoa, sau đó chúng say mê lăn lộn qua lại trong biển hoa, cắn xé cánh hoa.
Biển hoa này rất lớn, bầy thỏ tạm thời còn chưa lan tràn đến chân bọn họ.
Bọn họ nhìn thấy Sigourney ở ngay dưới chân bọn họ và một đám phù thủy nhỏ đang hưng phấn kích động nhìn Sigourney.
"Hắn?" Quentin chỉ Sigourney, bỗng dưng gã sực tỉnh: "Ngươi tới để tìm hắn ta?"
Ash: "Ừ."
Cậu vừa trả lời, vừa không chút do dự bám lấy vách băng, khéo léo đi xuống thung lũng.
Quentin: "..." Gã chẳng thèm qua đó.
Dù sao Ash cũng không ra lệnh, gã dứt khoát ngồi tại chỗ, nhìn đám thỏ thực hiện bước nhảy vọt của đức tin, từ chối bị thồn cẩu lương lần nữa. (Một bước nhảy vọt của đức tin là hành động tin tưởng hoặc chấp nhận một cái gì đó bên ngoài ranh giới của lý trí./ Cẩu lương là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.)
Ash nhanh chóng đi đến thung lũng, cậu đi xuyên qua bụi hoa tới bên cạnh Sigourney.
Khi đến gần, cậu mới thấy rõ hai tay Sigourney đều cầm thuốc thử thuốc phép. Tay trái bất động, thuốc thử thuốc phép bên tay phải thì không ngừng xuất hiện, anh cẩn thận cho thuốc thử bên tay phải vào thuốc phép bên tay trái từng chút một, các loại thuốc thử liên tục biến mất sau đó anh nhanh chóng thay đổi loại thuốc thử tiếp theo...
Sigourney đang điều chế thuốc phép ngay bây giờ ư?
Ash không quấy rầy anh, cậu lui sang một bên, chuẩn bị dẫn đám phù thủy nhỏ ra khỏi đây.
Nhóm phù thủy nhỏ nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Bọn nó hạ giọng, mỗi đứa nói một câu kể sơ tình hình cho cậu biết.
Sigourney đi tìm biển hoa, trước khi đến biển hoa anh đã cứu không ít phù thủy nhỏ bị lạc dọc đường. Nhưng anh không may mắn như Ash, anh vốn nghĩ nếu gặp giáo viên trong học viện dọc đường thì vứt hết đám quỷ nhỏ này cho giáo viên lo, nhưng kết quả là tìm thấy biển hoa, nhưng không gặp ai khác.
Chỉ nhặt được một nhóm phù thủy nhỏ lẽo đẽo sau lưng như cái đuôi.
Nhóm phù thủy nhỏ bị trận thiên tai này làm cho sợ nơm nớp, phải đi theo Sigourney mới yên tâm. Thế là Sigourney để bọn nó chờ ngoài thung lũng, nhưng chúng sống chết không chịu, cứ khóc thút thít chỉ thiếu điều ôm đùi anh nữa thôi.
Sigourney vội vàng phá hủy biển hoa nên không dây dưa với bọn nó, anh dứt khoát đưa cả đám xuống thung lũng. Dù sao anh cũng bảo vệ được bọn nó.
"Sắp xong rồi." Có một phù thủy nhỏ nhỏ giọng nói: "Thuốc phép trong tay ngài Trăng Đỏ là kịch độc đó, chắc chắn có thể khiến tất cả hoa tam vĩ khô héo."
Ash nhận ra phù thủy nhỏ này. Đó là bạn học chung lớp "Phân tích cơ bản về thuốc phép" của cậu, nghe nói gia tộc của nó rất nổi tiếng trong giới thuốc phép.
Nghe bọn trẻ nói vậy, Ash cũng hơi yên lòng.
Thuốc phép trong tay Sigourney đều là do ngài Nance chế tạo. Ash có niềm tin tuyệt đối với ngài Nance, thuốc do ngài Nance chế tạo có hiệu quả tuyệt vời trong mắt cậu.
Chỉ trong chốc lát, Sigourney đã hoàn thành hỗn hợp thuốc, anh cẩn thận khẽ nghiêng lọ thuốc phép trong tay trái, đổ thuốc xuống mặt đất dưới chân.
Trong nháy mắt, lấy vùng đất dưới chân Sigourney làm tâm, những bông hoa tam vĩ tươi đẹp chập chờn trong gió lụi tàn, khô héo, vỡ tan thành bụi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Woa..." Đám phù thủy nhỏ cực kỳ kinh ngạc.
Ash cũng hơi mở to hai mắt, quả nhiên thứ thuốc này rất ghê gớm!
Không đợi nhóm phù thủy nhỏ cảm thán xong, hoa tam vĩ trong tầm mắt đã suy tàn hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
Trong gió tuyết dữ dội, mùi hoa thung thoang thoảng trong thung lũng cũng nhanh chóng bị thổi bay sạch. Ngoại trừ mùi lạnh lẽo của băng tuyết ra thì chẳng còn gì.
Mọi người đồng loạt nhìn sang đám thỏ điên cuồng, bọn họ lập tức phát hiện bầy thỏ nổi điên nằm mềm oặt trên mặt đất, giống như sự kích thích khi say rượu cuối cùng đã trôi qua và biến thành sự khó chịu và mệt mỏi sau khi say rượu.
Đây chính là di chứng sau khi cắn thuốc.
Trận bão tuyết kinh khủng cũng dừng lại, gió ngừng thổi tuyết ngừng rơi.
Không khí trong trẻo.
Bầu trời đêm trong vắt lại xuất hiện trên thung lũng.
Nhóm phù thủy nhỏ cùng reo hò: "Ngài Trăng Đỏ là giỏi nhất!"
Ash cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng cậu vẫn không lơi lỏng cảnh giác, lặng lẽ đi tới bên cạnh Sigourney.
Mà sự thật chứng minh, hành động của cậu là chính xác.
"Cẩn thận..."
Trong tiếng cười vui vẻ của nhóm phù thủy nhỏ, tiếng kêu gấp gáp khiếp sợ của Quentin từ trên thung lũng có vẻ cực kỳ bất ngờ.
Tác giả :
Nguyên Đại Mã