Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 184: Bãi biển
Sigourney lấy thảm bay pháp thuật, ngồi lên với Ash và điều khiển thảm bay bay về hướng trong trí nhớ.
Ash nghiêm túc quan sát khung cảnh xung quanh, cậu muốn so sánh sự khác biệt giữa hai thế giới.
Nhưng ngoại trừ màu sắc ánh trăng, nơi này không khác gì Ilov Bạc.
Cậu dời mắt đi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện họ bị dịch chuyển đến thế giới khác.
Trước khi dịch chuyển đã xảy ra chuyện gì?
Là chùm sáng đó sao?
Chùm sáng đến từ vương tọa Rực Rỡ có liên quan gì đến chiêm tinh tập thể hay không?
Ash khều khều cánh tay của Sigourney: "Lúc nãy chùm sáng bao phủ rất nhiều người. Ngoại trừ chúng ta, liệu có người khác bị dịch chuyển tới hay không?" Cậu dùng câu hỏi, nhưng chẳng hiểu sao cậu rất chắc chắn có người cũng bị dịch chuyển theo họ.
Sigourney không khẳng định: "Có lẽ."
Bọn họ đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, dần dần họ có thể nghe thấy tiếng nước rì rào.
"Là tiếng sóng biển." Sigourney nói: "Sắp đến bãi biển rồi."
Biển?
Đôi mắt Ash sáng ngời, nhớ tới lời miêu tả về biển trong sách, cậu không khỏi chờ mong.
Không ngờ lần đầu tiên cậu thấy biển lại không phải ở thế giới của mình mà là ở thế giới của Sigourney.
Cậu hít vào một hơi, cậu có thể ngửi thấy một chút vị mặn chát trong gió, nguyên tố hệ thủy dồi dào thấm vào ruột gan, tinh thần cậu cũng sảng khoái.
Sigourney khẽ nói: "Căn cứ của chúng tôi ở bờ biển. Phong cảnh nơi đó rất đẹp."
Phong cảnh giờ vẫn còn, nhưng người lại không.
Ash yên lặng nhích sang bên cạnh, ngồi vai kề vai với Sigourney.
Họ nhanh chóng tới bìa rừng, xuyên qua cây cối thưa thớt là bãi biển bằng phẳng mịn màng.
Đúng lúc này, thảm bay pháp thuật đột nhiên dừng lại, Sigourney và Ash đồng loạt nhìn về phía trước.
Bọn họ đều chú ý thấy một mùi nồng đậm của thú nhân cách khu rừng không xa.
Thú nhân mạnh mẽ sẽ chiếm đóng một địa bàn, dùng cách của mình để đánh dấu nó, phân rõ biên giới, nghiêm cấm người khác bước vào.
Mà người nào bỏ qua dấu hiệu và xâm nhập lãnh địa của họ thì sẽ bị họ phát hiện ra ngay, đồng thời bị họ coi là kẻ địch mà đánh đuổi ra khỏi lãnh địa hoặc giết chết mới thôi.
"Lãnh địa của thú nhân?" Ash nhỏ giọng hỏi.
Sigourney: "Trước đây thì không phải."
Căn cứ của liên minh Tự Do sao có thể gần lãnh địa của thú nhân đến vậy? Chỉ có thể là thú nhân chiếm nơi này sau khi căn cứ bị tiêu diệt mà thôi.
"Rời khỏi đây trước." Sigourney bình tĩnh nói, "Đến thành phố gần đây." Nơi quen thuộc cũng đã thay đổi, bây giờ không rõ ràng tình huống, anh cần phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra ở thế giới này khi anh không ở đây.
Ash không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng trước lúc rời đi, ánh mắt cậu dao động, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: "Sigourney..."
Sigourney hỏi: "Sao?"
"Hình như... tôi cảm giác được Jain và Quentin thì phải?" Ash không chắc chắn lắm.
Sigourney đặt câu hỏi: "Hình như?"
Ash cũng buồn bực: "Cảm giác cứ đứt quãng, khi có khi không, ban đầu tôi còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng bây giờ..."
Sigourney dứt khoát hỏi: "Ở đâu?"
Ash đưa tay chỉ hướng lãnh địa của thú nhân: "Bên kia." Cậu suy nghĩ rồi lại nói, "Có lẽ họ ở đó."
Sigourney khẽ gật đầu, anh cũng cho là như vậy. Là bậc thầy luyện kim, anh có thể hiểu điều này.
Cảm giác của Ash đối với Jain và Quentin đến từ thiết bị luyện kim "chiếc vòng tham lam" trên người họ.
Bởi vì hai thế giới có cùng nguồn gốc, thiết bị luyện kim được chế tạo dưới quy tắc thế giới ở Ilov Bạc cũng có tác dụng ở Ilov Đỏ.
Nhưng dù sao hai thế giới cũng khác nhau, quy tắc cũng sẽ có khác biệt, bởi vậy tác dụng của chiếc vòng tham lam cũng không ổn định lắm.
Cho nên cảm giác của Ash với hai người mới mơ hồ, lúc có lúc không như thế.
"Sao họ lại qua theo?" Ash tò mò: "Hay là tất cả mọi người trong chùm sáng đều bị dịch chuyển sang?"
Sigourney bật cười một tiếng: "Biết đâu họ bị cậu đóng gói mang theo?"
Ví dụ như hai người là vật sở hữu của Ash cũng giống như quần áo, trang sức Ash mang trên người, cho nên họ bị xem như một món "hành lý" và bị dịch chuyển theo "chủ nhân" Ash chăng?
Sigourney hiển nhiên chỉ nói vậy thôi, nhưng sau khi nói xong anh lại thấy Ash mở to hai mắt nhìn anh, trông có vẻ cậu đã tin là thật.
Sigourney: "...Đi."
Kết quả là vẫn phải đi vào.
Sigourney điều khiển thảm bay pháp thuật bay về phía bãi biển.
"Chúng ta không ẩn núp gì sao?" Ash hỏi.
Sigourney lắc đầu: "Cứ trực tiếp đi vào."
Thấy Ash khó hiểu, anh lại nói: "Tính cách của thú nhân rất bộc trực, chúng ta trực tiếp đi vào cùng lắm là đánh nhau một trận. Nếu như lặng lẽ đi vào rồi bị phát hiện, kết quả sẽ là không chết không thôi."
Không chết không thôi không có gì đáng sợ, chỉ lo các thú nhân dùng thủ đoạn nào đó truyền tin về họ ra ngoài. Đến lúc đó họ sẽ rất khó hành động.
Bọn họ mới đến, nhưng không phải là vì đối địch với toàn bộ thế giới nên không cần thiết đi tới đâu cũng phải trốn tránh.
Sigourney nghĩ một cách trào phúng, hiện giờ anh là quỷ hút máu cao quý, thú nhân tầm thường thấy anh cũng phải cung kính một chút nhỉ?
Ash nhanh chóng hiểu ý Sigourney. Cậu nghĩ, từ lúc đến Ilov Đỏ tới bây giờ Sigourney đều đưa ra các lựa chọn an toàn, vững vàng cẩn thận đến mức cực kỳ đáng tin. Là vì chỉ có hai người họ ở thế giới này sao?
Cho nên mỗi một bước đều phải tính toán kỹ càng.
Ash bắt đầu cố gắng cảm nhận tung tích của Jain và Quentin, cậu chỉ hướng, Sigourney thì điều khiển thảm bay theo hướng cậu chỉ.
Trên bãi biển trống trải phủ đầy cát trắng, ánh trăng đỏ lắp đầy các khe hở giữa các hạt cát. Cơn sóng ở mặt biển phương xa gột rửa bờ biển tạo nên âm thanh của biển cả.
Nếu đã đến Ilov Đỏ nơi sinh vật ma pháp thống trị, Sigourney nghĩ nên cho Ash biết quy tắc của thế giới này nhân lúc đi vào lãnh địa của thú nhân.
Có vô số sinh vật ma pháp, đa dạng chủng tộc trên Ilov Đỏ, rất nhiều chủng tộc đã biến mất trên Ilov Bạc lại xuất hiện mọi nơi ở thế giới này.
Nhưng giữa các chủng tộc cũng có phân chia mạnh yếu lớn nhỏ.
Trong những chủng tộc đứng đầu Ilov Đỏ, đầu tiên là rồng, số lượng cực kỳ ít ỏi, nhưng nhờ vào sức mạnh đơn thể khổng lồ nên chiếm được một vị trí trên thế giới này.
Tiếp theo là tinh linh và quỷ hút máu, một chủng tộc được thiên nhiên yêu thương và một chủng tộc được bóng tối âu yếm đều được trời ưu ái trí tuệ và khả năng thiên bẩm, cho nên họ có sự kiêu căng và thượng đẳng bẩm sinh.
Sau đó là người cá chiếm giữ đại dương rộng lớn, các linh hồn chiếm giữ Vực Thẳm, nhưng cả hai chủng tộc này đều không thèm khát quyền lực hay sự thống trị, bởi vậy rất ít khi nghe về họ trên lục địa.
Sau cùng chính là thú nhân. Bàn về khả năng thiên bẩm mang trong huyết thống, họ kém xa tinh linh và quỷ hút máu, nhưng số lượng của họ rất to lớn.
Trên Ilov Đỏ, trừ động vật ma pháp ra, chủng tộc có số lượng nhiều nhất chính là thú nhân.
Nhưng động vật ma pháp cấp cao có trí khôn thì không nhiều như thú nhân.
Các chủng tộc kể trên hầu như đều thích làm theo ý mình, thậm chí cũng tồn tại vấn đề ngứa mắt nhau giữa các chủng tộc như tinh linh và quỷ hút máu. Bởi vậy họ không thống nhất thành lập một tổ chức như hiệp hội phù thủy trên Ilov Bạc.
Nhưng họ cũng có một tổ chức quốc hội, mỗi khi thế giới xảy ra chuyện lớn, họ mới có thể ngồi chung với nhau, hoặc bàn bạc, hoặc bỏ phiếu biểu quyết.
Nghe nói khung cảnh ấy cũng không quá hòa bình. Mà thường xuyên nảy lửa khiến người ta lo lắng một giây sau sẽ xảy ra cuộc đại chiến giữa các chủng tộc.
Trong quốc hội, ngoài các chủng tộc được dự thính thì cũng chỉ có rồng, tinh linh, quỷ hút máu, thú nhân, người cá và linh hồn là có quyền bỏ phiếu biểu quyết.
Sigourney hiếm khi nói nhiều như thế. Bình thường anh sẽ lười nhác nhíu mày bảo Ash tự đọc sách.
Nhưng bây giờ ở thế giới này không có cách nào để Ash tự lực cánh sinh nữa.
Ash lắng nghe, cẩn thận ghi tạc mỗi một câu của Sigourney trong lòng.
Nhưng Sigourney mới bắt đầu một chủ đề mới, anh còn chưa kịp nói sâu vào vấn đề đó thì Ash bỗng nhiên "Hắt xì" một tiếng, một cơn lạnh lẽo chạy dọc lưng cậu.
"Ash?" Sigourney nghiêng đầu nhìn cậu.
Ash nghiêng đầu sang: "Hả? Đầu tôi hơi choáng..." Cậu sờ cổ họng: "Chỗ này cũng hơi đau..."
Sigourney sửng sốt một chút, anh nhìn sắc đỏ trên gương mặt trắng trẻo của Ash mà trước đó anh vẫn cho là ánh trăng. Anh nghi ngờ đưa tay chạm vào trán Ash.
Nóng đến đáng sợ!
"Cậu sốt rồi!" Sắc mặt Sigourney lập tức tối sầm, "Sao cậu không nói?"
Thế mà đợi tới bây giờ anh mới phát hiện?
Ash quyến luyến cọ bàn tay lạnh như băng trên trán, cậu thoải mái tới mức thở ra một hơi: "Tôi không biết, Sigourney." Cậu vô tội nhìn anh, đôi mắt xanh lam nhạt bởi vì nhiệt độ cao mà đẫm nước, giống như là một viên đá quý hoàn hảo trong suốt long lanh: "Tôi chưa từng bị bệnh bao giờ."
Ash may mắn chưa bao giờ bị bệnh!
"Bây giờ cậu bị cảm." Sigourney vô cảm tuyên bố.
Ash chậm chạp gật đầu: "Tôi biết rồi." Thì ra cảm giác mắc bệnh là như thế này, khó chịu quá.
Nhưng Sigourney sờ trán cậu thì rất dễ chịu.
Cậu cười với Sigourney: "Có lẽ là... không hợp khí hậu?"
Khuôn mặt Sigourney tối tăm, anh rất muốn tét mông thằng nhóc đến lúc này rồi còn cười được, cơ thể của mình khác thường mà cũng không phát hiện ư?
Anh lấy ra một bình thuốc cảm cho Ash uống, anh cực kỳ muốn dẫn Ash đi ngay khỏi bãi biển này, không muốn tiếp xúc với thú nhân nữa, nhưng Ash lại kéo ống tay áo anh: "Ngay ở phía trước."
Phía trước chính là biển rộng.
Sigourney bực bội nghĩ một cách xấu xa, chẳng lẽ hai tên xui xẻo kia bị dịch chuyển thẳng xuống biển à?
Không biết họ có biết bơi không?
Ash nghiêm túc quan sát khung cảnh xung quanh, cậu muốn so sánh sự khác biệt giữa hai thế giới.
Nhưng ngoại trừ màu sắc ánh trăng, nơi này không khác gì Ilov Bạc.
Cậu dời mắt đi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện họ bị dịch chuyển đến thế giới khác.
Trước khi dịch chuyển đã xảy ra chuyện gì?
Là chùm sáng đó sao?
Chùm sáng đến từ vương tọa Rực Rỡ có liên quan gì đến chiêm tinh tập thể hay không?
Ash khều khều cánh tay của Sigourney: "Lúc nãy chùm sáng bao phủ rất nhiều người. Ngoại trừ chúng ta, liệu có người khác bị dịch chuyển tới hay không?" Cậu dùng câu hỏi, nhưng chẳng hiểu sao cậu rất chắc chắn có người cũng bị dịch chuyển theo họ.
Sigourney không khẳng định: "Có lẽ."
Bọn họ đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, dần dần họ có thể nghe thấy tiếng nước rì rào.
"Là tiếng sóng biển." Sigourney nói: "Sắp đến bãi biển rồi."
Biển?
Đôi mắt Ash sáng ngời, nhớ tới lời miêu tả về biển trong sách, cậu không khỏi chờ mong.
Không ngờ lần đầu tiên cậu thấy biển lại không phải ở thế giới của mình mà là ở thế giới của Sigourney.
Cậu hít vào một hơi, cậu có thể ngửi thấy một chút vị mặn chát trong gió, nguyên tố hệ thủy dồi dào thấm vào ruột gan, tinh thần cậu cũng sảng khoái.
Sigourney khẽ nói: "Căn cứ của chúng tôi ở bờ biển. Phong cảnh nơi đó rất đẹp."
Phong cảnh giờ vẫn còn, nhưng người lại không.
Ash yên lặng nhích sang bên cạnh, ngồi vai kề vai với Sigourney.
Họ nhanh chóng tới bìa rừng, xuyên qua cây cối thưa thớt là bãi biển bằng phẳng mịn màng.
Đúng lúc này, thảm bay pháp thuật đột nhiên dừng lại, Sigourney và Ash đồng loạt nhìn về phía trước.
Bọn họ đều chú ý thấy một mùi nồng đậm của thú nhân cách khu rừng không xa.
Thú nhân mạnh mẽ sẽ chiếm đóng một địa bàn, dùng cách của mình để đánh dấu nó, phân rõ biên giới, nghiêm cấm người khác bước vào.
Mà người nào bỏ qua dấu hiệu và xâm nhập lãnh địa của họ thì sẽ bị họ phát hiện ra ngay, đồng thời bị họ coi là kẻ địch mà đánh đuổi ra khỏi lãnh địa hoặc giết chết mới thôi.
"Lãnh địa của thú nhân?" Ash nhỏ giọng hỏi.
Sigourney: "Trước đây thì không phải."
Căn cứ của liên minh Tự Do sao có thể gần lãnh địa của thú nhân đến vậy? Chỉ có thể là thú nhân chiếm nơi này sau khi căn cứ bị tiêu diệt mà thôi.
"Rời khỏi đây trước." Sigourney bình tĩnh nói, "Đến thành phố gần đây." Nơi quen thuộc cũng đã thay đổi, bây giờ không rõ ràng tình huống, anh cần phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra ở thế giới này khi anh không ở đây.
Ash không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng trước lúc rời đi, ánh mắt cậu dao động, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: "Sigourney..."
Sigourney hỏi: "Sao?"
"Hình như... tôi cảm giác được Jain và Quentin thì phải?" Ash không chắc chắn lắm.
Sigourney đặt câu hỏi: "Hình như?"
Ash cũng buồn bực: "Cảm giác cứ đứt quãng, khi có khi không, ban đầu tôi còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng bây giờ..."
Sigourney dứt khoát hỏi: "Ở đâu?"
Ash đưa tay chỉ hướng lãnh địa của thú nhân: "Bên kia." Cậu suy nghĩ rồi lại nói, "Có lẽ họ ở đó."
Sigourney khẽ gật đầu, anh cũng cho là như vậy. Là bậc thầy luyện kim, anh có thể hiểu điều này.
Cảm giác của Ash đối với Jain và Quentin đến từ thiết bị luyện kim "chiếc vòng tham lam" trên người họ.
Bởi vì hai thế giới có cùng nguồn gốc, thiết bị luyện kim được chế tạo dưới quy tắc thế giới ở Ilov Bạc cũng có tác dụng ở Ilov Đỏ.
Nhưng dù sao hai thế giới cũng khác nhau, quy tắc cũng sẽ có khác biệt, bởi vậy tác dụng của chiếc vòng tham lam cũng không ổn định lắm.
Cho nên cảm giác của Ash với hai người mới mơ hồ, lúc có lúc không như thế.
"Sao họ lại qua theo?" Ash tò mò: "Hay là tất cả mọi người trong chùm sáng đều bị dịch chuyển sang?"
Sigourney bật cười một tiếng: "Biết đâu họ bị cậu đóng gói mang theo?"
Ví dụ như hai người là vật sở hữu của Ash cũng giống như quần áo, trang sức Ash mang trên người, cho nên họ bị xem như một món "hành lý" và bị dịch chuyển theo "chủ nhân" Ash chăng?
Sigourney hiển nhiên chỉ nói vậy thôi, nhưng sau khi nói xong anh lại thấy Ash mở to hai mắt nhìn anh, trông có vẻ cậu đã tin là thật.
Sigourney: "...Đi."
Kết quả là vẫn phải đi vào.
Sigourney điều khiển thảm bay pháp thuật bay về phía bãi biển.
"Chúng ta không ẩn núp gì sao?" Ash hỏi.
Sigourney lắc đầu: "Cứ trực tiếp đi vào."
Thấy Ash khó hiểu, anh lại nói: "Tính cách của thú nhân rất bộc trực, chúng ta trực tiếp đi vào cùng lắm là đánh nhau một trận. Nếu như lặng lẽ đi vào rồi bị phát hiện, kết quả sẽ là không chết không thôi."
Không chết không thôi không có gì đáng sợ, chỉ lo các thú nhân dùng thủ đoạn nào đó truyền tin về họ ra ngoài. Đến lúc đó họ sẽ rất khó hành động.
Bọn họ mới đến, nhưng không phải là vì đối địch với toàn bộ thế giới nên không cần thiết đi tới đâu cũng phải trốn tránh.
Sigourney nghĩ một cách trào phúng, hiện giờ anh là quỷ hút máu cao quý, thú nhân tầm thường thấy anh cũng phải cung kính một chút nhỉ?
Ash nhanh chóng hiểu ý Sigourney. Cậu nghĩ, từ lúc đến Ilov Đỏ tới bây giờ Sigourney đều đưa ra các lựa chọn an toàn, vững vàng cẩn thận đến mức cực kỳ đáng tin. Là vì chỉ có hai người họ ở thế giới này sao?
Cho nên mỗi một bước đều phải tính toán kỹ càng.
Ash bắt đầu cố gắng cảm nhận tung tích của Jain và Quentin, cậu chỉ hướng, Sigourney thì điều khiển thảm bay theo hướng cậu chỉ.
Trên bãi biển trống trải phủ đầy cát trắng, ánh trăng đỏ lắp đầy các khe hở giữa các hạt cát. Cơn sóng ở mặt biển phương xa gột rửa bờ biển tạo nên âm thanh của biển cả.
Nếu đã đến Ilov Đỏ nơi sinh vật ma pháp thống trị, Sigourney nghĩ nên cho Ash biết quy tắc của thế giới này nhân lúc đi vào lãnh địa của thú nhân.
Có vô số sinh vật ma pháp, đa dạng chủng tộc trên Ilov Đỏ, rất nhiều chủng tộc đã biến mất trên Ilov Bạc lại xuất hiện mọi nơi ở thế giới này.
Nhưng giữa các chủng tộc cũng có phân chia mạnh yếu lớn nhỏ.
Trong những chủng tộc đứng đầu Ilov Đỏ, đầu tiên là rồng, số lượng cực kỳ ít ỏi, nhưng nhờ vào sức mạnh đơn thể khổng lồ nên chiếm được một vị trí trên thế giới này.
Tiếp theo là tinh linh và quỷ hút máu, một chủng tộc được thiên nhiên yêu thương và một chủng tộc được bóng tối âu yếm đều được trời ưu ái trí tuệ và khả năng thiên bẩm, cho nên họ có sự kiêu căng và thượng đẳng bẩm sinh.
Sau đó là người cá chiếm giữ đại dương rộng lớn, các linh hồn chiếm giữ Vực Thẳm, nhưng cả hai chủng tộc này đều không thèm khát quyền lực hay sự thống trị, bởi vậy rất ít khi nghe về họ trên lục địa.
Sau cùng chính là thú nhân. Bàn về khả năng thiên bẩm mang trong huyết thống, họ kém xa tinh linh và quỷ hút máu, nhưng số lượng của họ rất to lớn.
Trên Ilov Đỏ, trừ động vật ma pháp ra, chủng tộc có số lượng nhiều nhất chính là thú nhân.
Nhưng động vật ma pháp cấp cao có trí khôn thì không nhiều như thú nhân.
Các chủng tộc kể trên hầu như đều thích làm theo ý mình, thậm chí cũng tồn tại vấn đề ngứa mắt nhau giữa các chủng tộc như tinh linh và quỷ hút máu. Bởi vậy họ không thống nhất thành lập một tổ chức như hiệp hội phù thủy trên Ilov Bạc.
Nhưng họ cũng có một tổ chức quốc hội, mỗi khi thế giới xảy ra chuyện lớn, họ mới có thể ngồi chung với nhau, hoặc bàn bạc, hoặc bỏ phiếu biểu quyết.
Nghe nói khung cảnh ấy cũng không quá hòa bình. Mà thường xuyên nảy lửa khiến người ta lo lắng một giây sau sẽ xảy ra cuộc đại chiến giữa các chủng tộc.
Trong quốc hội, ngoài các chủng tộc được dự thính thì cũng chỉ có rồng, tinh linh, quỷ hút máu, thú nhân, người cá và linh hồn là có quyền bỏ phiếu biểu quyết.
Sigourney hiếm khi nói nhiều như thế. Bình thường anh sẽ lười nhác nhíu mày bảo Ash tự đọc sách.
Nhưng bây giờ ở thế giới này không có cách nào để Ash tự lực cánh sinh nữa.
Ash lắng nghe, cẩn thận ghi tạc mỗi một câu của Sigourney trong lòng.
Nhưng Sigourney mới bắt đầu một chủ đề mới, anh còn chưa kịp nói sâu vào vấn đề đó thì Ash bỗng nhiên "Hắt xì" một tiếng, một cơn lạnh lẽo chạy dọc lưng cậu.
"Ash?" Sigourney nghiêng đầu nhìn cậu.
Ash nghiêng đầu sang: "Hả? Đầu tôi hơi choáng..." Cậu sờ cổ họng: "Chỗ này cũng hơi đau..."
Sigourney sửng sốt một chút, anh nhìn sắc đỏ trên gương mặt trắng trẻo của Ash mà trước đó anh vẫn cho là ánh trăng. Anh nghi ngờ đưa tay chạm vào trán Ash.
Nóng đến đáng sợ!
"Cậu sốt rồi!" Sắc mặt Sigourney lập tức tối sầm, "Sao cậu không nói?"
Thế mà đợi tới bây giờ anh mới phát hiện?
Ash quyến luyến cọ bàn tay lạnh như băng trên trán, cậu thoải mái tới mức thở ra một hơi: "Tôi không biết, Sigourney." Cậu vô tội nhìn anh, đôi mắt xanh lam nhạt bởi vì nhiệt độ cao mà đẫm nước, giống như là một viên đá quý hoàn hảo trong suốt long lanh: "Tôi chưa từng bị bệnh bao giờ."
Ash may mắn chưa bao giờ bị bệnh!
"Bây giờ cậu bị cảm." Sigourney vô cảm tuyên bố.
Ash chậm chạp gật đầu: "Tôi biết rồi." Thì ra cảm giác mắc bệnh là như thế này, khó chịu quá.
Nhưng Sigourney sờ trán cậu thì rất dễ chịu.
Cậu cười với Sigourney: "Có lẽ là... không hợp khí hậu?"
Khuôn mặt Sigourney tối tăm, anh rất muốn tét mông thằng nhóc đến lúc này rồi còn cười được, cơ thể của mình khác thường mà cũng không phát hiện ư?
Anh lấy ra một bình thuốc cảm cho Ash uống, anh cực kỳ muốn dẫn Ash đi ngay khỏi bãi biển này, không muốn tiếp xúc với thú nhân nữa, nhưng Ash lại kéo ống tay áo anh: "Ngay ở phía trước."
Phía trước chính là biển rộng.
Sigourney bực bội nghĩ một cách xấu xa, chẳng lẽ hai tên xui xẻo kia bị dịch chuyển thẳng xuống biển à?
Không biết họ có biết bơi không?
Tác giả :
Nguyên Đại Mã