Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ
Chương 61 Tặng lại tấm chân tình
160.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Hoa Lưu Tước nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, cực kỳ không tình nguyện mà đứng tại "Chỗ cũ" được viết trong thư, chờ Lộ Diễn Phong tới.
Trương Tiểu Nguyên vốn tưởng rằng Lộ Diễn Phong tuy viết thư tay hay ăn nói có thể kém một chút, nhưng nếu trong thư đã ước hẹn Hoa Lưu Tước ở chỗ cũ gặp nhau, kia hẳn đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chọn một địa phương thích hợp để ở cùng người trong lòng.
Y trăm triệu không nghĩ tới "Chỗ cũ" theo như lời Lộ Diễn Phong đề cập thế nhưng lại là thao trường luyện võ của đệ tử Tán Hoa Cung.
Hiện giờ là thời điểm dùng bữa, nơi đây đương nhiên không một bóng người, nhưng nơi này không khỏi cũng quá mức kỳ lạ, Trương Tiểu Nguyên thật cẩn thận đứng ở bên người Hoa Lưu Tước nhìn trái nhìn phải xung quanh, hỏi: "Thật là cái địa phương này sao?"
Trương Tiểu Nguyên: "Nhưng ta vẫn cảm thấy không đúng, nếu hắn muốn trả thù ngươi, hẳn nên chọn một nơi hiu quạnh không ai tới mới đúng chứ."
"Khi ta còn ở Tán Hoa Cung, hắn mỗi lần đều gọi một mình ta ra, mang tới chỗ này." Hoa Lưu Tước dường như nhớ tới một đoạn hồi ức thảm khốc, "Đứng tấn, luyện kiếm, luyện chân, so kiếm, bị đánh......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Từ từ, Lộ Diễn Phong sẽ không cho rằng...... Đây là hắn cùng Hoa Lưu Tước ngọt ngào hẹn hò đi?
Người này rốt cuộc sao lại thế này!
Lục Chiêu Minh cảm thấy chính mình nghe hiểu: "Hắn là muốn đốc thúc ngươi tập võ."
Hoa Lưu Tước tức giận đến hô to: "Cái gì tập võ, này rõ ràng là trả đũa!"
Lục Chiêu Minh khó hiểu: "Một thân khinh công của ngươi bây giờ, chính là nhờ khi đó luyện ra."
Lục Chiêu Minh khó hiểu: "Này không phải muốn đốc thúc ngươi tập võ sao?"
Trương Tiểu Nguyên chột dạ dời mắt, không dám tham gia vào đối thoại hai người.
Y sợ hãi đại sư huynh chịu ảnh hưởng của Lộ Diễn Phong, ngày mai cũng bắt đầu đốc thúc y tập võ.
Cách thật xa, y thấy Lộ Diễn Phong khập khiễng đi tới.
Lộ Diễn Phong rốt cuộc chỉ hẹn một mình Hoa Lưu Tước, khi hắn thấy có cả Trương Tiểu Nguyên cùng Lục Chiêu Minh ở đây, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, Trương Tiểu Nguyên vốn lo lắng hắn đối với đại sư huynh sẽ nảy sinh địch ý, nhưng không nghĩ hắn chỉ là hướng Lục Chiêu Minh gật đầu thăm hỏi, cử chỉ dường như còn nhiều thêm một phần kính nể khác với lần đầu gặp.
Nhưng Trương Tiểu Nguyên lại có rất nhiều lời muốn nói.
Y thấy Lộ Diễn Phong tính toán mở miệng, vội vàng ho khan một tiếng, hô to: "Tiền bối!"
Lộ Diễn Phong ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía y.
Trương Tiểu Nguyên quay sang Lục Chiêu Minh nháy mắt ra hiệu, cũng không biết Lục Chiêu Minh đến tột cùng có hiểu được hay không, y đã vượt trước một bước, giữ chặt Lộ Diễn Phong, nói: "Lộ tiền bối, vãn bối có lời muốn cùng người nói chuyện."
Y lôi kéo Lộ Diễn Phong rời đi, vốn dĩ Hoa Lưu Tước còn đang sợ hãi liền nghệch ra không hiểu có chuyện gì xảy ra, trợn to hai mắt nhìn bóng dáng hai người rời đi, hỏi: "Đại sư huynh, Tiểu Nguyên đây là muốn làm gì vậy?"
Lục Chiêu Minh đương nhiên cũng không biết.
Ngoài mặt hắn vẫn trầm ổn bình tĩnh, trong lòng lại vô vàn nghi hoặc, chỉ nhớ rõ một ánh mắt cuối cùng của Trương Tiểu Nguyên, kia hẳn là muốn hắn hỗ trợ giữ chân Hoa Lưu Tước.
Vì thế Lục Chiêu Minh trầm giọng mở miệng.
"Đệ ấy......" Lục Chiêu Minh tạm dừng một lát, nghĩ nghĩ từ, "Muốn đi trước một bước khuyên sư thúc người đừng đánh ngươi."
Hoa Lưu Tước: "...... Tiểu Nguyên thật tốt!"
......
Trương Tiểu Nguyên đem Lộ Diễn Phong kéo sang một bên, xác định sẽ không có người nghe được hai người bọn họ nói chuyện, lúc này mới dừng lại bước chân.
Lộ Diễn Phong không biết y muốn làm gì, hắn thậm chí không biết người trước mắt này tên họ là gì, hắn chỉ biết người này là sư đệ của Lục Chiêu Minh, liền hỏi: "Vị thiếu hiệp này......"
Trương Tiểu Nguyên tự giới thiệu: "Lộ tiền bối, ta họ Trương, Trương Tiểu Nguyên, là đồng môn sư huynh đệ của Hoa Lưu Tước hiện giờ."
Lộ Diễn Phong hỏi: "Trương thiếu hiệp có chuyện gì ư?"
Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến năng lực dùng ngôn ngữ biểu đạt cùng lý giải của Lộ Diễn Phong, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Trương Tiểu Nguyên: "Lộ tiền bối, ngươi thích Hoa Lưu Tước có phải không."
Lộ Diễn Phong trầm mặc.
Trương Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm Lộ Diễn Phong, Lộ Diễn Phong không nói lời nào, dường như cũng không có phản ứng gì, y nhìn một hồi lâu, lúc này mới phát hiện...... hai tai Lộ Diễn Phong cùng cần cổ lộ ra ngoài áo đã hơi hơi phiếm hồng, y nói trúng rồi, Lộ Diễn Phong đích xác thích Hoa Lưu Tước.
Trương Tiểu Nguyên thật sâu thở dài: "Nhưng ngươi lại nói ra không được."
Lộ Diễn Phong qua một lát mới đáp lại: "Ta biết ta ăn nói vụng về."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Ăn nói vụng về? Này tuyệt đối không chỉ là ăn nói vụng về thôi đâu.
Đây quả thực chính là bản lĩnh một câu nói ra liền khiến người khác ứa gan.
Trương Tiểu Nguyên hỏi hắn: "Ta có mấy vấn đề...... Ngươi biết Hoa Lưu Tước sợ hãi ngươi không?"
Lộ Diễn Phong có chút nghi vấn: "Hắn sợ ta?"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Tuyệt vời, Lộ Diễn Phong không chỉ ăn nói vụng về, hắn còn nhìn không ra Hoa Lưu Tước đối với mình vô cùng sợ hãi.
Trương Tiểu Nguyên nhất thời không biết nên trả lời Lộ Diễn Phong như thế nào, y suy nghĩ một lát, cảm thấy Hoa Lưu Tước hiện giờ nếu đã không thích Lộ Diễn Phong, y cũng không nên nhiều chuyện nhúng tay, nhiều nhất chỉ có thể giúp cho Lộ Diễn Phong nhận thức sai lầm của bản thân ở đâu, có thể sửa đổi mà nói chuyện với Hoa Lưu Tước như những người khác là tốt rồi.
"Hắn không chỉ vô cùng sợ ngươi, hắn còn cảm thấy ngươi hẹn hắn tới chỗ này, là muốn trả thù hắn." Trương Tiểu Nguyên thật sự không nhịn được nói ra lời trong lòng, "Lộ tiền bối, ' thư tình ' kia của ngươi viết thật sự không khác gì so với bức thư khiêu chiến, Hoa Lưu Tước sao có thể vui vẻ nói chuyện cùng ngươi được."
Lộ Diễn Phong ngẩn ra, bừng tỉnh hoàn hồn, nói: "Ta chưa bao giờ viết qua thư...... Khụ, là do ta trước nay viết thư khiêu chiến tương đối nhiều......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
"Nếu người ăn nói vụng về chọc đối phương tức giận hoặc sợ hãi, vậy thì đừng nói." Trương Tiểu Nguyên cường điệu, "Để biểu đạt tâm ý của bản thân, có rất nhiều phương thức có thể thử xem."
Có thể giống như đại sư huynh thì thật tốt, khi cần nói chuyện sẽ đi thẳng vào trọng tâm, cho nên hắn đại đa số thời điểm là căn bản không nói lời nào.
Có Lộ Diễn Phong người này làm so sánh, Trương Tiểu Nguyên đột nhiên liền cảm thấy tật xấu nói chuyện ngay thẳng của đại sư huynh cũng không có tệ như vậy.
Lộ Diễn Phong không rõ: "Chính là......"
"Nói nhiều sai nhiều, chi bằng không nói." Trương Tiểu Nguyên sợ hãi Lộ Diễn Phong lại xuyên tạc ý tứ mình, cố ý giải thích nói, "Nếu ngươi nhất định phải nói, thay vì vòng vo, không bằng cứ thẳng thắn."
Bất quá chỉ hai chữ 'thích ngươi', nói ra khỏi miệng thực sự khó đến vậy sao?
Lộ Diễn Phong quả thực có chút khó xử: "Chính là ta biết, hắn chỉ đem ta coi như sư thúc của mình."
Trương Tiểu Nguyên: "...... Lấy hiểu biết của ta đối với tình huống này mà nói, hắn khả năng sớm đã coi ngươi thành kẻ địch."
Lộ Diễn Phong: "......"
"Dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa Hoa Lưu Tước hiển nhiên càng thích mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp hơn." Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ngươi cho dù muốn biểu đạt tâm ý, nhưng hắn rất có thể sẽ không tiếp thu được."
Lộ Diễn Phong ngốc lăng một lát, gật đầu, nói: "Cảm ơn ngươi, ta đã biết."
Dù vậy hắn vẫn muốn quay lại, đem hẹn ước hôm nay của mình cùng Hoa Lưu Tước hoàn thành.
Trương Tiểu Nguyên đi theo Lộ Diễn Phong trở về, mà Hoa Lưu Tước thần sắc sớm đã khôi phục bình thường, nhưng vừa thấy Lộ Diễn Phong liền bắt đầu nơm nớp lo sợ trở lại .
Lộ Diễn Phong gọi hắn: "Tiểu Tước Nhi."
Hoa Lưu Tước hoảng sợ gật đầu: "Ở, tiểu sư thúc, ta ở đây."
Lộ Diễn Phong trầm mặc hồi lâu, mấy phen muốn nói lại thôi, ước chừng là nhớ tới chính mình thực sự mở miệng càng sai, cuối cùng cũng chỉ thở dài, đem rất nhiều lời muốn nói đều nuốt lại vào trong.
"Ta có cái này phải đưa cho ngươi." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Ta đi rồi ngươi hẵng mở ra xem."
Hoa Lưu Tước hoảng sợ duỗi tay tiếp nhận hộp nhỏ mà Lộ Diễn Phong đưa tới, không khỏi gật đầu, nói: "Yên tâm đi tiểu sư thúc, ta tuyệt đối sẽ không tò mò mở ra trước đâu!"
Lộ Diễn Phong ngơ ngẩn nhìn thần sắc hắn, cảm thấy Trương Tiểu Nguyên nói không sai.
Hoa Lưu Tước là thật sự sợ hãi mình.
......
Trương Tiểu Nguyên sớm đã đem Lục Chiêu Minh kéo sang một bên cách xa chỗ cũ để tránh quấy rầy đến hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Chiêu Minh phi thường tò mò, hỏi: "Đệ làm gì vậy?"
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, cùng đại sư huynh nói chuyện không nên vòng vo , y dứt khoát nói thẳng: "Lộ Diễn Phong thích Hoa Lưu Tước."
Lục Chiêu Minh theo bản năng lặp lại: "Lộ Diễn Phong thích...... Cái gì?"
Hắn hơi hơi mở to hai mắt, lộ ra thần sắc kinh ngạc, quả thực không thua gì khiếp sợ khi ngày ấy hắn biết Bùi Vô Loạn cùng Mạc Vấn Thiên là một đôi.
Trương Tiểu Nguyên gật đầu: "Là sự thật."
Lục Chiêu Minh ngẩn ra hồi lâu mới hoàn hồn, trong miệng lẩm bẩm: "Loại sự tình này...... Ở trên giang hồ thực thường thấy sao?"
Trương Tiểu Nguyên kết hợp câu trên câu dưới, cảm thấy chuyện Lục Chiêu Minh muốn nói đến là việc đoạn tụ.
Y nhớ tới lúc trước Lâm Dịch cùng Lệ Nhĩ Ti ở bên hồ đối thoại, tự nhiên gật đầu, nói: "Đương nhiên thực thường thấy."
Lục Chiêu Minh: "Chính là...... Đồng môn chi gian, thầy trò, sư thúc, còn có chính tà......"
Trương Tiểu Nguyên lại nghĩ tới câu Hoa Lưu Tước thường nói kia huynh đệ đồng môn sớm chiều ở chung, đích xác càng dễ dàng nảy mầm cảm tình, vì thế y lại gật gật đầu, nói: "Đồng môn chi gian lại càng dễ thấy hơn."
Lục Chiêu Minh: "......"
Giang hồ trong lòng hắn bây giờ, giống như lại sụp đổ thêm mấy phần rồi.
161.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Lần này Lộ Diễn Phong cuối cùng cũng không có nhiều lời.
Hắn đem hộp nhỏ kia giao cho Hoa Lưu Tước, vốn định muốn quan tâm hỏi một câu thương thế ở chân ngươi ra sao rồi, nhưng hắn không dám mở miệng, cuối cùng cũng chỉ thở dài, nói: "Ta đi đây."
Hoa Lưu Tước run run rẩy rẩy, lại vẫn là nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu: "Tiểu sư thúc, chân chân chân ngươi không có việc gì đi?"
Lộ Diễn Phong: "......"
Hoa Lưu Tước: "Ta đặc biệt rõ ràng, đại sư huynh xuống tay không nhẹ không nặng, hắn kỳ thật không phải cố ý......"
Lộ Diễn Phong: "......"
Hoa Lưu Tước nhìn thần sắc Lộ Diễn Phong, không biết Lộ Diễn Phong suy nghĩ điều gì, hắn vốn chỉ là muốn giúp Lục Chiêu Minh giải vây, để tránh Lộ Diễn Phong bụng dạ hẹp hòi trừ bỏ hận chính mình ở ngoài lại ghi hận thêm cả Lục Chiêu Minh, nhưng Lộ Diễn Phong không trả lời, hắn ngược lại không biết phải làm sao, đành xấu hổ cười cười, cùng Lộ Diễn Phong xua tay, nói: "Tiểu sư thúc hẹn gặp lại."
Trong lòng lại suy nghĩ, đại sư huynh xong rồi, không nói lời nào chứng tỏ không chịu hiểu, hắn khẳng định đã ghi hận sâu sắc đại sư huynh.
Hoa Lưu Tước nhìn theo Lộ Diễn Phong rời đi, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy chính mình có thể sống đến lúc này đúng là kỳ tích.
......
Trương Tiểu Nguyên vội vàng chạy tới bên người Hoa Lưu Tước.
Y đối với biểu hiện vừa rồi của Lộ Diễn Phong phi thường vừa lòng, ít nhất lần này nói chuyện với nhau vô cùng bình thường, hắn không lại làm cho Hoa Lưu Tước sợ hãi nữa.
Y nhìn nhìn hộp nhỏ trong tay Hoa Lưu Tước, phi thường tò mò.
Trương Tiểu Nguyên: "Ngươi không mở ra nhìn thử sao?"
Hoa Lưu Tước vẻ mặt trầm trọng: "Ta cảm thấy bên trong hẳn là cơ quan ám khí, chỉ cần ta vừa mở ra, liền sẽ chết đau chết đớn dưới sự trả thù của hắn."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "Hay là để đại sư huynh qua mở thử xem?"
Lục Chiêu Minh đứng ở một bên, thần sắc trầm mặc, vẫn không nhúc nhích.
Hoa Lưu Tước: "Ý kiến hay."
Hắn đem chiếc hộp đưa qua cho Lục Chiêu Minh, Lục Chiêu Minh thế nhưng cũng duỗi tay tiếp nhận, chỉ là qua một hồi lâu mới chậm rì rì hoàn hồn, minh bạch bọn họ muốn hắn làm gì, liền chậm rãi mở hộp.
Không có như trong tưởng tượng của Hoa Lưu Tước xuất hiện ám khí, cũng không có độc dược kỳ quái nào đó phun ra.
Đây chỉ là một cái tráp bình thường, bên trong lót một tầng vải gấm đỏ thắm, mặt trên đặt cẩn thận một khối ngọc bội.
Khối ngọc bội kia không được nguyên vẹn, có vô số vết nứt, như là dùng keo trắng thật cẩn thận từng chút một dán dính lại, tuy nhiên vì kỹ thuật vụng về, thế nên chỉ có thể chắp vá bảy tám phần, khiến cho người khác nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Hoa Lưu Tước ngẩn ra.
Trương Tiểu Nguyên nhíu mày: "Đây là cái gì vậy?"
Người này như thế nào mỗi lần tặng lễ vật đều quái dị như vậy a!
"Đây là môn phái ngọc bội của Tán Hoa Cung." Hoa Lưu Tước thấp giọng lẩm bẩm, tạm dừng hồi lâu, mới tiếp thêm một câu, "...... Là môn phái ngọc bội của ta."
_________________
Lời editor :
Oaaa đọc chương này khúc cuối thấy soft quá! Thật mong hai bạn trẻ cũng sẽ sớm ngày thành đôi