Toàn Chức Pháp Sư
Chương 124: Thân phận của Đường Nguyệt
Hàng Châu cũng gần với Thượng Hải. Hoặc có thể nói là hai khu vực ngoại thành của hai tòa thành này tiếp giáp với nhau.
Mạc Phàm dựa theo chỉ dẫn của Lão sư Đường Nguyệt có dáng người mê người kia cũng đã tới được một cái trấn nhỏ của vùng Giang Nam ở phía Bắc Hàng Châu.
Trấn nhỏ này có tên là Hí Thủy. Nghe cái tên là biết cái trấn này có nhiều nước rồi. Nhưng sau khi Mạc Phàm ngồi xe tới nơi mới phát hiện ra rằng cái trấn nhỏ này đất đai nứt nẻ và hoang phế. Quả thật nó khác xa với trí tưởng tượng trong đầu của hắn về cái vùng Giang Nam đầy sông nước này một trời một vực.
Hí cái mẹ nó Thủy chứ. Ngay cả một con suối nhỏ còn không thấy chứ đừng nói tới có sông. Nứt nẻ chân đã thành một cái vấn đề khổng lồ rồi.
Trấn nhỏ này có cảnh sắc rất là cổ xưa. Đây cũng là một nơi du lịch không tệ. Trong trấn còn có mấy cái khách sạn tương đối là lâu đời. Mạc Phàm dựa theo địa chỉ đại mỹ nữ Đường Nguyệt đưa cho cuối cùng cũng tìm thấy được khách sạn có tên là Hữu Gian. Từ tên cửa sổ hành lang hắn đã nhìn thấy một cô gái có vóc dáng hình chữ S đầy khiêu gợi ngồi uống nước. Mạc Phàm nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu trong người.
Cái mông tròn xoe, hùng vĩ đầy kiêu ngạo kia. Chậc … Chậc…Chỉ muốn…. Có lẽ Lão sư Đường Nguyệt nên lấy họ Thương thì hơn? ( ý nói họ có tính sát thương."
Hình như Đường Nguyệt cũng đã nhìn thấy Mạc Phàm đi tới rồi. Nàng tiêu sái bước về phía hắn. Hai con mắt thu thủy cùng điệu cười khanh khách nhìn chăm chú vào Mạc Phàm đang bước tới.
" Lão Sư Đường Nguyệt, Người có thể không xinh đẹp động lòng người được hay không? “
Mạc Phàm liền tán dương một câu.
" Thế còn người thì sao. Tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới trung cấp Ma Pháp Sư rồi. Nếu như đặt ở trong đại thế gia hoặc hiệp hội ma pháp thì người cũng là một loại thiên tài rồi."
Lão sư Đường Nguyệt cười nói lại.
" Láo Sư Đường Nguyệt tuổi cũng có lớn lắm đâu. Ta đến bây giờ còn chưa biết rõ thực lực của người nữa đây này."
Mạc Phàm nói.
" Thôi đừng giả bộ nữa! Ta biết người đang muốn hỏi ta khi Bắc Thành xảy ra tai họa, ta đang ở đâu đúng không?"
Đường Nguyệt thẳng thắn nói.
" Haha. Đúng vậy. Quả thật là ta muốn biết. Bởi vì ta cảm thấy lão sư Đường Nguyệt cũng không phải là một vị trung cấp Ma Pháp Sư đơn giản như vậy…Thân phận của người có lẽ cũng rất cao. Chỉ là ta không hiểu tại sao ngươi lại chạy tới trường Thiên Lan ma pháp cao trung làm giáo viên dạy học sinh cơ chứ? Chẳng lẽ người tới nơi này để làm một số công việc bí mật, không cho ai biết. Hoặc là. Thật ra người chính là ông trùm phía sau của Hắc Ám Giáo Đình?"
Mạc Phàm nói.
Đường Nguyệt nghe xong mà hai mắt trợn trắng lên.
Trí tưởng tượng của hắn cũng phong phú quá đi.
" Thẩm Phán của hiệp hội ma pháp, người có biết không?"
Đường Nguyệt hỏi.
" Có nghe qua một chút. Nghe nói đây chính là một đám thi hành pháp luật của Ma Pháp Sư cao nhất có nhiệm vụ chuyên bắt các tội phạm đặc biệt."
Mạc Phàm nói.
" Đúng vậy. Ta chính là một thành viên trong đó. Thực tế thì kế hoạch nhắm vào Bắc Thành của Hắc Ám Giáo Đình chúng ta cũng có phát hiện ra được. Đáng tiếc là chúng ta cũng không có ngờ tới âm mưu của bọn hắn lại lớn như vậy. Lấy lực lượng của chúng ta thì cũng chỉ có thể kiềm chế được một người của Hắc Ám Giáo Đình tên là Tát Lãng mà thôi. Chuyện còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào đám Trảm Không mà thôi… Mà chuyện này cũng là do ta. Nếu như ta có thể nhận ra mục đích của bọn Hắc Ám Giáo Đình kia sớm hơn thì cũng đã không xảy ra trận tai họa như vậy rồi."
Lão sư Đường Nguyệt cũng không có giấu diếm gì với Mạc Phàm. Nàng thẳng thắn giải thích cho Mạc Phàm hiểu.
" Người tới Bắc Thành còn chưa tới 2 năm. Mà cái đám Hắc Ám Giáo Đình kia đã sắp đặt sẵn âm mưu này từ 10 năm trước. Bọn họ đã đưa người vào nằm vùng. Lập ra kế hoạch từng bước một. Mà cấp trên cũng không có coi trọng sự việc liên quan tới Bắc Thành. Chứ không thì tại sao chỉ phái mỗi mình người tới Bắc Thành để nằm vùng."
Mạc Phàm nói.
Tất nhiên là trận tai họa Bắc Thành này đã được mưu tính từ rất lâu rồi. Mà cái đám Thẩm Phán này cũng đã có phát hiện ra và cho người nằm vùng ở đây. Hơn nữa còn bắt Đường Nguyệt một mực ở trong Bắc Thành. Cho nên có thể xem cái đám Thẩm Phán này cũng không phải là một đám ngu ngốc, không biết làm việc.
" Ngày hôm nay. Tất cả tin tức về vụ tại họa ở Bắc Thành đều được truyền thông truyền đi khắp cả nước rất là nóng bỏng. Hơn nữa tin tức về Hắc Ám Giáo Đình cũng được công khai ra ngoài cho người dân biết. Mà những tin tức ta thu thập được ta đã trình báo cho cấp trên biết. Đã có Thẩm Phán cao tầng tiếp nhận chuyện này. Ta tin tưởng không bao lâu nữa bên phía Thẩm Phán sẽ cho Bắc Thành một cái công đạo."
Đường Nguyệt nói.
" Thôi được rồi. Không nhắc tới mấy chuyện thương tâm này nữa. Rốt cuộc người tìm ta là có chuyện gì? Có phải cái trấn nhỏ này xảy ra vấn đề hay không? Tại sao nó lại khô héo tới như vậy?"
Mạc Phàm liền chuyển chủ đề sang hướng khác.
" Người quan sát cũng cẩn thận lắm. Đúng như người nói. Cái trấn nhỏ Hí Thủy này toàn bộ nguồn nước đều bị khô cạn. Nó khô hạn giống như vùng Tây Bắc vậy."
Lão sư Đường Nguyệt nghiêm túc nói.
" Chẳng lẽ lại có thứ gì đó tác yêu tác quái nữa hay sao?"
Mạc Phàm liền hỏi một câu theo bản năng mách bảo.
Mạc Phàm ở trong thành thị liệp yêu tiểu đội cũng lâu. Cho nên theo thói quen nếu có chuyện gì khác thường hắn đều đổ lỗi cho yêu ma gây ra.
Nếu như cho rằng trong thành phố lớn không có yêu ma. Thì đó quả là một suy nghĩ ngây thơ rồi. Thành thị càng lớn thì yêu ma ẩn núp càng nhiều. Nó sẽ nhảy ra ăn tươi nuốt sống người!
" Ta cũng không rõ lắm. Ta nghe nói cũng có không ít thành trấn xảy ra tình trạng như thế này. Mà những đầu mối ta tìm thấy khá là ít. Cho nên ta mới cần người tới giúp đỡ."
Lão sư Đường Nguyệt nói.
" Vậy người tìm đúng người rồi. Trước khi ta trở thành Ma pháp sư. Thì ta đã có ý định trở thành một vị thám tử rồi. Phim Conan có 700 tập thì ta cũng đã xem hơn 600 tập rồi. Ta tinh thông các loại…. À, ý của ta là, ngài có việc gì cứ việc phân phó cho ta."
Mạc Phàm đang định thao thao bất tuyệt. Nhưng đành phải nghiêm túc nói chuyện.
" Thân phận của ta khá là nhạy cảm. Rất dễ bị phát hiện. Ngươi sẽ ở lại đây theo dõi người kia. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cái người kia bị Thẩm Phán chúng ta nghi ngờ sẽ tìm thấy được đáp án trên người của hắn."
Đường Nguyệt chỉ chỉ vào một cái cửa sổ bên ngoài hành lang. Ở đó có một người giả dạng rất giống một vị nam tử.
" Hắn có vấn đề gì sao?"
Mạc Phàm hỏi dò.
" Tạm thời ta không biết được. Nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta thì những chuyện khác thường tất có yêu. Mà cái này yêu thì thường là do bọn Ma Pháp Sư có tính cách méo mó gây ra. Ở trong cái thế giới cũng có không ít Ma pháp sư có tâm thuật bất chánh. Bọn họ mặc dù không có gia nhập vào Hắc Ám Giáo Đình. Nhưng những chuyện thương thiên hại lý cũng làm không ít. Còn chuyện giết người cướp của thì như cơm bữa đối với bọn họ rồi. Người đừng nhìn vào mặt mà bắt hình dong. Chẳng hạn như có thể là một vị quý công từ Hàng Châu lại có thể là một vị giết người hàng loạt…. Hay nói chính xác hơn, người bị giết do ma pháp sư giết có lẽ cũng ngang với bị yêu ma giết hại."
Đường Nguyệt thành thật nói.
Đường Nguyệt hi vọng Mạc Phàm có thể hiểu được chuyện nàng gọi hắn tới đây cũng không phải là nói giỡn. Mà đó chính là để hắn đối mặt với những vị ma pháp sư có tâm thuật bất chánh. Nhưng ma pháp sư này từ trước tới nay đều coi mạng người như cỏ rác. Một khi giao chiến thì sẽ giảm thương vong tới mức thấp nhất.
" Lão sư Đường Nguyệt. Cái loại nhiệm vụ truy nã bọn ma pháp sư cùng hung cực ác này ….. ta sợ đối phó không được."
" Ta vốn là định sai một vị Lôi hệ trung cấp ma pháp sư tới đây. Nhưng hắn đã đi làm nhiệm vụ ở nơi khác quá xa nơi này rồi. Đợi tới khi hắn chạy tới đây. Thì tên kia đã chạy từ tám đời rồi. Ta biết chuyện này đối với người mà nói quả thật có chút nguy hiểm. Nhưng mà nếu như người giúp ta bắt được hắn. Thì ta sẽ đáp ứng ngươi, trợ giúp ngươi thức tỉnh Ám Ảnh hệ."
Đường Nguyệt cũng biết chuyện này đối với một học sinh như Mạc Phàm mà nói thì cũng có chút miễn cưỡng. Thế nhưng Đường Nguyệt quả thật không muốn thấy cái tên tội phạm truy nã kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
" Lão sư Đường Nguyệt. Chuyện của người cũng là chuyện của ta. Không cần nói khách khí như vậy đâu. Ta sẽ đi theo tên kia ngay bây giờ. Đảm bảo sẽ tra được bí mật trên người của hắn."
" Người, cái thằng đểu giả này chứ. Không cho người một chút chỗ tốt thì người sẽ không làm việc đàng hoàng hay sao?"
Đường Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm. Mà bộ dạng nổi giận của nàng quả thật là vô cùng mê hoặc điên đảo chúng sinh.
Mạc Phàm dựa theo chỉ dẫn của Lão sư Đường Nguyệt có dáng người mê người kia cũng đã tới được một cái trấn nhỏ của vùng Giang Nam ở phía Bắc Hàng Châu.
Trấn nhỏ này có tên là Hí Thủy. Nghe cái tên là biết cái trấn này có nhiều nước rồi. Nhưng sau khi Mạc Phàm ngồi xe tới nơi mới phát hiện ra rằng cái trấn nhỏ này đất đai nứt nẻ và hoang phế. Quả thật nó khác xa với trí tưởng tượng trong đầu của hắn về cái vùng Giang Nam đầy sông nước này một trời một vực.
Hí cái mẹ nó Thủy chứ. Ngay cả một con suối nhỏ còn không thấy chứ đừng nói tới có sông. Nứt nẻ chân đã thành một cái vấn đề khổng lồ rồi.
Trấn nhỏ này có cảnh sắc rất là cổ xưa. Đây cũng là một nơi du lịch không tệ. Trong trấn còn có mấy cái khách sạn tương đối là lâu đời. Mạc Phàm dựa theo địa chỉ đại mỹ nữ Đường Nguyệt đưa cho cuối cùng cũng tìm thấy được khách sạn có tên là Hữu Gian. Từ tên cửa sổ hành lang hắn đã nhìn thấy một cô gái có vóc dáng hình chữ S đầy khiêu gợi ngồi uống nước. Mạc Phàm nhìn thấy mà cảm thấy khó chịu trong người.
Cái mông tròn xoe, hùng vĩ đầy kiêu ngạo kia. Chậc … Chậc…Chỉ muốn…. Có lẽ Lão sư Đường Nguyệt nên lấy họ Thương thì hơn? ( ý nói họ có tính sát thương."
Hình như Đường Nguyệt cũng đã nhìn thấy Mạc Phàm đi tới rồi. Nàng tiêu sái bước về phía hắn. Hai con mắt thu thủy cùng điệu cười khanh khách nhìn chăm chú vào Mạc Phàm đang bước tới.
" Lão Sư Đường Nguyệt, Người có thể không xinh đẹp động lòng người được hay không? “
Mạc Phàm liền tán dương một câu.
" Thế còn người thì sao. Tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới trung cấp Ma Pháp Sư rồi. Nếu như đặt ở trong đại thế gia hoặc hiệp hội ma pháp thì người cũng là một loại thiên tài rồi."
Lão sư Đường Nguyệt cười nói lại.
" Láo Sư Đường Nguyệt tuổi cũng có lớn lắm đâu. Ta đến bây giờ còn chưa biết rõ thực lực của người nữa đây này."
Mạc Phàm nói.
" Thôi đừng giả bộ nữa! Ta biết người đang muốn hỏi ta khi Bắc Thành xảy ra tai họa, ta đang ở đâu đúng không?"
Đường Nguyệt thẳng thắn nói.
" Haha. Đúng vậy. Quả thật là ta muốn biết. Bởi vì ta cảm thấy lão sư Đường Nguyệt cũng không phải là một vị trung cấp Ma Pháp Sư đơn giản như vậy…Thân phận của người có lẽ cũng rất cao. Chỉ là ta không hiểu tại sao ngươi lại chạy tới trường Thiên Lan ma pháp cao trung làm giáo viên dạy học sinh cơ chứ? Chẳng lẽ người tới nơi này để làm một số công việc bí mật, không cho ai biết. Hoặc là. Thật ra người chính là ông trùm phía sau của Hắc Ám Giáo Đình?"
Mạc Phàm nói.
Đường Nguyệt nghe xong mà hai mắt trợn trắng lên.
Trí tưởng tượng của hắn cũng phong phú quá đi.
" Thẩm Phán của hiệp hội ma pháp, người có biết không?"
Đường Nguyệt hỏi.
" Có nghe qua một chút. Nghe nói đây chính là một đám thi hành pháp luật của Ma Pháp Sư cao nhất có nhiệm vụ chuyên bắt các tội phạm đặc biệt."
Mạc Phàm nói.
" Đúng vậy. Ta chính là một thành viên trong đó. Thực tế thì kế hoạch nhắm vào Bắc Thành của Hắc Ám Giáo Đình chúng ta cũng có phát hiện ra được. Đáng tiếc là chúng ta cũng không có ngờ tới âm mưu của bọn hắn lại lớn như vậy. Lấy lực lượng của chúng ta thì cũng chỉ có thể kiềm chế được một người của Hắc Ám Giáo Đình tên là Tát Lãng mà thôi. Chuyện còn lại cũng chỉ có thể trông cậy vào đám Trảm Không mà thôi… Mà chuyện này cũng là do ta. Nếu như ta có thể nhận ra mục đích của bọn Hắc Ám Giáo Đình kia sớm hơn thì cũng đã không xảy ra trận tai họa như vậy rồi."
Lão sư Đường Nguyệt cũng không có giấu diếm gì với Mạc Phàm. Nàng thẳng thắn giải thích cho Mạc Phàm hiểu.
" Người tới Bắc Thành còn chưa tới 2 năm. Mà cái đám Hắc Ám Giáo Đình kia đã sắp đặt sẵn âm mưu này từ 10 năm trước. Bọn họ đã đưa người vào nằm vùng. Lập ra kế hoạch từng bước một. Mà cấp trên cũng không có coi trọng sự việc liên quan tới Bắc Thành. Chứ không thì tại sao chỉ phái mỗi mình người tới Bắc Thành để nằm vùng."
Mạc Phàm nói.
Tất nhiên là trận tai họa Bắc Thành này đã được mưu tính từ rất lâu rồi. Mà cái đám Thẩm Phán này cũng đã có phát hiện ra và cho người nằm vùng ở đây. Hơn nữa còn bắt Đường Nguyệt một mực ở trong Bắc Thành. Cho nên có thể xem cái đám Thẩm Phán này cũng không phải là một đám ngu ngốc, không biết làm việc.
" Ngày hôm nay. Tất cả tin tức về vụ tại họa ở Bắc Thành đều được truyền thông truyền đi khắp cả nước rất là nóng bỏng. Hơn nữa tin tức về Hắc Ám Giáo Đình cũng được công khai ra ngoài cho người dân biết. Mà những tin tức ta thu thập được ta đã trình báo cho cấp trên biết. Đã có Thẩm Phán cao tầng tiếp nhận chuyện này. Ta tin tưởng không bao lâu nữa bên phía Thẩm Phán sẽ cho Bắc Thành một cái công đạo."
Đường Nguyệt nói.
" Thôi được rồi. Không nhắc tới mấy chuyện thương tâm này nữa. Rốt cuộc người tìm ta là có chuyện gì? Có phải cái trấn nhỏ này xảy ra vấn đề hay không? Tại sao nó lại khô héo tới như vậy?"
Mạc Phàm liền chuyển chủ đề sang hướng khác.
" Người quan sát cũng cẩn thận lắm. Đúng như người nói. Cái trấn nhỏ Hí Thủy này toàn bộ nguồn nước đều bị khô cạn. Nó khô hạn giống như vùng Tây Bắc vậy."
Lão sư Đường Nguyệt nghiêm túc nói.
" Chẳng lẽ lại có thứ gì đó tác yêu tác quái nữa hay sao?"
Mạc Phàm liền hỏi một câu theo bản năng mách bảo.
Mạc Phàm ở trong thành thị liệp yêu tiểu đội cũng lâu. Cho nên theo thói quen nếu có chuyện gì khác thường hắn đều đổ lỗi cho yêu ma gây ra.
Nếu như cho rằng trong thành phố lớn không có yêu ma. Thì đó quả là một suy nghĩ ngây thơ rồi. Thành thị càng lớn thì yêu ma ẩn núp càng nhiều. Nó sẽ nhảy ra ăn tươi nuốt sống người!
" Ta cũng không rõ lắm. Ta nghe nói cũng có không ít thành trấn xảy ra tình trạng như thế này. Mà những đầu mối ta tìm thấy khá là ít. Cho nên ta mới cần người tới giúp đỡ."
Lão sư Đường Nguyệt nói.
" Vậy người tìm đúng người rồi. Trước khi ta trở thành Ma pháp sư. Thì ta đã có ý định trở thành một vị thám tử rồi. Phim Conan có 700 tập thì ta cũng đã xem hơn 600 tập rồi. Ta tinh thông các loại…. À, ý của ta là, ngài có việc gì cứ việc phân phó cho ta."
Mạc Phàm đang định thao thao bất tuyệt. Nhưng đành phải nghiêm túc nói chuyện.
" Thân phận của ta khá là nhạy cảm. Rất dễ bị phát hiện. Ngươi sẽ ở lại đây theo dõi người kia. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cái người kia bị Thẩm Phán chúng ta nghi ngờ sẽ tìm thấy được đáp án trên người của hắn."
Đường Nguyệt chỉ chỉ vào một cái cửa sổ bên ngoài hành lang. Ở đó có một người giả dạng rất giống một vị nam tử.
" Hắn có vấn đề gì sao?"
Mạc Phàm hỏi dò.
" Tạm thời ta không biết được. Nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta thì những chuyện khác thường tất có yêu. Mà cái này yêu thì thường là do bọn Ma Pháp Sư có tính cách méo mó gây ra. Ở trong cái thế giới cũng có không ít Ma pháp sư có tâm thuật bất chánh. Bọn họ mặc dù không có gia nhập vào Hắc Ám Giáo Đình. Nhưng những chuyện thương thiên hại lý cũng làm không ít. Còn chuyện giết người cướp của thì như cơm bữa đối với bọn họ rồi. Người đừng nhìn vào mặt mà bắt hình dong. Chẳng hạn như có thể là một vị quý công từ Hàng Châu lại có thể là một vị giết người hàng loạt…. Hay nói chính xác hơn, người bị giết do ma pháp sư giết có lẽ cũng ngang với bị yêu ma giết hại."
Đường Nguyệt thành thật nói.
Đường Nguyệt hi vọng Mạc Phàm có thể hiểu được chuyện nàng gọi hắn tới đây cũng không phải là nói giỡn. Mà đó chính là để hắn đối mặt với những vị ma pháp sư có tâm thuật bất chánh. Nhưng ma pháp sư này từ trước tới nay đều coi mạng người như cỏ rác. Một khi giao chiến thì sẽ giảm thương vong tới mức thấp nhất.
" Lão sư Đường Nguyệt. Cái loại nhiệm vụ truy nã bọn ma pháp sư cùng hung cực ác này ….. ta sợ đối phó không được."
" Ta vốn là định sai một vị Lôi hệ trung cấp ma pháp sư tới đây. Nhưng hắn đã đi làm nhiệm vụ ở nơi khác quá xa nơi này rồi. Đợi tới khi hắn chạy tới đây. Thì tên kia đã chạy từ tám đời rồi. Ta biết chuyện này đối với người mà nói quả thật có chút nguy hiểm. Nhưng mà nếu như người giúp ta bắt được hắn. Thì ta sẽ đáp ứng ngươi, trợ giúp ngươi thức tỉnh Ám Ảnh hệ."
Đường Nguyệt cũng biết chuyện này đối với một học sinh như Mạc Phàm mà nói thì cũng có chút miễn cưỡng. Thế nhưng Đường Nguyệt quả thật không muốn thấy cái tên tội phạm truy nã kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
" Lão sư Đường Nguyệt. Chuyện của người cũng là chuyện của ta. Không cần nói khách khí như vậy đâu. Ta sẽ đi theo tên kia ngay bây giờ. Đảm bảo sẽ tra được bí mật trên người của hắn."
" Người, cái thằng đểu giả này chứ. Không cho người một chút chỗ tốt thì người sẽ không làm việc đàng hoàng hay sao?"
Đường Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm. Mà bộ dạng nổi giận của nàng quả thật là vô cùng mê hoặc điên đảo chúng sinh.
Tác giả :
Loan