Toàn Chức Cao Thủ

Chương 307: Sân khấu rực rỡ

Nghiêng người lăn mình một cái, trận quỷ của Kiều Nhất Phàm gần như luồn qua khe hở phía dưới chữ thập đỏ, tránh được cực kỳ hiểm hóc. Bởi vì cậu không muốn bỏ qua cơ hội đối phương đang ở trong Băng Trận, cậu muốn lợi dụng nó để nhanh chóng phát động công kích.

Tránh khỏi chữ thập đỏ, trận quỷ của Kiều Nhất Phàm giương cao lưỡi đao định dùng một Quỷ Trận khác chặn đường lui của đối phương. Tầng tầng lớp lớp Quỷ Trận nối đuôi nhau, tuy tác dụng mỗi trận không giống nhau nhưng vẫn có thể khóa chặt đối thủ vào kết giới của mình, đây là suy nghĩ và đấu pháp mà trận quỷ hay dùng khi PK. Băng Trận của Kiều Nhất Phàm đã nhốt chặt trảm quỷ của Lý Hiên, cứ tưởng mình chiếm được cơ hội, cậu bèn dùng thêm một trận nữa, ai ngờ mới bắt đầu ngâm phép thì quỷ trảm của Lý Hiên đột nhiên xoay người bổ xuống một kiếm.

Với khoảng cách của cả hai, trảm thường chắc chắn đánh không tới, một kiếm của Lý Hiên xuất hiện, đất đá trong phạm vi kết giới Băng Trận lập tức cuồn cuộn bay lên như sóng nước, tức khắc quấn lấy trận quỷ của Kiều Nhất Phàm.

Kỹ năng của ma kiếm sĩ: Động Kiếm Phá Đất.

Kỹ năng cấp thấp này, Lý Hiên dĩ nhiên chỉ mới học cấp 1, có thể nhận ra chuyện đó từ phạm vi công kích. Có điều, khoảng cách dù ngắn nhưng vẫn đủ chạm trúng trận quỷ của Kiều Nhất Phàm lúc này.

Kiều Nhất Phàm không còn lựa chọn nào khác, nếu như bị Động Kiếm Phá Đất quấn lấy, quá trình đọc phép của cậu chắc chắn bị cắt ngang, cậu đành phải hủy bỏ, nghiêng người né chiêu trên.

Sau Ngân Quang Lạc Nhẫn đến Thập Tự Trảm rồi Động Kiếm Phá Đất. Những kỹ năng cấp thấp của kiếm khách, cuồng kiếm sĩ và ma kiếm sĩ đều chỉ học 1 cấp như nhau, không chú trọng thương tổn mà chỉ cần hiệu quả. Với ba kỹ năng nhỏ nhoi ấy, Lý Hiên đã bình an vọt ra khỏi kết giới của Băng Trận, mà Kiều Nhất Phàm cũng không thể bày thêm trận giam giữ đối thủ trong Quỷ Trận nữa.

Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ đáng tiếc, hiếm khi giam chặt được đối thủ chỉ bằng một chiêu Băng Trận, tỷ lệ kết băng cũng xuất hiện, cơ hội tốt đến vậy lại không thể nắm lấy.

Nhưng PK vốn là chuyện biến hóa trong tíc tắc, nếu nắm chắc cơ hội được ngay từ đầu thì quá đơn giản rồi, huống chi đối phương còn là đại thần hàng đầu trong giới quỷ kiếm sĩ. Kiều Nhất Phàm dẫu tự thấy đáng tiếc song cũng không nổi giận, cẩn thận quan sát vị trí trảm quỷ của Lý Hiên rồi lập tức xông lên lần nữa.

Bấy giờ, Lý Hiên không hề kích động. Lần so đấu này, hắn mới thực sự hiểu rõ thực lực của Kiều Nhất Phàm. Đánh coi như cũng có bài bản và lý lẽ, nhưng bảo mạnh thì lại chưa tới. Nhìn thấy Kiều Nhất Phàm lao tới, hắn cũng không gấp gáp, tiện tay thao tác bày trước một Đao Trận.

Kiều Nhất Phàm vừa thấy đã ngừng ngay lại, không để trận quỷ của mình bước vào kết giới của đối phương. Đứng bên ngoài kết giới, cậu cũng bắt đầu đọc phép. Chỉ thấy một ngọn lửa tím đen bay lên từ thân đao của trận quỷ, tức thì ngưng kết thành một hình người đang cháy bừng, đó là Viêm Trận.

Ma thần vừa xuất hiện, phạm vi xung quanh kết giới bùng lên những con quỷ lửa tím đen, chúng chạy khắp mọi nơi, vội vàng như thể muốn tìm một mục tiêu thiêu đốt. Viêm Trận bọc ngoài Đao Trận của Lý Hiên, hai trận chồng chất lên nhau. Nhưng lúc này trảm quỷ của Lý Hiên đã sớm lùi một bước, không đạp vào phạm vi của Viêm Trận.

Kiều Nhất Phàm cũng không để ý, cậu không hề nghĩ mình có thể khóa chặt đối thủ bằng một chiêu Viêm Trận. Một trận này chỉ nhằm yểm hộ chính mình, để cậu có thể trực tiếp xông vào Đao Trận của đối phương.

Trên thực tế, tất cả những chuyện phức tạp đấy chỉ xảy ra trong vài giây, bởi tốc độ dùng trận và di chuyển của hai người cực kỳ nhanh. Sau khi bày Viêm Trận, trận quỷ của Kiều Nhất Phàm lập tức xông vào phạm vi Đao Trận của Lý Hiên, song cậu không ngờ rằng trảm quỷ của Lý Hiên cũng lao vào phạm vi này trong cùng một lúc, tựa như không hề sợ hãi thương tổn của Viêm Trận.

Một bước tiến đó nằm ngoài dự đoán của Kiều Nhất Phàm, trảm quỷ của Lý Hiên vung đao chém ra Nguyệt Quang Trảm, rồi chiêu tiếp nối hẳn nhiên là Mãn Nguyệt Trảm. Cho tới giờ bộ combo bao gồm hai chiêu ấy vẫn chưa có ai nghiên cứu ra cách phá giải, thậm chí người chơi còn đặt hẳn cái tên cho bộ liên kích hai trảm là Song Nguyệt Trảm.

Kiều Nhất Phàm không kịp đề phòng ăn đủ hai đao. Đao Trận max level lại bồi thêm hai chiêu trảm, quả là sắc nhọn. Thanh HP của trận quỷ Kiều Nhất Phàm lại tụt thêm một khúc, nhưng vừa bị chém bay cậu đã vội vàng Chịu Thân đứng lên. Đối phương nhảy vào Viêm Trận của cậu, đấy chính là một cơ hội.

Có điều, khán giả còn trông rõ hơn.

Trong chớp mắt trảm quỷ của Lý Hiên nhảy vào Viêm Trận, đám quỷ lửa lập tức ào đến tấn công hắn. Ngay giây phút ngắn ngủi ấy, trảm quỷ của Lý Hiên chém xong Song Nguyệt Trảm, đồng thời nhanh chóng nhảy về phía sau. Đám quỷ lửa tím đen dù có nhanh mấy cũng chỉ đánh hụt, mà trảm quỷ của Lý Hiên cũng đã nhảy khỏi phạm vi Viêm Trận.

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

Bước vào Viêm Trận lại không bị quỷ lửa bắt được, tất phải cần phán đoán và thao tác cực kỳ chính xác, Lý Hiên quả không thẹn là “Trận quỷ đứng đầu", không ai có thể nắm vững hơn hắn.

Lúc xoay người đứng dậy, Kiều Nhất Phàm cũng thấy Lý Hiên toàn thân thoát khỏi Viêm Trận như thế nào. Giờ cậu thực sự hoảng hồn, đồng thời cảm thấy quyết định lần này của mình có lẽ vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng.

Lý Hiên lùi lại, đứng bất động chờ Kiều Nhất Phàm tiến lên. Hắn thực sự hòa làm một với nhân vật, hoàn toàn coi trận này như một buổi hướng dẫn tân binh. Hắn mong mình có thể chiến đấu trông phong độ và kỹ xảo một xíu, để khán giả quên mất những hành động hèn hạ của mình lúc ban đầu.

Mà Kiều Nhất Phàm đã không còn đường lui, chỉ có thể xông lên.

Lợi dụng địa hình, lợi dụng di chuyển, lợi dụng nhân vật.

Hai trận liên hoàn, ba trận bao giết…….

Kiều Nhất Phàm dùng hết thảy mọi cách, không hề phát sinh chút sai lầm, cậu cố gắng phát huy tất cả khả năng của mình. Nhưng vô ích, mọi đấu pháp của cậu đều bị Lý Hiên dễ dàng hóa giải. Từng trận vỗ tay vang vọng khắp khán đài, nhưng Kiều Nhất Phàm biết nó không dành cho mình. Thanh HP không ngừng tụt xuống, mà thương tổn cậu mang đến cho trảm quỷ của Lý Hiên còn chưa tới một phần năm.

Kiều Nhất Phàm lại sững người.

Lần hoảng hồn vì bất ngờ trước đấy, bình tĩnh thì có thể giải quyết được.  Mà bấy giờ, đó là một cảm giác vô dụng đến cùng cực.

Kiều Nhất Phàm cảm thấy mình đã cố hết sức. Tất cả những chiêu thức và đấu pháp có thể sử dụng, cậu đã dùng hết sạch, vậy mà đối thủ chẳng bị gì. Mỗi kế hoạch của cậu đều bị bóp chết ngay lần đầu chạm trán, hết lần này đến lần khác, thứ đổi được chỉ là máu của bản thân.

Mà đối phương thì sao? Không hề chủ động ra tay suốt mấy lượt, còn không trốn không tránh, chỉ đứng bất động chờ cậu xông lên, gặp chiêu phá chiêu, bình tĩnh hóa giải công kích của cậu, thỉnh thoảng thuận tay đáp trả mấy cái, đến khi có cơ hội cũng chẳng thèm đánh một bộ liên kích ép chết người như trước, luôn chừa chút sơ hở để Kiều Nhất Phàm có thể kéo dài.

Chiến thắng đối thủ ư?

Kiều Nhất Phàm chẳng còn ôm ảo tưởng ấy trong lòng nữa, cậu chỉ hy vọng mình có thể biểu hiện chút kỹ thuật, mà ngay cả cậu cũng không biết mình đã làm được chưa. Suy nghĩ của cậu, ý định của cậu, đến giờ vẫn chưa hiển hiện hết được, luồng sức mạnh cậu nén trong mình, lại hoàn toàn không phát huy ra

Thanh HP đã chuyển đỏ, lượt tiếp theo chỉ sợ không thể chịu nổi một chiêu phản kích của đối phương.

Liều mạng!

Giờ Kiều Nhất Phàm còn làm được gì nữa? Cậu lại tập trung tinh thần xông lên. Ngón tay lướt phím, động tác trở nên nhanh hơn trước gấp mấy lần, nhân vật nhanh nhẹn vờn quanh trảm quỷ của Lý Hiên, lập tức dùng đến bốn Quỷ Trận.

Đối thủ đâu rồi?

Đối thủ vẫn đứng ngoài trận. Ngay sau khi Kiều Nhất Phàm vứt ra Quỷ trận đầu tiên, hắn bắt đầu cử động, nhân vật không ngừng di chuyển, lao ra từ những khoảng cách nhỏ hẹp giữa bốn Quỷ Trận.

Kiều Nhất Phàm tuyệt vọng, đó là chuyện mà ngay cả cậu cũng không cách nào làm được trong những buổi tập thông thường. Trảm quỷ của Lý Hiên nhào lên, cậu cảm thấy, khuôn mặt vô cảm của nhân vật như đang mỉa mai mình. Không, không phải chỉ một, mà hai, ba, nhiều hơn nữa……..có người cậu biết, có người không.

Ánh đao bổ xuống, trận quỷ của Kiều Nhất Phàm gục ngã trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Kiều Nhất Phàm đứng dậy khỏi bục đấu, có chút choáng váng, cậu biết mình đã thất bại.

Hai cột sáng chiếu rọi hai tuyển thủ tham gia trận đấu. So đấu tân binh khiêu chiến thôi, dẫu thắng hay bại cũng được đối xử như nhau.

Kiều Nhất Phàm bước xuống bục đấu, đi ra giữa sân. Nhìn Lý Hiên cười nói trước mặt, cậu lại không nghe thấy gì, máy móc bắt tay đối phương, rồi lặng lẽ rời khỏi sân khấu.

Phía sau cậu, Lý Hiên còn đang giơ hai tay chào khán giả, nói thêm mấy câu, có cả lời khen ngợi Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm hiểu đó chỉ là khách sáo, đối phương chỉ muốn thể hiện phong độ của mình, chứ chẳng hề liên quan đến đối tượng được khen là cậu. Dù có là một con heo bò lên bục đấu mà cậu vừa ngồi ban nãy, Lý Hiên cũng sẽ chân thành bảo: “Không tồi, đánh khá lắm."

Kiều Nhất Phàm đi thẳng về chỗ, cậu nhìn đồng đội của mình, những người đáng lẽ quen thuộc nhất, lại chỉ thấy xa lạ quá đỗi.

Kiều Nhất Phàm cắn chặt răng, tiếp tục đi dọc lối đi.

“Nhất Phàm!"

Cậu nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, nhận ra đó là Cao Anh Kiệt, nhưng cậu không ngừng lại, còn đi nhanh hơn.

Đèn trong nhà thi đấu vốn chỉ tập trung trên sân, lắp ở khán đài rất ít, hơn nữa lần này còn dùng toàn bộ kỹ thuật 3D để đặc tả hình ảnh, nhấn mạnh hiệu quả, những nơi thừa thãi khác đều tắt đèn tối om. Cao Anh Kiệt đuổi tới đã không tìm thấy hướng Kiều Nhất Phàm rời đi.

Đến lối ra, Kiều Nhất Phàm không cầm lòng được mà ngoảnh đầu nhìn.

Sân đấu vẫn rực rỡ như cũ, bản thân chỉ mới bước lên nơi phồn hoa ấy lần đầu, e cũng là lần cuối.
Tác giả : Hồ Điệp Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại