Toàn Chức Cao Thủ
Chương 218: Thích vô giúp vui
Đao Trận.
Mộc Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vung thanh trảm đao Ác Quỷ, quỷ thần của Đao Hồn leo lên thân đao. Kết giới Đao Trận là một hình tròn, hình thành xong thì Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cũng vừa lúc tiến vào phạm vi của trận. Hai thuộc tính sức lực và trí lực được tăng lên, càng thêm vẻ bạo lực.
Một chỗ khác của Đao Trận, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh cũng vừa lúc dẫm lên phạm vi Đao Trận, bạo kích của bậc thầy pháo súng càng thêm kinh người.
Hiển nhiên, Đao Trận của Kiều Nhất Phàm đã tính khoảng cách rất cặn kẽ, vừa đủ bao phủ lên hai người, thao tác chuẩn không thể chỉnh. Sau đó thanh trảm đao lại vung lên lần hai, chuẩn bị mở Băng Trận. Băng Trận là dùng cho đối thủ, đương nhiên không cùng vị trí với Đao Trận. Một Tấc Tro đã sớm tiến lên hai bước, nhân vật đang ngâm phép.
“Cắt ngang!" Đội trưởng Đạp Phá Hư Không ré lên. Một tên thuộc hệ Vật Lộn trong đội lên tiếng, phi thân tiến đánh. Kết quả là “Đoàng đoàng đoàng" ba tiếng pháo, tên hệ Vật Lộn bị bắn cháy đen thui, lùi về sau mấy bước. Là Pháo Chống Tăng của Phong Sơ Yên Mộc trong tay Tô Mộc Tranh đến yểm trợ Một Tấc Tro.
Với khoảng thời gian tranh đoạt đó, Băng Trận của Mộc Tấc Tro đã ngâm xong.
“Lùi" Đội trưởng Đạp Phá Hư Không lại gào lên.
Đối phó với Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ, biện pháp vô địch nhất chính là lui ra khỏi kết giới. Như thế dù Quỷ Trận của mày có kinh mấy cũng chỉ làm nền thôi.
Nhưng muốn lui là lui được thì đội trưởng coi thường đối thủ của mình quá rồi. Gã vừa hô xong, trường mâu Xích Nguyệt của Hàn Yên Nhu đã đâm tới. Đội trưởng còn đang mãi trốn khỏi Băng Trận, không lường được mâu này tới quá nhanh, nhất thời không kịp đề phòng bị đâm trúng. Kỹ năng Đường Nhu dùng là Viên Vũ Côn, lấy đội trưởng làm ám khí, phi cái vèo vào hai người chơi khác.
Đội trưởng xơi xong Viên Vũ Côn đương nhiên là cạp đất. Hai người chơi kia chỉ bị sóng địa chấn hất ngã, thao tác Chịu Thân được sử dụng đúng lúc lăn ra ngoài. Kiều Nhất Phàm thi triển Băng Trận xong cũng lao lên góp một tay. Hai người Chịu Thân thành công đang lăn vui vẻ thì bị Mộc Tấc Tro trong tay Kiều Nhất Phàm bổ cho một chiêu Quỷ Trảm.
Quỷ Trảm là kỹ năng tấn công trực diện có cự ly khá dài, một đao vừa ra, một mũi nhọn tím, hai người chơi đang lăn lộn y như viên thịt được que tím xiên thủng, gần như đồng thời, đều bị ghim bẹp xuống đất.
Có hai người chơi khác thành công thoát khỏi phạm vi của Băng Trận. Nhưng vừa thấy ba trong số năm anh em nhà mình bị kéo lại, chỉ hai người họ trốn thoát, thì nhất thời không biết nên làm sao. Cứu hay không cứu đây?
Người chơi kiếm khách trong hai người nhanh trí quay người lao đến, đứng cách phạm vi Băng Trận một bước mới chém kiếm tới Một Tấc Tro đang đứng trong trận. Kiều Nhất Phàm lập tức thao tác lăn người lên trước thoát được kiếm này, rồi nhổm dậy vung ngay Nguyệt Quang Trảm. Kiếm khách bị hất lên cao, Một Tấc Tro nhảy lên không trung xoay người 180 độ, dùng kỹ năng “Ngân Quang Lạc Nhẫn" của kiếm khách kéo kiếm khách vào Băng Trận, tiện thể ném ngã một gã vừa lồm cồm bò dậy trong Băng Trận.
Năm tên Đạp Phá Hư Không đáng thương không biết nên phối hợp ra sao. Năm người thân ai nấy lo, không kịp thấy đối thủ, cũng không tìm thấy đồng đội. Trước mắt họ chỉ có Huyễn Văn đầy màu sắc trên người pháp sư chiến đấu và ánh đao đầy lực nguyền rủa của quỷ kiếm sĩ. Và cả bậc thầy pháo súng đứng ở tít xa, cứ nhè lúc họ không cần nhất lại bắn cho phát đạn pháo góp vui.
Rơi vào thế xấu hổ nhất có lẽ chính là người duy nhất thoát được khỏi Băng Trận lại chả ma nào để ý. Giờ đánh cũng không được, chạy cũng không xong. Mới lần khần mấy giây thôi, một chiến hữu trong Băng Trận đã trút lời chửi rủa cuối cùng trước khi tử trận
Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm, và Tô Mộc Tranh đứng ngoài thỉnh thoảng góp sức, tuy phân ra đánh bốn người nhưng vẫn rất chú trọng việc tập trung tấn công, chả mấy đã xử đẹp một em.
“Rút!" Rốt cuộc đội trưởng Đạp Phá Hư Không lại hô lên tiếng nữa.
Từ lúc bắt đầu giao chiến, vị đội trưởng này cũng rất cố gắng chỉ huy, gã nói ba mệnh lệnh tất cả. “Cắt ngang", “Lùi" và “Rút". Chỉ bằng 3 mệnh lệnh vỏn vẹn 4 chữ này đã thấy rõ quá trình từ lúc bắt đầu so chiến đến khi lép vế, cuối cùng là không thể địch lại, chuẩn bị co giò chạy.
Tiếc rằng, chỉ còn một kẻ duy nhất đứng ngoài Băng Trận mới có cơ hội thực thi mệnh lệnh cuối cùng của vị đội trưởng này. Bởi gã vừa gào lên xong, đã bị một mâu của Hàn Yên Nhu úp ngược, tiếp đó là một Huyễn Văn bay đến, bùm phát chết luôn. Hai tay khác tuy chưa chết, nhưng đang chới với giữa trời chỉ chờ rớt xuống là đi theo đội trưởng nhà mình. Người đứng ngoài vừa hoàn hồn, quáng quàng muốn chạy thì đã quá muộn màng. Hàn Yên Nhu quất xong đội trưởng bèn lao thẳng về phía gã. Huyễn Văn không thuộc tính dưới chân tăng tốc thành công, tốc độ di chuyển tăng lên mấy phần trăm, Tô Mộc Tranh đứng bên cũng phối hợp tấn công phá rối ý định bỏ chạy của gã, kết cục bi thảm là bị Đường Nhu bắt được.
“Suýt thì chạy." Đường Nhu nói rồi dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy bay tay này về, Kiều Nhất Phàm vung đao chào đón. Lúc này là hai đánh ba, không cần băn khoăn gì nữa. Tô Mộc Tranh mới bỏ bên này, xoay người bắn một phát pháo về phía hội trưởng Bối Đăng Đạn của Bách Hoa Cốc.
Tiến độ bên Diệp Tu cũng không khác mấy. Đã xử lý xong hai em. Chỉ có Bối Đăng Đạn là khá khó chơi.
Diệp Tu đoán chắc tay này là fan bự của đại thần Trương Giai Lạc, đội trưởng đã giải nghệ của chiến đội Bách Hoa. Chẳng qua, vẽ hổ không thành lại thành chó. Cùng một nghề, lối đánh sao chép. Nhưng chả học được mảy may hoa lệ nào của Trương Giai Lạc, mà đáng khinh bỉ ổi cực kỳ. Vậy mà lại trở thành kỳ phục địch thủ của Bánh Bao Xâm Lấn, hai người đang so ai hèn hạ hơn.
Ông bạn này quá mải mê với Bánh Bao Xâm Lấn, quên luôn mình còn đang dẫn dắt đội, đến khi nhớ ra thì đội viên bên mình đã tỏi mất hai em. Mục sư bị Quân Mạc Tiếu chọi cho nguyên cú Lạc Hoa Chưởng bay ra ngoài ban nãy đang muốn chạy về trợ giúp, lại bị Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh bắn cho nhảy như cào cào.
Kết quả là mới phân tâm đã tạo cơ hội cho Bánh Bao Xâm Lấn đục nước thả câu. Một viên gạch nối tiếp một chiêu Khóa Yết Hầu, sử dụng đến trôi chảy lưu loát. Tiếp đó là chân đá tay đấm liên tục, Bối Đăng Đạn bắt đầu không chống đỡ nổi. Chuyên gia đạn dược dù sao cũng là nghề tay dài, chiến đấu gần thế này không phải sở trường của nghề.
Cuộc chiến đã vào hồi ngã ngũ. Diệt nốt số người còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Diệp Tu nói đường này là con đường ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến thường xuyên nhất cấm có sai, bởi đúng lúc này, một đội ngũ năm người của một công hội đột nhiên xuất hiện tại giao lộ. Đều là cao thủ công hội, tốc độ quét phó bản không chênh nhau mấy, khác nhau chủ yếu vì thời gian vào khác nhau nên mới có ra trước ra sau.
Mưu Đồ Bá Đạo.
Diệp Tu liếc cái đã nhận ra tên của công hội, thậm chí còn thấy một người quen trong đội.
Thích Vô Giúp Vui.
ID này đột nhiên xuất hiện cũng thật đúng lúc. Diệp Tu còn nhớ tay pháp sư nguyên tố này, trước kia từng cùng nhau phá kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Ngay từ đầu Diệp Tu đã nhận ra tay này không phải gà mờ, sau trận lập kỷ lục phó bản lại càng nhìn bằng cặp mắt khác. Tuy tốc độ tay gã không bằng Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng những hiểu biết về Vinh Quang, thao tác thành thục thì Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chưa thể bằng.
Gã này, đích thị là người chơi thường có trình độ cao nhất khu 10 Diệp Tu từng gặp, thậm chí còn mạnh hơn cả Thùy Dương Quấn Bờ hắn từng giao chiến.
Tốc độ tay, chưa đủ để quyết định tất cả. Với trình độ của gã, dù tốc độ tay kém Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận với hai người.
Chỉ có điều, Thích Vô Giúp Vui ngày đó có phải Thích Vô Giúp Vui hiện tại hay không?
Loại cao thủ thắp đèn khó thấy này, Diệp Tu tin chắc gã ta phải là hạng máu mặt trong Mưu Đồ Bá Đạo. Hẳn là lão làng từ Thần Chi Lĩnh Vực tạm thời đến đánh hộ phá kỷ lục phó bản. Vậy Thích Vô Giúp Vui hiện tại là chính chủ, hay là cao thủ cùng họ phá phó bản lần trước?
Lúc Tưởng Du thấy nhóm Quân Mạc Tiếu cũng sững người.
Gã được Dạ Độ Hàn Đàm báo tin toàn đội của Dạ Vị Ương đã bị đánh nát, Dạ Độ Hàn Đàm còn nhắc gã cẩn thận khi rời phó bản.
Thế nên Tưởng Du đã rất đề phòng khi rời phó bản, nhưng sau đó không thấy Quân Mạc Tiếu đâu thì nghĩ chắc đám người Quân Mạc Tiếu đang trong phó bản rồi. Làm sao nghĩ rằng đi đến đây lại gặp nhóm Quân Mạc Tiếu chứ, còn tận mắt thấy hai đội Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không đang bị nhóm họ củ hành.
“Lên." Tưởng Du không chút do dự, trong những nhóm gặp Quân Mạc Tiếu từ đầu tới giờ, thì nhóm gã chính là đội chủ động tấn công hơn cả nhóm Quân Mạc Tiếu.
Tưởng Du hiểu rõ tình hình.
Gã mới chỉ phá bản với Quân Mạc Tiếu một lần, không thể nhìn thấu thực lực người này nông sâu đến đâu, dù sao đó cũng chỉ là một phó bản đơn giản, chẳng thấy được gì nhiều.
Nhưng lúc này, bằng vào mắt thấy tai nghe, đủ để Tưởng Du kết luận.
Đối mặt với hai đội Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không, Quân Mạc Tiếu lấy năm đánh mười, đối phương đã ngỏm một nửa, làm chủ toàn cục diện. Thực lực pro tới đâu, nhìn vào PK là rõ nhất.
Đội ngũ Tưởng Du dẫn theo là những cao thủ tinh anh nhất, không chỉ của khu 10 mà của toàn Mưu Đồ Bá Đạo gã. Lấy năm chọi năm, gã không tự tin lắm. Gã không phải chỉ muốn vô giúp vui ở đây, mà trong tình cảnh này, cứu Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không, mọi người hợp tác lại mới thực sự đủ để chèn ép nhóm Quân Mạc Tiếu.
Hỏa Diễm Bạo Đạn.
Tưởng Du mở màn bằng một pháp thuật nhỏ. Tuy pháp thuật của Liệt Diễm Chấn Động có phạm vi tấn công lớn, sát thương cao, nhưng đám Quân Mạc Tiếu đang quấn lấy người của hai công hội kia, cả hai không cùng tổ đội với Tưởng Du, đều có khả năng bị dính đòn. Trông mấy tay kia bị nhóm Quân Mạc Tiếu củ hành, Tưởng Du chỉ sợ một chiêu phù phép của mình không khéo lại giết oan.
Hỏa Diễm Bạo Đạn bay thẳng về phía Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu đâu dễ để trúng đòn. Hắn lách sang bên tránh Hỏa Diễm Đạo Đạn, vung mâu đâm, đẩy lùi đối thủ công kích mình ra sau một bước, kết quả không xê không xích, người này đụng trúng vào Hỏa Diễm Bạo Đạn của Thích Vô Giúp Vui được Tưởng Du điều khiển.
“Đệch mợ, thằng cha chơi xấu quá." Tưởng Du chửi thầm, vừa vội vàng gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm: “Quân Mạc Tiếu, tọa độ 2875, 3400."
Mộc Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vung thanh trảm đao Ác Quỷ, quỷ thần của Đao Hồn leo lên thân đao. Kết giới Đao Trận là một hình tròn, hình thành xong thì Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cũng vừa lúc tiến vào phạm vi của trận. Hai thuộc tính sức lực và trí lực được tăng lên, càng thêm vẻ bạo lực.
Một chỗ khác của Đao Trận, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh cũng vừa lúc dẫm lên phạm vi Đao Trận, bạo kích của bậc thầy pháo súng càng thêm kinh người.
Hiển nhiên, Đao Trận của Kiều Nhất Phàm đã tính khoảng cách rất cặn kẽ, vừa đủ bao phủ lên hai người, thao tác chuẩn không thể chỉnh. Sau đó thanh trảm đao lại vung lên lần hai, chuẩn bị mở Băng Trận. Băng Trận là dùng cho đối thủ, đương nhiên không cùng vị trí với Đao Trận. Một Tấc Tro đã sớm tiến lên hai bước, nhân vật đang ngâm phép.
“Cắt ngang!" Đội trưởng Đạp Phá Hư Không ré lên. Một tên thuộc hệ Vật Lộn trong đội lên tiếng, phi thân tiến đánh. Kết quả là “Đoàng đoàng đoàng" ba tiếng pháo, tên hệ Vật Lộn bị bắn cháy đen thui, lùi về sau mấy bước. Là Pháo Chống Tăng của Phong Sơ Yên Mộc trong tay Tô Mộc Tranh đến yểm trợ Một Tấc Tro.
Với khoảng thời gian tranh đoạt đó, Băng Trận của Mộc Tấc Tro đã ngâm xong.
“Lùi" Đội trưởng Đạp Phá Hư Không lại gào lên.
Đối phó với Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ, biện pháp vô địch nhất chính là lui ra khỏi kết giới. Như thế dù Quỷ Trận của mày có kinh mấy cũng chỉ làm nền thôi.
Nhưng muốn lui là lui được thì đội trưởng coi thường đối thủ của mình quá rồi. Gã vừa hô xong, trường mâu Xích Nguyệt của Hàn Yên Nhu đã đâm tới. Đội trưởng còn đang mãi trốn khỏi Băng Trận, không lường được mâu này tới quá nhanh, nhất thời không kịp đề phòng bị đâm trúng. Kỹ năng Đường Nhu dùng là Viên Vũ Côn, lấy đội trưởng làm ám khí, phi cái vèo vào hai người chơi khác.
Đội trưởng xơi xong Viên Vũ Côn đương nhiên là cạp đất. Hai người chơi kia chỉ bị sóng địa chấn hất ngã, thao tác Chịu Thân được sử dụng đúng lúc lăn ra ngoài. Kiều Nhất Phàm thi triển Băng Trận xong cũng lao lên góp một tay. Hai người Chịu Thân thành công đang lăn vui vẻ thì bị Mộc Tấc Tro trong tay Kiều Nhất Phàm bổ cho một chiêu Quỷ Trảm.
Quỷ Trảm là kỹ năng tấn công trực diện có cự ly khá dài, một đao vừa ra, một mũi nhọn tím, hai người chơi đang lăn lộn y như viên thịt được que tím xiên thủng, gần như đồng thời, đều bị ghim bẹp xuống đất.
Có hai người chơi khác thành công thoát khỏi phạm vi của Băng Trận. Nhưng vừa thấy ba trong số năm anh em nhà mình bị kéo lại, chỉ hai người họ trốn thoát, thì nhất thời không biết nên làm sao. Cứu hay không cứu đây?
Người chơi kiếm khách trong hai người nhanh trí quay người lao đến, đứng cách phạm vi Băng Trận một bước mới chém kiếm tới Một Tấc Tro đang đứng trong trận. Kiều Nhất Phàm lập tức thao tác lăn người lên trước thoát được kiếm này, rồi nhổm dậy vung ngay Nguyệt Quang Trảm. Kiếm khách bị hất lên cao, Một Tấc Tro nhảy lên không trung xoay người 180 độ, dùng kỹ năng “Ngân Quang Lạc Nhẫn" của kiếm khách kéo kiếm khách vào Băng Trận, tiện thể ném ngã một gã vừa lồm cồm bò dậy trong Băng Trận.
Năm tên Đạp Phá Hư Không đáng thương không biết nên phối hợp ra sao. Năm người thân ai nấy lo, không kịp thấy đối thủ, cũng không tìm thấy đồng đội. Trước mắt họ chỉ có Huyễn Văn đầy màu sắc trên người pháp sư chiến đấu và ánh đao đầy lực nguyền rủa của quỷ kiếm sĩ. Và cả bậc thầy pháo súng đứng ở tít xa, cứ nhè lúc họ không cần nhất lại bắn cho phát đạn pháo góp vui.
Rơi vào thế xấu hổ nhất có lẽ chính là người duy nhất thoát được khỏi Băng Trận lại chả ma nào để ý. Giờ đánh cũng không được, chạy cũng không xong. Mới lần khần mấy giây thôi, một chiến hữu trong Băng Trận đã trút lời chửi rủa cuối cùng trước khi tử trận
Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm, và Tô Mộc Tranh đứng ngoài thỉnh thoảng góp sức, tuy phân ra đánh bốn người nhưng vẫn rất chú trọng việc tập trung tấn công, chả mấy đã xử đẹp một em.
“Rút!" Rốt cuộc đội trưởng Đạp Phá Hư Không lại hô lên tiếng nữa.
Từ lúc bắt đầu giao chiến, vị đội trưởng này cũng rất cố gắng chỉ huy, gã nói ba mệnh lệnh tất cả. “Cắt ngang", “Lùi" và “Rút". Chỉ bằng 3 mệnh lệnh vỏn vẹn 4 chữ này đã thấy rõ quá trình từ lúc bắt đầu so chiến đến khi lép vế, cuối cùng là không thể địch lại, chuẩn bị co giò chạy.
Tiếc rằng, chỉ còn một kẻ duy nhất đứng ngoài Băng Trận mới có cơ hội thực thi mệnh lệnh cuối cùng của vị đội trưởng này. Bởi gã vừa gào lên xong, đã bị một mâu của Hàn Yên Nhu úp ngược, tiếp đó là một Huyễn Văn bay đến, bùm phát chết luôn. Hai tay khác tuy chưa chết, nhưng đang chới với giữa trời chỉ chờ rớt xuống là đi theo đội trưởng nhà mình. Người đứng ngoài vừa hoàn hồn, quáng quàng muốn chạy thì đã quá muộn màng. Hàn Yên Nhu quất xong đội trưởng bèn lao thẳng về phía gã. Huyễn Văn không thuộc tính dưới chân tăng tốc thành công, tốc độ di chuyển tăng lên mấy phần trăm, Tô Mộc Tranh đứng bên cũng phối hợp tấn công phá rối ý định bỏ chạy của gã, kết cục bi thảm là bị Đường Nhu bắt được.
“Suýt thì chạy." Đường Nhu nói rồi dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy bay tay này về, Kiều Nhất Phàm vung đao chào đón. Lúc này là hai đánh ba, không cần băn khoăn gì nữa. Tô Mộc Tranh mới bỏ bên này, xoay người bắn một phát pháo về phía hội trưởng Bối Đăng Đạn của Bách Hoa Cốc.
Tiến độ bên Diệp Tu cũng không khác mấy. Đã xử lý xong hai em. Chỉ có Bối Đăng Đạn là khá khó chơi.
Diệp Tu đoán chắc tay này là fan bự của đại thần Trương Giai Lạc, đội trưởng đã giải nghệ của chiến đội Bách Hoa. Chẳng qua, vẽ hổ không thành lại thành chó. Cùng một nghề, lối đánh sao chép. Nhưng chả học được mảy may hoa lệ nào của Trương Giai Lạc, mà đáng khinh bỉ ổi cực kỳ. Vậy mà lại trở thành kỳ phục địch thủ của Bánh Bao Xâm Lấn, hai người đang so ai hèn hạ hơn.
Ông bạn này quá mải mê với Bánh Bao Xâm Lấn, quên luôn mình còn đang dẫn dắt đội, đến khi nhớ ra thì đội viên bên mình đã tỏi mất hai em. Mục sư bị Quân Mạc Tiếu chọi cho nguyên cú Lạc Hoa Chưởng bay ra ngoài ban nãy đang muốn chạy về trợ giúp, lại bị Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh bắn cho nhảy như cào cào.
Kết quả là mới phân tâm đã tạo cơ hội cho Bánh Bao Xâm Lấn đục nước thả câu. Một viên gạch nối tiếp một chiêu Khóa Yết Hầu, sử dụng đến trôi chảy lưu loát. Tiếp đó là chân đá tay đấm liên tục, Bối Đăng Đạn bắt đầu không chống đỡ nổi. Chuyên gia đạn dược dù sao cũng là nghề tay dài, chiến đấu gần thế này không phải sở trường của nghề.
Cuộc chiến đã vào hồi ngã ngũ. Diệt nốt số người còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng Diệp Tu nói đường này là con đường ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến thường xuyên nhất cấm có sai, bởi đúng lúc này, một đội ngũ năm người của một công hội đột nhiên xuất hiện tại giao lộ. Đều là cao thủ công hội, tốc độ quét phó bản không chênh nhau mấy, khác nhau chủ yếu vì thời gian vào khác nhau nên mới có ra trước ra sau.
Mưu Đồ Bá Đạo.
Diệp Tu liếc cái đã nhận ra tên của công hội, thậm chí còn thấy một người quen trong đội.
Thích Vô Giúp Vui.
ID này đột nhiên xuất hiện cũng thật đúng lúc. Diệp Tu còn nhớ tay pháp sư nguyên tố này, trước kia từng cùng nhau phá kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Ngay từ đầu Diệp Tu đã nhận ra tay này không phải gà mờ, sau trận lập kỷ lục phó bản lại càng nhìn bằng cặp mắt khác. Tuy tốc độ tay gã không bằng Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng những hiểu biết về Vinh Quang, thao tác thành thục thì Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chưa thể bằng.
Gã này, đích thị là người chơi thường có trình độ cao nhất khu 10 Diệp Tu từng gặp, thậm chí còn mạnh hơn cả Thùy Dương Quấn Bờ hắn từng giao chiến.
Tốc độ tay, chưa đủ để quyết định tất cả. Với trình độ của gã, dù tốc độ tay kém Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận với hai người.
Chỉ có điều, Thích Vô Giúp Vui ngày đó có phải Thích Vô Giúp Vui hiện tại hay không?
Loại cao thủ thắp đèn khó thấy này, Diệp Tu tin chắc gã ta phải là hạng máu mặt trong Mưu Đồ Bá Đạo. Hẳn là lão làng từ Thần Chi Lĩnh Vực tạm thời đến đánh hộ phá kỷ lục phó bản. Vậy Thích Vô Giúp Vui hiện tại là chính chủ, hay là cao thủ cùng họ phá phó bản lần trước?
Lúc Tưởng Du thấy nhóm Quân Mạc Tiếu cũng sững người.
Gã được Dạ Độ Hàn Đàm báo tin toàn đội của Dạ Vị Ương đã bị đánh nát, Dạ Độ Hàn Đàm còn nhắc gã cẩn thận khi rời phó bản.
Thế nên Tưởng Du đã rất đề phòng khi rời phó bản, nhưng sau đó không thấy Quân Mạc Tiếu đâu thì nghĩ chắc đám người Quân Mạc Tiếu đang trong phó bản rồi. Làm sao nghĩ rằng đi đến đây lại gặp nhóm Quân Mạc Tiếu chứ, còn tận mắt thấy hai đội Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không đang bị nhóm họ củ hành.
“Lên." Tưởng Du không chút do dự, trong những nhóm gặp Quân Mạc Tiếu từ đầu tới giờ, thì nhóm gã chính là đội chủ động tấn công hơn cả nhóm Quân Mạc Tiếu.
Tưởng Du hiểu rõ tình hình.
Gã mới chỉ phá bản với Quân Mạc Tiếu một lần, không thể nhìn thấu thực lực người này nông sâu đến đâu, dù sao đó cũng chỉ là một phó bản đơn giản, chẳng thấy được gì nhiều.
Nhưng lúc này, bằng vào mắt thấy tai nghe, đủ để Tưởng Du kết luận.
Đối mặt với hai đội Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không, Quân Mạc Tiếu lấy năm đánh mười, đối phương đã ngỏm một nửa, làm chủ toàn cục diện. Thực lực pro tới đâu, nhìn vào PK là rõ nhất.
Đội ngũ Tưởng Du dẫn theo là những cao thủ tinh anh nhất, không chỉ của khu 10 mà của toàn Mưu Đồ Bá Đạo gã. Lấy năm chọi năm, gã không tự tin lắm. Gã không phải chỉ muốn vô giúp vui ở đây, mà trong tình cảnh này, cứu Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không, mọi người hợp tác lại mới thực sự đủ để chèn ép nhóm Quân Mạc Tiếu.
Hỏa Diễm Bạo Đạn.
Tưởng Du mở màn bằng một pháp thuật nhỏ. Tuy pháp thuật của Liệt Diễm Chấn Động có phạm vi tấn công lớn, sát thương cao, nhưng đám Quân Mạc Tiếu đang quấn lấy người của hai công hội kia, cả hai không cùng tổ đội với Tưởng Du, đều có khả năng bị dính đòn. Trông mấy tay kia bị nhóm Quân Mạc Tiếu củ hành, Tưởng Du chỉ sợ một chiêu phù phép của mình không khéo lại giết oan.
Hỏa Diễm Bạo Đạn bay thẳng về phía Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu đâu dễ để trúng đòn. Hắn lách sang bên tránh Hỏa Diễm Đạo Đạn, vung mâu đâm, đẩy lùi đối thủ công kích mình ra sau một bước, kết quả không xê không xích, người này đụng trúng vào Hỏa Diễm Bạo Đạn của Thích Vô Giúp Vui được Tưởng Du điều khiển.
“Đệch mợ, thằng cha chơi xấu quá." Tưởng Du chửi thầm, vừa vội vàng gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm: “Quân Mạc Tiếu, tọa độ 2875, 3400."
Tác giả :
Hồ Điệp Lam