Toàn Chức Cao Thủ
Chương 144: Người tới ta đi
Hai người bắt đầu đánh, càng làm cho Đường Nhu bất ngờ, đối phương vừa bắt đầu đã tấn công toàn lực, còn dùng đấu pháp chết chùm liều mạng khi đấu với Diệp Tu hôm qua. Biến hóa thất thường, nhanh đến không gì sánh được, mỗi việc di chuyển vị trí với tần suất cao đã khiến Đường Nhu chịu không thấu rồi.
Muốn bắt kịp tấn suất di chuyển vị trí, tất nhiên cần phải nhanh chóng thay đổi góc nhìn, đối với một người mới chưa đủ kinh nghiệm như Đường Nhu thì đây chính là tử huyệt. Loại đấu pháp bách hoa hỗn loạn này của Vương Kiệt Hi khiến Đường Nhu không thể đỡ nỗi, đây cũng là chênh lệch giữa đại thần đứng đầu Vinh Quang và một người mới. Đến lo lắng cũng không thể, cơ hội hoàn toàn không có, kết quả thua cuộc, chỉ 27 giây.
Là thành tích mà Diệp Tu suy đoán lúc ban đầu.
Cũng là điều mà Đường Nhu đã được trải nghiệm sau khi quan sát trận đấu đồng quy vu tận của Liệt Hỏa Diễm Tẫn và Quân Mạc Tiếu.
Cực kỳ lợi hại, lợi hại miễn bàn luôn.
Và lần này Đường Nhu đã thông suốt tình cảnh lần đầu so đấu cùng Diệp Tu. Đối thủ mạnh như vậy, nhiều lần dây dưa tái chiến cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Chênh lệch của hai bên thực sự quá lớn, đến mức chính mình không biết làm sao để rút ngắn.
Đường Nhu lặng lẽ ngồi trong đấu trường, lẳng lặng nhìn Hàn Yên Nhu của mình.
Thế giới thực sự rất lớn, Vinh Quang mà mình đã từng cho rằng vô cùng đơn giản, từ Diệp Tu cho đến đám người này, đều dễ dàng đánh bại mình, đấy mới thật sự là cao thủ. Tội nghiệp thay cho bản thân chỉ mới giúp Trần Quả đánh bại mấy đối thủ chị ấy không đánh lại, đã tự cho rằng mình lợi hại, hiện tại nhìn lại, quả thực như ếch ngồi đáy giếng.
“Không muốn đánh lại một ván sao?" Thanh âm của đối phương đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Nhu.
“Đánh lại?" Đường Nhu ngẩn ra.
“Ừ."
“Không phải vô nghĩa quá sao? Chênh lệch quá xa mà." Đường Nhu nói.
“Chênh lệch chỉ là tạm thời, cô rất có tiềm lực đấy." Vương Kiệt Hi nói.
“Cảm ơn." Đường Nhu cười cười, mặc kệ đối phương là an ủi hay khách sáo mà tán thưởng, cô cũng sẽ không thất lễ.
“Có hứng thú tham gia giải đấu vòng tròn chuyên nghiệp không?" Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nói.
“Giải đấu Chuyên nghiệp?" Đường Nhu giật mình.
“Ừ, giải đấu chuyên nghiệp."
“Ah, ra các anh là tuyển thủ chuyên nghiệp à" Đường Nhu nói.
“Không sai, chúng tôi là chiến đội Vi Thảo, nếu như có thể, giờ tôi đang muốn nghiêm túc mời cô đấy, cô hãy đến câu lạc chúng tôi tập huấn thử." Dù Vương Kiệt Hi có là đội trưởng chiến đội, nhưng quyền hạn cũng không lớn đến mức có thể quản lý việc tuyển dụng, nếu anh nhìn ra người tài, cũng chỉ có thể nỗ lực đề cử với câu lạc bộ, câu lạc bộ có lẽ sẽ vì trình độ của anh mà nghe thử ý kiến, nhưng quyền quyết định sẽ không phải ở anh, cũng không phải đội trưởng của bất kỳ câu lạc bộ nào.
Chiến đội Vi Thảo? Đó là cái gì? Đường Nhu mơ hồ một chút. Hiểu biết của cô đối với Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang thực sự rất ít, lượt đấu trước đấy chính trận đấu đầu tiên mà từ đó đến nay cô xem hoàn chỉnh. Cái tên Vi Thảo này, cô cảm thấy có thể mình đã nghe qua, nhưng lại nhớ không nổi lai lịch của nó. Đương nhiên, cô cũng biết đi hỏi ngay bây giờ sẽ rất thất lễ, vì vậy mới bình tĩnh đáp lại: “Cảm ơn, tôi nghĩ không cần lắm đâu."
“Ah?" Vương Kiệt Hi ngẩn ra, anh không ngờ cô bé sẽ bình tĩnh trả lời như vậy, hơn nữa còn là từ chối. Liên minh Chuyên nghiệp, chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ khiến fan Vinh Quang điên cuồng, được Liên minh Chuyên nghiệp kêu gọi, đây càng là giấc mơ mà bao nhiêu người chơi Vinh Quang cũng không dám mơ tới. Mà chuyện đích thân đội trưởng của đội quán quân Vi Thảo mình mời tập huấn thử này lại chưa từng xảy ra, kết quả mới ra tay lần đầu, liền đụng phải mục tiêu cứng mềm không ăn này.
Phản ứng của Đường Nhu, khiến Vương Kiệt Hi chợt không biết đáp sao.
“Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, nên cũng không muốn thay đổi nó." Đường Nhu đành tiếp tục bình tĩnh giải thích thêm.
“Hiện tại cô… đang làm nghề gì?"
“Em gái tiệm net." Đường Nhu cười cười, tuy không định nghe người khác nói chuyện, nhưng cô vẫn nghe thấy cái tên mà Diệp Tu gán cho mình hôm qua.
“Em gái tiệm net…" Vương Kiệt Hi càng thêm hết chỗ nói rồi, cuộc sống như thế so thế nào với tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?
“Được rồi, anh đã thắng tôi, có thể đi khiêu chiến, tôi ở phòng này, bảo những người khác đến đây đi" Đường Nhu nói.
“Cô cứ thế… đấu với chúng tôi là vì cái gì?" Lời thật lòng mà Vương Kiệt Hi không nói ra là bị chúng tôi ngược nhiều lần.
“Để nâng cao trình độ, đánh tốt hơn a" Đường Nhu nói.
“Đánh tốt hơn rồi sau đó thì sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.
“Sau đó à? Tốt hơn là được rồi, còn sau đó làm chi." Đường Nhu nói.
Cô bé này và mình không có cùng tần số tư duy a… Vương Kiệt Hi quẫn bách. Cô bé này, có tố chất tâm lý rất tốt, hơn nữa tốc độ tay thao tác không hề kém, có thể nói là phần cứng đã ổn, chỉ cần lắp thêm phần mềm. Ánh mắt tên Diệp Thu này thật sự quá độc, đây quả thực là một tài năng hiếm có. Đến cả thiếu niên thiên tài Cao Anh Kiệt trong đội họ, thao tác có, trình độ kỹ thuật cũng không ngừng tiến bộ, nhưng cửa ải tố chất tâm lý này còn kém rất xa.
Tố chất tâm lý, không chỉ với tuyển thủ Vinh Quang, mà còn trong toàn bộ giới e-sport là căn bệnh lớn nhất.
Thực tế là vì độ tuổi trung bình của tuyển thủ e-sport khá thấp, như Cao Anh Kiệt chỉ mới niên thiếu mà đã bước chân vào nghề rồi. Tâm lý thiếu niên đều chưa hoàn toàn ổn định, tố chất tâm lý tự nhiên cũng không bằng người trưởng thành. Dù có là những tuyển thủ e-sport đang ở đỉnh cao, tuổi cũng trên dưới 20, tâm trạng nóng nảy bất ổn chiếm chủ yếu trong giới e-sport này.
Cô bé tên Đường Nhu kia, ngày hôm qua Vương Kiệt Hi đã chú ý tới. Thua liền mười trận, hơn nữa còn do tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ không hề nhường nhịn mà hành hạ đến chết cả mười trận. Nhưng khi đối mặt hắn ở trận 11, vẫn không chút hoang mang. Không luống cuống, cũng không nổi giận, chỉ có nỗ lực, nỗ lực, cố gắng hơn nữa.
Vương Kiệt Hi rất kinh ngạc, ngày hôm nay lén hỏi đội viên, mọi người lại không có nhiều ấn tượng với cô nàng, càng không có người nào nghĩ sẽ phải thu lại một trận đấu với tay mơ. Có điều dưới sự gặng hỏi của Vương Kiệt Hi, rốt cuộc vẫn có bộ phận đội viên cố gắng nhớ lại xem, cuối cùng xác nhận phán đoán của anh về Đường Nhu.
Một tài năng đáng được bồi dưỡng!
Điểm này, có lẽ Diệp Thu cũng nhìn ra, hơn nữa còn nhanh chân đến trước. Nhưng lúc này Diệp Thu đã là cựu tuyển thủ giải nghệ, chỉ có thể làm một người thầy hướng dẫn tạm thời. Bản thân mình chỉ cần mới cô bé vào giới chuyên nghiệp chính thức, vậy chẳng phải sẽ đồng ý ngay ư?
Ai ngờ, lời đã nói ra, đối phương lại bình tĩnh trả lời như thế. Tố chất tâm lý này cũng cứng rắn quá rồi?
“Cô… suy nghĩ thêm chút đi, nếu như có ý thay đổi, lúc nào cũng có thể tìm tôi." Lúc này Vương Kiệt Hi cũng không muốn ép người ta quá, anh phát hiện lần ra tay này của mình có hơi hấp tấp, chí ít phải tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của đối phương.
Thật ra, chuyện này chẳng trách được Vương Kiệt Hi, ai mà ngờ một người chơi Vinh Quang lại không chút phản ứng với lời mời từ giới chuyên nghiệp chứ. Dù cho người này chỉ là một người mới.
“Được, cảm ơn." Đường Nhu khách khí như trước.
Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị rời đi, trong phòng lại chợt có thêm người vào. Sau khi Liễu Phi bên kia thua trận, Vi Thảo đã có một đội viên khác tìm tới rồi.
Vương Kiệt Hi vừa nhìn, cũng trực tiếp nhảy làm khán giả, chuẩn bị xem thi đấu.
“Đi đi, Nhất Phàm." Vương Kiệt Hi gửi tin đến.
Người vừa mới tiến vào là Kiều Nhất Phàm, thấy đội trưởng đang ở trong phòng nên cậu sợ run, sau khi nghe lệnh thì vội vã vào trận đấu, chào hỏi Đường Nhu một tiếng, song phương bắt đầu đánh nhau.
Trận này, Vương Kiệt Hi không tập trung lắm. Tuy Kiều Nhất Phàm được xem là đội viên chính thức của Vi Thảo, nhưng lúc này Vương Kiệt Hi chú ý đến Đường Nhu hơn.
Một người mới đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp lại vẫn có thể đánh đến khó phân thắng bại. Vương Kiệt Hi ca ngợi rất nhiều, lại không khỏi cảm thấy bất mãn với Kiều Nhất Phàm.
Cậu đội viên này không thể nghi ngờ là người có trình độ kém nhất hiện nay của Vi Thảo. Thậm chí có thể nói, tài nghệ của cậu hoàn toàn không đủ để trở thành một thành viên trong đội. Dù có đến đội yếu nhất Liên minh, cậu có thể lên làm chủ lực hay không vẫn rất khó nói.
Ở trong đội lâu như vậy, người khác đều tiến bộ, tên nhóc này lại chẳng chút tiến bộ. Vẫn cứ luôn lóng ngóng tay chân lưỡng lự trước sau. Không có chí tiến thủ như vậy, còn có thể có tiền đồ gì chứ?
Đội trưởng mặc dù không có quyền nhân sự, nhưng ý kiến của họ vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến quyết định của câu lạc bộ. Đối với Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi đã không nhìn ra giá trị gì của cậu trong đội. Anh biết đứa nhỏ này ở trong đội cũng rất khổ cực, có lẽ ở một đội ngũ không có áp lực mà không phải đội quán quân, cậu ta sẽ tiến bộ hơn nhỉ?
Trận này đánh đến ba phút vẫn chưa thấy kết thúc, đội viên Vi Thảo kế tiếp mất kiên nhẫn mà chạy sang nhìn. Rốt cục, Kiều Nhất Phàm cũng thắng. Dẫu chỉ một vai phụ bị sao lãng, nhưng so với người mới Đường Nhu, cậu vẫn mạnh mẽ hơn.
Thấy đội trường ở cạnh xem trọn vẹn trận đấu, Kiều Nhất Phàm rất sợ hãi. Cậu biết mình chắc chắn đánh không tốt, chỉ tính mỗi thời gian thôi, có đội viên nào lại cần 3 phút mới thắng nổi đối thủ như cậu.
“Nhất Phàm nhanh lên chút đi" Có đội viên gửi tin hối thúc. Bên Kiều Nhất Phàm chậm chạp, chứ bên Quân Mạc Tiếu lại rất nhanh. Sau khi tên đó hối thúc Kiều Nhất Phàm, lập tức so đấu với Đường Nhu ngay, rồi lại hấp tấp chạy về chiến với Quân Mạc Tiếu.
Căn phòng của Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm lặng lẽ tiến vào, ngoại trừ câu “Nhất Phàm cố gắng lên" của Cao Anh Kiệt, không còn bất luận lời cổ vũ nào từ các đội viên khác. Dường như ai nấy đều cho rằng cậu không xứng thuộc về chiến đội này, đã không xem cậu như một thành viên.
Kiều Nhất Phàm sớm đã quen rồi, chỉ hít một hơi thật sâu, tiến vào trận đấu.
“A, là chú em." trong đấu trường, Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm chào hỏi.
“A… Em…" Kiều Nhất Phàm ngơ ngẩn.
Là chú em… Vị này có biết đến cậu, bản thân có cảm giác tồn tại từ bao giờ vậy? Hơn nữa đó còn là Diệp Thu đại thần đấy, người này và đội trưởng như nhau, thậm chí còn “thần" hơn.
“Em ở trong đội hay dùng thích khách sao?" Diệp Tu hỏi.
“Dạ."
“Có người đề nghị em đổi nghề bao giờ chưa?" Diệp Tu thuyết.
“Không có."
“Hồi trước em chơi nghề gì?" Diệp Tu hỏi.
“Hồi trước…" Thật là xa xôi, mình trước khi vào Vi Thảo là chơi nghề gì nhỉ? Kiều Nhất Phàm đột nhiên không nhớ ra. Cậu chỉ biết sau khi mình gia nhập, câu lạc bộ liền đưa cậu một tài khoản thích khách không ai dùng của một đội viên cũ đã giải nghệ, từ đó về sau cậu vẫn là một thích khách. Cậu chưa từng lên sâu đấu bao giờ, ngoại trừ Cao Anh Kiệt chưa từng có bất kỳ đội viên nào chủ động tìm cậu luyện ta chung, bộ phận kỹ thuật phát triển trang bị tự chế cũng chưa bao giờ có thứ cho thích khách. Cậu thực sự trở thành một thích khách, cô độc và tịch mịch.
“Nghề thích khách này không phát huy được tiềm năng của em đâu." Diệp Tu nói.
“A?" Tiềm năng? Kiều Nhất Phàm nghĩ cái từ này không hề hợp với mình.
“Thử theo nghề quỷ kiếm sĩ hay phụ trợ đồng đội xem, trận quỷ chủ yếu dùng quỷ trận ấy." Diệp Tu nói.
Muốn bắt kịp tấn suất di chuyển vị trí, tất nhiên cần phải nhanh chóng thay đổi góc nhìn, đối với một người mới chưa đủ kinh nghiệm như Đường Nhu thì đây chính là tử huyệt. Loại đấu pháp bách hoa hỗn loạn này của Vương Kiệt Hi khiến Đường Nhu không thể đỡ nỗi, đây cũng là chênh lệch giữa đại thần đứng đầu Vinh Quang và một người mới. Đến lo lắng cũng không thể, cơ hội hoàn toàn không có, kết quả thua cuộc, chỉ 27 giây.
Là thành tích mà Diệp Tu suy đoán lúc ban đầu.
Cũng là điều mà Đường Nhu đã được trải nghiệm sau khi quan sát trận đấu đồng quy vu tận của Liệt Hỏa Diễm Tẫn và Quân Mạc Tiếu.
Cực kỳ lợi hại, lợi hại miễn bàn luôn.
Và lần này Đường Nhu đã thông suốt tình cảnh lần đầu so đấu cùng Diệp Tu. Đối thủ mạnh như vậy, nhiều lần dây dưa tái chiến cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Chênh lệch của hai bên thực sự quá lớn, đến mức chính mình không biết làm sao để rút ngắn.
Đường Nhu lặng lẽ ngồi trong đấu trường, lẳng lặng nhìn Hàn Yên Nhu của mình.
Thế giới thực sự rất lớn, Vinh Quang mà mình đã từng cho rằng vô cùng đơn giản, từ Diệp Tu cho đến đám người này, đều dễ dàng đánh bại mình, đấy mới thật sự là cao thủ. Tội nghiệp thay cho bản thân chỉ mới giúp Trần Quả đánh bại mấy đối thủ chị ấy không đánh lại, đã tự cho rằng mình lợi hại, hiện tại nhìn lại, quả thực như ếch ngồi đáy giếng.
“Không muốn đánh lại một ván sao?" Thanh âm của đối phương đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Nhu.
“Đánh lại?" Đường Nhu ngẩn ra.
“Ừ."
“Không phải vô nghĩa quá sao? Chênh lệch quá xa mà." Đường Nhu nói.
“Chênh lệch chỉ là tạm thời, cô rất có tiềm lực đấy." Vương Kiệt Hi nói.
“Cảm ơn." Đường Nhu cười cười, mặc kệ đối phương là an ủi hay khách sáo mà tán thưởng, cô cũng sẽ không thất lễ.
“Có hứng thú tham gia giải đấu vòng tròn chuyên nghiệp không?" Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nói.
“Giải đấu Chuyên nghiệp?" Đường Nhu giật mình.
“Ừ, giải đấu chuyên nghiệp."
“Ah, ra các anh là tuyển thủ chuyên nghiệp à" Đường Nhu nói.
“Không sai, chúng tôi là chiến đội Vi Thảo, nếu như có thể, giờ tôi đang muốn nghiêm túc mời cô đấy, cô hãy đến câu lạc chúng tôi tập huấn thử." Dù Vương Kiệt Hi có là đội trưởng chiến đội, nhưng quyền hạn cũng không lớn đến mức có thể quản lý việc tuyển dụng, nếu anh nhìn ra người tài, cũng chỉ có thể nỗ lực đề cử với câu lạc bộ, câu lạc bộ có lẽ sẽ vì trình độ của anh mà nghe thử ý kiến, nhưng quyền quyết định sẽ không phải ở anh, cũng không phải đội trưởng của bất kỳ câu lạc bộ nào.
Chiến đội Vi Thảo? Đó là cái gì? Đường Nhu mơ hồ một chút. Hiểu biết của cô đối với Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang thực sự rất ít, lượt đấu trước đấy chính trận đấu đầu tiên mà từ đó đến nay cô xem hoàn chỉnh. Cái tên Vi Thảo này, cô cảm thấy có thể mình đã nghe qua, nhưng lại nhớ không nổi lai lịch của nó. Đương nhiên, cô cũng biết đi hỏi ngay bây giờ sẽ rất thất lễ, vì vậy mới bình tĩnh đáp lại: “Cảm ơn, tôi nghĩ không cần lắm đâu."
“Ah?" Vương Kiệt Hi ngẩn ra, anh không ngờ cô bé sẽ bình tĩnh trả lời như vậy, hơn nữa còn là từ chối. Liên minh Chuyên nghiệp, chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ khiến fan Vinh Quang điên cuồng, được Liên minh Chuyên nghiệp kêu gọi, đây càng là giấc mơ mà bao nhiêu người chơi Vinh Quang cũng không dám mơ tới. Mà chuyện đích thân đội trưởng của đội quán quân Vi Thảo mình mời tập huấn thử này lại chưa từng xảy ra, kết quả mới ra tay lần đầu, liền đụng phải mục tiêu cứng mềm không ăn này.
Phản ứng của Đường Nhu, khiến Vương Kiệt Hi chợt không biết đáp sao.
“Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, nên cũng không muốn thay đổi nó." Đường Nhu đành tiếp tục bình tĩnh giải thích thêm.
“Hiện tại cô… đang làm nghề gì?"
“Em gái tiệm net." Đường Nhu cười cười, tuy không định nghe người khác nói chuyện, nhưng cô vẫn nghe thấy cái tên mà Diệp Tu gán cho mình hôm qua.
“Em gái tiệm net…" Vương Kiệt Hi càng thêm hết chỗ nói rồi, cuộc sống như thế so thế nào với tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?
“Được rồi, anh đã thắng tôi, có thể đi khiêu chiến, tôi ở phòng này, bảo những người khác đến đây đi" Đường Nhu nói.
“Cô cứ thế… đấu với chúng tôi là vì cái gì?" Lời thật lòng mà Vương Kiệt Hi không nói ra là bị chúng tôi ngược nhiều lần.
“Để nâng cao trình độ, đánh tốt hơn a" Đường Nhu nói.
“Đánh tốt hơn rồi sau đó thì sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.
“Sau đó à? Tốt hơn là được rồi, còn sau đó làm chi." Đường Nhu nói.
Cô bé này và mình không có cùng tần số tư duy a… Vương Kiệt Hi quẫn bách. Cô bé này, có tố chất tâm lý rất tốt, hơn nữa tốc độ tay thao tác không hề kém, có thể nói là phần cứng đã ổn, chỉ cần lắp thêm phần mềm. Ánh mắt tên Diệp Thu này thật sự quá độc, đây quả thực là một tài năng hiếm có. Đến cả thiếu niên thiên tài Cao Anh Kiệt trong đội họ, thao tác có, trình độ kỹ thuật cũng không ngừng tiến bộ, nhưng cửa ải tố chất tâm lý này còn kém rất xa.
Tố chất tâm lý, không chỉ với tuyển thủ Vinh Quang, mà còn trong toàn bộ giới e-sport là căn bệnh lớn nhất.
Thực tế là vì độ tuổi trung bình của tuyển thủ e-sport khá thấp, như Cao Anh Kiệt chỉ mới niên thiếu mà đã bước chân vào nghề rồi. Tâm lý thiếu niên đều chưa hoàn toàn ổn định, tố chất tâm lý tự nhiên cũng không bằng người trưởng thành. Dù có là những tuyển thủ e-sport đang ở đỉnh cao, tuổi cũng trên dưới 20, tâm trạng nóng nảy bất ổn chiếm chủ yếu trong giới e-sport này.
Cô bé tên Đường Nhu kia, ngày hôm qua Vương Kiệt Hi đã chú ý tới. Thua liền mười trận, hơn nữa còn do tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ không hề nhường nhịn mà hành hạ đến chết cả mười trận. Nhưng khi đối mặt hắn ở trận 11, vẫn không chút hoang mang. Không luống cuống, cũng không nổi giận, chỉ có nỗ lực, nỗ lực, cố gắng hơn nữa.
Vương Kiệt Hi rất kinh ngạc, ngày hôm nay lén hỏi đội viên, mọi người lại không có nhiều ấn tượng với cô nàng, càng không có người nào nghĩ sẽ phải thu lại một trận đấu với tay mơ. Có điều dưới sự gặng hỏi của Vương Kiệt Hi, rốt cuộc vẫn có bộ phận đội viên cố gắng nhớ lại xem, cuối cùng xác nhận phán đoán của anh về Đường Nhu.
Một tài năng đáng được bồi dưỡng!
Điểm này, có lẽ Diệp Thu cũng nhìn ra, hơn nữa còn nhanh chân đến trước. Nhưng lúc này Diệp Thu đã là cựu tuyển thủ giải nghệ, chỉ có thể làm một người thầy hướng dẫn tạm thời. Bản thân mình chỉ cần mới cô bé vào giới chuyên nghiệp chính thức, vậy chẳng phải sẽ đồng ý ngay ư?
Ai ngờ, lời đã nói ra, đối phương lại bình tĩnh trả lời như thế. Tố chất tâm lý này cũng cứng rắn quá rồi?
“Cô… suy nghĩ thêm chút đi, nếu như có ý thay đổi, lúc nào cũng có thể tìm tôi." Lúc này Vương Kiệt Hi cũng không muốn ép người ta quá, anh phát hiện lần ra tay này của mình có hơi hấp tấp, chí ít phải tìm hiểu một chút về hoàn cảnh của đối phương.
Thật ra, chuyện này chẳng trách được Vương Kiệt Hi, ai mà ngờ một người chơi Vinh Quang lại không chút phản ứng với lời mời từ giới chuyên nghiệp chứ. Dù cho người này chỉ là một người mới.
“Được, cảm ơn." Đường Nhu khách khí như trước.
Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị rời đi, trong phòng lại chợt có thêm người vào. Sau khi Liễu Phi bên kia thua trận, Vi Thảo đã có một đội viên khác tìm tới rồi.
Vương Kiệt Hi vừa nhìn, cũng trực tiếp nhảy làm khán giả, chuẩn bị xem thi đấu.
“Đi đi, Nhất Phàm." Vương Kiệt Hi gửi tin đến.
Người vừa mới tiến vào là Kiều Nhất Phàm, thấy đội trưởng đang ở trong phòng nên cậu sợ run, sau khi nghe lệnh thì vội vã vào trận đấu, chào hỏi Đường Nhu một tiếng, song phương bắt đầu đánh nhau.
Trận này, Vương Kiệt Hi không tập trung lắm. Tuy Kiều Nhất Phàm được xem là đội viên chính thức của Vi Thảo, nhưng lúc này Vương Kiệt Hi chú ý đến Đường Nhu hơn.
Một người mới đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp lại vẫn có thể đánh đến khó phân thắng bại. Vương Kiệt Hi ca ngợi rất nhiều, lại không khỏi cảm thấy bất mãn với Kiều Nhất Phàm.
Cậu đội viên này không thể nghi ngờ là người có trình độ kém nhất hiện nay của Vi Thảo. Thậm chí có thể nói, tài nghệ của cậu hoàn toàn không đủ để trở thành một thành viên trong đội. Dù có đến đội yếu nhất Liên minh, cậu có thể lên làm chủ lực hay không vẫn rất khó nói.
Ở trong đội lâu như vậy, người khác đều tiến bộ, tên nhóc này lại chẳng chút tiến bộ. Vẫn cứ luôn lóng ngóng tay chân lưỡng lự trước sau. Không có chí tiến thủ như vậy, còn có thể có tiền đồ gì chứ?
Đội trưởng mặc dù không có quyền nhân sự, nhưng ý kiến của họ vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ đến quyết định của câu lạc bộ. Đối với Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi đã không nhìn ra giá trị gì của cậu trong đội. Anh biết đứa nhỏ này ở trong đội cũng rất khổ cực, có lẽ ở một đội ngũ không có áp lực mà không phải đội quán quân, cậu ta sẽ tiến bộ hơn nhỉ?
Trận này đánh đến ba phút vẫn chưa thấy kết thúc, đội viên Vi Thảo kế tiếp mất kiên nhẫn mà chạy sang nhìn. Rốt cục, Kiều Nhất Phàm cũng thắng. Dẫu chỉ một vai phụ bị sao lãng, nhưng so với người mới Đường Nhu, cậu vẫn mạnh mẽ hơn.
Thấy đội trường ở cạnh xem trọn vẹn trận đấu, Kiều Nhất Phàm rất sợ hãi. Cậu biết mình chắc chắn đánh không tốt, chỉ tính mỗi thời gian thôi, có đội viên nào lại cần 3 phút mới thắng nổi đối thủ như cậu.
“Nhất Phàm nhanh lên chút đi" Có đội viên gửi tin hối thúc. Bên Kiều Nhất Phàm chậm chạp, chứ bên Quân Mạc Tiếu lại rất nhanh. Sau khi tên đó hối thúc Kiều Nhất Phàm, lập tức so đấu với Đường Nhu ngay, rồi lại hấp tấp chạy về chiến với Quân Mạc Tiếu.
Căn phòng của Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm lặng lẽ tiến vào, ngoại trừ câu “Nhất Phàm cố gắng lên" của Cao Anh Kiệt, không còn bất luận lời cổ vũ nào từ các đội viên khác. Dường như ai nấy đều cho rằng cậu không xứng thuộc về chiến đội này, đã không xem cậu như một thành viên.
Kiều Nhất Phàm sớm đã quen rồi, chỉ hít một hơi thật sâu, tiến vào trận đấu.
“A, là chú em." trong đấu trường, Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm chào hỏi.
“A… Em…" Kiều Nhất Phàm ngơ ngẩn.
Là chú em… Vị này có biết đến cậu, bản thân có cảm giác tồn tại từ bao giờ vậy? Hơn nữa đó còn là Diệp Thu đại thần đấy, người này và đội trưởng như nhau, thậm chí còn “thần" hơn.
“Em ở trong đội hay dùng thích khách sao?" Diệp Tu hỏi.
“Dạ."
“Có người đề nghị em đổi nghề bao giờ chưa?" Diệp Tu thuyết.
“Không có."
“Hồi trước em chơi nghề gì?" Diệp Tu hỏi.
“Hồi trước…" Thật là xa xôi, mình trước khi vào Vi Thảo là chơi nghề gì nhỉ? Kiều Nhất Phàm đột nhiên không nhớ ra. Cậu chỉ biết sau khi mình gia nhập, câu lạc bộ liền đưa cậu một tài khoản thích khách không ai dùng của một đội viên cũ đã giải nghệ, từ đó về sau cậu vẫn là một thích khách. Cậu chưa từng lên sâu đấu bao giờ, ngoại trừ Cao Anh Kiệt chưa từng có bất kỳ đội viên nào chủ động tìm cậu luyện ta chung, bộ phận kỹ thuật phát triển trang bị tự chế cũng chưa bao giờ có thứ cho thích khách. Cậu thực sự trở thành một thích khách, cô độc và tịch mịch.
“Nghề thích khách này không phát huy được tiềm năng của em đâu." Diệp Tu nói.
“A?" Tiềm năng? Kiều Nhất Phàm nghĩ cái từ này không hề hợp với mình.
“Thử theo nghề quỷ kiếm sĩ hay phụ trợ đồng đội xem, trận quỷ chủ yếu dùng quỷ trận ấy." Diệp Tu nói.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam