Toàn Chức Cao Thủ

Chương 138: Thoát game trốn

Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi ra khỏi nhà, tiếp tục quan sát địa hình xung quanh, anh biết mình nhất định đã bỏ sót thứ gì đó, nhân vật không có khả năng biến mất như vậy. Trong những kỹ năng cấp thấp từ cấp 20 trở xuống, cũng không có loại kỹ năng biến mất như tàng hình này.

Hai căn nhà vách đất kia cũng đã loại trừ khả năng tồn tại của Quân Mạc Tiếu, gian thứ ba gần đấy…

Vương Kiệt Hi quan sát, rồi cũng lắc đầu.

Không có khả năng...... Nếu là căn này, về mặt thời gian lại không cho phép, ngồi xổm di động rất chậm, dù lăn hết cả đường cũng không kịp, căn nhà nọ, muốn tránh khỏi tầm mắt mọi người lẻn vào nhà, trừ khi có thể bay thấp như ma đạo học giả, nhưng tán nhân thì không có khả năng này.

Bay thấp…

Bay thấp?

Vương Kiệt Hi phút chốc hồi thần lại, Quân Mạc Tiếu không thể bay thấp như ma đạo học giả, nhưng, kỹ xảo bay tương tự, không chỉ duy ma đạo học giả nắm giữ, tương tự còn có, Phi Súng của hệ Xạ Thủ.

Chẳng qua nếu Phi Súng ở mức thấp như vậy, khoảng cách bay ắt phải rất ngắn, nhưng ít ra lại bảo đảm được tốc độ di động, Phi Súng chỉ là một cách thao tác, không cần thời gian đóng băng, sử dụng nhiều lần cũng được. Mỗi lần chỉ cần nối khớp với nhau một chút là ổn, với một tuyển thủ chuyên nghiệp thì không phải chuyện khó khăn gì.

“Căn nhà hướng 11giờ" Vương Kiệt Hi không nghĩ sâu hơn nữa, phán đoán mang tính khả năng thế này, thử một lần liền biết.

“Nhất Phàm đi đằng sau, những người khác theo anh."

Lại là mệnh lệnh cũ, các đội viên dù không kịp phản ứng, nhưng chỉ thị của đội trưởng vẫn răm rắp làm theo, chiến thuật lại được tái diễn, quá trình lại được tái diễn, kết quả… cũng thế.

“Vẫn không có"

Phán đoán của Vương Kiệt Hi liên tiếp thất bại ba lần, đây là tình huống mà đội viên Vi Thảo chưa hề gặp qua, cả bọn lúc này vô cùng khiếp sợ, Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đang núp ở nơi nào?

Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi đã sớm bước ra khỏi căn nhà nọ, lại nhìn dáo dát xung quanh, vắt hết cả óc vẫn không nghĩ ra Quân Mạc Tiếu còn có thể đi chỗ nào…

“Cậu cậu cậu… Cậu làm gì đó hả"

Ở tiệm net Hưng Hân, vốn đang bàn chuyện với Diệp Tu, sau khi Diệp Tu vào trận, Trần Quả luôn đứng quan sát sau lưng Diệp Tu trợn mắt há mồm thét lên.

Góc nhìn của cô, đương nhiên hoàn toàn biết rõ Quân Mạc Tiếu đi đâu.

Ngay sau khi Quân Mạc Tiếu đảo người nhảy qua tường tất ngồi xổm xuống, Diệp Tu liền tiến hành thao tác ngồi xổm Phi Súng, từng chút từng chút, mỗi lần bay khoảng cách đều rất ngắn, song tốc độ cũng rất nhanh, Diệp Tu khống chế tiết tấu tương đối xuất sắc, vừa đáp xuống đất, thao tác Phi Súng kế tiếp cũng vừa vặn nối theo, nếu không phải Trần Quả thấy nòng súng tóe lửa liên tù tì, gần như sẽ nhìn không ra đây là thao tác Phi Súng di động nối liền.

Di chuyển vài giây như thế, Quân Mạc Tiếu bỗng nhiên xoay phắt người lại, màn hình lóe một cái người đã tiến vào một căn nhà, vừa lẻn vào một xó lại vừa thao tác thêm một cái Thuật Phân Thân. Lần đầu dùng là sử dụng, lần thứ hai, là giải trừ. Ảnh của Thuật Phân Thân không như đạn do hệ  Xạ Thủ bắn ra, nó có thể được người thi triển giải bỏ.

Tiếp sau đó, Diệp Tu nhanh chóng dùng thêm một thao tác: cưỡng chế rời khỏi trò chơi.

Khi màn hình game quay về desktop máy tính, Trần Quả cuối cùng khó có thể tin hô lên.

“Chị nói gì?" Diệp Tu lúc này mới tháo tai nghe xuống.

“Cậu… rời trò chơi? Muốn chết sao?" Trần Quả chỉ vào màn hình nói. Với điều kiện kỹ thuật vượt trội hiện nay, thời gian trì hoãn lúc đăng nhập thoát game đã được tối thiểu rất nhiều. Song trong chiến đấu, thoát game bình thường tất không thể tiến hành. Đương nhiên, cưỡng chế thoát ra thì không thể nào ngăn được, nhưng nhân vật sẽ bị kẹt lại tại chỗ trong  một thời gian dài, khi đăng nhập lại cơ bản tám chín phần mười sẽ còn mỗi thi thể. Nếu thoát game trong chiến đấu có thể dùng tùy tiện như kỹ năng dịch chuyển tức thời, vậy người chơi xài mỗi chiêu thoát game là được thân bất tử rồi.

“Thời gian đủ mà." Diệp Tu chỉ cười cười.

“Sao có thể." Trần Quả nói.

“Đến khi bọn họ tìm được tôi, tôi đã hoàn toàn rời khỏi." Diệp Tu nói.

“Bọn họ sao cần nhiều thời gian như vậy?" Trần Quả nói.

“Bọn họ không nhìn thấy tôi vào căn phòng này." Diệp Tu nói.

“Vì sao?" Trần Quả khó hiểu.

“Chị không để ý thấy à? Mọi chiêu Phi Súng của tôi đều là ngồi xổm hoàn thành tại mức thấp, có tường đất ngăn trở tầm mắt, bọn họ không thấy được. Ảnh phân thân sau đấy lại được tôi giải trừ trước khi bọn họ đuổi tới, khi bọn họ tới cũng chẳng phát hiện được gì." Diệp Tu giải đáp.

“Nhưng nơi đó… tổng cộng hình như cũng có mấy căn nhà đâu? Xét đại không phải ra ngay ư?" Trần Quả hơi ngập ngừng, thẳng thắn mà nói góc nhìn của Quân Mạc Tiếu tại địa hình vừa rồi cũng chỉ lướt sơ qua thôi, cô căn bản chưa kịp để ý, cũng không nhớ quá rõ.

“Tổng cộng có ba căn nhà tôi có thể lẻn vào, căn đối diện có thể trực tiếp ngồi xổm xuống đi vào, căn bên phải ngồi xổm đi một đoạn rồi dùng Thuật Phân Thân là xong, còn căn tôi vào, chị xem, nhất định phải dùng Phi Súng có tốc độ di chuyển nhanh hơn mới có thể tới kịp. Tôi nghĩ bọn họ sẽ đoán căn đối diện đầu tiên, tra xét xong sẽ đi căn thứ hai… Tiếp đó là căn thứ ba."

“Không thể phân ra tìm à?" Trần Quả nói.

“Khi đã đoán chắc rồi, cần gì phải tách ra tìm nữa?" Diệp Tu vừa nói vừa đứng dậy: “Chị nói tiếp chuyện hồi nãy đi."

“Cậu… mặc kệ?" Trần Quả chỉ máy tính.

“Thoát ra rồi còn để ý làm gì?"

“Không lên lại hả?"

“Nghe chuyện chị định nói trước đã" Diệp Tu nói.

“Cậu… Không phải bảo sẽ để họ diệt đoàn sao?" Trần Quả vẫn luôn đứng đằng sau Diệp Tu, Diệp Tu nói gì cô cũng nghe được.

“Nói mồm mà thôi, một chọi chín sao thắng nổi chớ." Diệp Tu nói.

“Cái cậu này" Trần Quả hộc máu, “Vậy cậu còn khoác lác làm gì?"

“Tạo áp lực cho đám kia." Diệp Tu nói.

“Thế mà cũng tin cho được." Trần Quả nói.

Diệp Tu nhìn cô: “Tôi thấy chị vừa rồi cũng tin mà?"

“Chị…" Trần Quả chịu thua, mấy ngày này không nói chuyện với tên này, cuộc sống an bình nhàn nhã, hôm nay nói nhiều thêm vài câu, lại bị chặn họng hết biết đường đáp.

Trong trò chơi, Vương Kiệt Hi nghĩ nát óc vẫn đoán không ra Quân Mạc Tiếu rốt cuộc đã đi đâu. Không nhịn được nữa, định bụng thêm bạn Quân Mạc Tiêu, kết quả vừa bấm hệ thống liền nhắc nhở Quân Mạc Tiếu không ở trên mạng, Vương Kiệt Hi liền ngây người tại chỗ.

Thoát game…

Trong đầu một tuyển thủ chuyên nghiệp đã quen với những trận đấu chuyên nghiệp tuyệt đối không tồn tại phương thức thoát game lủi mất này. Đây là thói quen tư duy.

Nhưng lúc này, Vương Kiệt Hi đã thông suốt toàn bộ.

Ngay từ ban đầu, hắn ta đã chuẩn bị hết tất tần tật. Khởi đầu cuộc chiến, đều cố gắng tách xa bọn họ hết cỡ.

Trèo tường đến ba căn nhà vách đất vô cùng thô sơ kia mới là nhân tố quan trọng thực sự. Ba căn nhà nọ chính là một cái bẫy về lối suy nghĩ. Tất cả đều tồn tại tính khả năng, mà  tính khả năng này lại mang những suy đoán chênh lệch nhau. Căn đối diện đầu tiên có thể nghĩ tới ngay, hai căn sau đó gia tăng thêm một chút độ khó, kết quả đã khiến Vương Kiệt Hi dẫn đội theo tuần tự, cho đối phương hời một khoảng thời gian thoát game.

Nhìn gương mặt mờ mịt của đám đội viên, Vương Kiệt Hi cũng dở khóc dở cười. Một chọi chín diệt đoàn cái gì, quả nhiên chỉ là nói chơi tạo áp lực tâm lý thôi.

“Đội trưởng......" Đội phó Đặng Phục Thăng bên cạnh khẽ hô. Tinh thần chiến đội Vi Thảo lúc bấy giờ có thể nói là thấp lè tè. Họ vẫn chưa phát hiện Quân Mạc Tiếu thoát game trốn, xoay qua xoay lại tìm như điên, lại không sao tìm được.

Vương Kiệt Hi đứng dậy, đám đội viên đang ngớ người trông thấy liền gấp gáp tháo tai nghe ra, biết đội trưởng đây là muốn phát biểu.

“Không cần tìm nữa, hắn thoát ra rồi." Vương Kiệt Hi nói.

“Cái gì?" Mọi người kinh hãi, tuy vẫn luôn tin phục lời đội trưởng, nhưng vẫn có người nhịn không được dò xét trong game, quả nhiên, hệ thống thông báo Quân Mạc Tiếu không có trên mạng.

Phòng huấn luyện cả ngày hôm nay không biết lâm vào câm lặng lần thứ mấy rồi.

“Thoát game trốn, mẹ nó chứ…"

“Không phải bảo muốn diệt đoàn chúng ta sao? Sao chạy mất rồi?" Có người khinh bỉ.

“Trận đấu này, hắn chẳng khác nào bỏ quyền." Có người lại hiểu chuyện thoát game này theo cách quen của mình.

“Hôm nay có thể đi nghỉ sớm, ai có hứng có thể ở lại chờ hắn ta đăng nhập." Vương Kiệt Hi dứt câu cũng ngồi về vị trí của mình, cầm con Liệt Hỏa Diễm Tẫn thủ sẵn trước cửa căn nhà nọ.

Mọi người đương nhiên đều nhìn ra đội trưởng muốn chờ.

Vì thế không ai rời đi, đội trưởng trước giờ luôn là tấm gương của họ, tuy nói có thể nghỉ ngơi, nhưng đội trưởng vẫn ở lại, ai dám đi trước một bước?

Nhân vật của hai người Lương Phương và Lưu Tiểu Biệt lúc này cũng đã chạy về, cả thảy mười một người đội Vi Thảo, bắt đầu tản dạo khắp khu vực.

“Đội trưởng, có cần mai phục không?" Đội phó chạy tới bên cạnh Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi nêu ý kiến.

“Nhất thiết sao? Giết chết hắn cũng không phải mục đích cuối cùng của chúng ta, mục đích của chúng ta chính là lợi dụng hắn nâng cao trình độ đội ngũ." Vương Kiệt Hi nói.

“Ặc…"

“Lý Tể, Liễu Phi, hai người." Vương Kiệt Hi hô.

“Vâng?" Hai người nghe gọi vội chạy tới.

“Cả hai bắn phối hợp rất tốt, nhưng hai em xem, ngày hôm nay lại chẳng thể nào so với Quân Mạc Tiếu. Cách bắn của hai em quá rập khuôn, dễ bị người khác nhìn thấu, nhất là dạng cao thủ lâu năm có kinh nghiệm phong phú như Diệp Thu. Phải mường tượng nhiều hơn nữa, tự do sáng tạo hơn nữa." Vương Kiệt Hi nói.

“Vâng…" Hai người đáp lời.

“Lương Phương, Lưu Tiểu Biệt." Vương Kiệt Hi lại gọi hai người thua trận solo vừa rồi, hai người cũng vội chạy tới.

“Có ý kiến gì không?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Hai người trầm mặc không nói.

“Ưu thế về kỹ năng trong giai đoạn cấp thấp của tán nhân quả thật tồn tại, hai em cũng chưa từng gặp qua cách phối hợp nhiều kỹ năng khác hệ trên cùng một nhân vật, kinh nghiệm đối phó thiếu thốn, thua là chuyện thường tình, dù anh có solo cũng không phải đối thủ của hắn." Vương Kiệt Hi nói.

“Tất cả mọi người nghe kỹ." Vương Kiệt Hi nâng cao giọng thu hút chú ý mọi người.

“Diệp Thu thế nào mọi người đã hiểu rõ rồi, tuy hắn hiện tại đã giải nghệ, nhưng thực lực vẫn đứng hàng đầu Liên minh. Bây giờ lại dùng tán nhân có ưu thế kỹ năng – chức nghiệp mọi người vô cùng xa lạ, cho nên thắng thua không cần phải để trong lòng. Mọi người phải quý trọng cơ hội so đấu với bậc cao thủ đứng đầu này, tìm ra vấn đề của bản thân, nghĩ cách đề nâng cao, đây mới là mục đích chúng ta tới giết BOSS lần này." Vương Kiệt Hi nói.

“Ê ê, BOSS gì hả? Nói thế mà được à?" Bỗng nhiên một giọng nói xen vào.
Tác giả : Hồ Điệp Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại