Toàn Bộ Đều Thua
Chương 13: Trói buộc
Hạ Thụy Nhiên có hơi lảng tránh, một lát sau mới bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy."
Sở dĩ Hạ Thụy Nhiên đồng ý, thứ nhất là do anh không thể từ chối yêu cầu của người khác, thứ hai, tay anh đang bị trói buộc, không thể hành động theo ý muốn. Hạ Thụy Nhiên giơ tay phải lên, nhìn kĩ cái còng tay kia, nói: “Cái này cậu lấy ở đâu ra? Ở nhà chơi thì được nhưng đừng có đem ra ngoài đường."
“Vâng." Tống Hồng Nho lấy một cái ghế trong phòng khách, là loại ghế hai bên đều có tay vịn. Cái ghế này ngày xưa cha của Hạ Thụy Nhiên vẫn dùng để ngồi mỗi khi đọc báo, không biết Tống Hồng Nho tìm được như thế nào.
Tống Hồng Nho rất hưng phấn, thậm chí còn hít thở thật sâu để ổn định bản thân, nói với Hạ Thụy Nhiên: “Anh mau ngồi xuống đây."
“…" Hạ Thụy Nhiên ngẩng đầu cười, trong đầu đang đoán xem Tống Hồng Nho định diễn cái gì.
Khi anh ngẩng đầu, cần cổ vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp, Tống Hồng Nho cúi đầu nhìn hầu kết của anh, trái tim bỗng chốc đập nhanh mãnh liệt, khiến cậu có chút chịu không nổi.
Hạ Thụy Nhiên không chú ý tới sự kì lạ của cậu, anh ngồi trên ghế, hai tay đặt nghiêm túc trên đầu gối, lưng thẳng tắp, nói: “Vậy cậu diễn đi."
Tống Hồng Nho yên lặng giây lát, đột nhiên đi lên đem tay phải của Hạ Thụy Nhiên khóa vào tay vịn ghế dựa, nhân lúc anh không đề phòng, cậu nhanh chóng đem tay trái của anh khóa lại luôn.
Hạ Thụy Nhiên chỉ nhìn thấy Tống Hồng Nho xoay người một cái, chôn đầu trên bả vai anh, sau đó cầm tay phải của anh.
Bởi vì bị cậu chặn tầm mắt, nên khi tay trái bị giữ chặt, Hạ Thụy Nhiên có chút sửng sốt, vừa mới thốt từ “Cậu…", còn chưa kịp hỏi xong, tay trái đã bị Tống Hồng Nho khóa lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên.
Hai tay của Hạ Thụy Nhiên đều bị khóa lại trên tay vịn ghế dựa, hoạt động bị giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp, anh không dám tin mà giật giật hai tay, cảm thấy không được tự nhiên:
“Đừng đùa như vậy, khóa một tay là đươc rồi, cậu mau tháo một cái ra cho tôi."
Tống Hồng Nho không nghe. Hiện tại, trái tim cậu như đang treo trên cổ họng, cực kì khẩn trương, cậu chỉ có thể cách xa Hạ Thụy Nhiên ra một chút, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình.
Tống Hồng Nho hít sâu một hơi, lui từng bước về phía sau, chậm rãi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí, biểu tình đột nhiên thay đổi, cậu bình tĩnh hẳn lên.
Biểu tình như vậy, có vẻ giống Hạ Thụy Nhiên khi thẩm vấn phạm nhân.
“Họ tên?" Tống Hồng Nho ngẩng mặt, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Hạ Thụy Nhiên.
Hạ Thụy Nhiên thực không được tự nhiên quơ quơ tay, một lúc lâu sau, mới bất đắc dĩ nói: “…Hạ Thụy Nhiên."
“Tuổi?"
“Hai mươi ba… Được rồi. cậu thả tôi ra đi."
Tay Tống Hồng Nho giả bộ ghi chép trên quyển tạp chí, biểu tình nghiêm túc, giống như thực sự đang làm việc.
Kết quả giậy tiếp theo cậu đột nhiên hỏi:
“Trước kia quen bao nhiêu người bạn gái?"
Hạ Thụy Nhiên sửng sốt, cười: “Con mẹ nhà cậu, hỏi cái vấn đề gì vậy?"
“Mau trả lời." Trên mặt Tống Hồng Nho không có ý cười, còn nói: “Đừng dài dòng."
Hạ Thụy Nhiên không để ý tới cậu, trong lòng nghĩ một lát nữa cậu ấy sẽ thả mình ra thôi.
Qua một phút đồng hồ, Tống Hồng Nho quả nhiên đứng lên, nhưng không có buông tha cho anh, ngược lại nói: “Không trả lời em sẽ nghiêm hình bức cung."
“…"
Tay Tống Hồng Nho sờ vào khóa kéo quần của Hạ Thụy Nhiên, môi tiến gần đến bên tai anh ngả ngớn nói:
“Có tin em cởi quần anh ra hay không?"
Hạ Thụy Nhiên chậm hiểu như vậy, cũng thấy có chút quá đáng, anh cau mày, nói với Tống Hồng Nho: “Được rồi, không đùa nữa."
Ngón tay Tống Hồng Nho linh hoạt tinh tế, lướt qua áo T-Shirts của Hạ Thụy Nhiên, đi xuống dưới, không nặng không nhẹ vuốt ve khóa quần và cúc áo.
Cái loại cảm giác khác thường này khiến Hạ Thụy Nhiên nhíu mày, một lúc lâu sau anh mới “Chậc" một tiếng, không hứng thú nói:
“Không có, được rồi chứ."
Tống Hồng Nho cách Hạ Thụy Nhiên rất gần, hơi thở đều phun lên trên mặt anh, Hạ Thụy Nhiên quay đầu né tránh. Người kia nghe câu trả lời của anh, chẳng những không rời đi, ngược lại càng tiến sát hơn. Tống Hồng Nho đè thấp thanh âm, dùng giọng điệu ám muội hỏi:
“…Anh đã từng làm với người khác chưa?"
Hạ Thụy Nhiên nghe cậu hỏi rõ ràng, hơn nữa lỗ tai có chút ngứa, tâm tình càng thêm phiền, cảnh cáo nói:
“Cậu đừng quá phận như vậy."
"…Em không quá phận" Tống Hồng Nho thấy anh kháng cự, ngồi lên đùi anh, hai chân đưa vào khe hở giữa tay vịn, đem hai tay bị còng của anh áp vào một góc, giọng nói cậu khàn khàn: “Em chỉ muốn hỏi một chút."
Hạ Thụy Nhiên dùng sức tránh ra, nhưng cổ tay bị khóa đến đau nhức, trong lòng anh thầm mắng bản thân thật ngu ngốc. Tống Hồng Nho rõ ràng tâm tư bất chính, hai mắt anh đều bị mù nên mới thấy cậu “ngây thơ", “đơn thuần", mới bị cậu lừa vào chyện này.
Nhưng chuyện đã biến thành như vậy, anh không thể chọc giận Tống Hồng Nho, dù sao hiện tại hai tay anh không tiện hoạt động, Tống Hồng Nho nếu muốn giết anh, anh cũng không có cách nào tránh được.
Hạ Thụy Nhiên hít sâu một hơi, tay hơi run lên. Hạ Thụy Nhiên gặp qua không ít vụ án, không tránh khỏi nghĩ nhiều, anh tưởng tượng mình bị Tồng Hồng Nho bóp chết, phân thây, hoặc là bị cậu dùng dao đâm chết, ném xuống sông…. Các loại thảm trạng đều nghĩ tới khiến sau lưng Hạ Thụy Nhiênđổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tống Hồng Nho thấy Hạ Thụy Nhiên trốn về phía sau, trong mắt tràn ngập đề phòng, hai tay nâng mặt anh, an ủi:
“Anh đừng sợ, em tuyệt đối không làm anh bị thương."
Hạ Thụy Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Được. Tống Hồng Nho, tôi không phải đang xem cậu đóng kịch sao? Cậu đóng tốt lắm, tôi đã thấy, nhưng cậu không được động chạm vào tôi."
“Em đóng kịch?" Biểu tình của Tống Hồng Nho đột nhiên thay đổi, ánh mặt nghiêm túc mà lạnh như băng nói: “Anh nói đúng, nhưng anh lầm rồi. Hiện tại em không diễn kịch, mà là từ trước đến nay em đều diễn kịch với anh."
“…"
“Em không muốn giả bộ." Tống Hồng Nho đột nhiên hôn lên má anh, nói: “Hiện tại em muốn nói cho anh biết, em thực sự thích anh, em muốn cùng một chỗ với anh."
Hạ Thụy Nhiên trong lòng có chút xem thường, thầm nói, quả nhiên là như vậy.
Tống Hồng Nho lại hôn lên má còn lại, sau đó mới từ trên người anh đứng lên, nói:
“Anh chờ em, em sẽ đi tắm rửa thật sạch sẽ."
“Trước hết cậu thả tôi ra đã." Hạ Thụy Nhiên dùng sức vịn tay vào ghế, nói: “Như thế này rất nhàm chán, cậu không nghĩ như vậy sao?"
“Không. Thả ra anh khẳng định sẽ không cho em…" Nụ cười của Tống Hồng Nho khiến Hạ Thụy Nhiên cảm thấy xa lạ, cậu nói: “Như thế này, em thấy rất thú vị."
Tống Hồng Nho xoay người đi đến phòng tắm, chuẩn bị các đổ dùng cần thiết. Hai chân Hạ Thụy Nhiên vẫn tự do, vốn định thừa dịp này nhích dần ra phía cửa, mở cửa chạy đi, ai ngờ Tống Hồng Nho cầm một cái bình thủy tinh, sau đó rất nhanh trở lại, dường như đã biết anh định trốn đi, muốn tắm luôn ở trước mặt anh.
Tất nhiên, Tống Hồng Nho lớn như vậy, đây là lần đầu tiên khỏa thân ở trước mặt người khác, hơn nữa làm chuyện như vậy, vẫn có chút ngượng ngùng, nói:
“…Nếu anh không trốn đi, em sẽ không để anh phải nhìn thấy."
“…" Hạ Thụy Nhiên bị chọc giận đến mức nở nụ cười.
Ác Ma Chi Danh: Chương sau bắt đầu vào H, ta ăn ở thật tốt, bộ đầu tay đã có H rồi haha (
“Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy."
Sở dĩ Hạ Thụy Nhiên đồng ý, thứ nhất là do anh không thể từ chối yêu cầu của người khác, thứ hai, tay anh đang bị trói buộc, không thể hành động theo ý muốn. Hạ Thụy Nhiên giơ tay phải lên, nhìn kĩ cái còng tay kia, nói: “Cái này cậu lấy ở đâu ra? Ở nhà chơi thì được nhưng đừng có đem ra ngoài đường."
“Vâng." Tống Hồng Nho lấy một cái ghế trong phòng khách, là loại ghế hai bên đều có tay vịn. Cái ghế này ngày xưa cha của Hạ Thụy Nhiên vẫn dùng để ngồi mỗi khi đọc báo, không biết Tống Hồng Nho tìm được như thế nào.
Tống Hồng Nho rất hưng phấn, thậm chí còn hít thở thật sâu để ổn định bản thân, nói với Hạ Thụy Nhiên: “Anh mau ngồi xuống đây."
“…" Hạ Thụy Nhiên ngẩng đầu cười, trong đầu đang đoán xem Tống Hồng Nho định diễn cái gì.
Khi anh ngẩng đầu, cần cổ vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp, Tống Hồng Nho cúi đầu nhìn hầu kết của anh, trái tim bỗng chốc đập nhanh mãnh liệt, khiến cậu có chút chịu không nổi.
Hạ Thụy Nhiên không chú ý tới sự kì lạ của cậu, anh ngồi trên ghế, hai tay đặt nghiêm túc trên đầu gối, lưng thẳng tắp, nói: “Vậy cậu diễn đi."
Tống Hồng Nho yên lặng giây lát, đột nhiên đi lên đem tay phải của Hạ Thụy Nhiên khóa vào tay vịn ghế dựa, nhân lúc anh không đề phòng, cậu nhanh chóng đem tay trái của anh khóa lại luôn.
Hạ Thụy Nhiên chỉ nhìn thấy Tống Hồng Nho xoay người một cái, chôn đầu trên bả vai anh, sau đó cầm tay phải của anh.
Bởi vì bị cậu chặn tầm mắt, nên khi tay trái bị giữ chặt, Hạ Thụy Nhiên có chút sửng sốt, vừa mới thốt từ “Cậu…", còn chưa kịp hỏi xong, tay trái đã bị Tống Hồng Nho khóa lại, sau đó cậu ngẩng đầu lên.
Hai tay của Hạ Thụy Nhiên đều bị khóa lại trên tay vịn ghế dựa, hoạt động bị giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp, anh không dám tin mà giật giật hai tay, cảm thấy không được tự nhiên:
“Đừng đùa như vậy, khóa một tay là đươc rồi, cậu mau tháo một cái ra cho tôi."
Tống Hồng Nho không nghe. Hiện tại, trái tim cậu như đang treo trên cổ họng, cực kì khẩn trương, cậu chỉ có thể cách xa Hạ Thụy Nhiên ra một chút, sợ anh nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình.
Tống Hồng Nho hít sâu một hơi, lui từng bước về phía sau, chậm rãi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí, biểu tình đột nhiên thay đổi, cậu bình tĩnh hẳn lên.
Biểu tình như vậy, có vẻ giống Hạ Thụy Nhiên khi thẩm vấn phạm nhân.
“Họ tên?" Tống Hồng Nho ngẩng mặt, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Hạ Thụy Nhiên.
Hạ Thụy Nhiên thực không được tự nhiên quơ quơ tay, một lúc lâu sau, mới bất đắc dĩ nói: “…Hạ Thụy Nhiên."
“Tuổi?"
“Hai mươi ba… Được rồi. cậu thả tôi ra đi."
Tay Tống Hồng Nho giả bộ ghi chép trên quyển tạp chí, biểu tình nghiêm túc, giống như thực sự đang làm việc.
Kết quả giậy tiếp theo cậu đột nhiên hỏi:
“Trước kia quen bao nhiêu người bạn gái?"
Hạ Thụy Nhiên sửng sốt, cười: “Con mẹ nhà cậu, hỏi cái vấn đề gì vậy?"
“Mau trả lời." Trên mặt Tống Hồng Nho không có ý cười, còn nói: “Đừng dài dòng."
Hạ Thụy Nhiên không để ý tới cậu, trong lòng nghĩ một lát nữa cậu ấy sẽ thả mình ra thôi.
Qua một phút đồng hồ, Tống Hồng Nho quả nhiên đứng lên, nhưng không có buông tha cho anh, ngược lại nói: “Không trả lời em sẽ nghiêm hình bức cung."
“…"
Tay Tống Hồng Nho sờ vào khóa kéo quần của Hạ Thụy Nhiên, môi tiến gần đến bên tai anh ngả ngớn nói:
“Có tin em cởi quần anh ra hay không?"
Hạ Thụy Nhiên chậm hiểu như vậy, cũng thấy có chút quá đáng, anh cau mày, nói với Tống Hồng Nho: “Được rồi, không đùa nữa."
Ngón tay Tống Hồng Nho linh hoạt tinh tế, lướt qua áo T-Shirts của Hạ Thụy Nhiên, đi xuống dưới, không nặng không nhẹ vuốt ve khóa quần và cúc áo.
Cái loại cảm giác khác thường này khiến Hạ Thụy Nhiên nhíu mày, một lúc lâu sau anh mới “Chậc" một tiếng, không hứng thú nói:
“Không có, được rồi chứ."
Tống Hồng Nho cách Hạ Thụy Nhiên rất gần, hơi thở đều phun lên trên mặt anh, Hạ Thụy Nhiên quay đầu né tránh. Người kia nghe câu trả lời của anh, chẳng những không rời đi, ngược lại càng tiến sát hơn. Tống Hồng Nho đè thấp thanh âm, dùng giọng điệu ám muội hỏi:
“…Anh đã từng làm với người khác chưa?"
Hạ Thụy Nhiên nghe cậu hỏi rõ ràng, hơn nữa lỗ tai có chút ngứa, tâm tình càng thêm phiền, cảnh cáo nói:
“Cậu đừng quá phận như vậy."
"…Em không quá phận" Tống Hồng Nho thấy anh kháng cự, ngồi lên đùi anh, hai chân đưa vào khe hở giữa tay vịn, đem hai tay bị còng của anh áp vào một góc, giọng nói cậu khàn khàn: “Em chỉ muốn hỏi một chút."
Hạ Thụy Nhiên dùng sức tránh ra, nhưng cổ tay bị khóa đến đau nhức, trong lòng anh thầm mắng bản thân thật ngu ngốc. Tống Hồng Nho rõ ràng tâm tư bất chính, hai mắt anh đều bị mù nên mới thấy cậu “ngây thơ", “đơn thuần", mới bị cậu lừa vào chyện này.
Nhưng chuyện đã biến thành như vậy, anh không thể chọc giận Tống Hồng Nho, dù sao hiện tại hai tay anh không tiện hoạt động, Tống Hồng Nho nếu muốn giết anh, anh cũng không có cách nào tránh được.
Hạ Thụy Nhiên hít sâu một hơi, tay hơi run lên. Hạ Thụy Nhiên gặp qua không ít vụ án, không tránh khỏi nghĩ nhiều, anh tưởng tượng mình bị Tồng Hồng Nho bóp chết, phân thây, hoặc là bị cậu dùng dao đâm chết, ném xuống sông…. Các loại thảm trạng đều nghĩ tới khiến sau lưng Hạ Thụy Nhiênđổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tống Hồng Nho thấy Hạ Thụy Nhiên trốn về phía sau, trong mắt tràn ngập đề phòng, hai tay nâng mặt anh, an ủi:
“Anh đừng sợ, em tuyệt đối không làm anh bị thương."
Hạ Thụy Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Được. Tống Hồng Nho, tôi không phải đang xem cậu đóng kịch sao? Cậu đóng tốt lắm, tôi đã thấy, nhưng cậu không được động chạm vào tôi."
“Em đóng kịch?" Biểu tình của Tống Hồng Nho đột nhiên thay đổi, ánh mặt nghiêm túc mà lạnh như băng nói: “Anh nói đúng, nhưng anh lầm rồi. Hiện tại em không diễn kịch, mà là từ trước đến nay em đều diễn kịch với anh."
“…"
“Em không muốn giả bộ." Tống Hồng Nho đột nhiên hôn lên má anh, nói: “Hiện tại em muốn nói cho anh biết, em thực sự thích anh, em muốn cùng một chỗ với anh."
Hạ Thụy Nhiên trong lòng có chút xem thường, thầm nói, quả nhiên là như vậy.
Tống Hồng Nho lại hôn lên má còn lại, sau đó mới từ trên người anh đứng lên, nói:
“Anh chờ em, em sẽ đi tắm rửa thật sạch sẽ."
“Trước hết cậu thả tôi ra đã." Hạ Thụy Nhiên dùng sức vịn tay vào ghế, nói: “Như thế này rất nhàm chán, cậu không nghĩ như vậy sao?"
“Không. Thả ra anh khẳng định sẽ không cho em…" Nụ cười của Tống Hồng Nho khiến Hạ Thụy Nhiên cảm thấy xa lạ, cậu nói: “Như thế này, em thấy rất thú vị."
Tống Hồng Nho xoay người đi đến phòng tắm, chuẩn bị các đổ dùng cần thiết. Hai chân Hạ Thụy Nhiên vẫn tự do, vốn định thừa dịp này nhích dần ra phía cửa, mở cửa chạy đi, ai ngờ Tống Hồng Nho cầm một cái bình thủy tinh, sau đó rất nhanh trở lại, dường như đã biết anh định trốn đi, muốn tắm luôn ở trước mặt anh.
Tất nhiên, Tống Hồng Nho lớn như vậy, đây là lần đầu tiên khỏa thân ở trước mặt người khác, hơn nữa làm chuyện như vậy, vẫn có chút ngượng ngùng, nói:
“…Nếu anh không trốn đi, em sẽ không để anh phải nhìn thấy."
“…" Hạ Thụy Nhiên bị chọc giận đến mức nở nụ cười.
Ác Ma Chi Danh: Chương sau bắt đầu vào H, ta ăn ở thật tốt, bộ đầu tay đã có H rồi haha (
Tác giả :
Quỷ Sửu