Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 90
" Ta không thiếu bạn bè cùng tuổi." Hạ Mộc quay đầu ôm lấy gối dựa trên sô pha, quật cường lẩm bẩm: "Cũng không ai có thể thay thay thế điện hạ."
Hạ Thụy An hít sâu một hơi, quay đầu bắt chuyện Hạ Đóa Đóa, bảo nàng lên lầu.
Phòng khách chỉ còn lại ba người, ba mẹ thần sắc phiền muộn dường như ngưng kết thành mặt nạ, bất đắc dĩ yên tĩnh nhìn cô.
Ngay sau đó, hai người bắt đầu luân phiên khuyên bảo.
" Hạ Mộc, ngươi rất nhanh sẽ bước vào xã hội, mẹ từ trước đã nói với ngươi, làm người phải có nguyên tắc có trách nhiệm."
"Trước khi ngươi đi Ba Lan Đảo là nói với chúng ta như thế nào? ' Nếu như không thể thực hiện hứa hẹn, ta sẽ lập tức rời khỏi Đoạn Tử Đồng', đây là hứa hẹn của ngươi đối với bệ hạ."
" Nếu như ngươi thất tín đối với quốc vương thì sao? Tài sản của chúng ta có thể sẽ bị sung công, bị đóng băng tài sản, bất động sản sẽ bị cưỡng chế bán đấu giá."
" Chúng ta một nhà bốn miệng ăn phải ở nơi nào? Vì một người bạn bình thường, ngươi cảm thấy có đáng giá hay không?"
Hạ Mộc trong lòng lộp bộp, từ trốn tránh trong thế giới của bản thân, bị ba mẹ cứng rắn kéo ra, đối mặt hiện thực tàn khốc.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cầm lấy gối dựa bên cạnh, đem khuôn mặt vùi vào trong gối, giống như vùi vào một đám vải bông, muốn tìm kiếm bảo vệ.
Cô không chỗ nào để trốn, đường sống duy nhất chỉ có buông tha chống cự, rời khỏi Đoạn Tử Đồng.
" Quyển Quyển..." Cô nỉ non một tiếng, chấp nhận sự thực này, dường như muốn từ trong lòng cô đào ra một lỗ hổng.
Bên tai dường như nghe thấy giọng nói trêu tức: "Làm sao vậy? Con mèo ngốc."
Trái tim Hạ Mộc siết chặt, đôi mắt bị nước mắt làm mơ hồ, đem khuôn mặt vùi càng sâu hơn.
" Bảo bối?" Hạ Thụy An ôm con gái, thấp giọng khuyên nhủ: "Đừng khổ sở, nhân sinh của ngươi vừa mới bắt đầu, sau này sẽ có càng nhiều bạn bè thân thiết."
Hạ Mộc hấp mũi, âm thanh rầu rĩ nghẹn ngào truyền ra từ trong gối: "Không giống...Không giống nhau, Quyển Quyển là không giống những người khác."
Nghe vậy, Tô Ngữ Mạt ngẩng đầu nhìn chồng, thần sắc càng trở nên hồ nghi.
Hạ Thụy An hít sâu một hơi, cho thê tử một ánh mắt, sau đó vỗ lưng Hạ Mộc: "Ba đi pha cho ngươi một tách trà."
Hắn bước nhanh đi vào phòng bếp, Tô Ngữ Mạt lập tức bình tĩnh theo sau.
Đóng cửa phòng bếp, Tô Ngữ Mạt lo lắng lên tiếng: "Ta đã nói hài tử này gần đây không quá thích hợp! Từ trước đến nay, dù trời có sập xuống nàng cũng sẽ không làm lỡ việc học tập, hiện tại vì tiểu vương trữ, nàng trực tiếp tạm nghỉ học hai tháng. Hôm nay thua cược, còn muốn chống chế, đây căn bản không phải nàng của trước đây!"
Hạ Thụy An mi tâm nhíu chặt, như có chút suy nghĩ mà gật đầu.
Tô Ngữ Mạt khoanh tay trước ngực, thần sắc lo lắng, lên tiếng: "Ngươi phải nói chuyện cùng nàng một chút, nàng sẽ nghe lời ngươi nói."
Hạ Thụy An lắc đầu: "Ngươi muốn ta nói như thế nào? Nàng lớn như vậy rồi, sẽ không cảm thấy hứng thú đối với người khác giới, thanh niên hiện nay, ai mà không phải mười ba mười bốn tuổi đã yêu sớm? Nàng đến tuổi này, lần đầu tiên sản sinh ái mộ đối với một alpha cường đại, đặt trên người hài tử nhà khác cũng xem như yêu trễ rồi, đây đều là tâm lý rất bình thường."
Tô Ngữ Mạt nghe hắn nói rõ, nhất thời khó có thể chấp nhận mà siết chặt nắm tay, tâm tình giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu nóng: "Chuyện này tuyệt đối không thể! Nhi tử nhà đại tỷ ngươi, ở trong quân đội nhìn trúng một người cùng giới, hai người ở chung bảy năm, đến bây giờ giấy kết hôn còn không lãnh được, cũng không có tư cách sinh con đẻ cái, suốt ngày cầm biểu ngữ biểu tình yêu cầu cải cách luật hôn nhân, ngày tháng như vậy là của con người sao?"
Hạ Thụy An nâng tay vuốt tóc, trầm giọng nói: "Nếu như là nhà bình thường ta cũng không nói, luật hôn nhân đồng tính sớm muộn gì cũng sẽ được thông qua, cùng lắm thì trước tiên di dân đến quốc gia khác kết hôn, sau khi hợp pháp lại về nước."
Hắn hít sâu một hơi: "Then chốt ở chỗ đối phương là vương trữ Phục Áo.
Chúng ta trước đây chính là bán mạng cho hoàng thất, nội bộ đặc công cũng hiểu rõ, vạn nhất tiểu vương trữ cũng cảm thấy hứng thú đối với con gái của chúng ta, ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất, hoàng thất có thể chấp nhận sao? Bọn họ có thể khiến Hạ Mộc 'gặp tai nạn ngoài ý muốn' bất cứ lúc nào, ai có thể bảo vệ được nàng? Tiểu vương trữ mới mười sáu tuổi, nhất định chính là muốn nếm thử cảm giác mới mẻ, đâu sẽ thực sự lưu ý con gái của chúng ta? Ta lo lắng chính là chuyện này."
Tô Ngữ Mạt vốn dĩ không nghĩ xa như vậy, nhưng vừa nghe lời này, khuôn mặt cũng bị dọa trắng bệch, dừng hơn nữa ngày mới hoãn thần, vội vàng nói: "Ai dám đụng đến con gái ta, ta sẽ lấy mạng người đó!"
Hạ Thụy An lắc đầu với nàng, nói miệng là vô dụng, chỉ có thể tìm cách dập tắt cảm tình vừa chớm nở của Hạ Mộc.
Trong đại sảnh lầu hai của vương cung, buổi tiệc vẫn đang tiến hành.
Giang Ly trong lúc mang thai thân thể mệt mỏi, không bao lâu đã tạm biệt khách mời, lên lầu nghỉ ngơi.
Đoạn Tử Đồng thoát khỏi sự dây dưa của thân thích, cũng bước nhanh đuổi đến cầu thang.
Giang Ly sau khi mang thai giấc ngủ không quy luật, buổi tối thường xuyên ngủ không ngon, ban ngày lại thích ngủ, mới vừa nằm vào phòng ngủ liền bắt đầu thiếp đi.
Không bao lâu sau, cảm thấy trên bụng có chút lành lạnh, mơ hồ đưa tay tìm chăn, nhưng lại không tìm được.
Vương hậu miễn cưỡng mở mắt, vừa cúi đầu, ánh mắt đối diện chính là đỉnh đầu tóc xoăn.
Đồng Đồng?
Nàng ngồi xổm bên giường làm gì?
Giang Ly nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Đoạn Tử Đồng, phát hiện nàng ấy đang xốc chăn của nàng lên, kéo áo nàng lên đến rốn, dưới ánh đèn, chuyên chú quan sát cái bụng mơ hồ nhô lên của nàng.
Tựa hồ muốn nhìn xuyên qua bụng, sớm nhìn thấy ấu tể bên trong.
Vương hậu: "...."
"Ngươi muốn nhìn mù muội muội ngươi sao!"
Kế hoạch sớm gặp muội muội thất bại, Trứng Cuốn điện hạ bị mẫu hậu nhéo lỗi tai xách ra khỏi cửa.
Lúc buổi tiệc kết thúc, đã là hơn mười giờ tối.
Đoạn Tử Đồng vẫn chưa rửa mặt, trước tiên vội vàng gửi tin nhắn cho con mèo ngốc.
Điện hạ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào màn hình, chờ đợi hơn một phút, cư nhiên không có hồi âm, liền thẳng thắn trực tiếp gọi điện thoại.
Không ai nghe máy.
Cho rằng Hạ Mộc đi ngủ sớm, điện hạ không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng, từ đó về sau liên tiếp hai ngày, Hạ Mộc giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Đoạn Tử Đồng không phải một người thích suy nghĩ lung tung, không lo lắng Hạ Mộc vì sao làm như vậy, một khi có thời gian rảnh rỗi, liền trực tiếp đến nhà Hạ Mộc.
Tô Ngữ Mạt một mực ở nhà chờ đợi thời khắc này, chuông cửa vang lên, nàng lập tức luyện tập một lần lí do thoái thác ở trong đầu, sau đó đứng dậy mở cửa.
Năm sáu năm trước nàng đã gặp qua Đoạn Tử Đồng, bên cạnh còn đi theo một tiểu nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai ấu tể tám chín tuổi đứng trước cửa nhà, ngửa đầu hỏi nàng ' Hạ Mộc có ở nhà không'.
Tô Ngữ Mạt ký ức hãy còn mới mẻ, cho nên vừa mở cửa đã quen tính cúi đầu, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt bánh bao như dự liệu, ánh mắt dừng trên chiếc cúc áo cuối cùng của áo khoác dương nhung trên người Đoạn Tử Đồng....
Tô Ngữ Mạt theo cúc áo ngẩng đầu, cuối cùng đối diện đôi tử đồng hoa đào cười như không cười.
Sống mũi cao thẳng, khóe môi cong nhẹ, chiếc cằm đường viền đường nét tinh xảo, hài tử này chiều cao thừa hưởng từ ba mẹ, ngũ quan vẫn mang theo vẻ ngây ngô, có cảm giác ưu nhã lại nổi loạn, là một loại tướng mạo đặc biệt làm cho người ta động tâm.
Tóc dài mềm mại, mang theo một chút xoăn nhẹ tự nhiên, được vén ra sau lỗ tai, lười biếng phủ xuống bờ vai.
Nếu như không phải màu sắc của đôi mắt, nàng nghĩ không ra người này chính là tiểu béo tể của trước kia.
Tô Ngữ Mạt biểu tình kinh ngạc, rất khó chấp nhận hài tử nhỏ bé lúc trước dĩ nhiên đã cao hơn nàng.
"Chào buổi sáng, a di, xin hỏi Hạ Mộc có ở nhà không?" Đoạn Tử Đồng gật đầu thăm hỏi, ánh mắt nhìn nàng có vẻ đặc biệt chuyên chú, mang theo mười phần thành ý.
Ngôn hành cử chỉ, cũng mang theo tràn đầy khí chất cao nhã của hoàng thất, nếu như xung quanh có omega đi ngang qua, nhất định đặc biệt yêu thích.
"Ngươi.. Xin chào..." Tô Ngữ Mạt không còn tư thái ung dung như đối với ấu tể trước kia.
Cuối cùng nàng biết vì sao con gái nàng lại vì ấu tể tóc xoăn này làm được đến như vậy.
Chết tiệt chết tiệt!
Chính là ấu tể này khiến con gái nàng lầm đường lạc lối! Nếu biết sớm, đã không để Hạ Mộc đi Ba Lan Đảo hai tháng.